Chương 3: Ôn tình mạch mạch
Tiêu Tiêu Mộ Vũ
13/06/2022
Edit: Sakura Trang
Chờ hai người tỉnh lại, Phụ Quốc công đã xử lý xong mọi chuyện. Nguyên nhân chính là do Chử Dung Cẩn được Lý tiên sinh thu làm đệ tử đóng cửa, điểm này tất cả mọi người cũng không ngoài ý liệu. Còn nguyên nhân ngựa nổi điên, Phụ Quốc công để cho người đi xuống sườn núi mang con ngựa kia lên, để cho người kiểm tra một chút, phát hiện bàn chân ngựa có đinh sắt, hình như là sợ Chử Dung Cẩn không chết, trong dạ dày của ngựa còn phát hiện thuốc có thể khiến ngựa trở nên điên cuồng.
Còn chuyện là do ai làm, theo ngựa tra đến người trông ngựa, thẩm vấn người đều là lão binh giải ngũ, lòng dạ ác độc, người trông ngựa không chịu nổi, nói thu một trăm lượng bạc của một người, cũng giấu một món tín vật, tìm hiểu nguồn gốc, là nhi tử của một quan nhỏ trong kinh thành, tên phụ thân của hắn Phụ Quốc công nghe từng nghe qua.
Còn chuyện giải quyết như thế nào, rất đơn giản, Phụ Quốc công giao người đó cho phủ Thuận Thiên, ngoài ra dâng sổ con, bỏ qua Chử Dung Cẩn, chỉ nói Tương Thư Diễn gặp chuyện tố cáo phụ dạy con không nghiêm, dung túng nhi tử làm chuyện ác. Phụ Quốc công cả năm không có chuyện gì, nhưng vẫn có thể viết một tấu chương gửi thẳng đến ngự án Hoàng đế được.
Hoàng đế thấy có người lại ở thư viện trắng trợn mưu hại Thế tử Phụ Quốc công, nổi giận tại chỗ, âm mưu luận hiện lên trong đầu, hôm nay dám mưu hại Thế tử, ngày mai liền dám ám sát Hoàng đế! Tra, nhất định phải nghiêm tra! Lập tức liền triệu Thượng thư bộ Hình vào điện, giao hắn toàn quyền phụ trách chuyện này.
Không đến hai ngày liền giải quyết xong, hai phụ tử từ chuyện này cũng bị tra ra không ít chuyện xấu xa, lần này bị tra xét đến tận đáy, cuối cùng do bộ Hình ra phán quyết cuối cùng, phụ thân bị tước chức hạ ngục, tịch thu hết gia sản, người nhà bị đuổi về quên quán, phu tử bị lưu đày về phía Bắc ba ngàn dặm! Từ giờ về sau trong thành Dương Kinh không còn gia đình này nữa.
Mặc dù Tương Thư Diễn bị thương nặng hơn Chử Dung Cẩn, nhưng lại tỉnh trước y, vừa tỉnh đã nhìn thấy ông nội ngồi ở mép giường.
“Sao người lại đến?”
“Đến xem cháu chết hay chưa! Tiểu tử thúi, công phu chưa ra hình dáng gì lại học người anh hùng cứu mỹ nhân!” Phụ Quốc công giễu cợt hắn. Không để ý tới ông, Tương Thư Diễn nhìn về đối diện, hỏi: “A Cẩn không có chuyện gì chứ?”
Đại phu đứng chờ bên cạnh trả lời hắn: “Không có chuyện gì, tổn thương của vị công tử kia nhẹ hơn nhiều so với Thế tử, chỉ có vài chỗ bị thương do cọ sát, có lẽ do hôm nay bị kinh sợ, bây giờ vẫn chưa tỉnh.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, hừ…” Biết y không có chuyện gì, mới cảm thấy toàn thân mình đều đau.
“Được rồi, ta thấy cháu cũng không có chuyện gì, định về nhà dưỡng hay là…” Không đợi ông nói xong, Tương Thư Diễn liền cướp lời: “Đều là bị thương ngoài da, ở thư viện dưỡng mấy ngầy là khoẻ thôi!” Phụ Quốc công liếc nhìn cháu trai không chút tiền đồ, để đại phu lại liền đi.
Chờ Chử Dung Cẩn tỉnh, trời đã tối rồi, nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày, y có chút lo lắng đi về phía Tương Thư Diễn đối diện, “A Diễn, ngươi sao rồi? Vết thương có nặng hay không?”
“Ta không có sao, ngươi cẩn thận chút, đừng để ngã!” Nhìn bước chân y lảo đảo, Tương Thư Diễn vội vàng đỡ y để cho y ngồi lên mép giường.
“Kẻ ngốc… Ngươi nói sao ngươi lại ngốc như vậy, một không cẩn thận hai chúng ta không phải sẽ cùng nhau ngã xuống sao? Tại sao có thể có người ngốc như vậy cơ chứ…” Tình cảm thiếu niên quá nóng bỏng, ngay cả người chậm chạp như y cũng có thể cảm nhận được, nhưng y luôn cảm thấy cảm tình này đến quá nhanh, có chút hư vô mờ mịt, trải qua chuyện hôm nay, y mới rốt cục cảm thấy chân thực.
“Cho dù chết, có thể cùng ngươi, ta cũng chấp nhận!” Lần này Tương Thư Diễn không có nói lời vui đùa, mà là dùng giọng kiên định nhìn thẳng y nói nghiêm túc.
Nhìn đến mức Chử Dung Cẩn đều có chút không được tự nhiên, nói sang chuyện khác: “Ta giúp ngươi bôi thuốc…” Vén y phục của hắn lên, nhìn thấy trên người, trên lưng đều là vết trầy da lớn lớn nhỏ nhỏ, vết cắt, Chử Dung Cẩn cảm thấy tay mình đều có chút run rẩy, người trên giường còn phải an ủi ngược lại y: “Không có chuyện gì đâu, đều là vết thương nhỏ, có lúc ông nội ta dùng gia pháp còn bị thương nặng hơn đây nhiều!”
Cẩn thận giúp hắn bôi thuốc thượng hạng lên, đêm cũng đã khuya, Chử Dung Cẩn trở về giường nghỉ ngơi, không biết có phải do hôm nay quá sợ hay không, lại làm ác mộng, mê sảng không ngừng, cuối cùng giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Tương Thư Diễn ngồi ở mép giường, y mới cảm thấy an lòng một chút, “Ngươi thức dậy làm gì, nhanh quay về nằm đi!”
“A Cẩn, ta cùng ngươi!” Nói xong liền nằm xuống giường của Chử Dung Cẩn. Nhìn hắn nằm ở bên cạnh mình, Chử Dung Cẩn cẩn thận chuyển đến trong ngực của hắn, hai người ôm nhau ngủ, một đêm không mộng.
Chỉ chớp mắt, hai năm vội vã trôi qua, cảm tình của hai người một mực ôn tình mạch mạch, cũng thỉnh thoảng xảy ra cãi vã. Mà sau khi tiến vào thư viện Vũ Đồng được hai năm, thánh nhân băng hà, Tương Thư Diễn làm Thế tử Quốc công, có phẩm cấp, cần phải đi về quỳ linh. Hôm nay là tân hoàng lên ngôi, trong triều truyền ra tin tức, năm nay sẽ cử hành ân khoa.
Lý Tuần tiên sinh khích lệ Chử Dung Cẩn đi tham gia, “Năm nay ân khoa là đương kim thánh nhân lần đầu tiên chủ trì khoa thi, không có người dám ở thời điểm này duỗi tay, khoa cử sẽ công bằng chút, những thứ có trong sách trong hai năm này trò cũng đã học xong hết rồi, cứ ở lại đây, cũng bất quá là lãng phí thời gian thôi, muốn tế thế cứu dân bây giờ thứ trò cần là thực hành, cho nên, đi thi đi!”
Vì vậy Chử Dung Cẩn từ biệt thầy, về nhà chuẩn bị thi cử. Chờ hai người lần nữa gặp mặt chính là ở tiểu viện Chử gia trong thành Dương Kinh. Hắn đến cửa mới biết, thì ra An thúc lại mang thai, nhìn dáng dấp không đến mấy tháng thì sẽ sinh. Lễ phép hỏi thăm, đi thư phòng, tìm Chử Dung Cẩn.
“A Cẩn, An thúc cũng sắp sinh rồi nhỉ! Ta nhìn thúc ấy không có phương tiện, nếu không thì ta mang mấy gã sai vặt trong nhà đến hầu hạ!” Tương Thư Diễn nghiêm túc đề nghị.
“Đừng quan tâm, cha sẽ không đồng ý, bọn họ làm lụng nửa đời, sẽ không thói quen có người phục vụ, không có chuyện gì đâu, ngày thường ta để ý nhiều hơn chút là được.” Chử Dung Cẩn giải thích.
“Ừ, A Cẩn, nhớ ta không?” Vừa nói vừa từ phía sau ôm lấy y, tựa đầu lên trên vai y, hít mùi bồ kết tươi mát toả ra từ tóc y.
“Không đứng đắn!” Chử Dung Cẩn đỏ mặt cười mắng một câu.
“Nói đi nói đi, nhớ ta không? Không nói ta sẽ không buông tay đâu!” Tương Thư Diễn lại thể hiện bộ dáng vô lại khiến Chử Dung Cẩn không làm gì được hắn, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt gật đầu một cái.
Rốt cuộc là chia lìa hai tháng, sao mà không nhớ được? Chẳng qua là bây giờ có chuyện trọng quan trọng hơn phải làm, chỉ có thể bỏ nỗi nhớ qua một bên.
Tương Thư Diễn lại bắt đầu ngày tháng ở nhà không ra khỏi cửa.
“Sao cháu lại trong cái bộ dáng thẫn thờ này rồi?” Phụ Quốc công hỏi.
“A Cẩn phải chuẩn bị thi Hội, không muốn cháu phiền y!” Tương Thư Diễn buồn buồn nói với ông nội.
“Y biết phân rõ nặng nhẹ, nhìn một chút người ta, lại tự nhìn cháu xem, làm sao chênh lệch lớn như vậy chứ? Cháu chỉ có cái là đầu thai tốt thôi!” Phụ Quốc công cảm thán, lại hỏi: “Mà, nếu không thể đi tìm tiểu thư sinh, sao không đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu kia của cháu đi?”
“A Cẩn nói đám người kia đều là hoàn khố đệ tử, lăn lộn cùng bọn họ dễ dàng xảy ra chuyện.”
Vừa dứt lời quản gia lại tới, nói đoạn thời gian trước trong kinh thành mấy công tử phủ công hầu bởi vì tìm vui uống rượu trong lúc Hoàng đế đang ở hiếu kỳ, bị trong cung khiển trách. Phụ Quốc công cũng nhíu mày, tiểu thư sinh nhìn người cũng thật chuẩn.
Thật vất vả thi Hội kết thúc, ngày phát bảng bởi vì thân thể An Dương bất tiện, vì vậy Tương Thư Diễn vội vàng bày tỏ để phủ Phụ Quốc công phái người đi đến nơi phát bảng nhìn kết quả. Hạ nhân hồi báo, Chử công tử đứng thứ mười trong bảng, có thể an tâm chuẩn bị thi Điện. Tương Thư Diễn vừa cảm thấy vui mừng vừa thấy mất mát, lại có thật nhiều ngày không được gặp người!
Mười bảy tháng ba, phát bảng kết quả thi Điện, Chử Dung Cẩn trúng Nhất giáp Thám hoa, Thám hoa lang mười tám tuổi! Ngay cả Phụ Quốc công cũng vui mừng theo, càng đừng nói đến Tương Thư Diễn, hắn thật là vui điên rồi, nếu không phải ông nội ngăn, vừa biết kết quả là đã định phóng tới sân nhỏ Chử gia.
Cho dù là bị ngăn cản một lần, mới vừa qua trưa hắn liền xông đến chỗ Chử Dung Cẩn. Đầu tiên là chào hỏi Chử thúc, An thúc, sao đó theo Chử Dung Cẩn vào phòng, mới vừa đóng cửa một cái, Tương Thư Diễn liền ôm lấy Chử Dung Cẩn, “A Cẩn, ta thật là nhớ ngươi, thật là nhớ ngươi…” Chử Dung Cẩn ôm lại hắn: “Ta cũng nhớ ngươi… A…”
Nghe được bốn chữ này, tình cảm giống như mãnh thú mở lồng, lập tức lao ra, Tương Thư Diễn vội vàng hôn lên môi người kia, hai người ôm hôn say sưa! Cái hôn này cho đến lúc Chử Dung Cẩn có chút không thở nổi mới kết thúc. Sau đó Tương Thư Diễn nhớ tới mục đích mình đến lần này.
“Ta cùng ông nội nghe ngóng, ngày mai Tiến sĩ thi đậu sẽ mặc công phục, đầu đội mũ tam chi cửu diệp, cung kính đứng trước cửa cung đợi nghe truyền, sau đó cùng vương công trăm quan cùng nhau vào điện Thái hòa chia nhóm hai bên, đứng nghiêm cung nghe tên họ của Tiến sĩ thi đậu. Đây chính là ‘Kim điện truyện lư’.”
“Sau sẽ ở bộ Lễ cử hành Ân Vinh yến, cũng chính là tục xưng xưng ‘Quỳnh Lâm yến’. Đại thần độc quyền, Loan Nghi vệ sử, Thượng thư bộ Lễ, Thị lang, cùng với Thụ quyển, Di phong, Thu Chưởng, Giam thử, Hộ quân tham lĩnh, Điền bảng, Ấn quyền, Cung cấp, Minh khen các quan cùng tân khoa Tiến sĩ một thể dự tiệc.”
Sẽ có một vị các lão làm thủ tịch. Năm nay là Lâm các lão phụ trách chủ trì, ông ta luôn đứng ở trung lập, trong ngày thường cũng không hay nói, trước sau như một là một ông lão tốt, ở trong triều cũng luôn hiền hoà, không dễ dàng làm khó người, dĩ nhiên, nếu như ngươi bị làm khó, ông ta cũng sẽ không đứng ra giúp ngươi.”
“Vinh Ân yến thật ra thì chính là để cho các đại nhân trong triều quen mặt người, cũng để cho những môn sinh của thiên tử như các ngươi quen biết một chút. Vì vậy trong lúc này sẽ không có người khiêu khích, bởi vì thánh nhân thỉnh thoảng cũng sẽ len lén quan sát. Sau yến chính là thụ quan, y theo thể chế ngươi sẽ được phong làm Biên tu của Hàn Lâm viện, chính thất phẩm, phụ trách chép sử.”
An tĩnh nghe hắn nói xong, Chử Dung Cẩn mới chậm rãi gật đầu một cái, “Ta biết, ta sẽ chú ý lời nói của mình, sẽ không để người khác bắt được chuôi trong thời điểm này.”
“A Cẩn của chúng ta thật là thông minh, nói một chút là hiểu!” Đối với người mình yêu, cho tới bây giờ Tương Thư Diễn không tiếc lời ca ngợi.
Ngày thứ hai là Vinh Ân yến, sau khi khai yến Chử Dung Cẩn mới phát hiện, thật ra thì mấy nhân vật lớn là khinh thường làm khó những tôm tép như bọn họ, Lâm các lão chỉ nói mấy lời chúc theo như thủ tục, chúc mừng những người mới là bọn họ thành công tiến vào sĩ đồ, sau đó liền trò chuyện với Thượng thư bộ Lễ và Thị lạng bộ Lễ.
Bởi vì một giáp ba người mỗi người một chỗ, cách tương đối gần một chút, cũng chỉ trò chuyện nhiều hơn mấy câu. Trạng nguyên và Bảng nhãn của ân khoa năm nay cùng đến từ Giang Nam, Trạng nguyên Trần Xung, chữ Bằng Vũ, ba mươi hai tuổi, Bảng nhãn Triệu Tử Hú, chữ Hoà Hi, tuổi lớn một chút, năm nay đã ba mươi sáu tuổi.
Nhìn thấy hai người, Chử Dung Cẩn biết đại khái tại sao mình lại là Thám hoa rồi. Hai người có đặc điểm chung của thư sinh Giang Nam —— thon gầy, tuổi cũng lớn chút, cho nên nhìn không tuấn mỹ bằng mình, chẳng lẽ thánh nhân cũng là nhan khống sao?
Chẳng qua lúc hai người nghe y là đệ tử đóng cửa của Lý Tuần tiên sinh, ngược lại đều nhìn y với cặp mắt khác xưa. Xem ra danh tiếng của tiên sinh ở Giang Nam còn cao hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Vinh Ân yến cứ vậy mà kết thúc trong hài hoà, sau đó chính là về quê tế tổ. Y ở ngoại thành, gần hơn bọn họ một chút, chờ bọn họ từ Giang Nam trở lại, Chử Dung Cẩn đã chính thức làm việc ở Hàn Lâm viện.
Chờ hai người tỉnh lại, Phụ Quốc công đã xử lý xong mọi chuyện. Nguyên nhân chính là do Chử Dung Cẩn được Lý tiên sinh thu làm đệ tử đóng cửa, điểm này tất cả mọi người cũng không ngoài ý liệu. Còn nguyên nhân ngựa nổi điên, Phụ Quốc công để cho người đi xuống sườn núi mang con ngựa kia lên, để cho người kiểm tra một chút, phát hiện bàn chân ngựa có đinh sắt, hình như là sợ Chử Dung Cẩn không chết, trong dạ dày của ngựa còn phát hiện thuốc có thể khiến ngựa trở nên điên cuồng.
Còn chuyện là do ai làm, theo ngựa tra đến người trông ngựa, thẩm vấn người đều là lão binh giải ngũ, lòng dạ ác độc, người trông ngựa không chịu nổi, nói thu một trăm lượng bạc của một người, cũng giấu một món tín vật, tìm hiểu nguồn gốc, là nhi tử của một quan nhỏ trong kinh thành, tên phụ thân của hắn Phụ Quốc công nghe từng nghe qua.
Còn chuyện giải quyết như thế nào, rất đơn giản, Phụ Quốc công giao người đó cho phủ Thuận Thiên, ngoài ra dâng sổ con, bỏ qua Chử Dung Cẩn, chỉ nói Tương Thư Diễn gặp chuyện tố cáo phụ dạy con không nghiêm, dung túng nhi tử làm chuyện ác. Phụ Quốc công cả năm không có chuyện gì, nhưng vẫn có thể viết một tấu chương gửi thẳng đến ngự án Hoàng đế được.
Hoàng đế thấy có người lại ở thư viện trắng trợn mưu hại Thế tử Phụ Quốc công, nổi giận tại chỗ, âm mưu luận hiện lên trong đầu, hôm nay dám mưu hại Thế tử, ngày mai liền dám ám sát Hoàng đế! Tra, nhất định phải nghiêm tra! Lập tức liền triệu Thượng thư bộ Hình vào điện, giao hắn toàn quyền phụ trách chuyện này.
Không đến hai ngày liền giải quyết xong, hai phụ tử từ chuyện này cũng bị tra ra không ít chuyện xấu xa, lần này bị tra xét đến tận đáy, cuối cùng do bộ Hình ra phán quyết cuối cùng, phụ thân bị tước chức hạ ngục, tịch thu hết gia sản, người nhà bị đuổi về quên quán, phu tử bị lưu đày về phía Bắc ba ngàn dặm! Từ giờ về sau trong thành Dương Kinh không còn gia đình này nữa.
Mặc dù Tương Thư Diễn bị thương nặng hơn Chử Dung Cẩn, nhưng lại tỉnh trước y, vừa tỉnh đã nhìn thấy ông nội ngồi ở mép giường.
“Sao người lại đến?”
“Đến xem cháu chết hay chưa! Tiểu tử thúi, công phu chưa ra hình dáng gì lại học người anh hùng cứu mỹ nhân!” Phụ Quốc công giễu cợt hắn. Không để ý tới ông, Tương Thư Diễn nhìn về đối diện, hỏi: “A Cẩn không có chuyện gì chứ?”
Đại phu đứng chờ bên cạnh trả lời hắn: “Không có chuyện gì, tổn thương của vị công tử kia nhẹ hơn nhiều so với Thế tử, chỉ có vài chỗ bị thương do cọ sát, có lẽ do hôm nay bị kinh sợ, bây giờ vẫn chưa tỉnh.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt, hừ…” Biết y không có chuyện gì, mới cảm thấy toàn thân mình đều đau.
“Được rồi, ta thấy cháu cũng không có chuyện gì, định về nhà dưỡng hay là…” Không đợi ông nói xong, Tương Thư Diễn liền cướp lời: “Đều là bị thương ngoài da, ở thư viện dưỡng mấy ngầy là khoẻ thôi!” Phụ Quốc công liếc nhìn cháu trai không chút tiền đồ, để đại phu lại liền đi.
Chờ Chử Dung Cẩn tỉnh, trời đã tối rồi, nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày, y có chút lo lắng đi về phía Tương Thư Diễn đối diện, “A Diễn, ngươi sao rồi? Vết thương có nặng hay không?”
“Ta không có sao, ngươi cẩn thận chút, đừng để ngã!” Nhìn bước chân y lảo đảo, Tương Thư Diễn vội vàng đỡ y để cho y ngồi lên mép giường.
“Kẻ ngốc… Ngươi nói sao ngươi lại ngốc như vậy, một không cẩn thận hai chúng ta không phải sẽ cùng nhau ngã xuống sao? Tại sao có thể có người ngốc như vậy cơ chứ…” Tình cảm thiếu niên quá nóng bỏng, ngay cả người chậm chạp như y cũng có thể cảm nhận được, nhưng y luôn cảm thấy cảm tình này đến quá nhanh, có chút hư vô mờ mịt, trải qua chuyện hôm nay, y mới rốt cục cảm thấy chân thực.
“Cho dù chết, có thể cùng ngươi, ta cũng chấp nhận!” Lần này Tương Thư Diễn không có nói lời vui đùa, mà là dùng giọng kiên định nhìn thẳng y nói nghiêm túc.
Nhìn đến mức Chử Dung Cẩn đều có chút không được tự nhiên, nói sang chuyện khác: “Ta giúp ngươi bôi thuốc…” Vén y phục của hắn lên, nhìn thấy trên người, trên lưng đều là vết trầy da lớn lớn nhỏ nhỏ, vết cắt, Chử Dung Cẩn cảm thấy tay mình đều có chút run rẩy, người trên giường còn phải an ủi ngược lại y: “Không có chuyện gì đâu, đều là vết thương nhỏ, có lúc ông nội ta dùng gia pháp còn bị thương nặng hơn đây nhiều!”
Cẩn thận giúp hắn bôi thuốc thượng hạng lên, đêm cũng đã khuya, Chử Dung Cẩn trở về giường nghỉ ngơi, không biết có phải do hôm nay quá sợ hay không, lại làm ác mộng, mê sảng không ngừng, cuối cùng giật mình tỉnh lại, nhìn thấy Tương Thư Diễn ngồi ở mép giường, y mới cảm thấy an lòng một chút, “Ngươi thức dậy làm gì, nhanh quay về nằm đi!”
“A Cẩn, ta cùng ngươi!” Nói xong liền nằm xuống giường của Chử Dung Cẩn. Nhìn hắn nằm ở bên cạnh mình, Chử Dung Cẩn cẩn thận chuyển đến trong ngực của hắn, hai người ôm nhau ngủ, một đêm không mộng.
Chỉ chớp mắt, hai năm vội vã trôi qua, cảm tình của hai người một mực ôn tình mạch mạch, cũng thỉnh thoảng xảy ra cãi vã. Mà sau khi tiến vào thư viện Vũ Đồng được hai năm, thánh nhân băng hà, Tương Thư Diễn làm Thế tử Quốc công, có phẩm cấp, cần phải đi về quỳ linh. Hôm nay là tân hoàng lên ngôi, trong triều truyền ra tin tức, năm nay sẽ cử hành ân khoa.
Lý Tuần tiên sinh khích lệ Chử Dung Cẩn đi tham gia, “Năm nay ân khoa là đương kim thánh nhân lần đầu tiên chủ trì khoa thi, không có người dám ở thời điểm này duỗi tay, khoa cử sẽ công bằng chút, những thứ có trong sách trong hai năm này trò cũng đã học xong hết rồi, cứ ở lại đây, cũng bất quá là lãng phí thời gian thôi, muốn tế thế cứu dân bây giờ thứ trò cần là thực hành, cho nên, đi thi đi!”
Vì vậy Chử Dung Cẩn từ biệt thầy, về nhà chuẩn bị thi cử. Chờ hai người lần nữa gặp mặt chính là ở tiểu viện Chử gia trong thành Dương Kinh. Hắn đến cửa mới biết, thì ra An thúc lại mang thai, nhìn dáng dấp không đến mấy tháng thì sẽ sinh. Lễ phép hỏi thăm, đi thư phòng, tìm Chử Dung Cẩn.
“A Cẩn, An thúc cũng sắp sinh rồi nhỉ! Ta nhìn thúc ấy không có phương tiện, nếu không thì ta mang mấy gã sai vặt trong nhà đến hầu hạ!” Tương Thư Diễn nghiêm túc đề nghị.
“Đừng quan tâm, cha sẽ không đồng ý, bọn họ làm lụng nửa đời, sẽ không thói quen có người phục vụ, không có chuyện gì đâu, ngày thường ta để ý nhiều hơn chút là được.” Chử Dung Cẩn giải thích.
“Ừ, A Cẩn, nhớ ta không?” Vừa nói vừa từ phía sau ôm lấy y, tựa đầu lên trên vai y, hít mùi bồ kết tươi mát toả ra từ tóc y.
“Không đứng đắn!” Chử Dung Cẩn đỏ mặt cười mắng một câu.
“Nói đi nói đi, nhớ ta không? Không nói ta sẽ không buông tay đâu!” Tương Thư Diễn lại thể hiện bộ dáng vô lại khiến Chử Dung Cẩn không làm gì được hắn, không thể làm gì khác hơn là đỏ mặt gật đầu một cái.
Rốt cuộc là chia lìa hai tháng, sao mà không nhớ được? Chẳng qua là bây giờ có chuyện trọng quan trọng hơn phải làm, chỉ có thể bỏ nỗi nhớ qua một bên.
Tương Thư Diễn lại bắt đầu ngày tháng ở nhà không ra khỏi cửa.
“Sao cháu lại trong cái bộ dáng thẫn thờ này rồi?” Phụ Quốc công hỏi.
“A Cẩn phải chuẩn bị thi Hội, không muốn cháu phiền y!” Tương Thư Diễn buồn buồn nói với ông nội.
“Y biết phân rõ nặng nhẹ, nhìn một chút người ta, lại tự nhìn cháu xem, làm sao chênh lệch lớn như vậy chứ? Cháu chỉ có cái là đầu thai tốt thôi!” Phụ Quốc công cảm thán, lại hỏi: “Mà, nếu không thể đi tìm tiểu thư sinh, sao không đi tìm đám hồ bằng cẩu hữu kia của cháu đi?”
“A Cẩn nói đám người kia đều là hoàn khố đệ tử, lăn lộn cùng bọn họ dễ dàng xảy ra chuyện.”
Vừa dứt lời quản gia lại tới, nói đoạn thời gian trước trong kinh thành mấy công tử phủ công hầu bởi vì tìm vui uống rượu trong lúc Hoàng đế đang ở hiếu kỳ, bị trong cung khiển trách. Phụ Quốc công cũng nhíu mày, tiểu thư sinh nhìn người cũng thật chuẩn.
Thật vất vả thi Hội kết thúc, ngày phát bảng bởi vì thân thể An Dương bất tiện, vì vậy Tương Thư Diễn vội vàng bày tỏ để phủ Phụ Quốc công phái người đi đến nơi phát bảng nhìn kết quả. Hạ nhân hồi báo, Chử công tử đứng thứ mười trong bảng, có thể an tâm chuẩn bị thi Điện. Tương Thư Diễn vừa cảm thấy vui mừng vừa thấy mất mát, lại có thật nhiều ngày không được gặp người!
Mười bảy tháng ba, phát bảng kết quả thi Điện, Chử Dung Cẩn trúng Nhất giáp Thám hoa, Thám hoa lang mười tám tuổi! Ngay cả Phụ Quốc công cũng vui mừng theo, càng đừng nói đến Tương Thư Diễn, hắn thật là vui điên rồi, nếu không phải ông nội ngăn, vừa biết kết quả là đã định phóng tới sân nhỏ Chử gia.
Cho dù là bị ngăn cản một lần, mới vừa qua trưa hắn liền xông đến chỗ Chử Dung Cẩn. Đầu tiên là chào hỏi Chử thúc, An thúc, sao đó theo Chử Dung Cẩn vào phòng, mới vừa đóng cửa một cái, Tương Thư Diễn liền ôm lấy Chử Dung Cẩn, “A Cẩn, ta thật là nhớ ngươi, thật là nhớ ngươi…” Chử Dung Cẩn ôm lại hắn: “Ta cũng nhớ ngươi… A…”
Nghe được bốn chữ này, tình cảm giống như mãnh thú mở lồng, lập tức lao ra, Tương Thư Diễn vội vàng hôn lên môi người kia, hai người ôm hôn say sưa! Cái hôn này cho đến lúc Chử Dung Cẩn có chút không thở nổi mới kết thúc. Sau đó Tương Thư Diễn nhớ tới mục đích mình đến lần này.
“Ta cùng ông nội nghe ngóng, ngày mai Tiến sĩ thi đậu sẽ mặc công phục, đầu đội mũ tam chi cửu diệp, cung kính đứng trước cửa cung đợi nghe truyền, sau đó cùng vương công trăm quan cùng nhau vào điện Thái hòa chia nhóm hai bên, đứng nghiêm cung nghe tên họ của Tiến sĩ thi đậu. Đây chính là ‘Kim điện truyện lư’.”
“Sau sẽ ở bộ Lễ cử hành Ân Vinh yến, cũng chính là tục xưng xưng ‘Quỳnh Lâm yến’. Đại thần độc quyền, Loan Nghi vệ sử, Thượng thư bộ Lễ, Thị lang, cùng với Thụ quyển, Di phong, Thu Chưởng, Giam thử, Hộ quân tham lĩnh, Điền bảng, Ấn quyền, Cung cấp, Minh khen các quan cùng tân khoa Tiến sĩ một thể dự tiệc.”
Sẽ có một vị các lão làm thủ tịch. Năm nay là Lâm các lão phụ trách chủ trì, ông ta luôn đứng ở trung lập, trong ngày thường cũng không hay nói, trước sau như một là một ông lão tốt, ở trong triều cũng luôn hiền hoà, không dễ dàng làm khó người, dĩ nhiên, nếu như ngươi bị làm khó, ông ta cũng sẽ không đứng ra giúp ngươi.”
“Vinh Ân yến thật ra thì chính là để cho các đại nhân trong triều quen mặt người, cũng để cho những môn sinh của thiên tử như các ngươi quen biết một chút. Vì vậy trong lúc này sẽ không có người khiêu khích, bởi vì thánh nhân thỉnh thoảng cũng sẽ len lén quan sát. Sau yến chính là thụ quan, y theo thể chế ngươi sẽ được phong làm Biên tu của Hàn Lâm viện, chính thất phẩm, phụ trách chép sử.”
An tĩnh nghe hắn nói xong, Chử Dung Cẩn mới chậm rãi gật đầu một cái, “Ta biết, ta sẽ chú ý lời nói của mình, sẽ không để người khác bắt được chuôi trong thời điểm này.”
“A Cẩn của chúng ta thật là thông minh, nói một chút là hiểu!” Đối với người mình yêu, cho tới bây giờ Tương Thư Diễn không tiếc lời ca ngợi.
Ngày thứ hai là Vinh Ân yến, sau khi khai yến Chử Dung Cẩn mới phát hiện, thật ra thì mấy nhân vật lớn là khinh thường làm khó những tôm tép như bọn họ, Lâm các lão chỉ nói mấy lời chúc theo như thủ tục, chúc mừng những người mới là bọn họ thành công tiến vào sĩ đồ, sau đó liền trò chuyện với Thượng thư bộ Lễ và Thị lạng bộ Lễ.
Bởi vì một giáp ba người mỗi người một chỗ, cách tương đối gần một chút, cũng chỉ trò chuyện nhiều hơn mấy câu. Trạng nguyên và Bảng nhãn của ân khoa năm nay cùng đến từ Giang Nam, Trạng nguyên Trần Xung, chữ Bằng Vũ, ba mươi hai tuổi, Bảng nhãn Triệu Tử Hú, chữ Hoà Hi, tuổi lớn một chút, năm nay đã ba mươi sáu tuổi.
Nhìn thấy hai người, Chử Dung Cẩn biết đại khái tại sao mình lại là Thám hoa rồi. Hai người có đặc điểm chung của thư sinh Giang Nam —— thon gầy, tuổi cũng lớn chút, cho nên nhìn không tuấn mỹ bằng mình, chẳng lẽ thánh nhân cũng là nhan khống sao?
Chẳng qua lúc hai người nghe y là đệ tử đóng cửa của Lý Tuần tiên sinh, ngược lại đều nhìn y với cặp mắt khác xưa. Xem ra danh tiếng của tiên sinh ở Giang Nam còn cao hơn nhiều so với mình tưởng tượng. Vinh Ân yến cứ vậy mà kết thúc trong hài hoà, sau đó chính là về quê tế tổ. Y ở ngoại thành, gần hơn bọn họ một chút, chờ bọn họ từ Giang Nam trở lại, Chử Dung Cẩn đã chính thức làm việc ở Hàn Lâm viện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.