Chương 14: Gặp lại
Tình Không Lam Hề
30/07/2014
Tại sao trong một thời gian dài như vậy, anh lại không xác định được cô vẫn an toàn, thậm chí không thể khẳng định được cô còn sống hay không.
Cho tới tận bây giờ, cuối cùng, cô đã nguyên vẹn trở về.
Nhưng, lại quên mất anh.
Kể từ khi tuyết tan, nhiệt độ của Thượng Hải liên tục giảm xuống, chỉ hai ngày ngắn ngủi đã giảm xuống gần tới mức thấp nhất trong lịch sử. Một tuần nữa là đêm giao thừa, dường như không có nhiều người vì nhiệt độ thấp mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng không tốt. Quản gia sai người mua sắm hàng Tết để ngôi nhà hai tầng có chút không khí năm mới. Bởi chưa năm nào náo nhiệt như vậy, lúc này, vị quản gia tâm trạng hết sức vui vẻ, đang hứng thú làm hết mọi việc.
Thừa Ảnh vừa thấy buồn cười vừa có chút khó tin, nhịn không được liền hỏi:
“ Ông có chắc năm nay chúng ta đón năm mới ở đây không?”.
“ Đương nhiên”. Quản gia đang ở trong phòng khách tự tay bày mâm đựng trái cây: “ Trước khi đi Lâm tiên sinh đã dặn dò, ngay cả thực đơn đêm ba mươi cũng đã đưa ra”.
Càng sắp đến cuối năm, công việc của Lâm Liên Thành càng thêm lu bù, sau hai ngày nghỉ ngắn, anh ta lập tức bay đến thành phố khác công tác, có lẽ phải đến tối hai chín mới có thể trở về. Trước khi anh ta đi, Thừa Ảnh từng hỏi, Lâm gia đón năm mới ở đâu. Kết quả Lâm Liên Thành trả lời: “ Tô Châu”.
Cô vô cùng ngạc nhiên: “ Sao anh không đón năm mới cùng họ?”.
“ Năm nay có điều đặc biệt”. Anh ta đáp.
Lý do này nghe rất chính đáng nhưng khi anh ta đi rồi, cô bỗng nhiên nhớ ra, nếu hai nhà đã thân quen nhau như thế, sao anh ta không đưa mình đi Tô Châu cùng đón năm mới? Rõ ràng, trước khi đi, Lâm Liên Thành đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Nhìn căn nhà tràn ngập không khí năm mới, cô cũng như bị cuốn hút, toàn thân chìm trong trạng thái thoải mái vui vẻ, không quá vương vấn đến chuyện này nữa.
Quản gia hẹn công ty giúp việc nhà đến thay hết rèm cửa. Bởi vì nhà có hai tầng, lượng công việc tương đối lớn nên mới làm sớm một chút.
Thừa Ảnh cơm nước xong xuôi bèn đi nghỉ trưa, cô định bụng chui vào phòng xem đĩa. Suốt đêm hôm trước cô vẫn chưa xem xong đĩa phim, ba tập phim điện ảnh xã hội đen nổi tiếng của Holywood quả thực quá dài. Lúc ấy, cô đang xem đến tập hai thì ngủ mất.
Nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch khá lớn, trên tấm kính cửa sổ bao phủ một lớp sương mù dày đặc. Cô tìm chiếc điều khiển, đang định tắt đèn, bỗng nghe thấy tiếng động ở dưới lầu.
Khi cánh cửa đôi của chiếc thang máy không hề báo trước mở ra, quản gia đứng ở phòng khách chết lặng hoàn toàn. Đây là tòa nhà với các căn hộ cao cấp nhất Thượng Hải, ngoài thiết bị dịch vụ phần cứng và phần mềm đã được số hóa, còn có những biện pháp an ninh nghiêm ngặt nhất. Bất kỳ vị khách nào cũng phải trải qua việc đăng ký và điều tra thân phận, đồng thời yêu cầu các hộ gia đình nghiệm chứng bằng việc nhập dấu vân tay mới được phép qua. Nhưng hôm nay, dường như toàn bộ không cần phải làm như vậy.
Vị quản gia còn đang cầm chiếc bình hoa được lau chùi sạch sẽ trong tay, lúc này chỉ có thể khiếp sợ nhìn năm sáu người lạ xuất hiện ở cửa thang máy.
Người đàn ông trẻ tuổi cùng với những người khác mang theo áp lực kìm nén đến khó hiểu, như vào chỗ không người, cứ như vậy bước vào phòng khách.
Phải mất một thời gian dài ông ta mới nghe thấy tiếng nói của chính mình, lập tức sợ sệt chất vấn: “ Các người là ai?”. Tâm trạng không khỏi nảy sinh cảnh giác, suy nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng khởi động hệ thống báo động khẩn cấp.
Người đàn ông với dáng người cao gầy cất bước đi tới, dường như dễ dàng nhìn thấu tâm tư của ông ta. Anh đứng trước mặt ông ta, giọng điệu bình thản nói: “ Yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương đến ông. Chỉ cần ông nói cho tôi biết, Yến Thừa Ảnh ở đâu?”.
Anh mặc áo khoác và quần dài màu đen, toàn thân thoạt nhìn tuấn tú và lạnh lùng, đáy mắt thâm trầm không rõ cảm xúc, tựa như mang theo vẻ sắc bén vô cùng áp lực.
Nhiệt độ ngoài trời dưới không độ, trên cửa sổ như kết một lớp hoa tuyết. Mặc dù phòng khách rất ấm áp nhưng tiếp cận với anh, viên quản gia lại cảm thấy rùng mình. Quản gia khẽ ngước lên nhìn anh, chỉ thấy gương mặt anh tuấn kia hết sức lạnh lùng, giọng nói như phủ một lớp băng. Nghe anh nói đến tìm Yến Thừa Ảnh, ngược lại, viên quản gia càng thêm cảnh giác”...Anh là như thế nào với Yến tiểu thư?”.
“ Điều này ông không cần biết”. Thẩm Trì mỉm cười, ánh mắt vẫn lạnh nhạt: “ Nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu”.
Người đàn ông này, bao gồm cả những kẻ đứng sau anh ta, cách thức xuất hiện kỳ quái và quá bá đạo. Quản gia chỉ sợ bọn họ đến có ý xấu, đang suy nghĩ cách ứng phó nên làm thế nào chợt nghe cầu thang phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Đương nhiên, Thẩm Trì cũng nghe thấy.
Thính lực và phản ứng của anh còn nhanh hơn quản gia, gần như nhìn thấy trước, ánh mắt u ám thâm thúy lướt qua vai quản gia, nhìn thẳng vào người đi tới.
“ Có chuyện gì vậy?”. Thừa Ảnh vừa bước cầu thang vừa hỏi.
Vì mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân nên bước đi của cô hơi hạn chế, tốc độ cũng không được nhanh. Viên quản gia theo bản năng định lên tiếng ngăn cô không được tới gần nhưng không kịp, Thẩm Trì nhẹ nhàng lách qua người ông ta, bước về phía trước hai bước.
Cách hơn nửa phòng khách, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, nét mặt khó đoán. Mà hiển nhiên cô lập tức chú ý đến anh ngay. Thực ra, giờ phút này, tính cả quản gia, có bảy người đàn ông đứng trong phòng khách tầng một, nhìn đều là những gương mặt xa lạ. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc Thừa Ảnh bắt đầu đi xuống cầu thang, tất cả lực chú ý đều bị người đàn ông trước mặt chiếm giữ. Cô chưa từng gặp anh nhưng dường như lại có cảm giác quen thuộc.
Sự mơ hồ này thật khó hiểu, có cảm giác vô cùng quen thuộc, giống luồng điện yếu ớt, thoáng chốc xuyên qua đầu cô đáp trả ánh nhìn của anh, tốc độ cực nhanh, dường như chợt lóe lên rồi biến mất, không có khả năng kìm nén một cơn choáng nhẹ.
Cô lấy lại bình tĩnh, trong lòng thầm ngạc nhiên, bấy giờ mới nhận ra hai chân mình đang được cơ thể vô thức điều khiển tới gần anh. Loại cảm giác này, ngay cả khi được Lâm Liên Thành cứu về cũng chưa từng có.
Từ sau khi mất trí nhớ, đối với những thứ xa lạ cô luôn có bản năng kháng cự, tựa như đứa trẻ sơ sinh sợ thế giới và nguy hiểm. Xa hơn một chút, quan sát tinh tường lần nữa mới có thể yên tâm mạnh bạo tiếp cận. Vì vậy, Lâm Liên Thành phải mất mấy tháng trời mới khiến cô tin tưởng đó là mối quan hệ giữa những người bạn tốt. Nhưng hôm nay, nhìn thoáng qua người đàn ông trầm mặc lạnh như băng, thậm chí còn không mở miệng nói một câu, lại khiến cô không kiềm chế được muốn tìm hiểu đến tột cùng.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng phục hồi lý trí, miễn cưỡng đứng cách anh vài mét, không hề tiến lên.
“ Anh là ai?”. Cô hỏi.
Giọng nói của cô vẫn giống như trước đây, chỉ thiếu đi ít cảm xúc. Kỳ thực, ngay cả ánh mắt cũng vậy, ngoài sự nghi ngờ nghiên cứu thì tìm không ra chút nào dáng dấp của ngày xưa.
Ánh mắt Thẩm Trì hơi lóe lên không dấu vết, giống như mặt băng ngày đông giá rét bỗng xuất hiện vết nứt, anh hơi nheo mắt hỏi lại: “ Em nói gì?”. Rõ ràng, ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi nhưng có thể làm cho người ta nghe ra mùi vị nguy hiểm.
Nhưng cô không biết điều đó, chỉ nhìn thẳng vào anh, lặp lại một lần nữa: “ Anh là ai?”.
Điệu bộ của cô không giống nói giỡn, vì vậy anh không nói tiếp. Trong căn phòng khách rộng gần hai trăm mét vuông, một sự im lặng đến kỳ lạ.
Thẩm Trì mím đôi môi mỏng, bất động nhìn cô, đem biểu cảm dù rất nhỏ của cô thu vào đáy mắt. Một lúc lâu sau, anh đột nhiên chuyển hướng sang quản gia, ánh mắt trở nên lạnh lẽo dị thường: “ Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?”.
Hình như quản gia bị dáng dấp của anh làm cho sợ hãi, ngây người hơn nửa ngày mới lắp bắp trả lời: “ Yến tiểu thư hình như...Hình như bị mất trí nhớ”.
Ánh mắt Thẩm Trì trong thoáng chốc trầm xuống.
Mất trí nhớ...
Anh hiếm khi giật mình, sau đó không quan tâm đến viên quản gia đang đứng chờ, vội vàng bước hai bước tới trước mặt cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, trong khoảng cách gần như vậy, tầm mắt hơi hạ xuống, thấp giọng xác nhận: “ Em không nhớ anh?”.
Đứng gần, cô mới ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, rất đặc biệt, như một khu rừng rậm nguyên sinh sau cơn mưa mùa đông, hoặc như ngâm mình trong vị bạc hà mát lạnh, gần như lạnh thấu xương. Không hiểu sao cô bắt đầu thấy hoang mang, sửng sốt một lúc lâu mới lắc đầu, thẳng thắn: “ Không nhớ”.
Không ngờ ngay sau đó, anh không có bất kỳ một lời giải thích nào nắm chặt lấy cổ tay cô. Cô bị hoảng sợ, giãy mạnh theo bản năng: “ ...Anh làm gì vậy?”. Cô vừa nói vừa lui về phía sau, nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Trì dừng lại, nhìn vẻ mặt đề phòng của cô, dường như bị thái độ kháng cự của cô chọc giận, ánh mắt dần dần sẫm lại: “ Em mất trí nhớ nhưng lại nhớ duy nhất mỗi Lâm Liên Thành. Ngay cả anh cũng không nhận ra, lại còn vui vẻ ở chung với hắn?”.
“ Tôi không nhớ bất kỳ điều gì”. Cô hít sâu, hai tay khoanh trước ngực, giận dữ nhắc anh.
Đây là tư thế bảo vệ bản thân, rơi vào mắt Thẩm Trì càng có vẻ như châm chọc. Tấm ảnh chụp trong di động, tuy cự ly chụp xa không rõ ràng nhưng hiển nhiên trong tấm ảnh đó cô cười rất thoải mái.
Anh bước từng bước tới gần cô, hờ hững nói: “ Không nhớ bất kỳ điều gì? Anh nói cho em hay, em là vợ của anh”.
“...Ý anh là sao?”. Cô không khỏi sửng sốt, dường như không tin nổi, lui về phía sau: “ Lâm Liên Thành chưa từng nói tôi đã kết hôn”.
“ Thật vậy?”. Anh bật cười giận dữ: “ Đó là những gì hắn ta nói?”.
Nhưng cô không hề lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn anh, muốn từ vẻ mặt anh phân biệt thật giả. Có lẽ vì nhắc đến tên của Lâm Liên Thành, viên quản gia vẫn đứng ngây ngốc rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ xa lạ từng bước ép sát Yến Thừa Ảnh, ông ta liền xông lên phía trước, định ngăn giữa hai người. Trong tình thế cấp bách bèn nói dối, cảnh cáo Thẩm Trì: “ Lâm tiên sinh sẽ quay lại ngay, xin anh hãy tự trọng”.
Thật không may là ông ta đã nhắc tới Lâm Liên Thành, chỉ thấy Thẩm Trì hơi hạ con ngươi, ánh mắt sắc bén liếc sang phía ông ta rồi nhanh chóng tiến lên nắm chặt cánh tay Thừa Ảnh. Lần này anh dùng lực, Thừa Ảnh đau đớn kêu lên một tiếng, thanh âm rơi vào tai anh, khiến anh hơi nhíu mày, lực dưới tay thả lòng, sắc mặt vẫn lạnh lùng: “ Có phải em chỉ tin mình hắn? Đúng không?”.
Kỳ thật, không phải Thừa Ảnh hoàn toàn tin tưởng anh ta, nhưng do sự việc quá bất ngờ, làm cho cô trong lúc nhất thời đã phản ứng hơi quá. Huống hồ, thái độ cường thế của anh như vậy, không để cho cô có thời gian suy nghĩ, ngược lại càng khơi dậy bản năng kháng cự của cô.
Cánh tay đau đớn nhưng giãy không ra, quả thực đã làm cô tức giận, giọng nói lạnh lùng cố tình thừa nhận: “ Đúng vậy, tôi thà tin tưởng anh ta còn hơn tin anh. Ít nhất, nhìn anh ta còn giống người tốt”.
“ Người tốt”. Thẩm Trì cười mỉa mai, không quan tâm: “ Cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng nói mình là người tốt”. Nói xong, ánh mắt rơi lên người viên quản gia đứng bên, lạnh nhạt nói: “ Khi nào Lâm Liên Thành quay về, ông hãy nói với hắn, tôi mang người đi, chuyện này tạm thời sẽ không truy cứu hắn nhưng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ nếu còn có lần tiếp theo”.
Quản gia đang định lên tiếng nhưng chưa kịp mở miệng, chỉ thấy hoa mắt, nhìn Thẩm Trì vung tay đánh vào gáy Thừa Ảnh. Anh ra tay bất ngờ, một đòn mạnh mẽ, động tác lưu loát, trong nháy mắt đưa tay ôm chặt lấy cơ thể mềm oặt của Thừa Ảnh.
Quản gia chết lặng, nhìn anh ôm Thừa Ảnh vào trong lòng, đáy mắt sâu và đen như lóe lên một tia dịu dàng rồi biến mất. Nhưng quản gia nghi ngờ mình đã bị ảo giác, bởi vì anh nhanh chóng ngước mắt lên, cũng không quay đầu bước về phía thang máy.
Giống như lúc đến, người đàn ông này cùng những kẻ khác anh dẫn theo ra vào như chỗ không người, dần biến mất sau hai cánh cửa kim loại.
Cho tới tận bây giờ, cuối cùng, cô đã nguyên vẹn trở về.
Nhưng, lại quên mất anh.
Kể từ khi tuyết tan, nhiệt độ của Thượng Hải liên tục giảm xuống, chỉ hai ngày ngắn ngủi đã giảm xuống gần tới mức thấp nhất trong lịch sử. Một tuần nữa là đêm giao thừa, dường như không có nhiều người vì nhiệt độ thấp mà làm ảnh hưởng tới tâm trạng không tốt. Quản gia sai người mua sắm hàng Tết để ngôi nhà hai tầng có chút không khí năm mới. Bởi chưa năm nào náo nhiệt như vậy, lúc này, vị quản gia tâm trạng hết sức vui vẻ, đang hứng thú làm hết mọi việc.
Thừa Ảnh vừa thấy buồn cười vừa có chút khó tin, nhịn không được liền hỏi:
“ Ông có chắc năm nay chúng ta đón năm mới ở đây không?”.
“ Đương nhiên”. Quản gia đang ở trong phòng khách tự tay bày mâm đựng trái cây: “ Trước khi đi Lâm tiên sinh đã dặn dò, ngay cả thực đơn đêm ba mươi cũng đã đưa ra”.
Càng sắp đến cuối năm, công việc của Lâm Liên Thành càng thêm lu bù, sau hai ngày nghỉ ngắn, anh ta lập tức bay đến thành phố khác công tác, có lẽ phải đến tối hai chín mới có thể trở về. Trước khi anh ta đi, Thừa Ảnh từng hỏi, Lâm gia đón năm mới ở đâu. Kết quả Lâm Liên Thành trả lời: “ Tô Châu”.
Cô vô cùng ngạc nhiên: “ Sao anh không đón năm mới cùng họ?”.
“ Năm nay có điều đặc biệt”. Anh ta đáp.
Lý do này nghe rất chính đáng nhưng khi anh ta đi rồi, cô bỗng nhiên nhớ ra, nếu hai nhà đã thân quen nhau như thế, sao anh ta không đưa mình đi Tô Châu cùng đón năm mới? Rõ ràng, trước khi đi, Lâm Liên Thành đã sắp xếp ổn thỏa mọi việc. Nhìn căn nhà tràn ngập không khí năm mới, cô cũng như bị cuốn hút, toàn thân chìm trong trạng thái thoải mái vui vẻ, không quá vương vấn đến chuyện này nữa.
Quản gia hẹn công ty giúp việc nhà đến thay hết rèm cửa. Bởi vì nhà có hai tầng, lượng công việc tương đối lớn nên mới làm sớm một chút.
Thừa Ảnh cơm nước xong xuôi bèn đi nghỉ trưa, cô định bụng chui vào phòng xem đĩa. Suốt đêm hôm trước cô vẫn chưa xem xong đĩa phim, ba tập phim điện ảnh xã hội đen nổi tiếng của Holywood quả thực quá dài. Lúc ấy, cô đang xem đến tập hai thì ngủ mất.
Nhiệt độ trong nhà và ngoài trời chênh lệch khá lớn, trên tấm kính cửa sổ bao phủ một lớp sương mù dày đặc. Cô tìm chiếc điều khiển, đang định tắt đèn, bỗng nghe thấy tiếng động ở dưới lầu.
Khi cánh cửa đôi của chiếc thang máy không hề báo trước mở ra, quản gia đứng ở phòng khách chết lặng hoàn toàn. Đây là tòa nhà với các căn hộ cao cấp nhất Thượng Hải, ngoài thiết bị dịch vụ phần cứng và phần mềm đã được số hóa, còn có những biện pháp an ninh nghiêm ngặt nhất. Bất kỳ vị khách nào cũng phải trải qua việc đăng ký và điều tra thân phận, đồng thời yêu cầu các hộ gia đình nghiệm chứng bằng việc nhập dấu vân tay mới được phép qua. Nhưng hôm nay, dường như toàn bộ không cần phải làm như vậy.
Vị quản gia còn đang cầm chiếc bình hoa được lau chùi sạch sẽ trong tay, lúc này chỉ có thể khiếp sợ nhìn năm sáu người lạ xuất hiện ở cửa thang máy.
Người đàn ông trẻ tuổi cùng với những người khác mang theo áp lực kìm nén đến khó hiểu, như vào chỗ không người, cứ như vậy bước vào phòng khách.
Phải mất một thời gian dài ông ta mới nghe thấy tiếng nói của chính mình, lập tức sợ sệt chất vấn: “ Các người là ai?”. Tâm trạng không khỏi nảy sinh cảnh giác, suy nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng khởi động hệ thống báo động khẩn cấp.
Người đàn ông với dáng người cao gầy cất bước đi tới, dường như dễ dàng nhìn thấu tâm tư của ông ta. Anh đứng trước mặt ông ta, giọng điệu bình thản nói: “ Yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương đến ông. Chỉ cần ông nói cho tôi biết, Yến Thừa Ảnh ở đâu?”.
Anh mặc áo khoác và quần dài màu đen, toàn thân thoạt nhìn tuấn tú và lạnh lùng, đáy mắt thâm trầm không rõ cảm xúc, tựa như mang theo vẻ sắc bén vô cùng áp lực.
Nhiệt độ ngoài trời dưới không độ, trên cửa sổ như kết một lớp hoa tuyết. Mặc dù phòng khách rất ấm áp nhưng tiếp cận với anh, viên quản gia lại cảm thấy rùng mình. Quản gia khẽ ngước lên nhìn anh, chỉ thấy gương mặt anh tuấn kia hết sức lạnh lùng, giọng nói như phủ một lớp băng. Nghe anh nói đến tìm Yến Thừa Ảnh, ngược lại, viên quản gia càng thêm cảnh giác”...Anh là như thế nào với Yến tiểu thư?”.
“ Điều này ông không cần biết”. Thẩm Trì mỉm cười, ánh mắt vẫn lạnh nhạt: “ Nói cho tôi biết, cô ấy ở đâu”.
Người đàn ông này, bao gồm cả những kẻ đứng sau anh ta, cách thức xuất hiện kỳ quái và quá bá đạo. Quản gia chỉ sợ bọn họ đến có ý xấu, đang suy nghĩ cách ứng phó nên làm thế nào chợt nghe cầu thang phía sau truyền đến tiếng bước chân.
Đương nhiên, Thẩm Trì cũng nghe thấy.
Thính lực và phản ứng của anh còn nhanh hơn quản gia, gần như nhìn thấy trước, ánh mắt u ám thâm thúy lướt qua vai quản gia, nhìn thẳng vào người đi tới.
“ Có chuyện gì vậy?”. Thừa Ảnh vừa bước cầu thang vừa hỏi.
Vì mặc chiếc váy dài đến mắt cá chân nên bước đi của cô hơi hạn chế, tốc độ cũng không được nhanh. Viên quản gia theo bản năng định lên tiếng ngăn cô không được tới gần nhưng không kịp, Thẩm Trì nhẹ nhàng lách qua người ông ta, bước về phía trước hai bước.
Cách hơn nửa phòng khách, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, nét mặt khó đoán. Mà hiển nhiên cô lập tức chú ý đến anh ngay. Thực ra, giờ phút này, tính cả quản gia, có bảy người đàn ông đứng trong phòng khách tầng một, nhìn đều là những gương mặt xa lạ. Nhưng không hiểu sao, khoảnh khắc Thừa Ảnh bắt đầu đi xuống cầu thang, tất cả lực chú ý đều bị người đàn ông trước mặt chiếm giữ. Cô chưa từng gặp anh nhưng dường như lại có cảm giác quen thuộc.
Sự mơ hồ này thật khó hiểu, có cảm giác vô cùng quen thuộc, giống luồng điện yếu ớt, thoáng chốc xuyên qua đầu cô đáp trả ánh nhìn của anh, tốc độ cực nhanh, dường như chợt lóe lên rồi biến mất, không có khả năng kìm nén một cơn choáng nhẹ.
Cô lấy lại bình tĩnh, trong lòng thầm ngạc nhiên, bấy giờ mới nhận ra hai chân mình đang được cơ thể vô thức điều khiển tới gần anh. Loại cảm giác này, ngay cả khi được Lâm Liên Thành cứu về cũng chưa từng có.
Từ sau khi mất trí nhớ, đối với những thứ xa lạ cô luôn có bản năng kháng cự, tựa như đứa trẻ sơ sinh sợ thế giới và nguy hiểm. Xa hơn một chút, quan sát tinh tường lần nữa mới có thể yên tâm mạnh bạo tiếp cận. Vì vậy, Lâm Liên Thành phải mất mấy tháng trời mới khiến cô tin tưởng đó là mối quan hệ giữa những người bạn tốt. Nhưng hôm nay, nhìn thoáng qua người đàn ông trầm mặc lạnh như băng, thậm chí còn không mở miệng nói một câu, lại khiến cô không kiềm chế được muốn tìm hiểu đến tột cùng.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng phục hồi lý trí, miễn cưỡng đứng cách anh vài mét, không hề tiến lên.
“ Anh là ai?”. Cô hỏi.
Giọng nói của cô vẫn giống như trước đây, chỉ thiếu đi ít cảm xúc. Kỳ thực, ngay cả ánh mắt cũng vậy, ngoài sự nghi ngờ nghiên cứu thì tìm không ra chút nào dáng dấp của ngày xưa.
Ánh mắt Thẩm Trì hơi lóe lên không dấu vết, giống như mặt băng ngày đông giá rét bỗng xuất hiện vết nứt, anh hơi nheo mắt hỏi lại: “ Em nói gì?”. Rõ ràng, ngữ điệu cực kỳ nhẹ nhàng chậm rãi nhưng có thể làm cho người ta nghe ra mùi vị nguy hiểm.
Nhưng cô không biết điều đó, chỉ nhìn thẳng vào anh, lặp lại một lần nữa: “ Anh là ai?”.
Điệu bộ của cô không giống nói giỡn, vì vậy anh không nói tiếp. Trong căn phòng khách rộng gần hai trăm mét vuông, một sự im lặng đến kỳ lạ.
Thẩm Trì mím đôi môi mỏng, bất động nhìn cô, đem biểu cảm dù rất nhỏ của cô thu vào đáy mắt. Một lúc lâu sau, anh đột nhiên chuyển hướng sang quản gia, ánh mắt trở nên lạnh lẽo dị thường: “ Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?”.
Hình như quản gia bị dáng dấp của anh làm cho sợ hãi, ngây người hơn nửa ngày mới lắp bắp trả lời: “ Yến tiểu thư hình như...Hình như bị mất trí nhớ”.
Ánh mắt Thẩm Trì trong thoáng chốc trầm xuống.
Mất trí nhớ...
Anh hiếm khi giật mình, sau đó không quan tâm đến viên quản gia đang đứng chờ, vội vàng bước hai bước tới trước mặt cô. Anh cao hơn cô rất nhiều, trong khoảng cách gần như vậy, tầm mắt hơi hạ xuống, thấp giọng xác nhận: “ Em không nhớ anh?”.
Đứng gần, cô mới ngửi thấy mùi nước hoa trên người anh, rất đặc biệt, như một khu rừng rậm nguyên sinh sau cơn mưa mùa đông, hoặc như ngâm mình trong vị bạc hà mát lạnh, gần như lạnh thấu xương. Không hiểu sao cô bắt đầu thấy hoang mang, sửng sốt một lúc lâu mới lắc đầu, thẳng thắn: “ Không nhớ”.
Không ngờ ngay sau đó, anh không có bất kỳ một lời giải thích nào nắm chặt lấy cổ tay cô. Cô bị hoảng sợ, giãy mạnh theo bản năng: “ ...Anh làm gì vậy?”. Cô vừa nói vừa lui về phía sau, nhanh chóng kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Thẩm Trì dừng lại, nhìn vẻ mặt đề phòng của cô, dường như bị thái độ kháng cự của cô chọc giận, ánh mắt dần dần sẫm lại: “ Em mất trí nhớ nhưng lại nhớ duy nhất mỗi Lâm Liên Thành. Ngay cả anh cũng không nhận ra, lại còn vui vẻ ở chung với hắn?”.
“ Tôi không nhớ bất kỳ điều gì”. Cô hít sâu, hai tay khoanh trước ngực, giận dữ nhắc anh.
Đây là tư thế bảo vệ bản thân, rơi vào mắt Thẩm Trì càng có vẻ như châm chọc. Tấm ảnh chụp trong di động, tuy cự ly chụp xa không rõ ràng nhưng hiển nhiên trong tấm ảnh đó cô cười rất thoải mái.
Anh bước từng bước tới gần cô, hờ hững nói: “ Không nhớ bất kỳ điều gì? Anh nói cho em hay, em là vợ của anh”.
“...Ý anh là sao?”. Cô không khỏi sửng sốt, dường như không tin nổi, lui về phía sau: “ Lâm Liên Thành chưa từng nói tôi đã kết hôn”.
“ Thật vậy?”. Anh bật cười giận dữ: “ Đó là những gì hắn ta nói?”.
Nhưng cô không hề lên tiếng, chỉ kinh ngạc nhìn anh, muốn từ vẻ mặt anh phân biệt thật giả. Có lẽ vì nhắc đến tên của Lâm Liên Thành, viên quản gia vẫn đứng ngây ngốc rốt cuộc cũng tỉnh táo trở lại, nhìn thấy người đàn ông mạnh mẽ xa lạ từng bước ép sát Yến Thừa Ảnh, ông ta liền xông lên phía trước, định ngăn giữa hai người. Trong tình thế cấp bách bèn nói dối, cảnh cáo Thẩm Trì: “ Lâm tiên sinh sẽ quay lại ngay, xin anh hãy tự trọng”.
Thật không may là ông ta đã nhắc tới Lâm Liên Thành, chỉ thấy Thẩm Trì hơi hạ con ngươi, ánh mắt sắc bén liếc sang phía ông ta rồi nhanh chóng tiến lên nắm chặt cánh tay Thừa Ảnh. Lần này anh dùng lực, Thừa Ảnh đau đớn kêu lên một tiếng, thanh âm rơi vào tai anh, khiến anh hơi nhíu mày, lực dưới tay thả lòng, sắc mặt vẫn lạnh lùng: “ Có phải em chỉ tin mình hắn? Đúng không?”.
Kỳ thật, không phải Thừa Ảnh hoàn toàn tin tưởng anh ta, nhưng do sự việc quá bất ngờ, làm cho cô trong lúc nhất thời đã phản ứng hơi quá. Huống hồ, thái độ cường thế của anh như vậy, không để cho cô có thời gian suy nghĩ, ngược lại càng khơi dậy bản năng kháng cự của cô.
Cánh tay đau đớn nhưng giãy không ra, quả thực đã làm cô tức giận, giọng nói lạnh lùng cố tình thừa nhận: “ Đúng vậy, tôi thà tin tưởng anh ta còn hơn tin anh. Ít nhất, nhìn anh ta còn giống người tốt”.
“ Người tốt”. Thẩm Trì cười mỉa mai, không quan tâm: “ Cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng nói mình là người tốt”. Nói xong, ánh mắt rơi lên người viên quản gia đứng bên, lạnh nhạt nói: “ Khi nào Lâm Liên Thành quay về, ông hãy nói với hắn, tôi mang người đi, chuyện này tạm thời sẽ không truy cứu hắn nhưng tôi sẽ không dễ dàng tha thứ nếu còn có lần tiếp theo”.
Quản gia đang định lên tiếng nhưng chưa kịp mở miệng, chỉ thấy hoa mắt, nhìn Thẩm Trì vung tay đánh vào gáy Thừa Ảnh. Anh ra tay bất ngờ, một đòn mạnh mẽ, động tác lưu loát, trong nháy mắt đưa tay ôm chặt lấy cơ thể mềm oặt của Thừa Ảnh.
Quản gia chết lặng, nhìn anh ôm Thừa Ảnh vào trong lòng, đáy mắt sâu và đen như lóe lên một tia dịu dàng rồi biến mất. Nhưng quản gia nghi ngờ mình đã bị ảo giác, bởi vì anh nhanh chóng ngước mắt lên, cũng không quay đầu bước về phía thang máy.
Giống như lúc đến, người đàn ông này cùng những kẻ khác anh dẫn theo ra vào như chỗ không người, dần biến mất sau hai cánh cửa kim loại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.