[Tử Bất Ngữ] Ban Biên Tập Đêm Khuya
Chương 53: Một Người Khác (2)
Thảo Đăng Đại Nhân
16/12/2019
Tác giả: Thảo Đăng Đại Nhân
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Nếu mọi chuyện trong bài post này là sự thật vậy thì cũng quá là đáng sợ đi.
An Dạ không thể nào tưởng tượng ra cảnh căn nhà trống rỗng bỗng nhiên nhiều ra thêm một người, giống như vẫn luôn có ai đó đang theo dõi bạn, chỉ là bạn chưa phát hiện ra mà thôi.
Bình thường, nếu trong nhà có xảy ra chuyện gì đó thì người chủ nhà sẽ chủ động tìm nguyên nhân.
Ví dụ như có cái gì đó bị đổ trong phòng bếp, bởi vì chủ nhà ở một mình nên rất có khả năng gió thổi làm đổ, cửa sổ để mở nên nếu có gió mạnh sẽ làm đổ đồ.
Đây là sự phỏng đoán chủ quan của chủ nhà, trong tiềm thức của người đó tin tưởng hoàn toàn vào một điều — đó chính là trong nhà không có ai khác.
Nhưng nếu như đem điều đó loại bỏ, mọi chuyện sẽ biến thành — trong phòng bếp có động tĩnh là từ đâu mà ra?
Cứ như vậy thì cảm giác tất nhiên sẽ không giống nhau.
An Dạ tự nhiên cảm thấy lạnh lẽo, đầu óc không tự giác mà tưởng tượng phía sau mình, bên trong góc tối đằng kia đang có gì hay không.
Cứ cảm thấy ghê ghê sao á!
Cô nhìn trừng trừng màn hình máy tính, phát hiện màn hình cũng có thể phản quang — nếu có cái gì đó thì nhất định cô sẽ nhìn thấy.
Cô bèn nhanh chóng nắm chặt hai mắt lại.
"Đing đing — "
Máy tính truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, khiến cho cô ổn định tinh thần lại, click mở group chat.
[Tiểu Na]: Tiểu Dạ, cậu đang xem bài post đó hả?
An Dạ trả lời: Đúng vậy, tớ đang xem.
[Tiểu Na]: Thế nào? Nội dung trong đó ghê lắm phớ hôn? Cậu tin hông?
An Dạ: Cảm thấy.... cũng đáng tin.
[Tần San San]: Tớ khẳng định là trò mánh lới của mấy cây bút khác, dạng bài post kiểu này thấy cũng nhiều rồi, kết quả cuối cùng không phải là được nhà xuất bản để ý, sau đó ra sách thôi, vốn cũng không phải chuyện thật.
[Tiểu Cữu]: Cũng không nhất định mà, tớ.... dù sao thì tớ cũng tin. À, đúng rồi, Tiểu Dạ không phải đang công tác ở [Tử Bất Ngữ] sao? Không phải mỗi lần đăng số mới thì tạp chí kia cũng có cho đi khảo sát thực tế? Tiểu Dạ, có ma thật hông vậy?
An Dạ nghĩ nghĩ, trả lời cho bọn họ.
[Tiểu Dạ]: Tớ là tin đó.
[Tiểu Cảnh]: Ờm.... Tớ cũng tin.
[Tiểu Na]: Oa, Tiểu Cảnh, cậu gần đây đang làm gì? Không thấy cậu đăng bài mới, giống như bốc hơi luôn rồi vậy?
[Tiểu Cảnh]: Mọi người có nhìn thấy phần cuối của bài post kia không?
[Tần San San]: Phần cuối? Ở phần cuối đã xảy ra chuyện gì à?
[Tiểu Cảnh]: Mọi người xem đi, xem xong rồi tớ lại nói tiếp.
An Dạ bị cô ấy gợi lên lòng hiếu kỳ, nhịn không được lại mở bài post kia ra, tìm tin tức mới nhất của chủ thớt.
"Ngày 17 tháng 12, ngoài trời mưa tuyết.
Bởi vì tuyết rơi rất lớn nên tôi chỉ có thể ru rú trong nhà, quen biết mọi người lâu như vậy, có mọi người an ủi và bầu bạn nên tôi thực sự rất vui.
Mặc dù có một số bạn không tin nhưng chuyện đó chẳng quan trọng. Tôi thực sự hy vọng họ sẽ không bao giờ gặp phải những chuyện như vậy, cũng không cần phải chứng kiến trên đời này có ma quỷ.
Hiện tại tôi đang đứng bên bờ vực sụp đổ, hợp đồng thuê nhà mới đã kí xong nhưng phải đến ngày 13 tháng sau mới có hiệu lực, nghĩa là tôi vẫn còn phải ở chỗ này khá lâu nữa.
Cảm giác tồn tại của người kia càng lúc càng rõ ràng, dù chưa từng gặp qua nhưng từ một vài chi tiết không quan trọng, tôi vẫn cảm nhận được nó.
Kỳ thật, cho dù có chuyển nhà hay không cũng không có ý nghĩa bởi vì ngày hôm qua tôi lại trải qua một sự kiện, chuyện này làm cho tôi muốn điên luôn rồi.
Vì sợ hãi, tối qua tôi ngủ trên xe, không dám xuống.
Tôi ghé vào tay lái, ngủ mơ mơ màng màng, mặc dù khó chịu nhưng chỉ cần không ở cạnh nó thì vẫn an tâm hơn nhiều.
Vào lúc khoảng 02h sáng, bên trong xe bất ngờ vang lên tiếng nhạc từ radio.
Ban đầu tôi cho rằng trong lúc ngủ mình đã vô tình đụng trúng cái nút nào đó, làm cho trong xe có âm thanh, sau khi cẩn thận nghe kĩ, tôi lại phát hiện.... đây là kênh mà người đó thích nhất.
Lúc ở nhà, nó đều chờ khi tôi không chú ý thì chuyển radio sang kênh này.
Nói một cách khác, nó không chỉ ở nhà mà còn đi theo tôi, đi tới trong xe.
Thậm chí, có thể nó vốn không thuộc về căn nhà kia mà là thuộc về tôi.
Nó vẫn luôn ám theo tôi!
Xin lỗi mọi người, trong thời gian tới chắc có lẽ sẽ không có tin tức gì mới hơn, tôi thực sự muốn hỏng mất rồi."
An Dạ click mở group chat, nói: Tớ đã xem xong, đến nay chủ thớt vẫn chưa có update.
[Tiểu Cảnh]: Có thể chủ thớt sẽ không update nữa, vì chủ thớt đó là tớ.
[Tần San San]: (;"༎ຶД༎ຶ") vậy đây vốn là chuyện có thật?!
[Tiểu Cữu]: Thì ra nghề chính của cậu là tài xế tắc xi! (sai trọng điểm!)
[Tiểu Na]: Ài, Tiểu Cảnh đáng thương quá hà, phải làm sao bây giờ? Cậu ở đâu? Bắc Kinh? Ài, đáng tiếc tớ ở Thượng Hải.
[Tiểu Dạ]: Tiểu Cảnh.....
[Tiểu Cảnh]: Thực ra tớ bại lộ thân phận là có nguyên nhân, tớ muốn nhờ Tiểu Dạ giúp tớ. Tháng sau tớ mới chuyển nhà được, mặc dù chuyển hay không thì cũng như nhau. Với lại tớ có xem qua phần đầu bài viết mới của Tiểu Dạ, định để Tiểu Dạ đến nhà tớ khảo sát thực tế, nếu có thể xử lý được thứ kia đi là tốt nhất.
An Dạ nghĩ vậy cũng là một ý hay, cụ thể như thế nào thì còn phải bàn lại với Bạch Hành.
[Tiểu Dạ]: Tớ hỏi vị biên tập kia cái đã.
Cô gọi cho Bạch Hành, thuật lại mọi chuyện, sau đó lại được sự đồng ý của tổng biên tập thì mọi chuyện đã được định xuống.
An Dạ nhận được số điện thoại của Tiểu Cảnh, sang hôm sau liền khởi hành đi Bắc Kinh.
04h chiều ngày 21, An Dạ đi theo Bạch Hành đến cổng chung cư nơi Tiểu Cảnh ở.
Cô ấn chuông, chờ Tiểu Cảnh xuống mở cửa.
"Tớ mở cửa rồi, hai người lên đi." Máy ghi âm trước cổng phát ra giọng nói mềm mại của con gái, đây là giọng của Tiểu Cảnh.
Bọn họ theo tiếng nói đi lên lầu, lúc đi đến tầng hai thì An Dạ bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi.
"Đinh linh linh —" âm báo di động của cô là tiếng chuông nhà thờ.
An Dạ chưa kịp nhấc máy thì người gọi đã vội vã cắt đứt. Cô mở ra cuộc gọi nhỡ thì thấy đó là Tiểu Cảnh.
Chẳng lẽ Tiểu Cảnh sợ bọn họ không biết cửa đã được mở nên muốn nhắc nhở bọn cô?
An Dạ không gọi lại mà chỉ tăng nhanh bước chân, đến trước cửa nhà Tiểu Cảnh.
Cô ấn chuông, chờ đối phương ra mở cửa.
"Là Tiểu Dạ hả?" Có người mở cửa, là một cô gái, sắc mặt cô ấy xanh trắng, khí sắc rất kém, hỏi một cách suy yếu.
An Dạ gật đầu, sau đó giới thiệu Bạch Hành đang đứng phía sau mình: "Anh ấy là biên tập của tớ — Bạch Hành."
"Nghe tiếng đã lâu, tên thật của tớ là Tô Tĩnh, để cho tiện thì Tiểu Dạ cứ gọi tớ là Tiểu Tĩnh nhé." Cô ấy cười cười, mời bọn họ vào nhà.
An Dạ quan sát bố cục xung quanh, quả nhiên phát hiện ở ngoài cửa có gắng một ngọn đèn, bóng đèn bên trong đã bị gỡ bỏ, chỉ còn lưu lại xác của cái chụp đèn đã bể tanh banh.
"Là bị đập hư rồi." An Dạ nói thầm một câu.
Tiểu Tĩnh mời hai người vào, giới thiệu một vòng trong nhà, ngay sau đó chỉ một phòng cho họ.
Tiểu Tĩnh: " Gian phòng này ngày thường đều bỏ trống, hai người có thể ở tạm. Hôm nay tớ hơi bị sốt, muốn lên giường nằm nghỉ một lát, cần nấu cái gì thì phòng bếp ở ngay bên cạnh này, xin lỗi nhé, hôm nay tớ mệt nên không thể chiêu đãi hai người thật tốt."
An Dạ xua xua tay: "Không sao đâu, là chúng tớ làm phiền cậu mà, cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi, cơm chiều sẽ phần cho cậu."
"Được." Cô ấy xin lỗi cười cười, trở về phòng của mình.
An Dạ đánh giá căn phòng một chút thì thấy đệm chăn đều sạch sẽ, không tự giác nở một nụ cười.
Tiểu Tĩnh là một người rất chu đáo.
An Dạ mở di động ra, gửi một tin lên group chat.
[Tiểu Dạ]: Tớ đã đến chỗ ở của Tiểu Tĩnh, à không, của Tiểu Cảnh.
[Tần San San]: Nhớ bắt kẻ kia sớm sớm nha, thấy ghê quá à!
[Tiểu Na]: Cố lên cố lên, Tiểu Dạ!
[Tiểu Cữu]: Ấu ấu ấu.... lại thêm một kỳ "những chuyện không thể không nói giữa tôi và Bạch đại biên tập" để hóng, tớ rất xem trọng hai người đó nha!
Này này! Mấy người thiệt là....
An Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, cô bất ngờ gửi được một mùi tanh tưởi tởm lợm, cái mùi này tràn ngập trong phòng, mãi mà vẫn không tan đi.
Cô không khỏi cau mày, đứng dậy mở cửa sổ, muốn xua tan đi mùi hôi đó nhưng cửa sổ mở một lúc lâu mà vẫn còn tanh.
Đi tới phòng bếp, cô phát hiện trên thớt gỗ có một con cá sống bị làm thành một đống hổ lốn, nói không chừng đây là tác phẩm do một tay Tiểu Tĩnh (một người không biết nấu ăn) làm ra, vốn định khoản đãi hai người bọn họ nhưng cô ấy lại bất ngờ bị bệnh.
Bạch Hành đi ra từ trong WC, thuần thục cầm lên con dao, động tác quen thuộc đè cá dưới lòng bàn tay, sau đó xuống dao làm sạch toàn bộ vẩy cá và nội tạng.
Anh liếc nhìn An Dạ một cái, hỏi: "Buổi tối em muốn ăn món gì?"
"Muốn uống canh cá." An Dạ trả lời theo đúng tiếng lòng của mình.
"Ra phòng khách đợi anh!"
An Dạ biết anh sợ mình làm cho vướng tay vướng chân, chỉ có thể dằn lòng đi tới phòng khách. Mà vào lúc này, phía trước bỗng nhiên hiện lên một bóng người.
"Tiểu Tĩnh?"
"Á?" Đối phương nhìn về phía cô, đôi mắt trừng thật lớn, hiển nhiên là bị cô làm cho hoảng sợ.
Cô ấy ngập ngừng hỏi: "Tiểu..... Tiểu Dạ?"
"Ừ, là tớ nè." An Dạ khó hiểu, "Không phải cậu ở trong phòng nghỉ ngơi sao, sao lại đi ra phòng khách rồi?"
"Tớ....." cô ấy chần chờ một chút, rất nhanh liền rũ mắt xuống, nói: "Được, tớ quay về nghỉ ngơi đây."
Đi được vài bước thì cô ấy quay đầu lại nhìn An Dạ, biểu tình vừa cô đơn mà lại vừa phức tạp.
Đến cuối cùng là cô ấy bị làm sao?
An Dạ rất nghi hoặc.
Vì sao Tiểu Tĩnh lại đột nhiên hốt hoảng như vậy, hay là do sinh bệnh nên mới tương đối mẫn cảm đây?
An Dạ nghĩ hoài vẫn nghĩ không ra, bèn đơn giản mở TV lên xem.
Cô vừa nghe tiếng động phát ra từ trong TV, cả người vừa mơ màng sắp ngủ.
Lúc An Dạ hơi híp mắt mơ màng thì bên cạnh cô có ai đó đang tiến đến gần.
Có một loại cảm giác áp bách đè tới làm cô lập tức bừng tỉnh.
Có người?!
Là "người kia" theo như lời kể của Tiểu Tĩnh chăng?
An Dạ lại một lần nữa nhìn về phía TV thì thấy quả nhiên đã bị chuyển kênh.
Vừa rồi thật sự có người ngồi bên cạnh cô, cùng cô xem TV sao?
Quá.... quá đáng sợ rồi!
HẾT CHƯƠNG 53
Editor: Dưa nụ
Nguồn ảnh: Pinterest
Nếu mọi chuyện trong bài post này là sự thật vậy thì cũng quá là đáng sợ đi.
An Dạ không thể nào tưởng tượng ra cảnh căn nhà trống rỗng bỗng nhiên nhiều ra thêm một người, giống như vẫn luôn có ai đó đang theo dõi bạn, chỉ là bạn chưa phát hiện ra mà thôi.
Bình thường, nếu trong nhà có xảy ra chuyện gì đó thì người chủ nhà sẽ chủ động tìm nguyên nhân.
Ví dụ như có cái gì đó bị đổ trong phòng bếp, bởi vì chủ nhà ở một mình nên rất có khả năng gió thổi làm đổ, cửa sổ để mở nên nếu có gió mạnh sẽ làm đổ đồ.
Đây là sự phỏng đoán chủ quan của chủ nhà, trong tiềm thức của người đó tin tưởng hoàn toàn vào một điều — đó chính là trong nhà không có ai khác.
Nhưng nếu như đem điều đó loại bỏ, mọi chuyện sẽ biến thành — trong phòng bếp có động tĩnh là từ đâu mà ra?
Cứ như vậy thì cảm giác tất nhiên sẽ không giống nhau.
An Dạ tự nhiên cảm thấy lạnh lẽo, đầu óc không tự giác mà tưởng tượng phía sau mình, bên trong góc tối đằng kia đang có gì hay không.
Cứ cảm thấy ghê ghê sao á!
Cô nhìn trừng trừng màn hình máy tính, phát hiện màn hình cũng có thể phản quang — nếu có cái gì đó thì nhất định cô sẽ nhìn thấy.
Cô bèn nhanh chóng nắm chặt hai mắt lại.
"Đing đing — "
Máy tính truyền đến âm thanh nhắc nhở có tin nhắn, khiến cho cô ổn định tinh thần lại, click mở group chat.
[Tiểu Na]: Tiểu Dạ, cậu đang xem bài post đó hả?
An Dạ trả lời: Đúng vậy, tớ đang xem.
[Tiểu Na]: Thế nào? Nội dung trong đó ghê lắm phớ hôn? Cậu tin hông?
An Dạ: Cảm thấy.... cũng đáng tin.
[Tần San San]: Tớ khẳng định là trò mánh lới của mấy cây bút khác, dạng bài post kiểu này thấy cũng nhiều rồi, kết quả cuối cùng không phải là được nhà xuất bản để ý, sau đó ra sách thôi, vốn cũng không phải chuyện thật.
[Tiểu Cữu]: Cũng không nhất định mà, tớ.... dù sao thì tớ cũng tin. À, đúng rồi, Tiểu Dạ không phải đang công tác ở [Tử Bất Ngữ] sao? Không phải mỗi lần đăng số mới thì tạp chí kia cũng có cho đi khảo sát thực tế? Tiểu Dạ, có ma thật hông vậy?
An Dạ nghĩ nghĩ, trả lời cho bọn họ.
[Tiểu Dạ]: Tớ là tin đó.
[Tiểu Cảnh]: Ờm.... Tớ cũng tin.
[Tiểu Na]: Oa, Tiểu Cảnh, cậu gần đây đang làm gì? Không thấy cậu đăng bài mới, giống như bốc hơi luôn rồi vậy?
[Tiểu Cảnh]: Mọi người có nhìn thấy phần cuối của bài post kia không?
[Tần San San]: Phần cuối? Ở phần cuối đã xảy ra chuyện gì à?
[Tiểu Cảnh]: Mọi người xem đi, xem xong rồi tớ lại nói tiếp.
An Dạ bị cô ấy gợi lên lòng hiếu kỳ, nhịn không được lại mở bài post kia ra, tìm tin tức mới nhất của chủ thớt.
"Ngày 17 tháng 12, ngoài trời mưa tuyết.
Bởi vì tuyết rơi rất lớn nên tôi chỉ có thể ru rú trong nhà, quen biết mọi người lâu như vậy, có mọi người an ủi và bầu bạn nên tôi thực sự rất vui.
Mặc dù có một số bạn không tin nhưng chuyện đó chẳng quan trọng. Tôi thực sự hy vọng họ sẽ không bao giờ gặp phải những chuyện như vậy, cũng không cần phải chứng kiến trên đời này có ma quỷ.
Hiện tại tôi đang đứng bên bờ vực sụp đổ, hợp đồng thuê nhà mới đã kí xong nhưng phải đến ngày 13 tháng sau mới có hiệu lực, nghĩa là tôi vẫn còn phải ở chỗ này khá lâu nữa.
Cảm giác tồn tại của người kia càng lúc càng rõ ràng, dù chưa từng gặp qua nhưng từ một vài chi tiết không quan trọng, tôi vẫn cảm nhận được nó.
Kỳ thật, cho dù có chuyển nhà hay không cũng không có ý nghĩa bởi vì ngày hôm qua tôi lại trải qua một sự kiện, chuyện này làm cho tôi muốn điên luôn rồi.
Vì sợ hãi, tối qua tôi ngủ trên xe, không dám xuống.
Tôi ghé vào tay lái, ngủ mơ mơ màng màng, mặc dù khó chịu nhưng chỉ cần không ở cạnh nó thì vẫn an tâm hơn nhiều.
Vào lúc khoảng 02h sáng, bên trong xe bất ngờ vang lên tiếng nhạc từ radio.
Ban đầu tôi cho rằng trong lúc ngủ mình đã vô tình đụng trúng cái nút nào đó, làm cho trong xe có âm thanh, sau khi cẩn thận nghe kĩ, tôi lại phát hiện.... đây là kênh mà người đó thích nhất.
Lúc ở nhà, nó đều chờ khi tôi không chú ý thì chuyển radio sang kênh này.
Nói một cách khác, nó không chỉ ở nhà mà còn đi theo tôi, đi tới trong xe.
Thậm chí, có thể nó vốn không thuộc về căn nhà kia mà là thuộc về tôi.
Nó vẫn luôn ám theo tôi!
Xin lỗi mọi người, trong thời gian tới chắc có lẽ sẽ không có tin tức gì mới hơn, tôi thực sự muốn hỏng mất rồi."
An Dạ click mở group chat, nói: Tớ đã xem xong, đến nay chủ thớt vẫn chưa có update.
[Tiểu Cảnh]: Có thể chủ thớt sẽ không update nữa, vì chủ thớt đó là tớ.
[Tần San San]: (;"༎ຶД༎ຶ") vậy đây vốn là chuyện có thật?!
[Tiểu Cữu]: Thì ra nghề chính của cậu là tài xế tắc xi! (sai trọng điểm!)
[Tiểu Na]: Ài, Tiểu Cảnh đáng thương quá hà, phải làm sao bây giờ? Cậu ở đâu? Bắc Kinh? Ài, đáng tiếc tớ ở Thượng Hải.
[Tiểu Dạ]: Tiểu Cảnh.....
[Tiểu Cảnh]: Thực ra tớ bại lộ thân phận là có nguyên nhân, tớ muốn nhờ Tiểu Dạ giúp tớ. Tháng sau tớ mới chuyển nhà được, mặc dù chuyển hay không thì cũng như nhau. Với lại tớ có xem qua phần đầu bài viết mới của Tiểu Dạ, định để Tiểu Dạ đến nhà tớ khảo sát thực tế, nếu có thể xử lý được thứ kia đi là tốt nhất.
An Dạ nghĩ vậy cũng là một ý hay, cụ thể như thế nào thì còn phải bàn lại với Bạch Hành.
[Tiểu Dạ]: Tớ hỏi vị biên tập kia cái đã.
Cô gọi cho Bạch Hành, thuật lại mọi chuyện, sau đó lại được sự đồng ý của tổng biên tập thì mọi chuyện đã được định xuống.
An Dạ nhận được số điện thoại của Tiểu Cảnh, sang hôm sau liền khởi hành đi Bắc Kinh.
04h chiều ngày 21, An Dạ đi theo Bạch Hành đến cổng chung cư nơi Tiểu Cảnh ở.
Cô ấn chuông, chờ Tiểu Cảnh xuống mở cửa.
"Tớ mở cửa rồi, hai người lên đi." Máy ghi âm trước cổng phát ra giọng nói mềm mại của con gái, đây là giọng của Tiểu Cảnh.
Bọn họ theo tiếng nói đi lên lầu, lúc đi đến tầng hai thì An Dạ bỗng nhiên nhận được một cuộc gọi.
"Đinh linh linh —" âm báo di động của cô là tiếng chuông nhà thờ.
An Dạ chưa kịp nhấc máy thì người gọi đã vội vã cắt đứt. Cô mở ra cuộc gọi nhỡ thì thấy đó là Tiểu Cảnh.
Chẳng lẽ Tiểu Cảnh sợ bọn họ không biết cửa đã được mở nên muốn nhắc nhở bọn cô?
An Dạ không gọi lại mà chỉ tăng nhanh bước chân, đến trước cửa nhà Tiểu Cảnh.
Cô ấn chuông, chờ đối phương ra mở cửa.
"Là Tiểu Dạ hả?" Có người mở cửa, là một cô gái, sắc mặt cô ấy xanh trắng, khí sắc rất kém, hỏi một cách suy yếu.
An Dạ gật đầu, sau đó giới thiệu Bạch Hành đang đứng phía sau mình: "Anh ấy là biên tập của tớ — Bạch Hành."
"Nghe tiếng đã lâu, tên thật của tớ là Tô Tĩnh, để cho tiện thì Tiểu Dạ cứ gọi tớ là Tiểu Tĩnh nhé." Cô ấy cười cười, mời bọn họ vào nhà.
An Dạ quan sát bố cục xung quanh, quả nhiên phát hiện ở ngoài cửa có gắng một ngọn đèn, bóng đèn bên trong đã bị gỡ bỏ, chỉ còn lưu lại xác của cái chụp đèn đã bể tanh banh.
"Là bị đập hư rồi." An Dạ nói thầm một câu.
Tiểu Tĩnh mời hai người vào, giới thiệu một vòng trong nhà, ngay sau đó chỉ một phòng cho họ.
Tiểu Tĩnh: " Gian phòng này ngày thường đều bỏ trống, hai người có thể ở tạm. Hôm nay tớ hơi bị sốt, muốn lên giường nằm nghỉ một lát, cần nấu cái gì thì phòng bếp ở ngay bên cạnh này, xin lỗi nhé, hôm nay tớ mệt nên không thể chiêu đãi hai người thật tốt."
An Dạ xua xua tay: "Không sao đâu, là chúng tớ làm phiền cậu mà, cậu nhanh đi nghỉ ngơi đi, cơm chiều sẽ phần cho cậu."
"Được." Cô ấy xin lỗi cười cười, trở về phòng của mình.
An Dạ đánh giá căn phòng một chút thì thấy đệm chăn đều sạch sẽ, không tự giác nở một nụ cười.
Tiểu Tĩnh là một người rất chu đáo.
An Dạ mở di động ra, gửi một tin lên group chat.
[Tiểu Dạ]: Tớ đã đến chỗ ở của Tiểu Tĩnh, à không, của Tiểu Cảnh.
[Tần San San]: Nhớ bắt kẻ kia sớm sớm nha, thấy ghê quá à!
[Tiểu Na]: Cố lên cố lên, Tiểu Dạ!
[Tiểu Cữu]: Ấu ấu ấu.... lại thêm một kỳ "những chuyện không thể không nói giữa tôi và Bạch đại biên tập" để hóng, tớ rất xem trọng hai người đó nha!
Này này! Mấy người thiệt là....
An Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, cô bất ngờ gửi được một mùi tanh tưởi tởm lợm, cái mùi này tràn ngập trong phòng, mãi mà vẫn không tan đi.
Cô không khỏi cau mày, đứng dậy mở cửa sổ, muốn xua tan đi mùi hôi đó nhưng cửa sổ mở một lúc lâu mà vẫn còn tanh.
Đi tới phòng bếp, cô phát hiện trên thớt gỗ có một con cá sống bị làm thành một đống hổ lốn, nói không chừng đây là tác phẩm do một tay Tiểu Tĩnh (một người không biết nấu ăn) làm ra, vốn định khoản đãi hai người bọn họ nhưng cô ấy lại bất ngờ bị bệnh.
Bạch Hành đi ra từ trong WC, thuần thục cầm lên con dao, động tác quen thuộc đè cá dưới lòng bàn tay, sau đó xuống dao làm sạch toàn bộ vẩy cá và nội tạng.
Anh liếc nhìn An Dạ một cái, hỏi: "Buổi tối em muốn ăn món gì?"
"Muốn uống canh cá." An Dạ trả lời theo đúng tiếng lòng của mình.
"Ra phòng khách đợi anh!"
An Dạ biết anh sợ mình làm cho vướng tay vướng chân, chỉ có thể dằn lòng đi tới phòng khách. Mà vào lúc này, phía trước bỗng nhiên hiện lên một bóng người.
"Tiểu Tĩnh?"
"Á?" Đối phương nhìn về phía cô, đôi mắt trừng thật lớn, hiển nhiên là bị cô làm cho hoảng sợ.
Cô ấy ngập ngừng hỏi: "Tiểu..... Tiểu Dạ?"
"Ừ, là tớ nè." An Dạ khó hiểu, "Không phải cậu ở trong phòng nghỉ ngơi sao, sao lại đi ra phòng khách rồi?"
"Tớ....." cô ấy chần chờ một chút, rất nhanh liền rũ mắt xuống, nói: "Được, tớ quay về nghỉ ngơi đây."
Đi được vài bước thì cô ấy quay đầu lại nhìn An Dạ, biểu tình vừa cô đơn mà lại vừa phức tạp.
Đến cuối cùng là cô ấy bị làm sao?
An Dạ rất nghi hoặc.
Vì sao Tiểu Tĩnh lại đột nhiên hốt hoảng như vậy, hay là do sinh bệnh nên mới tương đối mẫn cảm đây?
An Dạ nghĩ hoài vẫn nghĩ không ra, bèn đơn giản mở TV lên xem.
Cô vừa nghe tiếng động phát ra từ trong TV, cả người vừa mơ màng sắp ngủ.
Lúc An Dạ hơi híp mắt mơ màng thì bên cạnh cô có ai đó đang tiến đến gần.
Có một loại cảm giác áp bách đè tới làm cô lập tức bừng tỉnh.
Có người?!
Là "người kia" theo như lời kể của Tiểu Tĩnh chăng?
An Dạ lại một lần nữa nhìn về phía TV thì thấy quả nhiên đã bị chuyển kênh.
Vừa rồi thật sự có người ngồi bên cạnh cô, cùng cô xem TV sao?
Quá.... quá đáng sợ rồi!
HẾT CHƯƠNG 53
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.