Chương 25
Lê Hoa Yên Vũ
26/11/2015
Tố Y suy sụp ngồi phịch xuống giường, y nhớ tới lời Hoàn Nhan Tự đêm kia nói với y, lúc ấy vẫn nghĩ hắn là tùy tiện nói mà thôi nên cũng không để ở trong lòng, hiện giờ nghĩ đến, chẳng lẽ là thật sao. Nghĩ đến đây, không khỏi vừa sợ vừa e ngại, sợ chính là Hoàn Nhan Tự thật dám mạo thiên hạ bộc trực dựng nên một nam hậu, e ngại chính là nếu mình không đáp ứng, hắn xác thật sẽ tạo nên một hồi huyết vũ tinh phong. Càng nghĩ thì càng thấy mình ngay cả nửa điểm phản kháng cũng không có. Thở dài một tiếng, chẳng lẽ y nhẫn nhục sống tạm bợ bao nhiêu ngày như thế, nhận hết dày vò, trời cao lại vẫn không chịu buông tha cho y sao?
Buổi tối vừa đến, Hoàn Nhan Tự nhiều ngày không thấy bỗng nhiên xuất hiện, trên mặt cũng không có bày ra vẻ hoan hỉ như trước, Tố Y mắt lạnh nhìn hắn, thấy hắn đầy mặt trịnh trọng, trong mắt lại ẩn sâu một mạt sầu lo, trong lòng y rùng mình, chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện hắn, trầm thanh nói: “Ngươi có phải có chuyện muốn nói với ta?”
Hoàn Nhan Tự kinh ngạc nhìn y, chợt thả lỏng mà cười khổ nói: “Lúc đầy chỉ định cho Sóc Nhi đến thăm hỏi ngươi, cũng tốt, hắn đã nói, đỡ cho trẫm khó mở miệng. Tố Tố, tấm lòng của trẫm đối với ngươi, thiên địa quỷ thần đều biết, cũng nghĩ muốn mọi chuyện đều toại nguyện ngươi, chỉ là chuyện này liên quan đến việc trọng đại, trẫm tuy biết ngươi muôn lần chết cũng khó đồng ý, nhưng ngươi cũng không thể định đoạt, khuyên ngươi sớm hãy đáp ứng đi, nếu không, đừng trách trẫm tâm ngoan.”
Tố Y im lặng, thật lâu sau mới ảm đạm nói: “Chẳng lẽ chuyện ngươi muốn lập ta vi hậu là thật?” Tuy rằng trong lòng sớm có đáp án, y lại vẫn ôm ấp một tia hy vọng, hy vọng từ trong miệng Hoàn Nhan Tự nghe được một đáp án khác.
Hoàn Nhan Tự không đành lòng nhìn thấy đôi mắt y tràn ngập mong chờ, quay đầu đi chỗ khác, hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Đúng vậy, trẫm muốn lập ngươi vi hậu, từ nay về sau Đại Tề cùng Kim Liêu, đó chính là nhà của ngươi.”
Tố Y nhìn thẳng vào hai mắt hắn, run giọng nói: “Hoàn Nhan Tự, ngươi nhất định phải làn nhục ta như vậy, khiến cho con dân Đại Tề mỗi người đều mắng ta là quân bán nước, khiến cho ta đi ở trên đường đều tránh không khỏi bọn họ hướng ta phỉ nhổ, nhất định phải như vậy ngươi mới cam tâm sao?”
Hoàn Nhan Tự cũng không tránh né ánh mắt y, trầm giọng nói: “Trẫm tâm như nước, thiên địa nhật nguyệt chứng giám, chúng ta lập trường bất đồng, nếu ngươi cứng rắn đối với phân thiệt tình này nói không chấp nhận, trẫm cũng không thể nói gì hơn, ba tháng sau có một ngày đại cát, trẫm phải tại nơi này làm đại điển cử hành lập hậu, ngươi từ hôm nay trở đi hãy hảo chuẩn bị đi.”
Sự tình đi đến nước này, Tố Y ngược lại bình tĩnh trở lại, nhìn Hoàn Nhan Tự lộ ta nụ cười sầu thảm: “Được rồi, nếu ngươi cố ý như thế, ta cũng vô lực thay đổi, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo chuẩn bị, nhất định khiến cho ngươi vừa lòng. Nhưng đổi lại, ngươi cũng phải tuân thủ lời hứa, đem binh sĩ của ta đều thả về gia hương, để cho bọn họ từ nay về sau trồng trọt qua ngày, vĩnh hưởng thiên luân?”
Hoàn Nhan Tự sửng sốt, vạn lần cũng không nghĩ y lại thống khoái đáp ứng như thế, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì không khỏi mừng rỡ như điên, vài bước tiến lên, một phen ôm lấy Tố Y nói: “Tố Tố, hảo Tố Tố của ta, trẫm nhất định tuân thủ lời hứa, ngươi đáp ứng làm hoàng hậu danh chính ngôn thuận của trẫm, đừng nói đến một điều kiện này, chính là dù một trăm điều kiện, một ngàn điều kiện, trẫm cũng đáp ứng.” Nói xong hướng ra ngoài cửa hô: “Tử Nông vào đây.”
Tử Nông một mực ngoài cửa nghe ngóng, nghe vậy vội chạy tới nói: “Đại vương có điều gì phân phó?”
Hoàn Nhan Tự vui vẻ nói: “Từ nay về sau ngươi không cần ở bên cạnh trẫm, chỉ ở lại nơi này hầu hạ Tố Tố, giúp y để ý tất cả công việc lập hậu, trẫm phải phong phong quang quang nghênh thú Tố Tố, muốn cho người trong thiên hạ đều chứng kiến cho chúng ta. Trẫm cũng sẽ đi chuẩn bị.” Nói xong ở bên má Tố Y hôn nhanh một cái, tựa như một hài đồng cao hứng phấn chấn mà rời đi.
Tử Nông cũng vui vẻ ra mặt, sau lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tố Y, vội vàng khuyên nhủ: “Công tử không cần như thế, theo nô tỳ thấy, Đại vương đối với người là thật tâm, hai người các ngài lại đều là bất thế nam nhi, chính là có thể trở thành một đôi tri kỷ tinh tinh tương tích, cùng hoạn nạn, đồng phú quý, cho dù là nam nam tương luyến thì có ai dám nói các ngài không là thần tiên quyến lữ chứ?”
Tố Y cũng không tiếp lời, sau một lúc lâu bỗng nhiên nói: “Tử Nông, ngân giáp và bảo kiếm tùy thân kia của ta ngày đó bị bắt vẫn còn chứ? Hay đã bị hủy rồi?”
Tử Nông nói: “Không có, Đại vương lệnh ta hảo hảo cất giữ. Tướng quân sao lại bỗng nhiên nhớ đến chúng?”
Tố Y gượng cười nói: “Từ ngày xuất chinh, ngân giáp cùng bảo kiếm kia liền đi theo cạnh ta. Hiện giờ ta đã không còn là tướng quân Đại Tề, cũng không còn dùng đến chúng. Nhưng chúng đi theo ta lâu ngày, dù sao cũng là cố vật, luôn có chút khó từ bỏ, ta nghĩ để cho chúng ở bên ta trong ba tháng này, chờ xong đại hôn chi lễ, lại đem chúng đi huỷ xem như đã hoàn thành quốc ý của ta, ngươi xem có được không?”
Tử Nông nghe y nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Tất nhiên có thể, công tử chờ một chút, ta liền đi lấy đến.” Nói xong xoay người mà đi. Tố Y nhìn theo bóng dáng nàng có chút đăm chiêu, nhẹ nhàng nở nụ cười nhưng lại có vẻ thê lương nói không nên lời.
Bất tri bất giác đã qua hơn một tháng, Hoàn Nhan Tự một lòng muốn giữ cho lần đầu tiên với Tố Y vào đêm tân hôn, cố gắng mấy ngày nay cũng không tư triền. Tố Y trong lòng lại sớm có chủ ý, ngày hôm đó hai người dùng xong cơm chiều, đi sang một chỗ nói chuyện, Tố Y hỏi: “Ngươi đáp ứng ta đều thả binh lính tướng sĩ đi, tiến hành thế nào rồi?”
Hoàn Nhan Tự vui vẻ nói: “Lời Tố Tố nói trẫm dám không nghe sao? Đã sớm thả, chỉ là nhiều việc quá nên đã quên nói với ngươi, sao vậy? Lúc này chắc đã cảm thấy mỹ mãn?”
Tố Y im lặng thật lâu, sau bỗng nhiên gật đầu nói: “Tốt lắm, đa tạ ngươi.”
Buổi tối vừa đến, Hoàn Nhan Tự nhiều ngày không thấy bỗng nhiên xuất hiện, trên mặt cũng không có bày ra vẻ hoan hỉ như trước, Tố Y mắt lạnh nhìn hắn, thấy hắn đầy mặt trịnh trọng, trong mắt lại ẩn sâu một mạt sầu lo, trong lòng y rùng mình, chậm rãi đi đến ngồi xuống đối diện hắn, trầm thanh nói: “Ngươi có phải có chuyện muốn nói với ta?”
Hoàn Nhan Tự kinh ngạc nhìn y, chợt thả lỏng mà cười khổ nói: “Lúc đầy chỉ định cho Sóc Nhi đến thăm hỏi ngươi, cũng tốt, hắn đã nói, đỡ cho trẫm khó mở miệng. Tố Tố, tấm lòng của trẫm đối với ngươi, thiên địa quỷ thần đều biết, cũng nghĩ muốn mọi chuyện đều toại nguyện ngươi, chỉ là chuyện này liên quan đến việc trọng đại, trẫm tuy biết ngươi muôn lần chết cũng khó đồng ý, nhưng ngươi cũng không thể định đoạt, khuyên ngươi sớm hãy đáp ứng đi, nếu không, đừng trách trẫm tâm ngoan.”
Tố Y im lặng, thật lâu sau mới ảm đạm nói: “Chẳng lẽ chuyện ngươi muốn lập ta vi hậu là thật?” Tuy rằng trong lòng sớm có đáp án, y lại vẫn ôm ấp một tia hy vọng, hy vọng từ trong miệng Hoàn Nhan Tự nghe được một đáp án khác.
Hoàn Nhan Tự không đành lòng nhìn thấy đôi mắt y tràn ngập mong chờ, quay đầu đi chỗ khác, hạ quyết tâm, cắn răng nói: “Đúng vậy, trẫm muốn lập ngươi vi hậu, từ nay về sau Đại Tề cùng Kim Liêu, đó chính là nhà của ngươi.”
Tố Y nhìn thẳng vào hai mắt hắn, run giọng nói: “Hoàn Nhan Tự, ngươi nhất định phải làn nhục ta như vậy, khiến cho con dân Đại Tề mỗi người đều mắng ta là quân bán nước, khiến cho ta đi ở trên đường đều tránh không khỏi bọn họ hướng ta phỉ nhổ, nhất định phải như vậy ngươi mới cam tâm sao?”
Hoàn Nhan Tự cũng không tránh né ánh mắt y, trầm giọng nói: “Trẫm tâm như nước, thiên địa nhật nguyệt chứng giám, chúng ta lập trường bất đồng, nếu ngươi cứng rắn đối với phân thiệt tình này nói không chấp nhận, trẫm cũng không thể nói gì hơn, ba tháng sau có một ngày đại cát, trẫm phải tại nơi này làm đại điển cử hành lập hậu, ngươi từ hôm nay trở đi hãy hảo chuẩn bị đi.”
Sự tình đi đến nước này, Tố Y ngược lại bình tĩnh trở lại, nhìn Hoàn Nhan Tự lộ ta nụ cười sầu thảm: “Được rồi, nếu ngươi cố ý như thế, ta cũng vô lực thay đổi, ngươi yên tâm, ta sẽ hảo hảo chuẩn bị, nhất định khiến cho ngươi vừa lòng. Nhưng đổi lại, ngươi cũng phải tuân thủ lời hứa, đem binh sĩ của ta đều thả về gia hương, để cho bọn họ từ nay về sau trồng trọt qua ngày, vĩnh hưởng thiên luân?”
Hoàn Nhan Tự sửng sốt, vạn lần cũng không nghĩ y lại thống khoái đáp ứng như thế, đợi đến khi lấy lại tinh thần thì không khỏi mừng rỡ như điên, vài bước tiến lên, một phen ôm lấy Tố Y nói: “Tố Tố, hảo Tố Tố của ta, trẫm nhất định tuân thủ lời hứa, ngươi đáp ứng làm hoàng hậu danh chính ngôn thuận của trẫm, đừng nói đến một điều kiện này, chính là dù một trăm điều kiện, một ngàn điều kiện, trẫm cũng đáp ứng.” Nói xong hướng ra ngoài cửa hô: “Tử Nông vào đây.”
Tử Nông một mực ngoài cửa nghe ngóng, nghe vậy vội chạy tới nói: “Đại vương có điều gì phân phó?”
Hoàn Nhan Tự vui vẻ nói: “Từ nay về sau ngươi không cần ở bên cạnh trẫm, chỉ ở lại nơi này hầu hạ Tố Tố, giúp y để ý tất cả công việc lập hậu, trẫm phải phong phong quang quang nghênh thú Tố Tố, muốn cho người trong thiên hạ đều chứng kiến cho chúng ta. Trẫm cũng sẽ đi chuẩn bị.” Nói xong ở bên má Tố Y hôn nhanh một cái, tựa như một hài đồng cao hứng phấn chấn mà rời đi.
Tử Nông cũng vui vẻ ra mặt, sau lại nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của Tố Y, vội vàng khuyên nhủ: “Công tử không cần như thế, theo nô tỳ thấy, Đại vương đối với người là thật tâm, hai người các ngài lại đều là bất thế nam nhi, chính là có thể trở thành một đôi tri kỷ tinh tinh tương tích, cùng hoạn nạn, đồng phú quý, cho dù là nam nam tương luyến thì có ai dám nói các ngài không là thần tiên quyến lữ chứ?”
Tố Y cũng không tiếp lời, sau một lúc lâu bỗng nhiên nói: “Tử Nông, ngân giáp và bảo kiếm tùy thân kia của ta ngày đó bị bắt vẫn còn chứ? Hay đã bị hủy rồi?”
Tử Nông nói: “Không có, Đại vương lệnh ta hảo hảo cất giữ. Tướng quân sao lại bỗng nhiên nhớ đến chúng?”
Tố Y gượng cười nói: “Từ ngày xuất chinh, ngân giáp cùng bảo kiếm kia liền đi theo cạnh ta. Hiện giờ ta đã không còn là tướng quân Đại Tề, cũng không còn dùng đến chúng. Nhưng chúng đi theo ta lâu ngày, dù sao cũng là cố vật, luôn có chút khó từ bỏ, ta nghĩ để cho chúng ở bên ta trong ba tháng này, chờ xong đại hôn chi lễ, lại đem chúng đi huỷ xem như đã hoàn thành quốc ý của ta, ngươi xem có được không?”
Tử Nông nghe y nói như vậy, cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Tất nhiên có thể, công tử chờ một chút, ta liền đi lấy đến.” Nói xong xoay người mà đi. Tố Y nhìn theo bóng dáng nàng có chút đăm chiêu, nhẹ nhàng nở nụ cười nhưng lại có vẻ thê lương nói không nên lời.
Bất tri bất giác đã qua hơn một tháng, Hoàn Nhan Tự một lòng muốn giữ cho lần đầu tiên với Tố Y vào đêm tân hôn, cố gắng mấy ngày nay cũng không tư triền. Tố Y trong lòng lại sớm có chủ ý, ngày hôm đó hai người dùng xong cơm chiều, đi sang một chỗ nói chuyện, Tố Y hỏi: “Ngươi đáp ứng ta đều thả binh lính tướng sĩ đi, tiến hành thế nào rồi?”
Hoàn Nhan Tự vui vẻ nói: “Lời Tố Tố nói trẫm dám không nghe sao? Đã sớm thả, chỉ là nhiều việc quá nên đã quên nói với ngươi, sao vậy? Lúc này chắc đã cảm thấy mỹ mãn?”
Tố Y im lặng thật lâu, sau bỗng nhiên gật đầu nói: “Tốt lắm, đa tạ ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.