Từ Bi Thành

Chương 40: Lãnh địa

Đinh Mặc

11/05/2013

Một ngày "trời yên biển lặng" cuối cùng cũng trôi qua. Sáng sớm ngày hôm sau, Mộ Thiện có gặt hái bất ngờ.

Bởi vì ít nhiều vẫn còn dè chừng bà chủ nhà Buma nên ban đêm, Mộ Thiện ngủ không sâu lắm. Hôm sau khi trời mới tờ mờ sáng, phòng khách có tiếng động lịch kịch, cô liền thức dậy đi ra ngoài. Buma địu một cái sọt lớn, chuẩn bị rời khỏi nhà.

Sau một hồi hỏi thăm, Mộ Thiện nghe nói một sơn cốc cách ngôi làng này chừng hai cây số hôm nay có buổi chợ phiên. Những người buôn bán trên thị trấn sẽ đổ về chợ phiên bán đồ dùng thiết yếu. Trong lòng Mộ Thiện dấy lên tia hy vọng, có lẽ cô sẽ tìm ra cách liên lạc với Lý Thành.

Hai người đàn ông vẫn chưa tỉnh, Mộ Thiện không yên tâm khi để họ ở cùng nhau. Mang súng theo người sẽ không an toàn, để lại nhà cho bất cứ người nào càng không an toàn. Ngẫm đi nghĩ lại, cô giấu khẩu súng vào đống quần áo, để lại tờ giấy nhắn tin cho Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành rồi cùng Buma lên đường.

Hôm chạy trốn đến đây là vào buổi tối, Mộ Thiện không nhìn rõ đường đi nước bước. Hôm nay giữa ban ngày trời sáng, Mộ Thiện đi theo Buma xuống dốc núi, men theo cánh đồng hoa anh túc tiến về phía trước. Cô gặp một trạm gác cách nhà Buma khoảng một trăm mét, trên có một người lính cầm súng đứng canh.

Mộ Thiện suy đoán, có lẽ cuộc động loạn xảy ra sau khi Thủ lĩnh bị bọn cô bắt làm con tin có liên quan đến tướng quân Quân Mục Lăng. Nếu lúc đó ở đây có trạm lính gác như bình thường, bọn cô làm sao có thể trốn đến nhà Buma?

Mộ Thiện không hiểu tình hình này có nghĩa là gì, chỉ có để quay về chờ hai vị lão đại phân tích.

Đột nhiên ai đó hét một câu bằng tiếng Thái. Tất cả mọi người trên đường đều dừng lại. Buma cũng dừng bước, bà đưa mắt nhìn Mộ Thiện. Mộ Thiện hiểu ý, trong lòng rất hồi hộp.

Một binh sỹ từ trạm gác đi tới. Anh ta cầm khẩu súng chĩa thẳng vào Mộ Thiện.

Buma hình như quen biết anh ta, bà dùng tiếng Thái nói với anh ta vài câu rồi dúi tờ đô la Mỹ Mộ Thiện đưa vào tay anh ta. Người lính xua tay không nhận, anh ta quay sang hỏi Mộ Thiện: "Người Trung Quốc?"

Anh ta nói bằng tiếng Trung khá rõ. Mộ Thiện ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh ta, trông anh ta rất trẻ, chỉ tầm hai mươi tuổi, ngũ quan của người Trung Quốc, chỉ có làn da ngăm đen.

Cô trả lời: "Ừ, tôi đi theo đoàn tới sông Mekong du lịch, tối hôm trước không hiểu vì nguyên nhân gì chỗ nào cũng có tiếng súng nổ. Có kẻ tấn công cả vào khách sạn, tôi sợ quá bỏ chạy ra ngoài, liền bị hai binh lính đuổi theo. Tôi chạy đến đây, được Buma cứu giúp."

Người lính trầm mặc vài giây: "Bọn họ mặc quần áo như thế nào?"

Mộ Thiện mô tả quân phục đám lính trong doanh trại của Thủ lĩnh.

Người lính gật đầu, anh ta lại hỏi tỉ mỉ thông tin về Mộ Thiện, như tên tuổi, quê quán. Mộ Thiện bịa một cái tên giả, nói là người Bắc Kinh. Người lính hỏi xong thu khẩu súng lại: "Bây giờ các ngả đường bị phong tỏa rồi, chị đừng đi lung tung. Vài ngày nữa đường xá thông rồi chị đến chỗ tôi đăng ký, tôi sẽ đưa chị rời khỏi đây."

Mộ Thiện thấy anh ta còn trẻ nên mới bịa chuyện, không ngờ anh ta tin ngay, còn hứa sẽ đưa cô đi khỏi nơi này. Cô cất giọng cảm kích: "Cám ơn cậu." Mộ Thiện lại một lần nữa có cảm nhận sâu sắc, trong khu vực các băng nhóm ma túy cát cứ vẫn tồn tại những người dân tốt bụng.

Người lính cười cười, để lộ hàm răng trắng lóa. Anh ta lại hỏi: "Tôi nghe nói con gái đại lục rất hung dữ, nhìn chị có thấy gì đâu?" Anh ta lớn lên ở Thái Lan, từ "hung dữ" tất nhiên là so với phụ nữ Thái Lan.

Nhìn gương mặt chấc phác của người lính, Mộ Thiện đột nhiên nhớ tới những binh sỹ gục ngã trước mũi súng của cô hôm nào. Liệu có một ngày trong tương lai, chàng trai trẻ này cũng chết ở đâu đó như đám binh sỹ kia?

Đây là rốt cuộc là thế đạo gì?

Cô lên tiếng: "Hôm nào rảnh rỗi hoan nghênh cậu đến Trung Quốc chơi, tôi sẽ làm hướng dẫn miễn phí."

"Thật không?"

Mộ Thiện gật đầu và cho người lính số điện thoại của cô ở Trung Quốc. Cô nghĩ cho anh ta số điện thoại chắc sẽ không nguy hiểm. Có lẽ bị cảm động bởi sự chân thành của Mộ Thiện, người lính tháo trên cổ áo tấm huy hiệu hình ngôi sao nền trắng viền đỏ, trịnh trọng đặt vào tay Mộ Thiện.

"Nếu có người hỏi, chị hãy cho họ xem cái này."



"Cám ơn cậu, rất cám ơn cậu."

Khi Mộ Thiện ngỏ ý muốn gọi nhờ điện thoại, người lính nói anh ta không có điện thoại, chỉ có máy bộ đàm nội bộ. Anh ta cho biết chỉ đội trưởng mới được dùng điện thoại. Mộ Thiện cười nói không cần làm phiền, cô sẽ đi đến thị trấn gọi điện thoại sau.

Khi Mộ Thiện lên đường, người lính lại chạy về trạm gác. Mộ Thiện quay đầu bắt gặp hình ảnh người lính mặc quân phục màu xanh đứng cô độc dưới ánh nắng mặt trời. Trong lòng cô thầm nghĩ: bản tính của con người vốn lương thiện, nếu có thể phục thiện, ngay từ đầu ai muốn làm điều ác?

Còn Trần Bắc Nghiêu thì sao? Mộ Thiện nhớ ông ngoại anh từng nói, tuy anh có tính cách lạnh lùng nhưng bản chất là người hiền lành. Lúc đó trong lòng cô, anh là người thuần khiết nhất. Bao nhiêu năm sau, hai tay anh dính đầy máu, thiện tâm vốn có của anh bị chôn sâu dưới lợi ích và thù hận, hay là được che dấu ở một nơi cô không nhìn thấy?

Cô và anh đi tới đâu mới là tận cùng?

Khoảng mười mấy phút sau, Mộ Thiện và Buma đi đến một khu đất bằng ở đầu sơn cốc. Trên đường đi thỉnh thoảng có binh sỹ xét hỏi, Mộ Thiện liền lấy ra tấm huy hiệu, đám lính đều phất tay để cô đi qua.

Chợ phiên chỉ là một nơi người bán đổ hàng tiêu dùng xuống đất hoặc bày bán ngay trên xe công nông. Bởi vì đường đi bị phong tỏa nên hôm nay người bán từ thị trấn xuống rất ít. Cũng có một số người dân địa phương mang đồ của nhà đi bán như cá tươi, gia cầm...

Buma đem theo mười tấm khăn sợi do bà tự đan, đổi lấy gạo vào rau xanh. Mộ Thiện nhờ bà mua mấy con cá và một con gà. Ở đây không bán thuốc và băng y tế, cô chỉ có thể mua ít vải trắng sạch sẽ và thảo dược.

Mộ Thiện mượn máy di động của một người bán hàng nhưng vùng rừng núi này không hề có sóng. Xem ra cô phải đi ra thị trần mới có thể liên lạc với Lý Thành.

Quy mô của chợ phiên khá nhỏ, Mộ Thiện và Buma dạo một vòng, mua hết vật phẩm cần thiết mới chỉ mất hơn nửa tiếng đồng đồ. Lúc này mặt trời lên đến đỉnh đầu, hai người phụ nữ tay xách nách mang, người đẫm mồ hôi.

Hai người cuối cùng cũng về đến nhà, Mộ Thiện cùng Buma đem đồ cất vào bếp. Có lẽ bị lây nhiễm không khí yên bình của người dân bình thường, tâm trạng cô nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô nghĩ, bọn họ ở Tam giác vàng vẫn có thể sống bình ổn, trong khi đó cô và Trần Bắc Nghiêu ở một nơi trị an khá tốt như thành phố Lâm lại suốt ngày mặt nặng mày nhẹ.

Mộ Thiện không vội vào phòng xem tình hình của hai người đàn ông. Cô đi tắm rửa rồi mới qua bên đó. Bọn họ đã tỉnh dậy từ lâu, hai người ăn sạch bát cháo cô để sẵn trên đất. Mộ Thiện không biết sau khi cô rời khỏi phòng, hai người có nói chuyện với nhau? Nhưng nhìn vẻ mặt của bọn họ, tình hình không đến nỗi tệ lắm.

Nghĩ đến câu Mộ Thiện viết trên tờ giấy "Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân", Trần Bắc Nghiêu hơi điên tiết. Anh vốn không cảm thấy gì, nhưng khi Đinh Hành cầm tờ giấy Mộ Thiện để lại cho anh ta và lẩm nhẩm đúng câu này, anh mới biết cô coi anh và Đinh Hành cùng một loại người.

("Kỉ sở bất dục, vật thi ư nhân" là câu trong Luận ngữ của Khổng tử, có nghĩa "Điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác")

Nhưng khi bắt gặp gương mặt đỏ ửng rạng rỡ của Mộ Thiện, khí sắc tốt hơn ngày hôm qua, nỗi bực tức của Trần Bắc Nghiêu bay biến hoàn toàn.

Đinh Hành tất nhiên cũng chú ý đến sự thay đổi của cô, anh cất giọng dịu dàng: "Có tin vui sao?"

Mộ Thiện lắc đầu: "Là tin xấu, chắc sẽ làm các anh thất vọng." Cô kể chuyện đường đi bị phong tỏa và việc khu vực này không có tín hiệu điện thoại. Sau đó cô rút huy hiệu: "Dù có cái huy hiệu cũng chỉ có thể dùng cho một mình em. Hơn nữa, một khi ra khỏi khu vực này, không biết nó còn có tác dụng?"

Trần Bắc Nghiêu cầm cái huy hiệu lên xem, anh mỉm cười: "Em giỏi thật đấy, huy hiệu của Quốc dân đảng em cũng kiếm được?"

"Tên lính đó có đáng tin không?" Đinh Hành hỏi.

Mộ Thiện cầm lại tấm huy hiệu: "Đối xử với người bằng lòng chân thành cũng không phức tạp như các anh tưởng đâu."

Hai người đàn ông im lặng.

Mộ Thiện ngẩng đầu cười: "Chúng ta làm thế nào để đi vào thị trấn, hai anh tìm ra cách chưa?" Cô biết rơi vào hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm và tài trí của hai người đàn ông trước mặt.



Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu dừng lại trên mặt cô: "Sáng nay anh và Đinh thiếu đã thương lượng, khoảng bốn năm ngày nữa, chúng ta sẽ đi bằng đường thủy."

"Đường thủy?"

Đinh Hành tiếp lời: "Chúng ta sẽ xuất phát lúc nửa đêm."

Mộ Thiện bất giác nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng sông nhỏ lấp lánh dưới ánh mặt trời. Thuyền rất dễ kiếm, ngay sau nhà Buma cũng có một con thuyền. Nhưng Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành đều bị thương nặng, cho dù nghỉ ngơi thêm bốn năm ngày đi chăng nữa, liệu họ có thể ngồi thuyền?

Quả nhiên Trần Bắc Nghiêu lên tiếng: "Em bảo Buma kiếm một ít thuốc phiện, lúc lên đường bọn anh có thể dùng tới."

"...Được. Em đi nấu cơm đây." Bọn họ đã quyết định, đương nhiên sẽ là cách tốt nhất. Cô chỉ có thể cố gắng giúp bọn họ hồi phục sức khỏe một cách nhanh nhất, để bọn họ đỡ phải miễn cưỡng giảm cơn đau bằng thuốc phiện.

Nhắc đến nấu cơm, cả Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành đều nhìn Mộ Thiện.

Sau một ngày khủng khiếp, ba người cuối cùng tạm lánh nạn ở thôn làng nhỏ này. Bọn họ đã bàn bạc xong phương thức chạy trốn, tuy con đường phía trước vô cùng gian nan nhưng cả ba đều là người thông tuệ, họ không lo nghĩ vô dụng. Bây giờ nghe Mộ Thiện nói đi nấu cơm, cả Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành đều tỏ ra hứng thú, chỉ là xuất phát điểm của họ không giống nhau.

"Em nấu?" Trần Bắc Nghiêu nghi hoặc. Anh không ngờ Mộ Thiện biết nấu ăn, thời niên thiếu cô nói ở nhà cô không bao giờ phải xuống bếp; thời gian sống cùng nhau, tất nhiên anh không để tay cô dính dầu mỡ.

Mộ Thiện bật cười: "Anh ngạc nhiên lắm sao? Mấy năm nay em sống một mình toàn tự nấu ăn, ít nhất không đến nỗi khó nuốt lắm."

Đinh Hành mỉm cười: "Không khó nuốt một chút nào? Tay nghề của em rất ổn, tôi đã cảm thấy đói rồi."

Ánh mắt Trần Bắc Nghiêu thẫm lại, vài giây sau anh mới lên tiếng: "...Được, anh chờ em trổ tài."

Buma đã đi ngủ trưa. Mộ Thiện nấu canh gà và hấp cá. Trong thời gian chờ đợi, cô lại lau người cho Trần Bắc Nghiêu và Đinh Hành, cô kéo tấm màn che sang một bên, bỏ hết quần áo vào chậu giặt rồi dặn dò: "Em đi giặt quần áo, các anh nếu không ngủ thì để ý nhà bếp giúp em. Nhỡ canh tràn ra ngoài nhớ gọi em một tiếng."

Trần Bắc Nghiêu nhìn hai quần lót đàn ông vừa thay ra trong chậu giặt, anh không thay đổi sắc mặt vỗ vỗ chiếu cói bên cạnh mình: "Em bận rộn cả ngày rồi, lại đây ngủ một lát đi. Quần áo để Buma giặt."

Đinh Hành cũng để ý Mộ Thiện đi giặt cả quần áo của của mình, anh cảm thấy vô cùng dễ chịu: "Em nghỉ ngơi một lát đi."

Mộ Thiện không thể mở miệng nói Buma quan niệm bảo thủ, bà không chịu giặt quần áo đàn ông. Cô cũng không thể ném quần lót vào thùng rác rồi nhờ Buma đi mua quần mới. Một quả phụ sống một mình suốt ngày đi mua quần lót đàn ông, người khác biết được sẽ nghĩ gì?

Cô cười cười: "Em xong nhanh thôi". Nói rồi không đợi Trần Bắc Nghiêu lên tiếng, cô liền đi ra ngoài.

Mộ Thiện giặt xong quần áo trở về phòng, cô quả thật rất mệt mỏi. Cô lại kéo tấm màn che hai bên và nằm xuống cạnh Trần Bắc Nghiêu: "Em ngủ nửa tiếng."

Trần Bắc Nghiêu gật đầu. Mộ Thiện nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trần Bắc Nghiêu nhìn thấy giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô, anh giơ tay nhẹ nhàng lau sạch. Anh muốn hôn cô nhưng lại sợ làm cô tỉnh giấc. Anh từ từ nắm chặt tay cô, bàn tay cô mềm mại như không xương, chỉ là do thường đánh chữ nên lòng bàn tay xuất hiện vết chai. Trần Bắc Nghiêu nhớ lại câu nói của cô vừa rồi, mấy năm nay cô toàn tự nấu cơm. Anh sờ lên vết chai, cảm thấy trong tám năm xa cách, cô đã tôi luyện được một sự kiên cường hiếm thấy.

Anh muốn nâng niu người phụ nữ nằm bên cạnh trong lòng bàn tay, như một viên ngọc quý.

Trần Bắc Nghiêu không nhịn được đưa tay cô lên miệng, anh muốn hôn lên những vết tích của năm tháng trong lòng bàn tay cô. Vừa chạm vào làn da cô, anh liền ngửi thấy mùi nước sông thoang thoảng. Anh đột nhiên nhớ đến Đinh Hành nằm ở phía đối diện, nhớ đến đống quần áo của anh ta ở trong chậu. Trần Bắc Nghiêu lập tức dừng lại.

Một lúc sau, Trần Bắc Nghiêu đưa những ngón tay thon dài của Mộ Thiện vào miệng nhẹ nhàng ngậm lấy. Nhìn gương mặt bình thản trong giấc ngủ say của cô, một cảm giác che chở mãnh liệt dội vào lòng anh. Anh như chìm đắm trong cảm giác ngọt ngào, đầu óc anh chỉ có một ý nghĩ: cô tốt đẹp như vậy, cô tốt đẹp như vậy.

Dù phía trước mặt là vực sâu không đáy, dù có phải xoay chuyển càn khôn, anh cũng sẽ đưa cô rời khỏi Tam giác vàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Bi Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook