Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu - Fly In Shallow
Chương 62: Gặp lại ở chỗ của hắn
Miêu Dã
17/03/2021
Mùa hạ năm 2006.
Cuộc thi toàn quốc đã qua hai tuần lễ.
Lục Tỷ ngồi yên lặng trong phòng mình, lẳng lặng nhìn vật kia thật lâu không có người trả lời tin nhắn.
Lục Tỷ: Trần Đấu, ngươi ở đâu?
Sau đó, không có tin tức gì.
Lúc gọi điện thoại, biểu hiện chính là không có cách nào thay đổi được âm thanh khó khăn.
"Trần Đấu .........."
Lục Tỷ có chút nôn nóng gọi lớn cái tên này.
Trải qua mấy chuyến bay, Trần Đấu rốt cuột đã tới một thành phố hoàn toàn xa lạ.
Da trắng mũi cao. Người ở một dân tộc khác đang cất bước trên đường.
Nơi này tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh.
Trần Đấu da vàng, cõng một cây đàn ghi ta, đi tới đi lui trong một đám người hoàn toàn không phù hợp.
Bên trong quán Starbucks, Trần Đấu lấy điện thoại di động ra, kết nối wifi, nhắn tin cho Lục Tỷ.
Lúc Lục Tỷ nhận được tin nhắn, trong nước đang là đêm khuya.
Đó là một đêm không có trăng, đen kịt một mảnh, đưa tay ra không thấy được năm ngón.
Hắn từ trong chăn bò lên, mắt buồn ngủ mông lung, chỉ nhìn thấy trên màn hình viết vài chữ.
Trần Đấu: Ta ở Luân Đôn chờ ngươi.
Anh quốc, Luân Đôn, trung tâm nghiên cứu sinh của The Fit.
Cái nôi cho nghệ thuật gia mới ở trong nước, hàng năm học sinh ư tú nhất của The Fit, đều đại diện trường học đi Luân Đôn phát triển.
Trần Đấu cùng hắn hẹn ước ở Luân Đôn.
Trì Nhạc đã thi theo nguyện ở đại học hàng đầu, điền tên The Fit lên.
Còn các nguyện vọng khác toàn bộ vô dụng.
Trì Nhạc cố ý, chỉ chịu đi khi The Fit nể tình hắn thiết kế thời trang.
Hắn còn nhớ trước khi thi nghệ thuật, Trì Nhạc ở luống hoa nắm tay hắn, bình tĩnh nói rằng, chúng ta nhất định có thể cùng đi Luân Đôn.
Lục Tỷ thở dài một hơi, gút mắc như vậy, đều giống như vận mệnh.
Bên trong quán Starbucks, Trần Đấu nhận được một tin nhắn.
Lục Tỷ: chăm sóc tốt bản thân.
Trần Đấu nở nụ cười.
Hiện tại yêu cầu này đối với nàng mà nói, thực có chút khó khăn.
Từ lúc rời nhà đi, nàng không còn được Trần Diệu Vinh chống đỡ.
Cho nên nàng hiện tại nghèo rớt mồng tơi, giật gấu vá vai.
Xem ra, chỉ có thể dựa vào làm thuê kiếm tiền kiêm làm xiếc bán thời gian, may là nàng còn có đem theo đàn ghi ta.
Cho tới nơi ở, tầng hầm âm u ẩm ướt, hoặc là công viên miễn phí, đều là lựa chọn không tồi.Trần Đấu đem ly đồ uống trong tay hút xong, thuận tiện hoạt động chút gân cốt.
Chẳng qua là nghe theo, cũng không có hề gì cúi đầu ủ rũ.
Đáng tiếc hiện tại nàng là người tàn phế, không đánh công khai được.
Đúng rồi, giai đoạn khôi phục trị liệu còn cần một chút chi phí.
Không đánh được quyền anh không quan trọng lắm, không đánh đàn ghi ta được, vậy thì nghiêm trọng rồi.
Trần Đấu nhìn đồng hồ một chút, sau đó vác đàn ghi ta cùng ba lô, từ trong Starbucks đi ra ngoài.
Tha hương nơi đất khách quê người, Starbucks rất tiện lợi, thế nhưng cũng không nên uống chén thứ hai.
Lục Tỷ đem điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, tỉnh ngủ từ trên giường đứng dậy, một mình tới ban công hóng gió.
Màn đêm đen kịt không sao, giống như cuộc sống sau này của hắn, sẽ không có thanh xuân như vậy nữa, không có gương mặt tươi cười tùy ý, giống như mưa phùn, làm bạn xung quanh hắn.
Cô độc dập dờn tầng tầng gợn sóng, Lục Tỷ đem đầu chôn trong khuỷu tay.
Tại sao ly biệt lại đến đột ngột như vậy?
Trần Đấu ........
Trần Đấu cõng đàn ghi ta đi qua đường lớn, đi vào đường hầm, trong hầm có một ban nhạc đang biểu diễn.
Cùng hài tử mười mấy tuổi cùng màu da, đánh lộn, chơi đặc biệt hài lòng.
Trần Đấu cõng đàn ghi ta đi tới, rất nhanh bọn họ cùng nhau chơi và sinh sống.
Người qua đường đem đồng xu đầu tiên ném vào mũ bên chân bọn họ, một đám người reo hò ôm nhau.
Cuộc sống như vậy đã qua 9 năm.
Cô gái tóc ngắn, da vàng, nhanh chóng trưởng thành.
Ở đầu đường một quê hương xa lạ, đánh đàn ghi ta bán nghệ.
Ở trong nhà hàng nhỏ rửa chén đĩa, bưng thức ăn, chào hỏi khách khứa.
Dạy Hán ngữ say mê cho những người muốn học Hán Ngữ.
Vì tiết kiệm chi phí, dùng giấy vệ sinh mỏng manh, mỗi lần xé đều phải đặc biệt cẩn thận.
Ở cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn nhanh đã quá hạn ăn no bụng, chỉ vì tiết kiệm tiền mới đưa ghi ta đi bảo dưỡng được một lần.
Nhóm Lục Tỷ ra tay hồi đó, Trần Đấu cũng không nghĩ sâu xa như vậy, cũng không có ngờ tới, sinh hoạt chán nản khốn cùng như vậy, vừa qua ba, bốn năm.
Nhưng nàng mặc kệ không có chút nào hối hận.
Trần Diệu Vinh không phải là không cho nàng một phân tiền nào, mà là mỗi lần đều nộp tiền học phí, không đủ chi sinh hoạt phí, khiến nàng không thể không đi làm thuê, không thể không bớt ăn bớt mặc nhận hết đau khổ.
Trần Diệu Vinh muốn dùng thủ đoạn như vậy, đơn giản khắt khe với mình, hắn khống chế kinh tế của nàng, nắm trong tay vận mệnh của nàng, nắm trong tay cả cuộc đời nàng. Bất kể là trong nước hay nước ngoài, nàng vĩnh viễn không thoát khỏi ràng buộc của Trần gia. Dù cho nàng có xa cả nghìn trùng, hắn vẫn có biện pháp như cũ, dễ như ăn cháo vung một bạt tai cho nàng.
Trần Đấu càng ngày càng rõ ràng, chỉ có độc lập về kinh tế, nàng mới có thể không xuất hiện trong thế giới của Trần Diệu Vinh, khỏe mạnh tự do tồn tại.
Người cha cường quyền, muốn nàng khuất phục, muốn nàng cúi đầu, muốn nàng quỳ gối nói lời xin lỗi.
Nhưng Trần Đấu vốn dĩ là Trần Đấu, cũng bởi vì nàng vĩnh viễn không thỏa hiệp, mãi mãi quật cường như vậy.
Chính là quật cường như vậy, mới khiến cho Lục Tỷ thích nàng, Trì Nhạc mê luyến nàng, làm cho mọi người đều cuồng nhiệt vây quanh nàng.
Không có gì lo sợ, cũng vĩnh viễn không quay đầu, Trần Đấu.
Nàng tình nguyện mỗi ngày chỉ dùng 4 giờ để ngủ.
Thời gian còn lại, một nửa đi làm thuê, một nửa để đọc sách.
Nàng tình nguyện mỗi ngày tâm trạng không yên tránh trường học đối với thẩm tra giờ làm thuê.
Tình nguyện ở dưới ánh nắng mặt trời gay gắt gảy đàn ghi ta, ăn gió nằm sương, nhận bố thí của người qua đường, sau đó đem tiền lẻ về nhà.
Những năm ở Anh quốc, nàng rõ ràng hiểu được tư vị bần cùng, nàng nghèo quen rồi, sợ nghèo, nhưng không có bị bần cùng đánh tới.
Nàng có sự kiên trì của nàng, nàng chính nghĩa, nàng làm việc có nguyên tắc.
Nàng vẫn tao nhã như vậy, thậm chí là kiêu ngạo.
Nàng sẽ bởi vì ông chủ quán cơm nhỏ gây sự cố tình cắt xén lương, mà cùng đối phương ra tay đánh nhau, sau đó lúc trời tối, ngồi một mình trong cục cảnh sát lấy khẩu cung.
Nàng sẽ bởi vì nhân viên nữ làm thuê bị khách quấy rầy, dũng cảm đứng ra bảo vệ chính nghĩa, dù cho vì đó mà mất việc, rơi vào cảnh ba bữa cơm khốn khó.
Không có tiền, liền ăn ít hơn bình thường một chút.
Nàng vẫn là không chút để ý nào làm vừa làm việc ngu ngốc vừa không có báo đáp.
Nếu như bạn hỏi nàng, tại sao phải làm như bậy, bình thường thì nàng sẽ quay về, có người cũng phải làm những việc này, tại sao lại không phải ta đây?
Đây chính là Trần Đấu, vẻ bề ngoài kiên cường, cất giấu một loại tình yêu to lớn.
Nàng yêu Trì Nhạc, cũng yêu Lục Tỷ, có khác với nữ nhi bình thường, dùng một loại lớn hơn tiêu chuẩn yêu đương bình thường.
Vì thế mà lúc yêu nhau là bao dung, kiên cường, lúc chia tay đoạn tuyệt, đẹp đẽ, không có nửa phần dây dưa.
Lúc nên nắm bắt thì nắm bắt, lúc nên buông tay thì buông tay.
Nàng có nguyên tắc của chính mình, sống đơn giản lại cao hứng.
Có lúc, nàng sẽ bởi vì khất nợ tiền thuê nhà, bị chủ nhà hung ác làm rò nước từ tầng hầm hoặc khiến trong phòng tràn ngập mùi vị lạ đuổi ra ngoài.
Đi thuê phòng giá rả, chủ nhà trọ bình thường tính khí cũng không tốt, bọn họ dáng người béo tốt, có một chồng khẩu ngữ khó nghe, còn có thể ra tay động thủ.Cũng may Trần Đấu một thân võ nghệ kề bên người
Thế nhưng ta hương đất khách quê người, vẫn như cũ không có nửa điểm thuận lợi.
Nhiều trời đông giá rét, nàng mạnh mẽ, một mình kéo hành lý, cõng đàn ghi ta, đi trên đường phố không một bóng người, không biết đón lấy ai bên cửa sổ sáng đèn, nàng sẽ theo chuyến lộ trình mới tìm chỗ ở khác.
Ba lô Seven star của nàng, dần dần đổi thành một thùng hành lý lớn, mua thêm hành lý, hơn phân nửa là sách.
Nàng lang bạt kỳ hồ từ từ trưởng thành, càng thành thành thục cùng đầy đủ hơn.
Thành tích học tập của nàng rất tốt, mỗi khi nàng kí gửi bảng kết quả học tập của mình về nước, sẽ cảm thấy qua hết thảy khổ sở, như vậy rất đáng giá.
Nếu nàng muốn đem một bạt tai đánh tới Trần Diệu Vinh, hung hăng quăng trở lại, nàng muốn nói cho hắn biết, nàng không phải quân cờ trong tay hắn, cũng không tiếp thu bất cứ quy tắc nào.
Nàng sẽ không an phận làm một người con gái, từng bước trở thành vợ người khác, làm mẹ một đứa nhỏ, hằng ngày nàng ôn nhu nhưng không hề theo ý kiến của mẹ khi còn sống.
Nam quyền ở trong nhà, muốn thoát khỏi thế lực của Trần Diệu Vinh, muốn bảo vệ người mẹ sức yếu, con đường duy nhất, chính là rũ sạch quan hệ, tự lập địa vị xã hội, dựa vào chính mình, sáng lập trời đất một phen.
Lúc này ý nghĩ chống đỡ nàng, ở đất nước xa lạ đầu đường tứ cố vô thân, ròng rã đi qua 9 năm.
Khi nàng chuẩn bị tất cả, trở thành Trần Đấu hiện tại, một lần nữa lên máy bay về nước.
Nàng đột nhiên hiểu rằng, dù cho đường xá xa xôi, đã qua nhiều năm, có vài người, vài việc, cuối cùng sẽ ở nơi nào đó gặp lại.
Đầu xuân năm 2015, nàng ăn mặc thoải mái, quần ống rộng màu xám đậm, khoác áo vải kaki, đeo kính đen, kéo cái thùng lớn từ lối ra chuyến bay quốc tế, một mình đến Starbucks mua một ly cà phê đắt tiền so với ở nước ngoài, sau đó cầm ở trong tay, tựa bên cửa sổ, nhàn nhạt xem người trong sân bay kẻ đến người đi.
Bên trong quán Starbucks có 2 thiếu niên Hàn Quốc du lịch Trung Quốc, đang líu ra líu ríu giơ điện thoại di động vỗ lưng nàng, tưởng nàng là nữ minh tinh sắp ra mắt hoặc là từ nước ngoài trở về.
Trần Đấu đem tai nghe nhét vào tai.
Âm thanh《 glory box 》 rót đầy lỗ tai.
Tất cả phảng phất trở về 9 năm trước.
Nàng không phải Trần Đấu sắp 30 tuổi, vẫn là học sinh cấp ba mặt hướng lên trời cười yêu ồn ào.
Nàng trốn tiết chạy đến phòng vẽ tranh, chạm mặt Trì Nhạc đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc đó Trì Nhạc nghe bài này, hắn cười nói, rất thích hoạt động.
9 năm, ước hẹn VIP của bọn họ vẫn còn chưa thực hiện.
Trì Nhạc còn nợ nàng một cái thư mời show.
Vì thế, làm sao có thể khiến hắn uể oải suy sụp?
Hồ Văn Hạo gửi tin nhắn tới: Hôm nay Trì Nhạc có lịch trình, nên ở Sâm Hải quay phim.
Trần Đấu đem mắt kính trên mặt tháo xuống, gác qua trên cằm, sau đó nhếch miệng trả lời tin nhắn.
Có người không làm nhà thiết kế, chạy đi làm người mẫu, làm người mẫu lại không chịu đến The Fit đại bài, người khác vạn phần chờ mong công ty lớn này lựa chọn, nhưng hắn một mực đập đi tảng đá lớn, thật là ngu ngốc đến mức không thể logic nổi.
Có thể nàng biết Trì Nhạc, từ xưa tới này đều làm chuyện không hề logic.
Trần Đấu uống xong Starbucks ném tới thùng rác bên đường, vứt thành một đường parabol xinh đẹp.
Thùng đựng hành lý ở sân bay đặt trên xe lăn, lăn trên mặt đất.
Một ngày kia, nàng đi dạo một mình, quang minh chính đại lẻn vào Sâm Hải, sau đó ma xui quỷ khiến thấy bản thân phối hợp với Trì Nhạc trong dự án.
Khi đó, bọn họ vẫn chưa chính thức gặp mặt, Trì Nhạc vẫn không phát hiện sự tồn tại của nàng. Nàng cười cười đi xem hắn một chút.
Vẫn tốt, vẫn tài hoa, chí hướng chưa giảm, chẳng qua đã từng tuổi trẻ ngông cuồng, lột xác thành hôm nay lòng dạ tâm cơ, không biết là tốt, vẫn là xấu.
Trần Đấu đem một tập giấy tờ tiến vào trong phòng chuyển phát nhanh, trong hàng chuyển phát nhanh ghi tên Lục Tỷ.
Ta đã trở về.
Sau 9 năm xa cách.
Các ngươi vẫn khỏe chứ?
Nhân sinh như đùa, chúng ta, nơi nào không gặp mặt.
Cuộc thi toàn quốc đã qua hai tuần lễ.
Lục Tỷ ngồi yên lặng trong phòng mình, lẳng lặng nhìn vật kia thật lâu không có người trả lời tin nhắn.
Lục Tỷ: Trần Đấu, ngươi ở đâu?
Sau đó, không có tin tức gì.
Lúc gọi điện thoại, biểu hiện chính là không có cách nào thay đổi được âm thanh khó khăn.
"Trần Đấu .........."
Lục Tỷ có chút nôn nóng gọi lớn cái tên này.
Trải qua mấy chuyến bay, Trần Đấu rốt cuột đã tới một thành phố hoàn toàn xa lạ.
Da trắng mũi cao. Người ở một dân tộc khác đang cất bước trên đường.
Nơi này tiếng mẹ đẻ là tiếng Anh.
Trần Đấu da vàng, cõng một cây đàn ghi ta, đi tới đi lui trong một đám người hoàn toàn không phù hợp.
Bên trong quán Starbucks, Trần Đấu lấy điện thoại di động ra, kết nối wifi, nhắn tin cho Lục Tỷ.
Lúc Lục Tỷ nhận được tin nhắn, trong nước đang là đêm khuya.
Đó là một đêm không có trăng, đen kịt một mảnh, đưa tay ra không thấy được năm ngón.
Hắn từ trong chăn bò lên, mắt buồn ngủ mông lung, chỉ nhìn thấy trên màn hình viết vài chữ.
Trần Đấu: Ta ở Luân Đôn chờ ngươi.
Anh quốc, Luân Đôn, trung tâm nghiên cứu sinh của The Fit.
Cái nôi cho nghệ thuật gia mới ở trong nước, hàng năm học sinh ư tú nhất của The Fit, đều đại diện trường học đi Luân Đôn phát triển.
Trần Đấu cùng hắn hẹn ước ở Luân Đôn.
Trì Nhạc đã thi theo nguyện ở đại học hàng đầu, điền tên The Fit lên.
Còn các nguyện vọng khác toàn bộ vô dụng.
Trì Nhạc cố ý, chỉ chịu đi khi The Fit nể tình hắn thiết kế thời trang.
Hắn còn nhớ trước khi thi nghệ thuật, Trì Nhạc ở luống hoa nắm tay hắn, bình tĩnh nói rằng, chúng ta nhất định có thể cùng đi Luân Đôn.
Lục Tỷ thở dài một hơi, gút mắc như vậy, đều giống như vận mệnh.
Bên trong quán Starbucks, Trần Đấu nhận được một tin nhắn.
Lục Tỷ: chăm sóc tốt bản thân.
Trần Đấu nở nụ cười.
Hiện tại yêu cầu này đối với nàng mà nói, thực có chút khó khăn.
Từ lúc rời nhà đi, nàng không còn được Trần Diệu Vinh chống đỡ.
Cho nên nàng hiện tại nghèo rớt mồng tơi, giật gấu vá vai.
Xem ra, chỉ có thể dựa vào làm thuê kiếm tiền kiêm làm xiếc bán thời gian, may là nàng còn có đem theo đàn ghi ta.
Cho tới nơi ở, tầng hầm âm u ẩm ướt, hoặc là công viên miễn phí, đều là lựa chọn không tồi.Trần Đấu đem ly đồ uống trong tay hút xong, thuận tiện hoạt động chút gân cốt.
Chẳng qua là nghe theo, cũng không có hề gì cúi đầu ủ rũ.
Đáng tiếc hiện tại nàng là người tàn phế, không đánh công khai được.
Đúng rồi, giai đoạn khôi phục trị liệu còn cần một chút chi phí.
Không đánh được quyền anh không quan trọng lắm, không đánh đàn ghi ta được, vậy thì nghiêm trọng rồi.
Trần Đấu nhìn đồng hồ một chút, sau đó vác đàn ghi ta cùng ba lô, từ trong Starbucks đi ra ngoài.
Tha hương nơi đất khách quê người, Starbucks rất tiện lợi, thế nhưng cũng không nên uống chén thứ hai.
Lục Tỷ đem điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường, tỉnh ngủ từ trên giường đứng dậy, một mình tới ban công hóng gió.
Màn đêm đen kịt không sao, giống như cuộc sống sau này của hắn, sẽ không có thanh xuân như vậy nữa, không có gương mặt tươi cười tùy ý, giống như mưa phùn, làm bạn xung quanh hắn.
Cô độc dập dờn tầng tầng gợn sóng, Lục Tỷ đem đầu chôn trong khuỷu tay.
Tại sao ly biệt lại đến đột ngột như vậy?
Trần Đấu ........
Trần Đấu cõng đàn ghi ta đi qua đường lớn, đi vào đường hầm, trong hầm có một ban nhạc đang biểu diễn.
Cùng hài tử mười mấy tuổi cùng màu da, đánh lộn, chơi đặc biệt hài lòng.
Trần Đấu cõng đàn ghi ta đi tới, rất nhanh bọn họ cùng nhau chơi và sinh sống.
Người qua đường đem đồng xu đầu tiên ném vào mũ bên chân bọn họ, một đám người reo hò ôm nhau.
Cuộc sống như vậy đã qua 9 năm.
Cô gái tóc ngắn, da vàng, nhanh chóng trưởng thành.
Ở đầu đường một quê hương xa lạ, đánh đàn ghi ta bán nghệ.
Ở trong nhà hàng nhỏ rửa chén đĩa, bưng thức ăn, chào hỏi khách khứa.
Dạy Hán ngữ say mê cho những người muốn học Hán Ngữ.
Vì tiết kiệm chi phí, dùng giấy vệ sinh mỏng manh, mỗi lần xé đều phải đặc biệt cẩn thận.
Ở cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn nhanh đã quá hạn ăn no bụng, chỉ vì tiết kiệm tiền mới đưa ghi ta đi bảo dưỡng được một lần.
Nhóm Lục Tỷ ra tay hồi đó, Trần Đấu cũng không nghĩ sâu xa như vậy, cũng không có ngờ tới, sinh hoạt chán nản khốn cùng như vậy, vừa qua ba, bốn năm.
Nhưng nàng mặc kệ không có chút nào hối hận.
Trần Diệu Vinh không phải là không cho nàng một phân tiền nào, mà là mỗi lần đều nộp tiền học phí, không đủ chi sinh hoạt phí, khiến nàng không thể không đi làm thuê, không thể không bớt ăn bớt mặc nhận hết đau khổ.
Trần Diệu Vinh muốn dùng thủ đoạn như vậy, đơn giản khắt khe với mình, hắn khống chế kinh tế của nàng, nắm trong tay vận mệnh của nàng, nắm trong tay cả cuộc đời nàng. Bất kể là trong nước hay nước ngoài, nàng vĩnh viễn không thoát khỏi ràng buộc của Trần gia. Dù cho nàng có xa cả nghìn trùng, hắn vẫn có biện pháp như cũ, dễ như ăn cháo vung một bạt tai cho nàng.
Trần Đấu càng ngày càng rõ ràng, chỉ có độc lập về kinh tế, nàng mới có thể không xuất hiện trong thế giới của Trần Diệu Vinh, khỏe mạnh tự do tồn tại.
Người cha cường quyền, muốn nàng khuất phục, muốn nàng cúi đầu, muốn nàng quỳ gối nói lời xin lỗi.
Nhưng Trần Đấu vốn dĩ là Trần Đấu, cũng bởi vì nàng vĩnh viễn không thỏa hiệp, mãi mãi quật cường như vậy.
Chính là quật cường như vậy, mới khiến cho Lục Tỷ thích nàng, Trì Nhạc mê luyến nàng, làm cho mọi người đều cuồng nhiệt vây quanh nàng.
Không có gì lo sợ, cũng vĩnh viễn không quay đầu, Trần Đấu.
Nàng tình nguyện mỗi ngày chỉ dùng 4 giờ để ngủ.
Thời gian còn lại, một nửa đi làm thuê, một nửa để đọc sách.
Nàng tình nguyện mỗi ngày tâm trạng không yên tránh trường học đối với thẩm tra giờ làm thuê.
Tình nguyện ở dưới ánh nắng mặt trời gay gắt gảy đàn ghi ta, ăn gió nằm sương, nhận bố thí của người qua đường, sau đó đem tiền lẻ về nhà.
Những năm ở Anh quốc, nàng rõ ràng hiểu được tư vị bần cùng, nàng nghèo quen rồi, sợ nghèo, nhưng không có bị bần cùng đánh tới.
Nàng có sự kiên trì của nàng, nàng chính nghĩa, nàng làm việc có nguyên tắc.
Nàng vẫn tao nhã như vậy, thậm chí là kiêu ngạo.
Nàng sẽ bởi vì ông chủ quán cơm nhỏ gây sự cố tình cắt xén lương, mà cùng đối phương ra tay đánh nhau, sau đó lúc trời tối, ngồi một mình trong cục cảnh sát lấy khẩu cung.
Nàng sẽ bởi vì nhân viên nữ làm thuê bị khách quấy rầy, dũng cảm đứng ra bảo vệ chính nghĩa, dù cho vì đó mà mất việc, rơi vào cảnh ba bữa cơm khốn khó.
Không có tiền, liền ăn ít hơn bình thường một chút.
Nàng vẫn là không chút để ý nào làm vừa làm việc ngu ngốc vừa không có báo đáp.
Nếu như bạn hỏi nàng, tại sao phải làm như bậy, bình thường thì nàng sẽ quay về, có người cũng phải làm những việc này, tại sao lại không phải ta đây?
Đây chính là Trần Đấu, vẻ bề ngoài kiên cường, cất giấu một loại tình yêu to lớn.
Nàng yêu Trì Nhạc, cũng yêu Lục Tỷ, có khác với nữ nhi bình thường, dùng một loại lớn hơn tiêu chuẩn yêu đương bình thường.
Vì thế mà lúc yêu nhau là bao dung, kiên cường, lúc chia tay đoạn tuyệt, đẹp đẽ, không có nửa phần dây dưa.
Lúc nên nắm bắt thì nắm bắt, lúc nên buông tay thì buông tay.
Nàng có nguyên tắc của chính mình, sống đơn giản lại cao hứng.
Có lúc, nàng sẽ bởi vì khất nợ tiền thuê nhà, bị chủ nhà hung ác làm rò nước từ tầng hầm hoặc khiến trong phòng tràn ngập mùi vị lạ đuổi ra ngoài.
Đi thuê phòng giá rả, chủ nhà trọ bình thường tính khí cũng không tốt, bọn họ dáng người béo tốt, có một chồng khẩu ngữ khó nghe, còn có thể ra tay động thủ.Cũng may Trần Đấu một thân võ nghệ kề bên người
Thế nhưng ta hương đất khách quê người, vẫn như cũ không có nửa điểm thuận lợi.
Nhiều trời đông giá rét, nàng mạnh mẽ, một mình kéo hành lý, cõng đàn ghi ta, đi trên đường phố không một bóng người, không biết đón lấy ai bên cửa sổ sáng đèn, nàng sẽ theo chuyến lộ trình mới tìm chỗ ở khác.
Ba lô Seven star của nàng, dần dần đổi thành một thùng hành lý lớn, mua thêm hành lý, hơn phân nửa là sách.
Nàng lang bạt kỳ hồ từ từ trưởng thành, càng thành thành thục cùng đầy đủ hơn.
Thành tích học tập của nàng rất tốt, mỗi khi nàng kí gửi bảng kết quả học tập của mình về nước, sẽ cảm thấy qua hết thảy khổ sở, như vậy rất đáng giá.
Nếu nàng muốn đem một bạt tai đánh tới Trần Diệu Vinh, hung hăng quăng trở lại, nàng muốn nói cho hắn biết, nàng không phải quân cờ trong tay hắn, cũng không tiếp thu bất cứ quy tắc nào.
Nàng sẽ không an phận làm một người con gái, từng bước trở thành vợ người khác, làm mẹ một đứa nhỏ, hằng ngày nàng ôn nhu nhưng không hề theo ý kiến của mẹ khi còn sống.
Nam quyền ở trong nhà, muốn thoát khỏi thế lực của Trần Diệu Vinh, muốn bảo vệ người mẹ sức yếu, con đường duy nhất, chính là rũ sạch quan hệ, tự lập địa vị xã hội, dựa vào chính mình, sáng lập trời đất một phen.
Lúc này ý nghĩ chống đỡ nàng, ở đất nước xa lạ đầu đường tứ cố vô thân, ròng rã đi qua 9 năm.
Khi nàng chuẩn bị tất cả, trở thành Trần Đấu hiện tại, một lần nữa lên máy bay về nước.
Nàng đột nhiên hiểu rằng, dù cho đường xá xa xôi, đã qua nhiều năm, có vài người, vài việc, cuối cùng sẽ ở nơi nào đó gặp lại.
Đầu xuân năm 2015, nàng ăn mặc thoải mái, quần ống rộng màu xám đậm, khoác áo vải kaki, đeo kính đen, kéo cái thùng lớn từ lối ra chuyến bay quốc tế, một mình đến Starbucks mua một ly cà phê đắt tiền so với ở nước ngoài, sau đó cầm ở trong tay, tựa bên cửa sổ, nhàn nhạt xem người trong sân bay kẻ đến người đi.
Bên trong quán Starbucks có 2 thiếu niên Hàn Quốc du lịch Trung Quốc, đang líu ra líu ríu giơ điện thoại di động vỗ lưng nàng, tưởng nàng là nữ minh tinh sắp ra mắt hoặc là từ nước ngoài trở về.
Trần Đấu đem tai nghe nhét vào tai.
Âm thanh《 glory box 》 rót đầy lỗ tai.
Tất cả phảng phất trở về 9 năm trước.
Nàng không phải Trần Đấu sắp 30 tuổi, vẫn là học sinh cấp ba mặt hướng lên trời cười yêu ồn ào.
Nàng trốn tiết chạy đến phòng vẽ tranh, chạm mặt Trì Nhạc đang nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc đó Trì Nhạc nghe bài này, hắn cười nói, rất thích hoạt động.
9 năm, ước hẹn VIP của bọn họ vẫn còn chưa thực hiện.
Trì Nhạc còn nợ nàng một cái thư mời show.
Vì thế, làm sao có thể khiến hắn uể oải suy sụp?
Hồ Văn Hạo gửi tin nhắn tới: Hôm nay Trì Nhạc có lịch trình, nên ở Sâm Hải quay phim.
Trần Đấu đem mắt kính trên mặt tháo xuống, gác qua trên cằm, sau đó nhếch miệng trả lời tin nhắn.
Có người không làm nhà thiết kế, chạy đi làm người mẫu, làm người mẫu lại không chịu đến The Fit đại bài, người khác vạn phần chờ mong công ty lớn này lựa chọn, nhưng hắn một mực đập đi tảng đá lớn, thật là ngu ngốc đến mức không thể logic nổi.
Có thể nàng biết Trì Nhạc, từ xưa tới này đều làm chuyện không hề logic.
Trần Đấu uống xong Starbucks ném tới thùng rác bên đường, vứt thành một đường parabol xinh đẹp.
Thùng đựng hành lý ở sân bay đặt trên xe lăn, lăn trên mặt đất.
Một ngày kia, nàng đi dạo một mình, quang minh chính đại lẻn vào Sâm Hải, sau đó ma xui quỷ khiến thấy bản thân phối hợp với Trì Nhạc trong dự án.
Khi đó, bọn họ vẫn chưa chính thức gặp mặt, Trì Nhạc vẫn không phát hiện sự tồn tại của nàng. Nàng cười cười đi xem hắn một chút.
Vẫn tốt, vẫn tài hoa, chí hướng chưa giảm, chẳng qua đã từng tuổi trẻ ngông cuồng, lột xác thành hôm nay lòng dạ tâm cơ, không biết là tốt, vẫn là xấu.
Trần Đấu đem một tập giấy tờ tiến vào trong phòng chuyển phát nhanh, trong hàng chuyển phát nhanh ghi tên Lục Tỷ.
Ta đã trở về.
Sau 9 năm xa cách.
Các ngươi vẫn khỏe chứ?
Nhân sinh như đùa, chúng ta, nơi nào không gặp mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.