Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Chương 19: KẾT THÚC

Tình Không Lam Hề

11/03/2015

Đối với lời Thẩm Trì nói, Thừa Ảnh vừa có phần chờ mong vừa có phần lo sợ. Đợi cho màn đêm buông xuống, cả thành phố bị bao phủ bởi ánh đèn rực rỡ, anh mới dẫn cô đi, tìm hiểu về một thế giới đèn đỏ xa hoa ngợp trong hơi rượu.

Đó là một thế giới với những cảnh tượng hoàn toàn khác biệt ban ngày. Thậm chí, là cuộc sống về đêm có sự khác biệt rất lớn trong hiểu biết của cô.

Ngay cả sòng bạc ngầm anh cũng dẫn cô tới.

Mà cô thề rằng, mới đêm trước, cô không hề biết ở Hải Vân còn tồn tại một nơi như vậy.

Lộng lẫy toàn người.

Ở đây có đủ loại khách đến đánh bạc, bọn họ khác nhau về giới tính, khác nhau về độ tuổi, khác nhau về màu da, lúc này, tất cả đều tụ tập một chỗ, thỏa thích phung phí vẻ giàu có.

“ Không phải ai cũng có đủ tư cách để vào đây”. Khi Thẩm Trì nói chuyện là lúc anh dẫn cô đứng bên lan can tầng ba, từ nơi này có thể đem toàn bộ sự náo nhiệt của căn phòng nhìn không bỏ sót. “ Mà ở đây thắng thua hay giao dịch không nhất thiết phải bằng tiền”.

“ Còn bằng gì nữa?”. Cô vịn vào tấm lan can chạm trổ, ánh mắt rơi trên người đám khách như đang điên cuồng tập trung đánh cuộc, theo bản năng liền hỏi.

“ Đồ cổ, ngà voi, gỗ quý, tất cả những thứ nhìn thấy hoặc không nhìn thấy được, miễn là em có đủ vốn hoặc giá trị để có thể sử dụng đặt cược”.

Cô ngạc nhiên trước những gì anh nói, đây đều là những điều ngày thường cô chưa từng nghe đến: “ Nghe thật mới lạ”.

Vẻ mặt Thẩm Trì điềm tĩnh nhìn xuống đám người dưới lầu, tiếp tục nói với cô: “Nếu như em không muốn dùng cách đầu cơ trục lợi này để giành lợi ích, thì em vẫn có thể ở đây, dùng thứ có giá trị nhất mà mình nắm trong tay đi trao đổi với người khác thứ mà em muốn đạt được nhất. Đó gọi là giao dịch công bằng, có cho có nhận”.

Cô quay sang nhìn anh: “ Vì vậy, đây là nơi thuộc về anh?”.

Thẩm Trì cũng đưa mắt nhìn cô, gật đầu.

Tất nhiên cô biết, tòa kiến trúc này chẳng qua chỉ là một thế giới khổng lồ dưới lòng đất mà thôi. Đứng ở đây không thể nhìn thấy thế giới trong bóng tối, mỗi phút mỗi giây đều có thể sinh lợi nhuận rất lớn. Thậm chí, không thể đo lường giá trị của các loại giao dịch đó. Còn Thẩm Trì, người đàn ông mà cô kết hôn lại là chúa tể của thế giới khổng lồ kia.

Rõ ràng, cô đang dẫm trên nền đá cẩm thạch sáng bóng vững chắc, nhưng giờ phút này Thừa Ảnh lại thấy hoảng hốt, như bỗng nhiên rơi vào một cái động lớn sâu không đáy.

Ánh đèn chiếu ánh sáng dày đặc từ trên trần xuống, không bỏ sót ngóc ngách nào, soi rõ nhất cử nhất động từng người phía dưới. Cô ngây ngốc nhìn xuống, xung quanh dường như bị bao phủ một đám mây đen không thể chạm vào.

Còn Thẩm Trì?

Trước đó, cô đã quan sát người đàn ông này. Từ đầu đến cuối anh đều duy trì vẻ mặt điềm tĩnh thanh thản, mặc cho dưới lầu ồn ào tiếng người, anh vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Ngay cả khi anh hướng về phía cô giảng giải, ngữ điệu cũng lãnh đạm và bình tĩnh.

Cô nghe đủ những từ ngữ gây sốc nhưng từ miệng anh nói ra lại bình thường như không mấy quan trọng.

Anh đứng dưới ánh đèn sáng lạn, thậm chí không cần hành động hay nói gì, vô số những giao dịch không thể đếm dược, giá trị không tính được lớn đến mức nào, liền như nước chảy từ tay anh chảy xuống.

Một tay anh kiểm soát toàn bộ huyết mạch các giao dịch ngầm, ung dung thản nhiên rồi lại thay đổi bàn tay mưa gió như chong chóng.

Cô phát hiện mình cho tới bây giờ như chưa từng biết anh.

Chỉ cho tới tối nay, sau khi đi chiêm nghiệm cùng với Thẩm Trì, cô mới như có hiểu biết chân thực đầy đủ về anh.

Ở dưới tầng vẫn đang trình diễn các tiết mục tiêu tiền điên rồ, còn bọn họ đứng ở tầng trệt nhưng lại hết sức yên tĩnh, không có bất kỳ ai đến quấy rầy.

Đương nhiên, Thẩm Trì không có ý định để cô lưu lại lâu trong một môi trường như vậy. Ngay khi anh chuẩn bị dẫn cô rời đi, có người đi lên tầng đứng trước mặt Thẩm Trì, ghé vào tai anh nói nhỏ vài câu.

Thẩm Trì nghe xong hơi gật đầu, nói: “ Tôi biết rồi”.

Người đàn ông đó nhanh chóng bỏ đi nhưng không đi xa, mà đứng canh ở đầu cầu thang.

“ Có việc gì vậy?”. Thừa Ảnh hỏi.

“ Ở trên tầng có mấy người bạn của anh muốn bàn chút việc”. Thẩm Trì nhìn cô, khẽ cười: “ Em có muốn đi cùng với anh không? Nếu không muốn, anh sẽ đưa em về trước”.

Thực ra, cô đã hồi phục lại cú sốc vừa rồi, chỉ là cô cảm thấy đám khói lượn lờ từ tầng dưới bay lên khiến lồng ngực bị hun khó chịu, như tảng đá lấp kín, hô hấp không được thông suốt. Cô muốn ra khỏi đây nhưng còn hơi chần chừ một chút. Cuối cùng, cô vẫn ngước lên nhìn thẳng vào anh, đáp: “ Tôi sẽ đi cùng anh”.

Thẩm Trì thoáng nhíu mày ngạc nhiên, sau đó mỉm cười, làm như đành chịu: “ Xem ra em định ở đây cả đêm để xem cho rõ ràng”.

Chỉ một lời gần như đã xé toạc tâm tư trong lòng cô. Thừa Ảnh không hề phủ nhận: “ Có lẽ đây là chuyện tốt”.

Đáy mắt Thẩm Trì không khỏi sâu hơn vài phần, im lặng nhìn vào mắt cô rồi nói: “ Anh cũng nghĩ như vậy”.

Cuối cùng, về đến nhà đã là nửa đêm.

Trên đường đi Thừa Ảnh rất ít nói, cô tự đặt mình vào trạng thái yên tĩnh tuyệt đối. Thực tế, vừa rồi lúc Thẩm Trì gặp mặt đám bạn, cô cũng không nói quá vài câu.

Không phải cô không thích ứng với hoàn cảnh như vậy.

Một đám đàn ông mở bàn, túm tụm hút thuốc đánh bài, thi thoảng nói những câu chuyện mà đám phụ nữ không mấy quan tâm hoặc nghe không hiểu nội dung. Bọn họ mới là những diễn viên chính của căn phòng này. Còn những cô bạn gái đi bên cạnh, cho dù cách ăn mặc lộ vẻ đẹp đẽ động lòng người cũng hoàn toàn là để làm nền mà thôi.

Những mỹ nữ mắt ngọc mày ngài thoáng nhìn đầy vẻ hứng thú, bất luận ai là người chiến thắng, bọn họ đều reo hò, nét mặt lộ vẻ tán thưởng.

Cũng chỉ có Thừa Ảnh là ngoại lệ, từ đầu đến cuối cô lẳng lặng đứng ngoài quan sát. Bởi vì Thẩm Trì đánh bài nên chỗ ngồi của cô đương nhiên được sắp xếp ở cạnh anh. Hầu hết thời gian, cô chỉ hơi liếc mắt nhìn qua là có thể thấy rõ từng biểu hiện dù nhỏ nhất trên mặt anh.

Bọn họ hình như đánh lớn, trực tiếp cầm thẻ thay thế tiền mặt. Tối nay, vận may của Thẩm Trì không phải quá tệ, nhưng chắc chắn không được coi là tốt. Dù trong lúc thắng hay thua, vẻ mặt của cô vẫn rất thờ ơ, coi cuộc chơi không quá nghiêm túc. Những chiếc thẻ đánh bạc màu sắc rực rỡ giống như ngọn núi nhỏ, đôi khi cứ như thế giao thẳng cho người khác, ngay cả lông mày của anh cũng không hề động đậy.

Trước giờ cô chưa từng gặp một canh bạc nào như thế, số tiền thắng thua mỗi ván đều xem nhẹ như không, những kẻ chơi bài xung quanh tuyệt nhiên không để tâm đến.

Còn nội dung cuộc nói chuyện giữa Thẩm Trì và mọi người, cô cố tình bỏ qua.

Những chuyện như thế này, cô vốn không hiểu, hoặc có lẽ là không nên hiểu.

Suốt buổi tối ngày hôm nay, cô đi theo anh dường như chỉ có một mục đích. Cô chỉ muốn thấy, rốt cuộc anh là người như thế nào, cuộc sống của anh chính là những loại gì.

Xe đậu ở tầng dưới, Thẩm Trì tự mình đưa cô lên. Tới cửa nhà, anh thản nhiên hỏi: “ Bây giờ em đang nghĩ gì?”.

Trên đường đi, anh để mặc cô im lặng hết lần này đến lần khác, giống như cho cô có một khoảng thời gian yên tĩnh để tự mình suy xét.

Cô cầm chiếc chìa khóa trong tay, đang định tra vào ổ, liền quay lại đáp: “ Thực kinh ngạc”.

Anh tựa như không có gì ngạc nhiên: “ Còn gì nữa không?”.

“ Tôi không biết phải trả lời anh như thế nào”. Cô thẳng thắn lắc đầu.

“ Nhưng anh muốn nghe”. Đôi mắt đen của anh sáng lên, nét mặt tỏ ý không chịu buông tha.

Trong lúc đó, Thừa Ảnh như bị mắc kẹt giữa cánh cửa và anh.

Thân hình anh cao lớn thon dài, gần như che nửa ánh sáng bên hiên nhà. Từ góc độ của cô nhìn qua, gương mặt anh bị ngược sáng, nhìn có chút u ám khó hiểu. Nhưng cô vẫn cảm nhận rõ vẻ mạnh mẽ và thái độ kiên quyết của anh.

Tim cô đập mạnh và loạn nhịp, ánh mắt bối rối. Chính anh đã dẫn dắt cô vào một thế giới xa lạ, một nơi xa hoa sang trọng nhất nhưng cũng có những giao dịch ngầm đen tối nhất, nơi mà tất cả mọi người đang nắm giữ sự giàu có và quyền lực. Tuy nhiên bọn họ vẫn phải tuân theo quy tắc mà anh đặt ra.

Quả thật, cô đã tự mình chứng kiến, kinh sợ trước những gì mình nghe thấy nhìn thấy. Huống chi, điều mắt thấy tai nghe này chỉ là một góc của tảng băng trôi mà thôi.

Nếu không phải vì anh, e là đời này và có lẽ cả đời sau nữa, cô không có khả năng liên quan đến một thế giới phức tạp như vậy.

Nếu như trước kia cô cảm thấy Thẩm Trì bá đạo ngang ngược thì bây giờ cô bỗng phát hiện, thực ra người đàn ông này còn có điểm đáng sợ. Cô chỉ là một người hết sức bình thường giản dị sống trong một thế giới bình thường, luôn có nỗi sợ hãi bẩm sinh trước những chuyện thần bí cũng như liên quan đến con người.

Nghĩ đến đây, tuy không nói một lời nhưng ánh mắt cô vẫn hơi lảng tránh theo bản năng.

Thẩm Trì nhìn sắc mặt cô, thấp giọng nói: “ Em đang sợ hãi”.

Cô không thừa nhận cũng không phủ nhận, anh có năng lực quan sát và phán đoán quá mức nhạy bén, thường không cần tiêu hao quá nhiều khí lực, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu tâm tư của cô.

Cô không muốn phí công giả vờ trước mặt anh, càng không muốn bịt tay trộm chuông lừa mình dối người, bởi vì như vậy thật sự quá mệt mỏi. Ngày thường mỗi lần ở chung, cô cố tình biểu lộ ra ngoài vẻ xa lánh, cảnh giác, thậm chí cả hình dáng hung dữ, tức giận chống đối. Tất cả đều nhằm che giấu lớp vỏ mạnh mẽ đang càng ngày càng bị nghiền nát.

Từ sau khi bị mất trí nhớ, cô dường như bắt đầu làm lại cuộc đời. Mà thế giới này rõ ràng có rất nhiều người nhưng chỉ duy nhất mình anh có khả năng làm nhiễu loạn suy nghĩ của cô.

Sau khi mất trí nhớ, người đầu tiên cô gặp chính là Lâm Liên Thành, hơn nữa còn sống chung với Lâm Liên Thành mấy tháng ở Thượng Hải nhưng cô chưa từng động lòng.

Thẩm Trì nói đúng, lúc giúp anh khâu lại miệng vết thương, cô căng thẳng muốn chết, ngay cả những tiêu chuẩn chuyên môn cũng đột nhiên đánh mất, chính bởi vì cô không đành lòng.

Cô đã không nỡ.

Cô chưa bao giờ có cảm giác như vậy, bất luận là ai đi nữa, trừ anh. Chỉ khi cô phát hiện và đành phải thừa nhận sự thật đó là thời điểm cô nhìn thấy một khuôn mặt và bộ dạng chân thật khác của anh.

Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý tốt từ trước, nhưng chân tướng vẫn làm cho cô không thể tiêu hóa nổi.

Cô dường như không có cách nào để biểu đạt tâm trạng mình lúc này. Cuối cùng, cũng chỉ nói: “ Khuya rồi, tôi muốn nghỉ sớm một chút”.

Thẩm Trì không lên tiếng, vì thế cô tự mình cố gắng xoay vặn chiếc chìa khóa.

Tiếng khóa mở lảnh lót vang lên, Thừa Ảnh lúc này mới nhận ra các ngón tay mình như không thể kiểm soát một cách bình thường mà đang run rẩy khe khẽ. Hoàn toàn không phải do sợ hãi hay hoảng hốt, kỳ thực ngay chính bản thân cô cũng không thể hiểu nổi. Đối mặt với Thẩm Trì như bây giờ, cuối cùng đó là loại tâm trạng gì.

Trong lòng rối loạn vướng víu mơ hồ như một đoạn dây gai. Cô chỉ có thể tự trấn tĩnh mà nói: “ Ngủ ngon”. Chỉ là một lời chia tay bình thường nhưng có vẻ như khiến người ta khó chịu hơn trước.

Thẩm Trì đứng sau cô, vẫn im lặng không đáp.

Thừa Ảnh cúi đầu bước vào nhà, nhưng thời khắc cô đang chuẩn bị đóng cửa thì bất ngờ bị một lực ngăn lại.

Một tay Thẩm Trì siết chặt cánh cửa, ngăn mạnh động tác của cô. Cô sửng sốt, vừa xoay người vừa nhìn vào mắt anh.

Họ đang ở rất gần, từ trên cao anh hạ tầm mắt nhìn cô, giọng nói hơi trầm xuống: “ Em như vậy, sẽ chỉ làm anh hối hận quyết định của mình đêm nay”.

Tim Thừa Ảnh vẫn đang đập loạn xạ, anh đã đẩy cửa bước vào sau một giây, vươn tay trái siết mạnh cằm của cô rồi đặt xuống một nụ hôn.

Đôi môi mỏng của anh mềm mại mát lạnh, động tác cũng rất mạnh mẽ, như mưa to gió lớn càn rỡ môi cô. Lúc đầu cô ngẩn ra nhưng ngay sau đó thì giãy dụa, còn anh nhắm mắt làm ngơ trước thái độ phản kháng của cô, chỉ nâng tay phải lên ôm lấy vòng eo cô, đem khoảng cách hai người xích lại ngày càng gần.

Mùi thuốc lá trên người anh xen lẫn với mùi nước hoa lạnh lẽo quét về phía cô. Trong nháy mắt, Thừa Ảnh mê muội, giãy dụa kịch liệt như thể nhất thời bị thiếu dưỡng khí, tinh thần hoảng hốt, trong đầu như có tia chớp xẹt qua tạo nên hình ảnh vô cùng mơ hồ.

Anh liền tận dụng khoảnh khắc cô đang bàng hoàng, thành công cạy mở hàm răng của cô ra.

Nụ hôn của anh không phải nhẹ nhàng, thậm chí mang theo tư thế ngang ngạnh điên cuồng gần như thô bạo, như thể dù cô đồng ý hay không thì đây là chuyện phải làm lúc này.

Cũng là việc duy nhất cần làm ngay.

Anh gián tiếp qua môi lưỡi của Thừa Ảnh, dễ dàng cướp đi dưỡng khí của cô. Còn cô phát hiện ra, mỗi lần mình tăng thêm lực chống cự thì lực ôm của anh cũng tăng lên, cho đến khi giữa hai người không còn chút khe hở, dán chặt hợp lại thành một. Tư thế này khiến cô mất thăng bằng, cánh tay không thể không ôm lấy anh mới không bị ngã xuống.

Trong tình huống như vậy, anh đã hoàn toàn chiếm thế chủ động, như một bạo quân tham lam, liên tiếp đòi hỏi thân mật một cách vô độ. Còn thái độ của cô như bị chọc giận, hai tay bám sau lưng anh, sờ soạng rốt cục cũng tìm được vị trí của vết thương rồi ấn xuống thật mạnh.

Cô là bác sĩ, đương nhiên biết kiềm chế sức lực để vết thương mới không quá đau. Quả nhiên, cơ thể Thẩm Trì hơi rung động, đồng thời nhịn không được cúi đầu kêu một tiếng đau đớn.

Cô nhân cơ hội đẩy anh ra xa một chút, tuy chỉ có mấy centimet nhưng cuối cùng cũng tranh thủ được ít dưỡng khí trong lành. Gương mặt Thẩm Trì vì đau đơn mà trắng bệch, đôi mắt đen láy càng thêm ảm đạm, nhìn không ra cảm xúc.

Anh không buông tay mà vẫn giữ lấy thắt lưng của cô, khiến cô không thể động đậy. “ Em đúng là tàn nhẫn”. Giọng nói khàn khàn trầm thấp không rõ vui hay giận.

Cô há to miệng thở hổn hển, không quên uy hiếp: “ Hãy buông tôi ra, bằng không tôi sẽ tàn nhẫn thêm lần nữa đấy”.

“ Vậy thử xem sao”. Anh dường như không quan tâm, thản nhiên nói xong liền cúi người hôn cô lần nữa.

Không giống như trận tàn sát bừa bãi vừa rồi, lần này anh cực kỳ kiên nhẫn, nhẹ nhàng linh hoạt mở môi và răng cô ra, dịu dàng dày vò cánh môi, như nhấm nháp một ly rượu ngon quý giá, hoặc cư xử điềm đạm như với tình nhân.

Cô vốn chấp nhận cho qua trận mưa rền gió giữ xâm lược vừa nãy. Kết quả, đối mặt với sự ôn nhu xảy ra bất ngờ, nhất thời lại có phản ứng. Bàn tay vẫn dán lên miệng vết thương của anh làm thế nào cũng không có cách dùng lực.

Anh thoáng dừng lại, im lặng nhìn cô, tiếp theo liền hôn sâu hơn.

Phải thừa nhận, nụ hôn của anh rất có kỹ thuật và tính dẫn dụ. Khoảnh khắc bị anh công thành chiếm đất, trong sâu thẳm tâm trí của Thừa Ảnh như có thứ gì đó ầm ầm nổ tung...Giống như rơi vào một mảng tối tăm, vướng víu giữa lưỡi, điều duy nhất cô có thể cảm nhận được chính là hơi thở của anh, lặng lẽ không một tiếng động vây quanh mình, sau đó dần dần dung hợp.

Trong lòng cô muốn tiếp tục đẩy anh ra, nhưng cơ thể tựa như không muốn nghe theo, thậm chí còn làm trái ý thức, bắt đầu không kiềm chế được mà đáp lại.

Không biết cứ như vậy bao lâu, tất cả cuối cùng cũng kết thúc.

Thẩm Trì thoáng lui lại một chút, bật cười, đặt hai ngón tay lên gần trán cô, kết luận: “ Tuy nơi này của em bị mất trí nhớ, nhưng cơ thể của em lại nhớ rõ anh”.

Thừa Ảnh còn hơi ngỡ ngàng, mất một lúc lâu mới hiểu ý anh, hiếm khi không phản bác ngay lập tức. Bởi ngay bản thân cô còn cảm thấy giật mình, tiếp xúc thân mật như vừa rồi, dường như trí nhớ sâu trong cơ thể cô đã thực sự tỉnh lại theo bản năng.



“ Bây giờ anh đang rất đắc ý phải không?”. Tiếp cận quá gần, cô không thể không ngẩng mặt lên mới có thể nhìn rõ anh.

Thẩm Trì không trả lời, im lặng một lúc rồi đột nhiên nói: “ Lúc ở Vân Nam, anh đã nghĩ thiếu chút nữa không còn cơ hội sống để trở về tìm em”.

Thì ra vết thương ngày trước nghiêm trọng đến vậy, thực sự khiến cô sửng sốt, không khỏi nhớ đến lời anh nói trước kia, sau khi từ Vân Nam trở về, việc đầu tiên anh làm đó là đứng dưới tầng chờ cô.

Có lẽ vì điều đó mà nụ hôn khi nãy, lúc vừa mới bắt đầu mới có thể điên cuồng đến thế.

Cô không thể không nhíu mày, bỏ qua tia sợ hãi trong lòng, cố ý kéo căng khuôn mặt, nói: “ Nếu đã cận kề với sinh tử thì cũng nên cân nhắc điều chỉnh lại việc kinh doanh mới đúng chứ?”.

“ Còn sống trở về tìm em cũng là một việc đúng đắn”.

Cô không tin điều đó, nhịn không được cười nhạt: “ Tìm em làm gì?”.

“ Để hôn em”. Thẩm Trì thay đổi bộ dạng tựa như cười mà không cười, nhẹ nhàng hạ tầm mắt nhìn cô: “ Chuyện này chẳng lẽ không được tính là chuyện đứng đắn sao?”.

...

Đúng là một tên lưu manh ngang tàng bạo ngược.

Cô bị nghẹn không nói nên lời, cánh tay kéo mạnh thắt lưng anh ra, ý bảo anh ngồi xuống sô pha: “ Cho em xem vết thương của anh đi”.

Đuôi mày anh khẽ động đậy: “ Lúc này mới nhớ đến, không biết có muộn không?”. Nhưng rốt cuộc, anh vẫn nghe lời ngồi xuống.

“ Đừng tưởng. Cho dù có bị toác ra cũng là đáng đời anh”. Cô tức giận đáp.

Sau khi kiểm tra, phát hiện may vết thương không việc gì, lúc này Thừa Ảnh mới thầm nhẹ nhàng thở hắt ra. Cô do dự hỏi: “ Lúc ấy, vết thương rất nặng ạ?”.

“ Yên tâm đi. Không phải bây giờ anh rất tốt sao?”. Giống như đã nhìn thấu nỗi bất an đang cất giấu của cô, Thẩm Trì không để bụng, nói: “ Anh cũng không yên tâm về em”. Cô liếc xéo anh một cái, đứng dậy cúi đầu đi cất hộp cứu thương: “ Em chỉ nghĩ, ngộ nhỡ anh xảy ra chuyện gì, nhiều người có thể sẽ gặp tai ương”.

“ Không loại trừ khả năng này. Nhưng nếu như anh thật sự có chuyện, ít nhất việc đảm bảo an toàn cho em sẽ được ưu tiên”.

Giọng nói của Thẩm Trì rất bình thản, như thể chuyện này đã sớm được anh chuẩn bị, nhưng cô nghe xong lại thấy trái tim như nhảy dựng lên, cảm thấy điều này thực sự không phải là một chủ đề tốt lành.

“ Lúc anh không có ở đây, Thẩm Lăng đã kể hết những chuyện trước kia cho em nghe phải không?”. Một lát sau, anh bỗng hỏi.

Thừa Ảnh không nhịn được định cười. Tiểu nha đầu ấy, rõ ràng nói sau khi để lộ ra sợ anh trai cô trách mắng nhưng tự mình lại không nén được chủ động thú nhận.

“ Vâng”. Cô gật đầu. “ Nghe nói vì anh mà em đã bị người lạ ‘ mời’ đi uống trà?”.

“ Kết hôn có lẽ là nhược điểm duy nhất của anh”. Thẩm Trì mỉm cười tự giễu, vừa nói vừa lấy hộp thuốc từ trong túi ra. Có lẽ anh định hút thuốc nhưng không hiểu vì sao lại nhanh chóng dập tắt ý tưởng đó trong đầu, thuận tay cầm bao thuốc và chiếc bật lửa để lên mặt bàn.

Đối với những lời này của anh, Thừa Ảnh mất rất nhiều thời gian để tiếp nhận và phân tích. Cuối cùng, cô cũng nói ra những nghi ngờ vẫn chôn trong lòng bấy lâu nay: “ Nói như vậy, việc mất trí nhớ ngoài ý muốn của em cũng có liên quan đến anh?”.

Thực ra, cô không còn nhớ những gì đã xảy ra, lúc tỉnh lại nghe mọi người nói, cô và người đàn ông cùng chiếc xe đã lao xuống sông. Cuối cùng vẫn có thể cứu sống đúng là mạng lớn.

Cứu cô là một đôi vợ chồng trung niên sống bên bờ sông, dựa vào nghề đánh bắt cá để sống. Xem ra, trước kia họ chưa từng gặp chuyện nào như thế, cho nên nhìn qua họ còn căng thẳng hơn cô. Sau khi cô tỉnh lại, người vợ nói liên hồi, nói là phải cảm ơn Quan Âm Bồ Tát đã phù hộ, kiên quyết đề nghị cô sau khi cơ thể có chuyển biến tốt thì lập tức đi chùa lễ tạ.

Kỳ thực, cô là người vô thần, không tin vào ma quỷ thánh thần, ngày thường cũng không thắp hương bái Phật. Nhưng đối mặt với một Phật tử vô cùng sùng đạo như thế này, lại là ân nhân cứu mạng mình, cô thật sự không nỡ từ chối ngay trước mặt. May mà không phải đợi đến lúc hoàn toàn phục hồi như cũ, Lâm Liên Thành đã tìm đến cửa, lập tức đưa cô về Thượng Hải.

Giờ đây, trước những nghi vấn của cô, Thẩm Trì hiếm khi có chút lưỡng lự, ánh mắt sâu đen chọt lóe lên dưới ánh đèn, như không ổn định.

Quả thật cô như gặp phép lạ, cảm thấy đây là một điều hết sức ngạc nhiên.

Có lẽ trong mắt cô, từ trước đến nay anh luôn lạnh lùng, điềm tĩnh và quyết đoán, giống như mọi vật đều nằm trong tay anh. Nhưng không ngờ, lần này anh lại im lặng lâu như vậy, cuối cùng chỉ vào chỗ bên cạnh: “ Em ngồi xuống trước đi”.

Cô cầm hòm thuốc đặt lên bàn trà, sau đó ngồi xuống bên cạnh, không chớp mắt nhìn anh.

Anh bỏ qua ánh mắt của cô, ngữ khí nhẹ nhàng nói: “ Khoảng mấy tháng trước, em bỗng nhiên mất tích tại sân bay Hải Vân. Có người đã bắt cóc em, đại khái kẻ nào đó muốn dùng em làm lá bài thương lượng để uy hiếp anh. Nhưng sau đó không biết tại sao, em lại thoát ra được”.

Cô hơi giật mình: “...Em lợi hại như vậy à?”.

“ Anh không nghĩ thế”. Nói tới đây, anh mới nở nụ cười: “ Trước đây anh không nhận ra, em thực sự có khả năng tự giải thoát”.

“ Hoặc là do anh quá coi thường em. Hoặc là do trước kia anh đã bảo vệ em quá tốt”. Cô thuận miệng đoán.

Anh nhìn cô, quan sát cẩn thận: “ Có lẽ em nói đúng”.

Điều này bỗng nhiên làm cô cảm thấy buồn cười, vì thế mà cô cười thành tiếng: “ Đúng là hiếm khi thấy anh cũng phụ họa theo em”. Thành thật mà nói, bọn họ không có sự châm chọc mỉa mai hoặc bầu không khí giương cung bạt kiếm, cảm giác có vẻ không quen. Nhưng cô thấy vậy rất tốt, nếu có thể vẫn như thế, cũng là một sự lựa chọn không tồi.

“ Em rất dễ thỏa mãn”. Anh không so đo sự chế giễu của cô, sắc mặt thoải mái, thu hồi hộp thuốc và chiếc bật lửa trên bàn trà rồi đứng lên: “ Khuya rồi, em nghỉ ngơi sớm một chút đi”.

“ Nhưng em vẫn còn rất nhiều câu hỏi”.

Cô miễn cưỡng ra mở cửa, trong thâm tâm vẫn hoài nghi, sự phối hợp của anh đêm nay chỉ là phù dung sớm nở tối tàn mà thôi. Có lẽ sau khi trời hửng sáng, anh sẽ lại thay đổi dáng vẻ ngang tàng nước lửa không xâm phạm, tùy tiện nói một câu có thể khiến người khác khiếp sợ.

“ Em còn muốn biết gì nữa?”. Anh tiếp tục phối hợp.

Cô ngẫm nghĩ: “ Trước kia, có phải em không biết anh ở bên ngoài làm nghề gì đúng không?”.

“ Đừng nói khó nghe như vậy”. Anh tốt tính sửa lời: “ Sự thực thì em nói đúng, là anh từ trước tới nay đã bảo vệ em quá chu toàn. Sau khi em mất tích, anh đã nghĩ, nếu sớm để em tiếp xúc với những thứ kia, có phải sẽ giảm bớt đi tính nguy hiểm hay không”.

“ Tại sao anh lại không làm điều đó?”.

Thẩm Trì ra tới cửa, nhất thời không nói câu gì.

Cô phỏng đoán: “ Hay là anh sợ lúc ấy em không thể tiếp nhận mà lựa chọn rời đi?”.

“ Chẳng lẽ không phải vậy sao?”. Anh hơi hạ tầm mắt, đáy mắt thâm trầm không có cảm xúc, khóa chặt sắc mặt cô.

“ Em không biết”. Cô thành thật trả lời.

Anh hỏi tiếp: “ Vậy bây giờ thì sao?”.

Bây giờ?

Cô mất một lúc lâu mới hiểu anh đang hỏi điều gì nên không khỏi giật mình: “ Nói vậy, tối nay anh cố ý dẫn em ra ngoài đúng không? Cho dù em không chủ động anh cũng sẽ tìm cơ hội đem mọi thứ phơi bày cho em xem, đúng không?”.

Thẩm Trì tỏ ý từ chối cho ý kiến, giọng nói bình tĩnh, nhưng ánh mắt cuối cùng trở nên có chút phức tạp: “ Vì vậy anh nghĩ, việc anh làm tối nay rốt cuộc có phải là quyết định chính xác hay không”.

“ Nghe có vẻ giống như đánh bạc”.

“ Trả lời câu hỏi của anh đi”.

“ Cũng có thể”. Cô đưa ra một đáp án nước đôi.

Quả nhiên, câu trả lời này làm cho Thẩm Trì cảm thấy không vừa lòng, chỉ thấy anh hơi nheo mắt, hỏi: “ Có thể là ý gì?”.

“ Ý là”. Thừa Ảnh hít sâu, nhìn vẻ mặt mù mịt khuất sáng của anh: “ Em vốn cũng cho rằng mình không thể tiếp nhận. Sau này em nhận ra, hay là mình cứ thử chấp nhận đi. Dù sao chỉ có anh là người duy nhất có thể giúp em tìm lại ký ức”.

Cô không cố ý miêu tả anh chỉ có một chút giá trị lợi dụng như vậy. Cô vốn đang tưởng điều này sẽ kích thích anh phản ứng, nhưng anh căn bản vẫn không động đậy, chỉ nhanh chóng bắt lấy câu nói trọng điểm: “ Nếu đây thực sự là một canh bạc, xem ra anh đã thắng”.

“ Nói vậy e là quá sớm”. Cô che miệng ngáp một cái: “ Nếu cuối cùng phát hiện anh không giúp em, có thể em sẽ trốn đi thật xa”.

Thẩm Trì bật cười phản đối, đương nhiên không để tâm đến lời uy hiếp đó.

Hai người cứ như vậy đứng ở cửa, chậm trễ hơn mười phút.

May thay, nửa đêm ngoài hiên không có người qua lại, nếu để mọi người nhìn thấy tất nhiên họ sẽ cảm thấy đôi nam nữ này vô cùng kỳ quái.

Thừa Ảnh có chút hối hận, vừa nãy chính mình nói ra câu nói kia, rõ ràng đã khiến cho đối phương có lý do để kiêu ngạo.

Như để gỡ lại, cô cẩn thận đánh giá Thẩm Trì, rồi bỗng giương khóe môi, tỏ ý xấu khiêu khích: “ Vừa rồi anh hôn em mãnh liệt như vậy, không lẽ vì sợ em sẽ bỏ đi?”.

Thẩm Trì đã định rời đi, nghe vậy liền dừng bước, im lặng xoay người lại.

Cô rất đắc ý, chờ nghe anh biện giải xem thế nào. Không ngờ anh giơ một tay lên khung cửa, đột nhiên tiếp cận không báo trước.

Hơi thở ấm áp kề sát tai cô, chỉ nghe thấy giọng anh trầm thấp mơ hồ: “ Tin anh đi, đó là chuyện anh luôn muốn làm sau khi tìm được em”.

Nhìn nụ cười trên mặt cô cứng lại, tâm trạng của anh dường như rất tốt. Anh một lần nữa đứng thẳng dậy, vươn tay vò đầu cô: “ Nghỉ sớm một chút, chiều mai anh sẽ đón em tan làm”.

Thực ra, đâu chỉ chiều ngày hôm sau, suốt một hai tuần liền, anh đều tự mình đến bệnh viện đón cô tan sở.

Anh ra ngoài trận thế khoa trương gây chú ý, nhanh chóng khiến cả bệnh viện cảm thấy kỳ quái. Cuối cùng, Thừa Ảnh thật sự không thể ngăn cản, đành năn nỉ: “ Anh có thể khiêm tốn một chút được không?”.

“ Làm thế nào mới được coi là khiêm tốn?”.

Được rồi, cô cũng thừa nhận, từ này quả thật không tương xứng với anh. Vì vậy, cô phải lui thêm một bước: “ Nếu không muốn đến đón em, mời anh lần sau đem xe chạy vào tầng hầm để đi”.

“ Không thành vấn đề”. Lần này, Thẩm Trì đáp ứng rất thoải mái.

Nhưng đỗ xe dưới tầng hầm lại phát sinh chuyện phiền toái mới. Nói ví dụ như, rất nhiều nửa còn lại của các đồng nghiệp nữ thường đứng đợi dưới tầng hầm đảm nhiệm làm sứ giả bảo vệ người đẹp, Thẩm Trì khó tránh khỏi đối mặt với bọn họ.

Có một lần, cô và đồng nghiệp cùng đi thang máy xuống. Vừa ra đến cửa liền thấy Thẩm Trì và một người đàn ông trẻ đang tán gẫu, mà người đàn ông kia là vị hôn phu của đồng nghiệp đi cạnh cô.

Vì vậy, cô không thể không tham gia cuộc trò chuyện. Miễn cưỡng cười nói một lúc cho đến khi ngồi vào trong xe, cô mới nghi ngờ hỏi: “ Anh rõ ràng cố ý. Có phải anh muốn tất cả đồng nghiệp đều biết đến sự tồn tại của anh?”.

Tất nhiên là không.

Không chỉ nhìn thấy anh, ngược lại, vì anh quá mức xuất chúng, hại cô luôn là trung tâm của cơn lốc tin đồn, nhận đủ ánh mắt tò mò lẫn hâm mộ.

Một số người thường hỏi: “ Cậu và ông xã quen biết nhau như thế nào?”.

Cô buồn bực trả lời: “ Không biết”.

Một số khác thì đến tìm hiểu: “ Ông xã cậu làm gì thế?”.

Cô ậm ừ trả lời: “ Làm kinh doanh”.

Có người hỏi đến cùng: “ Kinh doanh gì vậy?”.

Cô suy nghĩ mất nửa ngày mới miễn cưỡng đáp: “ Anh ấy làm đại lý”.

Sau khi nói cho Thẩm Trì nghe, cô cũng khiến anh gật đầu khen ngợi: “ Đại lý? Danh hiệu này không tồi”.

Nhưng cô gần như mệt mỏi, nói: “ Rốt cục em cũng biết vì sao trước kia lại không cho anh đến bệnh viện rồi”.

“ Em có nghĩ, bây giờ tất cả giống như mới bắt đầu không?”.

“ Anh đang nói tới một khởi đầu mới, đối với em mà nói thì không có gì là tốt đẹp cả”.

“ Không hẳn thế”. Anh chân thành an ủi cô: “ Ngày còn dài mà”.

Đúng vậy, ngày còn dài.

Những lời này nghe sơ qua không cảm thấy có gì bất thường nhưng cô không phản ứng lại ngay, không cố ý phơi bày ra ánh sáng: “ Ai muốn sống cùng anh chứ?”.

Anh nhìn cô: “ Ngoài anh ra, em nói xem em còn có thể sống cùng ai?”.

“ Nếu anh không ngang ngược ngăn cản, em lập tức có thể tìm được một người”.

“ Vậy vì cái gì em không thử đi”. Anh hờ hững trả lời.

Tất nhiên, cô thật sự không muốn thử. Có lẽ, lúc này cô có thể tìm được một người đàn ông phù hợp hơn. Nhưng không thể cam đoan rằng ngay sau đó người ấy sẽ bỗng nhiên biến mất khỏi nhân gian.

Bởi vì theo như hiểu biết của mình về anh, cô hoàn toàn tin rằng anh có thể làm chuyện như vậy.

Có đôi khi, Thẩm Trì dường như rất cao hứng, còn lôi kéo cô đi siêu thị mua đồ ăn.

Loại hành động phổ thông này, đặt trên người anh, vô luận thế nào đều rất không tự nhiên. Cho nên, ngay từ đầu cô cảm thấy thật sự khó hiểu, nghi ngờ không biết có phải vì cơn sốt lần trước khiến đầu óc anh bị cháy hỏng. Nếu không vì sao sau đêm đó, mọi hành vi của anh càng ngày càng lập dị, càng ngày càng khó nắm bắt.



Kết quả, anh chỉ thản nhiên lườm cô: “ Là chính em nói thích cuộc sống như vậy”.

“ Có ư?”. Cô nghi ngờ: “ Đừng bắt nạt em không nhớ gì đấy”.

Anh không thèm bận tâm, cầm di động của mình ném cho cô.

Thực ra, anh không có thói quen lưu lại tin nhắn. Chỉ có hai tin nhắn này vẫn luôn tồn tại trong điện thoại của anh, thời gian nhận được là cách đây vài tháng.

Cô đọc tin dài nhất, không nhịn được hít sâu một hơi: “ ...Không tin nổi em có thể nói ra những lời văn vở như vậy”.

Anh cầm lấy di động, ngữ khí bình thản: “ Cho nên em phải cảm ơn anh vì đã thay em thực hiện được nguyện vọng”.

“ Cảm ơn cái gì?”. Cô có ý định chống đối anh: “ Cảm ơn anh vì đã giống vô số những người chồng bình thường khác trên thế gian này, cùng vợ đi mua đồ ăn sao?...Phiền anh quay đầu nhìn bên kia xem. Bên kia nữa...Đây chỉ là một việc bình thường hết sức nhỏ nhặt, có gì đáng phải cảm kích chứ?”.

Cô nói một hơi xong, cuối cùng dừng lại, lúc này mới nhận ra sắc mặt của Thẩm Trì hình như có chút khác thường. Anh không nói một lời, chỉ im lặng nhìn cô.

“ Sao vậy?”. Cô bỗng nhiên bị ánh mắt chăm chú của anh làm cho chột dạ.

“ Không có gì”. Anh quay đầu, xoay người nhặt một bó rau ném vào xe chở hàng, cười như không cười ý bảo cô tiếp tục đi phía trước: “ Lại bên kia xem”.

Cuối cùng, bọn họ mua rất nhiều đồ ăn về nhà, đủ cho hai người ăn được vài ngày.

Lúc sửa sang lại tủ lạnh, Thừa Ảnh mới chậm chạp phản ứng, khẽ nhíu mày hỏi: “ Anh định ở đây ăn cơm dài hạn à?”.

“ Chồng ăn cơm vợ nấu, có cần phải nói khó nghe như vậy không?”. Anh sử dụng lời cô nói trong siêu thị để đáp trả.

Lúc này cô mới hiểu, vì sao lúc đó anh lại tỏ vẻ kỳ quặc như vậy. Nhưng cô thực sự không có chủ ý, thậm chí sau khi nói xong câu ấy, cô vẫn không ý thức được vấn đề.

Cô không khỏi có chút xấu hổ, không nói lời nào đem thịt và rau sắp xếp phân loại, sau đó im lặng đi vào bếp rửa rau.

Thời tiết tháng ba tháng tư dần dần ấm lên, ở trong nhà cô chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, dòng nước từ các ngón tay chậm rãi chảy xuống, mang lại vẻ thoải mái mát lạnh.

Cô vừa rửa rau vừa ngơ ngẩn bởi chuyện vừa rồi, đến nỗi không để ý Thẩm Trì đã đi vào từ bao giờ.

Cho đến khi cô nghe thấy tiếng động liền theo bản năng lấy lại tinh thần, chóp mũi thiếu chút nữa va phải bả vai anh.

Cô hốt hoảng, toàn thân vô thức ngửa ra sau, may mà Thẩm Trì phản ứng mau lẹ, lập tức vươn tay đỡ lấy cô.

Thực ra sau lưng cô chính là bồn rửa, vòi nước chưa tắt, tiếng nước vẫn vang lên ào ào. Cô cảm thấy sau lưng hơi lạnh, như thế bị văng ướt, cũng bởi vì được tay anh vừa vặn che chở nên cô không kiềm chế được mà run rẩy.

Tia cảm giác mát lạnh ấy nhanh chóng tản ra xung quanh, như chảy trong các mạch máu và kinh lạc (1), rất nhanh lan đến toàn thân, đem lại hậu quả trực tiếp nhất đó là làm cho mấy đầu ngón tay cô đều run khe khẽ.

Cô định đẩy anh ra, nhưng bàn tay chạm vào ngực anh như đốn mất hơn nửa sức lực. Vì thế, rõ ràng là ngăn cản, ngược lại càng như khiêu khích, vuốt ve.

Đột nhiên mất kiểm soát khiến Thừa Ảnh cảm thấy khó chịu, cô cắn môi, chần chừ mở miệng: “ Anh muốn làm gì?”.

Anh cúi đầu, trầm mặc và trả lời bằng một nụ hôn kéo dài.

Cô tựa nửa người vào chiếc bồn rửa bên cạnh, nhìn như thừa nhận một cách bị động, đôi môi hé mở dần trở nên nóng bỏng mềm mại dưới sự âu yếm của anh. Sâu trong tâm trí cô, giống như có một ngọn lửa nhỏ trong nháy mắt bỗng bùng lên.

Kể từ sau đêm đó, nụ hôn đầu tiên của bọn họ, dường như vô cùng ăn khớp, ngay cả hơi thở cũng nhất tề có tiết tấu.

Thẩm Trì vừa hôn sâu, vừa dùng tay khéo léo di chuyển sau lưng cô, giống như khiêu khích từng dây thần kinh yếu ớt mẫn cảm của cô. Cuối cùng, bàn tay anh từ đường cong duyên dáng chạy đến sườn mặt cô, thừa dịp lúc cô còn đang thở dốc, đỡ lấy gương mặt cô, thấp giọng nói: “ Anh rất nhớ em”.

“ Bùm” một tiếng, cùng với câu nói tràn ngập dục vọng này, đám lửa trong đầu Thừa Ảnh lập tức bùng cháy. Cô thậm chí không kịp tự hỏi đã cảm thấy toàn thân nóng rực, gò má cũng nóng lên, nhưng vẫn gấp gáp nói: “ Không ở đây được”.

Nhưng Thẩm Trì đã cúi xuống lần nữa, nhẹ nhàng cắn lấy vành tai cô.

Cô không hề biết, nơi đó căn bản là khu vực mẫn cảm của mình, theo từng động tác không có ý tốt của anh, ngay cả hơi thở của cô cũng không được trọn vẹn, cô chỉ có thể thở gấp rồi hướng sang bên cạnh để trốn chạy.

Anh rất nhanh đưa tay giữ lấy gáy cô, cúi đầu ghé sát tai cô bật cười rồi mập mờ đánh giá: “ Em vẫn giống như trước kia...”.

“...Lưu manh”. Cô cắn môi, cố gắng đè nén tiếng rên rỉ thiếu chút nữa thì thốt ra.

Màu mắt anh dần trở nên thẫm lại, dưới ánh đèn như bờ biển trong đêm tối, như muốn lật đổ thần trí đang lung lay của cô.

Màn đêm ấm áp, phía dưới cô mặc một chiếc váy lông cừu, tay anh nhanh nhẹn mạnh mẽ vén cao làn váy, dọc bên đùi một đường thăm dò lên trên.

Cô gần như không thể nhịn được, thở gấp kêu một tiếng. Anh lập tức liền dùng môi ngăn chặn mọi âm thanh.

Bàn tay anh lưu luyến khiêu khích vùng đất mẫn cảm của cô, đưa tới cho cô từng cơn run rẩy không thể kiềm chế...Cuối cùng, sự kích thích cùng tình trạng thiếu dưỡng khí tra tấn hai chân cô như nhũn cả ra, gần như đứng thẳng không được, đành dùng hai tay bám chặt lấy anh, như người sắp chết đuối bám lấy thanh gỗ duy nhất mới có thể được cứu sống.

Trước khi lý trí hoàn toàn rơi vào tay giặc, cô bị anh dùng lực ôm lấy, bắt nâng hai chân vòng quanh bờ hông rắn chắc của anh.

Anh tiến vào với tốc độ rất nhanh, thậm chí có chút bạo ngược, như người sắp chết khát rốt cuộc cũng tìm được nguồn nước, hoặc như sau một thời gian dài bị chia lìa cuối cùng gặp lại, không gì có thể ngăn cản anh một lần nữa có được cô.

Cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của anh ôm chặt lấy Thừa Ảnh, khuôn mặt chôn sâu hõm cổ cô nên không thấy rõ sắc thái. Nhưng mỗi lần tiến sâu vào đều như muốn xuyên qua người cô, vừa sâu vừa mạnh, va chạm tới nơi xa xôi nhất...

Hôm sau tỉnh lại, Thừa Ảnh có cảm giác cơ thể mình mềm nhũn ra, lúc xuống giường gần như vấp ngã bởi đống quần áo rơi đầy trên nền đất.

Sự điên cuồng đêm qua đem trí nhớ của cô xé thành từng đoạn rải rác. Đến nỗi cô không thể nhớ nổi rốt cuộc bọn họ đã làm mấy lần, làm bao nhiêu lâu. Chỉ biết cuối cùng vì mệt quá ngay cả sức lực để giơ tay lên cũng không có, cứ như vậy tựa trong lòng Thẩm Trì, được anh cho uống mấy ngụm nước nóng, sau đó mê man thiếp đi.

Sau khi rời giường, cô vào phòng tắm để tắm rửa, lúc đi ra mới phát hiện Thẩm Trì cũng đã tỉnh.

“ Em bị muộn rồi”. Cô vừa nói vừa mặc áo khoác, cố ý cúi đầu không nhìn sắc mặt anh.

“ Để anh đưa em đi”. Khi anh xuống giường, để lộ tấm lưng trần trụi, trên đó vết tích giăng khắp nơi, đương nhiên là kiệt tác của cô đêm qua.

Cô không tự chủ được ho nhẹ một tiếng, xê dịch tầm mắt: “ Em ra ngoài chờ anh”.

“ Được”. Anh cười như không cười nhìn cô, sau đó mới tiến vào phòng tắm.

Có lẽ đây chính là dẫn sói vào nhà.

Lúc này, sau một đoạn thời gian rất dài, Thừa Ảnh không kiềm chế được nghĩ như vậy.

Sau ngày đó, Thẩm Trì cực kỳ tự nhiên bắt đầu tùy tiện ra vào nhà cô. Thời gian anh xuất hiện không cố định, có đôi khi là trước bữa cơm tối, đôi khi lại là lúc nửa đêm im lặng không một tiếng động leo lên giường. Sau đó, bất kể cô ngủ hay không, anh luôn có đủ cách khiến cô tỉnh giấc, tiếp theo hung hăng giày vò.

Cuối cùng là Thẩm Lăng hỏi cô: “ Chị dâu, chừng nào chị quay về nhà? Một tháng nay em không thấy mặt anh trai. Hình như anh ấy đã quên nơi này mới chính là nhà”.

“ Câu này tốt nhất là em nên nói thẳng với anh ấy đi”. Thừa Ảnh thực sự không biết nói gì, nhân cơ hội này liền đề nghị.

Thẩm Lăng làm mặt quỷ, “ Em không dám đâu. Hàng ngày ở ngôi nhà lớn như vậy, em thấy sợ lắm”.

“ Trong nhà không phải còn có dì giúp việc sao?”.

“ Ôi dào, không tính”. Thẩm Lăng bắt đầu chơi xấu: “ Chị dâu, em hy vọng chị theo em trở về, được không?”.

Vì thế mà Thừa Ảnh đã lựa chọn thời điểm thích hợp để phản ánh với Thẩm Trì: “ Anh không sống ở nhà, bỏ mặc em gái, hàng ngày chạy đến đây là sao? Thẩm Lăng rất nhiều lần oán giận em rồi. Không phải anh cũng nên xem xét buổi tối trở về ngủ đi à?”.

Thẩm Trì vừa mới tắm xong, tùy tiện lau tóc rồi cầm chiếc khăn ném qua một bên, thản nhiên nói: “ Vậy em cùng anh trở về?”.

“ Không được”.

“ Vì sao?”. Anh hơi nheo mắt lại.

“ Em cảm thấy như bây giờ rất tốt”. Cô tựa nửa người vào đầu giường, vô thức siết chặt chăn, cảnh giác nhìn anh: “ Anh đừng cố tình lộ vẻ nguy hiểm như thế làm em sợ. Hôm nay em mệt chết đi được, cái gì cũng không muốn làm”.

Anh bật cười, đi đến: “ Em nghĩ anh muốn làm gì em?”.

Ngụy biện! Cô nhịn không được lườm anh, xoay người nằm xuống, không hề lên tiếng.

Rất nhanh, anh nằm xuống sau lưng cô, cánh tay tự nhiên vòng qua hông cô, kéo cô vào trong lòng mình.

Cô hơi giãy dụa, kết quả chỉ nghe thấy anh lười biếng uy hiếp: “ Đừng lộn xộn, trừ phi em không muốn ngủ”.

Chỉ một câu như vậy khiến cô hiền lành đi rất nhiều.

Gió mát ngày xuân ngoài cửa sổ nhè nhẹ thổi vào, giống như bàn tay dịu dàng, im lặng xuyên qua màn đêm yên tĩnh.

Hôm nay cô thật sự rất mệt mỏi, vì gần đây cô đã trở lại bàn phẫu thuật, công việc nhiều áp lực. Chỉ cần anh không cố tình làm phiền, cô nhanh chóng có thể chìm vào giấc ngủ. Mà dạo này, ngay cả số lần gặp ác mộng hình như cũng rất ít, cô thường nằm trong lòng anh ngủ thẳng đến tận sáng.

Nhưng cô không nói với anh điều đó, đỡ để anh quy kết công lao về mình, sau càng thêm công khai tiến dần từng bước.

Giữa lúc đang mơ màng ngủ, cô giật mình nghe sau lưng truyền đến âm thanh: “ Hiện tại anh hơi hối hận, vì lúc trước đã không mua căn phòng lớn hơn cho em...”.

“ Ngôi nhà này còn chưa đủ sao?”. Cô mơ hồ trả lời.

“ ...Theo anh trở về được không?”.

“ ...Không được”.

“ Rốt cuộc em định ở đây đến bao giờ?”.

Từng câu từng câu, cho tới bây giờ cô không nhận ra anh có nhiều vấn đề như vậy.

“ Em không biết”. Cô ngái ngủ hướng vào lòng anh, thuận miệng đáp cho có lệ: “ Có lẽ...chờ em khôi phục trí nhớ”.

Phía sau cuối cùng cũng yên tĩnh một lúc.

Ngay khi cô nghĩ đã có thể ngủ được thì nghe thấy Thẩm Trì nói: “ Thực ra điều đó không quan trọng”.

“ Gì cơ?”.

“ Em có thể khôi phục được trí nhớ hay không, đối với anh không quan trọng”.

Câu nói này đã khiến cô hơi tỉnh táo một chút. Cô nhịn không được xoay người, mặt đối mặt nhìn anh, hơi nghi hoặc: “ Vì sao?”.

Trong bóng đêm, khoảng cách của họ rất gần. Cô nhìn vào mắt anh, anh cũng chăm chú nhìn cô.

“ Vì sao?”. Trong một thời gian dài không nhận được câu trả lời, cô không nén nổi hỏi lại lần nữa.

Anh như cười như không, làn môi ấm áp rơi trên mặt cô, khẽ hôn rồi mới nói tiếp: “ Đối với anh mà nói, bất luận em là người như thế nào, kỳ thực đều giống nhau. Quan trọng nhất là...”.

“ Là gì?”. Cô nhắm mắt rồi lại mở ra, con ngươi trong suốt lóe lên trong bóng tối.

“ Là anh không mất em”. Anh không có thói quen nói như vậy, nhưng lúc này đây, giọng điệu cực kỳ dịu dàng tình cảm.

Trái tim cô bỗng nhiên khẽ động, như pha lẫn ngũ vị (2), trong nháy mắt tiêu tan trong hồ nước.

Cô vươn tay, ôm lấy thắt lưng anh, chủ động tiếp cận hôn anh, cúi đầu mỉm cười: “ Thực ra, em cũng có câu muốn nói”.

“ Gì vậy?”. Trong bóng đêm, giọng nói của anh mát lạnh như nước.

“ Em thực sự rất may mắn vì anh đã tìm thấy em lần nữa”.

Có lẽ anh nói đúng, bất luận cô là người như thế nào, kỳ thực đều giống nhau.

Đơn giản là, cho dù trước kia hay hiện tại, số phận đã cho cô có cơ hội sống lại, sự lựa chọn của cô vẫn không hề thay đổi.

HOÀN

(1) Kinh lạc: Cũng có nghĩa là mạch máu nhưng theo cách gọi của đông y.

( 2) Ngũ vị: Chỉ các vị: chua, cay, mặn, ngọt, đắng

LỜI NGƯỜI EDIT:

Cuối cùng thì sau 11 tháng dài đằng đẵng tớ cũng đã có thể viết thêm một chữ HOÀN. Sau chương cuối này, có lẽ tớ sẽ nhận được rất nhiều phản hồi đánh giá về tác phẩm cũng như nhận được những lời góp ý khen chê về editor. Dù là gì đi nữa, thì tớ cũng xin thật lòng cảm ơn những người bạn đã theo dõi và ủng hộ tớ trong suốt thời gian qua. Đặc biệt cảm ơn những người bạn thường xuyên có những comment chia sẻ cảm nghĩ trong từng chương truyện. Và những người bạn âm thầm theo dõi tác phầm cho dù các bạn không hề lên tiếng. Các bạn luôn là động lực to lớn nhất mà tớ có.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook