Chương 22
Vũ Hề
10/09/2023
Trước gương đồng, Tú Nương đối diện với gương mặt của mình. Vẫn là dáng vẻ đó, nhưng gò má trái vốn trắng nõn nay lại đỏ rực một mảnh.
Nàng thật phải cảm ơn hiện tại là mùa đông, trà dù nóng nhưng khi rót ra vẫn nguội đi một chút, bằng không mặt nàng cũng không phỏng nhẹ như hiện tại.
"Bình thẩm." thanh âm nàng chẳng mang bất cứ cảm xúc nào, hoàn toàn hờ hững.
Nghe tiếng gọi, Bình thẩm cẩn thận đẩy cửa đi vào, yên tĩnh chờ nàng giao phó.
Đặt gương đồng xuống, nàng nói "Cho người mang theo sổ sách Lục công tử ký tên nợ chúng ta đến trước Lục phủ, gióng trống khua chiêng đòi cho ta. Tiện đường để một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng đến trước cửa cung, đợi Cố đại nhân đi ra thì kêu ngài ấy đến đây một chuyến."
Trước khi Bình thẩm rời đi thì đột nhiên nàng nảy ra một ý "Nhớ dặn dò nha đầu đó, nếu có các vị quan nhân khác cùng lúc đi ra thì kể sự tình hôm nay ra, khóc càng thảm càng tốt."
Chỉ có như thế lửa cháy mới to.
Chuyện hậu viện danh môn không ra khỏi cửa lớn, các vị phu nhân đều thầm hiểu mà không để lọt gió ra ngoài.
Giờ việc Lục lão phu nhân cùng Lục phu nhân liên hợp hành hung tú bà một thanh lâu chẳng dính líu đến việc hậu viện Lục gia truyền ra, đây hẳn là một câu chuyện hay khi trà dư tửu hậu a.
***
Chiều đến, khi Tú Nương mệt mỏi gần như ngủ thiết đi thì cửa phòng đột nhiên bị người đột ngột đẩy mở, một bóng dáng quen thuộc vội vàng chạy vào.
Hơi thở đối phương gấp gáp, sắc mặt đầy lo lắng hoảng loạn.
Dưới ánh nến bập bùng, nhìn đến gương mặt nàng một mảnh đỏ rực thì đồng tử hắn co rút lại, chỉ cảm thấy dấu vết đó như hằn lên trái tim hắn.
Cố Khâm đi đến bên giường, thanh âm nghèn nghẹn khó thốt ra "Nàng..." hẳn là rất đau.
Chẳng đợi hắn nói gì thì Tú Nương đã vươn tay ôm lấy hắn, nỗi uất nghẹn trong lòng muốn phá ra, nàng nhẫn nhịn mà thủ thỉ lại không giấu nổi vội vàng "Cố Khâm, ta không còn xinh đẹp nữa... Liệu chàng còn thích ta nữa không?"
Siết chặt vòng tay ôm lấy nàng, hắn không chút chần chừ mà nói "Dù dáng vẻ nàng có ra sao thì người ra yêu vẫn luôn là nàng."
Thâm tâm Tú Nương thật lòng rung động, vậy nhưng nàng không tin.
Ở chốn thanh lâu này, trước giờ không thiếu nam nhân đưa ra lời hứa hẹn tương tự, nhưng cuối cùng chẳng có ai thực hiện được.
Chỉ tội cho cô nương mang theo mong chờ, lại chỉ có thể ôm lấy thất vọng.
Nhìn thấy gương mặt bị thương của Tú Nương, trái tim hắn lại càng quặn đau.
Là do hắn không bảo vệ tốt được nàng.
"Ngày mai ta đưa cho nàng hai thị vệ được chứ?" hắn cẩn thận hỏi dò nàng, chỉ sợ nàng bị vấn đề nào đó kích thích.
Thu mình tựa vào trong lồng ngực hắn, nàng khẽ lắc đầu nói "Không cần phải vậy đâu, ta cũng không có dự định ra ngoài một thời gian."
Nghe thế thì Cố Khâm càng nhíu chặt mày, vòng tay ôm nàng chưa từng lơi lỏng "Vậy theo ý nàng."
Hai người tựa vào nhau đầy im lặng, nhưng trong sự im lặng đó lại là sự thấu hiểu nhau chẳng cần đến lời nói.
***
Cùng lúc đó, tại Lục gia tình cảnh đã là một mảnh nháo loạn.
Đại công tử Lục Tiêu nợ thanh lâu Tụ Hoa Phường ba ngàn lượng bạc, bị người ta cầm sổ sách tới cửa đòi nợ dưới sự chứng kiến của bách tính.
Chiều nay, việc Lục lão phu nhân cùng Lục phu nhân hành hung tú bà Tụ Hoa Phường ở Trai Tịnh Lâu, cũng bị các vị đại nhân trong triều chứng kiến cảnh nha đầu của Tụ Hoa Phường khóc lóc thảm thương tới cầu Cố Tướng gia giúp đỡ.
Buổi sáng gây sự, chưa đắc ý được bao lâu đã bị đối phương đạp đổ danh vọng Lục gia trong một nháy mắt.
Lão phu nhân nghe tin ngất xỉu tại chỗ, đại công tử bị phụ thân mình đánh đến thừa sống thiếu chết đã được đưa về phòng tĩnh dưỡng.
Hiện tại cả Lục gia cũng chỉ còn Lục phu nhân Hoa Tiêu Nghi là đối mặt với lửa giận ngút trời của Lục Cảnh Minh.
Choang!
Tiếng đồ sứ đổ vỡ vang lên thanh thúy, Lục Cảnh Minh tức giận đến mức sắc mặt tái mét, gã ta chỉ vào phu nhân của mình mà rống giận "Ngươi tự xem việc tốt của ngươi và mẫu thân làm đi!"
"Giờ ngươi ra ngoài nghe thử xem! Xem xem đám dân chúng ngoài kia đang nói gì Lục gia hả?"
"Ỷ thế hiếp người! Ăn chơi không trả tiền! Có tiếng xấu nào mà không có nữa không!"
Lục phu nhân ngồi đó, sắc mặt càng lúc càng tệ, bà ngập ngừng đáp "Thiếp... thiếp không ngờ..."
"Không ngờ đối phương lắm chiêu nhiều trò như vậy đúng không?!" Lục Cảnh Minh lớn tiếng cắt ngang lời bà ta "Ngươi nghĩ một tú bà thanh lâu thì dễ đối phó sao? Các ngươi ngày ngày quanh quẩn nơi hậu viện, còn người ta ngày ngày bày mưu tính kế kiếm đầy túi tiền cho mình! Như thế các ngươi liền so được sao?!"
Giờ thì hay rồi, Lục gia hủy mặt nàng, nàng liền khiến Lục gia mất hết thể diện.
Chỉ sợ chuyện này tới đây chưa thể dừng lại.
Nàng thật phải cảm ơn hiện tại là mùa đông, trà dù nóng nhưng khi rót ra vẫn nguội đi một chút, bằng không mặt nàng cũng không phỏng nhẹ như hiện tại.
"Bình thẩm." thanh âm nàng chẳng mang bất cứ cảm xúc nào, hoàn toàn hờ hững.
Nghe tiếng gọi, Bình thẩm cẩn thận đẩy cửa đi vào, yên tĩnh chờ nàng giao phó.
Đặt gương đồng xuống, nàng nói "Cho người mang theo sổ sách Lục công tử ký tên nợ chúng ta đến trước Lục phủ, gióng trống khua chiêng đòi cho ta. Tiện đường để một nha đầu nhanh mồm nhanh miệng đến trước cửa cung, đợi Cố đại nhân đi ra thì kêu ngài ấy đến đây một chuyến."
Trước khi Bình thẩm rời đi thì đột nhiên nàng nảy ra một ý "Nhớ dặn dò nha đầu đó, nếu có các vị quan nhân khác cùng lúc đi ra thì kể sự tình hôm nay ra, khóc càng thảm càng tốt."
Chỉ có như thế lửa cháy mới to.
Chuyện hậu viện danh môn không ra khỏi cửa lớn, các vị phu nhân đều thầm hiểu mà không để lọt gió ra ngoài.
Giờ việc Lục lão phu nhân cùng Lục phu nhân liên hợp hành hung tú bà một thanh lâu chẳng dính líu đến việc hậu viện Lục gia truyền ra, đây hẳn là một câu chuyện hay khi trà dư tửu hậu a.
***
Chiều đến, khi Tú Nương mệt mỏi gần như ngủ thiết đi thì cửa phòng đột nhiên bị người đột ngột đẩy mở, một bóng dáng quen thuộc vội vàng chạy vào.
Hơi thở đối phương gấp gáp, sắc mặt đầy lo lắng hoảng loạn.
Dưới ánh nến bập bùng, nhìn đến gương mặt nàng một mảnh đỏ rực thì đồng tử hắn co rút lại, chỉ cảm thấy dấu vết đó như hằn lên trái tim hắn.
Cố Khâm đi đến bên giường, thanh âm nghèn nghẹn khó thốt ra "Nàng..." hẳn là rất đau.
Chẳng đợi hắn nói gì thì Tú Nương đã vươn tay ôm lấy hắn, nỗi uất nghẹn trong lòng muốn phá ra, nàng nhẫn nhịn mà thủ thỉ lại không giấu nổi vội vàng "Cố Khâm, ta không còn xinh đẹp nữa... Liệu chàng còn thích ta nữa không?"
Siết chặt vòng tay ôm lấy nàng, hắn không chút chần chừ mà nói "Dù dáng vẻ nàng có ra sao thì người ra yêu vẫn luôn là nàng."
Thâm tâm Tú Nương thật lòng rung động, vậy nhưng nàng không tin.
Ở chốn thanh lâu này, trước giờ không thiếu nam nhân đưa ra lời hứa hẹn tương tự, nhưng cuối cùng chẳng có ai thực hiện được.
Chỉ tội cho cô nương mang theo mong chờ, lại chỉ có thể ôm lấy thất vọng.
Nhìn thấy gương mặt bị thương của Tú Nương, trái tim hắn lại càng quặn đau.
Là do hắn không bảo vệ tốt được nàng.
"Ngày mai ta đưa cho nàng hai thị vệ được chứ?" hắn cẩn thận hỏi dò nàng, chỉ sợ nàng bị vấn đề nào đó kích thích.
Thu mình tựa vào trong lồng ngực hắn, nàng khẽ lắc đầu nói "Không cần phải vậy đâu, ta cũng không có dự định ra ngoài một thời gian."
Nghe thế thì Cố Khâm càng nhíu chặt mày, vòng tay ôm nàng chưa từng lơi lỏng "Vậy theo ý nàng."
Hai người tựa vào nhau đầy im lặng, nhưng trong sự im lặng đó lại là sự thấu hiểu nhau chẳng cần đến lời nói.
***
Cùng lúc đó, tại Lục gia tình cảnh đã là một mảnh nháo loạn.
Đại công tử Lục Tiêu nợ thanh lâu Tụ Hoa Phường ba ngàn lượng bạc, bị người ta cầm sổ sách tới cửa đòi nợ dưới sự chứng kiến của bách tính.
Chiều nay, việc Lục lão phu nhân cùng Lục phu nhân hành hung tú bà Tụ Hoa Phường ở Trai Tịnh Lâu, cũng bị các vị đại nhân trong triều chứng kiến cảnh nha đầu của Tụ Hoa Phường khóc lóc thảm thương tới cầu Cố Tướng gia giúp đỡ.
Buổi sáng gây sự, chưa đắc ý được bao lâu đã bị đối phương đạp đổ danh vọng Lục gia trong một nháy mắt.
Lão phu nhân nghe tin ngất xỉu tại chỗ, đại công tử bị phụ thân mình đánh đến thừa sống thiếu chết đã được đưa về phòng tĩnh dưỡng.
Hiện tại cả Lục gia cũng chỉ còn Lục phu nhân Hoa Tiêu Nghi là đối mặt với lửa giận ngút trời của Lục Cảnh Minh.
Choang!
Tiếng đồ sứ đổ vỡ vang lên thanh thúy, Lục Cảnh Minh tức giận đến mức sắc mặt tái mét, gã ta chỉ vào phu nhân của mình mà rống giận "Ngươi tự xem việc tốt của ngươi và mẫu thân làm đi!"
"Giờ ngươi ra ngoài nghe thử xem! Xem xem đám dân chúng ngoài kia đang nói gì Lục gia hả?"
"Ỷ thế hiếp người! Ăn chơi không trả tiền! Có tiếng xấu nào mà không có nữa không!"
Lục phu nhân ngồi đó, sắc mặt càng lúc càng tệ, bà ngập ngừng đáp "Thiếp... thiếp không ngờ..."
"Không ngờ đối phương lắm chiêu nhiều trò như vậy đúng không?!" Lục Cảnh Minh lớn tiếng cắt ngang lời bà ta "Ngươi nghĩ một tú bà thanh lâu thì dễ đối phó sao? Các ngươi ngày ngày quanh quẩn nơi hậu viện, còn người ta ngày ngày bày mưu tính kế kiếm đầy túi tiền cho mình! Như thế các ngươi liền so được sao?!"
Giờ thì hay rồi, Lục gia hủy mặt nàng, nàng liền khiến Lục gia mất hết thể diện.
Chỉ sợ chuyện này tới đây chưa thể dừng lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.