Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Chương 17: MỘNG TƯỞNG

Tình Không Lam Hề

11/03/2015

Thừa Ảnh về nhà tắm rửa xong bỗng nhận được điện thoại của Tiểu Băng.

Gần nửa đêm, Tiểu Băng khóc lóc nhờ giúp đỡ đã thật sự làm tay chân cô có chút luống cuống. Điện thoại nói không rõ, cuối cùng Thừa Ảnh mất hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc cũng tìm thấy Tiểu Băng bị bỏ rơi bên ngoài một bãi xe vắng vẻ ở ngoại ô phía Bắc.

Dựa vào ánh đèn sáng lóa, Thừa Ảnh gần như lắp bắp kinh hãi. Sau một thoáng sửng sốt, cô lập tức cởi chiếc áo khoác của mình bọc lấy bả vai và tấm lưng trần của Tiểu Băng.

“ Có thể nói cho chị biết có chuyện gì xảy ra không?”. Cô vừa hỏi vừa cẩn thận xem xét, chỉ thấy một bên mặt của Tiểu Băng bị sưng vù, khóe miệng tím bầm, rõ ràng đã bị ai đó ra tay quá mạnh. May thay, ngoại trừ chỗ đó ra, hình như không còn vết thương nào khác.

Nhưng Tiểu Băng vẫn liên tục lắc đầu, vất vả ngăn nước mắt, đưa ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Thừa Ảnh: “ ...Chị Thừa Ảnh, chị có thể đưa em về nhà được không?”.

Thừa Ảnh lo lắng nhìn Tiểu Băng nhưng không hỏi nhiều, nhanh chóng đưa cô ấy về thành phố.

Dáng vẻ của bọn cô tuy rất chật vật nhưng may mà nửa đêm không có ai ra vào thang máy. Tiểu Băng mở cửa nhà mình. Lúc ấy, Thừa Ảnh mới phát hiện, căn hộ độc thân chỉ bốn mươi năm mươi mét vuông này được trang hoàng cực kỳ lịch sự, tao nhã và xa hoa. Hiển nhiên là đã tìm được người rất hào phóng.

Thừa Ảnh tìm trong tủ lạnh mấy viên đá, dùng khăn mặt bọc lại rồi đưa cho Tiểu Băng. Sau đó cô đi luộc trứng gà.

“ Dùng trứng xoa sẽ làm tan nhanh máu tụ”.

“ Cảm ơn chị”. Tiểu Băng tập trung suy nghĩ, kinh hồn bạt vía ngồi trên ghế sô pha, sự nhanh nhẹn đầy sức sống đã không còn nữa.

Thừa Ảnh ngồi quay lưng về phía chiếc bếp, cách nửa phòng khách lẳng lặng hỏi: “ Bây giờ em đồng ý nói chuyện với chị được chưa? Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?”.

Tiểu Băng áp khăn lên mặt, hàng mi buông xuống che phủ cảm xúc trong đôi mắt hẹp dài. Cô trầm mặc hồi lâu, mãi sau mới chịu mở miệng: “ Buổi tối em bị người ta đánh...Anh ta tức giận, cố ý lột áo khoác của em, sau đó lái xe ném em ra ngoại ô...”.

“ Đối phương là ai?”.

“...Là khách”.

“ Khách?”. Thừa Ảnh hơi dừng lại, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, nhìn không chớp mắt vào Tiểu Băng: “ Em nói buổi tối em phải làm thêm, đó là công việc gì vậy?”.

Cơ thể Tiểu Băng dường như hơi rung động, một lúc sau mới ngẩng đầu lên. Trên mặt cô vẫn còn những vết đỏ, dấu bàn tay in rõ có thể thấy được. Bởi vậy có thể phán đoán cái tát ấy đã mạnh như thế nào.

Khóe miệng bị sứt ra, Tiểu Băng nói chuyện không được thuận tiện, và có lẽ là do xấu hổ, vì vậy giọng nói trở nên mơ hồ: “ Nếu...nếu như em nói ra, chị có thể đừng nói cho người khác biết được không?”.

Thừa Ảnh hứa: “ Được”.

Tiểu Băng hít một hơi thật sâu, thanh âm rất thấp: “ ...Một tuần vài buổi em đều đến Hội sở Tây Sơn để làm việc. Đó là chốn đi về của những kẻ nhiều tiền nhất Hải Vân”.

Nói đến đây, tất cả đều đã rõ ràng.

Thừa Ảnh im lặng một lúc rồi mới gật đầu: “ Chị biết”. Thừa Ảnh quay lại tắt bếp, múc quả trứng đã được nấu chín ra, cẩn thận bóc vỏ, đưa cho Tiểu Băng: “ Em tự xoa lên mặt đi”.

Tiểu Băng ngước đôi mắt sưng vù lên nhìn cô, bộ dạng muốn nói lại thôi, cho đến khi quả trứng đã nguội hoàn toàn, cô mới thấp giọng nói: “ Cảm ơn chị”.

Thừa Ảnh ngồi xuống bên cạnh: “ Chuyện như vậy sao em không gọi cho người của Hội sở trước?”.

“ Không được”. Tiểu Băng lắc đầu, vẻ mặt có chút thê lương: “ Mỗi vị khách đến Hội sở đều là những người không dễ đắc tội. Huống hồ...Lần này là do em sai trước”. Cô dừng lại, hàm răng trắng như tuyết cắn lên môi: “ ...Anh ta mời em đi ăn đêm nhưng giữa chừng em lại thay đổi không muốn, cho nên mới khiến anh ta khó chịu”.

Quay qua quay lại trời đã rạng sáng.

Trạng thái của Tiểu Băng nhìn qua thật sự không được tốt, có lẽ từ trước tới nay cô ấy chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Trong lúc nhất thời lại không biết giải thích với Hội sở như thế nào nên cơ thể và tinh thần vô cùng mệt mỏi.

Vừa hay hôm sau Thừa Ảnh không phải đi làm. Cô nghĩ bây giờ dù có quay về thì trời cũng đã sáng không thể ngủ được nên ở lại đây luôn.

Chỉ có một chiếc giường, hai người nằm cùng một chỗ.

Hình như do không ngủ được, sau khi tắt đèn, Tiểu Băng vẫn mở to hai mắt, nhìn lên trần nhà tối đen như mực, bỗng nhiên nói: “ Chị Thừa Ảnh, em cảm thấy chị rất giống với chị gái của em”.

“ Em có chị gái à?”. Thừa Ảnh cũng không ngủ.

“ Vâng, chị ấy hơn em ba tuổi, là giáo viên dạy nhạc của một trường tiểu học trên thị trấn”.

Thừa Ảnh ngẫm nghĩ, rốt cuộc vẫn hỏi: “ Vì sao em lại làm công việc này? Sinh viên như em có rất nhiều cách để kiếm tiền tiêu vặt. Em có thể đi làm gia sư, tìm công ty nào đó làm bán thời gian. Vì sao em lại muốn tới Hội sở để làm việc?”.

“ Bởi vì sẽ kiếm được nhiều tiền”. Tiểu Băng hình như cười khẽ, ngữ điệu trầm thấp nhớ lại: “Chị cũng biết, nhà em chỉ là gia đình công nhân bình thường, tiền lương của ba mẹ không cao. Bình thường ăn tiêu tiết kiệm cũng chỉ đủ cung cấp cho hai chị em em ăn học, trong nhà căn bản không có gì để gửi ngân hàng. Sau này chị em đi làm nhưng trường tiểu học trên thị trấn đâu kiếm ra được mấy đồng cơ chứ. Huống hồ chị ấy còn phải nuôi con nhỏ, chi tiêu hàng tháng cho một đứa trẻ còn nhiều hơn cả người lớn. Hai năm trước tim mẹ em gặp vấn đề lớn, thiếu chút nữa thì cứu không được. Lúc đó bác sĩ nói phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, nhưng chi phí lên tới mấy vạn tệ, nhà em sao có thể gánh vác nổi? Nếu em không làm công việc này, có thể bây giờ em đã không còn mẹ nữa”.

Nói vợ chồng vì nghèo hèn mà trăm sự bi thương, có lẽ gia đình khốn khó cũng giống như vậy.

Tuy bản thân chưa từng phiền não vì tiền nhưng Thừa Ảnh có thể hiểu được sự bất lực và buồn bã ẩn chứa sau những chia sẻ đó.

Tiểu Băng là sinh viên của một trường đại học có tiếng, lại trẻ trung xinh đẹp, được ông Trời ưu ái. Có lẽ ngay tại thời điểm đó, cô ấy đã cho rằng chỉ có con đường này mới là sự lựa chọn tốt nhất để viện trợ cho gia đình mình.

Hai người càng nói chuyện càng cởi mở. Tiểu Băng miêu tả đại khái nội dung công việc của mình: “ Thực ra, công việc không như trong tưởng tượng của chị đâu. Phần lớn, bọn em chỉ uống rượu, nói chuyện phiếm hoặc đánh bài. Nếu khách thích sẽ gọi bọn em đi ăn khuya. Còn chuyện khác, chỉ cần bước ra khỏi Hội sở, người của Hội sở sẽ không can thiệp quá nhiều hành động của bọn em, tùy bọn em muốn làm gì thì làm”.

“ Vì vậy lúc nãy, em bị người ta đánh chỉ vì không đồng ý đi ăn khuya?”.

“ Vâng...Nhưng đó chỉ là chuyện hiếm khi xảy ra thôi. Vị khách ấy buổi tối uống khá nhiều rượu, tính tình lại nóng nảy. Hơn nữa...quả thực là do em không đúng”.

Thừa Ảnh vẫn cảm thấy vô lý: “ Chuyện xảy ra như vậy, em vẫn muốn sau này quay lại tiếp tục làm việc à?’.

“ Đúng vậy”. Tiểu Băng dùng giọng điệu hờ hững nói thật: “ Nhà em vẫn tiếp tục còn cần đến tiền, mà em...Em đã quen với cuộc sống hiện tại rồi. Em e là không còn cách nào khác để quay lại quãng thời gian suốt ngày lo nghĩ vì tiền nữa. Bây giờ em đã có nhà, ra ngoài đường không phải chen chúc trên xe buýt hay tàu điện ngầm, mua quần áo không cần phải vào cửa hàng cò kè mặc cả, nói tạm biệt với các loại mỹ phẩm rẻ tiền. Trước khi vào Hội sở, em không biết có tiền lại tốt như vậy. Hiện tại, em không thể tưởng tượng nổi bộ dạng của em sẽ như thế nào nếu mất đi tất cả”.

Thừa Ảnh trầm mặc trong bóng tối.

“ Không phải chị cảm thấy em là người rất hư vinh đấy chứ?”. Tiểu Băng tự mỉa mai hỏi.

“ Em có quyền lựa chọn cuộc sống của mình”. Thừa Ảnh đáp: “ Nếu em xác định đi theo con đường này, chị hy vọng em có thể học được cách bảo vệ bản thân. Ít ra chuyện như ngày hôm nay, em căn bản có thể tránh được”.

“ Em hiểu ý của chị. Kỳ thực, bình thường em không bốc đồng như vậy, cũng chưa từng gặp rắc rối vì khách hàng. Chỉ vì tối nay tâm trạng của em không được tốt cho lắm”.

“ Hôm nay là sinh nhật của em”. Thừa Ảnh nhấn mạnh.

Nhưng Tiểu Băng lại thở dài: “ Cũng chính vì vậy nên thành ra thế này”.

“ Là sao?”.

“ Em nghĩ...Có lẽ em đã thích một người đàn ông”. Hình như đắn đo mãi, cuối cùng Tiểu Băng cũng quyết định thẳng thắn.

Trong lòng Thừa Ảnh mơ hồ có dự cảm: “ Không lẽ em thích một người trong Hội sở?”.

“ Vâng. Nhưng trong lòng em không rõ. Anh ấy không phải của em”.

“ Anh ta đã có bạn gái rồi à?”.

“ Không. Anh ấy đã có gia đình”. Tiểu Băng bật cười, tựa như vô cùng đau khổ: “ Em làm ở đó hai năm, gặp đủ mọi loại người nhưng chỉ có anh ấy là người đàn ông đã làm em động tâm. Em không hy vọng xa vời là mình có thể có được người đàn ông như thế. Em chỉ hy vọng mình có thể thuộc về anh ấy. Nhưng ngay cả như vậy em cũng không làm được”.

Tiểu Băng nói rất nghiêm trang, Thừa Ảnh không khỏi giật mình: “ Anh ta từ chối em à?”.

“ Không phải. Em chưa từng nói với anh ấy. Nhưng em biết, em và anh ấy vĩnh viễn không có khả năng”.

******

Thực ra, anh ấy đã không cự tuyệt cô, thậm chí từng có một thời gian ngắn, anh ấy còn cho cô được hưởng thụ sự đãi ngộ hết mức..

Đó là một thể nghiệm cô chưa từng trải qua trong đời, hạnh phúc gần như không thực tế vì được ai đó sủng ái, như được nâng lên mây cao, thế gian ngàn vạn phồn hoa này đều dễ như trở bàn tay.

Cảm giác được một người đàn ông chiều chuộng khiến cô như quên hết mọi cảm giác.

Cô không quan tâm anh ấy là người gặp dịp thì chơi, cũng không để tâm anh ấy còn có người phụ nữ khác. Thậm chí, cô không hy vọng xa vời sẽ chiếm giữ lấy anh ấy.

Trái tim của anh ấy, tình cảm của anh ấy, cô chỉ cần một chút.

Cô chỉ cần được chia cho một chút thôi là sẽ cảm thấy thỏa mãn.

Khi nhàn rỗi, đám chị em trong Hội sở thường tụ tập nói chuyện, có người cảm thán bảo rằng: “ Công việc này của chúng ta đối với khách hàng cũng là duyên phận. Nếu như may mắn thì được sống chung với người mà mình thích. Còn nếu như gặp phải một vị công tử nào đó chẳng ra gì thì phải chấp nhận chịu đựng nôn mửa để mong kiếm được ra tiền...”.

Cô luôn nghĩ, gặp được người đàn ông kia, chỉ sợ đó là duyên phận của cuộc đời này.

Lúc ấy cô vừa mới đến chưa được bao lâu, ngay cả cách cười cũng chưa đủ chuyên nghiệp, thỉnh thoảng uống vài ly rượu mà gương mặt lập tức như bị thiêu cháy, hai má cứng ngắc, đầu lưỡi tê dại, sao có thể cười được? Vì điều đó mà không ít lần đã bị quản lý trách mắng.



Nhưng cô hết lần này đến lần khác vẫn bị anh nhìn trúng.

Ngày đầu tiên gặp mặt, bởi vì trường học đột xuất tăng thêm giờ, học được một nửa cô vội vội vàng vàng trốn tiết. Thậm chí lúc tới hội sở quần áo chưa kịp thay đã bị giục vào phòng VIP.

Vì vậy, một tay cô vừa cầm theo chiếc váy vừa cẩn thận đẩy cửa.

Tiếng nhạc ầm ĩ rất lớn đập vào mặt, có người đang ôm người đẹp trong lòng, tay cầm mic hát sai nhịp một ca khúc quen thuộc. Cô đi một đôi dép kẹp mới mua, ngón chân bị đôi dép mới cọ xát gây đau đớn. Ánh sáng trong phòng bao u ám, cô hơi có chút thất thần, chân dẫm lên tấm thảm mềm mại tựa như sắp ngã.

May mắn, viên quản lý đứng bên cạnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô

Cô khẽ cắn môi, nghĩ không tránh được sẽ bị quở mắng. Kết quả, quản lý không tỏ thái độ bất thường, chỉ thúc giục nói: “ Ngây ra đó làm gì, mau lại kia đi”.

Cô ngẩng đầu lên, theo lời quản lý nhìn về phía trước.

Căn phòng bao rộng lớn sang trọng, trên chiếc sô pha to rộng có một người duy nhất đang ngồi. Ánh đèn như những vì sao vỡ vụn, sâu kín rơi trước người anh ta. Hình như anh ta đang uống rượu, dáng dấp lười biếng vùi sâu trong chiếc sô pha. Khuôn mặt ẩn trong bóng tối nhưng ánh mắt lại sáng vô cùng, hờ hững nhìn cô.

Tuy là người mới tới nhưng cô biết anh ta là khách mời danh dự của phòng bao này, những người khác chỉ là làm nền mà thôi. Huống hồ, những người khác...Mỗi người trong tay đều ôm một hai cô gái, chơi đùa hết sức náo nhiệt.

Chỉ có anh ta là bên cạnh trống không.

Cô còn đang ngạc nhiên, bỗng nghe anh ta nói: “ Cô lại đây”. Giọng nói trầm thấp mang theo một chút men say.

Cô ngoan ngoãn đi đến trước mặt.

Ánh sáng giao thoa, rốt cuộc cô cũng nhìn rõ diện mạo của anh ta. Một gương mặt trẻ trung anh tuấn gần như sắc nét, rõ ràng đã say nhưng ánh mắt vẫn thiêu đốt, mang theo hơi thở trong trẻo lạnh thấu xương.

Anh ta duy trì tư thế lười nhác, ánh mắt hơi nheo nheo nhìn cô, sâu trong đáy mắt phảng phất hiện lên một tia cực quang rất nhỏ, bỗng vươn tay đem cô kéo đến trước người.

Sức lực của anh ta không nhỏ khiến cô gần như ngã ngồi xuống. Khoảng cách gần như vậy, có thể thấp thoáng ngửi thấy hương vị lạnh lẽo thấm vào người. Cô khẽ chặn tay trước ngực anh ta, tim đập mạnh, giọng nói run rẩy: “ Ngài...xin hỏi tôi phải xưng hô như thế nào ạ?”. Đây là lần đầu tiên, cô cảm giác hơi thở của mình không được ổn định nhưng không phải vì sợ hãi.

“ Thẩm Trì”. Anh ta khẽ cười, ánh mắt hơi ngà ngà vẫn đang dừng trên mặt cô.

Cô khẽ cắn môi, nâng ly rượu lên định kính nhưng anh thản nhiên lấy ly rượu trong tay cô ra, hơi nhướng mày hỏi: “ Tửu lượng của cô tốt lắm à?”.

Cô lắc đầu.

Anh cười to: “ Vậy thì đừng có uống”.

Buổi tối hôm ấy, anh uống rất nhiều rượu, còn cô từ đầu tới cuối đều chấp hành dùng nước khoáng để tiếp khách. Cuối cùng, bất kỳ ai cũng nhìn ra cô có được sự ưu đãi đặc biệt, một số chị em khác còn tỏ rõ vẻ mặt ghen tị. Nửa đêm, khi rời đi, anh đã uống quá say, tay nhéo nhéo cằm cô, hỏi: “ Có đói bụng không?”.

Chưa từng có ai hỏi cô như vậy, không phải trước đây, mà cả cuộc sống sau này, cũng không ai hỏi cô như thế.

Những vị khách khác muốn đưa cô đi, bình thường chỉ nói một câu: “ Theo tôi ra ngoài ăn đêm đi”.

Giọng nói của anh sau khi say như mang theo hơi cồn nguyên chất mát lạnh, trong ánh đèn lờ mờ tối tăm nhẹ nhàng thu hút cái nhìn của cô. Cô biết anh đã say nhưng ánh mắt vẫn mang lại cho cô cảm giác dịu dàng chiều chuộng mà lần đầu tiên cô được thấy trong đời.

Và ánh mắt ấy, sau khi cô được anh cưng chiều đã không còn nhìn thấy nữa.

Cô thậm chí không biết mình có chỗ nào hấp dẫn anh đến vậy, chỉ biết tất cả giống như một giấc mơ, hơn nữa, đó còn là một giấc mơ vô cùng đẹp.

Trong thời gian đó, số lần anh đến hội sở rất thường xuyên. Thỉnh thoảng uống rượu, đôi khi cùng mọi người đánh bài, gần như đều gọi cô đi theo.

Hàng đêm sau khi hoạt động kết thúc, cô liền cùng anh xuống núi ăn khuya.

Cô dần dần biết được thân phận của anh, bất kể đi đến đâu đều tiền hô hậu ủng. Cuộc sống của cô đi theo anh như sao quanh trăng sáng, bởi anh cũng hết sức chiều chuộng cô.

Cũng chỉ như thế mà thôi.

Cuối cùng, anh dẫn cô đi ăn, tặng cô những món quà đắt tiền, thậm chí có lúc, cô có thể không phải uống rượu nhưng chỉ như thế mà thôi.

Ai cũng nói anh sủng ái cô nhưng trên thực tế, cho tới bây giờ, cô vẫn chưa có được điều cô muốn, cho dù là một nụ hôn.

Cô mơ hồ biết vấn đề xảy ra rồi lại đoán không được rốt cuộc là vì chuyện gì.

Chỉ có một lần, anh đến hội sở một mình. Kỳ thực, anh đã say bét nhè khi đến hội sở, nửa nằm nửa ngồi như đang ngủ trên sô pha. Cô cầm chiếc khăn ấm bước vào, định lau mồ hôi trên trán. Kết quả cô vừa lại gần, anh đột nhiên cảnh giác mở to mắt.

Rõ ràng là say, ánh mắt vẫn sắc bén như dao, dừng trên mặt cô. Cô lập tức thấp giọng nói: “ Là em”.

Vài giây sau, cô chứng kiến ánh mắt anh trong thoáng chốc dần dần dịu xuống, cuối cùng biến thành ngà ngà, mơ màng không hề phòng bị.

Anh nhắm mắt lại lần nữa, mi tâm hơi cau: “ Khó chịu quá...”.

Giọng anh khàn khàn, trái tim cô nghe mà đau đớn, vội vàng cầm lấy khăn mặt giúp anh lau chùi. Anh đương nhiên thuận theo, để mặc cô hý hoáy.

Sau cùng, lúc cô đang chuẩn bị đứng dậy để đi lấy nước, bất thình lình bị anh vươn tay giữ lại.

Bàn tay anh nóng hầm hập, lao nhanh ra nắm lấy cổ tay cô, đặt tay cô trước ngực mình. Cô nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh sô pha, cảm thấy khó hiểu, lại dường như buồn cười, giọng nói mềm mại dịu dàng: “ Em đi lấy nước cho anh uống”.

Anh thì thầm đáp: “ Ừ”, mắt nhắm lại như cũ, bàn tay cầm tay cô vẫn không nhúc nhích.

Cô nghi ngờ anh đã không nghe thấy, đành cúi người sát xuống, nói một lần nữa. Nhưng anh vẫn không hề có phản ứng.

Phòng bao yên tĩnh, ánh đèn chiếu rọi xung quanh chiếc ghế sô pha tạo thành những vòng sáng xuyên qua bóng tối. Cô cứ nhìn anh gần như vậy, sâu trong đáy lòng bỗng sinh kích thích, đánh bạo nhẹ nhàng đưa môi dán lên.

Ban đầu, cô vừa muốn hôn vừa muốn lui, dù sao trước kia cô cũng chưa từng làm chuyện như thế này bao giờ. Nhưng tuyệt đối không thể ngờ, ngay trong thời khắc cô chuẩn bị rời đi thì bỗng bị anh dùng lực giữ lại.

Không biết từ khi nào, đôi mắt anh đã mở một nửa, ánh mắt sâu thẳm dừng trên gương mặt cô. Nhưng vì khoảng cách quá thân mật, cho nên tiêu điểm hơi mơ hồ, tựa như không phải đang nhìn cô.

Cơ thể đang nằm nhoài trên người anh chưa kịp phản ứng cũng đã bị anh chiếm thế chủ động, hôn sâu hơn.

Như người bị mắc kẹt trên sa mạc khô cằn trong một thời gian dài, khi nhìn thấy ốc đảo, anh tham lam chiếm lấy từng chút một đôi môi mềm mại ngọt ngào của cô. Môi lưỡi bị tách ra, cô tiếp nhận bàn tay mưa rền gió dữ đang xâm nhập cướp bóc, xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng mùi rượu. Cô cảm thấy mình cũng như muốn say, toàn thân như rơi vào một con thuyền nâng giữa sóng lớn, choáng váng nhưng không có sức lực giãy dụa để thoát ra, cứ như vậy để mặc anh không có chừng mực tìm tòi.

Cô biết anh thật sự đã say, bởi vì những lúc tỉnh táo, cho tới tận bây giờ anh chưa từng chạm vào người cô. Mà giờ đây, nụ hôn sâu nhiệt tình này gần như bao phủ lấy cô.

Đến khi cô gần như không thể thở nổi, anh rốt cuộc mới buông cô ra.

Cô thở hổn hển không ngừng, cơ thể như thoát lực, ngay cả những ngón tay cũng mềm oặt. Tác dụng của cồn khiến tim anh đập dồn dập. Cô cứ như vậy cách một lớp vải mỏng, nằm sấp im lặng lắng nghe tiếng tim anh.

Một hồi lâu sau, cô mới có cảm giác các ngón tay anh từ cổ hướng lên đường cong phía trước mơn trớn hai má cô, mang theo sự kiên nhẫn và ôn tồn vô hạn. Cô biết anh vẫn chưa tỉnh, sự va chạm này chỉ như một loại hành động vô thức nhiều hơn.

Cô im lặng nhắm mắt lại.

Tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay, giống như một giấc mơ. Nhưng lại không giống nằm mơ. Bởi vì, dù là trong giấc mộng, bản thân cô cũng chưa từng được anh cư xử dịu dàng đến thế.

Cô không kêu một tiếng, lặng lẽ cảm nhận hơi ấm trong lòng anh. Cho đến khi, những ngón tay ngừng lại trên trán cô, sau đó là một sự im lặng kéo dài.

Giờ đây, cô thật sự không muốn phá tan hình ảnh trong giấc mơ. Cô đã đợi bao lâu như vậy, trái tim trông ngóng lâu như vậy, mới có thể có được giờ phút này quả không dễ dàng gì.

Cho đến lúc hai chân bắt đầu run lên, cô mới theo bản năng khẽ cử động. Nhưng phía sau, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói vô cùng nhỏ nhẹ. Cô chưa bao giờ thấy anh nói chuyện bằng một giọng ôn nhu như vậy, gọi tên một cô gái.

Có lẽ anh đã quá say nên nói nhanh và nhỏ nên cô nghe không rõ hai từ ấy. Nhưng trong lòng cô mơ hồ biết nhất định đó là tên của một cô gái.

Không phải tên cô. Tên của cô phát âm khác hoàn toàn.

Trong nháy mắt, trong lòng cô phảng phất như trống đánh, trên lưng nổi một lớp mồ hôi.

Một số sự thật không cần phải suy nghĩ quá lâu, đôi khi chỉ trong phút chốc ngắn ngủi, cô liền hoàn toàn tỉnh ngộ.

Cô từng có một mong ước hèn mọn, ti tiện mà cho rằng, cho dù cùng với người phụ nữ khác chia sẻ tình yêu với người đàn ông kia, là do cô can tâm tình nguyện.

Nhưng cho tới hôm nay, cho đến giây phút này, cô mới hay cho dù nguyện vọng đó có hèn mọn như vậy cũng chỉ là điều ngoài tầm với.

Vĩnh viễn không thể chạm vào.

Không phải cô không đủ tốt, cũng không phải do người khác không đủ tốt. Chỉ là cho dù có sử dụng được thì người phụ nữ trong lòng anh mới là giấc mơ cô vĩnh viễn không thể chạm vào.

“ Nếu đối phương đã có gia đình, vậy em cũng đừng mơ mộng nữa”.



Giọng nói bên cạnh đã kéo dòng suy nghĩ của Tiểu Băng trở lại, Tiểu Băng mỉm cười đáp: “ Chị yên tâm, em hiểu mà”.

Thừa Ảnh trở mình, tự tìm tư thể thoải mái để đi vào giấc ngủ, ngữ điệu vì vậy mà trở nên có chút mơ hồ: “ Chị sợ em rơi vào quá sâu, đến lúc đó sẽ làm hại chính mình”.

“ Không đâu, em đã nghĩ thông suốt. Hơn nữa, cũng đã lâu em không gặp anh ấy”.

“ Vậy à? Có thể anh ta đã có niềm vui mới”. Thừa Ảnh thuận miệng nói.

Tiểu Băng khẳng định: “ Không có khả năng”.

“ Vì sao?”.

“ Em đoán thôi”. Tiểu Băng không muốn nói chuyện nhiều, trùm kín chăn đáp: “ Chị Thừa Ảnh, chúng ta ngủ thôi. Hôm nay chắc chị cũng mệt rồi”.

“ Ừ”. Thừa Ảnh nhắm mắt lại: “ Chúc ngủ ngon”.

Mấy hôm sau, Thừa Ảnh không thấy Tiểu Băng ở lớp yoga, qua điện thoại mới biết cô ấy tạm thời ở nhà dưỡng thương.

“ Bên kia hội sở có gây khó dễ cho em không?”.

“ Không có, chị đừng lo lắng”. Tâm trạng của Tiểu Băng rõ ràng đã được hồi phục, cô nói đùa: “ Chị bắt đầu quan tâm đến em hơn cả chị gái em đấy”.

Thừa Ảnh cũng cười: “ Em giống như Thẩm Lăng, không khác gì em gái chị”.

Lúc ngắt điện thoại, cô lái xe từ tầng hầm ra, đi qua cổng bệnh viện thì nhìn thấy một đám đông cả đàn ông đàn bà đang cầm biểu ngữ màu đỏ trắng, tiếng ồn ào truyền ra rất xa. Cô vội vàng nhìn qua cửa kính xe rồi nhanh chóng đánh tay lái sang đường khác.

Gần đây trong bệnh viện đã xảy ra sự cố. Có một vị bác sĩ vì chẩn đoán nhầm khiến bệnh nhân tử vong, người nhà bệnh nhân đến yêu cầu bồi thường. Kết quả là bệnh viện không đồng ý, vì thế bọn họ đã khởi kiện, đồng thời gây náo loạn bệnh viện. Liên tục trong vòng một tuần đều đứng chắn ở cửa bệnh viện gây thị uy. Thi thoảng có một vài bác sĩ lái xe riêng bị bọn họ hung hăng ngăn lại, thái độ ngang ngược, lời lẽ tục tĩu, không những làm ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của bệnh viện còn khiến cho mọi người cảm thấy hoảng sợ. Nội bộ bệnh viện đã ban hành thông báo khẩn cấp, nhắc nhở mọi người nên ra vào bằng đường vòng.

Vì việc này mà Thừa Ảnh về nhà muộn hơn so với ngày thường. Xe chạy đến dưới lầu, đèn xe phía đối diện liền hướng về phía cô nhấp nháy hai cái.

Cô bị ánh sáng làm hoa mắt nên tạm thời dừng xe lại. Đối phương cũng vội vàng tắt đèn, một thân hình cao lớn thon dài màu đen đẩy cửa xe ra đi đến, như hòa lẫn trong bóng tối trầm lắng.

Cô sửng sốt, không biết vì sao tim bỗng đập nhanh hơn. Nhưng cô chỉ biết ngồi bên ghế lái, im lặng bất động nhìn đối phương tới gần.

“ Sao thế, sao lại không phản ứng gì khi thấy anh vậy?”. Thẩm Trì một tay đút trong túi áo khoác, một tay gõ cửa kính xe, chờ cô hạ cửa sổ xuống, anh mới hơi nhướng mi hỏi.

Gương mặt cô không chút thay đổi: “ Lười xuống xe, lát nữa còn phải đánh vào tầng hầm”. Nói xong cô liếc mắt nhìn anh, hỏi không đầu không cuối: “ Đại giá quang lâm, anh có việc gì à?”.

Thẩm Trì cười như không cười dò xét: “ Lên lầu rồi nói”.

Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới lại khiến cô thấy không vui, lập tức giận tái mặt: “ Không được, tôi không thích đi đâu cả, có chuyện gì thì nói ngay dưới này đi”.

Kết quả, Thẩm Trì thật sự cười thành tiếng. Lúc này anh giống như đang thưởng thức sắc mặt nổi giận đùng đùng của cô. Trong ánh mắt sâu đen ẩn chứa không che giấu vẻ hứng thú, chăm chú nhìn cô: “ Đã hơn nửa tháng rồi sao vẫn giận à?”.

Ai giận chứ?

Cô nhịn không được đưa khóe mắt coi thường nhìn sang, làm như không thèm cãi lại.

Nhưng anh trực tiếp vươn tay kéo cửa xe ra, cầm lấy tay cô: “ Nếu không muốn đi lên, vậy chúng ta cùng đi ăn cơm”.

Lực của anh không mạnh nhưng động tác vô cùng kiên quyết. Thậm chí, không để cho cô có cơ hội phản kháng hoặc cự tuyệt, đã gọi lái xe lại, dặn dò: “ Cậu lái xe này vào tầng hầm đi”. Nói xong liền kéo cô ngồi vào trong xe mình.

Cô dãy dụa theo bản năng nhưng anh vẫn nắm chặt tay, đồng thời thiện ý nhắc nhở: “ Xe đã chạy, bây giờ mà nhảy xuống sẽ bị thương đấy”.

“ Cũng là do anh ép buộc”. Cô không kiềm chế hét lên bực tức, mặc cho lái xe ngồi ở hàng ghế trước nghe thấy cười nhạo.

Nhưng lái xe của Thẩm Trì có tố chất rất tốt, mặc cho phía sau phát ra động tĩnh gì vẫn không chớp mắt mà nhìn thẳng phía trước, toàn tâm toàn ý vào việc lái xe, khóe mắt không mảy may bị mọi việc xuyên qua tấm gương chiếu hậu làm cho phân tán.

Xe quả nhiên nhanh chóng rời khỏi tiểu khu, chạy trên đường cái. Hơn nữa, xe còn chạy theo phương hướng lạ lẫm.

Thừa Ảnh sau khi trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “ Không lẽ anh thực sự sợ tôi mở cửa xe nhảy xuống à? Có thể buông tay tôi ra được không?”.

“ Không thể”. Thẩm Trì cất giọng bình bình trả lời.

Cô hít một hơi, thầm nghiến răng nghiêng người nhìn anh. Vì sao cô bỗng nhiên cảm thấy không đủ năng lực để nói chuyện? Cũng không đúng, bọn họ hình như trong lúc này vẫn không có cách gì để nói chuyện cùng nhau.

Tuy hôm trước anh nói phải đi nửa tháng nhưng thực tế, bọn họ đã hai mươi mấy ngày chưa gặp. Không biết có phải do ánh sáng, mà cô cảm thấy lần này anh trở về hình như gầy đi chút ít. Vì thế càng làm hiện rõ hình dáng và gương mặt anh tuấn. Anh nắm tay cô, không quá lạnh, cũng không quá nóng, độ ấm vừa đủ

Thừa Ảnh nhanh chóng phát giác ra mình đang thất thần, trong đầu không biết đang suy nghĩ vớ vẩn những gì. Cứ như vậy một lúc sau, bọn họ đã ra đến ngoài đường cao tốc.

Đèn đường hai bên lui nhanh về phía sau, ánh sáng nhấp nháy trên mặt Thẩm Trì, thấp thoáng hiện ra dấu vết của sự nhợt nhạt mệt mỏi.

Thừa Ảnh nghi ngờ chính mình hoa mắt. Từ sau khi mất trí nhớ và biết người đàn ông này cho đến nay, anh luôn tỏ khí thế lấn át, luôn chiếm vị trí là người thống trị. Có lẽ anh đã quen với phong thái mạnh mẽ, từ khi nào đã tỏ ra yếu ớt như vậy?

Cô đem suy nghĩ quan tâm vừa nảy sinh trong đầu nén xuống, chỉ hỏi: “ Anh định dẫn tôi đi đâu vậy?”.

“ Ăn cơm”. Thẩm Trì đáp gọn lỏn.

Nhiều hơn hai chữ sẽ chết sao? Cô nhịn không được lườm anh nhưng anh không nhận ra, ngược lại còn nhắm mắt, tựa lưng vào thành ghế phía sau: “ Chắc phải mất một tiếng, nếu cảm thấy nhàm chán, em có thể ngủ một lúc”.

Cô im lặng như cố ý chống đối lại anh, ánh mắt mở to, một lúc sau mới nói: “ Tay tôi mỏi nhừ rồi”.

Từ lúc lên xe tới giờ, tay phải của cô vẫn bị anh nắm chặt lấy, cô thử giãy nhưng giãy không ra, lại không muốn làm lớn trước mặt lái xe, đành cứng ngắc để mặc anh. Vốn tưởng nói như vậy, anh sẽ biết điều buông tay. Kết quả không ngờ tới, anh dường như không muốn lên tiếng, cũng không chịu buông tay cô ra, ngược lại mười ngón tay càng siết chặt hơn.

Thừa Ảnh trợn mắt há mồm, bởi vì anh đã phản ứng trước cô, hoàn thành một loạt động tác. Cố tình coi như giúp cô đổi tư thế, cho nên cô không có lý do để tiếp tục oán giận.

Còn Thẩm Trì hình như đã ngủ, bởi vì đoạn đường tiếp theo rất dài, anh vẫn không mở miệng nói một câu. Cô ngồi một mình chán gần chết, lại không thể nói chuyện với lái xe, đành lấy điện thoại ra chơi trò chơi. Nhưng vì chỉ có một tay nên thao tác không được tốt, làm cô mất mạng rất nhiều lần.

Cuối cùng, điều duy nhất đáng ăn mừng chính là, bữa tối hôm ấy đồ ăn thực sự rất ngon, không uổng phí thời gian để đi.

Kỳ thực, Thừa Ảnh không ngờ mình được dẫn đi ăn đồ nông trang, hơn nữa do chính ông chủ tự mình đứng bếp, bưng lên toàn những món ăn đầy hương vị màu sắc đặt lên bàn. Ngay cả rượu nếp của ông ấy cũng có mùi vị khác biệt, đáng tiếc tửu lượng của cô không tốt nên chỉ có thể uống được một chén nhỏ.

“ Trước kia chúng ta đã gặp nhau một lần”. Ông chủ cười tủm tỉm nói với cô.

“ Đúng vậy không? Trước kia tôi đã nói tay nghề của anh rất khá chưa?”

“ Trước mặt tôi thì chưa, lúc về nhà có nói với Thẩm Trì hay không thì tôi không biết”. Lão Lăng cười hề hề, cô nghi ngờ anh ta đang cố ý trêu chọc cô.

Nhưng cô vẫn vô thức nhìn sang Thẩm Trì, người vừa mới đặt đũa xuống, hờ hững nói: “ Nếu bữa cơm này không thể khiến em nhớ lại, như vậy có thể chứng minh hương vị của nó hết sức bình thường, không đáng để khen ngợi”.

Lão Lăng cười ha ha: “ Nếu đồ ăn tôi làm có thể có tác dụng thì tôi đã mở bệnh viện rồi”. Cả buổi tối anh ta tự rót tự uống, cảm thấy vô cùng mất hứng, nhịn không được nói với Thẩm Trì: “ Hôm nay dù thế nào đi nữa thì cậu cũng phải uống với tôi vài chén”.

Tối nay ngay cả Thừa Ảnh cũng uống một chén nhỏ nhưng Thẩm Trì chưa thấm một giọt rượu nào. Huống hồ, đây là lần đầu tiên suốt cả quá trình anh dùng tay trái cầm đũa ăn cơm. Tuy hành động rất lưu loát, trình độ linh hoạt không kém gì tay phải nhưng Thừa Ảnh nhớ rõ anh không phải thuận tay trái.

Mà vừa rồi ở trong xe, từ đầu đến cuối anh vẫn dùng tay trái nắm lấy tay cô.

Cô không ngốc nghếch, cho đến hôm nay, cô mơ hồ đoán tay phải của anh có vấn đề. Nhưng rốt cuộc là chuyện gì, cô vẫn nhẫn nại đợi đến lúc trên đường trở về mới hỏi.

Thực ra, lúc xe đã chạy đến trước cửa nhà, cô mới do dự hỏi một câu: “ Tay anh, không sao chứ?”. Cô là bác sĩ, quan tâm chăm sóc bệnh nhân vốn là bản năng trực giác. Nhưng khi cố tình đối mặt với anh, dường như tất cả mọi phán đoán đều tạm thời không nhạy bén, lại bỗng nhiên như có chút e dè, muốn dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với Thẩm Trì cũng là chuyện khó khăn.

Tâm trạng của Thẩm Trì hình như tốt hơn so với lúc đi, cười như không, hỏi lại: “ Em đây là quan tâm đến anh đấy à?”.

Cô không thừa nhận, mím môi nhìn anh chăm chú, xoay người đẩy cửa xe, giọng nói hơi cứng ngắc: “ Đừng để ý, tôi lên lầu đây”.

Cô đoán không ra suy nghĩ của anh. Không chỉ vậy, cô bỗng phát giác, có đôi khi, đến cả suy nghĩ của bản thân cũng trở nên khó nắm bắt.

Tựa như vừa rồi, chỉ trong lòng cô mới rõ, lúc đẩy cửa xe ra, cô gần như muốn bỏ chạy.

Chỉ cần đơn giản thừa nhận rằng cô quan tâm đến anh, điều này khó khăn gì cơ chứ?

Những chuyện tương tự, ở bệnh viện cô làm đâu có ít?

Chỉ khi đối mặt với một người thâm sâu như anh, cô bỗng sợ sệt, như thể nếu thừa nhận sẽ có một số điều thay đổi làm rung chuyển trời đất.

Mà cô sợ sự thay đổi này.

Cô đã rất vất vả mới thích ứng được với cuộc sống hiện tại. Và bây giờ, trong lòng cô đang chống lại mọi sự thay đổi mới.

Sự thực thì cô đi cũng không nhanh nhưng Thẩm Trì cũng không giữ lại. Sau lưng cứ như vậy im ắng, cho đến khi cô bước vào cửa vẫn chưa nghe thấy tiếng ô tô khởi động.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Bắt Đầu Đến Hiện Tại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook