Chương 68: Như mong đợi lại chẳng cam
simonle
20/01/2020
" Đông Đông, nàng làm sao? " Tề Thịnh câu mày, khó hiểu nhìn nàng.
" Tề Thịnh! ngươi rốt cục muốn ta hay muốn Hạnh Quốc! Nếu đêm nay phụ hoàng...."
" Sẽ không sao, đừng sợ, ta sẽ không hại nàng, có được không? " Tề Thịnh nhẹ giọng, vén tóc trước mặt Đông Đông, hắn sợ...sợ nếu có chuyện đó thật xảy ra, hắn đến cơ hội quỳ xuống trước mặt Đông Đông cũng không có.
" Tề Thịnh, rốt cuộc...chủ ý của chàng đối với ta là gì? " Đông Đông vẻ mặt mù mịt, mắt mang theo điệu bộ không rõ, cảm xúc cũng phai nhạt dần.
Tề Thịnh không tiếp lời, hắn nghĩ Đông Đông sẽ biết, chủ ý của hắn chưa bao giờ là đơn giản. Hai thân ảnh đứng trước đình viện, nhưng tâm không dung hoà một chỗ, cùng nhau đứng một chỗ lại cảm giác như xa vô đáy.
" Tề Thịnh, chàng làm ta thất vọng..thật nhiều." Đông Đông cười chua sót, có chút không cam lòng lại có chút mãn nguyện.
Từ bao giờ, thích lại thành yêu?
Khi tổn thương quá nhiều, thứ nàng cầu mong nhất cũng chỉ có một.
Trời không dung, đất không hợp.
Giá như nàng là một cô bé thuần khiết sẽ không phải đau như bây giờ.
" Tề Thịnh, nếu chàng cố chấp về với cẩu nam nữ, ta cùng chàng liều sống chết! " Đông Đông rốt cuộc cũng nổi đóa, thân ảnh người trước mắt có phần nhạt nhòa không rõ.
" Đông Đông..., ta không thể mất nàng! Không thể! "
" Hảo " Nàng cười ngây ngô, tựa hồ lấy được đáp án mình muốn, cười cười đi lướt qua Tề Thịnh. Nghe hệ thống nói độc trên người là của Đổng Khiết đưa cho Ninh Hải, rốt cuộc cách giải cũng chỉ có nàng ta giữ. Còn nghe nói rốt cuộc thân thể bên kia đã được hồi phục.
Tề Thịnh vẫn đứng đó, hắn đơ người, ánh mắt lại tràn đầy yên tĩnh, không gợn sóng cũng không chứa xúc cảm, rất trầm tĩnh.
Hắn không tình nguyện nhưng cũng không bị ép buộc.
Đông Đông bước vào đình viện liền thấy bóng dáng của đám người A Lệ. Mắt thấy chủ tử bước vào, A Lệ liên như cũ đem theo bộ y phục giúp nàng vận vào.
Đông Đông đêm đó cũng thật trầm tĩnh, tựa hồ như một tiếng động nhỏ cũng đem cho nàng phiền phức. Thật nhẹ nhàng nằm trên chiếc giường trống. Đêm nay thật khó chịu...
***
Ngày hôm sau, Vương Phủ vẫn một bộ dạng không gợn sóng, nắng thẳng tắp chiếu vào đình viện tựa hồ mang lên chút ấm áp lại chẳng ôn tồn như mong đợi.
Đông Đông ngồi trên ghế giữa đình viện, rất an tĩnh nhấp một hớp trà. Rất lâu mới thấy hai thân ảnh hướng về phía nàng mà di.
" Công chúa, ngày hôm qua nhi thần đã chậm một bước, e rằng....hoàng thượng khó bảo tồn mạng sống..." A Thiển một bộ dạng chật vật quỳ xuống, có không cam lòng cùng tự trách. Thiếu niên lục y bên cạch ngược lại mang bộ dạng bình tĩnh vẫn đứng trước mặt Đông Đông, không nói bất cứ từ nào.
Đông Đông không trả lời, không hấp tấp chỉ là ly trà trong tay đã bị bóp chặt đến biến dạng, biểu cảm lại phong phú mấy phần.
" Nhi thần có lỗi, mong công chúa trách phạt. "
" Ừ " Nói xong, nàng chậm rãi đứng dậy, lấy từ dưới gầm giường ra một bức thư được bao bọc gọn ghẽ. Rất nhẹ nhàng đặt lên bàn trà giữa đình. Sau mới quay sang A Lệ gật đầu.
A Lệ ngầm hiểu ý, kêu người chuẩn bị xe ngựa, đợi đến lúc xe ngựa đến trước bọn người Đông Đông cũng là lúc Tề Thịnh bước ra. Hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn, chỉ là ánh mắt không có thâm tình, không có trầm mến chỉ có lạnh nhạt.
Khoảng chừng 1 khắc sau, Đông Đông hồi thần, lạnh lẽo bước lên xe ngựa, cùng đám người A Lệ ngồi cũng một chỗ, để đôi phu phu cùng nhau ân ái, không có ngăn cản.
Hắn đưa mắt nhìn theo bóng xe ngựa mất dần, ngốc đần ở đó thật lâu, như muốn đem bóng của nàng khảm vào trong trí nhớ của hắn. Rốt cuộc...điều hắn luôn sợ hãi nhất cũng đến.
***
Sau 2 canh giờ, Đông Đông trước cổng thành đưa ra thẻ bài, sau mới ra lệnh cho tên gia nô đi tiếp.
Nàng đảo mắt, nhìn Hạnh Quốc phồn thịnh sao có chút không cam lòng? Rất như mong muốn nhưng lòng không cam.
Vì sao không cam? Cảm thấy trong tim là một mảnh trống không gian.
" Tề Thịnh! ngươi rốt cục muốn ta hay muốn Hạnh Quốc! Nếu đêm nay phụ hoàng...."
" Sẽ không sao, đừng sợ, ta sẽ không hại nàng, có được không? " Tề Thịnh nhẹ giọng, vén tóc trước mặt Đông Đông, hắn sợ...sợ nếu có chuyện đó thật xảy ra, hắn đến cơ hội quỳ xuống trước mặt Đông Đông cũng không có.
" Tề Thịnh, rốt cuộc...chủ ý của chàng đối với ta là gì? " Đông Đông vẻ mặt mù mịt, mắt mang theo điệu bộ không rõ, cảm xúc cũng phai nhạt dần.
Tề Thịnh không tiếp lời, hắn nghĩ Đông Đông sẽ biết, chủ ý của hắn chưa bao giờ là đơn giản. Hai thân ảnh đứng trước đình viện, nhưng tâm không dung hoà một chỗ, cùng nhau đứng một chỗ lại cảm giác như xa vô đáy.
" Tề Thịnh, chàng làm ta thất vọng..thật nhiều." Đông Đông cười chua sót, có chút không cam lòng lại có chút mãn nguyện.
Từ bao giờ, thích lại thành yêu?
Khi tổn thương quá nhiều, thứ nàng cầu mong nhất cũng chỉ có một.
Trời không dung, đất không hợp.
Giá như nàng là một cô bé thuần khiết sẽ không phải đau như bây giờ.
" Tề Thịnh, nếu chàng cố chấp về với cẩu nam nữ, ta cùng chàng liều sống chết! " Đông Đông rốt cuộc cũng nổi đóa, thân ảnh người trước mắt có phần nhạt nhòa không rõ.
" Đông Đông..., ta không thể mất nàng! Không thể! "
" Hảo " Nàng cười ngây ngô, tựa hồ lấy được đáp án mình muốn, cười cười đi lướt qua Tề Thịnh. Nghe hệ thống nói độc trên người là của Đổng Khiết đưa cho Ninh Hải, rốt cuộc cách giải cũng chỉ có nàng ta giữ. Còn nghe nói rốt cuộc thân thể bên kia đã được hồi phục.
Tề Thịnh vẫn đứng đó, hắn đơ người, ánh mắt lại tràn đầy yên tĩnh, không gợn sóng cũng không chứa xúc cảm, rất trầm tĩnh.
Hắn không tình nguyện nhưng cũng không bị ép buộc.
Đông Đông bước vào đình viện liền thấy bóng dáng của đám người A Lệ. Mắt thấy chủ tử bước vào, A Lệ liên như cũ đem theo bộ y phục giúp nàng vận vào.
Đông Đông đêm đó cũng thật trầm tĩnh, tựa hồ như một tiếng động nhỏ cũng đem cho nàng phiền phức. Thật nhẹ nhàng nằm trên chiếc giường trống. Đêm nay thật khó chịu...
***
Ngày hôm sau, Vương Phủ vẫn một bộ dạng không gợn sóng, nắng thẳng tắp chiếu vào đình viện tựa hồ mang lên chút ấm áp lại chẳng ôn tồn như mong đợi.
Đông Đông ngồi trên ghế giữa đình viện, rất an tĩnh nhấp một hớp trà. Rất lâu mới thấy hai thân ảnh hướng về phía nàng mà di.
" Công chúa, ngày hôm qua nhi thần đã chậm một bước, e rằng....hoàng thượng khó bảo tồn mạng sống..." A Thiển một bộ dạng chật vật quỳ xuống, có không cam lòng cùng tự trách. Thiếu niên lục y bên cạch ngược lại mang bộ dạng bình tĩnh vẫn đứng trước mặt Đông Đông, không nói bất cứ từ nào.
Đông Đông không trả lời, không hấp tấp chỉ là ly trà trong tay đã bị bóp chặt đến biến dạng, biểu cảm lại phong phú mấy phần.
" Nhi thần có lỗi, mong công chúa trách phạt. "
" Ừ " Nói xong, nàng chậm rãi đứng dậy, lấy từ dưới gầm giường ra một bức thư được bao bọc gọn ghẽ. Rất nhẹ nhàng đặt lên bàn trà giữa đình. Sau mới quay sang A Lệ gật đầu.
A Lệ ngầm hiểu ý, kêu người chuẩn bị xe ngựa, đợi đến lúc xe ngựa đến trước bọn người Đông Đông cũng là lúc Tề Thịnh bước ra. Hắn nhìn nàng, nàng nhìn hắn, chỉ là ánh mắt không có thâm tình, không có trầm mến chỉ có lạnh nhạt.
Khoảng chừng 1 khắc sau, Đông Đông hồi thần, lạnh lẽo bước lên xe ngựa, cùng đám người A Lệ ngồi cũng một chỗ, để đôi phu phu cùng nhau ân ái, không có ngăn cản.
Hắn đưa mắt nhìn theo bóng xe ngựa mất dần, ngốc đần ở đó thật lâu, như muốn đem bóng của nàng khảm vào trong trí nhớ của hắn. Rốt cuộc...điều hắn luôn sợ hãi nhất cũng đến.
***
Sau 2 canh giờ, Đông Đông trước cổng thành đưa ra thẻ bài, sau mới ra lệnh cho tên gia nô đi tiếp.
Nàng đảo mắt, nhìn Hạnh Quốc phồn thịnh sao có chút không cam lòng? Rất như mong muốn nhưng lòng không cam.
Vì sao không cam? Cảm thấy trong tim là một mảnh trống không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.