Chương 30
Cố Thanh Từ
12/04/2022
Chờ đến thời điểm Du Thư tỉnh lại thì đã là ngày thứ ba.
Bởi vì Hoàng thượng bị ám sát cho nên mọi hoạt động săn bắn đều bị buộc phải bỏ dở, có điều Tiêu Vị Thâm cũng không vội vã dẹp đường hồi cung, hắn nuốt không trôi cơn tức này, mười mấy tên thích khách toàn bộ đều bị tru sát, không hề lưu lại một người còn sống, cũng không có cách nào để hỏi cung. Hắn liền sai người suốt đêm rà soát ngọn núi, muốn tìm ra dư đảng còn sót lại.
Mà Du Thư chỉ nhớ được những gì xảy ra trước khi nhắm mắt, căn bản không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Vết thương trên ngực còn rất đau, bất quá hắn hoàn toàn có thể thừa nhận, chỉ là cảm thấy miệng lưỡi hơi khô. Du Thư nằm trong chốc lát liền quyết định tự mình bò dậy rót nước, ảnh vệ nào có tư cách đi sai sử người khác, chỉ cần chưa chết, cho dù có phải bò đi cũng nên tự mình gánh vác.
Hắn vừa định chống tay dựng mình dậy, Lạc Dao đang đứng đưa lưng về phía hắn bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt kinh hỉ chạy đến mép giường nhìn xem, sau khi xác nhận hắn đã tỉnh lại mới cao hứng chạy ra ngoài, hấp tấp đến độ hoàn toàn không nghĩ tới việc cho hắn miếng nước.
Du Thư ngốc lăng trong chốc lát, tự mình gian nan ngồi dậy, nhấc hết sức lực toàn thân, run run rẩy rẩy đứng lên từ mép giường, đỡ khung giường mà cẩn thận đi về phía trước, dưới chân mềm mại vô lực giống như dẫm phải bông.
Tiêu Vị Tân vốn đang ngồi trong lều đọc sách, nghe nói người đã tỉnh lại liền vội mang theo Họa Xuân đi tới nhìn xem, vừa vén mành bước vào đã nhìn thấy Du Thư đang đỡ bàn cầm ấm nước tu tu uống.
Du Thư vừa mới uống được một ngụm làm nhuận cổ họng, còn chưa kịp uống thêm thì đã bị cưỡng ép trở lại giường nằm, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Vị Tân đứng trước mặt mình, hắn theo thói quen định quỳ xuống hành lễ, nhưng lại bị Tiêu Vị Tân hung hăng ấn trở về: “Ta bảo ngươi nằm!”
Dứt lời, y liền bảo Họa Xuân đến kiểm tra thân thể cho hắn.
Họa Xuân thuần thục lột áo của Du Thư ra xem xét tình huống khôi phục của miệng vết thương, Du Thư đời này chưa từng bị nữ hài tử nào nhìn ngực trần ở khoảng cách gần như vậy, vô thố không biết nên đặt tay đặt chân ở đâu.
“Vương gia, hắn khôi phục rất tốt.” Họa Xuân nhẹ giọng nói, “Chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ không có ảnh hưởng gì.”
Nam nhân trẻ tuổi hầu hết đều khỏe như trâu, đừng thấy Du Thư hiện tại trông như bị thương rất nặng, nhưng hắn lại cảm thấy mình chỉ cần ăn no là có thể xuống giường chạy mười dặm, một chút thương thế này cũng không tính là gì.
Tiêu Vị Tân nghe vậy liền thoáng yên tâm hơn chút, “Vậy ngươi đi bưng dược đã sắc xong tới đây.”
Chờ đến khi Họa Xuân đã rời khỏi, Tiêu Vị Tân mới chú ý tới đôi môi tái nhợt của hắn, vì thế, một Vương gia chưa từng hầu hạ cho người khác, gần như không suy xét quá nhiều mà đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, tự mình rót chén nước đưa qua: “Uống đi.”
Du Thư sởn tóc gáy, nếu không phải vì không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, hắn sợ là đã có thể trừng thủng một lỗ ở trên mặt y.
Nam chính không phải là đã bị người nào đoạt xá đấy chứ?
Anh zai à anh là ai vậy???
Người này là vị Vương gia mặt lạnh ngạo kiều của chúng ta kia sao???
“Thuộc hạ, thuộc hạ tự mình dùng là được ạ.” Du Thư lắp bắp muốn giơ tay tiếp nhận chén nước, nhưng lại bị Tiêu Vị Tân vô tình đè ép trở về.
Tiêu Vị Tân đời này chưa từng hầu hạ cho người nào, vốn dĩ cũng có chút biệt nữu, mắt thấy tiểu ảnh vệ còn không thức thời mà muốn tự mình đứng dậy, y liền không vui ấn người ngồi ngay ngắn trên đệm, ngang ngược đưa chén nước tới bên miệng, người khác không biết còn tưởng y đây là đang đút nước cho kẻ thù: “Uống.”
Du Thư cảm nhận được sự cứng đầu của y, đành phải hé miệng.
Tuy rằng có tâm là tốt, nhưng trên phương diện chiếu cố cho người khác, Tiêu Vị Tân quả thật là không có thiên phú, y cho rằng cũng chỉ là đút một ngụm nước mà thôi, có gì khó đâu, nhưng bởi vì nắm giữ lực độ không tốt, chăn bị nước đổ ướt một mảng mới phát giác ra mình hình như đã quá nóng vội.
Mắt thấy trên mặt Tiêu Vị Tân bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được lộ ra thần sắc xấu hổ, Du Thư vội an ủi nói: “Không ngại không ngại, thuộc hạ đã uống được rất nhiều rồi.”
Tiêu Vị Tân trầm mặc trong chốc lát, lại đứng dậy đi rót chén nước mới, lần này còn nhớ cầm theo cái muỗng, phi thường cố chấp mà muốn tiếp tục đút hắn, cũng không biết là bị đứt cọng dây thần kinh nào rồi.
Du Thư không hiểu vì sao thái độ của y lại chuyển biến to lớn như vậy, hai hôm trước không phải còn tránh mặt không muốn gặp hắn hay sao?
Chẳng lẽ là bởi vì cảm thấy mình đã cứu y, cho nên mới đột nhiên đổi tính?
Tiêu Vị Tân có được kinh nghiệm của lần thất bại đầu tiên, động tác cầm muỗng liền nhẹ hơn rất nhiều, cẩn thận chú ý không làm nước sánh ra ngoài, Du Thư uống vào một chén nước lớn, sắc môi rốt cuộc cũng không còn khó coi như trước nữa.
“Đa tạ Vương gia.” Du Thư nhanh chóng nói, “Thuộc hạ đã hết khát rồi.”
Tiêu Vị Tân cúi đầu nhìn chén nước trống không trong tay mình, hơi có chút tiếc nuối mà đặt lại chỗ cũ.
Kỳ thật vừa rồi khi tiểu ảnh vệ cúi đầu uống nước y vẫn luôn quan sát, vừa lơ đãng liền dời ánh mắt đến trên môi của hắn. Cho đến nay Tiêu Vị Tân mới phát hiện, tiểu ảnh vệ không chỉ xinh đẹp, mà cánh môi kia cũng khả nhân không kém.
Tiêu Vị Tân không biết miệng của người khác thế nào, nhưng miệng của tiểu ảnh vệ thì lại không lớn không nhỏ, vừa vặn tốt, bởi vì vừa uống nước mà trở nên nhu nhuận bóng loáng, lại vì thương thế trên người mà lộ ra huyết sắc nhàn nhạt, làm y không khỏi tâm sinh mơ màng, không biết nếu như hôn lên nơi đó thì sẽ là tư vị gì.
Có điều y cũng chỉ suy nghĩ như vậy mà thôi, không nên cầm thú đến mức thừa dịp người ta bị thương mà làm ra việc không hợp quy củ.
Vào thời điểm Du Thư còn hôn mê, Tiêu Vị Tân đã trải qua một lần đấu tranh nội tâm, cuối cùng vẫn bại dưới khát vọng của mình. Lần đầu tiên y biết rằng, hóa ra hơn hai mươi năm bạc tình ít ham muốn của mình đều là giả, trong khoảng thời gian từ từ ở chung với tiểu ảnh vệ, toàn thân của y đều kêu gào muốn ấn hắn vào trong cốt nhục.
Y bức thiết muốn người này.
Tuy rằng căn bản là không kịp suy nghĩ vì sao lại sinh ra khát vọng mãnh liệt như vậy đối với hắn, nhưng Tiêu Vị Tân không có cách nào để chống lại bản năng của mình, đơn giản liền vứt bỏ hết thảy trói buộc. Nhân sinh chẳng qua chỉ có thể đi được một chuyến duy nhất, có một số việc vẫn nên thuận theo tự nhiên mới tốt, y tự tin mình tuyệt đối sẽ không vì tình yêu mà chậm trễ đại sự.
Nhưng trên phương diện tình trường thì Tiêu Vị Tân lại thật sự không lão luyện lành nghề giống như khi bày mưu sách lược, đối với chuyện yêu đương, y non nớt tựa như một đứa trẻ sơ sinh, đối với một người sống lớn như Du Thư cũng không biết làm sao để hạ khẩu.
Y cũng có nghĩ tới, xác định người mình muốn là một người có thể cùng y sóng vai mà đứng, cùng y cộng gánh phong ưu, chứ không chỉ là một món ngoạn vật ở trên giường. Nhưng tiểu ảnh vệ rõ ràng là một kẻ không hiểu phong tình, nếu thủ đoạn của y quá mức cường ngạnh, sợ là sẽ không có kết quả tốt.
Tiêu Vị Tân yên lặng thở dài, cư nhiên lại cảm thấy công tâm loại chuyện này còn khó khăn hơn cả báo thù.
Du Thư không hề biết rằng vị trước mắt này đang có suy nghĩ bất thiện đối với mình, hắn cảm thấy mình có thể là có chút phạm tiện, bỗng nhiên được Vương gia đối xử ôn nhu như vậy còn chưa quen lắm.
Có điều như vậy xem ra, cảm tình giữa hắn và nam chính…… cũng xem như đã gần hơn một bước rồi?
Tai họa lần này quả nhiên không hề nhận không.
Ngày hôm sau khi vừa thức dậy, hắn liền muốn ra ngoài đi dạo một chút, giữa trưa ăn chút cháo thân thể liền tốt hơn rất nhiều, không chịu ngồi yên mà chỉ muốn đứng dậy đi tới đi lui. Tạ Phi Viên biết được tin tức hắn bị thương nên cũng tới xem qua, vốn dĩ cũng có chút lo lắng, nhưng vừa thấy hắn tung tăng nhảy nhót sinh long hoạt hổ, nháy mắt liền được giải sầu.
Chỉ có Tiêu Vị Tân là không chịu để hắn ra ngoài: “Mới nằm hai ngày đã muốn xuống giường rồi? Trở về.”
Du Thư cảm thấy Vương gia nhà mình có chút chưa hiểu sự đời, “Thuộc hạ thật sự không có trở ngại gì, trước kia cũng không phải là chưa từng chịu thương thế nghiêm trọng hơn bây giờ, tu dưỡng nhiều nhất mấy ngày là có thể tiếp tục ra ngoài.”
“Không có gì đáng ngại.”
Sắc mặt của Tiêu Vị Tân quả thật không tốt, y dần dần nhớ tới thân phận của hắn. Hai ngày trước, thời điểm Họa Xuân xử lý miệng vết thương cho hắn y cũng ở bên cạnh, miệng vết thương hung hiểm ra sao y cũng nhìn thấy, nhưng lại không dự đoán được tiểu ảnh vệ cư nhiên lại không hề để trong lòng.
Y đương nhiên biết ý nghĩa tồn tại của ảnh vệ, kỳ thật cũng không chỉ có mỗi mình hắn, trên đời này rất ít người có thể xem ảnh vệ là một con người, trong mắt những kẻ thượng vị như bọn y, nhóm ảnh vệ chẳng qua chỉ là một đám công cụ có thể tùy thời đưa đi hy sinh, nói gì tới cái gọi là tình nghĩa chủ tớ.
Nhưng tiểu ảnh vệ thì lại khác.
Tiêu Vị Tân xụ mặt bắt hắn ở trong lều không được đi lại, Du Thư không dám không tuân theo, đành phải ngồi yên trên giường. Tốc độ miệng vết thương trên ngực khép lại cực kỳ nhanh, cũng không biết Họa Xuân đã dùng thứ dược gì mà thần kỳ như vậy, hắn cảm thấy miệng vết thương ngứa ngáy vô cùng, đó là do thịt non đang nhanh chóng sinh trưởng tạo thành cảm quan kích thích, hắn lại không thể cào, chỉ nghĩ nếu có thể phân tán lực chú ý thì tốt rồi.
Đại khái là khát vọng trong mắt hắn quá sâu, Tiêu Vị Tân ngồi ở một bên liền bực bội ném sách xuống: “Còn không phải chỉ là đi ra ngoài thôi sao? Liền phải trưng ra bộ mặt chán chường này cho người khác nhìn?”
Du Thư kỳ thật cũng không có gì bất mãn, nhưng một tia mất mát mà hắn ngẫu nhiên toát ra trong lúc nhìn về phía mành cửa đã bị Tiêu Vị Tân bắt lấy, y vừa rồi còn đang suy nghĩ phải công tâm ra làm sao, chỉ chớp mắt đã nhìn thấy ánh mắt của Du Thư, trong lòng chợt cảm thấy thất bại.
Xem ra mấy việc như ôn nhu này đích xác cần phải học tập thêm, cũng không phải ai cũng học được cách để trở nên ôn nhu.
Du Thư nhận được sự chấp thuận có thể ra ngoài đi dạo trong chốc lát, trong mắt có chút duyệt sắc, tự mình xốc chăn ngồi dậy. Nói đến đây cũng kỳ quái, thể chất của hắn tốt hơn rất nhiều so với người khác, nằm chưa đến hai ngày liền thật sự có thể xuống giường đi lại, cho dù bước chân vẫn có chút nhẹ bẫng, nhưng cũng không còn phù phiếm vô lực giống như ngày đầu tiên nữa.
Tiêu Vị Tân cũng tấm tắc bảo lạ, thầm hô khả năng hồi phục của hắn đích xác thật kinh người, cũng yên tâm để hắn ra ngoài.
Du Thư bước ra khỏi lều cũng không đi đâu xa, chỉ dạo quanh ở phụ cận đỉnh núi, Tiêu Vị Tân bồi hắn sóng vai mà đi, một đường tuy không nói lời nào nhưng vẫn có một chút khí vị ấm áp.
Du Thư không hẳn là người nói nhiều, huống chi đối với Tiêu Vị Tân hắn cũng không có tư cách để nói nhiều, vừa đi vừa chú ý không đụng đến Tiêu Vị Tân đang đi ở bên cạnh, hai người bất tri bất giác đi sâu vào trong rừng, dần dần rời khỏi khu vực dựng lều.
Du Thư dừng trước một bụi hoa lớn, đời trước hắn là sinh viên ban khoa học tự nhiên, không nói được mấy câu văn chương lai láng, chỉ trầm mặc mà ngắm hoa.
Ở phía trước cách chỗ bọn họ không xa, Du Thư trông thấy hai hình bóng quen thuộc, hai mắt chợt sáng lên.
Chính là nữ chính và nữ hai.
Ố?!
Du Thư hưng phấn trừng lớn đôi mắt, vội quay đầu nhìn Tiêu Vị Tân.
Đó là bà xã tương lai và hồng nhan tri kỷ tương lai của ngươi đó, mau nhìn đi!
Tiêu Vị Tân cũng chú ý tới hai người kia, nhưng lại chỉ khẽ nhíu mày, không hề toát ra bất luận một chút tình tố nào.
Mặc dù đang đứng cách một khoảng xa, nhưng Du Thư vẫn có thể nghe thấy đối thoại của hai người kia.
“Dương tỷ tỷ thật sự muốn đưa con thỏ này cho ta sao?” Giọng nói của Hạ Ngâm Tú dịu dàng điềm tĩnh, cất giấu một tia vui mừng.
“Ừm.” Còn giọng nói của Dương Nam Nhược thì lại có vẻ sạch sẽ thanh lợi hơn nhiều, “Ta đã đáp ứng với ngươi rồi, quyết không nuốt lời.”
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Ngâm Tú một mảnh đỏ ửng, vừa kinh hỉ lại thẹn thùng, ôm con thỏ phảng phất như một thiếu nữ tình đậu sơ khai, mà trong mắt Dương Nam Nhược thì lại tràn ngập bao dung sủng nịch, hoàn toàn không nhìn thấy bên này còn có người khác.
Du Thư: “……”
Hắn gắt gao trừng mắt nhìn con thỏ vốn nên là của Tiêu Vị Tân đang nằm trong ngực của Hạ Ngâm Tú, đầu óc tựa như bị rỉ sét không thể hoạt động, cái cốt truyện này không định tự mình tu bổ à??
Đúng lúc một cơn gió thổi tới, Du Thư bởi vì cảm xúc kích động mà không cẩn thận làm hở miệng vết thương, gió thổi qua liền bất hạnh phun ra một ngụm máu.
Tiêu Vị Tân hoảng sợ, vội ôm lấy hắn, trong lòng cũng phi thường không cao hứng, y đương nhiên biết tiểu ảnh vệ không phải là đang nhìn hai nữ nhân kia, nhưng mà……
Đó chẳng phải chỉ là một con thỏ thôi sao?
Cũng nhớ thương tới nỗi như vậy?
Bởi vì Hoàng thượng bị ám sát cho nên mọi hoạt động săn bắn đều bị buộc phải bỏ dở, có điều Tiêu Vị Thâm cũng không vội vã dẹp đường hồi cung, hắn nuốt không trôi cơn tức này, mười mấy tên thích khách toàn bộ đều bị tru sát, không hề lưu lại một người còn sống, cũng không có cách nào để hỏi cung. Hắn liền sai người suốt đêm rà soát ngọn núi, muốn tìm ra dư đảng còn sót lại.
Mà Du Thư chỉ nhớ được những gì xảy ra trước khi nhắm mắt, căn bản không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Vết thương trên ngực còn rất đau, bất quá hắn hoàn toàn có thể thừa nhận, chỉ là cảm thấy miệng lưỡi hơi khô. Du Thư nằm trong chốc lát liền quyết định tự mình bò dậy rót nước, ảnh vệ nào có tư cách đi sai sử người khác, chỉ cần chưa chết, cho dù có phải bò đi cũng nên tự mình gánh vác.
Hắn vừa định chống tay dựng mình dậy, Lạc Dao đang đứng đưa lưng về phía hắn bỗng nhiên quay đầu, vẻ mặt kinh hỉ chạy đến mép giường nhìn xem, sau khi xác nhận hắn đã tỉnh lại mới cao hứng chạy ra ngoài, hấp tấp đến độ hoàn toàn không nghĩ tới việc cho hắn miếng nước.
Du Thư ngốc lăng trong chốc lát, tự mình gian nan ngồi dậy, nhấc hết sức lực toàn thân, run run rẩy rẩy đứng lên từ mép giường, đỡ khung giường mà cẩn thận đi về phía trước, dưới chân mềm mại vô lực giống như dẫm phải bông.
Tiêu Vị Tân vốn đang ngồi trong lều đọc sách, nghe nói người đã tỉnh lại liền vội mang theo Họa Xuân đi tới nhìn xem, vừa vén mành bước vào đã nhìn thấy Du Thư đang đỡ bàn cầm ấm nước tu tu uống.
Du Thư vừa mới uống được một ngụm làm nhuận cổ họng, còn chưa kịp uống thêm thì đã bị cưỡng ép trở lại giường nằm, ngẩng đầu liền nhìn thấy Tiêu Vị Tân đứng trước mặt mình, hắn theo thói quen định quỳ xuống hành lễ, nhưng lại bị Tiêu Vị Tân hung hăng ấn trở về: “Ta bảo ngươi nằm!”
Dứt lời, y liền bảo Họa Xuân đến kiểm tra thân thể cho hắn.
Họa Xuân thuần thục lột áo của Du Thư ra xem xét tình huống khôi phục của miệng vết thương, Du Thư đời này chưa từng bị nữ hài tử nào nhìn ngực trần ở khoảng cách gần như vậy, vô thố không biết nên đặt tay đặt chân ở đâu.
“Vương gia, hắn khôi phục rất tốt.” Họa Xuân nhẹ giọng nói, “Chỉ cần hảo hảo tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ không có ảnh hưởng gì.”
Nam nhân trẻ tuổi hầu hết đều khỏe như trâu, đừng thấy Du Thư hiện tại trông như bị thương rất nặng, nhưng hắn lại cảm thấy mình chỉ cần ăn no là có thể xuống giường chạy mười dặm, một chút thương thế này cũng không tính là gì.
Tiêu Vị Tân nghe vậy liền thoáng yên tâm hơn chút, “Vậy ngươi đi bưng dược đã sắc xong tới đây.”
Chờ đến khi Họa Xuân đã rời khỏi, Tiêu Vị Tân mới chú ý tới đôi môi tái nhợt của hắn, vì thế, một Vương gia chưa từng hầu hạ cho người khác, gần như không suy xét quá nhiều mà đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, tự mình rót chén nước đưa qua: “Uống đi.”
Du Thư sởn tóc gáy, nếu không phải vì không dám nhìn thẳng vào người trước mặt, hắn sợ là đã có thể trừng thủng một lỗ ở trên mặt y.
Nam chính không phải là đã bị người nào đoạt xá đấy chứ?
Anh zai à anh là ai vậy???
Người này là vị Vương gia mặt lạnh ngạo kiều của chúng ta kia sao???
“Thuộc hạ, thuộc hạ tự mình dùng là được ạ.” Du Thư lắp bắp muốn giơ tay tiếp nhận chén nước, nhưng lại bị Tiêu Vị Tân vô tình đè ép trở về.
Tiêu Vị Tân đời này chưa từng hầu hạ cho người nào, vốn dĩ cũng có chút biệt nữu, mắt thấy tiểu ảnh vệ còn không thức thời mà muốn tự mình đứng dậy, y liền không vui ấn người ngồi ngay ngắn trên đệm, ngang ngược đưa chén nước tới bên miệng, người khác không biết còn tưởng y đây là đang đút nước cho kẻ thù: “Uống.”
Du Thư cảm nhận được sự cứng đầu của y, đành phải hé miệng.
Tuy rằng có tâm là tốt, nhưng trên phương diện chiếu cố cho người khác, Tiêu Vị Tân quả thật là không có thiên phú, y cho rằng cũng chỉ là đút một ngụm nước mà thôi, có gì khó đâu, nhưng bởi vì nắm giữ lực độ không tốt, chăn bị nước đổ ướt một mảng mới phát giác ra mình hình như đã quá nóng vội.
Mắt thấy trên mặt Tiêu Vị Tân bằng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được lộ ra thần sắc xấu hổ, Du Thư vội an ủi nói: “Không ngại không ngại, thuộc hạ đã uống được rất nhiều rồi.”
Tiêu Vị Tân trầm mặc trong chốc lát, lại đứng dậy đi rót chén nước mới, lần này còn nhớ cầm theo cái muỗng, phi thường cố chấp mà muốn tiếp tục đút hắn, cũng không biết là bị đứt cọng dây thần kinh nào rồi.
Du Thư không hiểu vì sao thái độ của y lại chuyển biến to lớn như vậy, hai hôm trước không phải còn tránh mặt không muốn gặp hắn hay sao?
Chẳng lẽ là bởi vì cảm thấy mình đã cứu y, cho nên mới đột nhiên đổi tính?
Tiêu Vị Tân có được kinh nghiệm của lần thất bại đầu tiên, động tác cầm muỗng liền nhẹ hơn rất nhiều, cẩn thận chú ý không làm nước sánh ra ngoài, Du Thư uống vào một chén nước lớn, sắc môi rốt cuộc cũng không còn khó coi như trước nữa.
“Đa tạ Vương gia.” Du Thư nhanh chóng nói, “Thuộc hạ đã hết khát rồi.”
Tiêu Vị Tân cúi đầu nhìn chén nước trống không trong tay mình, hơi có chút tiếc nuối mà đặt lại chỗ cũ.
Kỳ thật vừa rồi khi tiểu ảnh vệ cúi đầu uống nước y vẫn luôn quan sát, vừa lơ đãng liền dời ánh mắt đến trên môi của hắn. Cho đến nay Tiêu Vị Tân mới phát hiện, tiểu ảnh vệ không chỉ xinh đẹp, mà cánh môi kia cũng khả nhân không kém.
Tiêu Vị Tân không biết miệng của người khác thế nào, nhưng miệng của tiểu ảnh vệ thì lại không lớn không nhỏ, vừa vặn tốt, bởi vì vừa uống nước mà trở nên nhu nhuận bóng loáng, lại vì thương thế trên người mà lộ ra huyết sắc nhàn nhạt, làm y không khỏi tâm sinh mơ màng, không biết nếu như hôn lên nơi đó thì sẽ là tư vị gì.
Có điều y cũng chỉ suy nghĩ như vậy mà thôi, không nên cầm thú đến mức thừa dịp người ta bị thương mà làm ra việc không hợp quy củ.
Vào thời điểm Du Thư còn hôn mê, Tiêu Vị Tân đã trải qua một lần đấu tranh nội tâm, cuối cùng vẫn bại dưới khát vọng của mình. Lần đầu tiên y biết rằng, hóa ra hơn hai mươi năm bạc tình ít ham muốn của mình đều là giả, trong khoảng thời gian từ từ ở chung với tiểu ảnh vệ, toàn thân của y đều kêu gào muốn ấn hắn vào trong cốt nhục.
Y bức thiết muốn người này.
Tuy rằng căn bản là không kịp suy nghĩ vì sao lại sinh ra khát vọng mãnh liệt như vậy đối với hắn, nhưng Tiêu Vị Tân không có cách nào để chống lại bản năng của mình, đơn giản liền vứt bỏ hết thảy trói buộc. Nhân sinh chẳng qua chỉ có thể đi được một chuyến duy nhất, có một số việc vẫn nên thuận theo tự nhiên mới tốt, y tự tin mình tuyệt đối sẽ không vì tình yêu mà chậm trễ đại sự.
Nhưng trên phương diện tình trường thì Tiêu Vị Tân lại thật sự không lão luyện lành nghề giống như khi bày mưu sách lược, đối với chuyện yêu đương, y non nớt tựa như một đứa trẻ sơ sinh, đối với một người sống lớn như Du Thư cũng không biết làm sao để hạ khẩu.
Y cũng có nghĩ tới, xác định người mình muốn là một người có thể cùng y sóng vai mà đứng, cùng y cộng gánh phong ưu, chứ không chỉ là một món ngoạn vật ở trên giường. Nhưng tiểu ảnh vệ rõ ràng là một kẻ không hiểu phong tình, nếu thủ đoạn của y quá mức cường ngạnh, sợ là sẽ không có kết quả tốt.
Tiêu Vị Tân yên lặng thở dài, cư nhiên lại cảm thấy công tâm loại chuyện này còn khó khăn hơn cả báo thù.
Du Thư không hề biết rằng vị trước mắt này đang có suy nghĩ bất thiện đối với mình, hắn cảm thấy mình có thể là có chút phạm tiện, bỗng nhiên được Vương gia đối xử ôn nhu như vậy còn chưa quen lắm.
Có điều như vậy xem ra, cảm tình giữa hắn và nam chính…… cũng xem như đã gần hơn một bước rồi?
Tai họa lần này quả nhiên không hề nhận không.
Ngày hôm sau khi vừa thức dậy, hắn liền muốn ra ngoài đi dạo một chút, giữa trưa ăn chút cháo thân thể liền tốt hơn rất nhiều, không chịu ngồi yên mà chỉ muốn đứng dậy đi tới đi lui. Tạ Phi Viên biết được tin tức hắn bị thương nên cũng tới xem qua, vốn dĩ cũng có chút lo lắng, nhưng vừa thấy hắn tung tăng nhảy nhót sinh long hoạt hổ, nháy mắt liền được giải sầu.
Chỉ có Tiêu Vị Tân là không chịu để hắn ra ngoài: “Mới nằm hai ngày đã muốn xuống giường rồi? Trở về.”
Du Thư cảm thấy Vương gia nhà mình có chút chưa hiểu sự đời, “Thuộc hạ thật sự không có trở ngại gì, trước kia cũng không phải là chưa từng chịu thương thế nghiêm trọng hơn bây giờ, tu dưỡng nhiều nhất mấy ngày là có thể tiếp tục ra ngoài.”
“Không có gì đáng ngại.”
Sắc mặt của Tiêu Vị Tân quả thật không tốt, y dần dần nhớ tới thân phận của hắn. Hai ngày trước, thời điểm Họa Xuân xử lý miệng vết thương cho hắn y cũng ở bên cạnh, miệng vết thương hung hiểm ra sao y cũng nhìn thấy, nhưng lại không dự đoán được tiểu ảnh vệ cư nhiên lại không hề để trong lòng.
Y đương nhiên biết ý nghĩa tồn tại của ảnh vệ, kỳ thật cũng không chỉ có mỗi mình hắn, trên đời này rất ít người có thể xem ảnh vệ là một con người, trong mắt những kẻ thượng vị như bọn y, nhóm ảnh vệ chẳng qua chỉ là một đám công cụ có thể tùy thời đưa đi hy sinh, nói gì tới cái gọi là tình nghĩa chủ tớ.
Nhưng tiểu ảnh vệ thì lại khác.
Tiêu Vị Tân xụ mặt bắt hắn ở trong lều không được đi lại, Du Thư không dám không tuân theo, đành phải ngồi yên trên giường. Tốc độ miệng vết thương trên ngực khép lại cực kỳ nhanh, cũng không biết Họa Xuân đã dùng thứ dược gì mà thần kỳ như vậy, hắn cảm thấy miệng vết thương ngứa ngáy vô cùng, đó là do thịt non đang nhanh chóng sinh trưởng tạo thành cảm quan kích thích, hắn lại không thể cào, chỉ nghĩ nếu có thể phân tán lực chú ý thì tốt rồi.
Đại khái là khát vọng trong mắt hắn quá sâu, Tiêu Vị Tân ngồi ở một bên liền bực bội ném sách xuống: “Còn không phải chỉ là đi ra ngoài thôi sao? Liền phải trưng ra bộ mặt chán chường này cho người khác nhìn?”
Du Thư kỳ thật cũng không có gì bất mãn, nhưng một tia mất mát mà hắn ngẫu nhiên toát ra trong lúc nhìn về phía mành cửa đã bị Tiêu Vị Tân bắt lấy, y vừa rồi còn đang suy nghĩ phải công tâm ra làm sao, chỉ chớp mắt đã nhìn thấy ánh mắt của Du Thư, trong lòng chợt cảm thấy thất bại.
Xem ra mấy việc như ôn nhu này đích xác cần phải học tập thêm, cũng không phải ai cũng học được cách để trở nên ôn nhu.
Du Thư nhận được sự chấp thuận có thể ra ngoài đi dạo trong chốc lát, trong mắt có chút duyệt sắc, tự mình xốc chăn ngồi dậy. Nói đến đây cũng kỳ quái, thể chất của hắn tốt hơn rất nhiều so với người khác, nằm chưa đến hai ngày liền thật sự có thể xuống giường đi lại, cho dù bước chân vẫn có chút nhẹ bẫng, nhưng cũng không còn phù phiếm vô lực giống như ngày đầu tiên nữa.
Tiêu Vị Tân cũng tấm tắc bảo lạ, thầm hô khả năng hồi phục của hắn đích xác thật kinh người, cũng yên tâm để hắn ra ngoài.
Du Thư bước ra khỏi lều cũng không đi đâu xa, chỉ dạo quanh ở phụ cận đỉnh núi, Tiêu Vị Tân bồi hắn sóng vai mà đi, một đường tuy không nói lời nào nhưng vẫn có một chút khí vị ấm áp.
Du Thư không hẳn là người nói nhiều, huống chi đối với Tiêu Vị Tân hắn cũng không có tư cách để nói nhiều, vừa đi vừa chú ý không đụng đến Tiêu Vị Tân đang đi ở bên cạnh, hai người bất tri bất giác đi sâu vào trong rừng, dần dần rời khỏi khu vực dựng lều.
Du Thư dừng trước một bụi hoa lớn, đời trước hắn là sinh viên ban khoa học tự nhiên, không nói được mấy câu văn chương lai láng, chỉ trầm mặc mà ngắm hoa.
Ở phía trước cách chỗ bọn họ không xa, Du Thư trông thấy hai hình bóng quen thuộc, hai mắt chợt sáng lên.
Chính là nữ chính và nữ hai.
Ố?!
Du Thư hưng phấn trừng lớn đôi mắt, vội quay đầu nhìn Tiêu Vị Tân.
Đó là bà xã tương lai và hồng nhan tri kỷ tương lai của ngươi đó, mau nhìn đi!
Tiêu Vị Tân cũng chú ý tới hai người kia, nhưng lại chỉ khẽ nhíu mày, không hề toát ra bất luận một chút tình tố nào.
Mặc dù đang đứng cách một khoảng xa, nhưng Du Thư vẫn có thể nghe thấy đối thoại của hai người kia.
“Dương tỷ tỷ thật sự muốn đưa con thỏ này cho ta sao?” Giọng nói của Hạ Ngâm Tú dịu dàng điềm tĩnh, cất giấu một tia vui mừng.
“Ừm.” Còn giọng nói của Dương Nam Nhược thì lại có vẻ sạch sẽ thanh lợi hơn nhiều, “Ta đã đáp ứng với ngươi rồi, quyết không nuốt lời.”
Khuôn mặt nhỏ của Hạ Ngâm Tú một mảnh đỏ ửng, vừa kinh hỉ lại thẹn thùng, ôm con thỏ phảng phất như một thiếu nữ tình đậu sơ khai, mà trong mắt Dương Nam Nhược thì lại tràn ngập bao dung sủng nịch, hoàn toàn không nhìn thấy bên này còn có người khác.
Du Thư: “……”
Hắn gắt gao trừng mắt nhìn con thỏ vốn nên là của Tiêu Vị Tân đang nằm trong ngực của Hạ Ngâm Tú, đầu óc tựa như bị rỉ sét không thể hoạt động, cái cốt truyện này không định tự mình tu bổ à??
Đúng lúc một cơn gió thổi tới, Du Thư bởi vì cảm xúc kích động mà không cẩn thận làm hở miệng vết thương, gió thổi qua liền bất hạnh phun ra một ngụm máu.
Tiêu Vị Tân hoảng sợ, vội ôm lấy hắn, trong lòng cũng phi thường không cao hứng, y đương nhiên biết tiểu ảnh vệ không phải là đang nhìn hai nữ nhân kia, nhưng mà……
Đó chẳng phải chỉ là một con thỏ thôi sao?
Cũng nhớ thương tới nỗi như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.