Chương 18: Trùng Họa (Bức Tranh Sâu) (Hạ)
Miêu Oa
14/03/2017
CHƯƠNG 18: TRÙNG HỌA (BỨC TRANH SÂU) (HẠ)
Dân gian có một loại cách nói thế này, tháng Bảy âm lịch tức là tháng của ma quỷ, đầu tháng Bảy là ngày Quỷ môn quan mở rộng cửa. Đêm này, chín Chí âm đại huyệt ở khắp mọi nơi sẽ được mở ra, quỷ hồn trong âm phủ có thể đi qua chúng nó mà tự do ra vào dương gian, hưởng thụ dương gian bởi vì đó là cống phẩm mà chúng nó chuẩn bị, duy trì liên tục cho đến hừng đông 12 giờ ngày 15 tháng 7 Quỷ môn quan đóng lại mới thôi.
Tập tục hoạt động trong ngày lễ Cô hồn, mọi người đều đã quen thuộc cách cúng bái, cách thực hiện và thả đèn trên sông.
Cúng bái thông thường chia làm hai loại, một loại là cúng quỷ hồn, một loại là cúng tổ tiên.
Quỷ hồn trong tháng Bảy âm lịch cũng có hai loại, một loại là ác quỷ, còn lại là quỷ chết không bình thường mà dân gian thường gọi là quỷ chết oan. Loại quỷ này có oán khí nặng nhất, vì để bọn nó không đi ra ngoài gây hại nhân gian, mọi người đành phải cúng tế bọn nó, để cho bọn nó đi về thi thể và huyệt mộ.
Một loại khác, hay còn gọi là “thiện quỷ”. Loại quỷ này bình thường đều là tổ tiên thân nhân trong nhà mọi người qua đời. Mọi người tin rằng người thân huyết mạch tương liên nên cho dù đã biến thành quỷ hồn cũng sẽ không làm hại gia đình của mình, chẳng những sẽ không làm thế mà còn trở thành lực lượng bảo vệ cho con cái trong nhà. Bởi vậy mọi người thông qua cúng bái để gọi quỷ hồn người thân trở về hưởng dụng đồ cúng, cũng như cầu khẩn quỷ hồn phù hộ và ban phước lành. Lễ cúng bái “thiện quỷ”, cũng chính là lễ giỗ tổ.
Giai đoạn đầu, lễ giỗ tổ và lễ cúng ma quỷ giống nhau, sau đó tập tục mỗi nơi không còn đồng nhất. Cách tương đối phổ biến tại thành phố Z là ăn bánh giáo bính đồng(24). Trong thành phố Z, hết mười người thì có chín người buôn bán làm ăn, bất luận làm kinh doanh lớn hay nhỏ, thương nhân luôn luôn vô cùng tin tưởng vào quỷ thần. Cho nên người dân trong thành phố Z đặc biệt coi trọng lễ giỗ tổ, giỗ tổ dùng giáo bính đồng cũng được chú trọng vô cùng. Giáo bính đồng tương tự như chả giò chiên, vỏ bánh được làm từ bột mì, ở bên trong có thịt, trứng rán xắt sợi, nấm mèo, giá đỗ và các loại thực vật khác. Đợi sau khi nhang đèn đã cháy xong, giấy tiền vàng bạc đã được đốt, lễ cúng kết thúc cả nhà có thể bắt đầu dùng đồ ăn và rượu đã được cúng trước đó.
Theo sự thay đổi của thời gian, khu vực nội thành của thành phố Z đã không còn thói quen này, nhưng ở nông thôn vẫn được thực hiện vô cùng long trọng. Có một số thôn làng còn mời gánh hát đến biểu diễn liên tục hơn nửa tháng, đương nhiên là diễn các vở tuồng liên quan đến quỷ thần.
Giống như phong tục thả đèn trên sông vẫn còn thường thấy ở nông thôn. Rất nhiều người tin tưởng nước có sự liên kết giữa cõi âm và dương gian, mọi người dùng giấy làm thành nhiều loại đèn đủ màu rồi thả trên sông, để chúng nó trôi theo dòng chảy, hi vọng những ánh sáng nhỏ nhoi có thể mang theo nỗi nhớ của người trên dương gian đến cho người dưới cõi âm.
Trừ việc đó ra thì bất luận là thành thị hay nông thôn, mọi người cũng sẽ đặt bên đường một ít hương nến và đồ cúng, đồ cúng đa phần là cơm nắm và cao hương, cách mỗi trăm mét sẽ gặp một chỗ. Làm như vậy gọi là “Thí thực”, là để lấp đầy bụng cô hồn dã quỷ trên phố, làm cho chúng không thể tới hại người.
Sáng sớm đầu tháng Bảy, Từ Nhàn Thuyền vội vàng mở cửa, sau đó chuẩn bị hương nến, làm bánh giáo bính đồng, ***g đèn…bận đến tối mày tối mặt.
9 giờ sáng, Tần Tử Giác đúng giờ đi xuống lầu, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn thì đã bị Từ Nhàn Thuyền kéo đi hỗ trợ. Công việc của y rất đơn giản, vẽ đồ án lên ***g đèn mà Từ Nhàn Thuyền đã làm. Dựa theo cách nói của Từ Nhàn Thuyền, những đồ án khác nhau đại diện cho những nguyện vọng khác nhau, có nhắn nhủ tưởng niệm, cũng có khẩn cầu phù hộ. Khi y vẽ xong, Từ Nhàn Thuyền còn muốn viết lên đó một số cái tên. Đợi khi Dương Diệp rời giường Từ Nhàn Thuyền sẽ đem công việc này giao cho anh ta, còn bản thân thì đi sao chép kinh văn.
Dương Diệp cảm thấy bản thân đều bận rộn cả buổi trưa, thế nhưng nếu hỏi hắn bận rộn cái gì thì hắn lại không trả lời được. Ngày hôm qua đợi ở cửa hàng đến tối khuya vì vậy được Từ Nhàn Thuyền giữ lại. Nguyên cả một đêm không ngừng nghe thấy tiếng bước chân vang lên, hắn sợ đến mức không ngủ được, khó khăn lắm mới chợp mắt được mấy tiếng, mới vừa thức dậy thì lại bị Từ Nhàn Thuyền sai bảo. Bận mãi cho đến ba giờ chiều, Dương Diệp mới nhớ ra mục đích mình tới chỗ này.
“Tần tiên sinh, tôi muốn biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?”. Nhìn một hồi, Dương Diệp đi đến hỏi Tần Tử Giác.
“Hỏi cậu ta”. Tần Tử Giác không ngẩng đầu lên, chỉ lấy tay chỉ qua chỗ Từ Nhàn Thuyền.
Dương Diệp nhìn Từ Nhàn Thuyền đang chỉnh lý công việc ở phía bên trong, lòng có chút do dự —— Từ Nhàn Thuyền người này rất nổi danh trong giới nhà giàu thành phố Z. Cậu ta đã từng xem qua phong thủy cho những người tai to mặt lớn, chỉ cần cậu xuất thủ chiêu tài trận, chưa có lần nào mà không kiếm được nhiều tiền. Thế nhưng cũng có nhiều người qua lại với cậu ta rồi bỗng dưng chết bất đắt kỳ tử. Tiếng đồn về Từ Nhàn Thuyền nhiều lắm, nhưng mặc kệ thế nào Dương Diệp cũng không muốn có quan hệ gì với người này.
Lúc này Từ Nhàn Thuyền bước tới, trong tay ôm một cái rương lớn, hỏi hắn: “Anh có xe không?”
Dương Diệp theo bản năng gật đầu.
“Đưa tôi đi tới một nơi”. Nói xong đem cái rương đưa cho hắn, còn mình ôm một cái khác, dẫn đầu ra cửa.
Dương Diệp cảm thấy vô cùng không ổn, theo lý tuổi tác của hắn lớn hơn Từ Nhàn Thuyền, lại còn lăn lộn nhiều năm trong thương trường như vậy, không có khả năng lại bại trước khí thế của Từ Nhàn Thuyền. Nhưng sự thật đúng là chỉ cần Từ Nhàn Thuyền lên tiếng, hắn sẽ không tự chủ được mà nghe theo, hình như không có lí do gì mà hắn phải lép vế ở trước mặt đối phương như vậy.
Mở cửa xe, bộ dáng Từ Nhàn Thuyền hoàn toàn xem hắn là người lái xe, cậu ôm cái rương ra ngồi phía sau. Dương Diệp sờ sờ mũi, cam chịu số phận mà khởi động xe.
Nguyên lai Từ Nhàn Thuyền muốn đi tới các “Hộ khách”(25) để đưa ***g đèn và kinh văn, đi được nửa đường cậu đột nhiên hỏi: “Gần đây có phải anh hay nghe được một vài tiếng nói chuyện kỳ quái phải không?”
(25) Hộ khách: mối hàng, khách hàng,…
Dương Diệp cả kinh, thiếu chút nữa đã buông tay lái, một lát sau hắn mới nói: “Đúng vậy…có chút kỳ quái”
“Chỉ nghe thấy âm thanh nhưng không nhìn thấy người?”
“…Phải”.
“Uh, hẳn anh đã biết âm thanh này đến từ đâu”.
Dương Diệp dứt khoát dừng xe bên đường, xoay người ra sau, thần tình kích động nói: “Có phương pháp nào có thể giải quyết không? Tôi thực sự…không chịu nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ phát điên mất!”.
Từ Nhàn Thuyền không trả lời mà tiếp tục đặt câu hỏi: “Một bên tai hay cả hai bên?”
“Cả hai, cả hai đều nghe thấy”. Dương Diệp nắm đầu vò tóc, “Hơn nữa càng lúc càng rõ”.
“Khi nào bắt đầu?”
“Sau khi cha nuôi tôi qua đời!”. Dương Diệp bụm mặt kêu to.
…
Trong một khoảng thời gian rất dài, trên xe không có bất kỳ âm thanh nào, Dương Diệp từ từ bình ổn lại tâm tình, sau đó khởi động xe.
Trên đường trở về, Từ Nhàn Thuyền nói: “Ah”.
Ah.
Là có ý gì? Là biểu thị cậu ta đã biết hay là biết rõ chân tướng của chuyện này? Hoặc là, cậu ta đã có phương pháp giải quyết? Trong đầu Dương Diệp có trăm nghìn dấu hỏi, nhưng ngoài miệng một câu cũng không có gan nói.
Lúc xuống xe, Từ Nhàn Thuyền nói: “Mấy ngày nay anh ở chỗ này đi”.
Dương Diệp đang muốn cự tuyệt, cậu ta lại nói: “Lập tức có đáp án”.
Một câu này đã giữ Dương Diệp lại. Hắn thấp thỏm bất an chờ từ mùng một đến 11 giờ đêm mùng sáu. Từ Nhàn Thuyền không làm bất cứ điều gì, Tần Tử Giác cũng không có dấu hiệu gì đặc biệt, cứ theo thường lệ ăn rồi tắm sau đó vẽ một chút.
Gần tới 12 giờ, Dương Diệp rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc còn phải chờ bao lâu nữa?”
Từ Nhàn Thuyền nhìn vào cái đồng hồ kiểu cũ đang nằm trên mặt đất, nói: “Mười lăm phút”. Còn mười lăm phút nữa sẽ đến ngày thứ bảy đầu tiên của tháng bảy âm lịch, đây là ngày người mới vừa qua đời trở về dương gian. Những người mới qua đời này, có thể là ma quỷ chết chưa tới ba năm, cậu đang đợi một con quỷ, cậu tin tưởng nó có thể cho cậu đáp án, chí ít là điều mấu chốt nhất.
Mười lăm phút này đối với Dương Diệp qua rất là lâu, đợi tới 0 giờ, tiếng chuông đồng hồ rốt cuộc cũng vang lên, thần kinh hắn cũng căng thẳng theo.
Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Tiếng chuông trong cửa hàng vang vọng từng tiếng, ở sâu bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Dương Diệp lắng tai nghe, tựa hồ có một đám “người” đang xếp hàng, không nhanh không chậm đi về phía cửa hàng. Thanh âm kia chứa đầy tử khí, khi nghe thấy làm cho da đầu hắn tê dại.
Đèn ***g treo bên ngoài cửa hàng chẳng biết đã sáng tự bao giờ, Từ Nhàn Thuyền cầm trong tay một cái hộp không ngừng loay hoay. Cậu ngồi rất gần cửa ra vào, mấy phút sau, cậu ngừng loay hoay rồi chìa tay ra giữa cửa chính, sau đó chậm rãi từ trong túi móc ra một sợi dây đỏ cột vào cổ tay mình.
Một đầu khác của sợi dây treo giữa không trung, Từ Nhàn Thuyền bắt đầu từ từ thu lại sợi dây, một màn không thể tưởng tượng được xuất hiện, cậu từ trong không khí kéo ra một đứa bé trai! Mà đầu kia của sợi dây đỏ đang cột trên cổ tay cậu bé này!
Sắc mặt cậu bé trắng bệt, đôi mắt đen nhánh, không có tròng mắt, giống như đúc gương mặt mà quái trùng tạo nên lúc trước. Dương Diệp lặng lẽ xoay đầu, không dám nhìn nữa.
Tần Tử Giác không nói một lời, cọ vẽ trên tay cũng không ngừng lại, tựa hồ chẳng hề quan tâm đến việc này.
Vẻ mặt cậu bé dại ra, đứng im như một con rối gỗ, Từ Nhàn Thuyền cầm một con quái trùng màu trắng đưa qua đưa lại trước mặt nó, sắc mặt cậu bé dần dần có biến hóa. Ánh mắt của nó rất tham lam, giống như một người sắp chết đói được cho ăn thức ăn ngon.
Từ Nhàn Thuyền hài lòng thu tay về, nói: “Giao dịch”.
Cậu bé dừng một hồi, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Cơ thể sống ký sinh?”
Cậu bé gật đầu, sau đó ngậm thật nhanh con sâu trong tay Từ Nhàn Thuyền, hành động giống như đang hút một sợi mì vào trong miệng rồi nhai nuốt.
Từ Nhàn Thuyền cầm lấy con sâu thứ hai: “Một lần một?”
Lắc đầu, thêm một con sâu vào bụng cậu bé.
…
Theo số lượng sâu trong tay vơi dần đi, Từ Nhàn Thuyền cũng đã hỏi gần đủ các vấn đề.
“Nói cho tôi biết, ngọn nguồn ở đâu”.
Lần này, cậu bé có chút do dự, nó gắt gao nhìn chằm chằm con sâu cuối cùng trong tay Từ Nhàn Thuyền, không hề nhúc nhích.
“Tiểu Nam”. Từ Nhàn Thuyền bỗng nhiên thốt ra một cái tên.
Ánh mắt của cậu bé trong nháy mắt rực sáng, nhưng một khắc sau lại trở về ngây ngẩn như cũ.
“Tiểu Nam, nói cho tôi biết”. Giọng nói của Từ Nhàn Thuyền rất nhẹ nhàng, thậm chí có chút mơ hồ.
Tần Tử Giác dừng cọ nhìn qua phía cậu.
Đúng lúc này, cậu bé bỗng nhiên dồn sức nhào lên cắn lấy con sâu rồi nuốt xuống. Sau đó, tựa như cái buổi tối cách đây không lâu kia, lần thứ hai nó dung hòa vào bức tranh sơn dầu trước mặt Tần Tử Giác rồi biến mất.
Vấn đề sau cùng đã hỏi xong, Từ Nhàn Thuyền tháo xuống sợi dây đỏ trên tay.
“Dương tiên sinh, anh xoay người lại đi”. Cậu kéo cái ghế ngồi bên cạnh Tần Tử Giác rồi bắt đầu giải thích.
“Đó không phải là sâu”. Cậu nói, “Đó là khôn xà”.
“Khôn xà là một loài vật chỉ có ở cõi âm, “Khôn” giống như “Khôn”(26), là âm, xà lại là động vật cực âm, cho nên ma quỷ đều rất thích ăn nó”.
(26) Khôn: Quẻ Khôn (một quẻ trong Bát quái, tượng trưng cho đất).
“Nhưng theo tôi được biết, đã hơn hai mươi năm dưới cõi âm chưa từng xuất hiện qua thứ đồ chơi này”.
“Vậy nó…”. Dương Diệp ấp a ấp úng không nói ra nửa câu sau —— và tôi có quan hệ gì?
Từ Nhàn Thuyền nở nụ cười rồi nói: “Khôn xà sống ký sinh trên cơ thể người”.
Dương Diệp trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Tôi đây…”
“Không sai. Anh bị ký sinh”. Từ Nhàn Thuyền nâng cầm tựa ở trên bàn, nói, “Người bị khôn xà ký sinh, chẳng khác nào có quan hệ với cõi âm. Nếu như tôi đoán không sai, anh bị ký sinh ở vị trí lỗ tai”.
Nói cách khác, nếu như khôn xà ký sinh trên mắt người, thì người đó có thể thấy được ma quỷ? Nghĩ tới đây, Dương Diệp cảm thấy vui mừng, may là không phải ở mắt, bằng không mà nói hắn không chừng đã điên rồi.
Thế nhưng, vì sao vô duyên vô cớ hắn lại bị khôn xà ký sinh?
“Khôn xà chỉ có thể ký sinh trên cơ thể người sống”. Từ Nhàn Thuyền tiếp tục giải thích, “Cũng chính là chỉ khi người nó ký sinh bị tử vong, chúng nó mới có thể đi tìm vật chủ thứ hai, mà vật chủ thứ hai chính là người đứng gần người chết nhất. Thi thể của Dương lão tiên sinh, là cậu phát hiện đầu tiên đúng không?”
Trong quá trình cậu giải thích, Tần Tử Giác vẫn luôn lắng nghe. Vì vậy, cậu hướng mặt qua phía Tần Tử Giác, nói: “Mẹ của anh, chắc là bị ký sinh ở tay và đại não. Cùng cõi âm có liên hệ, còn có một phương thức khác, chính là người bị ký sinh có thể thông qua khống chế khôn xà đi ký sinh trên cơ thể người khác”.
Tần Tử Giác mím môi không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Dương Diệp đã triệt để ngu ngốc: “….Tôi phải làm sao thì mới có thể…không bị ký sinh?”
Sau khi giải thích một đống lớn, Từ Nhàn Thuyền rất không chịu trách nhiệm mà mở hai tay ra than: “Tôi không biết”.
“Hả?”
“Ah. Có lẽ nên đến chỗ này thử một chút”. Từ Nhàn Thuyền chỉ vào bức tranh để phía trước Tần Tử Giác, cười híp mắt nói.
END 18
Chú thích:
(24) Bánh giáo bính đồng:
Đăng bởi: admin
Dân gian có một loại cách nói thế này, tháng Bảy âm lịch tức là tháng của ma quỷ, đầu tháng Bảy là ngày Quỷ môn quan mở rộng cửa. Đêm này, chín Chí âm đại huyệt ở khắp mọi nơi sẽ được mở ra, quỷ hồn trong âm phủ có thể đi qua chúng nó mà tự do ra vào dương gian, hưởng thụ dương gian bởi vì đó là cống phẩm mà chúng nó chuẩn bị, duy trì liên tục cho đến hừng đông 12 giờ ngày 15 tháng 7 Quỷ môn quan đóng lại mới thôi.
Tập tục hoạt động trong ngày lễ Cô hồn, mọi người đều đã quen thuộc cách cúng bái, cách thực hiện và thả đèn trên sông.
Cúng bái thông thường chia làm hai loại, một loại là cúng quỷ hồn, một loại là cúng tổ tiên.
Quỷ hồn trong tháng Bảy âm lịch cũng có hai loại, một loại là ác quỷ, còn lại là quỷ chết không bình thường mà dân gian thường gọi là quỷ chết oan. Loại quỷ này có oán khí nặng nhất, vì để bọn nó không đi ra ngoài gây hại nhân gian, mọi người đành phải cúng tế bọn nó, để cho bọn nó đi về thi thể và huyệt mộ.
Một loại khác, hay còn gọi là “thiện quỷ”. Loại quỷ này bình thường đều là tổ tiên thân nhân trong nhà mọi người qua đời. Mọi người tin rằng người thân huyết mạch tương liên nên cho dù đã biến thành quỷ hồn cũng sẽ không làm hại gia đình của mình, chẳng những sẽ không làm thế mà còn trở thành lực lượng bảo vệ cho con cái trong nhà. Bởi vậy mọi người thông qua cúng bái để gọi quỷ hồn người thân trở về hưởng dụng đồ cúng, cũng như cầu khẩn quỷ hồn phù hộ và ban phước lành. Lễ cúng bái “thiện quỷ”, cũng chính là lễ giỗ tổ.
Giai đoạn đầu, lễ giỗ tổ và lễ cúng ma quỷ giống nhau, sau đó tập tục mỗi nơi không còn đồng nhất. Cách tương đối phổ biến tại thành phố Z là ăn bánh giáo bính đồng(24). Trong thành phố Z, hết mười người thì có chín người buôn bán làm ăn, bất luận làm kinh doanh lớn hay nhỏ, thương nhân luôn luôn vô cùng tin tưởng vào quỷ thần. Cho nên người dân trong thành phố Z đặc biệt coi trọng lễ giỗ tổ, giỗ tổ dùng giáo bính đồng cũng được chú trọng vô cùng. Giáo bính đồng tương tự như chả giò chiên, vỏ bánh được làm từ bột mì, ở bên trong có thịt, trứng rán xắt sợi, nấm mèo, giá đỗ và các loại thực vật khác. Đợi sau khi nhang đèn đã cháy xong, giấy tiền vàng bạc đã được đốt, lễ cúng kết thúc cả nhà có thể bắt đầu dùng đồ ăn và rượu đã được cúng trước đó.
Theo sự thay đổi của thời gian, khu vực nội thành của thành phố Z đã không còn thói quen này, nhưng ở nông thôn vẫn được thực hiện vô cùng long trọng. Có một số thôn làng còn mời gánh hát đến biểu diễn liên tục hơn nửa tháng, đương nhiên là diễn các vở tuồng liên quan đến quỷ thần.
Giống như phong tục thả đèn trên sông vẫn còn thường thấy ở nông thôn. Rất nhiều người tin tưởng nước có sự liên kết giữa cõi âm và dương gian, mọi người dùng giấy làm thành nhiều loại đèn đủ màu rồi thả trên sông, để chúng nó trôi theo dòng chảy, hi vọng những ánh sáng nhỏ nhoi có thể mang theo nỗi nhớ của người trên dương gian đến cho người dưới cõi âm.
Trừ việc đó ra thì bất luận là thành thị hay nông thôn, mọi người cũng sẽ đặt bên đường một ít hương nến và đồ cúng, đồ cúng đa phần là cơm nắm và cao hương, cách mỗi trăm mét sẽ gặp một chỗ. Làm như vậy gọi là “Thí thực”, là để lấp đầy bụng cô hồn dã quỷ trên phố, làm cho chúng không thể tới hại người.
Sáng sớm đầu tháng Bảy, Từ Nhàn Thuyền vội vàng mở cửa, sau đó chuẩn bị hương nến, làm bánh giáo bính đồng, ***g đèn…bận đến tối mày tối mặt.
9 giờ sáng, Tần Tử Giác đúng giờ đi xuống lầu, ngay cả bữa sáng cũng không kịp ăn thì đã bị Từ Nhàn Thuyền kéo đi hỗ trợ. Công việc của y rất đơn giản, vẽ đồ án lên ***g đèn mà Từ Nhàn Thuyền đã làm. Dựa theo cách nói của Từ Nhàn Thuyền, những đồ án khác nhau đại diện cho những nguyện vọng khác nhau, có nhắn nhủ tưởng niệm, cũng có khẩn cầu phù hộ. Khi y vẽ xong, Từ Nhàn Thuyền còn muốn viết lên đó một số cái tên. Đợi khi Dương Diệp rời giường Từ Nhàn Thuyền sẽ đem công việc này giao cho anh ta, còn bản thân thì đi sao chép kinh văn.
Dương Diệp cảm thấy bản thân đều bận rộn cả buổi trưa, thế nhưng nếu hỏi hắn bận rộn cái gì thì hắn lại không trả lời được. Ngày hôm qua đợi ở cửa hàng đến tối khuya vì vậy được Từ Nhàn Thuyền giữ lại. Nguyên cả một đêm không ngừng nghe thấy tiếng bước chân vang lên, hắn sợ đến mức không ngủ được, khó khăn lắm mới chợp mắt được mấy tiếng, mới vừa thức dậy thì lại bị Từ Nhàn Thuyền sai bảo. Bận mãi cho đến ba giờ chiều, Dương Diệp mới nhớ ra mục đích mình tới chỗ này.
“Tần tiên sinh, tôi muốn biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì?”. Nhìn một hồi, Dương Diệp đi đến hỏi Tần Tử Giác.
“Hỏi cậu ta”. Tần Tử Giác không ngẩng đầu lên, chỉ lấy tay chỉ qua chỗ Từ Nhàn Thuyền.
Dương Diệp nhìn Từ Nhàn Thuyền đang chỉnh lý công việc ở phía bên trong, lòng có chút do dự —— Từ Nhàn Thuyền người này rất nổi danh trong giới nhà giàu thành phố Z. Cậu ta đã từng xem qua phong thủy cho những người tai to mặt lớn, chỉ cần cậu xuất thủ chiêu tài trận, chưa có lần nào mà không kiếm được nhiều tiền. Thế nhưng cũng có nhiều người qua lại với cậu ta rồi bỗng dưng chết bất đắt kỳ tử. Tiếng đồn về Từ Nhàn Thuyền nhiều lắm, nhưng mặc kệ thế nào Dương Diệp cũng không muốn có quan hệ gì với người này.
Lúc này Từ Nhàn Thuyền bước tới, trong tay ôm một cái rương lớn, hỏi hắn: “Anh có xe không?”
Dương Diệp theo bản năng gật đầu.
“Đưa tôi đi tới một nơi”. Nói xong đem cái rương đưa cho hắn, còn mình ôm một cái khác, dẫn đầu ra cửa.
Dương Diệp cảm thấy vô cùng không ổn, theo lý tuổi tác của hắn lớn hơn Từ Nhàn Thuyền, lại còn lăn lộn nhiều năm trong thương trường như vậy, không có khả năng lại bại trước khí thế của Từ Nhàn Thuyền. Nhưng sự thật đúng là chỉ cần Từ Nhàn Thuyền lên tiếng, hắn sẽ không tự chủ được mà nghe theo, hình như không có lí do gì mà hắn phải lép vế ở trước mặt đối phương như vậy.
Mở cửa xe, bộ dáng Từ Nhàn Thuyền hoàn toàn xem hắn là người lái xe, cậu ôm cái rương ra ngồi phía sau. Dương Diệp sờ sờ mũi, cam chịu số phận mà khởi động xe.
Nguyên lai Từ Nhàn Thuyền muốn đi tới các “Hộ khách”(25) để đưa ***g đèn và kinh văn, đi được nửa đường cậu đột nhiên hỏi: “Gần đây có phải anh hay nghe được một vài tiếng nói chuyện kỳ quái phải không?”
(25) Hộ khách: mối hàng, khách hàng,…
Dương Diệp cả kinh, thiếu chút nữa đã buông tay lái, một lát sau hắn mới nói: “Đúng vậy…có chút kỳ quái”
“Chỉ nghe thấy âm thanh nhưng không nhìn thấy người?”
“…Phải”.
“Uh, hẳn anh đã biết âm thanh này đến từ đâu”.
Dương Diệp dứt khoát dừng xe bên đường, xoay người ra sau, thần tình kích động nói: “Có phương pháp nào có thể giải quyết không? Tôi thực sự…không chịu nổi. Nếu cứ tiếp tục như vậy tôi sẽ phát điên mất!”.
Từ Nhàn Thuyền không trả lời mà tiếp tục đặt câu hỏi: “Một bên tai hay cả hai bên?”
“Cả hai, cả hai đều nghe thấy”. Dương Diệp nắm đầu vò tóc, “Hơn nữa càng lúc càng rõ”.
“Khi nào bắt đầu?”
“Sau khi cha nuôi tôi qua đời!”. Dương Diệp bụm mặt kêu to.
…
Trong một khoảng thời gian rất dài, trên xe không có bất kỳ âm thanh nào, Dương Diệp từ từ bình ổn lại tâm tình, sau đó khởi động xe.
Trên đường trở về, Từ Nhàn Thuyền nói: “Ah”.
Ah.
Là có ý gì? Là biểu thị cậu ta đã biết hay là biết rõ chân tướng của chuyện này? Hoặc là, cậu ta đã có phương pháp giải quyết? Trong đầu Dương Diệp có trăm nghìn dấu hỏi, nhưng ngoài miệng một câu cũng không có gan nói.
Lúc xuống xe, Từ Nhàn Thuyền nói: “Mấy ngày nay anh ở chỗ này đi”.
Dương Diệp đang muốn cự tuyệt, cậu ta lại nói: “Lập tức có đáp án”.
Một câu này đã giữ Dương Diệp lại. Hắn thấp thỏm bất an chờ từ mùng một đến 11 giờ đêm mùng sáu. Từ Nhàn Thuyền không làm bất cứ điều gì, Tần Tử Giác cũng không có dấu hiệu gì đặc biệt, cứ theo thường lệ ăn rồi tắm sau đó vẽ một chút.
Gần tới 12 giờ, Dương Diệp rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Rốt cuộc còn phải chờ bao lâu nữa?”
Từ Nhàn Thuyền nhìn vào cái đồng hồ kiểu cũ đang nằm trên mặt đất, nói: “Mười lăm phút”. Còn mười lăm phút nữa sẽ đến ngày thứ bảy đầu tiên của tháng bảy âm lịch, đây là ngày người mới vừa qua đời trở về dương gian. Những người mới qua đời này, có thể là ma quỷ chết chưa tới ba năm, cậu đang đợi một con quỷ, cậu tin tưởng nó có thể cho cậu đáp án, chí ít là điều mấu chốt nhất.
Mười lăm phút này đối với Dương Diệp qua rất là lâu, đợi tới 0 giờ, tiếng chuông đồng hồ rốt cuộc cũng vang lên, thần kinh hắn cũng căng thẳng theo.
Leng keng! Leng keng! Leng keng!
Tiếng chuông trong cửa hàng vang vọng từng tiếng, ở sâu bên trong truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Dương Diệp lắng tai nghe, tựa hồ có một đám “người” đang xếp hàng, không nhanh không chậm đi về phía cửa hàng. Thanh âm kia chứa đầy tử khí, khi nghe thấy làm cho da đầu hắn tê dại.
Đèn ***g treo bên ngoài cửa hàng chẳng biết đã sáng tự bao giờ, Từ Nhàn Thuyền cầm trong tay một cái hộp không ngừng loay hoay. Cậu ngồi rất gần cửa ra vào, mấy phút sau, cậu ngừng loay hoay rồi chìa tay ra giữa cửa chính, sau đó chậm rãi từ trong túi móc ra một sợi dây đỏ cột vào cổ tay mình.
Một đầu khác của sợi dây treo giữa không trung, Từ Nhàn Thuyền bắt đầu từ từ thu lại sợi dây, một màn không thể tưởng tượng được xuất hiện, cậu từ trong không khí kéo ra một đứa bé trai! Mà đầu kia của sợi dây đỏ đang cột trên cổ tay cậu bé này!
Sắc mặt cậu bé trắng bệt, đôi mắt đen nhánh, không có tròng mắt, giống như đúc gương mặt mà quái trùng tạo nên lúc trước. Dương Diệp lặng lẽ xoay đầu, không dám nhìn nữa.
Tần Tử Giác không nói một lời, cọ vẽ trên tay cũng không ngừng lại, tựa hồ chẳng hề quan tâm đến việc này.
Vẻ mặt cậu bé dại ra, đứng im như một con rối gỗ, Từ Nhàn Thuyền cầm một con quái trùng màu trắng đưa qua đưa lại trước mặt nó, sắc mặt cậu bé dần dần có biến hóa. Ánh mắt của nó rất tham lam, giống như một người sắp chết đói được cho ăn thức ăn ngon.
Từ Nhàn Thuyền hài lòng thu tay về, nói: “Giao dịch”.
Cậu bé dừng một hồi, sau đó chậm rãi gật đầu.
“Cơ thể sống ký sinh?”
Cậu bé gật đầu, sau đó ngậm thật nhanh con sâu trong tay Từ Nhàn Thuyền, hành động giống như đang hút một sợi mì vào trong miệng rồi nhai nuốt.
Từ Nhàn Thuyền cầm lấy con sâu thứ hai: “Một lần một?”
Lắc đầu, thêm một con sâu vào bụng cậu bé.
…
Theo số lượng sâu trong tay vơi dần đi, Từ Nhàn Thuyền cũng đã hỏi gần đủ các vấn đề.
“Nói cho tôi biết, ngọn nguồn ở đâu”.
Lần này, cậu bé có chút do dự, nó gắt gao nhìn chằm chằm con sâu cuối cùng trong tay Từ Nhàn Thuyền, không hề nhúc nhích.
“Tiểu Nam”. Từ Nhàn Thuyền bỗng nhiên thốt ra một cái tên.
Ánh mắt của cậu bé trong nháy mắt rực sáng, nhưng một khắc sau lại trở về ngây ngẩn như cũ.
“Tiểu Nam, nói cho tôi biết”. Giọng nói của Từ Nhàn Thuyền rất nhẹ nhàng, thậm chí có chút mơ hồ.
Tần Tử Giác dừng cọ nhìn qua phía cậu.
Đúng lúc này, cậu bé bỗng nhiên dồn sức nhào lên cắn lấy con sâu rồi nuốt xuống. Sau đó, tựa như cái buổi tối cách đây không lâu kia, lần thứ hai nó dung hòa vào bức tranh sơn dầu trước mặt Tần Tử Giác rồi biến mất.
Vấn đề sau cùng đã hỏi xong, Từ Nhàn Thuyền tháo xuống sợi dây đỏ trên tay.
“Dương tiên sinh, anh xoay người lại đi”. Cậu kéo cái ghế ngồi bên cạnh Tần Tử Giác rồi bắt đầu giải thích.
“Đó không phải là sâu”. Cậu nói, “Đó là khôn xà”.
“Khôn xà là một loài vật chỉ có ở cõi âm, “Khôn” giống như “Khôn”(26), là âm, xà lại là động vật cực âm, cho nên ma quỷ đều rất thích ăn nó”.
(26) Khôn: Quẻ Khôn (một quẻ trong Bát quái, tượng trưng cho đất).
“Nhưng theo tôi được biết, đã hơn hai mươi năm dưới cõi âm chưa từng xuất hiện qua thứ đồ chơi này”.
“Vậy nó…”. Dương Diệp ấp a ấp úng không nói ra nửa câu sau —— và tôi có quan hệ gì?
Từ Nhàn Thuyền nở nụ cười rồi nói: “Khôn xà sống ký sinh trên cơ thể người”.
Dương Diệp trợn to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được: “Tôi đây…”
“Không sai. Anh bị ký sinh”. Từ Nhàn Thuyền nâng cầm tựa ở trên bàn, nói, “Người bị khôn xà ký sinh, chẳng khác nào có quan hệ với cõi âm. Nếu như tôi đoán không sai, anh bị ký sinh ở vị trí lỗ tai”.
Nói cách khác, nếu như khôn xà ký sinh trên mắt người, thì người đó có thể thấy được ma quỷ? Nghĩ tới đây, Dương Diệp cảm thấy vui mừng, may là không phải ở mắt, bằng không mà nói hắn không chừng đã điên rồi.
Thế nhưng, vì sao vô duyên vô cớ hắn lại bị khôn xà ký sinh?
“Khôn xà chỉ có thể ký sinh trên cơ thể người sống”. Từ Nhàn Thuyền tiếp tục giải thích, “Cũng chính là chỉ khi người nó ký sinh bị tử vong, chúng nó mới có thể đi tìm vật chủ thứ hai, mà vật chủ thứ hai chính là người đứng gần người chết nhất. Thi thể của Dương lão tiên sinh, là cậu phát hiện đầu tiên đúng không?”
Trong quá trình cậu giải thích, Tần Tử Giác vẫn luôn lắng nghe. Vì vậy, cậu hướng mặt qua phía Tần Tử Giác, nói: “Mẹ của anh, chắc là bị ký sinh ở tay và đại não. Cùng cõi âm có liên hệ, còn có một phương thức khác, chính là người bị ký sinh có thể thông qua khống chế khôn xà đi ký sinh trên cơ thể người khác”.
Tần Tử Giác mím môi không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Dương Diệp đã triệt để ngu ngốc: “….Tôi phải làm sao thì mới có thể…không bị ký sinh?”
Sau khi giải thích một đống lớn, Từ Nhàn Thuyền rất không chịu trách nhiệm mà mở hai tay ra than: “Tôi không biết”.
“Hả?”
“Ah. Có lẽ nên đến chỗ này thử một chút”. Từ Nhàn Thuyền chỉ vào bức tranh để phía trước Tần Tử Giác, cười híp mắt nói.
END 18
Chú thích:
(24) Bánh giáo bính đồng:
Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.