Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện
Chương 76: Khẳng định có ý với anh
Inoaden
04/08/2023
Hải Lan giống như những cặp đôi trẻ đưa bạn gái về nhà nhà, lưu luyến không rời. Lúc Tề Duyệt về đến dưới lầu, vừa vặn là 7 giờ 58 phút.
Hải Lan không có đi theo, bước ra khỏi thang máy, rẽ vào một góc, đèn cảm ứng ở hành lang cũng sáng lên. Chiếu sáng một đoạn đường ngắn, nhà của cô vừa khéo nằm ở chỗ tối.
Ngọn đèn mờ tối, hành lang có gió lạnh thổi qua, mang lại cho người ta cảm giác âm trầm. Ở nơi giao nhau, có một thân ảnh thon dài dựa lưng vào tường. Nếu không phải là biết dáng người của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt thiếu chút nữa cho rằng bản thân lặp lại chuyện cũ, lại đụng phải người nguy hiểm.
Anh vậy mà dám ngồi xổm.
Ngược lại Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt, vỗ vỗ tay, đèn cảm ứng bật sáng.
Nhất thời, đèn trong hành lang sáng lên, dưới ánh đèn nhu hoà, kéo dài đến tận cùng của hành lang. Thẩm Mục Thâm mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, còn thắt caravat, dường như cũng từ bên ngoài trở về, đứng ngoài cửa chờ Tề Duyệt.
Buổi tối lúc trở về nhà, còn có người đang chờ, tâm tình Tề Duyệt có chút vi diệu. Nhưng nói tóm lại, lúc nhìn thấy Thẩm Mục Thâm, khoé miệng cô không tự chủ được cong lên.
Không thể phủ nhận, lúc nhìn thấy Thẩm Mục Thâm đang đứng đợi, tâm tình cô có chút khác lạ.
Nhìn thấy Tề Duyệt cầm túi gì đó trở về, Thẩm Mục Thâm hơi híp mắt lại, nâng tay, đẩy áo ở cổ tay ra, nhìn đồng hồ, như có như không giễu cợt nói, "Ồ, vậy mà lại đúng giờ như vậy. Thiếu bốn mươi giây nữa là đến tám giờ. Trình độ ke giờ của em còn hơn cả anh."
Thời gian cũng thật chuẩn, Tề Duyệt cảm thấy nếu cô về trễ một phút đồng hồ, lần sau chắc chắn Thẩm Mục Thâm sẽ không cho Hải Lan đem cô ra ngoài, cho dù đó là nhà của cô (Hải Lan) đi chăng nữa.
Tề Duyệt chậm rì rì đi tới, miệng nói một câu, "Gần mực thì đen."
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô, tiến lên vài bước, đem gói to Tề Duyệt đang cầm lấy đặt trên tay mình.
"Toàn bộ ưu điểm của anh em học được không tồi."
Tề Duyệt: "..." Anh lấy tự tin ở đâu mà dám nói đây chính là ưu điểm trên người anh?
Thẩm Mục Thâm vươn một tay khác, hỏi: "Chìa khoá của em đâu, mở cửa cho anh đi."
Tề Duyệt từ trong túi lục tìm chìa khóa, đem chìa khoá đưa cho anh, Thẩm Mục Thâm xoay người mở cửa. Tề Duyệt thoáng nhìn qua quần áo anh đang mặc, hỏi: "Anh vừa ra ngoài trở về à?"
Thẩm Mục Thâm mở cửa, bước vào nhà, sau đó bật đèn lên.
"Vừa cùng người khác ăn cơm trở về."
Thay Tề Duyệt để đô vặt để vào trong nhà, đi đến phòng khách, buông túi đồ xuống, xoay người nhìn về phía Tề Duyệt đứng đằng sau.
"Em vậy mà không tò mò anh cùng với ai đi ăn cơm?"
Tề Duyệt đang lấy nước, nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, chớp chớp mắt, suy nghĩ, sau đó phối hợp với anh, hỏi: "Vậy anh ăn cơm với ai?"
Câu hỏi của anh, hiển nhiên là muốn cô đặt câu hỏi. Xem hôm nay anh ăn với ai, cô liền phối hợp với anh.
Thẩm Mục Thâm hai tay đút túi, nhìn chằm chằm Tề Duyệt, sau đó chậm rãi mở miệng, "Một minh tinh hạng ba."
Tề Duyệt giật mình, sau đó tiếp tục rót nước, cầm lên uống một ngụm, biểu cảm không thay đổi, nhàn nhạt "Ồ" một tiếng.
"Ngoại trừ "Ồ" ra, em không có phản ứng gì khác?" Phản ứng của Tề Duyệt, khiến Thẩm Mục Thâm lần đầu tiên sinh ra cảm giác thất bại nhàn nhạt.
Buông cốc nước, cầm lấy cốc nước của Thẩm Mục Thâm, lấy một chút nước ấm, đến trước mặt Thẩm Mục Thâm, đưa cốc nước cho anh.
Thẩm Mục Thâm cầm lấy cốc nước, ánh mắt chợt tắt, sắc mặt chờ xem Tề Duyệt muốn nói gì với anh.
Tốt nhất là câu trả lời khiến anh vừa lòng, bằng không tối nay đừng mong rời khỏi đây.
"Chuyện anh không kiên nhẫn chính là giao tiếp với phụ nữ, huống chi là người trong giới giải trí. Giữa công việc và ăn cơm với minh tinh, tôi nghĩ anh thà đi tăng ca còn hơn chọn vế sau. Kia khẳng định có lý do của anh."
Nghe xong lời nói của Tề Duyệt, sắc mặt tối tăm của Thẩm Mục Thâm dần có chuyển biến, khoé miệng dần gợi lên độ cong.
Tề Duyệt đúng là vô cùng hiểu anh.
"Có một chỗ em nói sai rồi."
Tề Duyệt thoáng nghi hoặc, "Sai chỗ nào?"
"Ai nói anh không kiên nhẫn giao tiếp với phụ nữ. Ít nhất hiện tại anh đang cùng với Tề Duyệt em nói chuyện đây. So với công việc, anh càng kích ở cùng một chỗ với em hơn. Có thể làm anh vui mừng."
Tề Duyệt sững sờ, lập tức cảm giác được mặt mình nóng lên.
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước, miệng không có chừng mực. Không chút nào kiêng kị thích nói gì thì nói.
Miệng anh, vừa ngọt vừa độc, thay đổi linh hoạt.
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm dần chuyển đen, nhìn chằm chằm Tề Duyệt, tựa như không có chuyện gì, cười nhẹ một tiếng, "Anh biết rõ em như vậy, em cũng hiểu rõ anh như vậy. Sao không cùng chung một nhà nhỉ."
Có lẽ do hôm nay Hải Lan nói về đề tài này, cho nên Tề Duyệt nhất thời có chút chột dạ, không được tự nhiên nói một câu, "Ai hiểu anh, tự mình đa tình."
Sau đó xoay người đi ra khỏi phòng khách, đồng thời còn nói, "Tôi chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi, anh cũng mong chóng trở về đi."
Nụ cười của Thẩm Mục Thâm không thay đổi, bởi vì phản ứng chạy trối chết của Tề Duyệt. Trong mắt có một chút không xách định, nhưng lập tức, một điểm không xác định kia, anh rất chắc chắn.
Để ý.
Tề Duyệt khẳng định để ý.
Chạy vào phòng, Tề Duyệt "Đùng" một tiếng đem cửa phòng đóng lại.
Thẩm Mục Thâm đứng ở ngoài cửa khóe miệng chậm rãi, vô cùng chắc chắn nói, "Tề Duyệt, phản ứng của em, khẳng định có ý với anh!"
Tề Duyệt trừng mắt nhìn cửa phòng, muốn mở cửa ra nói với anh, "Anh suy nghĩ nhiều rồi", nhưng lại có chút lo lắng.
Đột nhiên cô lại lúng túng.
Bởi vì chuyện hôm nay nói với Hải Lan một phen kia.
Cô thừa nhận bản thân ngoài miệng nói tuyệt đối không có khả năng, nhưng trong lòng cô không kháng cự, cũng không chán ghét. Từ điểm này có thể chứng minh được, thật ra, cô có một chút thích Thẩm Mục Thâm.
- --
Bát quái của giới giải trí, đưa tin nhiều nhất chính là đời sống sinh hoạt của minh tinh. Mặc kệ là minh tinh có nổi hay không, chỉ cần là minh tinh, không phân biệt.
Trong vòng tròn giới giải trí muốn nổi tiếng, có những người nịnh bợ những ông trùm của Khang Thành, ôm đùi kim chủ, chỉ cần từ minh tinh tuyến 18, có thể trở thành minh tinh hạng A.
Tiêu đề nói rằng, nữ minh tinh tìm kiếm đường đi lên, khoác tay, cùng nhau ăn cơm, ở khách sạn bí mật suốt hai tiếng. Đồng thời còn có bức ảnh chụp từ xa, một bức anh ra vào khách sạn. Ngoài gương mặt rõ ràng của nữ chính, gương mặt của người đàn ông bị làm mờ, không nhận ra được là ai.
Thẩm lão phu nhân nhìn tin tức và ảnh chụp, ý cưới trên mặt càng sâu.
"Lần này, còn sợ không bắt được nhược điểm của Thẩm Mục Thâm sao?"
Thẩm Mạnh Bách ngồi vào ghế sofa, thận trọng nói, "Còn chưa đủ, ba nhất định sẽ không bởi vì Thẩm Mục Thâm nuôi minh tinh bên ngoài, mà bỏ đi quyền thừa kế của nó."
Thẩm lão phu nhân đem ảnh chụp ném lên bàn, cười lạnh một tiếng, "Không, còn có chuyện của nó và Tề Duyệt. Chuyện Thẩm Mục Thâm bao nuôi tiểu minh tinh, mẹ không tin là Tề Duyệt không biết. Vì sao còn không tỏ thái độ, bình thường còn muốn giả bộ ân ái, trước kia Thẩm Mục Thâm ngay cả ngụy trang cũng không muốn làm."
Thẩm Mạnh Cảnh suy nghĩ, quả thật làm cho người ta cảm thấy khả nghi.
"Có lẽ bởi vì biết ba chuẩn bị rời ghế chủ tịch. Nó muốn tranh đoạt, tự nhiên sẽ ngụy trang ra bộ dáng nhu thuận nghe lời."
Thẩm lão phu nhân lắc đầu, "Vì muốn tranh đoạt mà biểu hiện ra bộ dáng nhu thuận nghe lời, con cảm thấy nó sẽ làm như thế sao? Chuyện mồng một đầu năm, con cảm thấy nó là người nhu thuận nghe lời?"
Thẩm Mạnh Cảnh lắc đầu, ngày đó Thẩm Mục Thâm dường như vì Tề Duyệt, một bộ dáng không sợ trời, không sợ đất.
Thẩm lão phu nhân nhìn lướt qua ảnh chụp trên bàn, ánh mắt lâm vào trầm tư, tràn đầy hoài nghi nói, "Khẳng định có chuyện gì đó mà chúng ta không biết."
Suy tư nửa ngày, nhìn về phía Thẩm Mạnh Cảnh, "Con cho người nhanh đi điều tra, đừng để sót lại dấu vết gì."
Thẩm Mạnh Cảnh gật đầu.
"Đúng rồi, nghe nói Thẩm Mục Thâm cũng cạnh tranh đấu thầu ở Century Mall."
"Mẹ, chuyện này sao mẹ biết được?" Thẩm Mạnh Cảnh nghi hoặc hỏi.
"Nhưng mà, mẹ cứ yên tâm, cuộc đấu thầu ở Century Mall, tuyệt đối sẽ không để rơi vào tay Thẩm Mục Thâm. Nếu nó nhận được dự án này, đám hội đồng quản trị ở công ty khẳng định sẽ đứng về phía nó."
Thẩm lão phu nhân cười nhạo một tiếng, "Tạm thời không cần bứt dây động rừng. Chúng ta ngồi không yên, người khác ngồi cũng không yên. Trước tiên để cho Thẩm Mạnh Bách đối phó với con trai của nó đi. Mà con, cái gì cũng không cần động."
Tề Noãn nói, lần cạnh tranh này, xác suất Lăng Việt ra giá cao hơn Thẩm Mục Thâm nhiều.
Nhưng Thẩm lão phu nhân hiển nhiên không tin tưởng Tề Noãn. Chuyện lớn như vậy, một nhân viên nhỏ như cô ta ở Lăng thị làm sao biết được.
Nhìn qua, Tề Noãn không giống như người thông minh, cũng không giống như người có thể thay đổi tình thế.
Thẩm lão phu nhân giúp Tề Noãn, chẳng phải là tin tưởng cô ta có nhược điểm của Thẩm Mục Thâm. Sỡ dĩ giúp Tề Noãn đến làm hỗn loạn cuộc sống của vợ chồng Thẩm Mục Thâm mà thôi.
Đem ảnh chụp đưa đến trước mặt Thẩm Mạnh Cảnh.
"Đem tin tức này tiết lộ cho Thẩm Mạnh Bách biết. Để cho nó tự đem con trai mình đến trước mặt ba con."
- --
Quy tắc ngầm của giới giải trí vẫn luôn tồn tại. Cho nên chuyện minh tinh dựa vào "thực lực" của bản thân để đi lên, cũng không khuấy động được bao nhiêu bọt nước.
Đương nhiên, nếu thân phận của người đàn ông được làm sáng tỏ. Đến lúc đó khẳng định giới nhà giàu có ở Khang Thành sẽ có chuyện đến nói.
Vốn dĩ Tề Duyệt không muốn xem mấy tin tức giải trí này làm gì. Nhưng gần đây mấy tin tức giả trí vẫn luôn hiện lên trang cá nhân của cô.
Nhìn thấy tiêu đề # Nữ minh tinh vì muốn nổi tiếng mà ôm đùi đàn ông. Khi nhìn thấy tiêu đề, cô không buồn mở ra.
Tề Duyệt nghĩ, bát quái giới giải trí chỉ có như thế này?
Nghĩ vậy liền đem di động buông kéo xuống, nhưng ánh mắt nhanh chóng nhìn bức ảnh trên điện thoại.
Cho dù nhìn, giống như không có chuyện gì, hơn nữa Thẩm Mục Thâm cũng không biết cô sẽ hiếu kỳ như vậy.
Cấp cho bản thân lý do, cô lập tức mở tin tức kia ra.
Nửa tiếng ăn cơm, ở khách sạn bí mật hai tiếng.
Tề Duyệt:...
Thẩm Mục Thâm chỉ nói ăn cơm, cũng không nói chuyện đi khách sạn.
Tiếp tục kéo xuống, thấy được nữ minh tinh kia ăn mặc đồ gợi cảm. Một thân váy chữ V khoét sâu, động tác hơi mạnh váy sẽ tụt xuống. Mấy chữ "Sự nghiệp mạnh mẽ đi lên", cách một màn hình, Tề Duyệt cảm giác được tràn đầy sắc khí.
So sánh quá lớn, Tề Duyệt nhìn sắc mặt cũng đỏ dần, biểu cảm trên mặt dần mang theo ảo não.
"Tề Duyệt, mở cửa cho anh."
m thanh quen thuộc xuyên qua cửa, truyền đến tai của Tề Duyệt. Tề Duyệt phát hoảng, thiếu chút nữa đem di động ném xuống đất, sau khi cầm chắc, vội vàng đem di động tắt đi.
Hoảng loạn qua đi, nhìn về phía cửa, ảo não chưa giảm.
Cửa, cô sẽ không mở.
Hải Lan không có đi theo, bước ra khỏi thang máy, rẽ vào một góc, đèn cảm ứng ở hành lang cũng sáng lên. Chiếu sáng một đoạn đường ngắn, nhà của cô vừa khéo nằm ở chỗ tối.
Ngọn đèn mờ tối, hành lang có gió lạnh thổi qua, mang lại cho người ta cảm giác âm trầm. Ở nơi giao nhau, có một thân ảnh thon dài dựa lưng vào tường. Nếu không phải là biết dáng người của Thẩm Mục Thâm, Tề Duyệt thiếu chút nữa cho rằng bản thân lặp lại chuyện cũ, lại đụng phải người nguy hiểm.
Anh vậy mà dám ngồi xổm.
Ngược lại Thẩm Mục Thâm nhìn về phía Tề Duyệt, vỗ vỗ tay, đèn cảm ứng bật sáng.
Nhất thời, đèn trong hành lang sáng lên, dưới ánh đèn nhu hoà, kéo dài đến tận cùng của hành lang. Thẩm Mục Thâm mặc tây trang màu đen, áo sơ mi trắng, còn thắt caravat, dường như cũng từ bên ngoài trở về, đứng ngoài cửa chờ Tề Duyệt.
Buổi tối lúc trở về nhà, còn có người đang chờ, tâm tình Tề Duyệt có chút vi diệu. Nhưng nói tóm lại, lúc nhìn thấy Thẩm Mục Thâm, khoé miệng cô không tự chủ được cong lên.
Không thể phủ nhận, lúc nhìn thấy Thẩm Mục Thâm đang đứng đợi, tâm tình cô có chút khác lạ.
Nhìn thấy Tề Duyệt cầm túi gì đó trở về, Thẩm Mục Thâm hơi híp mắt lại, nâng tay, đẩy áo ở cổ tay ra, nhìn đồng hồ, như có như không giễu cợt nói, "Ồ, vậy mà lại đúng giờ như vậy. Thiếu bốn mươi giây nữa là đến tám giờ. Trình độ ke giờ của em còn hơn cả anh."
Thời gian cũng thật chuẩn, Tề Duyệt cảm thấy nếu cô về trễ một phút đồng hồ, lần sau chắc chắn Thẩm Mục Thâm sẽ không cho Hải Lan đem cô ra ngoài, cho dù đó là nhà của cô (Hải Lan) đi chăng nữa.
Tề Duyệt chậm rì rì đi tới, miệng nói một câu, "Gần mực thì đen."
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô, tiến lên vài bước, đem gói to Tề Duyệt đang cầm lấy đặt trên tay mình.
"Toàn bộ ưu điểm của anh em học được không tồi."
Tề Duyệt: "..." Anh lấy tự tin ở đâu mà dám nói đây chính là ưu điểm trên người anh?
Thẩm Mục Thâm vươn một tay khác, hỏi: "Chìa khoá của em đâu, mở cửa cho anh đi."
Tề Duyệt từ trong túi lục tìm chìa khóa, đem chìa khoá đưa cho anh, Thẩm Mục Thâm xoay người mở cửa. Tề Duyệt thoáng nhìn qua quần áo anh đang mặc, hỏi: "Anh vừa ra ngoài trở về à?"
Thẩm Mục Thâm mở cửa, bước vào nhà, sau đó bật đèn lên.
"Vừa cùng người khác ăn cơm trở về."
Thay Tề Duyệt để đô vặt để vào trong nhà, đi đến phòng khách, buông túi đồ xuống, xoay người nhìn về phía Tề Duyệt đứng đằng sau.
"Em vậy mà không tò mò anh cùng với ai đi ăn cơm?"
Tề Duyệt đang lấy nước, nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, chớp chớp mắt, suy nghĩ, sau đó phối hợp với anh, hỏi: "Vậy anh ăn cơm với ai?"
Câu hỏi của anh, hiển nhiên là muốn cô đặt câu hỏi. Xem hôm nay anh ăn với ai, cô liền phối hợp với anh.
Thẩm Mục Thâm hai tay đút túi, nhìn chằm chằm Tề Duyệt, sau đó chậm rãi mở miệng, "Một minh tinh hạng ba."
Tề Duyệt giật mình, sau đó tiếp tục rót nước, cầm lên uống một ngụm, biểu cảm không thay đổi, nhàn nhạt "Ồ" một tiếng.
"Ngoại trừ "Ồ" ra, em không có phản ứng gì khác?" Phản ứng của Tề Duyệt, khiến Thẩm Mục Thâm lần đầu tiên sinh ra cảm giác thất bại nhàn nhạt.
Buông cốc nước, cầm lấy cốc nước của Thẩm Mục Thâm, lấy một chút nước ấm, đến trước mặt Thẩm Mục Thâm, đưa cốc nước cho anh.
Thẩm Mục Thâm cầm lấy cốc nước, ánh mắt chợt tắt, sắc mặt chờ xem Tề Duyệt muốn nói gì với anh.
Tốt nhất là câu trả lời khiến anh vừa lòng, bằng không tối nay đừng mong rời khỏi đây.
"Chuyện anh không kiên nhẫn chính là giao tiếp với phụ nữ, huống chi là người trong giới giải trí. Giữa công việc và ăn cơm với minh tinh, tôi nghĩ anh thà đi tăng ca còn hơn chọn vế sau. Kia khẳng định có lý do của anh."
Nghe xong lời nói của Tề Duyệt, sắc mặt tối tăm của Thẩm Mục Thâm dần có chuyển biến, khoé miệng dần gợi lên độ cong.
Tề Duyệt đúng là vô cùng hiểu anh.
"Có một chỗ em nói sai rồi."
Tề Duyệt thoáng nghi hoặc, "Sai chỗ nào?"
"Ai nói anh không kiên nhẫn giao tiếp với phụ nữ. Ít nhất hiện tại anh đang cùng với Tề Duyệt em nói chuyện đây. So với công việc, anh càng kích ở cùng một chỗ với em hơn. Có thể làm anh vui mừng."
Tề Duyệt sững sờ, lập tức cảm giác được mặt mình nóng lên.
Thẩm Mục Thâm vẫn như trước, miệng không có chừng mực. Không chút nào kiêng kị thích nói gì thì nói.
Miệng anh, vừa ngọt vừa độc, thay đổi linh hoạt.
Ánh mắt Thẩm Mục Thâm dần chuyển đen, nhìn chằm chằm Tề Duyệt, tựa như không có chuyện gì, cười nhẹ một tiếng, "Anh biết rõ em như vậy, em cũng hiểu rõ anh như vậy. Sao không cùng chung một nhà nhỉ."
Có lẽ do hôm nay Hải Lan nói về đề tài này, cho nên Tề Duyệt nhất thời có chút chột dạ, không được tự nhiên nói một câu, "Ai hiểu anh, tự mình đa tình."
Sau đó xoay người đi ra khỏi phòng khách, đồng thời còn nói, "Tôi chuẩn bị đi tắm rửa nghỉ ngơi, anh cũng mong chóng trở về đi."
Nụ cười của Thẩm Mục Thâm không thay đổi, bởi vì phản ứng chạy trối chết của Tề Duyệt. Trong mắt có một chút không xách định, nhưng lập tức, một điểm không xác định kia, anh rất chắc chắn.
Để ý.
Tề Duyệt khẳng định để ý.
Chạy vào phòng, Tề Duyệt "Đùng" một tiếng đem cửa phòng đóng lại.
Thẩm Mục Thâm đứng ở ngoài cửa khóe miệng chậm rãi, vô cùng chắc chắn nói, "Tề Duyệt, phản ứng của em, khẳng định có ý với anh!"
Tề Duyệt trừng mắt nhìn cửa phòng, muốn mở cửa ra nói với anh, "Anh suy nghĩ nhiều rồi", nhưng lại có chút lo lắng.
Đột nhiên cô lại lúng túng.
Bởi vì chuyện hôm nay nói với Hải Lan một phen kia.
Cô thừa nhận bản thân ngoài miệng nói tuyệt đối không có khả năng, nhưng trong lòng cô không kháng cự, cũng không chán ghét. Từ điểm này có thể chứng minh được, thật ra, cô có một chút thích Thẩm Mục Thâm.
- --
Bát quái của giới giải trí, đưa tin nhiều nhất chính là đời sống sinh hoạt của minh tinh. Mặc kệ là minh tinh có nổi hay không, chỉ cần là minh tinh, không phân biệt.
Trong vòng tròn giới giải trí muốn nổi tiếng, có những người nịnh bợ những ông trùm của Khang Thành, ôm đùi kim chủ, chỉ cần từ minh tinh tuyến 18, có thể trở thành minh tinh hạng A.
Tiêu đề nói rằng, nữ minh tinh tìm kiếm đường đi lên, khoác tay, cùng nhau ăn cơm, ở khách sạn bí mật suốt hai tiếng. Đồng thời còn có bức ảnh chụp từ xa, một bức anh ra vào khách sạn. Ngoài gương mặt rõ ràng của nữ chính, gương mặt của người đàn ông bị làm mờ, không nhận ra được là ai.
Thẩm lão phu nhân nhìn tin tức và ảnh chụp, ý cưới trên mặt càng sâu.
"Lần này, còn sợ không bắt được nhược điểm của Thẩm Mục Thâm sao?"
Thẩm Mạnh Bách ngồi vào ghế sofa, thận trọng nói, "Còn chưa đủ, ba nhất định sẽ không bởi vì Thẩm Mục Thâm nuôi minh tinh bên ngoài, mà bỏ đi quyền thừa kế của nó."
Thẩm lão phu nhân đem ảnh chụp ném lên bàn, cười lạnh một tiếng, "Không, còn có chuyện của nó và Tề Duyệt. Chuyện Thẩm Mục Thâm bao nuôi tiểu minh tinh, mẹ không tin là Tề Duyệt không biết. Vì sao còn không tỏ thái độ, bình thường còn muốn giả bộ ân ái, trước kia Thẩm Mục Thâm ngay cả ngụy trang cũng không muốn làm."
Thẩm Mạnh Cảnh suy nghĩ, quả thật làm cho người ta cảm thấy khả nghi.
"Có lẽ bởi vì biết ba chuẩn bị rời ghế chủ tịch. Nó muốn tranh đoạt, tự nhiên sẽ ngụy trang ra bộ dáng nhu thuận nghe lời."
Thẩm lão phu nhân lắc đầu, "Vì muốn tranh đoạt mà biểu hiện ra bộ dáng nhu thuận nghe lời, con cảm thấy nó sẽ làm như thế sao? Chuyện mồng một đầu năm, con cảm thấy nó là người nhu thuận nghe lời?"
Thẩm Mạnh Cảnh lắc đầu, ngày đó Thẩm Mục Thâm dường như vì Tề Duyệt, một bộ dáng không sợ trời, không sợ đất.
Thẩm lão phu nhân nhìn lướt qua ảnh chụp trên bàn, ánh mắt lâm vào trầm tư, tràn đầy hoài nghi nói, "Khẳng định có chuyện gì đó mà chúng ta không biết."
Suy tư nửa ngày, nhìn về phía Thẩm Mạnh Cảnh, "Con cho người nhanh đi điều tra, đừng để sót lại dấu vết gì."
Thẩm Mạnh Cảnh gật đầu.
"Đúng rồi, nghe nói Thẩm Mục Thâm cũng cạnh tranh đấu thầu ở Century Mall."
"Mẹ, chuyện này sao mẹ biết được?" Thẩm Mạnh Cảnh nghi hoặc hỏi.
"Nhưng mà, mẹ cứ yên tâm, cuộc đấu thầu ở Century Mall, tuyệt đối sẽ không để rơi vào tay Thẩm Mục Thâm. Nếu nó nhận được dự án này, đám hội đồng quản trị ở công ty khẳng định sẽ đứng về phía nó."
Thẩm lão phu nhân cười nhạo một tiếng, "Tạm thời không cần bứt dây động rừng. Chúng ta ngồi không yên, người khác ngồi cũng không yên. Trước tiên để cho Thẩm Mạnh Bách đối phó với con trai của nó đi. Mà con, cái gì cũng không cần động."
Tề Noãn nói, lần cạnh tranh này, xác suất Lăng Việt ra giá cao hơn Thẩm Mục Thâm nhiều.
Nhưng Thẩm lão phu nhân hiển nhiên không tin tưởng Tề Noãn. Chuyện lớn như vậy, một nhân viên nhỏ như cô ta ở Lăng thị làm sao biết được.
Nhìn qua, Tề Noãn không giống như người thông minh, cũng không giống như người có thể thay đổi tình thế.
Thẩm lão phu nhân giúp Tề Noãn, chẳng phải là tin tưởng cô ta có nhược điểm của Thẩm Mục Thâm. Sỡ dĩ giúp Tề Noãn đến làm hỗn loạn cuộc sống của vợ chồng Thẩm Mục Thâm mà thôi.
Đem ảnh chụp đưa đến trước mặt Thẩm Mạnh Cảnh.
"Đem tin tức này tiết lộ cho Thẩm Mạnh Bách biết. Để cho nó tự đem con trai mình đến trước mặt ba con."
- --
Quy tắc ngầm của giới giải trí vẫn luôn tồn tại. Cho nên chuyện minh tinh dựa vào "thực lực" của bản thân để đi lên, cũng không khuấy động được bao nhiêu bọt nước.
Đương nhiên, nếu thân phận của người đàn ông được làm sáng tỏ. Đến lúc đó khẳng định giới nhà giàu có ở Khang Thành sẽ có chuyện đến nói.
Vốn dĩ Tề Duyệt không muốn xem mấy tin tức giải trí này làm gì. Nhưng gần đây mấy tin tức giả trí vẫn luôn hiện lên trang cá nhân của cô.
Nhìn thấy tiêu đề # Nữ minh tinh vì muốn nổi tiếng mà ôm đùi đàn ông. Khi nhìn thấy tiêu đề, cô không buồn mở ra.
Tề Duyệt nghĩ, bát quái giới giải trí chỉ có như thế này?
Nghĩ vậy liền đem di động buông kéo xuống, nhưng ánh mắt nhanh chóng nhìn bức ảnh trên điện thoại.
Cho dù nhìn, giống như không có chuyện gì, hơn nữa Thẩm Mục Thâm cũng không biết cô sẽ hiếu kỳ như vậy.
Cấp cho bản thân lý do, cô lập tức mở tin tức kia ra.
Nửa tiếng ăn cơm, ở khách sạn bí mật hai tiếng.
Tề Duyệt:...
Thẩm Mục Thâm chỉ nói ăn cơm, cũng không nói chuyện đi khách sạn.
Tiếp tục kéo xuống, thấy được nữ minh tinh kia ăn mặc đồ gợi cảm. Một thân váy chữ V khoét sâu, động tác hơi mạnh váy sẽ tụt xuống. Mấy chữ "Sự nghiệp mạnh mẽ đi lên", cách một màn hình, Tề Duyệt cảm giác được tràn đầy sắc khí.
So sánh quá lớn, Tề Duyệt nhìn sắc mặt cũng đỏ dần, biểu cảm trên mặt dần mang theo ảo não.
"Tề Duyệt, mở cửa cho anh."
m thanh quen thuộc xuyên qua cửa, truyền đến tai của Tề Duyệt. Tề Duyệt phát hoảng, thiếu chút nữa đem di động ném xuống đất, sau khi cầm chắc, vội vàng đem di động tắt đi.
Hoảng loạn qua đi, nhìn về phía cửa, ảo não chưa giảm.
Cửa, cô sẽ không mở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.