Tứ Bảo Đến: Ông Bố Siêu Lợi Hại
Chương 29: Đến Trường Đón Ôn Thất Thất
Nam Bắc Thập Tam
25/09/2024
Khuôn mặt của chị Vương đơ ra.
Sao chiếc xe này lại là của Tô Thần được? Ôn Thất Thất vốn là người thường xuyên không trả nổi tiền nhà mà?
"Chị Vương, vừa nãy chị nói ai không mua nổi chiếc xe này nhỉ?"
Mấy bà cô đang định quét mã gửi lì xì cho chị Vương lập tức thay đổi sắc mặt.
Họ vội cất điện thoại đi, nhìn chị Vương với ánh mắt lạnh lùng: "Hóa ra là đồ lừa đảo."
"May mà tôi chưa gửi lì xì, chị Vương, chị già thế rồi mà còn không biết xấu hổ à?"
Một trong số họ nhìn thấy mấy bé con, vui mừng reo lên: "Ôi chao, những bé con này đáng yêu quá!"
"Đây chẳng phải là bốn đứa sinh tư của cậu bán khoai tây ở cổng chợ đó sao?"
Người vừa nói nhìn kỹ lại Tô Thần: "Đúng là cậu rồi!"
Chị Vương mấy ngày nay không ra khỏi nhà nên không biết chuyện lớn ở chợ rau.
Lúc này, chị ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "Mấy người đang nói gì thế?"
"Chị không biết à? Khoai tây đó ngon lắm, tôi còn mua rất nhiều về."
"Trước đây tôi chưa bao giờ ăn khoai tây, hôm qua tôi ăn liền ba bữa, cả nhà tôi đều thích, bảo hôm nay tôi đến mua thêm. Cậu này bán khoai tây mỗi ngày kiếm được mấy nghìn tệ, chị lại bảo cậu ấy không có tiền?"
"Chị Vương à, già rồi thì thôi, chứ mắt mờ đến thế này thì chịu!"
Chị Vương tức điên lên: "Mấy người! Hừ, cậu kia, giỏi thì đừng thuê nhà của tôi nữa."
Tô Thần nhướn mày: "Chị Vương, chị đã nhận tiền nhà của tôi rồi, tiền thuê chưa hết hạn mà chị đuổi tôi đi? Được thôi, đưa tiền bồi thường hợp đồng đây."
Tiền thuê nhà họ mới đóng không lâu mà.
Mọi người lúc này đã hoàn toàn bị vẻ đáng yêu của các bé và nhan sắc của Tô Thần chinh phục, tất cả bắt đầu đứng về phía anh.
"Đúng rồi, hợp đồng đã ký rồi, đuổi người đi thì phải bồi thường gấp ba."
"Cậu này, nếu họ không cho cậu ở thì đến nhà tôi ở, tôi không lấy tiền nhà đâu, mỗi ngày cậu cho tôi ít khoai tây là được."
Không ngờ bán khoai tây lại thu hút được nhiều fan dì như vậy.
Cảm giác này cũng không tệ lắm.
"Được thôi, hôm nào tôi sẽ tới."
Người vừa nói là kẻ thù không đội trời chung của chị Vương trong khu. Chị Vương làm sao chịu nổi điều này.
"Mơ đi! Tiền nhà chưa hết hạn, đừng hòng chuyển đi!"
Nói xong, chị Vương tức giận bỏ đi.
Tô Thần nhìn theo bóng chị Vương, chỉ biết cười bất lực.
Mấy dì đã vây quanh các bé, hết nựng rồi hôn.
"Cậu này, sao hôm nay không bán khoai tây?"
"Đúng rồi, tôi đang đợi mua đây, cậu không đến bán, cháu trai tôi khóc ngất luôn rồi."
"Hôm nay có chút việc, ngày mai sẽ bán. À, khoai tây tôi đã gửi cho chợ rau gần đây, sau này các dì có thể mua ở chợ, không cần đợi tôi nữa."
Tô Thần giải thích.
"Thật hả? Thật hả? Vậy thì tốt quá, cậu đúng là người tốt!"
"Bảo sao sinh được mấy đứa bé dễ thương thế này."
Tô Thần cười, nghĩ thầm nếu cứ như thế này thì anh sẽ đến đón Ôn Thất Thất muộn mất.
Tô Thần đưa các bé vào trong xe, nói: "Các chị à, tôi phải đi đón vợ rồi, hôm khác lại cho các chị gặp mấy đứa nhỏ."
"Được được, đúng là người chồng tốt!"
"Chăm con giỏi thật."
"Lần tới tôi sẽ bảo con trai đến học hỏi cậu."
Tô Thần phải chen lấn mãi mới ra khỏi đám đông, lần lượt đưa các bé lên xe.
Hệ thống rất chu đáo, đã lắp sẵn bốn ghế an toàn trong xe, Tô Thần hoàn toàn không cần lo lắng về chuyện đó.
Lên xe, Tô Thần nhắn tin cho Tiền Hổ, bảo ông ta ngày mai đến kho lấy khoai tây, rồi phóng xe thẳng đến Đại học Ninh Châu.
...
Đại học Ninh Châu.
Hôm nay Ôn Thất Thất có tâm trạng rất tốt.
Ngoại trừ việc Thẩm Mộng Dao cứ liên tục lải nhải bên tai cô, đòi cô giới thiệu bạn trai.
Lúc này đã tan học.
Các bạn học rời khỏi trường thành từng nhóm.
Thẩm Mộng Dao vẫn không ngừng đi theo Ôn Thất Thất.
Có nam sinh tới chào hỏi, đều bị Thẩm Mộng Dao lườm cho phải bỏ đi.
"Hừ, đám người này còn muốn mơ tưởng tới cô bạn xinh đẹp của tôi, đúng là nằm mơ!"
"Chỉ có soái ca như Tô Thần mới xứng với Thất Thất của chúng ta."
Ôn Thất Thất: ...
Cả ngày hôm nay, cô đã nghe cái tên Tô Thần từ miệng Thẩm Mộng Dao cả chục lần rồi.
"Mộng Dao."
"Hả? Sao thế?"
"Tớ sẽ nhờ Tô Thần sớm giới thiệu đối tượng cho cậu."
"Thế thì tốt quá!"
"Tớ phải đi đón xe rồi, cậu mau về ký túc đi."
"Nhưng mà..."
Thẩm Mộng Dao nhíu mày, ngại ngùng nói: "Tớ muốn về nhà ăn cơm cùng cậu."
Món đó ngon như vậy, không đi ăn thì tiếc quá.
Ôn Thất Thất có chút bất đắc dĩ: "Đi xe buýt hơn một tiếng đấy, cậu không thấy xa à?"
"Có bốn bé con dễ thương, lại còn món ngon, tớ thấy xa thế nào được? Xa thêm một tiếng nữa tớ cũng đi!"
Thẩm Mộng Dao quả quyết.
Ôn Thất Thất vừa buồn cười vừa bất lực: "Thôi được rồi, thế thì về cùng tớ đi."
Cuối cùng đã thuyết phục được Ôn Thất Thất, Thẩm Mộng Dao liên tục gật đầu.
"Ơ? Sao bên kia đông người thế nhỉ?"
Vừa đến cổng trường, Thẩm Mộng Dao thấy không xa có rất nhiều người tụ tập.
"Wow, nhìn chiếc xe kìa!"
"Xe quan trọng sao? Mau nhìn anh chàng đẹp trai kia kìa!"
"Còn mấy bé con bên cạnh nữa, đây là người đàn ông thần thánh nào thế?"
"Bốn bé con đó đều là con của anh ta à? Ngầu quá trời!"
"Ôi, mấy bé cười với tôi kìa, tôi chết mất thôi!"
Đám con gái thi nhau hét lên.
Mấy nam sinh cũng nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Ôi trời, anh chàng này đỉnh thật, sinh tư sao?"
"Đúng là bộ gen quá xuất sắc!"
Ôn Thất Thất không nhìn sang, chỉ muốn về nhà sớm để gặp các con.
Thẩm Mộng Dao nhìn về phía đó, lập tức kinh ngạc: "Thất Thất, kia chẳng phải là Tô Thần sao?"
Sao chiếc xe này lại là của Tô Thần được? Ôn Thất Thất vốn là người thường xuyên không trả nổi tiền nhà mà?
"Chị Vương, vừa nãy chị nói ai không mua nổi chiếc xe này nhỉ?"
Mấy bà cô đang định quét mã gửi lì xì cho chị Vương lập tức thay đổi sắc mặt.
Họ vội cất điện thoại đi, nhìn chị Vương với ánh mắt lạnh lùng: "Hóa ra là đồ lừa đảo."
"May mà tôi chưa gửi lì xì, chị Vương, chị già thế rồi mà còn không biết xấu hổ à?"
Một trong số họ nhìn thấy mấy bé con, vui mừng reo lên: "Ôi chao, những bé con này đáng yêu quá!"
"Đây chẳng phải là bốn đứa sinh tư của cậu bán khoai tây ở cổng chợ đó sao?"
Người vừa nói nhìn kỹ lại Tô Thần: "Đúng là cậu rồi!"
Chị Vương mấy ngày nay không ra khỏi nhà nên không biết chuyện lớn ở chợ rau.
Lúc này, chị ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc: "Mấy người đang nói gì thế?"
"Chị không biết à? Khoai tây đó ngon lắm, tôi còn mua rất nhiều về."
"Trước đây tôi chưa bao giờ ăn khoai tây, hôm qua tôi ăn liền ba bữa, cả nhà tôi đều thích, bảo hôm nay tôi đến mua thêm. Cậu này bán khoai tây mỗi ngày kiếm được mấy nghìn tệ, chị lại bảo cậu ấy không có tiền?"
"Chị Vương à, già rồi thì thôi, chứ mắt mờ đến thế này thì chịu!"
Chị Vương tức điên lên: "Mấy người! Hừ, cậu kia, giỏi thì đừng thuê nhà của tôi nữa."
Tô Thần nhướn mày: "Chị Vương, chị đã nhận tiền nhà của tôi rồi, tiền thuê chưa hết hạn mà chị đuổi tôi đi? Được thôi, đưa tiền bồi thường hợp đồng đây."
Tiền thuê nhà họ mới đóng không lâu mà.
Mọi người lúc này đã hoàn toàn bị vẻ đáng yêu của các bé và nhan sắc của Tô Thần chinh phục, tất cả bắt đầu đứng về phía anh.
"Đúng rồi, hợp đồng đã ký rồi, đuổi người đi thì phải bồi thường gấp ba."
"Cậu này, nếu họ không cho cậu ở thì đến nhà tôi ở, tôi không lấy tiền nhà đâu, mỗi ngày cậu cho tôi ít khoai tây là được."
Không ngờ bán khoai tây lại thu hút được nhiều fan dì như vậy.
Cảm giác này cũng không tệ lắm.
"Được thôi, hôm nào tôi sẽ tới."
Người vừa nói là kẻ thù không đội trời chung của chị Vương trong khu. Chị Vương làm sao chịu nổi điều này.
"Mơ đi! Tiền nhà chưa hết hạn, đừng hòng chuyển đi!"
Nói xong, chị Vương tức giận bỏ đi.
Tô Thần nhìn theo bóng chị Vương, chỉ biết cười bất lực.
Mấy dì đã vây quanh các bé, hết nựng rồi hôn.
"Cậu này, sao hôm nay không bán khoai tây?"
"Đúng rồi, tôi đang đợi mua đây, cậu không đến bán, cháu trai tôi khóc ngất luôn rồi."
"Hôm nay có chút việc, ngày mai sẽ bán. À, khoai tây tôi đã gửi cho chợ rau gần đây, sau này các dì có thể mua ở chợ, không cần đợi tôi nữa."
Tô Thần giải thích.
"Thật hả? Thật hả? Vậy thì tốt quá, cậu đúng là người tốt!"
"Bảo sao sinh được mấy đứa bé dễ thương thế này."
Tô Thần cười, nghĩ thầm nếu cứ như thế này thì anh sẽ đến đón Ôn Thất Thất muộn mất.
Tô Thần đưa các bé vào trong xe, nói: "Các chị à, tôi phải đi đón vợ rồi, hôm khác lại cho các chị gặp mấy đứa nhỏ."
"Được được, đúng là người chồng tốt!"
"Chăm con giỏi thật."
"Lần tới tôi sẽ bảo con trai đến học hỏi cậu."
Tô Thần phải chen lấn mãi mới ra khỏi đám đông, lần lượt đưa các bé lên xe.
Hệ thống rất chu đáo, đã lắp sẵn bốn ghế an toàn trong xe, Tô Thần hoàn toàn không cần lo lắng về chuyện đó.
Lên xe, Tô Thần nhắn tin cho Tiền Hổ, bảo ông ta ngày mai đến kho lấy khoai tây, rồi phóng xe thẳng đến Đại học Ninh Châu.
...
Đại học Ninh Châu.
Hôm nay Ôn Thất Thất có tâm trạng rất tốt.
Ngoại trừ việc Thẩm Mộng Dao cứ liên tục lải nhải bên tai cô, đòi cô giới thiệu bạn trai.
Lúc này đã tan học.
Các bạn học rời khỏi trường thành từng nhóm.
Thẩm Mộng Dao vẫn không ngừng đi theo Ôn Thất Thất.
Có nam sinh tới chào hỏi, đều bị Thẩm Mộng Dao lườm cho phải bỏ đi.
"Hừ, đám người này còn muốn mơ tưởng tới cô bạn xinh đẹp của tôi, đúng là nằm mơ!"
"Chỉ có soái ca như Tô Thần mới xứng với Thất Thất của chúng ta."
Ôn Thất Thất: ...
Cả ngày hôm nay, cô đã nghe cái tên Tô Thần từ miệng Thẩm Mộng Dao cả chục lần rồi.
"Mộng Dao."
"Hả? Sao thế?"
"Tớ sẽ nhờ Tô Thần sớm giới thiệu đối tượng cho cậu."
"Thế thì tốt quá!"
"Tớ phải đi đón xe rồi, cậu mau về ký túc đi."
"Nhưng mà..."
Thẩm Mộng Dao nhíu mày, ngại ngùng nói: "Tớ muốn về nhà ăn cơm cùng cậu."
Món đó ngon như vậy, không đi ăn thì tiếc quá.
Ôn Thất Thất có chút bất đắc dĩ: "Đi xe buýt hơn một tiếng đấy, cậu không thấy xa à?"
"Có bốn bé con dễ thương, lại còn món ngon, tớ thấy xa thế nào được? Xa thêm một tiếng nữa tớ cũng đi!"
Thẩm Mộng Dao quả quyết.
Ôn Thất Thất vừa buồn cười vừa bất lực: "Thôi được rồi, thế thì về cùng tớ đi."
Cuối cùng đã thuyết phục được Ôn Thất Thất, Thẩm Mộng Dao liên tục gật đầu.
"Ơ? Sao bên kia đông người thế nhỉ?"
Vừa đến cổng trường, Thẩm Mộng Dao thấy không xa có rất nhiều người tụ tập.
"Wow, nhìn chiếc xe kìa!"
"Xe quan trọng sao? Mau nhìn anh chàng đẹp trai kia kìa!"
"Còn mấy bé con bên cạnh nữa, đây là người đàn ông thần thánh nào thế?"
"Bốn bé con đó đều là con của anh ta à? Ngầu quá trời!"
"Ôi, mấy bé cười với tôi kìa, tôi chết mất thôi!"
Đám con gái thi nhau hét lên.
Mấy nam sinh cũng nhìn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ: "Ôi trời, anh chàng này đỉnh thật, sinh tư sao?"
"Đúng là bộ gen quá xuất sắc!"
Ôn Thất Thất không nhìn sang, chỉ muốn về nhà sớm để gặp các con.
Thẩm Mộng Dao nhìn về phía đó, lập tức kinh ngạc: "Thất Thất, kia chẳng phải là Tô Thần sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.