Tứ Bảo Đến: Ông Bố Siêu Lợi Hại
Chương 23: Hai Người Đã Bắt Đầu Sống Chung Rồi Sao?
Nam Bắc Thập Tam
25/09/2024
Lời của Thẩm Mộng Dao khiến Tô Thần và Ôn Thất Thất đều ngẩn ra.
Tô Thần mỉm cười nhìn Ôn Thất Thất.
Nếu Thẩm Mộng Dao quyết định ở lại, anh sẽ phải rời đi. Anh cũng tò mò xem Ôn Thất Thất sẽ trả lời thế nào.
Ôn Thất Thất không ngờ Thẩm Mộng Dao lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Cô muốn giải thích, nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được.
Mặc dù hôm trước cô đã nói với Tô Thần rằng chuyện anh ở lại chỉ là ngoại lệ, nhưng mấy ngày sau đó anh vẫn tiếp tục ở lại, cô cũng không phản đối.
Điều này dần trở thành thói quen.
Ôn Thất Thất cảm thấy không muốn Tô Thần rời đi.
Thẩm Mộng Dao, đang mải mê chơi đùa với bọn trẻ, nhận ra không ai trả lời mình, liền hỏi lại: "Thất Thất, tớ ngủ chung giường với cậu cũng được, tớ cũng muốn trải nghiệm cảm giác có em bé."
Ôn Thất Thất suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định từ chối: "Chắc không được đâu."
Nói xong, ánh mắt cô vô thức nhìn về phía Tô Thần, khuôn mặt thoáng ửng đỏ.
Thẩm Mộng Dao tò mò quay đầu lại: "Sao thế? Trước đây chẳng phải tớ thường xuyên ngủ chung với cậu sao?"
Thẩm Mộng Dao đang nói về những ngày trước khi Ôn Thất Thất nghỉ học.
"Trước đây là trước đây mà…"
Cô không biết phải giải thích thế nào về việc Tô Thần đang sống ở đây.
Tô Thần sao không nói gì hết, Ôn Thất Thất sắp phát điên vì lo lắng.
Nghe thấy Ôn Thất Thất nói "không được", Tô Thần mỉm cười.
Anh tiếp lời cô: "Đúng là không được."
Thẩm Mộng Dao cũng là người lớn, cuối cùng đã hiểu ra chuyện gì đang diễn ra, cô ấy há hốc miệng đầy kinh ngạc: "Hai người không phải đã sống chung rồi chứ?"
Ôn Thất Thất cúi đầu, xấu hổ đến không biết phải trả lời thế nào.
May mắn thay, Thẩm Mộng Dao cũng không cần câu trả lời.
"Đúng rồi, hai người đã có con rồi, sống chung cũng là bình thường."
Cô ấy lại than thở: "Ôi, tiếc thật, các bé ơi, chị không thể ở lại chơi với các em rồi."
Mãi cho đến khi dì Lý dọn sẵn bát đũa, gọi mọi người ăn cơm, Thẩm Mộng Dao mới thoát khỏi nỗi buồn.
"Đúng rồi, còn phải ăn cơm nữa, tớ đói chết mất."
Đi đến bàn ăn, nhìn thấy bốn món mặn một món canh trên bàn, mắt Thẩm Mộng Dao sáng lên: "Tô Thần, đừng nói với em là mấy món này đều do anh nấu nhé?"
Thẩm Mộng Dao vẫn nhớ khi vừa vào nhà, cô đã thấy Tô Thần mặc tạp dề nấu ăn, còn dì Lý thì chăm sóc lũ trẻ.
Thực đơn gồm thịt kho tàu, bò hầm khoai tây, khoai tây xào, ớt xào trứng và canh dưa leo trứng bắc thảo.
Thẩm Mộng Dao không kìm được mà nuốt nước bọt.
Ôn Thất Thất nhận ra từ khi bước vào nhà, Thẩm Mộng Dao liên tục khen ngợi Tô Thần.
Ánh mắt Thẩm Mộng Dao rất cao, suốt bao năm qua dù có nhiều người theo đuổi ở trường, cô ấy vẫn không để ý đến ai.
Nhưng giờ đây, nếu Tô Thần không phải là bố của con Ôn Thất Thất, cô ấy chắc chắn sẽ không ngần ngại theo đuổi anh.
Ôn Thất Thất bất giác dâng lên một cảm giác tự hào.
"Đúng vậy, mấy món này đều do Tô Thần nấu."
"Tớ phải thử ngay."
Cắn một miếng khoai tây xào đầu tiên.
Mắt Thẩm Mộng Dao sáng rực.
Miếng thứ hai là ớt xào trứng, cô ấy cảm thấy mình không thể ngừng lại.
Miếng thứ ba là bò hầm khoai tây, Thẩm Mộng Dao chẳng màng gì nữa, liền ngồi xuống cầm lấy bát cơm.
Miếng thịt kho tàu cuối cùng, suýt nữa cô ấy đã hét lên vì sung sướng.
Đây là hương vị thần tiên gì vậy?
Ôn Thất Thất thấy Thẩm Mộng Dao ăn uống ngon lành, tò mò hỏi: "Sao vậy? Ngon lắm à?"
Ánh mắt dì Lý cũng đầy tò mò: "Để tôi thử xem."
Rồi dì Lý cũng ngồi xuống.
Vài giây sau.
Cả dì Lý và Thẩm Mộng Dao đều im lặng không nói gì.
Ôn Thất Thất nhìn hai người đầy thắc mắc, cuối cùng cũng ngồi xuống thử.
Khi Tô Thần dỗ xong bọn trẻ và bước ra, anh thấy Thẩm Mộng Dao đang ăn rất ngon lành, dì Lý cũng ăn rất chăm chú. Dù Ôn Thất Thất ăn chậm rãi nhưng cô cũng không dừng lại.
Thật sự ngon vậy sao?
Anh nấu xong vẫn chưa có dịp thử.
Tô Thần cũng ngồi xuống.
Thử một miếng, anh ngạc nhiên.
Mùi vị thực sự rất tuyệt, hệ thống không lừa mình!
Suốt bữa ăn không ai nói một lời, cho đến khi chỉ còn chút canh cuối cùng, Thẩm Mộng Dao mới ngẩng đầu lên, đánh một cái ợ no và hỏi Ôn Thất Thất: "Thật sự là Tô Thần nấu à?"
Ôn Thất Thất gật đầu, mắt ánh lên niềm vui.
Sáng nay cô đã biết Tô Thần nấu ăn ngon, nhưng lúc đó chỉ có hai món chay, cô không nghĩ anh lại giỏi như vậy.
Thịt kho tàu và bò hầm khoai tây là những món khó nấu nhất, vậy mà anh cũng làm ngon đến vậy.
Dì Lý cũng gật đầu theo: "Mùi vị rất ngon."
Thẩm Mộng Dao nhảy dựng lên: "Không chỉ là ngon, mà là cực kỳ ngon thì có!"
"Trước đây tớ đã ăn qua không biết bao nhiêu món ngon, nhưng chưa bao giờ ăn món nào ngon như thế này! Trứng vừa chín tới, khoai tây hầm bò mềm ngon, thịt kho tàu béo mà không ngán, còn tan ngay trong miệng!"
"Thất Thất, nói đi, cậu tìm đâu ra người đàn ông quý giá thế này?"
Không đợi Ôn Thất Thất trả lời, cô ấy quay sang nhìn Tô Thần, nửa đùa nửa thật: "Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!"
Ôn Thất Thất cười: "Cậu sẽ có thôi mà!"
Thẩm Mộng Dao cũng cười: "Tớ cũng nghĩ vậy, thôi nào, tớ đi chơi với bọn trẻ đây!"
Sau khi cô ấy đi, Ôn Thất Thất và Tô Thần nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
Trời đã khuya.
Bọn trẻ cũng sắp đến giờ đi ngủ rồi...
Tô Thần mỉm cười nhìn Ôn Thất Thất.
Nếu Thẩm Mộng Dao quyết định ở lại, anh sẽ phải rời đi. Anh cũng tò mò xem Ôn Thất Thất sẽ trả lời thế nào.
Ôn Thất Thất không ngờ Thẩm Mộng Dao lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Cô muốn giải thích, nhưng lời đến miệng lại không thốt ra được.
Mặc dù hôm trước cô đã nói với Tô Thần rằng chuyện anh ở lại chỉ là ngoại lệ, nhưng mấy ngày sau đó anh vẫn tiếp tục ở lại, cô cũng không phản đối.
Điều này dần trở thành thói quen.
Ôn Thất Thất cảm thấy không muốn Tô Thần rời đi.
Thẩm Mộng Dao, đang mải mê chơi đùa với bọn trẻ, nhận ra không ai trả lời mình, liền hỏi lại: "Thất Thất, tớ ngủ chung giường với cậu cũng được, tớ cũng muốn trải nghiệm cảm giác có em bé."
Ôn Thất Thất suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định từ chối: "Chắc không được đâu."
Nói xong, ánh mắt cô vô thức nhìn về phía Tô Thần, khuôn mặt thoáng ửng đỏ.
Thẩm Mộng Dao tò mò quay đầu lại: "Sao thế? Trước đây chẳng phải tớ thường xuyên ngủ chung với cậu sao?"
Thẩm Mộng Dao đang nói về những ngày trước khi Ôn Thất Thất nghỉ học.
"Trước đây là trước đây mà…"
Cô không biết phải giải thích thế nào về việc Tô Thần đang sống ở đây.
Tô Thần sao không nói gì hết, Ôn Thất Thất sắp phát điên vì lo lắng.
Nghe thấy Ôn Thất Thất nói "không được", Tô Thần mỉm cười.
Anh tiếp lời cô: "Đúng là không được."
Thẩm Mộng Dao cũng là người lớn, cuối cùng đã hiểu ra chuyện gì đang diễn ra, cô ấy há hốc miệng đầy kinh ngạc: "Hai người không phải đã sống chung rồi chứ?"
Ôn Thất Thất cúi đầu, xấu hổ đến không biết phải trả lời thế nào.
May mắn thay, Thẩm Mộng Dao cũng không cần câu trả lời.
"Đúng rồi, hai người đã có con rồi, sống chung cũng là bình thường."
Cô ấy lại than thở: "Ôi, tiếc thật, các bé ơi, chị không thể ở lại chơi với các em rồi."
Mãi cho đến khi dì Lý dọn sẵn bát đũa, gọi mọi người ăn cơm, Thẩm Mộng Dao mới thoát khỏi nỗi buồn.
"Đúng rồi, còn phải ăn cơm nữa, tớ đói chết mất."
Đi đến bàn ăn, nhìn thấy bốn món mặn một món canh trên bàn, mắt Thẩm Mộng Dao sáng lên: "Tô Thần, đừng nói với em là mấy món này đều do anh nấu nhé?"
Thẩm Mộng Dao vẫn nhớ khi vừa vào nhà, cô đã thấy Tô Thần mặc tạp dề nấu ăn, còn dì Lý thì chăm sóc lũ trẻ.
Thực đơn gồm thịt kho tàu, bò hầm khoai tây, khoai tây xào, ớt xào trứng và canh dưa leo trứng bắc thảo.
Thẩm Mộng Dao không kìm được mà nuốt nước bọt.
Ôn Thất Thất nhận ra từ khi bước vào nhà, Thẩm Mộng Dao liên tục khen ngợi Tô Thần.
Ánh mắt Thẩm Mộng Dao rất cao, suốt bao năm qua dù có nhiều người theo đuổi ở trường, cô ấy vẫn không để ý đến ai.
Nhưng giờ đây, nếu Tô Thần không phải là bố của con Ôn Thất Thất, cô ấy chắc chắn sẽ không ngần ngại theo đuổi anh.
Ôn Thất Thất bất giác dâng lên một cảm giác tự hào.
"Đúng vậy, mấy món này đều do Tô Thần nấu."
"Tớ phải thử ngay."
Cắn một miếng khoai tây xào đầu tiên.
Mắt Thẩm Mộng Dao sáng rực.
Miếng thứ hai là ớt xào trứng, cô ấy cảm thấy mình không thể ngừng lại.
Miếng thứ ba là bò hầm khoai tây, Thẩm Mộng Dao chẳng màng gì nữa, liền ngồi xuống cầm lấy bát cơm.
Miếng thịt kho tàu cuối cùng, suýt nữa cô ấy đã hét lên vì sung sướng.
Đây là hương vị thần tiên gì vậy?
Ôn Thất Thất thấy Thẩm Mộng Dao ăn uống ngon lành, tò mò hỏi: "Sao vậy? Ngon lắm à?"
Ánh mắt dì Lý cũng đầy tò mò: "Để tôi thử xem."
Rồi dì Lý cũng ngồi xuống.
Vài giây sau.
Cả dì Lý và Thẩm Mộng Dao đều im lặng không nói gì.
Ôn Thất Thất nhìn hai người đầy thắc mắc, cuối cùng cũng ngồi xuống thử.
Khi Tô Thần dỗ xong bọn trẻ và bước ra, anh thấy Thẩm Mộng Dao đang ăn rất ngon lành, dì Lý cũng ăn rất chăm chú. Dù Ôn Thất Thất ăn chậm rãi nhưng cô cũng không dừng lại.
Thật sự ngon vậy sao?
Anh nấu xong vẫn chưa có dịp thử.
Tô Thần cũng ngồi xuống.
Thử một miếng, anh ngạc nhiên.
Mùi vị thực sự rất tuyệt, hệ thống không lừa mình!
Suốt bữa ăn không ai nói một lời, cho đến khi chỉ còn chút canh cuối cùng, Thẩm Mộng Dao mới ngẩng đầu lên, đánh một cái ợ no và hỏi Ôn Thất Thất: "Thật sự là Tô Thần nấu à?"
Ôn Thất Thất gật đầu, mắt ánh lên niềm vui.
Sáng nay cô đã biết Tô Thần nấu ăn ngon, nhưng lúc đó chỉ có hai món chay, cô không nghĩ anh lại giỏi như vậy.
Thịt kho tàu và bò hầm khoai tây là những món khó nấu nhất, vậy mà anh cũng làm ngon đến vậy.
Dì Lý cũng gật đầu theo: "Mùi vị rất ngon."
Thẩm Mộng Dao nhảy dựng lên: "Không chỉ là ngon, mà là cực kỳ ngon thì có!"
"Trước đây tớ đã ăn qua không biết bao nhiêu món ngon, nhưng chưa bao giờ ăn món nào ngon như thế này! Trứng vừa chín tới, khoai tây hầm bò mềm ngon, thịt kho tàu béo mà không ngán, còn tan ngay trong miệng!"
"Thất Thất, nói đi, cậu tìm đâu ra người đàn ông quý giá thế này?"
Không đợi Ôn Thất Thất trả lời, cô ấy quay sang nhìn Tô Thần, nửa đùa nửa thật: "Tớ cũng muốn, tớ cũng muốn!"
Ôn Thất Thất cười: "Cậu sẽ có thôi mà!"
Thẩm Mộng Dao cũng cười: "Tớ cũng nghĩ vậy, thôi nào, tớ đi chơi với bọn trẻ đây!"
Sau khi cô ấy đi, Ôn Thất Thất và Tô Thần nhìn nhau, nhất thời không biết phải nói gì.
Trời đã khuya.
Bọn trẻ cũng sắp đến giờ đi ngủ rồi...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.