Chương 15: Không lời diễn tả
Hoàn Nhan Thanh Tiêu
18/07/2024
Tháng 6, Lê Hành và Giản Thư cùng nhận được thiệp cưới của Lương Tiềm Xuyên.
Cô dâu là cô gái tên là Tiểu Nho kia, ảnh cưới in trên thiệp mời, cô ấy cười thật ngọt ngào, như bao cô gái đã trải qua tình yêu cuồng nhiệt và suôn sẻ đi đến hôn nhân.
Khi đó bệnh tình của Giản Thư đã có tiến triển rất nhiều, sau đêm đó, anh trở nên hoạt bát hơn, Lê Hành có thể thấy có lúc ngay cả khi không muốn nói chuyện, anh cũng buộc mình phải nói thêm vài câu. Đôi khi cảm thấy buồn chán, anh sẽ chủ động tìm những điều thú vị để đánh lạc hướng sự chú ý của mình. Khi cơn đau ở lưng dữ dội, anh có thể xoa đông bóp tây để giảm bớt, hoặc là trực tiếp nhờ Lê Hành giúp xoa lưng, còn tự nhiên khen hắn tay nghề không tồi. Mặc dù thân thể không tốt nhưng mỗi tuần anh đều kiên trì cùng Lê Hành ra ngoài đánh tennis một lần, vận động không bao lâu sẽ thấy mệt nhưng anh chưa một lần từ bỏ.
Chuyên gia tư vấn nói, khi bệnh nhân bắt đầu hợp tác thì đương nhiên sẽ nhanh khỏi bệnh. Lúc trước mỗi ngày anh đều phải uống thuốc chống trầm cảm, nhưng bây giờ chỉ cần uống theo ngày là được.
Nhưng chính vào lúc này, Lương Tiềm Xuyên lại làm loạn như vậy, Lê Hành suýt chút nữa muốn tàn sát người này.
Tất nhiên, thiệp mời không gửi trực tiếp đến căn hộ bên kia của Giản Thư, ở một mức độ nào đó, việc che giấu hiện trạng của nhau có thể được xem là một loại ăn ý giữa Lương Tiềm Xuyên và Giản Thư.
Nhưng lần này là gã ngược lại chữa lợn lành thành lợn què, khi chuyển phát nhanh đến cửa nhà Lê Hành thì đúng lúc chỉ có một mình Giản Thư ở phòng khách, người đàn ông còn lại thì đang tắm rửa trong phòng tắm.
Thế là sau khi trằn trọc rất lâu, tấm thiệp mời có in ảnh cưới phảng phất như rất ngọt ngào cuối cùng vẫn rơi vào tay của người mà gã muốn tận lực né tránh.
Giản Thư trông rất bình tĩnh, lúc ăn cơm còn đơn giản nói lại sự tình với Lê Hành, ngoài ra không còn gì nữa. Anh không nói đi, cũng không nói không đi. Tấm thiệp mời màu vàng nhạt trông rất cao cấp tùy ý ném trên bàn cà phê, cực kỳ giống như diện mạo ban đầu của một cuộc hôn nhân: Nạm vàng mạ bạc cũng chỉ để người ngoài xem, nhưng bên trong chẳng có gì ngoài một tờ giấy trắng không chút trọng lượng.
Đêm đó, Giản Thư ở trong phòng tắm sững sờ rất lâu. Lâu đến mức một cảm giác khó chịu vừa quen thuộc vừa xa lạ lại dấy lên trong lòng Lê Hành, cuối cùng, hắn không chút do dự xông vào kiểm tra tình hình. Hơi nóng bốc lên trong không gian nhỏ hẹp, nước từ vòi sen cứ ào ào chảy xuống, Giản Thư ôm gối ngồi bệt xuống sàn, thậm chí quần áo còn chưa cởi, viền mắt có chút ửng hồng, nhưng không có giọt nước mắt nào, bên tai còn đeo tai nghe, cũng không biết bên trong đang phát giai điệu nào. Ánh mắt của anh nhìn qua khiến Lê Hành nhớ đến hình ảnh con hươu bị thương, mang theo đau xót cùng hoảng sợ và luống cuống, thậm chí còn khó chịu hơn so với việc rống khóc một trận tan nát cõi lòng.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Giản Thư cư nhiên lại nở một nụ cười, nụ cười không dễ nhìn, cứng ngắc và mờ nhạt, giống như một loại băng bó dùng để che vết thương với những họa tiết vô nghĩa.
Lê Hành cũng cười cười với Giản Thư, nhấc chân bước vào phòng tắm, ngồi bên cạnh Giản Thư. Do có hơi nước, phòng tắm có hơi nóng, tràn ngập mùi thơm hỗn hợp của dầu gội, sữa tắm và nước giặt, ấm áp một cách khó hiểu. Không chờ Giản Thư nói chuyện, Lê Hành đã đưa tay rút một bên tai nghe ra và đeo vào tai mình, vừa nghe vừa gõ ngón tay theo nhịp điệu lên đầu gối đang uốn cong.
Ca từ bên trong bài hát, còn rộng lớn hơn giao lộ ở phía trước.
Lúc này hắn mới nhớ tới, bác sĩ tâm lý đã đề nghị cho Giản Thư nghe những bài hát có năng lượng tích cực. Khi về nhà, Lê Hành đã mua cho anh rất nhiều đĩa đơn tương tự như "súp gà cho tâm hồn", nhớ đến lúc đó anh rất vui vẻ, nhưng bây giờ khi tự mình nghe, hắn lại cảm thấy buồn cười vô cớ.
Không phải bài hát không hay mà cái gọi là ý nghĩa thực sự của cuộc sống mà chúng ta đều biết, nói trắng ra thì chẳng khác gì gãi không đúng chỗ ngứa mà thôi. Như thể người đang ngồi ở đây, bất lực cố gắng nắm bắt những hy vọng đó, nhưng càng cố gắng thì dường như càng bất lực.
"Có hay không?" Giản Thư hỏi hắn, "Tôi thích bài này nhất."
Lê Hành liếc nhìn anh, tỏ vẻ không để ý lắm: "Loại ca từ này chỉ có mấy thằng nhóc tuổi dậy thì mới thấy hấp dẫn."
Vừa nói, hắn vừa cắm tai nghe vào điện thoại của mình, loay hoay một lúc rồi mở một bài hát khác.
Nghe được một lúc, đôi mắt như hươu con kia liền ngân ngấn nước.
"Nhìn xem," Lê Hành nói, "ca từ của bài hát này, rõ ràng là cậu rất quan tâm, nhưng lại giả vờ không để ý."
"Nếu không thì làm sao có thể tốt lên được?" Giản Thư hít sâu một hơi ngẩng đầu lên để ngăn những giọt nước mắt chuẩn bị rơi ra.
"Muốn khóc thì khóc đi, ở đây không có ai khác."
Giản Thư không khóc, mà là nhẹ giọng cười: "Tôi là Lâm muội muội sao, nói diễn cảnh khóc là khóc được ngay?"
Lê Hành cũng cười, không nói nữa.
Cái gọi là lấy độc trị độc, nếu như không thể chịu đau và bỏ cuộc giữa chừng, thì những vấn đề đó sẽ không bao giờ chữa khỏi được. Hắn là quan tâm quá sẽ bị loạn, nhưng Giản Thư rất tỉnh táo.
Bài hát ở trong tai nghe phát qua một lần, hát lên những lời châm biếm đầy ẩn ý.
Sau một lúc, Giản Thư nói, "A Hành, đám cưới của Lương ca vẫn phải đi. Hai chúng ta cùng chuẩn bị một phần quà cưới đi."
Sau đó, Lê Hành kéo Giản Thư lên để đi tắm.
Bởi vì chỉ duy trì một tư thế ngồi trong thời gian dài, chân Giản Thư tê cứng như không mọc trên người, có chút không thể đứng vững, vì vậy Lê Hành vòng qua vai của Giản Thư, đỡ anh đứng dậy, cởi từng cúc áo sơ mi của anh, để lộ phần thân trên gầy gò đến mức có thể nhìn thấy hướng đi của xương, hắn kiên nhẫn đợi cho Giản Thư hết tê chân rồi mới chậm rãi buông tay.
Lúc này hắn mới nhận ra tim mình đã đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, toàn thân có chút nóng bừng, cả vị tiểu đệ kia cũng không thành thật lắm. Lê Hành dở khóc dở cười đứng bên cạnh cố nén ngọn lửa, cảm thấy định lực của mình tỉ lệ nghịch với tuổi tác. Năm đó, khi bọn họ ở chung ký túc xá, mùa hè cùng nhau cởi trần nhảy vào bồn tắm nước lạnh cũng không sinh ra phản ứng lớn như vậy.
Không giống quá khứ, hóa ra không chỉ Giản Thư, mà cả Lê Hành cũng vậy.
Hắn lại đi nhìn thiệp mời, ngày cưới là 27 tháng 6 được viết bằng chữ tiếng Anh.
Khi Giản Thư mới chuyển đến ký túc xá đại học của bọn họ, hình như cũng là ngày 27 tháng 6.
Cô dâu là cô gái tên là Tiểu Nho kia, ảnh cưới in trên thiệp mời, cô ấy cười thật ngọt ngào, như bao cô gái đã trải qua tình yêu cuồng nhiệt và suôn sẻ đi đến hôn nhân.
Khi đó bệnh tình của Giản Thư đã có tiến triển rất nhiều, sau đêm đó, anh trở nên hoạt bát hơn, Lê Hành có thể thấy có lúc ngay cả khi không muốn nói chuyện, anh cũng buộc mình phải nói thêm vài câu. Đôi khi cảm thấy buồn chán, anh sẽ chủ động tìm những điều thú vị để đánh lạc hướng sự chú ý của mình. Khi cơn đau ở lưng dữ dội, anh có thể xoa đông bóp tây để giảm bớt, hoặc là trực tiếp nhờ Lê Hành giúp xoa lưng, còn tự nhiên khen hắn tay nghề không tồi. Mặc dù thân thể không tốt nhưng mỗi tuần anh đều kiên trì cùng Lê Hành ra ngoài đánh tennis một lần, vận động không bao lâu sẽ thấy mệt nhưng anh chưa một lần từ bỏ.
Chuyên gia tư vấn nói, khi bệnh nhân bắt đầu hợp tác thì đương nhiên sẽ nhanh khỏi bệnh. Lúc trước mỗi ngày anh đều phải uống thuốc chống trầm cảm, nhưng bây giờ chỉ cần uống theo ngày là được.
Nhưng chính vào lúc này, Lương Tiềm Xuyên lại làm loạn như vậy, Lê Hành suýt chút nữa muốn tàn sát người này.
Tất nhiên, thiệp mời không gửi trực tiếp đến căn hộ bên kia của Giản Thư, ở một mức độ nào đó, việc che giấu hiện trạng của nhau có thể được xem là một loại ăn ý giữa Lương Tiềm Xuyên và Giản Thư.
Nhưng lần này là gã ngược lại chữa lợn lành thành lợn què, khi chuyển phát nhanh đến cửa nhà Lê Hành thì đúng lúc chỉ có một mình Giản Thư ở phòng khách, người đàn ông còn lại thì đang tắm rửa trong phòng tắm.
Thế là sau khi trằn trọc rất lâu, tấm thiệp mời có in ảnh cưới phảng phất như rất ngọt ngào cuối cùng vẫn rơi vào tay của người mà gã muốn tận lực né tránh.
Giản Thư trông rất bình tĩnh, lúc ăn cơm còn đơn giản nói lại sự tình với Lê Hành, ngoài ra không còn gì nữa. Anh không nói đi, cũng không nói không đi. Tấm thiệp mời màu vàng nhạt trông rất cao cấp tùy ý ném trên bàn cà phê, cực kỳ giống như diện mạo ban đầu của một cuộc hôn nhân: Nạm vàng mạ bạc cũng chỉ để người ngoài xem, nhưng bên trong chẳng có gì ngoài một tờ giấy trắng không chút trọng lượng.
Đêm đó, Giản Thư ở trong phòng tắm sững sờ rất lâu. Lâu đến mức một cảm giác khó chịu vừa quen thuộc vừa xa lạ lại dấy lên trong lòng Lê Hành, cuối cùng, hắn không chút do dự xông vào kiểm tra tình hình. Hơi nóng bốc lên trong không gian nhỏ hẹp, nước từ vòi sen cứ ào ào chảy xuống, Giản Thư ôm gối ngồi bệt xuống sàn, thậm chí quần áo còn chưa cởi, viền mắt có chút ửng hồng, nhưng không có giọt nước mắt nào, bên tai còn đeo tai nghe, cũng không biết bên trong đang phát giai điệu nào. Ánh mắt của anh nhìn qua khiến Lê Hành nhớ đến hình ảnh con hươu bị thương, mang theo đau xót cùng hoảng sợ và luống cuống, thậm chí còn khó chịu hơn so với việc rống khóc một trận tan nát cõi lòng.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Giản Thư cư nhiên lại nở một nụ cười, nụ cười không dễ nhìn, cứng ngắc và mờ nhạt, giống như một loại băng bó dùng để che vết thương với những họa tiết vô nghĩa.
Lê Hành cũng cười cười với Giản Thư, nhấc chân bước vào phòng tắm, ngồi bên cạnh Giản Thư. Do có hơi nước, phòng tắm có hơi nóng, tràn ngập mùi thơm hỗn hợp của dầu gội, sữa tắm và nước giặt, ấm áp một cách khó hiểu. Không chờ Giản Thư nói chuyện, Lê Hành đã đưa tay rút một bên tai nghe ra và đeo vào tai mình, vừa nghe vừa gõ ngón tay theo nhịp điệu lên đầu gối đang uốn cong.
Ca từ bên trong bài hát, còn rộng lớn hơn giao lộ ở phía trước.
Lúc này hắn mới nhớ tới, bác sĩ tâm lý đã đề nghị cho Giản Thư nghe những bài hát có năng lượng tích cực. Khi về nhà, Lê Hành đã mua cho anh rất nhiều đĩa đơn tương tự như "súp gà cho tâm hồn", nhớ đến lúc đó anh rất vui vẻ, nhưng bây giờ khi tự mình nghe, hắn lại cảm thấy buồn cười vô cớ.
Không phải bài hát không hay mà cái gọi là ý nghĩa thực sự của cuộc sống mà chúng ta đều biết, nói trắng ra thì chẳng khác gì gãi không đúng chỗ ngứa mà thôi. Như thể người đang ngồi ở đây, bất lực cố gắng nắm bắt những hy vọng đó, nhưng càng cố gắng thì dường như càng bất lực.
"Có hay không?" Giản Thư hỏi hắn, "Tôi thích bài này nhất."
Lê Hành liếc nhìn anh, tỏ vẻ không để ý lắm: "Loại ca từ này chỉ có mấy thằng nhóc tuổi dậy thì mới thấy hấp dẫn."
Vừa nói, hắn vừa cắm tai nghe vào điện thoại của mình, loay hoay một lúc rồi mở một bài hát khác.
Nghe được một lúc, đôi mắt như hươu con kia liền ngân ngấn nước.
"Nhìn xem," Lê Hành nói, "ca từ của bài hát này, rõ ràng là cậu rất quan tâm, nhưng lại giả vờ không để ý."
"Nếu không thì làm sao có thể tốt lên được?" Giản Thư hít sâu một hơi ngẩng đầu lên để ngăn những giọt nước mắt chuẩn bị rơi ra.
"Muốn khóc thì khóc đi, ở đây không có ai khác."
Giản Thư không khóc, mà là nhẹ giọng cười: "Tôi là Lâm muội muội sao, nói diễn cảnh khóc là khóc được ngay?"
Lê Hành cũng cười, không nói nữa.
Cái gọi là lấy độc trị độc, nếu như không thể chịu đau và bỏ cuộc giữa chừng, thì những vấn đề đó sẽ không bao giờ chữa khỏi được. Hắn là quan tâm quá sẽ bị loạn, nhưng Giản Thư rất tỉnh táo.
Bài hát ở trong tai nghe phát qua một lần, hát lên những lời châm biếm đầy ẩn ý.
Sau một lúc, Giản Thư nói, "A Hành, đám cưới của Lương ca vẫn phải đi. Hai chúng ta cùng chuẩn bị một phần quà cưới đi."
Sau đó, Lê Hành kéo Giản Thư lên để đi tắm.
Bởi vì chỉ duy trì một tư thế ngồi trong thời gian dài, chân Giản Thư tê cứng như không mọc trên người, có chút không thể đứng vững, vì vậy Lê Hành vòng qua vai của Giản Thư, đỡ anh đứng dậy, cởi từng cúc áo sơ mi của anh, để lộ phần thân trên gầy gò đến mức có thể nhìn thấy hướng đi của xương, hắn kiên nhẫn đợi cho Giản Thư hết tê chân rồi mới chậm rãi buông tay.
Lúc này hắn mới nhận ra tim mình đã đập nhanh đến mức gần như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, toàn thân có chút nóng bừng, cả vị tiểu đệ kia cũng không thành thật lắm. Lê Hành dở khóc dở cười đứng bên cạnh cố nén ngọn lửa, cảm thấy định lực của mình tỉ lệ nghịch với tuổi tác. Năm đó, khi bọn họ ở chung ký túc xá, mùa hè cùng nhau cởi trần nhảy vào bồn tắm nước lạnh cũng không sinh ra phản ứng lớn như vậy.
Không giống quá khứ, hóa ra không chỉ Giản Thư, mà cả Lê Hành cũng vậy.
Hắn lại đi nhìn thiệp mời, ngày cưới là 27 tháng 6 được viết bằng chữ tiếng Anh.
Khi Giản Thư mới chuyển đến ký túc xá đại học của bọn họ, hình như cũng là ngày 27 tháng 6.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.