Chương 12: Lăng Mạ
Vũ Hề
10/09/2023
Thu qua đông đến, rất nhanh trận tuyết đầu mùa đã đổ xuống, lại chẳng qua mấy tháng nữa sẽ đến tết.
Mùa đông tiết trời lạnh giá, hằng năm vào khoảng thời gian này Tú Nương hay mở tiệm tùy theo tâm tình, tùy theo thời tiết.
Dù sao một ngày nàng kiếm cũng thật nhiều tiền, nghỉ vài ngày cũng chẳng ít đi bao nhiêu.
Ngày hôm trước vừa mới đổ xuống một trận tuyết, sáng sớm ra thời tiết càng thêm lạnh lẽo. Vậy nhưng cái lạnh thấu xương cũng không thể ngăn nổi đám Lục Nhi quấy phá, hôm nay vừa lúc quậy đến chỗ nàng.
Trong phòng đốt lò sưởi ấm áp, lại ngồi trên giường dùng chăn bông vây mình lại, nàng sung sướng đến mức không muốn động đậy.
Các cô nương có người thì thêu thùa, có người lại thảo luận âm luật với nhau, cũng có những người khoái ý đùa giớn người khác như Lục Nhi và Tử Nhi.
Không khí ngoài kia có lạnh đến đâu thì trong phòng cũng là một mảnh tường hòa đầy ý vui.
Chơi đùa đủ rồi các nàng lại sáp lại gần bà chủ nhà mình, nhìn cả đám bọn họ là đã biết không phải có chuyện tốt lành gì, Tú Nương ngáp dài một cái, nói "Có chuyện gì?"
Lục Nhi cầm đầu liền ngồi xuống bên cạnh nàng, tay chân nhanh nhẹn đấm bóp cho nàng dễ chịu, lại không quên cười hì hì thăm dò "Tú Nương a, người có cảm thấy buồn chán không nha?"
Được đấm bóp đến thoải mái, nàng hừ hừ thoải mái nói "Cũng tạm được."
Một đám nha đầu ra hiệu bằng ánh mắt cho Lục Nhi, ngươi dùng sức thêm chút nữa đi, công phu mồm mép của ngươi đâu rồi hả.
Chẳng thể làm gì ngoài cắn răng chịu khó thêm một chút, Lục Nhi lại hỏi "Bà chủ à, người có muốn..."
"Ai nha, ta đột nhiên cảm thấy dạo này thật ngột ngạt nha. Các ngươi cảm thấy có nên ra ngoài dạo một vòng hay không đây a?" bỗng Tú Nương đang nằm hưởng thụ sự hầu hạ ân cần của Lục Nhi lại lười biếng lên tiếng.
Đám nha đầu vây quanh lại nhao nhao đáp lại nàng "Nên nha, nên nha."
"Ngột ngạt lâu không tốt đâu bà chủ, chúng ta nên ra ngoài một chút nha."
"Chẳng bao lâu nữa là đến tết rồi, hay chúng ta ra ngoài dạo một vòng đi ha?"
"Ai nha, nên như thế!"
Mọi ý đồ đều viết rõ hết lên mặt, nàng phì cười bảo "Ta cũng không có cấm cản các ngươi ra ngoài chơi, đâu đến mức thèm khát như thế đâu a."
Hồng Nhi cầm tay nàng lắc lắc, nũng nịu nói "Chúng ta tự đi cùng đi với bà chủ người rất khác nhau mà."
Cả đám nha đầu dùng hết vốn liếng như thế thì sao nàng nỡ lòng nào từ chối cơ chứ, dựng dậy thể xác biếng nhác của mình, nàng khẳng khái nói "Nếu vậy thì chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức liền đi thôi."
Đám nha đầu nghe thế liền lập tức hoan hô nhảy nhót, thấy thế nàng cũng chỉ đành cười bất đắc dĩ mà yêu chiều.
***
Trong cảnh ngày đông giá rét, tuyết trắng phủ đầy thì một đám cô nương thanh tú xinh đẹp tụ lại cùng một chỗ, vừa đi dạo phố vừa vui vẻ nói cười với nhau có lẽ là một cảnh tượng hết sức sinh động.
Nhất là cô nương được vây ở trung tâm kia, dù có mang khăn che mặt thì cũng khó giấu được dung nhân tuyệt thế của nàng.
Giữa ngày đông lại như cảnh xuân sắc, người đã liếc nhìn qua lại khó có thể dời mắt đi được.
Tú Nương mang một đám cô nương đi dạo phố sắm đồ, một đám nhao nhao vây quanh thật sự làm người phiền lòng, nàng bất đắc dĩ mà vẫy tay cho giải tán "Các ngươi tự đi đi. Muốn mua cái gì thì tự mà mua, nhưng nhớ đến giờ là phải trở về đấy."
Các nàng liên tục đáp ứng nàng rồi kéo nhau đi mất, chẳng mấy chốc cũng chỉ còn mình nàng ở lại. Tùy ý đi một vòng, cảm thấy yêu thích thứ gì lại mua thứ đó.
Là một nữ nhân sống trong thời trọng nam khinh nữ, bọn họ lại mang thân phận thấp kém mà vạn người khinh. Vậy nhưng những cô nương yếu đuối như bọn họ vẫn sống tốt hơn rất nhiều người ngoài kia, dù thân này có lây dính bùn dơ thì đông vẫn có áo ấm mà mặc, mái nhà cũng không lo mưa dột, ăn được bữa nay không phải lo bữa mai.
Bởi vậy nàng chưa bao giờ cảm thấy làm một tú bà lại thấp kém hơn bất cứ ai, cũng chẳng phải tự xấu hổ bởi thân phận này.
"Đứng lại!" một tiếng quát của thiếu nữ vang lên phía sau nàng.
Vậy nhưng nàng cảm thấy nhất định không phải đang gọi mình mà vẫn tiếp tục đi tiếp.
Nhưng thật sự nàng đã nghĩ sai, kẻ tới chính là muốn cố ý gây chuyện với nàng.
"Các ngươi nhanh ngăn nàng lại cho ta! Đừng để nàng ta chạy mất, hôm nay ta phải khiến nàng không ngóc đầu lên được ở cái đất này!" âm thanh lại lầm nữ vang lên, trước mắt nàng lập tức xuất hiện hai gã hạ nhân cản đường.
Bước chân bị ngăn cản, nàng chỉ có thể dừng bước mà quay lại, thấy đó là một thiếu nữ mặc áo lông cáo trắng mềm mại ấm áp đang tức giận đỏ bừng mặt mà đi đến.
Nàng ta nhăn mặt đầy sự chán ghét như thật khó chịu khi phải tiếp xúc với thứ dơ bẩn nào đó, thanh âm lại còn không hề nhỏ mà nói "Ta kêu ngươi đứng lại mà ngươi không nghe thấy sao hả? Tai cũng có bị điếc đâu!"
Vừa nhìn Tú Nương đã nhận ra đây là Lục biểu muội Lục Yên của Cố Khâm, mắt thấy người tới xem kịch càng lúc càng nhiều thì nàng cũng biết người tới không hề có ý tốt.
Mùa đông tiết trời lạnh giá, hằng năm vào khoảng thời gian này Tú Nương hay mở tiệm tùy theo tâm tình, tùy theo thời tiết.
Dù sao một ngày nàng kiếm cũng thật nhiều tiền, nghỉ vài ngày cũng chẳng ít đi bao nhiêu.
Ngày hôm trước vừa mới đổ xuống một trận tuyết, sáng sớm ra thời tiết càng thêm lạnh lẽo. Vậy nhưng cái lạnh thấu xương cũng không thể ngăn nổi đám Lục Nhi quấy phá, hôm nay vừa lúc quậy đến chỗ nàng.
Trong phòng đốt lò sưởi ấm áp, lại ngồi trên giường dùng chăn bông vây mình lại, nàng sung sướng đến mức không muốn động đậy.
Các cô nương có người thì thêu thùa, có người lại thảo luận âm luật với nhau, cũng có những người khoái ý đùa giớn người khác như Lục Nhi và Tử Nhi.
Không khí ngoài kia có lạnh đến đâu thì trong phòng cũng là một mảnh tường hòa đầy ý vui.
Chơi đùa đủ rồi các nàng lại sáp lại gần bà chủ nhà mình, nhìn cả đám bọn họ là đã biết không phải có chuyện tốt lành gì, Tú Nương ngáp dài một cái, nói "Có chuyện gì?"
Lục Nhi cầm đầu liền ngồi xuống bên cạnh nàng, tay chân nhanh nhẹn đấm bóp cho nàng dễ chịu, lại không quên cười hì hì thăm dò "Tú Nương a, người có cảm thấy buồn chán không nha?"
Được đấm bóp đến thoải mái, nàng hừ hừ thoải mái nói "Cũng tạm được."
Một đám nha đầu ra hiệu bằng ánh mắt cho Lục Nhi, ngươi dùng sức thêm chút nữa đi, công phu mồm mép của ngươi đâu rồi hả.
Chẳng thể làm gì ngoài cắn răng chịu khó thêm một chút, Lục Nhi lại hỏi "Bà chủ à, người có muốn..."
"Ai nha, ta đột nhiên cảm thấy dạo này thật ngột ngạt nha. Các ngươi cảm thấy có nên ra ngoài dạo một vòng hay không đây a?" bỗng Tú Nương đang nằm hưởng thụ sự hầu hạ ân cần của Lục Nhi lại lười biếng lên tiếng.
Đám nha đầu vây quanh lại nhao nhao đáp lại nàng "Nên nha, nên nha."
"Ngột ngạt lâu không tốt đâu bà chủ, chúng ta nên ra ngoài một chút nha."
"Chẳng bao lâu nữa là đến tết rồi, hay chúng ta ra ngoài dạo một vòng đi ha?"
"Ai nha, nên như thế!"
Mọi ý đồ đều viết rõ hết lên mặt, nàng phì cười bảo "Ta cũng không có cấm cản các ngươi ra ngoài chơi, đâu đến mức thèm khát như thế đâu a."
Hồng Nhi cầm tay nàng lắc lắc, nũng nịu nói "Chúng ta tự đi cùng đi với bà chủ người rất khác nhau mà."
Cả đám nha đầu dùng hết vốn liếng như thế thì sao nàng nỡ lòng nào từ chối cơ chứ, dựng dậy thể xác biếng nhác của mình, nàng khẳng khái nói "Nếu vậy thì chuẩn bị một chút, chúng ta lập tức liền đi thôi."
Đám nha đầu nghe thế liền lập tức hoan hô nhảy nhót, thấy thế nàng cũng chỉ đành cười bất đắc dĩ mà yêu chiều.
***
Trong cảnh ngày đông giá rét, tuyết trắng phủ đầy thì một đám cô nương thanh tú xinh đẹp tụ lại cùng một chỗ, vừa đi dạo phố vừa vui vẻ nói cười với nhau có lẽ là một cảnh tượng hết sức sinh động.
Nhất là cô nương được vây ở trung tâm kia, dù có mang khăn che mặt thì cũng khó giấu được dung nhân tuyệt thế của nàng.
Giữa ngày đông lại như cảnh xuân sắc, người đã liếc nhìn qua lại khó có thể dời mắt đi được.
Tú Nương mang một đám cô nương đi dạo phố sắm đồ, một đám nhao nhao vây quanh thật sự làm người phiền lòng, nàng bất đắc dĩ mà vẫy tay cho giải tán "Các ngươi tự đi đi. Muốn mua cái gì thì tự mà mua, nhưng nhớ đến giờ là phải trở về đấy."
Các nàng liên tục đáp ứng nàng rồi kéo nhau đi mất, chẳng mấy chốc cũng chỉ còn mình nàng ở lại. Tùy ý đi một vòng, cảm thấy yêu thích thứ gì lại mua thứ đó.
Là một nữ nhân sống trong thời trọng nam khinh nữ, bọn họ lại mang thân phận thấp kém mà vạn người khinh. Vậy nhưng những cô nương yếu đuối như bọn họ vẫn sống tốt hơn rất nhiều người ngoài kia, dù thân này có lây dính bùn dơ thì đông vẫn có áo ấm mà mặc, mái nhà cũng không lo mưa dột, ăn được bữa nay không phải lo bữa mai.
Bởi vậy nàng chưa bao giờ cảm thấy làm một tú bà lại thấp kém hơn bất cứ ai, cũng chẳng phải tự xấu hổ bởi thân phận này.
"Đứng lại!" một tiếng quát của thiếu nữ vang lên phía sau nàng.
Vậy nhưng nàng cảm thấy nhất định không phải đang gọi mình mà vẫn tiếp tục đi tiếp.
Nhưng thật sự nàng đã nghĩ sai, kẻ tới chính là muốn cố ý gây chuyện với nàng.
"Các ngươi nhanh ngăn nàng lại cho ta! Đừng để nàng ta chạy mất, hôm nay ta phải khiến nàng không ngóc đầu lên được ở cái đất này!" âm thanh lại lầm nữ vang lên, trước mắt nàng lập tức xuất hiện hai gã hạ nhân cản đường.
Bước chân bị ngăn cản, nàng chỉ có thể dừng bước mà quay lại, thấy đó là một thiếu nữ mặc áo lông cáo trắng mềm mại ấm áp đang tức giận đỏ bừng mặt mà đi đến.
Nàng ta nhăn mặt đầy sự chán ghét như thật khó chịu khi phải tiếp xúc với thứ dơ bẩn nào đó, thanh âm lại còn không hề nhỏ mà nói "Ta kêu ngươi đứng lại mà ngươi không nghe thấy sao hả? Tai cũng có bị điếc đâu!"
Vừa nhìn Tú Nương đã nhận ra đây là Lục biểu muội Lục Yên của Cố Khâm, mắt thấy người tới xem kịch càng lúc càng nhiều thì nàng cũng biết người tới không hề có ý tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.