Chương 5: Thành hôn
Tiêu Tiêu Mộ Vũ
13/06/2022
Edit: Sakura Trang
“Thật? Thật sao! Ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt, ha ha ha, A Cẩn rốt cuộc đồng ý gả cho ta, ha ha ha… Ta vui quá đi!” Tương Thư Diễn vui phát điên, nói chuyện không liền mạch, lại gặm lại cắn Dung Cẩn, hôn mặt Dung Cẩn đầy nước miếng.
Chử Dung Cẩn ngậm cười nhìn hắn nổi điên, cho đến hai khắc sau hắn mới dừng lại. Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Dung Cẩn, một ngọn lửa dâng lên từ dưới thân, lại nghĩ đến đã mấy ngày không có làm, liền nóng vội muốn cởi y phục của Dung Cẩn ra.
Ai ngờ Dung Cẩn lại nắm tay của hắn, không để cho hắn có động tác kế tiếp, không biết là chuyện gì xảy ra, Thư Diễn giống như chó nhỏ bị thương mắt đầy tủi thân nhìn y.
“Trong đầu ngươi lại không thể có điểm khác sao? Mới vừa nãy không phải ta nói muốn thành hôn sao? Kia dù sao cũng phải thương nghị một chút việc thành hôn chứ!” Nghe y nói như vậy, Tương Thư Diễn lại lập tức sống lại, “Giao cho ta, ta sẽ chuẩn bị thật cẩn thận, đến lúc đó nhất định sẽ cho ngươi một hôn lễ long trọng nhất.”
Chử Dung Cẩn lắc đầu một cái, “Ta không cần hôn lễ long trọng gì cả, ta chỉ cần nhanh chóng thành hôn thôi!”
“Sao vậy? Làm gì mà phải vội vậy?” Tương Thư Diễn không hiểu.
Chử Dung Cẩn kéo tay hắn qua, che ở trên bụng mình, “Người sẽ không muốn ta vác bụng lớn thành hôn với ngươi chứ!” Lại kéo tay của hắn xoa một vòng trên bụng, “Ngươi sờ, đây là hài nhi của chúng ta, đã sắp hai tháng, chẳng lẽ chúng ta không nên thành hôn nhanh chút sao?”
Tương Thư Diễn hoàn toàn ngây dại, “Hài… Hài nhi? A Cẩn?” Dung Cẩn cười phì một cái, “Làm sao ngốc như vậy, ban đầu lúc làm chuyện kia không phải nên nghĩ sẽ có một ngày như vậy sao?”
“Thật sự có hài nhi sao? Chúng ta sắp làm cha?” Thấy Dung Cẩn gật đầu, hắn lập tức đỡ y nằm xuống giường.
Tương Thư Diễn đưa tay ra muốn sờ bụng của y, tay cẩn thận dừng ở nơi đó, sờ tựa như không sờ. Dung Cẩn đem tay của hắn đặt nhẹ lên bụng mình, hắn bắt đầu dịu dàng vuốt ve. Không biết hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, buồn buồn không vui.
Lần này đến phiên Chử Dung Cẩn không hiểu, lên tiếng hỏi: “A Diễn là không thích tiểu nhi trong bụng ta sao? Vì sao buồn rầu không vui như vậy?”
Tương Thư Diễn vội vàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải! Chỉ là… Chỉ là, không phải là A Cẩn vì tiểu nhi mới muốn thành hôn với ta đó chứ!?”
Chử Dung Cẩn có chút buồn cười, lại có chút đau lòng, “A Diễn của ta từ lúc nào lại lo được lo mất như vậy? Lúc trước không phải ta nói sẽ cân nhắc sao, bây giờ ta suy nghĩ kỹ, tuy nói có tiểu nhi để cho ta ra quyết định càng nhanh một chút, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ không gả cho ngươi! Hơn nữa nếu ta thật sự không nghĩ gả cho ngươi, hài nhi trong bụng sao có thể đến được!”
Nói chuyện một phen, ánh mắt của Tương Thư Diễn sáng lên, đúng nha, vừa nãy mình đang miên man suy nghĩ cái gì vậy chứ!” Vậy ngày mai ta sẽ trở về phủ, nói cho ông nội một tiếng, nhưng chỗ hai thúc…”
“Đừng lo lắng, phụ thân và cha sẽ không phản đối đâu, ngược lại là chỗ Quốc Công gia, có phải ta nên đến nói chuyện trực tiếp thì tốt hơn không?”
Nói đến đây, Chử Dung Cẩn hiếm thấy có chút khẩn trương và bất an, Phụ Quốc công dù sao cũng là thượng tầng huân quý đương triều, lại chinh chiến cả đời, khí thế khẳng không tầm thường.
Như là biết bất an của y, Tương Thư Diễn vuốt tay y, “Đừng sợ, ông nội làm người luôn luôn thoải mái chính trực, nếu không thích ngươi, người đã sớm không cho phép ta qua lại với ngươi rồi, huống chi bây giờ ngươi là có bùa hộ mạng trong người, ông nội nhất định càng thích ngươi.”
“Bùa hộ mạng?” Dung Cẩn có chút không hiểu. Thư Diễn sờ bụng vẫn còn bằng phẳng của y, “Hài nhi chính là bùa hộ mạng của ngươi còn gì! Tương gia luôn luôn con cháu đơn bạc, một mạch đơn truyền, biết ngươi mang thai, ông nội nhất định vui điên luôn, lại sao có thể làm khó ngươi được! Còn việc đến nói chuyện, ngươi đợi đến ngày nghỉ sau rồi đến cũng được.”
Dung Cẩn nghe lời nói chuyện không đứng đắn của hắn giận đập hắn một cái, sau đó cũng gật đầu đồng ý. Đêm đã khuya, ngày mai còn phải đến Hàn Lâm viện, dựng phu cũng không thể thức đêm, Thư Diễn vội vàng phục vụ người nghỉ ngơi, hai người ôm nhau ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chử Dung Cẩn đi Hàn Lâm viện trực ban, Tương Thư Diễn trở về phủ Quốc Công tìm ông nội nhà mình bàn bạc hôn sự.
“Ông nội, cháu muốn thành hôn!” Tương Thư Diễn nhìn thấy ông nội liền nói.
“Nga? Tiểu thư sinh Chử gia đồng ý rồi? Cháu cũng thật lợi hại đó!” Tương Lâm Lương trêu chọc cháu trai nhà mình.
Trêu chọc xong, tính toán nói: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị kĩ một chút, nếu thích người ta, lại thật vất vả mới cầu thú được, phải trịnh trọng chút mới ổn. Chúng ta phải đến nhà người ta đề thân trước, xong lục lễ, thế nào cũng phải mất tầm ba tháng, qua mấy ngày ta đi Khâm Thiên giám tìm bọn họ tính toán, để cho bọn họ chọn một ngày lành!”
Vừa nghe nói phải mất ba tháng, Tương Thư Diễn nóng nảy, “Không được, quá chậm!”
“Mấy năm này cháu còn chờ được, chẳng lẽ không đợi được mấy tháng sao?!” Hắn không để ý mấy tháng này, nhưng bụng của A Cẩn không chờ được ba tháng đâu! Thật đến lúc đó, bụng đã nhô lên, A Cẩn chắc chắn sẽ không nguyện ý.
Tương Thư Diễn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Ông nội… A Cẩn mang dựng, mọi thứ trong hôn lễ cứ giản lược nhất có thể là được, y không thèm để ý những thứ này.”
Tương Lâm Lương nghe lời của cháu trai hồi lâu không lấy lại tinh thần, mạng dựng? Vậy không phải là mình sắp có chắt rồi sao? Lấy lại tinh thần ngửa người về sau cười dài: “Ha ha ha, không hổ là cháu trai ta, tốc độ nhanh như vậy! Để xem những lão đầu tử kia còn cười nhạo Tương gia ta không người nữa không! Được bao lâu rồi?”
“Đã gần hai tháng.”
“Nga, đúng là phải nhanh lên, nếu không cũng khó giấu. Vậy lát nữa ta liền dẫn cháu đi Chử gia cầu thân!” Tương Lâm Lương suy nghĩ một chút, đây chính là song hỷ lâm môn rồi, liền sảng khoái không có làm khó cháu trai.
Thành hôn là chuyện hai nhà, tự nhiên phải đi Chử gia cầu thân trước. Chuyện như vậy càng sớm càng tốt, cùng ngày Tương Lâm Lương liền đánh xe đi Chử gia ở ngoại thành. Tuy tuy Tương Lâm Lương cảm thấy mình không có tỏ ra có giá gì, nhưng xây dựng ảnh hưởng rất nặng, vẫn để cho phu phu Chử Nghĩa không được tự nhiên hồi lâu. Cuối cùng vẫn là do nghe nói nhi tử đã mang dựng, mới biết hôn sự này nhi tử cũng đồng ý.
Vào cũng bảo đảm với hai người, “Hai vị yên tâm, vào cửa của Tương gia ta, ta nhất định sẽ thương yêu y như cháu của mình, hơn nữa Tử Nghiêm còn hiểu chuyện hơn Dật An nhà ta nhiều, sau này chung sống, còn phải khiến y bận tâm nhiều hơn mới đúng!” Hai nhà rất nhanh trao đổi canh thiếp, tìm cao tăng hợp bát tự, nói là ông trời tác hợp, chủ hôn nhân mỹ mãn, con cháu phồn thịnh.
Nghe lời này, Phụ Quốc công mấy đời đơn truyền như mở cờ, nghĩ thấy cũng đúng, cha Chử Dung Cẩn sinh sáu thai bảy hài tử, dù là Chử Dung Cẩn sinh ít hơn, cũng phải hơn nhất mạch đơn truyền!
Sau lại đi cầu kiến thánh nhân, lúc thánh nhân còn tấm bé, Phụ Quốc công là sư phó dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung, thánh nhân sùng võ, hai người liền hợp duyên. Ngày hôm đó cầu kiến là vì muốn thánh nhân tứ hôn, thánh nhân vừa nghe là cầu thú Thám Hoa lang, ngược lại có chút chần chờ, “Tương sư, tuy Thám Hoa lang tuấn tú lịch sự, nhưng nhà y dường như chỉ là nông hộ, cửa nhà này có phải hơi thấp chút không?”
“Thánh nhân đừng nói vậy, anh hùng không hỏi xuất xứ, tính ra nhà thần mấy đời cũng là làm ruộng thôi! Không quan tâm mấy thứ danh phận đó, chủ yếu là Dật An thích, người cũng biết, hài tử kia thuở nhỏ mất hết phụ mẫu, là một đứa trẻ đáng thương, hiếm thấy hắn thích, nhân phẩm hài tử kia cũng không tệ, chỉ cần vậy là đủ rồi!”
Thánh nhân nghe vậy, cũng nhớ tới nhi tử duy nhất của Phụ Quốc công tử trận trên chiến trường, than thở một tiếng. “Nếu Quốc Công cảm thấy không có vấn đề gì, vậy trẫm sẽ tứ hôn ngay!” Nói xong liền lệnh người của Trung Thư xá soạn thảo thánh chỉ, sau đó phân biệt mang đến tiểu viện Chử gia và phủ Phụ Quốc công tuyên đọc ý chỉ tứ hôn. Chuyện này cũng khiến việc thành hôn thêm vinh dự.
Hợp bát tự xong, liền đến lục lễ, không tới một tháng, tất cả những chuyện này đều làm xong. Đồng liêu trong Hàn Lâm viện dù trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt đều là vui mừng chúc mừng y. Khâm Thiên giám tính ra ngày lành gần nhất là mùng năm tháng tám, liền định ngày thành hôn vào ngày đó, ngày đó đúng lúc là ngày Chử Dung Cẩn mang thai tròn ba tháng.
Phương Bắc có tập tục lắc kiệu, bởi vì y mang thai, Tương Thư Diễn cố ý dặn kiệu phu phải nhẹ chút, nhưng lúc đến phòng tân hôn, Chử Dung Cẩn vẫn bị lắc đến khó chịu, liên luỵ bụng đều có chút không thoải mái. Còn phải ứng phó mọi người trong tộc Tương thị, khó khăn lắm người đều đi ra ngoài, Dung Cẩn vội vàng gọi Cốc Vũ bưng chậu đến, nôn xám sẩm mặt mày.
Xúc miệng xong liền khoát khoát tay bảo Cốc Vũ đi ra ngoài chờ, chờ trong phòng không còn người, tay của Dung Cẩn yêu thương vuốt bụng đã hơi có chút nhô lên, “Là gần đây nuôi con quá tốt sao? Mới ba tháng đã không giấu được rồi. Chờ qua thời gian nữa, há chẳng phải là tất cả mọi người đều biết cha mang dựng thành hôn sao!”
Chỉ chốc lát sau ngoài phòng lại vang lên tiếng người, Chử Dung Cẩn vội vàng ngồi đàng hoàng, mới vừa ngồi yên, người trong tộc Tương thị vây quanh Tương Thư Diễn tiến vào. Uống rượu hợp cẩn, còn chưa kịp nói chút lời thân mật liền lại bị người trong tộc vây quanh kéo ra hỉ yến.
Trong phòng chỉ còn lại Chử Dung Cẩn và một ít thê tử trong tộc, nữ có nam có, phần lớn là người trong tộc của nhánh Phụ Quốc công. Một mạch Phụ Quốc công vẫn là chi xuất sắc nhất trong tộc Tương thị, hơn nữa vẫn là nhất mạch đơn truyền, tất cả tộc nhân trong phòng đều là họ hàng xa, lại phải phụ thuộc vào phủ Quốc Công, cho nên hẳn không có người nào sẽ không có ánh mắt làm khó y.
Nghĩ như vậy, nhưng không ngờ thật sự có người mở miệng, là một nam tử trẻ tuổi xuyên tử y, “Hôm nay sao không thấy người nhà của tẩu tử vậy? Không có bồi gả đi theo tẩu tử sao?”
Đây là đang ngầm trào phúng trong nhà mình nghèo sao? Chử Dung Cẩn không để ý, “Nhà ta là nông hộ, không có thói quen có người hầu hạ, cũng không có bồi gả. Sau này nếu là có chuyện, sai sử người trong phủ là được, ngược lại để cho ngươi quan tâm.” Những chuyện này đều là sự thật, theo cái nhìn của y cũng không có gì mà mất mặt cả.
Nam tử vận tử y kia còn muốn nói gì nữa, liền bị nữ tử hồng y bên cạnh chặn lại, còn hoà giải giúp hắn ta: “Tẩu tử đừng để ý, đó giờ hắn vẫn ăn nói bộc trực như vậy đó, nhưng không có ý xấu gì đâu.” Chử Dung Cẩn lắc đầu một cái, không lên tiếng, y ngay cả bọn họ ai là ai cũng không biết, có gì mà so đo đâu.
Chẳng qua y không so đo không có nghĩa là người khác không so đo, Cốc Vũ đứng ở bên ngoài màn, ghi tạc hết những câu người đó nói vào trong lòng, chuẩn bị chờ lúc Thế tử trở lại liền nói cho hắn biết.
Chờ Hỉ yến kết thúc, lúc Tương Thư Diễn trở về phòng đã là giờ Dậu, sợ mùi rượu trên người mình ảnh hưởng dựng phu, nên đi tắm trước.
Trong quá trình Cốc Vũ đã nói chuyện xảy ra trong phòng cho hắn nghe, Tương Thư Diễn cau mày một cái, phân phó Cốc Vũ, “Nói chuyện này cho ông nội nghe, để cho người xử lý đi.”
Tắm xong liền bước vào phòng, lúc này Chử Dung Cẩn đã sớm rửa mặt xong, nằm ở trên giường, chỉ mặc một món áo trong. Nhìn người trên giường, người trên giường cũng đang nhìn hắn, trong mắt hai người bắn ra tình ý vô hạn. Bởi vì Dung Cẩn mang thai mới vừa đủ ba tháng, cho nên hôm nay động phòng hoa chúc chỉ đơn thuần đắp chăn nghỉ ngơi thôi.
“Thật? Thật sao! Ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt, ha ha ha, A Cẩn rốt cuộc đồng ý gả cho ta, ha ha ha… Ta vui quá đi!” Tương Thư Diễn vui phát điên, nói chuyện không liền mạch, lại gặm lại cắn Dung Cẩn, hôn mặt Dung Cẩn đầy nước miếng.
Chử Dung Cẩn ngậm cười nhìn hắn nổi điên, cho đến hai khắc sau hắn mới dừng lại. Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Dung Cẩn, một ngọn lửa dâng lên từ dưới thân, lại nghĩ đến đã mấy ngày không có làm, liền nóng vội muốn cởi y phục của Dung Cẩn ra.
Ai ngờ Dung Cẩn lại nắm tay của hắn, không để cho hắn có động tác kế tiếp, không biết là chuyện gì xảy ra, Thư Diễn giống như chó nhỏ bị thương mắt đầy tủi thân nhìn y.
“Trong đầu ngươi lại không thể có điểm khác sao? Mới vừa nãy không phải ta nói muốn thành hôn sao? Kia dù sao cũng phải thương nghị một chút việc thành hôn chứ!” Nghe y nói như vậy, Tương Thư Diễn lại lập tức sống lại, “Giao cho ta, ta sẽ chuẩn bị thật cẩn thận, đến lúc đó nhất định sẽ cho ngươi một hôn lễ long trọng nhất.”
Chử Dung Cẩn lắc đầu một cái, “Ta không cần hôn lễ long trọng gì cả, ta chỉ cần nhanh chóng thành hôn thôi!”
“Sao vậy? Làm gì mà phải vội vậy?” Tương Thư Diễn không hiểu.
Chử Dung Cẩn kéo tay hắn qua, che ở trên bụng mình, “Người sẽ không muốn ta vác bụng lớn thành hôn với ngươi chứ!” Lại kéo tay của hắn xoa một vòng trên bụng, “Ngươi sờ, đây là hài nhi của chúng ta, đã sắp hai tháng, chẳng lẽ chúng ta không nên thành hôn nhanh chút sao?”
Tương Thư Diễn hoàn toàn ngây dại, “Hài… Hài nhi? A Cẩn?” Dung Cẩn cười phì một cái, “Làm sao ngốc như vậy, ban đầu lúc làm chuyện kia không phải nên nghĩ sẽ có một ngày như vậy sao?”
“Thật sự có hài nhi sao? Chúng ta sắp làm cha?” Thấy Dung Cẩn gật đầu, hắn lập tức đỡ y nằm xuống giường.
Tương Thư Diễn đưa tay ra muốn sờ bụng của y, tay cẩn thận dừng ở nơi đó, sờ tựa như không sờ. Dung Cẩn đem tay của hắn đặt nhẹ lên bụng mình, hắn bắt đầu dịu dàng vuốt ve. Không biết hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì, buồn buồn không vui.
Lần này đến phiên Chử Dung Cẩn không hiểu, lên tiếng hỏi: “A Diễn là không thích tiểu nhi trong bụng ta sao? Vì sao buồn rầu không vui như vậy?”
Tương Thư Diễn vội vàng lắc đầu: “Dĩ nhiên không phải! Chỉ là… Chỉ là, không phải là A Cẩn vì tiểu nhi mới muốn thành hôn với ta đó chứ!?”
Chử Dung Cẩn có chút buồn cười, lại có chút đau lòng, “A Diễn của ta từ lúc nào lại lo được lo mất như vậy? Lúc trước không phải ta nói sẽ cân nhắc sao, bây giờ ta suy nghĩ kỹ, tuy nói có tiểu nhi để cho ta ra quyết định càng nhanh một chút, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ không gả cho ngươi! Hơn nữa nếu ta thật sự không nghĩ gả cho ngươi, hài nhi trong bụng sao có thể đến được!”
Nói chuyện một phen, ánh mắt của Tương Thư Diễn sáng lên, đúng nha, vừa nãy mình đang miên man suy nghĩ cái gì vậy chứ!” Vậy ngày mai ta sẽ trở về phủ, nói cho ông nội một tiếng, nhưng chỗ hai thúc…”
“Đừng lo lắng, phụ thân và cha sẽ không phản đối đâu, ngược lại là chỗ Quốc Công gia, có phải ta nên đến nói chuyện trực tiếp thì tốt hơn không?”
Nói đến đây, Chử Dung Cẩn hiếm thấy có chút khẩn trương và bất an, Phụ Quốc công dù sao cũng là thượng tầng huân quý đương triều, lại chinh chiến cả đời, khí thế khẳng không tầm thường.
Như là biết bất an của y, Tương Thư Diễn vuốt tay y, “Đừng sợ, ông nội làm người luôn luôn thoải mái chính trực, nếu không thích ngươi, người đã sớm không cho phép ta qua lại với ngươi rồi, huống chi bây giờ ngươi là có bùa hộ mạng trong người, ông nội nhất định càng thích ngươi.”
“Bùa hộ mạng?” Dung Cẩn có chút không hiểu. Thư Diễn sờ bụng vẫn còn bằng phẳng của y, “Hài nhi chính là bùa hộ mạng của ngươi còn gì! Tương gia luôn luôn con cháu đơn bạc, một mạch đơn truyền, biết ngươi mang thai, ông nội nhất định vui điên luôn, lại sao có thể làm khó ngươi được! Còn việc đến nói chuyện, ngươi đợi đến ngày nghỉ sau rồi đến cũng được.”
Dung Cẩn nghe lời nói chuyện không đứng đắn của hắn giận đập hắn một cái, sau đó cũng gật đầu đồng ý. Đêm đã khuya, ngày mai còn phải đến Hàn Lâm viện, dựng phu cũng không thể thức đêm, Thư Diễn vội vàng phục vụ người nghỉ ngơi, hai người ôm nhau ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, Chử Dung Cẩn đi Hàn Lâm viện trực ban, Tương Thư Diễn trở về phủ Quốc Công tìm ông nội nhà mình bàn bạc hôn sự.
“Ông nội, cháu muốn thành hôn!” Tương Thư Diễn nhìn thấy ông nội liền nói.
“Nga? Tiểu thư sinh Chử gia đồng ý rồi? Cháu cũng thật lợi hại đó!” Tương Lâm Lương trêu chọc cháu trai nhà mình.
Trêu chọc xong, tính toán nói: “Vậy chúng ta phải chuẩn bị kĩ một chút, nếu thích người ta, lại thật vất vả mới cầu thú được, phải trịnh trọng chút mới ổn. Chúng ta phải đến nhà người ta đề thân trước, xong lục lễ, thế nào cũng phải mất tầm ba tháng, qua mấy ngày ta đi Khâm Thiên giám tìm bọn họ tính toán, để cho bọn họ chọn một ngày lành!”
Vừa nghe nói phải mất ba tháng, Tương Thư Diễn nóng nảy, “Không được, quá chậm!”
“Mấy năm này cháu còn chờ được, chẳng lẽ không đợi được mấy tháng sao?!” Hắn không để ý mấy tháng này, nhưng bụng của A Cẩn không chờ được ba tháng đâu! Thật đến lúc đó, bụng đã nhô lên, A Cẩn chắc chắn sẽ không nguyện ý.
Tương Thư Diễn không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói: “Ông nội… A Cẩn mang dựng, mọi thứ trong hôn lễ cứ giản lược nhất có thể là được, y không thèm để ý những thứ này.”
Tương Lâm Lương nghe lời của cháu trai hồi lâu không lấy lại tinh thần, mạng dựng? Vậy không phải là mình sắp có chắt rồi sao? Lấy lại tinh thần ngửa người về sau cười dài: “Ha ha ha, không hổ là cháu trai ta, tốc độ nhanh như vậy! Để xem những lão đầu tử kia còn cười nhạo Tương gia ta không người nữa không! Được bao lâu rồi?”
“Đã gần hai tháng.”
“Nga, đúng là phải nhanh lên, nếu không cũng khó giấu. Vậy lát nữa ta liền dẫn cháu đi Chử gia cầu thân!” Tương Lâm Lương suy nghĩ một chút, đây chính là song hỷ lâm môn rồi, liền sảng khoái không có làm khó cháu trai.
Thành hôn là chuyện hai nhà, tự nhiên phải đi Chử gia cầu thân trước. Chuyện như vậy càng sớm càng tốt, cùng ngày Tương Lâm Lương liền đánh xe đi Chử gia ở ngoại thành. Tuy tuy Tương Lâm Lương cảm thấy mình không có tỏ ra có giá gì, nhưng xây dựng ảnh hưởng rất nặng, vẫn để cho phu phu Chử Nghĩa không được tự nhiên hồi lâu. Cuối cùng vẫn là do nghe nói nhi tử đã mang dựng, mới biết hôn sự này nhi tử cũng đồng ý.
Vào cũng bảo đảm với hai người, “Hai vị yên tâm, vào cửa của Tương gia ta, ta nhất định sẽ thương yêu y như cháu của mình, hơn nữa Tử Nghiêm còn hiểu chuyện hơn Dật An nhà ta nhiều, sau này chung sống, còn phải khiến y bận tâm nhiều hơn mới đúng!” Hai nhà rất nhanh trao đổi canh thiếp, tìm cao tăng hợp bát tự, nói là ông trời tác hợp, chủ hôn nhân mỹ mãn, con cháu phồn thịnh.
Nghe lời này, Phụ Quốc công mấy đời đơn truyền như mở cờ, nghĩ thấy cũng đúng, cha Chử Dung Cẩn sinh sáu thai bảy hài tử, dù là Chử Dung Cẩn sinh ít hơn, cũng phải hơn nhất mạch đơn truyền!
Sau lại đi cầu kiến thánh nhân, lúc thánh nhân còn tấm bé, Phụ Quốc công là sư phó dạy hắn cưỡi ngựa bắn cung, thánh nhân sùng võ, hai người liền hợp duyên. Ngày hôm đó cầu kiến là vì muốn thánh nhân tứ hôn, thánh nhân vừa nghe là cầu thú Thám Hoa lang, ngược lại có chút chần chờ, “Tương sư, tuy Thám Hoa lang tuấn tú lịch sự, nhưng nhà y dường như chỉ là nông hộ, cửa nhà này có phải hơi thấp chút không?”
“Thánh nhân đừng nói vậy, anh hùng không hỏi xuất xứ, tính ra nhà thần mấy đời cũng là làm ruộng thôi! Không quan tâm mấy thứ danh phận đó, chủ yếu là Dật An thích, người cũng biết, hài tử kia thuở nhỏ mất hết phụ mẫu, là một đứa trẻ đáng thương, hiếm thấy hắn thích, nhân phẩm hài tử kia cũng không tệ, chỉ cần vậy là đủ rồi!”
Thánh nhân nghe vậy, cũng nhớ tới nhi tử duy nhất của Phụ Quốc công tử trận trên chiến trường, than thở một tiếng. “Nếu Quốc Công cảm thấy không có vấn đề gì, vậy trẫm sẽ tứ hôn ngay!” Nói xong liền lệnh người của Trung Thư xá soạn thảo thánh chỉ, sau đó phân biệt mang đến tiểu viện Chử gia và phủ Phụ Quốc công tuyên đọc ý chỉ tứ hôn. Chuyện này cũng khiến việc thành hôn thêm vinh dự.
Hợp bát tự xong, liền đến lục lễ, không tới một tháng, tất cả những chuyện này đều làm xong. Đồng liêu trong Hàn Lâm viện dù trong lòng nghĩ như thế nào, trên mặt đều là vui mừng chúc mừng y. Khâm Thiên giám tính ra ngày lành gần nhất là mùng năm tháng tám, liền định ngày thành hôn vào ngày đó, ngày đó đúng lúc là ngày Chử Dung Cẩn mang thai tròn ba tháng.
Phương Bắc có tập tục lắc kiệu, bởi vì y mang thai, Tương Thư Diễn cố ý dặn kiệu phu phải nhẹ chút, nhưng lúc đến phòng tân hôn, Chử Dung Cẩn vẫn bị lắc đến khó chịu, liên luỵ bụng đều có chút không thoải mái. Còn phải ứng phó mọi người trong tộc Tương thị, khó khăn lắm người đều đi ra ngoài, Dung Cẩn vội vàng gọi Cốc Vũ bưng chậu đến, nôn xám sẩm mặt mày.
Xúc miệng xong liền khoát khoát tay bảo Cốc Vũ đi ra ngoài chờ, chờ trong phòng không còn người, tay của Dung Cẩn yêu thương vuốt bụng đã hơi có chút nhô lên, “Là gần đây nuôi con quá tốt sao? Mới ba tháng đã không giấu được rồi. Chờ qua thời gian nữa, há chẳng phải là tất cả mọi người đều biết cha mang dựng thành hôn sao!”
Chỉ chốc lát sau ngoài phòng lại vang lên tiếng người, Chử Dung Cẩn vội vàng ngồi đàng hoàng, mới vừa ngồi yên, người trong tộc Tương thị vây quanh Tương Thư Diễn tiến vào. Uống rượu hợp cẩn, còn chưa kịp nói chút lời thân mật liền lại bị người trong tộc vây quanh kéo ra hỉ yến.
Trong phòng chỉ còn lại Chử Dung Cẩn và một ít thê tử trong tộc, nữ có nam có, phần lớn là người trong tộc của nhánh Phụ Quốc công. Một mạch Phụ Quốc công vẫn là chi xuất sắc nhất trong tộc Tương thị, hơn nữa vẫn là nhất mạch đơn truyền, tất cả tộc nhân trong phòng đều là họ hàng xa, lại phải phụ thuộc vào phủ Quốc Công, cho nên hẳn không có người nào sẽ không có ánh mắt làm khó y.
Nghĩ như vậy, nhưng không ngờ thật sự có người mở miệng, là một nam tử trẻ tuổi xuyên tử y, “Hôm nay sao không thấy người nhà của tẩu tử vậy? Không có bồi gả đi theo tẩu tử sao?”
Đây là đang ngầm trào phúng trong nhà mình nghèo sao? Chử Dung Cẩn không để ý, “Nhà ta là nông hộ, không có thói quen có người hầu hạ, cũng không có bồi gả. Sau này nếu là có chuyện, sai sử người trong phủ là được, ngược lại để cho ngươi quan tâm.” Những chuyện này đều là sự thật, theo cái nhìn của y cũng không có gì mà mất mặt cả.
Nam tử vận tử y kia còn muốn nói gì nữa, liền bị nữ tử hồng y bên cạnh chặn lại, còn hoà giải giúp hắn ta: “Tẩu tử đừng để ý, đó giờ hắn vẫn ăn nói bộc trực như vậy đó, nhưng không có ý xấu gì đâu.” Chử Dung Cẩn lắc đầu một cái, không lên tiếng, y ngay cả bọn họ ai là ai cũng không biết, có gì mà so đo đâu.
Chẳng qua y không so đo không có nghĩa là người khác không so đo, Cốc Vũ đứng ở bên ngoài màn, ghi tạc hết những câu người đó nói vào trong lòng, chuẩn bị chờ lúc Thế tử trở lại liền nói cho hắn biết.
Chờ Hỉ yến kết thúc, lúc Tương Thư Diễn trở về phòng đã là giờ Dậu, sợ mùi rượu trên người mình ảnh hưởng dựng phu, nên đi tắm trước.
Trong quá trình Cốc Vũ đã nói chuyện xảy ra trong phòng cho hắn nghe, Tương Thư Diễn cau mày một cái, phân phó Cốc Vũ, “Nói chuyện này cho ông nội nghe, để cho người xử lý đi.”
Tắm xong liền bước vào phòng, lúc này Chử Dung Cẩn đã sớm rửa mặt xong, nằm ở trên giường, chỉ mặc một món áo trong. Nhìn người trên giường, người trên giường cũng đang nhìn hắn, trong mắt hai người bắn ra tình ý vô hạn. Bởi vì Dung Cẩn mang thai mới vừa đủ ba tháng, cho nên hôm nay động phòng hoa chúc chỉ đơn thuần đắp chăn nghỉ ngơi thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.