Tù Binh

Chương 29

Lê Hoa Yên Vũ

26/11/2015

Tố Y lảo đảo, vạn lần cũng không nghĩ tới Hoàn Nhan Tự lại bắt hết tất cả hàng xóm bằng hữu ngày xưa của y, mà nữ tử vừa lên tiếng gọi kia chính là nữ nhi của Vương bá láng giềng của y, hai người từ nhỏ đã cùng chơi đến lớn, tuy là nam nữ phân biệt nhưng bọn họ cũng không ngại, cho đến sau này nữ tử kia gả cho người khác, vẫn là ở tại phía sau nhà y, hai nhà rất hòa khí, mãi đến khi y ra biên cương mới không còn âm tín. Ai ngờ vào lúc này nơi này, bỗng nhiên nhìn thấy cố nhân, Tố Y chỉ cảm thấy trong lòng có trăm ngàn tư vị lưu chuyển, cuối cùng lại hóa thành đau xót sợ hãi, nhìn về phía Hoàn Nhan Tự lớn tiếng nói: “Ngươi muốn làm gì? Muốn gì cứ nhắm vào ta, vì sao mà ngay cả nữ tử, hài nhi cũng không buông tha.”

Hoàn Nhan Tự thản nhiên đứng lên, đi đến trước mặt các con tin, vừa từng bước từng bước tiêu sái đến bên người bọn họ, vừa từ tốn nói: “Tố Tố, ngươi lừa trẫm để binh lính ngươi chạy thoát, muốn bắt trở về thật sự khó khăn, huống hồ bọn họ đều là thiết huyết nam nhi giống ngươi, bị ngược đãi thành nghiện. Nhưng thân bằng cố hữu của ngươi thì bất đồng, bọn họ đều ở tại kinh thành, bắt được dễ dàng, hơn nữa mỗi người đều nhát gan sợ phiền phức, nếu giết, tim hay mật nứt ra mà kêu thảm thiết, nói vậy hội thật êm tai.” Nói xong thì đứng lại trước mặt một lão phụ nhân, quay đầu lại nhìn Tố Y liếc mắt một cái, cười nói: “Nghe nói lão phụ này không có nhi tử, là ngươi xem lão bà như mẫu thân mà chiếu cố, cho dù đã ở biên cương, cũng hàng năm nhờ người đưa tiền bạc đến đúng ngày, một lão phế vật như vậy, ở lại trên đời thật chỉ là mối phiền lụy, không bằng cho lão sớm đăng cực nhạc, không cần phải ở nhân gian chịu khổ.” Nói xong hướng phía sau duỗi tay ra, lập tức liền có cung nữ tiến lên đưa cho hắn một thanh đao nhọn, Hoàn Nhan Tự âm trầm cười, ngón tay miết qua lưỡi dao, tàn nhẫn nói: “Tố Tố, trẫm hôm nay trước mặt ngươi, đem nàng mổ bụng, thế nào?”

Tố Y cả thân mình không thể khống chế mà trở nên run rẩy, y không phải không biết Hoàn Nhan Tự tâm ngoan thủ lạt, chính là chưa bao giờ nghĩ tới hắn thế nhưng có thể ngoan độc đến mức này, hoàn toàn mất đi nhân tính. Đây vẫn là Hoàn Nhan Tự mà mình biết sao? Tố Y nhìn trong mắt hắn tràn ngập sát khí cùng với nụ cười thị huyết nơi khóe miệng kia, thấy cơn lạnh từ lòng bàn chân dâng lên cả người, đóng băng lục phủ ngũ tạng của y, đóng băng huyết nhục gân mạch của y, mãi cho đến khi đóng băng tất cả thần kinh, y liều mạng nghĩ muốn tiến lên, lại bị thị vệ kìm hãm không giãy ra được, y nghĩ muốn hô to “không được”, chính là miệng trương lên nhưng lại không phát ra thanh âm nào, sắc mặt y trắng bệch, người cúi xuống, giống như một con trâu đang gồng mình, hai chân từng bước một kéo lê về phía trước, rồi lại sau một khắc lại lui trở về, y cả người đều bị sợ hãi bao phủ, nước mắt giống như sợi châu ngọc đứt đoạn mà rơi xuống. Mắt thấy Hoàn Nhan Tự chậm rãi giơ đao lên, hàn quang đao phong kia dưới ánh mặt trời lấp lóe khiến người kinh hãi.

Lão phụ nhân đã muốn hôn mê bất tỉnh, hai thái giám giữ lấy người bà, Hoàn Nhan Tự cười lạnh một tiếng, bàn tay nắm đao nhọn chậm rãi hạ xuống.

“Không được. . . . . .”, Một tiếng thê lương từ phía sau truyền đến, thanh âm giống như phá tan mọi trói buộc mà vọt ra, Tố Y lệ rơi đầy mặt, khàn giọng nói: “Không được. . . . . . Hoàn Nhan Tự. . . . . . Ta. . . . . . Ta van cầu ngươi . . . . . . Ta van cầu ngươi. . . . . . Buông tha bà đi, bà chính là. . . . . . Chính là một lão nhân gia đáng thương a. . . . . .”

Hoàn Nhan Tự quay người lại, trên mặt không có một tia biểu tình, giống như hắn chính là đang thưởng thức một màn biểu diễn, hắn dù bận vẫn ung dung nhìn bộ dáng chật vật của Tố Y, thật lâu sau khóe miệng lại triển khai một mạt tươi cười nói: “Không muốn sao? Cũng phải, dù sao cũng là một lão gia khỏa, cho dù không giết nàng, cũng không sống được vài năm nữa, cần gì trẫm phải bỏ sức, vậy đi Tố Tố, chúng ta đổi một người khác đi.” Hắn lại chậm rãi đi về phía trước, đi đến trước mặt một tiểu cô nương tám, chín tuổi thì đứng lại.

“Tố Tố, ngươi chắc không biết nàng, nhưng kỳ thật khi nàng một tuổi, ngươi từng ôm nàng đấy. Nghe nói ngày đó nàng khóc rất lợi hại, ngay cả mẫu thân nàng đều hống không được, chính là khi nàng nhìn thấy ngươi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều tươi cười, thế là ngươi đem nàng bế lên, để cho nàng ở trong lồng ngực ngươi trải qua ngày sinh thần một tuổi. Nói tới đây, ngươi có lẽ hẳn là nghĩ ra.” Hoàn Nhan Tự cũng không quay đầu lại, giống như lẩm bẩm nói, nhưng hắn tin tưởng những lời này Tố Y một chữ cũng không nghe sót.

Tiểu cô nương kia sợ hãi nhìn hắn, vẫn hướng ra phía sau lẩn trốn, một phụ nhân gắt gao ôm lấy vai nàng, cầu xin nói: “Đại vương buông tha nàng đi, nàng còn nhỏ. . . . . .” Lời còn chưa dứt, tiểu cô nương liền bị Hoàn Nhan Tự một phen kéo ra, cười lạnh nói: “Chính là còn nhỏ mới tốt, người vừa rồi, trẫm ngại già mới không xuống tay, đứa bé này thật hợp ý trẫm.” Nói xong giơ lên dao nhỏ, không ngờ phụ nhân kia một bước xông về trước, quỳ xuống nói: “Đại vương buông tha nàng đi, buông tha hài tử của ta đi.” Nói xong lại hướng dưới đài thê thảm kêu: “Tố tướng quân, Tố tướng quân, van cầu người giúp chúng ta hướng Đại vương cầu tình, San Nhi còn nhỏ, niệm ngươi từng ôm nàng, xin người cầu Đại vương buông tha nàng đi.”

Tố Y nghe thấy mà ruột gan đứt từng khúc, y vốn là đói bụng vài ngày, thân mình suy yếu, lúc này rốt cuộc đứng thẳng không được, suy sụp quỳ rạp xuống đất, ách thanh hô: “Hoàn Nhan Tự, ta van cầu ngươi . . . . . .” Thình lình đối phương bỗng nhiên xoay người lại, hung tợn nói: “Ngươi cho ngươi là ai? Bằng cái gì mà ngươi bảo trẫm thả ai giữ ai, hừ, chính ngươi còn bị giam giữ, có công phu gì mà thay người khác cầu tình?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Tù Binh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook