Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Chương 36

Cố Thanh Từ

12/04/2022

Từ hôm đó trở đi, Du Thư liền cảm thấy Tiêu Vị Tân dường như đã thay đổi, ngoại trừ xưng hô thì chỗ nào cũng không quá thích hợp, nhưng mỗi lần hắn muốn đi phân biệt thì lại phát hiện Tiêu Vị Tân cực kỳ bình tĩnh, thoạt hình cũng không có gì biến hóa.

Chẳng lẽ mình gặp ảo giác sao?

“Tiểu Thư.”

Du Thư đơ mặt đứng ở hành lang ôm kiếm nhìn hoa trì phát ngốc, đang trong lúc nghĩ ngợi liền nghe thấy từ trong thư phòng phía sau truyền đến tiếng gọi mình, lập tức xoay người theo thói quen mà nhảy vào từ cửa sổ, vừa định quỳ xuống thì lại nghĩ tới Tiêu Vị Tân đã nói về sau không cần quỳ hành lễ nữa, chịu đựng bản năng mà đứng thẳng dậy, nhưng thái độ vẫn cung kính trước sau như một.

“Vương gia.”

Tiêu Vị Tân ngẩng đầu lên, sắc mặt như thường: “Có chút sai sự giao cho ngươi, ngươi rảnh rỗi đi một chuyến.”

“Dạ.” Du Thư cúi đầu lĩnh mệnh.

Gần đây Tiêu Vị Tân cũng không nhàn rỗi, âm thầm đả thông quan hệ khắp nơi, thường xuyên liên lạc với các địa phương có nhãn tuyến được xếp vào của mình, trong triều cũng đã có vài vị lão thần bắt đầu hướng về phía y, bởi vì trong mấy năm gần đây Tiêu Vị Thâm hành sự càng ngày càng quái lạ, không chỉ tùy hứng mà còn tàn bạo hoang đường, dung túng cho Hạ gia làm xằng bậy khắp nơi, thiên hạ này mắt thấy liền sắp sửa đổi thành họ Hạ. Cho nên rất nhiều lão thần và thanh niên tài tuấn ôm chút khát vọng liền dần dần mất lòng tin vào hoàng thượng, ngược lại bắt đầu dời mắt đến trên người Tiêu Vị Tân.

Lăng Vương mấy năm nay không hiện sơn lộ thủy, cũng không nhìn ra là có năng lực triều chính gì hay không, nhưng bọn họ còn đang quan vọng, thuần túy là muốn đánh cuộc một phen, vạn nhất thắng trận này mình sẽ liền trở thành công thần trước mắt tân đế, còn nếu thua thì cũng chẳng sao, chỉ cần không lưu lại chứng cứ, coi như tổn thất một quân cờ mà thôi.

Tiêu Vị Tân phi thường hiểu biết ý tưởng của bọn người cỏ đầu tường này, bất quá y cũng không để bụng, nếu không có sự tồn tại loại đồ vật như cỏ đầu tường, rất nhiều việc ngược lại liền không thuận tay thuận chân. Gần đây y đang chú ý đến Lễ Bộ thượng thư Lý Lương, lão là cánh tay trái của Hạ thừa tướng, hai kẻ này cùng một giuộc cấu kết làm không ít việc xấu, Tiêu Vị Tân cả ngày đều cân nhắc xem phải làm thế nào để chém đứt lão ta.

“Kẻ này tâm tư kín đáo, không thua kém gì lão tặc Hạ Mậu An kia, ngươi hành sự ngàn vạn phải chú ý.” Tiêu Vị Tân trầm giọng phân phó, “Đừng tự tiện hành động, chỉ cần đi theo lão là được.”

Tiêu Vị Tân phát hiện động thái của Lý Lương hai ngày gần đây có chút kỳ quái, hoài nghi Hạ Mậu An lại an bài cho lão sai sự bí mật nào đó, nhưng Lý Lương lại là hạng người xảo trá, láu cá hệt như con cá chạch, phái ảnh vệ trinh thám ra ngoài cũng không tra được tin tức hữu dụng nào, y trái lo phải nghĩ vẫn là quyết định giao chuyện này cho Du Thư đi làm.

“Ta tin ngươi nhất định có thể hoàn thành.”

Lỗ tai Du Thư hơi giật giật, được Tiêu Vị Tân không chút nào bủn xỉn khen ngợi, hắn liền có chút thẹn thùng, nhưng lại gắng gượng biểu hiện ra dáng vẻ không màng hơn thua: “Thuộc hạ nhất định làm được, tuyệt không cô phụ kỳ vọng của Vương gia!”

Tiêu Vị Tân gật đầu, vừa định mở miệng nói chuyện, liền nghe bên ngoài thư phòng truyền đến tiếng gõ cửa: “Vương gia, trong cung phái người tới.”

“Vào đi.” Tiêu Vị Tân nhanh chóng thu liễm biểu tình, trong mắt lại là một mảnh lạnh nhạt.

Du Thư cảm thấy mình hẳn là nên lui ra, vừa chuẩn bị nhảy khỏi cửa sổ, đã nghe Tiêu Vị Tân nói: “Đợi ở đây, ta còn có chuyện muốn nói.”

Du Thư đành phải yên lặng lui về phía sau kệ sách, che giấu thân hình của mình.

Chỉ chốc lát sau, Họa Xuân liền dẫn theo mấy vị ma ma lớn tuổi vào trong, các ma ma sau khi tiến vào đầu tiên là cung kính quỳ xuống hành lễ với Tiêu Vị Tân, rồi sau đó mới tỏ rõ ý đồ khi đến đây: “Hoàng hậu nương nương sai bọn lão nô tỳ tới đo người cho Vương gia, trước tiên định chế hỉ phục cho ngày đại hôn.”

Tuy rằng hôn kỳ được định vào tháng chín, cách lúc này còn đến nửa năm, nhưng Hoàng hậu hiển nhiên là sốt ruột hơn cả bọn y, thánh chỉ tứ hôn vừa tới chưa đến mấy ngày đã liền sai người chuẩn bị hỉ phục và hết thảy vật dụng cần thiết, nói là muốn cho muội muội của mình được gả đi thật vẻ vang, hỉ phục nửa điểm cũng không thể qua loa. Dùng vân cẩm chế y, lại xứng với chỉ vàng tơ tằm, một trăm tú nương Giang Nam đồng thời gấp gáp chế tạo, chỉ riêng kỳ hạn chế tác liền phải mất tới bốn tháng.

Tiêu Vị Tân cũng không làm khó xử mấy vị ma ma này, phối hợp đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước mặt bọn họ, hai tay tự nhiên giang ra, để các ma ma cầm thước dây khoa tay múa chân ở trên người mình, chỉ là ngẫu nhiên không cẩn thận bị chạm vào làn da trên tay liền lộ ra biểu tình chán ghét.

Du Thư nấp phía kệ sách, xuyên qua khe hở giữa những quyển sách mà có thể thấy rõ hành động của các ma ma, càng có thể thấy rõ biểu tình của Tiêu Vị Tân.

Y thật sự không nhìn ra một chút vui sướng nào khi sắp sửa thành thân, trong mắt thậm chí còn có điểm chết lặng và lạnh lẽo, giờ phút này, ngay cả Du Thư cũng không thể thuyết phục bản thân mình là y đang vui vẻ.

Nhưng…… Nhưng vì sao chứ?

Du Thư ở trong lòng không nhịn được mà hỏi lại vấn đề này, hắn cẩn thận ngẫm lại cốt truyện, vẫn không thể hiểu được mọi chuyện như thế nào lại phát triển đến bước này. Nếu dựa theo tiến độ cốt truyện bình thường, lúc này nam nữ chính mặc dù không yêu nhau đến mức khắc cốt minh tâm, nhưng ít nhất trong lòng bọn họ đã xác nhận lẫn nhau, có tình cảm làm cơ sở, thời điểm thành thân hẳn là phải nên vui sướng, hữu tình nhân chung thành quyến chúc mới phải……

Mọi chuyện bắt đầu trở nên không đúng từ khi nào?

Du Thư nghiêm túc mà buồn rầu suy tư chuyện này, hắn là độc giả, theo dõi hết thảy từ góc nhìn thượng đế, vì tuyến tình cảm của hai người bọn họ mà sắp sửa sầu trọc đầu. Không có nữ chính, ai sẽ cho nam chính một chút ôn nhu cuối cùng? Ai sẽ cạy mở được trái tâm đóng băng ngàn năm kia của y? Và tương lai ai sẽ cùng y sóng vai ngắm nhìn non sông đây?



Du Thư chau mày, cũng liền không chú ý tới Tiêu Vị Tân bên kia đã phối hợp đo xong kích cỡ, bảo Họa Xuân đưa mấy vị ma ma kia ra ngoài.

“Người đâu?” Tiêu Vị Tân ngồi xuống đợi trong chốc lát cũng không thấy bóng dáng của Du Thư, không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua, ngữ khí có chút không vui, vừa rồi thời điểm đo người cũng đã cực kỳ không cao hứng, nghẹn đến bây giờ vẫn không phát hỏa, muốn gặp người mà (hắn) còn không có ánh mắt, ngẫm lại đều thấy phiền lòng.

Du Thư vội hiện thân từ sau kệ sách, tự giác đứng trước án thư của Tiêu Vị Tân, bộ dáng làm sai chuyện đang định nhận phạt.

Tiêu Vị Tân không thích nhìn tư thế thỉnh tội này của hắn, lời nói khắc nghiệt đã tới bên miệng, nhưng nghĩ tới quyết tâm muốn đối xử tốt với người này mà phải cố nuốt trở vào: “Không phải ta đã nói, không cần tất cung tất kính như vậy sao?”

“Dạ.” Du Thư cảm thấy tâm tình của mình hiện tại cũng không tính là quá tốt, trước mắt ngoài chữ “Dạ” cũng không tìm được câu trả lời nào khác.

Tiêu Vị Tân phát hiện mình dường như có thể sờ đến biến hóa cảm xúc của tiểu ảnh vệ.

Đây là một cảm giác vô cùng thần kỳ, thời điểm ban đầu y chỉ cho rằng Du Thư cũng giống như nhóm ảnh vệ khác, đều là những kẻ bất cận nhân tình bản khắc không có gì thú vị, nhưng sau khi âm thầm quan sát mới phát hiện là không phải như vậy. Muốn hiểu được tiểu ảnh vệ kỳ thật cũng rất đơn giản, cho dù vẻ mặt của hắn không để lộ ra một chút khác biệt nào, nhưng ở một vài điểm rất nhỏ lại không giống như thường thấy.

Tỷ như lúc cao hứng, trong mắt hắn luôn có một chút ánh sáng, kể cả khi không thể nhìn ra bằng mắt thường, nhưng khóe miệng sẽ có chút phập phồng.

Khi không cao hứng, hắn sẽ khẽ nhíu mày, hai tay khoanh trước ngực, tay phải còn vô thức dùng ngỏn trỏ nhẹ nhàng gõ lên khuỷu tay trái.

Lúc nghi hoặc, hắn sẽ theo thói quen mà giơ tay sờ tai trái của mình, môi hơi mím chặt.

Mà khi phát ngốc, hắn thoạt nhìn còn nghiêm túc lạnh nhạt hơn ngày thường, người không hiểu rõ thường sẽ cho rằng hắn đang tức giận, nhưng trên thực tế thì người đã sớm đi vào cõi thần tiên không hỏi thế sự.

Còn khi tức giận……

Thôi vậy, Tiêu Vị Tân cũng chưa từng bắt gặp thời điểm tiểu ảnh vệ tức giận, hắn tựa như trời sinh đã khuyết thiếu một mặt cảm xúc này. Điều này đối với y mà nói chính là cực kỳ khó tưởng tượng, bản thân Tiêu Vị Tân chính là một người rất hay tức giận, bảo y một ngày không tức giận là chuyện không thể, Du Thư làm thế nào mà không cảm thấy tức giận chứ?

Tiêu Vị Tân phát hiện mình thật sự si mê Du Thư. Chỉ cần rảnh rỗi, y liền muốn tiếp tục thăm dò những bí mật chôn giấu trên người hắn, tiểu ảnh vệ tựa như một người mang theo trên mình tiên sơn bách bảo, vĩnh viễn đều bị bao phủ dưới một tầng sương mù, làm cho y không cách nào kiềm chế được dục vọng muốn thăm dò.

Tiêu Vị Tân không dám nói bản thân hiện tại đã có thể thập phần hiểu biết hắn, nhưng năm phần thì vẫn có. Hệt như lúc này, y có thể phán đoán tâm tình của Du Thư đang không được tốt.

“Ngươi tựa như không cao hứng.” Y chắc chắn nói, một tay chống cằm, vô cùng hứng thú mà nhìn chằm chằm vào gương mặt của Du Thư, “Nói nghe thử một chút.”

Du Thư nheo mắt, thầm hô không ổn.

Chẳng lẽ hai ngày nay kỹ thuật diễn của hắn đã bị thụt lùi? Vì sao nam chính lại càng ngày càng có thể đoán ra cảm xúc của hắn?

Không nên như vậy mới phải, môn học che giấu cảm xúc này từ năm hắn mười hai tuổi đã thuần thục nhuần nhuyễn, ngay cả Ảnh Thủ đại nhân cũng không thể đoán đúng hết tất cả……

“Thuộc hạ không có không cao hứng.” Du Thư châm chước nói dối, tính toán lừa gạt cho qua.

Tiêu Vị Tân hừ lạnh một tiếng, không cao hứng ném bút lông lên bàn: “Ta đã nói, ngươi không được nói dối ta!”

“Nếu ngươi không nói, thì hôm nay cũng đừng mong được ra ngoài.”

Du Thư âm thầm than khổ, hắn bắt đầu cảm thấy nam chính như trước kia vẫn tốt hơn, lạnh nhạt như vậy còn tốt chán, ít nhất sẽ không khó chơi như bây giờ.

Hắn phiền muộn trong lòng, làm sao có thể nói ra suy nghĩ trong lòng đây? Nhưng nếu nói dối Tiêu Vị Tân, với chỉ số thông minh kia của y, khẳng định là sẽ lập tức đoán được hắn lại nói dối, đến lúc đó chọc giận y, người xui xẻo vẫn là mình.

Du Thư đơn giản liền hỏi lại y: “Vương gia sắp thành thân, vì sao cũng không cao hứng vậy?”

Tiêu Vị Tân sửng sốt, “Ngươi như thế nào còn hỏi ngược lại ta?”



Du Thư thấy y không nổi giận, bạo gan mà thử thăm dò: “Thuộc hạ đúng là bởi vì nhìn ra Vương gia không cao hứng, cho nên mới không cao hứng.”

Những lời này hoàn toàn nằm ngoài ý liệu của Tiêu Vị Tân, y mới đầu còn tưởng rằng mình sẽ nghe thấy cái cớ gì khác. Trong nháy mắt kia, tâm tình của y liền rất vui sướng, ít nhất điều này đã chứng minh rằng tâm tư của Du Thư trước sau đều chuyển biến xoay quanh y.

“Không phải nhân duyên bổn vương tự mình cầu tới, có cái gì để cao hứng?” Tiêu Vị Tân lãnh đạm trả lời, “Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta hẳn phải nên cao hứng sao?”

“Đúng vậy, Hạ cô nương là phu quân.” Du Thư không biết cái từ “phu quân” này dùng có đúng hay không, hắn chỉ là muốn biểu đạt rằng bọn họ là một cặp trời sinh, hy vọng Tiêu Vị Tân có thể cho một cái liếc mắt đánh giá vị thiếu nữ vô cùng đáng yêu kia.

Nhưng Tiêu Vị Tân thì lại lý giải sai lời này: “Ngươi làm sao biết nàng là phu quân?”

“Ngươi gặp qua nàng rồi sao?”

Du Thư bị ngữ khí đột ngột trở nên tối tăm này của y làm cho kinh ngạc một chút, vội cúi đầu nói: “Thuộc hạ trước kia đã gặp qua một lần ở trong cung.”

“Chỉ gặp qua một lần như thế nào có thể nhận định được nàng là phu quân?” Tiêu Vị Tân không định dây dưa vấn đề này, “Nói cách khác, nàng có phải là phu quân hay không ta cũng không quan tâm.”

“Cho dù cưới nàng vào cửa, đãi ngộ của nàng cũng sẽ không tốt hơn Chu thị, bên cạnh ta có thể là bất cứ kẻ nào, nhưng chỉ nàng là không thể.”

Trong nháy mắt kia Du Thư thiếu chút nữa đã không nhịn xuống được: “Nhưng mà, vạn nhất Vương gia ngày sau sẽ hối hận thì sao?”

“Không có lúc hối hận.”

Tiêu Vị Tân lạnh nhạt nói: “Sẽ không bao giờ có ngày đó.”

Du Thư ngơ ngác nhìn Tiêu Vị Tân, hắn hiểu rõ lời nói của Tiêu Vị Tân là sự thật, ít nhất ngay lúc này y không có khả năng sẽ yêu Hạ Ngâm Tú.

“Muốn biết vì sao không?” Tiêu Vị Tân nhìn ra bộ dáng ngốc lăng tại chỗ của hắn, không hiểu sao lại có chút đáng thương, bỗng nhiên tâm tình liền tốt hơn hẳn.

Du Thư vô thức gật gật đầu, hắn rất muốn biết, cốt truyện này rốt cuộc đã rẽ sai hướng ở đâu.

Tiêu Vị Tân nở nụ cười, mi mắt cong cong ánh mắt lập lòe, cực kỳ giống một con tiểu hồ ly, đứng dậy đi lướt qua án thư, ghé tới bên tai Du Thư nhẹ giọng nói: “Bởi vì, trong lòng ta đã có người khác.”

Dứt lời, y đứng thẳng dậy cười ha ha, bỏ lại một Du Thư đang ngây ra như phỗng, khí định thần nhàn bước ra khỏi cửa thư phòng.

Y sợ mình đi chậm một bước sẽ liền không nhịn được mà kéo tiểu ảnh vệ vào trong ngực dùng sức xoa xoa, biểu tình từ khiếp sợ đến thất thần kia của hắn, thực sự quá đáng yêu.

————

‘Năm X tháng X ngày mưa’

‘Trăm triệu không ngờ được, nam chính thế nhưng lại ở thời điểm mà ta không biết đi yêu người khác!!!!’

‘Chuyện này phát sinh từ khi nào!???’

‘Y mỗi ngày đều hoạt động dưới mí mắt của ta, quy luật làm việc và nghỉ ngơi hằng ngày đều giống như một học sinh, ở đâu ra thời gian để đi tiếp xúc với người lạ?’

Du Thư viết đến đây, chỉ cảm thấy trong mắt lệ nóng doanh tròng, phi thường muốn khóc rống một hồi.

‘Ta khổ sở quá mà, tín niệm sụp đổ chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt.’

‘Không thể nhìn thấy nam nữ chính phát đường, nhân sinh có khác gì làm cá mặn đâu?’

‘Ta nhất định phải tìm ra gia hỏa dám hủy CP của ta!!!!’

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Ảnh Vệ Đến Hoàng Hậu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook