Chương 11
Võ Anh Thơ
16/10/2018
Cười với chất giọng khàn đục, Trình Liệt liền hôn sượt qua bờ vai trần
non mịn vẫn còn áp trong lòng mình, tiếp theo không khoan nhượng hôn
mạnh lên môi Du Ca, và chẳng để nàng kịp phản ứng thì hắn cuồng nộ cắn
vào hai cánh hoa đào đó. Nhanh như cắt, hắn siết lấy tay nàng đồng thời
bẻ ngoặt ra sau khiến nàng không kịp trở tay, bây giờ thì tấm lưng trần
của nàng áp chặt trước ngực hắn.
- Trình Liệt! Mau buông ra! Chàng muốn bẻ gãy tay ta ư?
Du Ca kêu khẽ một tiếng, nhận ra đối phương còn dùng sức bẻ mạnh tay mình hơn hệt muốn bóp nát xương cốt mảnh mai ở bên trong. Nàng nhất quyết muốn phản kháng, nhưng cánh tay còn lại bị hắn dùng thân thể to lớn ép vào, thành ra tay bị kẹp chặt giữa lưng nàng và ngực hắn. Một tay bẻ tay Du Ca, tay còn lại bóp chặt chiếc cổ nàng, Trình Liệt kề sát môi lại gần tai nàng thầm thì:
- Quả nhiên không tệ! Nàng thật sự là hồ ly tinh à?
- Đa tạ hoàng thượng đã khen ngợi...
- Nhưng ta cảnh cáo nàng, Du Ca: Tốt nhất, nàng đừng bao giờ mang dáng vẻ lả lơi mê hoặc như vậy ở trước mặt nam nhân khác! Nàng phải nhớ rõ mình là hoàng hậu, là nữ nhân của ai, nếu không thì đừng trách ta sẽ làm như thế này với nàng...
Trình Liệt cố tình phả hơi thở tràn đầy âm khí lên vành tai Du Ca, từng lời nói như rót chậm rãi vào màng nhĩ để tâm trí nàng ghi nhớ thật tỉ mỉ, những ngón tay thô cứng ngày một bấu chặt da thịt mỏng manh khiến nàng nghĩ rằng có lẽ hắn vừa muốn siết gãy tay mình vừa muốn bóp cổ mình đến chết. Thế nhưng sau đó các ngón tay dần buông lỏng ra khỏi cổ Du Ca, trượt nhanh xuống trước ngực áo yếm phập phồng thở gấp, an toạ nơi khe rãnh xinh đẹp và hắn viết lên đấy một chữ: Giết! Nếu nàng dám làm trái ý, hắn sẽ không nể tình mà dùng một đao giết nàng! Nửa vờn đuổi nửa đưa ra lời đe doạ dang dở khi nãy, là hắn đang đáp trả lại người nữ nhân lạnh lùng ngạo mạn tày trời này!
Trình Liệt đẩy mạnh Du Ca ra khỏi lòng mình, cúi xuống nhặt áo khoác lông rồi mặc vào, chẳng hề nhìn nàng lấy một cái khi mang cái vẻ băng lãnh đó rời đi.
Bóng thánh thượng vừa khuất sau cánh cửa thì Xuân Nhĩ vội chạy vào, thấy Du Ca đứng yên lặng và những mảnh áo rơi vãi dưới đất, nàng ta hốt hoảng chạy đến bên cạnh hỏi: "Nương nương có bị hoàng thượng gây khó dễ gì không ạ, tại sao môi người lại chảy máu?". Mỉm cười lắc đầu trấn an nha hoàn, Du Ca liếm nhẹ môi, vị tanh nồng của máu xộc lên khứu giác gây khó chịu. Dám đem hoàng thượng ra chế giễu, nàng thấy mình mười phần liều lĩnh rồi, còn may là giữ được mạng mà đứng đây. Nàng chợt nhớ lại phản ứng gay gắt ban nãy của Trình Liệt, trong lòng không khỏi thoả mãn vì đã khiến cho đế vương như hắn phải tức giận đến tái mặt.
Quan sát nét mặt hoàng thượng không vui lúc bước ra khỏi cổng Phụng Hoa cung, Liêu công công liền dọ ý hỏi. Trình Liệt dừng bước, vẫn chưa dẹp bỏ được cái vẻ đằng đằng sát khí, lầm rầm như thể nói với chính mình:
- Nàng ấy đúng là hồ ly tinh!
Liêu công công thắc mắc hoàng thượng vừa vào gặp hoàng hậu, lý do gì lại đề cập đến "hồ ly tinh" ở đây, tiếp theo lại nghe người ban lệnh rõ ràng:
- Truyền khẩu dụ của trẫm, Tần tướng quân đã hoàn thành nhiệm vụ ở Yên Kinh, lập tức trở về biên cương phía Nam không được chậm trễ!
Lúc vị thái giám hô dạ một tiếng, Trình Liệt chậm rãi đưa ngón tay cái lên miết nhẹ vào môi, thân ảnh mê hoặc quyến rũ của Du Ca khi nãy cứ lấp đầy trí nhớ khiến hắn vừa giận dữ vừa xao động, hễ nghĩ đến việc nàng dám mang quân vương ra làm trò đùa là hắn thêm phẫn nộ muốn giết chết nàng ngay tức khắc! Nhưng bản thân biết rõ trái tim này rung động vì ai, sau cùng hắn tức tốc bỏ đi.
*****
Trong số các công chúa, Trình Liệt có phần yêu chiều công chúa Phúc An, bởi lẽ cô con gái ấy mang khuôn mặt khá giống quốc mẫu, tức là mẫu thân Tô Khiết, hắn vốn là rất thương người mẫu thân mệnh bạc này. Chưa kể, Phúc An thông minh lanh lợi rất biết cách làm vui lòng phụ hoàng nên càng được chiều chuộng, ngày ngày lớn lên trong cẩm y ngọc thực. Thành ra mỗi lần đến sinh thần của thập tam công chúa, hoàng cung đều có tiệc linh đình.
Trình Liệt ngồi trên long toạ, bên cạnh phụng toạ có hoàng hậu, tiếp đến là những quý phi và phi tần khác, cuối cùng là các hoàng tử công chúa nhỏ tuổi. Tiệc mừng sinh thần được tổ chức ngoài vườn thượng uyển. Công chúa Phúc An nằm cuộn tròn trong lòng phụ hoàng, khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu do bệnh mà trở nên trắng bệch, rầu rĩ. Thời gian này, Trình Liệt hay chuyện ái nữ mắc bệnh, dẫu đã cho ngự y kê đơn sắc thuốc nhưng bệnh tình chưa thuyên giảm, nên càng thêm lo lắng quan tâm. Quan sát bọn trẻ thả đèn, hắn nhìn xuống Phúc An, yêu chiều hỏi:
- An nhi có muốn thả đèn lồng với các hoàng huynh, hoàng tỷ không?
- Phụ hoàng, An nhi thấy mệt ạ, dù chơi trò gì cũng không vui nổi.
- Được rồi, vậy phụ hoàng sẽ chơi cùng với An nhi.
Phúc An cười tươi gật đầu, nhờ thế nét mặt trẻ con trông tươi tắn đáng yêu hơn.
Trông cảnh Trình Liệt đùa nghịch với công chúa, Du Ca phút chốc cảm thấy buồn bã, dĩ nhiên không phải do ganh tị mà bởi lòng tự dưng nhớ đến đứa con vắng số của mình, ba năm trước bị hắn cưỡng bức khiến nàng vụt mất cơ hội làm mẫu hậu. Mỗi lần nghĩ về đứa trẻ đáng thương mệnh yểu là tim nàng cồn cào khôn nguôi. Nàng cũng từng ao ước được nhìn thấy cảnh, Trình Liệt ôm lấy đứa con của nàng và hắn, ra sức yêu chiều chơi đùa thật vui vẻ. Xem chừng điều ước giản đơn ấy khó thành hiện thực khi thái y từng nói nàng khó mang thai.
Dòng suy tư trầm lắng của Du Ca cũng như bầu không khí vui vẻ nơi thượng uyển đột ngột bị cắt ngang khi thình lình một nha hoàn đứng cạnh hồ sen giật mình la lớn, cái khay ngọc trên tay bất cẩn làm rơi xuống đất, khiến ai nấy đều ngừng lại việc chơi đùa. Nữ quản cung vội vàng bước đến chỗ nha hoàn đang quỳ sụp, nàng ta chỉ trỏ gì đó dưới hồ khiến bà ta cũng kinh ngạc, tiếp theo đến chỗ Liêu công công nói rõ. Và rồi vị công công đến trước Trình Liệt, tâu rằng:
- Muôn tâu hoàng thượng, dưới hồ sen bỗng nhiên có xác một con mèo đen.
Xác mèo đen? Sao lại có chuyện xui xẻo như vậy? Chậm rãi đặt Phúc An xuống long toạ, Trình Liệt đứng dậy mau chóng tiến về phía hồ sen, Du Ca cảm giác tò mò nên đi theo sau, tức nhiên Triệu Mỹ Nhân lẫn Đinh Huệ cũng không ngoại lệ. Riêng Bạch Tố vẫn ngồi yên tại chỗ, thong thả ăn bánh chẳng hề bận tâm về xác con mèo đen vì sao lại trôi dạt trên hồ sen trong hoàng cung.
Quả nhiên là xác mèo đen trôi nổi trên dòng nước đen ngòm do phản chiếu trời đêm, có lẽ nó chết cũng một hai ngày rồi, giờ lại dập dềnh giữa những lá sen. Tuy đây không phải là chuyện gì to tát tuy nhiên người xưa hay nói, mèo đen đại diện cho xui xẻo tai ương, mà nó lại xuất hiện ngay trong sinh thần của công chúa Phúc An thì không rõ có điềm gở gì chăng? Và y như rằng suy nghĩ của mọi người lập tức ứng nghiệm khi giọng Bạch Tố vang lên khá lớn, nghe đầy kinh tâm:
- Công chúa Phúc An bị làm sao vậy?
Trình Liệt, Du Ca lẫn Đinh Huệ cùng tất cả người còn lại đồng loạt quay qua, trên ghế Phúc An đột nhiên nằm ngửa ra, cả người co giật, mắt trợn lên, bờ môi nhỏ xinh lúc này há rộng thở thoi thóp giống hệt cá mắc cạn và liên tục gọi đứt quãng: "Phụ... phụ hoàng... mẫu... thân... cứu con...". Lập tức Trình Liệt và Đinh Huệ chạy đến, hết sức kinh ngạc trước cảnh ái nữ không ngừng co giật dữ dội, khoé miệng trào ra dòng nước trắng đục, con ngươi sẫm màu mở trừng trừng. Đinh Huệ ôm lấy con gái, sợ đến bật khóc, về phần Trình Liệt còn chưa hiểu chuyện gì đã nghe Du Ca buông một lời rành rọt: "An nhi bị trúng độc rồi!". Phải! Đây là hiện tượng trúng độc! Trình Liệt tức tốc truyền lệnh gọi thái y đến.
Phúc An co giật một lúc thì ngưng lại, thân hình nhỏ bé đang căng cứng liền mềm nhũn ra, mắt nhắm nghiền và không còn hơi thở. Đinh Huệ cảm nhận rõ đứa con nằm trong vòng tay mình đang dần lạnh đi, nàng ta bần thần không tin nổi liền liên tục lay gọi con. Cùng lúc thái y vội vội vàng vàng chạy đến cầm tay công chúa bắt mạch xem sao, nét mặt lập tức phức tạp hơn, từ trầm tư chuyển sang sợ sệt.
- Thế nào? Phúc An công chúa bị trúng độc gì? - Trình Liệt quát lớn.
- Muôn tâu hoàng thượng, Phúc An công chúa bị trúng độc xạ hương... đã tắt thở rồi ạ! - Vị thái y quỳ mọp xuống đất, cất giọng run rẩy báo tin dữ.
Nghe xong, Đinh Huệ gào lên thảm thiết, giữ chặt lấy Phúc An mà khóc như mưa như gió. Đứng bên cạnh, Du Ca không khỏi thất thần sau đó hướng mắt sang Trình Liệt thấy hắn đứng sững ra trong một khắc, biểu hiện này cũng không có gì lạ khi vừa nãy thôi An nhi còn nằm gọn trong lòng phụ hoàng, mỉm cười đáng yêu. Tức thì hắn đẩy nhẹ Đinh tần ra, một tay đỡ lấy thân thể lạnh ngắt của ái nữ còn một tay vuốt nhẹ gương mặt tím tái đó và gọi khẽ: "An nhi, mở mắt ra nhìn phụ hoàng...", nhưng đáp lại chỉ là sự ra đi vội vã không báo trước của cô công chúa nhỏ. Mất con một cách đường đột, Trình Liệt kìm nén đau đớn nhưng đôi mắt đục ngầu, ấn đường lạnh lẽo đầy sát khí, gằn từng chữ:
- Tại sao công chúa lại bị trúng độc?
Bắt lấy tia nhìn đáng sợ đó, Bạch Tố liền nhún nhẹ gối, mau chóng giải thích:
- Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không biết gì cả, khi nãy đang ngồi thì chợt nghe An nhi kêu lên một tiếng nên nhìn qua thử và đã thấy công chúa bị co giật!
- Ý của muội muội là An nhi trúng độc trước đấy rồi ư?
Triệu Mỹ Nhân vừa dứt lời phỏng đoán thì Trình Liệt quay qua Đinh Huệ, hỏi:
- Trước khi đến đây, nàng có cho An nhi ăn thức ăn gì không?
- Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không hề cho An nhi ăn món gì hết...!
- Bẩm hoàng thượng, có khi nào độc nằm ở trong thức ăn tại đây?
- Không thể! Thức ăn dâng lên cho thánh thượng đều đã qua khử độc! Hay... chỉ riêng thức ăn của công chúa là bị bỏ độc?
Nghe Liêu công công gợi ý, Trình Liệt nhanh chóng lia đôi mắt âm u về phía những đĩa cẩm thực thịnh soạn bày biện trên bàn, vị thái y hiểu ý liền lật đật bước đến rồi lấy kim khử độc ra châm vào từng đĩa thức ăn ban nãy Phúc An dùng qua. Nhưng tất cả đều chẳng hề có độc! Điều bất ngờ này khiến tất cả mọi người vô cùng khó hiểu, nếu không phải từ thức ăn và nước uống thì là gì? Bất giác Du Ca nghĩ ngợi gì đó liền bảo rõ với vị thái y rằng:
- Xạ hương thuộc tính mạnh, không phải loại quá kịch độc, nhìn biểu hiện của An nhi chứng tỏ đã trúng lượng lớn loại độc này! Nếu bỏ vào thức ăn, nước uống hoặc ở đâu đi nữa thì làm sao công chúa không ngửi thấy mùi hăng nồng?
- Nương nương nói chí lý, phải dùng một lượng lớn xạ hương mới đủ chết người, muốn tránh bị phát hiện có thể dùng một ít, đầu độc qua từng ngày.
Dùng một ít? Từng ngày? Tự khắc Du Ca nhớ đến một vật liền tiến đến gần thân xác Phúc An còn nằm trong tay Đinh Huệ, đưa tay túm lấy chiếc túi thơm giắc bên đai lưng xiêm y mà lần trước đã từng thấy qua một lần. Nàng đưa cho vị thái y, yêu cầu ngửi thử xem có xạ hương ở bên trong không. Cầm túi thơm ngửi kỹ lưỡng một lúc, thái y hết sức ngạc nhiên rồi quỳ xuống trước Trình Liệt, thưa:
- Bẩm, đúng là trong túi thơm hoa cúc này có xạ hương!
Nghe như sét đánh bên tai, Đinh Huệ cả người mềm nhũn, hai tay đang ôm lấy xác Phúc An cũng cảm thấy không còn chút sức lực. Tại sao trong túi thơm của ái nữ lại có xạ hương? Chẳng phải Mã Tào nói trong đó chỉ là hoa cúc chuyên dùng cho những ai mất ngủ, ăn không ngon ư? Dáng vẻ nửa kinh ngạc nửa kinh tâm nơi Đinh tần mau chóng lọt vào mắt Bạch Tố, nàng ta kín đáo nhìn Đông Vĩ, khéo léo nở một nụ cười thoả mãn vô cùng. Và kẻ thứ hai cũng đang che đậy sự đắc ý chính là Triệu Mỹ Nhân, người biết rất rõ kế hoạch độc ác của Bạch phi.
Giật lấy túi thơm trên tay thái y, Trình Liệt quét đôi mắt câm lặng đầy u tối bao quanh cái vật nhỏ nhắn thơm tho ấy, mùi thơm hoa cúc át đi mùi của xạ hương và nếu mỗi ngày đều vô tình ngửi thứ mùi độc hại kia thì sẽ đến lúc trúng độc.
- Cái túi thơm này ở đâu mà An nhi có?
Đứng cạnh chủ nhân với biểu hiện căng thẳng tột độ, Hạ Lý lập tức quỳ xuống:
- Muôn tâu hoàng thượng, là... là nô tỳ may cho công chúa!
- Thế ra chính ngươi đã bỏ xạ hương vào túi thơm?
- Hoàng thượng khai ân, nô tỳ có trăm lá gan cũng không dám làm chuyện đó! Là do Mã thái y yêu cầu nô tỳ làm túi thơm để dễ dàng cho hoa cúc vào giúp công chúa dễ ngủ hơn! Những gì nô tỳ nói hoàn toàn là thật, chẳng dám nửa lời dối trá!
- Mã thái y? Vậy người bỏ hoa cúc vào túi thơm là hắn sao?
- Bẩm hoàng thượng, đúng là vậy! Theo lời dặn của Mã thái y, cứ dăm ba hôm là nô tỳ mang túi thơm đến Thái y viện để lấy thuốc, ngài ấy nói sẽ đích thân để thuốc vào trong túi rồi đến tận Liên cung trao tận tay cho Đinh tần nương nương! Nô tỳ không hề đụng gì đến thuốc trong đó, mong hoàng thượng anh minh suy xét!
- Người đâu, mau triệu Mã Tào đến đây gặp trẫm!
Câu ra lệnh như sấm rền từ Trình Liệt khiến Đinh Huệ càng thêm run lẩy bẩy, hết việc Phúc An đột nhiên trúng độc chết bất đắc kỳ tử liên quan đến túi thơm, nay còn đến cả Mã Tào cũng bị kéo vào, khiến nàng ta sợ đến kinh tâm chấn động. Khéo, để chuyện dan díu kia mà lộ ra thì Đinh thị này sẽ lãnh hậu quả kinh khủng đến dường nào, cho dù có ngoại tổ phụ thái sư thì cũng chưa chắc thay đổi được cục diện bi ai đó! Trong khi Bạch Tố thoả mãn nhìn Đinh tần sắp bị lột da lóc xương thì ánh mắt Du Ca vô tình trông thấy, lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Một canh giờ sau, Mã Tào bị kéo xộc đến quỳ xuống trước mặt thánh thượng. Đêm hôm khuya khoắc bất ngờ bị lôi vào cung, ban nãy còn nghe thị vệ nói có liên quan đến công chúa Phúc An, nay trông thấy nét mặt hoàng thượng thâm sâu nguy hiểm khiến cho y dù ngu dốt cũng tự đoán ra sự việc hệ trọng cấp bách. Hành lễ xong, Mã Tào đã nghe Trình Liệt hỏi bằng ngữ khí băng âm:
- Mã thái y, có phải khanh là người kê đơn sắc thuốc theo dõi bệnh tình của Phúc An công chúa? Và cũng chính khanh làm túi thơm hoa cúc không?
Mã Tào lập tức gật đầu, tiếp theo giật mình khi Trình Liệt ném mạnh túi thơm xuống trước mặt y, giọng gầm lên nặng nề: "Vậy tại sao trong đó lại có xạ hương khiến công chúa trúng độc chết?". Tai nghe lùng bùng hệt như có sét đánh, Mã Tào vừa cầm túi thơm lên vừa ngơ ngác đưa mắt nhìn Đinh tần đang thất thần lo âu, hai tay còn đang bế lấy thân xác con gái. Công chúa Phúc An chết rồi ư? Rõ ràng bệnh tình của công chúa không hề nặng. Y còn nhớ rất rõ mình để vào túi thơm những cánh hoa cúc ép khô, lý do gì có xạ hương ở đây?
Đúng lúc, La thị vệ chạy đến trước mặt hoàng thượng, trên tay cầm theo một xấp giấy trình lên thưa rằng những thứ này là do lục soát trong tư phòng của Mã Tào và vô tình tìm thấy! Liêu công công cầm lấy dâng lên, Trình Liệt lướt mắt qua những tờ giấy trên tay, vẻ mặt một lúc sau chẳng rõ vì nguyên nhân gì mà chuyển sang cuồng nộ ghê gớm, đến nỗi Du Ca cũng ngạc nhiên vô cùng.
- Người đâu, mau đưa các hoàng tử và công chúa trở về phòng...!
Sự việc nãy giờ khiến lòng ai cũng hoảng sợ, nay lại nghe chất giọng lạnh lẽo u ám từ hoàng thượng, những cung nữ chẳng dám ngẩng mặt lên chỉ vâng mệnh lần lượt đưa các tiểu chủ rời khỏi thượng uyển. Và chỉ chờ có thế, Trình Liệt vung tay ném mạnh xấp giấy kia xuống đất, sức mạnh khiến chúng muốn rách tả tơi. Không một lời nói nào ngoài tia nhìn xoáy về phía nữ nhân xinh đẹp, hệt như sắp xử trảm Đinh thị ngay tức khắc. Liêu công công khom người đọc qua, thất kinh kêu lên:
- Đây là thư tình của Đinh tần nương nương gửi cho Mã thái y?
- Trình Liệt! Mau buông ra! Chàng muốn bẻ gãy tay ta ư?
Du Ca kêu khẽ một tiếng, nhận ra đối phương còn dùng sức bẻ mạnh tay mình hơn hệt muốn bóp nát xương cốt mảnh mai ở bên trong. Nàng nhất quyết muốn phản kháng, nhưng cánh tay còn lại bị hắn dùng thân thể to lớn ép vào, thành ra tay bị kẹp chặt giữa lưng nàng và ngực hắn. Một tay bẻ tay Du Ca, tay còn lại bóp chặt chiếc cổ nàng, Trình Liệt kề sát môi lại gần tai nàng thầm thì:
- Quả nhiên không tệ! Nàng thật sự là hồ ly tinh à?
- Đa tạ hoàng thượng đã khen ngợi...
- Nhưng ta cảnh cáo nàng, Du Ca: Tốt nhất, nàng đừng bao giờ mang dáng vẻ lả lơi mê hoặc như vậy ở trước mặt nam nhân khác! Nàng phải nhớ rõ mình là hoàng hậu, là nữ nhân của ai, nếu không thì đừng trách ta sẽ làm như thế này với nàng...
Trình Liệt cố tình phả hơi thở tràn đầy âm khí lên vành tai Du Ca, từng lời nói như rót chậm rãi vào màng nhĩ để tâm trí nàng ghi nhớ thật tỉ mỉ, những ngón tay thô cứng ngày một bấu chặt da thịt mỏng manh khiến nàng nghĩ rằng có lẽ hắn vừa muốn siết gãy tay mình vừa muốn bóp cổ mình đến chết. Thế nhưng sau đó các ngón tay dần buông lỏng ra khỏi cổ Du Ca, trượt nhanh xuống trước ngực áo yếm phập phồng thở gấp, an toạ nơi khe rãnh xinh đẹp và hắn viết lên đấy một chữ: Giết! Nếu nàng dám làm trái ý, hắn sẽ không nể tình mà dùng một đao giết nàng! Nửa vờn đuổi nửa đưa ra lời đe doạ dang dở khi nãy, là hắn đang đáp trả lại người nữ nhân lạnh lùng ngạo mạn tày trời này!
Trình Liệt đẩy mạnh Du Ca ra khỏi lòng mình, cúi xuống nhặt áo khoác lông rồi mặc vào, chẳng hề nhìn nàng lấy một cái khi mang cái vẻ băng lãnh đó rời đi.
Bóng thánh thượng vừa khuất sau cánh cửa thì Xuân Nhĩ vội chạy vào, thấy Du Ca đứng yên lặng và những mảnh áo rơi vãi dưới đất, nàng ta hốt hoảng chạy đến bên cạnh hỏi: "Nương nương có bị hoàng thượng gây khó dễ gì không ạ, tại sao môi người lại chảy máu?". Mỉm cười lắc đầu trấn an nha hoàn, Du Ca liếm nhẹ môi, vị tanh nồng của máu xộc lên khứu giác gây khó chịu. Dám đem hoàng thượng ra chế giễu, nàng thấy mình mười phần liều lĩnh rồi, còn may là giữ được mạng mà đứng đây. Nàng chợt nhớ lại phản ứng gay gắt ban nãy của Trình Liệt, trong lòng không khỏi thoả mãn vì đã khiến cho đế vương như hắn phải tức giận đến tái mặt.
Quan sát nét mặt hoàng thượng không vui lúc bước ra khỏi cổng Phụng Hoa cung, Liêu công công liền dọ ý hỏi. Trình Liệt dừng bước, vẫn chưa dẹp bỏ được cái vẻ đằng đằng sát khí, lầm rầm như thể nói với chính mình:
- Nàng ấy đúng là hồ ly tinh!
Liêu công công thắc mắc hoàng thượng vừa vào gặp hoàng hậu, lý do gì lại đề cập đến "hồ ly tinh" ở đây, tiếp theo lại nghe người ban lệnh rõ ràng:
- Truyền khẩu dụ của trẫm, Tần tướng quân đã hoàn thành nhiệm vụ ở Yên Kinh, lập tức trở về biên cương phía Nam không được chậm trễ!
Lúc vị thái giám hô dạ một tiếng, Trình Liệt chậm rãi đưa ngón tay cái lên miết nhẹ vào môi, thân ảnh mê hoặc quyến rũ của Du Ca khi nãy cứ lấp đầy trí nhớ khiến hắn vừa giận dữ vừa xao động, hễ nghĩ đến việc nàng dám mang quân vương ra làm trò đùa là hắn thêm phẫn nộ muốn giết chết nàng ngay tức khắc! Nhưng bản thân biết rõ trái tim này rung động vì ai, sau cùng hắn tức tốc bỏ đi.
*****
Trong số các công chúa, Trình Liệt có phần yêu chiều công chúa Phúc An, bởi lẽ cô con gái ấy mang khuôn mặt khá giống quốc mẫu, tức là mẫu thân Tô Khiết, hắn vốn là rất thương người mẫu thân mệnh bạc này. Chưa kể, Phúc An thông minh lanh lợi rất biết cách làm vui lòng phụ hoàng nên càng được chiều chuộng, ngày ngày lớn lên trong cẩm y ngọc thực. Thành ra mỗi lần đến sinh thần của thập tam công chúa, hoàng cung đều có tiệc linh đình.
Trình Liệt ngồi trên long toạ, bên cạnh phụng toạ có hoàng hậu, tiếp đến là những quý phi và phi tần khác, cuối cùng là các hoàng tử công chúa nhỏ tuổi. Tiệc mừng sinh thần được tổ chức ngoài vườn thượng uyển. Công chúa Phúc An nằm cuộn tròn trong lòng phụ hoàng, khuôn mặt trắng trẻo đáng yêu do bệnh mà trở nên trắng bệch, rầu rĩ. Thời gian này, Trình Liệt hay chuyện ái nữ mắc bệnh, dẫu đã cho ngự y kê đơn sắc thuốc nhưng bệnh tình chưa thuyên giảm, nên càng thêm lo lắng quan tâm. Quan sát bọn trẻ thả đèn, hắn nhìn xuống Phúc An, yêu chiều hỏi:
- An nhi có muốn thả đèn lồng với các hoàng huynh, hoàng tỷ không?
- Phụ hoàng, An nhi thấy mệt ạ, dù chơi trò gì cũng không vui nổi.
- Được rồi, vậy phụ hoàng sẽ chơi cùng với An nhi.
Phúc An cười tươi gật đầu, nhờ thế nét mặt trẻ con trông tươi tắn đáng yêu hơn.
Trông cảnh Trình Liệt đùa nghịch với công chúa, Du Ca phút chốc cảm thấy buồn bã, dĩ nhiên không phải do ganh tị mà bởi lòng tự dưng nhớ đến đứa con vắng số của mình, ba năm trước bị hắn cưỡng bức khiến nàng vụt mất cơ hội làm mẫu hậu. Mỗi lần nghĩ về đứa trẻ đáng thương mệnh yểu là tim nàng cồn cào khôn nguôi. Nàng cũng từng ao ước được nhìn thấy cảnh, Trình Liệt ôm lấy đứa con của nàng và hắn, ra sức yêu chiều chơi đùa thật vui vẻ. Xem chừng điều ước giản đơn ấy khó thành hiện thực khi thái y từng nói nàng khó mang thai.
Dòng suy tư trầm lắng của Du Ca cũng như bầu không khí vui vẻ nơi thượng uyển đột ngột bị cắt ngang khi thình lình một nha hoàn đứng cạnh hồ sen giật mình la lớn, cái khay ngọc trên tay bất cẩn làm rơi xuống đất, khiến ai nấy đều ngừng lại việc chơi đùa. Nữ quản cung vội vàng bước đến chỗ nha hoàn đang quỳ sụp, nàng ta chỉ trỏ gì đó dưới hồ khiến bà ta cũng kinh ngạc, tiếp theo đến chỗ Liêu công công nói rõ. Và rồi vị công công đến trước Trình Liệt, tâu rằng:
- Muôn tâu hoàng thượng, dưới hồ sen bỗng nhiên có xác một con mèo đen.
Xác mèo đen? Sao lại có chuyện xui xẻo như vậy? Chậm rãi đặt Phúc An xuống long toạ, Trình Liệt đứng dậy mau chóng tiến về phía hồ sen, Du Ca cảm giác tò mò nên đi theo sau, tức nhiên Triệu Mỹ Nhân lẫn Đinh Huệ cũng không ngoại lệ. Riêng Bạch Tố vẫn ngồi yên tại chỗ, thong thả ăn bánh chẳng hề bận tâm về xác con mèo đen vì sao lại trôi dạt trên hồ sen trong hoàng cung.
Quả nhiên là xác mèo đen trôi nổi trên dòng nước đen ngòm do phản chiếu trời đêm, có lẽ nó chết cũng một hai ngày rồi, giờ lại dập dềnh giữa những lá sen. Tuy đây không phải là chuyện gì to tát tuy nhiên người xưa hay nói, mèo đen đại diện cho xui xẻo tai ương, mà nó lại xuất hiện ngay trong sinh thần của công chúa Phúc An thì không rõ có điềm gở gì chăng? Và y như rằng suy nghĩ của mọi người lập tức ứng nghiệm khi giọng Bạch Tố vang lên khá lớn, nghe đầy kinh tâm:
- Công chúa Phúc An bị làm sao vậy?
Trình Liệt, Du Ca lẫn Đinh Huệ cùng tất cả người còn lại đồng loạt quay qua, trên ghế Phúc An đột nhiên nằm ngửa ra, cả người co giật, mắt trợn lên, bờ môi nhỏ xinh lúc này há rộng thở thoi thóp giống hệt cá mắc cạn và liên tục gọi đứt quãng: "Phụ... phụ hoàng... mẫu... thân... cứu con...". Lập tức Trình Liệt và Đinh Huệ chạy đến, hết sức kinh ngạc trước cảnh ái nữ không ngừng co giật dữ dội, khoé miệng trào ra dòng nước trắng đục, con ngươi sẫm màu mở trừng trừng. Đinh Huệ ôm lấy con gái, sợ đến bật khóc, về phần Trình Liệt còn chưa hiểu chuyện gì đã nghe Du Ca buông một lời rành rọt: "An nhi bị trúng độc rồi!". Phải! Đây là hiện tượng trúng độc! Trình Liệt tức tốc truyền lệnh gọi thái y đến.
Phúc An co giật một lúc thì ngưng lại, thân hình nhỏ bé đang căng cứng liền mềm nhũn ra, mắt nhắm nghiền và không còn hơi thở. Đinh Huệ cảm nhận rõ đứa con nằm trong vòng tay mình đang dần lạnh đi, nàng ta bần thần không tin nổi liền liên tục lay gọi con. Cùng lúc thái y vội vội vàng vàng chạy đến cầm tay công chúa bắt mạch xem sao, nét mặt lập tức phức tạp hơn, từ trầm tư chuyển sang sợ sệt.
- Thế nào? Phúc An công chúa bị trúng độc gì? - Trình Liệt quát lớn.
- Muôn tâu hoàng thượng, Phúc An công chúa bị trúng độc xạ hương... đã tắt thở rồi ạ! - Vị thái y quỳ mọp xuống đất, cất giọng run rẩy báo tin dữ.
Nghe xong, Đinh Huệ gào lên thảm thiết, giữ chặt lấy Phúc An mà khóc như mưa như gió. Đứng bên cạnh, Du Ca không khỏi thất thần sau đó hướng mắt sang Trình Liệt thấy hắn đứng sững ra trong một khắc, biểu hiện này cũng không có gì lạ khi vừa nãy thôi An nhi còn nằm gọn trong lòng phụ hoàng, mỉm cười đáng yêu. Tức thì hắn đẩy nhẹ Đinh tần ra, một tay đỡ lấy thân thể lạnh ngắt của ái nữ còn một tay vuốt nhẹ gương mặt tím tái đó và gọi khẽ: "An nhi, mở mắt ra nhìn phụ hoàng...", nhưng đáp lại chỉ là sự ra đi vội vã không báo trước của cô công chúa nhỏ. Mất con một cách đường đột, Trình Liệt kìm nén đau đớn nhưng đôi mắt đục ngầu, ấn đường lạnh lẽo đầy sát khí, gằn từng chữ:
- Tại sao công chúa lại bị trúng độc?
Bắt lấy tia nhìn đáng sợ đó, Bạch Tố liền nhún nhẹ gối, mau chóng giải thích:
- Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không biết gì cả, khi nãy đang ngồi thì chợt nghe An nhi kêu lên một tiếng nên nhìn qua thử và đã thấy công chúa bị co giật!
- Ý của muội muội là An nhi trúng độc trước đấy rồi ư?
Triệu Mỹ Nhân vừa dứt lời phỏng đoán thì Trình Liệt quay qua Đinh Huệ, hỏi:
- Trước khi đến đây, nàng có cho An nhi ăn thức ăn gì không?
- Bẩm hoàng thượng, thần thiếp không hề cho An nhi ăn món gì hết...!
- Bẩm hoàng thượng, có khi nào độc nằm ở trong thức ăn tại đây?
- Không thể! Thức ăn dâng lên cho thánh thượng đều đã qua khử độc! Hay... chỉ riêng thức ăn của công chúa là bị bỏ độc?
Nghe Liêu công công gợi ý, Trình Liệt nhanh chóng lia đôi mắt âm u về phía những đĩa cẩm thực thịnh soạn bày biện trên bàn, vị thái y hiểu ý liền lật đật bước đến rồi lấy kim khử độc ra châm vào từng đĩa thức ăn ban nãy Phúc An dùng qua. Nhưng tất cả đều chẳng hề có độc! Điều bất ngờ này khiến tất cả mọi người vô cùng khó hiểu, nếu không phải từ thức ăn và nước uống thì là gì? Bất giác Du Ca nghĩ ngợi gì đó liền bảo rõ với vị thái y rằng:
- Xạ hương thuộc tính mạnh, không phải loại quá kịch độc, nhìn biểu hiện của An nhi chứng tỏ đã trúng lượng lớn loại độc này! Nếu bỏ vào thức ăn, nước uống hoặc ở đâu đi nữa thì làm sao công chúa không ngửi thấy mùi hăng nồng?
- Nương nương nói chí lý, phải dùng một lượng lớn xạ hương mới đủ chết người, muốn tránh bị phát hiện có thể dùng một ít, đầu độc qua từng ngày.
Dùng một ít? Từng ngày? Tự khắc Du Ca nhớ đến một vật liền tiến đến gần thân xác Phúc An còn nằm trong tay Đinh Huệ, đưa tay túm lấy chiếc túi thơm giắc bên đai lưng xiêm y mà lần trước đã từng thấy qua một lần. Nàng đưa cho vị thái y, yêu cầu ngửi thử xem có xạ hương ở bên trong không. Cầm túi thơm ngửi kỹ lưỡng một lúc, thái y hết sức ngạc nhiên rồi quỳ xuống trước Trình Liệt, thưa:
- Bẩm, đúng là trong túi thơm hoa cúc này có xạ hương!
Nghe như sét đánh bên tai, Đinh Huệ cả người mềm nhũn, hai tay đang ôm lấy xác Phúc An cũng cảm thấy không còn chút sức lực. Tại sao trong túi thơm của ái nữ lại có xạ hương? Chẳng phải Mã Tào nói trong đó chỉ là hoa cúc chuyên dùng cho những ai mất ngủ, ăn không ngon ư? Dáng vẻ nửa kinh ngạc nửa kinh tâm nơi Đinh tần mau chóng lọt vào mắt Bạch Tố, nàng ta kín đáo nhìn Đông Vĩ, khéo léo nở một nụ cười thoả mãn vô cùng. Và kẻ thứ hai cũng đang che đậy sự đắc ý chính là Triệu Mỹ Nhân, người biết rất rõ kế hoạch độc ác của Bạch phi.
Giật lấy túi thơm trên tay thái y, Trình Liệt quét đôi mắt câm lặng đầy u tối bao quanh cái vật nhỏ nhắn thơm tho ấy, mùi thơm hoa cúc át đi mùi của xạ hương và nếu mỗi ngày đều vô tình ngửi thứ mùi độc hại kia thì sẽ đến lúc trúng độc.
- Cái túi thơm này ở đâu mà An nhi có?
Đứng cạnh chủ nhân với biểu hiện căng thẳng tột độ, Hạ Lý lập tức quỳ xuống:
- Muôn tâu hoàng thượng, là... là nô tỳ may cho công chúa!
- Thế ra chính ngươi đã bỏ xạ hương vào túi thơm?
- Hoàng thượng khai ân, nô tỳ có trăm lá gan cũng không dám làm chuyện đó! Là do Mã thái y yêu cầu nô tỳ làm túi thơm để dễ dàng cho hoa cúc vào giúp công chúa dễ ngủ hơn! Những gì nô tỳ nói hoàn toàn là thật, chẳng dám nửa lời dối trá!
- Mã thái y? Vậy người bỏ hoa cúc vào túi thơm là hắn sao?
- Bẩm hoàng thượng, đúng là vậy! Theo lời dặn của Mã thái y, cứ dăm ba hôm là nô tỳ mang túi thơm đến Thái y viện để lấy thuốc, ngài ấy nói sẽ đích thân để thuốc vào trong túi rồi đến tận Liên cung trao tận tay cho Đinh tần nương nương! Nô tỳ không hề đụng gì đến thuốc trong đó, mong hoàng thượng anh minh suy xét!
- Người đâu, mau triệu Mã Tào đến đây gặp trẫm!
Câu ra lệnh như sấm rền từ Trình Liệt khiến Đinh Huệ càng thêm run lẩy bẩy, hết việc Phúc An đột nhiên trúng độc chết bất đắc kỳ tử liên quan đến túi thơm, nay còn đến cả Mã Tào cũng bị kéo vào, khiến nàng ta sợ đến kinh tâm chấn động. Khéo, để chuyện dan díu kia mà lộ ra thì Đinh thị này sẽ lãnh hậu quả kinh khủng đến dường nào, cho dù có ngoại tổ phụ thái sư thì cũng chưa chắc thay đổi được cục diện bi ai đó! Trong khi Bạch Tố thoả mãn nhìn Đinh tần sắp bị lột da lóc xương thì ánh mắt Du Ca vô tình trông thấy, lòng không khỏi có chút nghi hoặc.
Một canh giờ sau, Mã Tào bị kéo xộc đến quỳ xuống trước mặt thánh thượng. Đêm hôm khuya khoắc bất ngờ bị lôi vào cung, ban nãy còn nghe thị vệ nói có liên quan đến công chúa Phúc An, nay trông thấy nét mặt hoàng thượng thâm sâu nguy hiểm khiến cho y dù ngu dốt cũng tự đoán ra sự việc hệ trọng cấp bách. Hành lễ xong, Mã Tào đã nghe Trình Liệt hỏi bằng ngữ khí băng âm:
- Mã thái y, có phải khanh là người kê đơn sắc thuốc theo dõi bệnh tình của Phúc An công chúa? Và cũng chính khanh làm túi thơm hoa cúc không?
Mã Tào lập tức gật đầu, tiếp theo giật mình khi Trình Liệt ném mạnh túi thơm xuống trước mặt y, giọng gầm lên nặng nề: "Vậy tại sao trong đó lại có xạ hương khiến công chúa trúng độc chết?". Tai nghe lùng bùng hệt như có sét đánh, Mã Tào vừa cầm túi thơm lên vừa ngơ ngác đưa mắt nhìn Đinh tần đang thất thần lo âu, hai tay còn đang bế lấy thân xác con gái. Công chúa Phúc An chết rồi ư? Rõ ràng bệnh tình của công chúa không hề nặng. Y còn nhớ rất rõ mình để vào túi thơm những cánh hoa cúc ép khô, lý do gì có xạ hương ở đây?
Đúng lúc, La thị vệ chạy đến trước mặt hoàng thượng, trên tay cầm theo một xấp giấy trình lên thưa rằng những thứ này là do lục soát trong tư phòng của Mã Tào và vô tình tìm thấy! Liêu công công cầm lấy dâng lên, Trình Liệt lướt mắt qua những tờ giấy trên tay, vẻ mặt một lúc sau chẳng rõ vì nguyên nhân gì mà chuyển sang cuồng nộ ghê gớm, đến nỗi Du Ca cũng ngạc nhiên vô cùng.
- Người đâu, mau đưa các hoàng tử và công chúa trở về phòng...!
Sự việc nãy giờ khiến lòng ai cũng hoảng sợ, nay lại nghe chất giọng lạnh lẽo u ám từ hoàng thượng, những cung nữ chẳng dám ngẩng mặt lên chỉ vâng mệnh lần lượt đưa các tiểu chủ rời khỏi thượng uyển. Và chỉ chờ có thế, Trình Liệt vung tay ném mạnh xấp giấy kia xuống đất, sức mạnh khiến chúng muốn rách tả tơi. Không một lời nói nào ngoài tia nhìn xoáy về phía nữ nhân xinh đẹp, hệt như sắp xử trảm Đinh thị ngay tức khắc. Liêu công công khom người đọc qua, thất kinh kêu lên:
- Đây là thư tình của Đinh tần nương nương gửi cho Mã thái y?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.