Tứ Bảo Đến: Ông Bố Siêu Lợi Hại
Chương 14: Mua Sữa Bộ Gặp Người Quen
Nam Bắc Thập Tam
23/09/2024
Tô Thần thu dọn mọi thứ, rồi đưa Ôn Thất Thất và bốn đứa bé đi đến trung tâm mua sắm.
Trên đường, điện thoại đổ chuông, là giáo viên phụ trách gọi.
Hóa ra mấy người bạn cùng phòng đã kể hết tình hình của Tô Thần cho thầy biết.
Tô Thần giải thích thêm một chút, và đối với một học sinh giỏi nhận học bổng như Tô Thần, giáo viên nhanh chóng đồng ý.
Cúp điện thoại, Tô Thần cảm thấy rất vui.
“Tô Thần?”
Một giọng nữ vang lên từ phía sau: “Đúng là cậu thật à.”
Người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi cổ trễ gợi cảm, để lộ vòng eo nhỏ và đôi chân dài thon thả.
Dáng người khá đẹp, nhưng từ khi gặp Ôn Thất Thất, trong mắt Tô Thần không còn chỗ cho người phụ nữ nào khác.
“Ừ? Có việc gì không?”
“Là tôi, Vương Khiết đây, cậu không nhớ tôi à?” Cô gái lắc lư thân hình đi tới bên cạnh Tô Thần, ánh mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên: “Hồi cấp hai chúng ta ngồi cùng bàn, cậu còn từng theo đuổi tôi mà.”
Tô Thần: ???
Dường như có chuyện đó thật.
Lúc đó Tô Thần vừa mới biết thích con gái, và cảm thấy bạn cùng bàn rất xinh đẹp.
“À, thì ra là cậu.”
Tô Thần cảm thấy có một ánh mắt như muốn giết người đang nhìn chằm chằm từ phía không xa.
Vợ tương lai đang nhìn qua rồi...
“Đúng đúng, là tôi đây. Không ngờ bây giờ cậu đẹp trai thế, có bạn gái chưa?”
Vừa nói, Vương Khiết vừa làm bộ thẹn thùng cúi đầu, kết hợp với bộ trang phục gợi cảm, trông ngày càng kỳ quặc.
Tô Thần định từ chối.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Ôn Thất Thất vang lên bên cạnh: “Tô Thần, đang làm gì vậy?”
Nghe đầy mùi giấm.
Tô Thần cười tươi đi tới bên Ôn Thất Thất, bế Nhị Bảo đang giơ tay đòi bế, khiến ba đứa còn lại nhìn đầy ấm ức, sắp khóc.
Tô Thần vội vàng dỗ dành chúng.
Vương Khiết thấy Tô Thần không để ý đến mình, bắt đầu cảm thấy khó chịu: “Cô là ai?”
Cô không thể tin được người bạn cùng bàn đẹp trai như vậy đã có người yêu.
Ôn Thất Thất không trả lời.
Thực ra, ngay cả cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cô và Tô Thần rốt cuộc có quan hệ gì đây? Ngay cả cô cũng không rõ nữa.
Nhưng nhìn Tô Thần bị người khác tiếp cận, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, giống như thứ gì đó quan trọng của mình sắp bị cướp mất.
“Cô ấy là mẹ của con tôi.”
Tô Thần vừa bế con, vừa nhanh nhẹn trả lời.
Anh còn nháy mắt với Ôn Thất Thất, khiến cô hơi ngẩn người.
Tô Thần mỉm cười an ủi, rồi nói tiếp: “Bạn học Vương Khiết, bọn tôi đang đi mua sữa bột cho con, cậu cứ làm việc của cậu đi nhé.”
Nói xong, anh đẩy xe đẩy đi.
“Cậu… cậu có con rồi sao?”
“Đúng vậy, sinh tư đấy. Nhìn xem, có đáng yêu không?”
Tô Thần gần như trở thành một người cuồng khoe con.
Khi nhìn thấy lũ trẻ, mắt Vương Khiết sáng rực lên: “Đây là con của cậu sao?”
Trời ơi, dễ thương quá!
Muốn nựng quá đi mất.
“Là con của tôi và Thất Thất cùng sinh.”
Thấy Ôn Thất Thất chưa di chuyển, anh còn cố ý quay lại gọi cô: “Thất Thất, đi thôi nào”
Vương Khiết bị ngó lơ, vẫn còn chìm đắm trong sự ngạc nhiên vì bốn đứa trẻ.
Khi Tô Thần đã đi xa, Vương Khiết dậm chân đầy hối tiếc: “Thật là, Vương Khiết à Vương Khiết, lẽ ra cậu nên đồng ý với Tô Thần mới phải”
Nếu biết trước Tô Thần đẹp trai như vậy, cô đã không từ chối anh rồi.
Biết đâu bây giờ người sinh tư chính là cô.
Vương Khiết cảm thấy hối hận.
Tô Thần và Ôn Thất Thất nhanh chóng đến cửa hàng sữa bột, nhân viên bán hàng thấy mấy đứa trẻ, liền vui mừng: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo, các con đến rồi sao?”
“Lại đây để cô bế nào.”
“Ngoan quá, ngoan quá.”
Tô Thần rất ngạc nhiên.
Ôn Thất Thất giải thích: “Trước đây tôi thường đến đây, vì sinh tư nên họ giảm giá 10%.”
Nhân viên đã bế từng bé một rồi, sau đó ngẩng đầu lên, khi thấy Tô Thần, cô hơi sững sờ: “Ơ? Anh là?”
“Tôi là ba của bọn trẻ.”
Nhân viên liền cười tít mắt:
“Thì ra là ba của các bé.”
“Cô Ôn, cuối cùng cô cũng tìm được ba của mấy đứa nhỏ rồi, chúc mừng cô nhé.”
“Ba đẹp trai quá, bảo sao có mấy đứa bé dễ thương thế này. Cô Ôn, cô thật hạnh phúc.”
Bốn đứa trẻ dường như cũng hiểu được lời khen, vừa cười vừa ê a.
Ôn Thất Thất đỏ mặt cúi đầu, cảm thấy vừa phiền phức lại vừa thích thú khi đi cùng Tô Thần.
“Cảm ơn. Tô Thần, chúng ta đi chọn sữa bột thôi.”
“Được.”
Tô Thần đẩy xe đẩy tiến về phía trước.
Rất nhanh, Ôn Thất Thất dừng lại trước gian hàng sữa bột.
Nhìn giá tiền, Tô Thần giật mình.
Một hộp sữa bột mà giá đến 700 tệ!
Nhân viên bán hàng theo sau giới thiệu: “Cô Ôn, hôm nay cô vẫn lấy loại sữa này chứ? Lấy mấy hộp ạ?”
Trước giờ, Ôn Thất Thất vẫn mua loại sữa bột này cho các bé.
Tuy hơi đắt, nhưng cô cảm thấy yên tâm hơn.
Hôm nay, Ôn Thất Thất lưỡng lự.
“Hay là, chúng ta thử xem loại khác đi?”
Trong tay cô đã hết tiền, còn tám nghìn tệ mà Tô Thần kiếm được chắc còn phải lo cho sinh hoạt phí của chính anh.
“Không cần xem nữa, lấy loại này đi, mua trước mười hộp.”
Tô Thần còn hơn tám nghìn tệ, mười hộp sữa bảy nghìn tệ, giảm 10% còn sáu nghìn ba, anh vẫn còn hơn một nghìn để phòng thân, vậy là đủ.
“Nhưng mà, Tô Thần…”
Ôn Thất Thất lo lắng.
Tô Thần không đợi cô nói xong, liền quay sang nhân viên: “Cứ làm theo tôi nói, lấy mười hộp nhé.”
Dù có thiếu tiền đi nữa cũng không thể để các con phải chịu khổ.
“Được, tôi sẽ lấy ngay.”
“Cô Ôn, chồng cô cưng chiều cô thật đấy.”
Nhìn từ quần áo của Tô Thần, nhân viên biết anh tuy đẹp trai nhưng không phải là người giàu có, vậy mà không hề do dự khi chọn loại đắt nhất.
Cô càng thêm ngưỡng mộ.
Ôn Thất Thất mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như vừa được bôi mật.
Sau khi Tô Thần trả tiền, anh quay lại thì thấy Ôn Thất Thất đang nhìn mình chằm chằm, không nói gì.
Tô Thần không nhịn được trêu cô: “Sao thế? Phát hiện chồng em đẹp trai quá à? Tim đập nhanh rồi phải không?"
Trên đường, điện thoại đổ chuông, là giáo viên phụ trách gọi.
Hóa ra mấy người bạn cùng phòng đã kể hết tình hình của Tô Thần cho thầy biết.
Tô Thần giải thích thêm một chút, và đối với một học sinh giỏi nhận học bổng như Tô Thần, giáo viên nhanh chóng đồng ý.
Cúp điện thoại, Tô Thần cảm thấy rất vui.
“Tô Thần?”
Một giọng nữ vang lên từ phía sau: “Đúng là cậu thật à.”
Người phụ nữ mặc chiếc áo sơ mi cổ trễ gợi cảm, để lộ vòng eo nhỏ và đôi chân dài thon thả.
Dáng người khá đẹp, nhưng từ khi gặp Ôn Thất Thất, trong mắt Tô Thần không còn chỗ cho người phụ nữ nào khác.
“Ừ? Có việc gì không?”
“Là tôi, Vương Khiết đây, cậu không nhớ tôi à?” Cô gái lắc lư thân hình đi tới bên cạnh Tô Thần, ánh mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên: “Hồi cấp hai chúng ta ngồi cùng bàn, cậu còn từng theo đuổi tôi mà.”
Tô Thần: ???
Dường như có chuyện đó thật.
Lúc đó Tô Thần vừa mới biết thích con gái, và cảm thấy bạn cùng bàn rất xinh đẹp.
“À, thì ra là cậu.”
Tô Thần cảm thấy có một ánh mắt như muốn giết người đang nhìn chằm chằm từ phía không xa.
Vợ tương lai đang nhìn qua rồi...
“Đúng đúng, là tôi đây. Không ngờ bây giờ cậu đẹp trai thế, có bạn gái chưa?”
Vừa nói, Vương Khiết vừa làm bộ thẹn thùng cúi đầu, kết hợp với bộ trang phục gợi cảm, trông ngày càng kỳ quặc.
Tô Thần định từ chối.
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Ôn Thất Thất vang lên bên cạnh: “Tô Thần, đang làm gì vậy?”
Nghe đầy mùi giấm.
Tô Thần cười tươi đi tới bên Ôn Thất Thất, bế Nhị Bảo đang giơ tay đòi bế, khiến ba đứa còn lại nhìn đầy ấm ức, sắp khóc.
Tô Thần vội vàng dỗ dành chúng.
Vương Khiết thấy Tô Thần không để ý đến mình, bắt đầu cảm thấy khó chịu: “Cô là ai?”
Cô không thể tin được người bạn cùng bàn đẹp trai như vậy đã có người yêu.
Ôn Thất Thất không trả lời.
Thực ra, ngay cả cô cũng không biết phải trả lời thế nào.
Cô và Tô Thần rốt cuộc có quan hệ gì đây? Ngay cả cô cũng không rõ nữa.
Nhưng nhìn Tô Thần bị người khác tiếp cận, cô vẫn cảm thấy rất khó chịu, giống như thứ gì đó quan trọng của mình sắp bị cướp mất.
“Cô ấy là mẹ của con tôi.”
Tô Thần vừa bế con, vừa nhanh nhẹn trả lời.
Anh còn nháy mắt với Ôn Thất Thất, khiến cô hơi ngẩn người.
Tô Thần mỉm cười an ủi, rồi nói tiếp: “Bạn học Vương Khiết, bọn tôi đang đi mua sữa bột cho con, cậu cứ làm việc của cậu đi nhé.”
Nói xong, anh đẩy xe đẩy đi.
“Cậu… cậu có con rồi sao?”
“Đúng vậy, sinh tư đấy. Nhìn xem, có đáng yêu không?”
Tô Thần gần như trở thành một người cuồng khoe con.
Khi nhìn thấy lũ trẻ, mắt Vương Khiết sáng rực lên: “Đây là con của cậu sao?”
Trời ơi, dễ thương quá!
Muốn nựng quá đi mất.
“Là con của tôi và Thất Thất cùng sinh.”
Thấy Ôn Thất Thất chưa di chuyển, anh còn cố ý quay lại gọi cô: “Thất Thất, đi thôi nào”
Vương Khiết bị ngó lơ, vẫn còn chìm đắm trong sự ngạc nhiên vì bốn đứa trẻ.
Khi Tô Thần đã đi xa, Vương Khiết dậm chân đầy hối tiếc: “Thật là, Vương Khiết à Vương Khiết, lẽ ra cậu nên đồng ý với Tô Thần mới phải”
Nếu biết trước Tô Thần đẹp trai như vậy, cô đã không từ chối anh rồi.
Biết đâu bây giờ người sinh tư chính là cô.
Vương Khiết cảm thấy hối hận.
Tô Thần và Ôn Thất Thất nhanh chóng đến cửa hàng sữa bột, nhân viên bán hàng thấy mấy đứa trẻ, liền vui mừng: “Đại Bảo, Nhị Bảo, Tam Bảo, Tứ Bảo, các con đến rồi sao?”
“Lại đây để cô bế nào.”
“Ngoan quá, ngoan quá.”
Tô Thần rất ngạc nhiên.
Ôn Thất Thất giải thích: “Trước đây tôi thường đến đây, vì sinh tư nên họ giảm giá 10%.”
Nhân viên đã bế từng bé một rồi, sau đó ngẩng đầu lên, khi thấy Tô Thần, cô hơi sững sờ: “Ơ? Anh là?”
“Tôi là ba của bọn trẻ.”
Nhân viên liền cười tít mắt:
“Thì ra là ba của các bé.”
“Cô Ôn, cuối cùng cô cũng tìm được ba của mấy đứa nhỏ rồi, chúc mừng cô nhé.”
“Ba đẹp trai quá, bảo sao có mấy đứa bé dễ thương thế này. Cô Ôn, cô thật hạnh phúc.”
Bốn đứa trẻ dường như cũng hiểu được lời khen, vừa cười vừa ê a.
Ôn Thất Thất đỏ mặt cúi đầu, cảm thấy vừa phiền phức lại vừa thích thú khi đi cùng Tô Thần.
“Cảm ơn. Tô Thần, chúng ta đi chọn sữa bột thôi.”
“Được.”
Tô Thần đẩy xe đẩy tiến về phía trước.
Rất nhanh, Ôn Thất Thất dừng lại trước gian hàng sữa bột.
Nhìn giá tiền, Tô Thần giật mình.
Một hộp sữa bột mà giá đến 700 tệ!
Nhân viên bán hàng theo sau giới thiệu: “Cô Ôn, hôm nay cô vẫn lấy loại sữa này chứ? Lấy mấy hộp ạ?”
Trước giờ, Ôn Thất Thất vẫn mua loại sữa bột này cho các bé.
Tuy hơi đắt, nhưng cô cảm thấy yên tâm hơn.
Hôm nay, Ôn Thất Thất lưỡng lự.
“Hay là, chúng ta thử xem loại khác đi?”
Trong tay cô đã hết tiền, còn tám nghìn tệ mà Tô Thần kiếm được chắc còn phải lo cho sinh hoạt phí của chính anh.
“Không cần xem nữa, lấy loại này đi, mua trước mười hộp.”
Tô Thần còn hơn tám nghìn tệ, mười hộp sữa bảy nghìn tệ, giảm 10% còn sáu nghìn ba, anh vẫn còn hơn một nghìn để phòng thân, vậy là đủ.
“Nhưng mà, Tô Thần…”
Ôn Thất Thất lo lắng.
Tô Thần không đợi cô nói xong, liền quay sang nhân viên: “Cứ làm theo tôi nói, lấy mười hộp nhé.”
Dù có thiếu tiền đi nữa cũng không thể để các con phải chịu khổ.
“Được, tôi sẽ lấy ngay.”
“Cô Ôn, chồng cô cưng chiều cô thật đấy.”
Nhìn từ quần áo của Tô Thần, nhân viên biết anh tuy đẹp trai nhưng không phải là người giàu có, vậy mà không hề do dự khi chọn loại đắt nhất.
Cô càng thêm ngưỡng mộ.
Ôn Thất Thất mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như vừa được bôi mật.
Sau khi Tô Thần trả tiền, anh quay lại thì thấy Ôn Thất Thất đang nhìn mình chằm chằm, không nói gì.
Tô Thần không nhịn được trêu cô: “Sao thế? Phát hiện chồng em đẹp trai quá à? Tim đập nhanh rồi phải không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.