Tù Binh

Chương 14

Lê Hoa Yên Vũ

26/11/2015

Hoàn Nhan Tự kia như đang ở trên mây, cái miệng sinh sáp của Tố Y làm cho hắn cảm nhận được khoái cảm chưa bao giờ có được, đó là cảm giác thỏa mãn nhục dục cùng với khoái hoạt của sự chinh phục, là cảm giác chưa có bất luận kẻ nào từng mang đến cho hắn. Tâm tình một trận kích động, nơi hạ phúc tựa hồ như có trăm ngàn hỏa long muốn dâng trào. Đang ở khoảng khắc khẩn yếu, sắp đến cao trào, bỗng nhiên nơi tử mệnh truyền đến một trận đau nhức, đau đến mức hắn “Oa nha” hét thảm một tiếng, lại nhìn Tố Y chính là trầm tĩnh ngẩng đầu nhìn hắn, chậm rãi phun ra nam căn của mình, lạnh lùng nói: “Thực xin lỗi, ta với điều này quá mức xa lạ, nhất thời sai lầm.”

Lần này liền khiến cho Hoàn Nhan Tự tức giận, biết rõ là Tố Y nói dối, rồi lại không có chứng cớ, nhất là cảm giác từ trên mây mà rơi xuống hố sâu vạn trượng là tư vị nín thở mà hắn cả đời này chưa từng chịu qua. Một phen túm lấy mái tóc dài của Tố Y, hung tợn nói: “Là như vậy sao? Không sao, trước lạ sau quen, trẫm sẽ hảo hảo dạy ngươi.” Nói xong cũng không đợi y phân trần, vẫn đem vật nơi dưới khố đẩy vào trong miệng của y, một bàn tay nắm lấy miệng y, thứ trần bính kia liền hết sức ở khoang miệng mềm mại của Tố Y mà đâm thẳng về phía trước.

Tố Y cũng không cam yếu thế, y xử vu liệt thế, lại liều mạng tìm cơ hội lấy răng nanh làm vũ khí, tiếp xúc thứ mặt ngoài cứng rắn nhưng kì thực rất non mềm kia. Hoàn Nhan Tự chán nản, một bàn tay dùng sức ấn giữ y, tay kia thì tại ngực y không ngừng xoa nắn. Hai khỏa chu quả kia bởi hắn ngắt nhéo mà bừng sưng dựng đứng lên, hắn còn không hết giận. Miệng vết thương ban đầu trên người Tố Y lại nứt ra, vài giọt máu tươi rơi xuống bờ trì ướt sũng. Y lại không hề phát giác, liều mạng đối kháng Hoàn Nhan Tự. Thật sự là tạo hóa trêu người, ai có thể nghĩ đến hai người trời sinh đối địch nhưng lại đem nơi hoan ái biến thành chiến trường, càng đấu càng rối tinh rối mù. Chỉ tiếc Tố Y dù cho kiên cường dẻo dai thế nào đều nhất định cũng phải chiến bại. Khi Hoàn Nhan Tự đạt đến cao trào, y chỉ cảm thấy trong miệng một cỗ nhiệt tương mạnh mẽ phun trào, còn chưa tỉnh ngộ, Hoàn Nhan Tự đã mạnh mẽ ngẩng cổ y lên, buộc y đem toàn bộ tinh dịch kia nuốt xuống.

Đợi đến khi Tố Y biết được lai lịch cổ chất lỏng này, lập tức liền rạp xuống ở bên cạnh trì nôn mửa, chút mật nơi dạ dày cũng bị y phun ra. Hoàn Nhan Tự lạnh lùng nhìn thân mình tràn ngập vết thương không ngừng run rẩy co rút của y, trong lòng dâng lên khoái ý thỏa mãn nói không nên lời. Ôm lấy thân người y, cười nói: “Nếu ngại bẩn, trẫm lại sai người đến giúp ngươi tẩy rửa.” Nói xong trên tay dùng sức giữ lấy y, hai người cùng nhau lại ngã vào bể nước.

Thân thể Tố Y vốn suy yếu, lại cùng Hoàn Nhan Tự giãy dụa triền đấu hồi lâu, khi rơi xuống nước thì xung lượng lại lớn, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, lần thứ hai hôn mê bất tỉnh. Hoàn Nhan Tự ôm lấy thân mình y đặt ở cạnh bể, tinh tế dùng nước ấm rửa vết thương đang rĩ máu tươi, một bên nhân cơ hội ‘ăn nhiều đậu hủ’. Thẳng đến non nửa canh giờ sau, cảm thấy tận hứng hắn mới đi lên, lấy một cái khăn đem hai người đều lau khô, sau lại ôm lấy Tố Y công khai đi vào tẩm cung.

Tử Nông, Tử Lưu, Tử Nam ba người đang ở tẩm cung bố trí đổi mới giường mạn đệm chăn, thấy hai người bọn họ tiến vào, chỉ thiếu không đem tròng mắt rớt ra ngoài. Tử Nông nuốt nuốt nước miếng, lần thứ hai không sợ chết nói: “Đại vương, Tố tướng quân còn sống không?” Lời còn chưa dứt, Tử Lưu đã vội tiếp lời: “Đại vương bớt giận, ý Tử Nông là nói có cần đưa y về tử lao hay không, còn đây là hậu cung trọng địa, y là một ngoại nam, lại là tù binh, thật không nên. . . . . .” Những lời còn lại nàng cũng nói không được nữa, chỉ vì ánh mắt Hoàn Nhan Tự như muốn ăn sống các nàng. Thật lâu sau mới hừ lạnh một tiếng nói: “Chuyện của trẫm cần các ngươi quan tâm sao. Đêm nay y sẽ ngụ ở nơi này, các ngươi đổi đệm chăn, mỗi thứ đem đến một kiện, ở bên trong phải ủ ấm một chút . Còn có bữa tối, trẫm không đến cùng tần phi dùng bữa. Liền truyền đem vào trong này, nhiều ít gì cũng phẩm tẩm bổ đôi chút, nói nhảm, nghĩ muốn suy yếu chí tử, nào có chuyện dễ dàng như vậy.”

Giọng nói này cố nhiên nghiến răng nghiến lợi, nhưng thông minh như Tử Lưu, lại nghe ra trong lời nói kia một tia ý tứ ôn nhu hàm xúc, chính là không quá rõ ràng, lại có phần trĩ nộn, phảng phất giống xuân thảo bị đông tuyết bao trùm. Nàng đem mắt nhìn phía Tố Y còn đang hôn mê, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, thầm nghĩ: “Đại vương nếu thực động tâm, đối hai người mà nói cũng không biết là họa hay phúc.”



Tử Nông lại không nghĩ nhiều như vậy, vui sướng đáp ứng rồi đi ra ngoài. Hoàn Nhan Tự kêu Tử Lưu lên, phân phó nàng băng bó vết thương cho Tố Y. Tử Lưu lúc này mới do dự hỏi: “Chủ tử, không hề nghiêm hình bức bách Tố tướng quân đầu hàng sao?”

Hoàn Nhan Tự ha hả cười nói: “Nghiêm hình đối với y vô dụng, trẫm đã tìm được phương pháp rất tốt để tra tấn y. Từ nay về sau, không cần đưa y đến tử lao.”

Tử Nam tiến lên nói: “Chủ tử, vừa rồi Ngân Cơ nương nương ở trong cung khóc nháo, hình như là tiểu thái tử lại không biết làm việc gì, nàng nói nàng muốn đối Đại vương thỉnh tội, chiếu cố không được tiểu thái tử, cầu Đại vương tuyển tần phi khác chiếu cố điện hạ.”

Hoàn Nhan Tự gật đầu nói: “Trẫm đã biết. Thái tử phi mất sớm, trẫm lại bận rộn chính vụ, đối với việc dạy dỗ Sóc Nhi có phần sơ sót. Dưỡng thành tính cách âm ngoan lãnh khốc của hắn, tuổi còn nhỏ liền đã quỷ kế đa đoan, Ngân Cơ sao có thể đấu lại hắn. Truyền hắn đêm nay lại đây, cùng trẫm dùng bữa.”

Tử Nam rất muốn nói thái tử chính là rất muốn giữ lấy Hoàn Nhan Tự, mới học hỏi bộ dáng của lão tử hắn. Chính là làm sao dám nói. Nàng biết tiểu thái tử Hoàn Nhan Sóc này thích nhất là độc chiếm phụ vương, có lẽ chỉ có Hoàn Nhan Tự xem chừng hắn trong cung mới có thể còn ngày yên bình, bởi vậy vội sai người đi truyền chỉ. Nơi này Hoàn Nhan Tự lưu lại, đối Tử Lưu hỏi: “Úc Thương vẫn chưa báo tin về sao, Tề chủ ngu ngốc, trong quần thần lại không có người tài, mặc dù cậy vào Trường Giang hiểm yếu, chỉ sợ cũng là phí công, với thực lực của Úc Thương, cũng không là trắc trở quá lớn.”

Tử Lưu mặt mày nổi lên nét tươi cười, dịu dàng nói: “Chủ tử sở liệu không tồi. Úc Thương tướng quân cho người quay về, báo đã sắp đánh tới Giang Nam, nói vậy không lâu nữa, tham an quân thần này sẽ bị hắn bắt. Chủ tử từng nói qua vào được Trung Nguyên là chi nguyện cả đời. Chỉ chờ sau khi giết đám quân thần Tề quốc đầu hàng kia, chủ tử liền có thể thực hiện chí nguyện to lớn cả đời này.” Nàng vừa dứt lời, chợt nghe trên đầu rên rỉ một tiếng. Lại nhìn thấy Tố Y không biết khi nào đã tỉnh lại, lúc này một bàn tay chống đỡ thân mình, xoay người liền “Oa” một tiếng, hướng mặt đất ói ra một ngụm to máu tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook