Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Chương 20: Ở cùng nhau 1

Inoaden

30/07/2023

Bóng đêm ẩn hiện qua những đám mây trên bầu trời, ánh trăng le lói qua những mái hiên.

Nhìn cảnh vật bên ngoài càng ngày càng quen mắt, Tề Duyệt có chút không xác định được hỏi: "Đường này không phải hướng đến nhà anh sao?"

Một tuần nay, mỗi ngày Tề Duyệt đều phải đến nhà Thẩm Mục Thâm, sau vài lần đi lại, tự nhiên cũng ghi nhớ một số kiến trúc những ngôi nhà gần đó.

Thẩm Mục Thâm mắt vẫn nhìn về phía trước, chuyên chú lái xe, một bên nhàn nhạt nói: "Giờ tôi không chứa chấp cô, thì hiện tại cô định một mình đi khách sạn thuê phòng sao? Hay là cô gọi cho người bạn tốt Hải Lan kia của cô?"

Tề Duyệt lắc lắc đầu, nếu giờ cô đến khách sạn, khẳng định cả đêm nay cô sẽ lo sợ không ngủ được. Nếu gọi cho Hải Lan, cô sợ lại làm cho cô ấy lo lắng, cũng không muốn nửa đêm khuya khoắt còn phải chạy ngược xuôi đến chỗ cô. Với cả cha mẹ Hải Lan đều biết cô, nếu thật sự đến nhà Hải Lan khẳng định sẽ rất phiền toái đến mọi người trong nhà.

"Nhưng mà, như thế liệu có quấy rầy đến anh không?"

"Vậy cô có cảm thấy tôi chính là một công dân tốt của xã hội không?"

Ý tứ lời nói nay phiên dịch lại chính là -tôi đối với cô tốt như vậy, mau mau nhận lấy!!!

Tề Duyệt nhất thời trầm mặc, không ngu ngốc đi tìm hiểu đề tài này, nhưng tự tận đáy lòng vẫn nói lời cảm ơn: "Chuyện đêm nay thật sự cảm ơn anh."

Tuy rằng đôi khi những lời nói của Thẩm Mục Thâm làm cho người ta nghẹn khuất không gì chống đỡ được, nhưng thật lòng mà nói, đêm nay hắn thật sự đã giúp cô rất nhiều.

Thẩm Mục Thâm chỉ lạnh lùng nói một tiếng "Ừ", cũng không tiếp câu sau.

Rất nhanh đã đến căn nhà Thẩm Mục Thâm. Vào bên trong nhà, Tề Duyệt có một loại ảo giác hoang đường rằng họ đang về "nhà".

Nhìn phòng khách một lượt, không hề thiếu thứ gì thuộc về cô. Đột nhiên cô nghĩ, như vậy cũng không tồi đấy chứ.

Lúc ở cửa Tề Duyệt thay giày, nhìn thấy trên ống quần dính đầy cháo bắn lên. Thời gian qua lâu như vậy đã sớm khô, nhìn vô cùng khó coi.

Tề Duyệt cò chút chần chờ, Thẩm Mục Thâm nhìn nhìn cô, sau một thoáng suy nghĩ liền tiêu sái đi vào phòng, nửa phút sau cầm bộ quần áo ngủ của bản thân, đưa cho Tề Duyệt.

Tề Duyệt nhìn quần áo ngủ trong tay hắn, lại nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Thẩm Mục Thâm.

Hắn muốn cô mặc quần áo của hắn?

"Đừng nghĩ bậy, còn mới."

Nghe được câu còn mới, Tề Duyệt nhẹ nhõm thở dài một hơi, đồng ý tiếp nhận quần áo hắn đưa qua.

"Nhà tôi chỉ có một phòng ngủ, không có phòng dành cho khách." Thẩm Mục Thâm nói.

Tề Duyệt nhìn sofa trong phòng khách, cảm thấy sofa đủ lớn cho một người như cô nằm, bèn nói: "Tôi ngủ ở sofa cũng được."

Thẩm Mục Thâm lườm cô một cái, xoay người trở về phòng ngủ, ôm chăn gối ra.

"Nếu cô không mang thai thì quả thật đêm nay tôi sẽ để cô một mình ngủ ở sofa." Đem chăn gối ném lên sofa, sau đó mở miệng nói: "Phòng tôi trừ giường ra, mọi thứ khác cô đừng có động linh tinh."

"Mặt khác, phòng tắm cô có thể dùng. Ở ngăn tủ thứ ba bên cạnh cửa vào, bên trong có khăn mặt còn mới cô có thể sử dụng."

"Cảm ơn." Tề Duyệt không có từ chối Thẩm Mục Thâm, hiện tại cô cần thời gian để ổn định lại cảm xúc.

Sau khi nói lời cảm ơn, Tề Duyệt từ phòng khách đi qua, dè dặt cẩn trọng đẩy cửa phòng Thẩm Mục Thâm. Nếu không phải do trong phòng bật đèn, Tề Duyệt còn hoài nghi bản thân cô tiến vào một nơi "khủng bố".

Toàn bộ tông màu chủ yếu là xám đen trắng, so với phòng khách còn tối giản màu sắc hơn. Rèm cửa sổ màu đen, ngay cả giấy dán tường cũng là màu đen. Thật không thể tưởng tượng được làm thế nào Thẩm Mục Thâm có thể ngủ ở đây.

Tề Duyệt theo lời Thẩm Mục Thâm từ trong ngăn kéo tủ tìm được khăn mặt còn mới nguyên, cô cẩn thận ở trong phòng tắm Thẩm Mục Thâm tắm rửa.

Nằm xem điện thoại trên sofa, Thẩm Mục Thâm nghe được từ phòng ngủ truyền ra tiếng nước chảy, buông điện thoại xuống, hai tay gối đầu nhìn về phía trần nhà.

Một phút lâm vào trầm tư.

Con người có thể thay đổi theo thời gian, nhưng liệu bản chất con người có thể thay đổi bao nhiêu?

Hai năm trước, Thẩm Mục Thâm gặp "Tề Duyệt" cùng với Tề Duyệt hiện tại quả thật khác nhau một trời một vực, hắn phát hiện ra có rất nhiều điểm không tương đồng với nhau

Nhiều năm trước, bởi vì Thẩm lão gia cùng với ông nội Tề Duyệt là bạn bè chí cốt, đồng sinh cộng tử với nhau trong thời dân quốc. Về sau, Thẩm lão gia cũng đã có tuổi, muốn tìm lại người bạn chí cốt ấy. Nhưng ai biết rằng cảnh còn nhưng người đã mất, người bạn này của ông đã sớm ra đi, không những vậy, ngay cả con trai và con dâu cũng đều ngoài ý muốn không còn trên cõi đời này. May mắn thay còn một cô cháu gái, nghe nói được gửi nuôi nhờ một người họ hàng trong nhà.

Thẩm lão gia vì áy náy với người bạn năm xưa, cho nên sau khi tìm được cô cháu gái kia, cũng là Tề Duyệt hiện tại. Liền không ngần ngại đưa "Tề Duyệt" vào Thẩm gia ở.

Mặc dù "Tề Duyệt" có nguy trang giỏi đến mức nào, Thẩm Mục Thâm vẫn từ ánh mắt của "cô" nhìn ra được sự tính kế và tham lam ẩn chứa trong đó.

Tề Duyệt luôn luôn có mục đích chính là tiếp cận hoặc lấy lòng Thẩm Mục Thâm, nhưng từ trước đến nay Thẩm Mục Thâm đều lười quan tâm "cô".

Tận đến khi hắn một lần công ty họp hằng năm uống say rượu mới bị "Tề Duyệt" bỏ thuốc.

Lại tiếp tục phân tích Tề Duyệt hiện tại, trong ánh mắt cô, Thẩm Mục Thâm hoàn toàn không nhìn thấy tia tính kế và tham lam lúc trước. Tính tình con người dù che giấu thế nào cũng sẽ có ngày lộ ra sơ hở, nhưng Thẩm Mục Thâm lại không tìm được ra sở hở ấy.

Đâu chỉ khác biệt, quả thật chính là thay đổi một con người hoàn toàn khác.

Cô thật sự thay đổi?

Vậy nguyên nhân gì làm cho cô thay đổi?

Suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn không tìm ra được câu trả lời.

.........

Tề Duyệt tắm xong, mặc quần áo ngủ Thẩm Mục Thâm đưa, quần áo lớn quá mức so với tưởng tượng của cô. May quần áσ ɭóŧ lần trước cô vẫn để ở đây, bằng không quả thật xấu hổ không còn lời nào để nói. Đem ống quần sắn đến đầu gối, trông không khác gì trẻ con trộm mặc quần áo người lời, nhìn có chút buồn cười...

Tề Duyệt không có đi ra ngoài phòng khách mà ngồi ở trên giường Thẩm Mục Thâm, thoáng cái cô cảm thấy không được tư nhiên, nhìn xung quanh căn phòng, tầm mắt dừng trên bức ảnh đặt trên tủ đầu giường Thẩm Mục Thâm liền dừng lại, Thẩm Mục Thâm vậy mà có thể để ảnh chụp cá nhân trong phòng.

Trong ảnh chụp là một cậu bé trai bảy tám tuổi ôm một chú chó Golden Retriever [1], mà trên mặt cậu bé trai ấy không có bất kỳ biểu cảm gì.

[1] Giống chó Golden Retriever là một trong những giống chó thông minh nhất. Theo bảng xếp hạng thế giới dành về độ thông minh của những người bạn bốn chân thông minh. Golden dog chễm chệ đứng hẳn vị trí thứ 4 (chỉ sau Border Collie, Poodle và German Shepherd).

Tề Duyệt cẩn thận nhìn lại, hình dáng cậu bé trai cùng với đôi mắt kiêu ngạo kia, không có bất kỳ nghi vấn nào, chính là -Thẩm Mục Thâm hồi nhỏ.

Tề Duyệt nhìn chú chó bên cạnh Thẩm Mục Thâm, thật sự không tưởng tượng được một đứa nhỏ không thích chơi với những đứa trẻ khác sẽ thích nuôi chó.

Dù vậy, cô cũng không nghe người Thẩm gia nói rằng Thẩm Mục Thâm từng nuôi một chú chó.



Mệt, không nghĩ nữa, đau đầu.

Tề Duyệt nằm xuống giường lớn của Thẩm Mục Thâm, vừa mới nằm xuống, Tề Duyệt đã nhận ra sự khác biệt rõ ràng. Cho dù là trước đó cô đã từng ngủ ở giường nhà cũ Thẩm gia cũng không thoải mái bằng chiếc giường này của Thẩm Mục Thâm.

Đúng là tư bản chủ nghĩa độc ác.

Những cảm xúc lo sợ ban đầu, sau khi được tắm qua làn nước ấm áp, lại được nằm trên chiếc giường thoải mái dường như đã dịu đi rất nhiều, cơn buồn ngủ cũng dần dần kéo đến.

Thời điểm đang chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, bụng bỗng nhiên "Ọc" một tiếng, định mặc kệ nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, ai biết tiếng "Ọc" thứ hai vang lên.

Đói quá...

Vốn dĩ ban đầu định ăn khua, ai ngờ sao quả tạ chiếu xuống đầu cô... Ban nãy do luôn bị ám ánh trong trạng thái lo sợ bất an nên không có cảm giác đói bụng, hiện giờ tinh thần đã được thả lỏng, cơn đói ấy cũng quay trở về với bụng của cô.

Càng nghĩ càng đói, đầu lại càng liên tưởng đến những món ăn khiến cô phát thèm.

Nhịn nửa giờ đồng hồ, thật sự không nhịn thêm được nữa, Tề Duyệt nghĩ 'Nếu giờ cô đi ra ngoài, đến tủ lạnh Thẩm Mục Thâm kiếm đồ gì ăn, ngày mua mua trả lại hắn chắc không sao đâu nhỉ?'.

Nghĩ là làm, Tề Duyệt hành động ngay lập tức.

Dè dặt cẩn trọng mở cửa, sợ quấy rầy giấc ngủ Thẩm Mục Thâm nên đèn cũng không bật, dùng ánh sáng điện thoại để nhìn đường.

Cô thường xuyên đến nơi này, tuy rằng không có động đồ linh tinh nhưng vẫn biết tủ lạnh đặt ở đâu.

Nhẹ nhàng mở cánh cửa tủ lạnh, vốn ban đầu lòng tràn đầy mong đợi, nhưng sau khi mở tủ lạnh ra, lòng cô như biến thành tro.

Trong tủ lạnh ngoại trừ nước khoáng được nhập khẩu từ Anh, đến một đồ có thể ăn được cũng không có. Tề Duyệt thất vọng đến cực điểm, ngay lúc cô định đem cánh cửa tủ lạnh đóng lại, đèn phòng khách "Đinh" một tiếng, sáng lên.

Tề Duyệt giật mình, đứng thẳng lên, xoay người, chỉ thấy ánh sáng từ phòng khách hắt lên dáng người. Thẩm Mục Thâm mặc áo ngủ màu đen, hai tay ôm ngực dựa vào tưởng, nhíu mi nhìn Tề Duyệt.

"Tôi còn đang suy nghĩ xem đêm nay có phải đã để lại bóng ma tâm lý cho cô hay không, hiển nhiên là tôi suy nghĩ nhiều."

Tề Duyệt giống như đứa trẻ ăn trộm kẹo thì bị bắt tận tay, chột dạ gục đầu xuống.

Một phút yên tĩnh qua đi, bụng Tề Duyệt không hẹn lại "Ọc" một tiếng vang lên.

...

Tề Duyệt ôm bụng, xấu hổ muốn tìm cái lỗ nào đó chui vào, quá mất mặt.

Thẩm Mục Thâm nhìn về phía bụng của cô, mang giọng điệu chế nhạo nói, "Cô đói bụng cứ việc nói thẳng, tôi cũng không có ngược đãi cô. Ngược lại, cô lại lén la lén lút, tôi còn tưởng rằng cô âm mưu muốn trộm tủ lạnh nhà tôi.”

...

“Tôi có thể gọi đồ ăn bên ngoài sao?” Dù sao cũng dưới mái hiên nhà người ta, không thể nào cúi đầu. Tề Duyệt cảm thấy vẫn nên lễ phép hỏi chủ nhân ngôi nhà một chút.

Thẩm Mục Thâm buông xuống hai tay, cầm lấy đi động được đặt ở trên bàn trà, nhìn Tề Duyệt, hỏi: "Muốn ăn cái gì? Tiệm cháo ban nãy?"

Nói đến cháo, Tề Duyệt lại nghĩ ngay chuyện đêm nay, cho nên lập tức lắc đầu.

"Sủi cảo hoặc vằn thắn [1] đều được."

[1] Vằn thắn, hoành thánh (miền Nam) hay mằn thắn là một món ăn gốc Quảng Đông, Trung Quốc, phổ biến ở nhiều nước Á Đông. Nhân vằn thắn làm từ thịt heo, hải sản và rau băm nhỏ, gói lại bằng vỏ bột mì rồi đem hấp chín. Sau khi hấp xong, vỏ bột mì chuyển màu trắng hơi trong cho phép nhìn thấy nhân bên trong. Viên vằn thắn còn được gọi là sủi cảo (水餃, thủy giảo), vằn thắn nhân tôm được gọi là há cảo (hà giảo). (Nguồn Wikipedia.com)

"Được"

Sau đó, Thẩm Mục Thâm nhìn di động, thao tác thế nào, Tề Duyệt cũng không thấy được. Một lúc sau Thẩm Mục Thâm buông di động xuống, nói: "Đồ ăn bên ngoài nửa giờ sau sẽ đưa đến."

"Vậy tôi đây trở về phòng chờ trước." Sau khi Tề Duyệt nói xong lời này sau, lập tức quay trở về phòng Thẩm Mục Thâm, nằm trên chiếc giường vô cùng thoải mái kia.

Đúng 29 phút sau, chuông cửa vang lên, Tề Duyệt bật dậy khỏi giường, cấp tốc đi ra ngoài, không phải là bởi vì cô đói đến mức gấp không chịu nổi, mà là vì hoàn toàn là không dám làm phiền vị “đại gia” Thẩm Mục Thâm kia.

Ra khỏi phòng khách, nhìn đến Thẩm Mục Thâm đang chuẩn bị đeo giầy đi mở cửa, Tề Duyệt ngừng lại động tác.

“Tôi đi mở cửa là được rồi.”

Thẩm Mục Thâm cũng không có hành động nào tiếp theo, tiếp tục quay trở lại sofa lướt điện thoại.

Tề Duyệt mở cửa, đang muốn chào hỏi người shipper vì tận giờ này vẫn còn nhiệt tình giao đồ cho cô, nhưng khi nhìn đến người đứng bên ngoài cô liền sửng sốt.

Mà ngoài cửa, lúc Tề Duyệt nhìn người này, thì người này cũng quan sát Tề Duyệt, sửng sốt không kém.

Hai cái biểu cảm “dại” ra của hai người nhìn nhau nửa ngày. Sau đó, người đứng ngoài cửa chợt phản ứng lại bản thân vì giật mình mà không khép miệng lại được. Lui về sau mấy bước, ngẩng đầu mắt nhìn số phòng, lại phóng tầm mắt lưỡng lự nhìn về phía Tề Duyệt.

Biểu cảm khiếp sợ ấy như muốn nói lên rằng, anh ta rất khó có thể tin được chuyện đang xảy ra.

"Tề tiểu thư... Cô, cô cùng với Phó tổng ở chung?!" Ngữ khí kết hợp với cái biểu cảm kia đâu thể dùng hai chữ “kinh hãi” diễn tả hết được.

...

Tề Duyệt nghe vậy, “khụ” vài tiếng, liên tục lắc đầu, sau đó hỏi: "Tống thư ký, sao người tới lại là anh thế?”

Người đến không phải là anh shipper giao hàng, mà chính là Tống thư ký, người luôn phục vụ Thẩm Mục Thâm hai mươi tư trên hai mươi tư giờ.

Nhìn trên tay Tống thư ký cầm đồ ăn đến, cô tò mò hỏi: “Anh đổi nghề sang làm shipper à?”

Tống thư ký nghe vậy, hơi hơi nghiêng người, từ bên cạnh Tề Duyệt tiến vào phòng khách, thấy được người nằm trên sofa, liền đè thấp thanh âm nói: "Sếp của tôi chưa bao giờ sử dụng phần mềm gọi đồ ăn bên ngoài. Thứ hai, ngài ấy còn nói muốn duy trì khoảng cách an toàn sạch sẽ đối với những người xa lạ. Bởi vậy, mỗi tháng tôi đều được tăng lương vượt mức thư kí bình thường, làm phục vụ hai mươi tư trên hai mươi tư giờ.”

... Hóa ra là shipper độc quyền của Thẩm Mục Thâm.

Shipper kiêm luôn chức bảo mẫu và thư ký, Tống thư ký quả nhiên là nhân tài hiếm gặp, bái phục bái phục.

Tống thư ký đem túi đựng đồ ăn bên ngoài tiến vào, lúc lôi ra từng món đặt lên bàn ăn, Tề Duyệt có chút trợn tròn mắt, cô tưởng có sủi cảo hoặc mì vằn thắn đều là đồ ăn đóng hộp đã là tốt lắm rồi. Không ngờ Thẩm Mục Thâm kêu Tống thư ký nấu rồi đóng gói lại mang đến đây.

Tề Duyệt nhìn về phía “đại gia” Thẩm Mục Thâm đang nằm ở trên sofa xem di động, coi tin tức tài chính kinh tế trong và ngoài nước, bèn hỏi: “Anh có muốn ăn không?”

Thẩm Mục Thâm mắt không dời di động, đáp: "Không đói bụng."



Không đói bụng anh còn gọi nhiều như vậy!

Lãng phí! Quá lãng phí!

Giống như là là nhìn thấu ý nghĩ của Tề Duyệt, Thẩm Mục Thâm nhàn nhạt nói, “Cô khiến tôi phải nhận ba yêu cầu của mẹ tôi, tôi không muốn đem thời gian lãng phí vào những chuyện nhảm nhỉ này.”

Tề Duyệt và Tống thư ký cũng nhìn nhau.

Đúng là Thẩm Mục Thâm có khác. Kiêu ngạo muốn lên trời rồi.

"Tống thư ký anh muốn ăn chung với tôi không, nhiều như vậy, tôi một người ăn không hết sẽ rất lãng phí."

Tống thư ký lắc đầu: "Không, không tôi.."

"Ăn xong thuận tiện đem rác mang đi, đừng có để lại rác trong nhà của tôi.” Thẩm Mục Thâm giọng nói ghét bỏ.

Được sếp phê chuẩn, Tống thư ký vừa mới lắc đầu từ chối bao nhiêu, giờ lại ăn nhiệt tình bấy nhiêu.

Tề Duyệt:......

Tống thư ký ngăn chặn lòng hiếu kì của mình, trong lòng dù tò mò muốn chết nhưng cái gì cũng chưa hỏi, yên lặng đem đồ ăn khuya giải quyết một lượt.

Tề Duyệt tưởng anh ta sợ bị phân công đến Ấn Độ mở công ty, cho nên mới nhịn xuống lòng bát quái của mình cái gì cũng không hỏi.

Đêm nay, bọn họ xong xuôi mọi chuyện, tiễn Tống thư ký ra về, đã là rạng sáng 12 giờ rưỡi.

Sau khi ăn no, Tề Duyệt liền bắt đầu mệt mỏi, ngáp một cái, đối với Thẩm Mục Thâm vẫn nằm trên sofa lướt di động xem tin nói: "Ngủ ngon." Rồi trở về phòng.

Tề Duyệt nằm trở về trên giường, bởi vì trải qua chuyện đêm nay, khiến cho của cô thay đổi nhận thức về Thẩm Mục Thâm.

Hải Lan nói qua là vì vào trước đó, thành kiến của cô đối với Thẩm Mục Thâm quá lớn, căn bản là bởi vì nhìn hắn cũng không giống người tốt lành gì. Chính vì vậy, cô vẫn luôn ôm địch ý với Thẩm Mục Thâm là điều không thể tránh khỏi.

Người xấu, sẽ luôn làm cho nhân sinh ra sợ hãi, Thẩm Mục Thâm cũng không ngoại lệ.

Nhưng có lẽ sau này, cô sẽ không ôm thành kiến lớn như vậy đối với hắn nữa.

.........

Dường như do giường ngủ quá thoải mái, phòng khách bên ngoài còn có Thẩm Mục Thâm canh giữ, cho nên cô cũng không cần lo lắng kẻ trộm sẽ đến nơi này, Tề Duyệt ngủ vô cùng an tâm.

Đang ngủ say sưa, tiếng chuông di động bỗng nhiên vang lên.

Buồn ngủ nặng nề cầm lấy di động, không có xem tên người gọi đến, trực tiếp bắt máy.

Điện thoại truyền đến âm thanh lo lắng sốt ruột của Hải Lan, "Tề Duyệt! Cậu hiện tại đang ở đâu!?"

"Tớ đang ngủ..." Tề Duyệt còn chưa có tỉnh ngủ, cho nên trả lời trong mơ màng.

"Buổi sáng hôm nay, tớ vốn muốn đi tìm cậu đi ăn sáng buôn chuyện. Kết quả nhìn dưới chung cư nhà cậu xe cảnh sát ra vào không ngừng, nghe được người dân xunh quanh đó thảo luận nói có người bị trộm đột nhập. Sau một hồi khi nghe ngóng mới biết được là nhà của cậu. Tớ lo lắng muốn chết, cậu hiện tại thế nào, có bị thương không? Có bị dọa không? Đứa nhỏ thế nào rồi?"

Ý thức của Tề Duyệt quay trở lại một chút.

"Tớ không sao, đêm qua tớ không ở nhà." Tề Duyệt không có nói với Hải Lan xem tý nữa cô đã bước chân vào nhà, mà lúc đó kẻ trộm vẫn còn có mặt trong đó.

Nghe vậy, Hải Lan thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Vậy cậu hiện tại ở nơi nào?"

Tề Duyệt nhìn di động, nhìn góc bên phải cuộc trò chuyện hiện thị thời gian là tám giờ bốn mươi lăm, mà cô một lúc nữa phải ở chỗ này chờ bà Thẩm đến. Nhưng nếu không cho Hải Lan biết chỗ này, nhất định sẽ khiến cô ấy lo lắng.

Cô đoán hiện tại có lẽ Thẩm Mục Thâm hẳn là đã đi làm, Hải Lan đến nhìn cô một cái hẳn cũng không có ảnh hưởng gì, cho nên Tề Duyệt nói ra địa chỉ cô đang ở.

Đương nhiên, Tề Duyệt không có nói cho Hải Lan biết, hiện tại cô đang ở tại ai trong nhà, nếu nói cho cô ấy, khi cô ấy đến đây khẳng định đã bổ não ra tiết mục anh hùng cứu mĩ nhân mà đến.

Gác điện thoại về phía trước, Tề Duyệt nhờ Hải Lan thuận tiện mua cho cô đồ dùng rửa mặt cá nhân và bộ quần áo sạch sẽ, cô còn chưa mặc được quần của cô nữa… Giặt sạch rồi, khẳng định cô sẽ để nó hong khô một lúc nữa, cô cũng không muốn mặc quần áo ngủ cứ như vậy xuất hiện trước mặt bà Thẩm.

Sau khi tắt điện thoại, có lẽ do tối qua ngủ quá muộn, trong lòng lại không yên, cho nên cơn buồn ngủ rất nhanh ập đến. Tề Duyệt quyết định lên giường tiếp tục đi ngủ trong khi chờ Hải Lan đến.

Không biết ngủ bao lâu, nghe được tiếng chuông cửa vang, Tề Duyệt mặc dù rất buồn ngủ nhưng vẫn rời khỏi giường, đeo dép lê đi ra phòng khách mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Hải Lan nhìn thấy Tề Duyệt, lập tức liền ôm lấy cô.

"Làm tớ sợ muốn chết, may mắn cậu không có việc gì. Cậu nhất định bị dọa rồi, lần sau có chuyện gì nhất định phải nói với tớ, có biết hay không hả?!"

Hải Lan giống như cầm nhầm kịch bản của nam chính, ngay cả lời nói cũng đã chuẩn bị sẵn.

Tề Duyệt ôm Hải Lan, vỗ vỗ lưng của cô nàng, an ủi: "Không phả tớ không có việc gì sao? Cậu không cần lo lắng quá đâu."

Có thể là do vừa mới tỉnh lại, âm thanh có chút ôn nhu[3]

[3] Nhẹ nhàng

Hải Lan thở ra một hơi, đang muốn buông Tề Duyệt ra, lại nhìn đến người đang đứng ngoài ban công, trợn mắt há hốc mồm, túi xách trong tay với gói đồ mang đến đều bởi vì khiếp sợ mà trực tiếp buông tay, đồ đạc rơi trên đất.

"Tề Duyệt, hình như tớ xuất hiện ảo giác.”

"Hả?”

"Bằng không tớ thế nào lại ở nơi này nhìn thấy người chồng trước của cậu đang đứng bên ngoài ban công, đắm chìm trong ánh mặt trời, cách một lớp thủy tinh đang nhìn chúng ta?"

Nghe vậy, Tề Duyệt buông Hải Lan ra, xoay người nhìn ra ngoài ban công, quả nhiên thấy được Thẩm Mục Thâm hai tay ôm ngực đứng nhìn các cô ôm nhau.

Mi mang hứng thú.

Tia hứng thú kia, Tề Duyệt nhìn rất rõ ràng, dường như đang nói, “Hóa ra cô muốn ly hôn chính là vì nữ nhân này.”

Phi!

Suy nghĩ bậy bạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Bỏ Vị Trí Phu Nhân Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook