Chương 10
Phạm Vũ AnhThư
07/01/2021
Buổi chiều khi đi ra xuống cangtin mua nước lên tôi cũng gặp anh Hùng từ phòng họp đi ra. Hình như anh vừa bị mắng té tát, mặt còn đỏ au. Nhìn thấy tôi đột nhiên gọi:
\- Cô Duyên vào phòng tôi nói chuyện một chút\.
Tôi gật đầu đi theo anh, vừa ngồi xuống anh nghiêm túc nói:
\- Hôm nay anh Trung khám cho Hiếu\, anh ấy bảo có lẽ Hiếu phải thay thận càng sớm càng tốt cô Duyên ạ\.
\- Sao vậy anh? Thằng bé có vấn đề gì à?
\- Không hẳn thế nhưng việc chạy thận dần dần không còn tác dụng nhiều\. Thay thận được là tốt nhất\. Với lại anh Trung cũng vừa tìm được một người hiến thận mà theo anh ý khả năng cao sẽ phù hợp với Hiếu\. Người ta bị chết não\, người nhà muốn hiến lại thận\. Có điều chi phí phẫu thuật tương đối cao\, không biết ý cô thế nào?
Ý tôi thế nào được cơ chứ? Cái trinh tiết cũng bán đi rồi, còn cái gì bán nốt được nữa đây? Tôi cúi mặt, không biết đáp ra sao. Thấy tôi im lặng anh Hùng lại nói:
\- Cơ hội này không phải dễ dàng có được đâu\. Tôi xem qua bệnh án thấy cậu ấy cùng nhóm máu với Hiếu\, với lại Hiếu thuộc diện trẻ em\, với sự quen biết của tôi khả năng người nhà sẽ đồng ý hiến tặng cho Hiếu\. Cô với chị gái không cùng nhóm máu với Hiếu nên tôi nghĩ đây có thể coi là cơ hội hiếm có đấy\.
Sao tôi lại không biết điều này cơ chứ. Nhưng tiền đâu ra? Tôi phải đi bao nhiêu khách mới đủ được cái chi phí này cơ chứ? Dường như anh Hùng cũng nhận ra được đứng dậy vỗ vỗ vai tôi:
\- Tôi nói thế thôi\, cô cứ về bàn thêm với người nhà đi\. Nhưng tôi khuyên chân thành là có thể vay mượn để làm phẫu thuật cho Hiếu\. Tôi cũng thực sự mong cậu ấy khỏi hẳn\, có thể sống khoẻ mạnh bình thường và tới trường như những người khác\.
\- Vâng ạ\, cảm ơn anh\. Mà vợ anh sao rồi?
\- Vợ tôi đang chuẩn bị để xạ trị\. Cảm ơn cô đã quan tâm\.
Tôi cười ngượng ngùng, đứng dậy chào anh Hùng rồi trở về phòng bệnh. Hiếu đang nằm đọc sách, ánh mắt em chăm chú nhìn vào từng dòng chữ. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy day dứt vô cùng, sao ông trời không cho em một sức khoẻ tốt, sao ông trời không cho em được bình thường? Tôi biết em khao khát được trở lại đi học lắm chứ, Hiếu của tôi là cậu bé ngoan ngoãn, học giỏi cơ mà. Giá mà em sinh ra trong gia đình giàu có, có lẽ giờ em không phải khổ sở như vậy. Tôi muốn gọi cho chị Ngân, nhưng rồi rốt cuộc gọi cũng chẳng có tác dụng gì nên đành thôi. Cả buổi tối hôm ấy tôi không ngủ được, lau người cho Hiếu, hai chị em ăn xong tôi trèo lên giường bên cạnh ngủ mà cứ trằn trọc mãi. Vài trăm triệu, bảo hiểm chỉ chi trả một phần nhỏ, số còn lại tôi biết kiếm ở đâu ra? Đầu óc tôi cứ loanh quanh những con số ấy mà không thoát ra nổi. Đi khách ư? Tôi không còn ngại ngần việc làm đĩ nữa rồi, chỉ sợ rằng có làm đĩ cũng không thể nào mà kịp nữa. Bỗng dưng tôi thấy chua xót, đến ngay cả việc mạt hạng này cũng không giúp tôi khá hơn thì tôi biết phải làm gì đây? Nhưng đây gần như cơ hội duy nhất rồi, không năm giữ tôi e cả đời Hiếu cũng không được cứu mất. Đột nhiên tôi bỗng nhớ đến lời bà chủ nhà trọ, trong một giây lát tôi giống như vớ được cọc gỗ khi đang sắp chìm nghỉm. So với việc làm đĩ thì ít nhất việc làm vợ có lẽ cũng đỡ tệ hơn. Trời bên ngoài vẫn tối thui, tôi không ngủ nổi chỉ mau chóng cầu nguyện cho sáng để về gặp bà chủ nhà
Sáng hôm sau tôi mệt quá mà ngủ đến tận khi bác sĩ thăm buồng mới lật đật dậy. Xuống mua cho Hiếu ít cháo lên rồi đưa cho chị y tá ít tiền dặn chị trưa mua cơm cho Hiếu giúp tôi. Thằng bé hôm nay hồng hào hơn rồi, tôi dặn dò em mấy câu rồi trở về nhà trọ. Lúc đi về phòng tôi thấy chủ nhà trọ đang đứng phơi quần áo liền buột miệng nói:
\- Cô Hiền\, cái mối hôm qua cô bảo cháu cô đã tìm được ai phù hợp chưa?
Cô Hiền nhìn tôi, hơi ngạc nhiên đáp:
\- Chưa\, sao mày hỏi thế? Nghĩ lại rồi à?
Tôi thật thà gật đầu nói:
\- Vâng\, Hiếu nhà cháu đang cần phẫu thuật thay thận\, chi phí cũng cao nên\.\.\.
Nghe tôi nói đến đây cô Hiền dừng tay lại đi về phía tôi rồi kéo tôi vào phòng thì thầm:
\- Đấy\, cô bảo mà\. Mày muốn chữa dứt điểm chữa khỏi bệnh cho thằng em mày thì chỉ có cách này thôi\. Mà nhà người ta cũng tử tế chứ không phải mấy loại vớ va vớ vẩn đâu\. Cô thấy thương tình mày nên mới mách cho ý\. Mà này cô hỏi mày còn trinh không? Cái này cô hỏi thật đấy\.
\- Cháu\.\.\. cháu\.\.\.
\- Đéo mẹ mày mất rồi chứ gì? Ngập ngà ngập ngừng\.
Tôi đỏ mặt cúi đầu che đi sự tủi nhục. Cô Hiền khẽ thở dài:
\- Hôm nào mày cũng đi sớm về khuya là cô biết rồi\. Cũng chẳng trách được\, em mày thế không làm cái nghề mạt hạng thì lấy đâu tiền nuôi em\. Rõ khổ\. Nếu mất rồi đi vá trinh đi\, mày yên tâm nhìn mày thế này không ai nghĩ mày mất rồi đâu\.
\- Có sợ người ta phát hiện ra không cô? Cháu sợ lắm\.
\- Sợ quái gì? Ai biết mày là ai? Với giờ dịch vụ vá màng trinh tốt lắm\, còn hơn cả thật ý chứ\. Hình như cũng hai ba chục triệu gì đấy\.
\- Cháu\.\.\. cháu không có tiền\.\.\.
Cô Hiền trợn tròn mắt nhìn tôi, rồi hạ giọng nói:
\- Nếu mày thật sự muốn gả cho người ta thì cô cho mày vay tiền\. Việc đầu tiên mày cần làm là vá ngay cái màng trinh lại đã\. Sau đó cô sẽ đưa mày đến gặp vợ chồng mà mày sẽ được nhận làm con nuôi\.
\- Con nuôi là sao cô?
\- Mày không cần hỏi nhiều đâu\, đến lúc ấy khắc biết\. Nhưng mày cứ yên tâm là mày sẽ không bị gia đình chồng khing rẻ gì đâu\, vì mày cưới người ta với thân phận rất khác\.
\- Là sao cô?
\- Mày cứ đi vá trinh đã\, xong rồi có thời gian cô sẽ nói rõ hơn\.
\- Nếu cháu lấy người ta cháu sẽ có tiền phẫu thuật cho em cháu thật chứ?
\- Thật\. Ai đùa mày chuyện này làm gì? Người ta tiền trao cháo múc không phải lo\.
Tôi gật đầu đáp:
\- Vâng\, cô để cháu suy nghĩ rồi trả lời cô\.
\- Suy nghĩ gì nữa? Mày mà không nhanh thì tao tìm mối khác đấy\, nhà người ta thì đang gấp rút\.
\- Cô yên tâm từ nay từ nay tới chiều cháu sẽ trả lời
\- Nhanh mẹ mày lên đấy\. Chứ cô nói thật cỡ con gái chả còn gì như mày đến kiếm tấm chồng bình thường còn khó nữa là\. Có cái mối ngon này cô mách nước cho thì động não tí đi chứ\.
\- Vâng ạ
Trả lời cô Hiền xong tôi về phòng mình nằm vật ra. Thực lòng hôm qua nghe anh Hùng nói tôi đã quyết tâm hừng hực nhưng giờ đây lại thấy phân vân. Việc đi vá trinh, gả cho người ta thực sự chẳng khác gì lừa đảo. Tôi cảm thấy trong lòng có chút áy náy. Nhưng rồi cứ nghĩ đến Hiếu nằm viện, cứ nghĩ đến việc em phải thay thận mới có thể sống khoẻ mạnh tôi lại gạt mọi thứ đi. Trước tiên cứ phải cứu được em đã mọi chuyện tính sau. Giờ tôi có làm đĩ cũng nhục nhã khác gì đâu, việc vá trinh lại thì trời biết, đất biết, tôi biết cô Hiền biết chứ có ai biết đâu. Lòng tự trọng không mài ra được ăn, càng không giúp cho Hiếu khỏi bệnh kia mà. Nhân cách là cái quái gì, nhân cách đã mất từ khi tôi bán trinh cho Khoa rồi.
\- Cô Duyên vào phòng tôi nói chuyện một chút\.
Tôi gật đầu đi theo anh, vừa ngồi xuống anh nghiêm túc nói:
\- Hôm nay anh Trung khám cho Hiếu\, anh ấy bảo có lẽ Hiếu phải thay thận càng sớm càng tốt cô Duyên ạ\.
\- Sao vậy anh? Thằng bé có vấn đề gì à?
\- Không hẳn thế nhưng việc chạy thận dần dần không còn tác dụng nhiều\. Thay thận được là tốt nhất\. Với lại anh Trung cũng vừa tìm được một người hiến thận mà theo anh ý khả năng cao sẽ phù hợp với Hiếu\. Người ta bị chết não\, người nhà muốn hiến lại thận\. Có điều chi phí phẫu thuật tương đối cao\, không biết ý cô thế nào?
Ý tôi thế nào được cơ chứ? Cái trinh tiết cũng bán đi rồi, còn cái gì bán nốt được nữa đây? Tôi cúi mặt, không biết đáp ra sao. Thấy tôi im lặng anh Hùng lại nói:
\- Cơ hội này không phải dễ dàng có được đâu\. Tôi xem qua bệnh án thấy cậu ấy cùng nhóm máu với Hiếu\, với lại Hiếu thuộc diện trẻ em\, với sự quen biết của tôi khả năng người nhà sẽ đồng ý hiến tặng cho Hiếu\. Cô với chị gái không cùng nhóm máu với Hiếu nên tôi nghĩ đây có thể coi là cơ hội hiếm có đấy\.
Sao tôi lại không biết điều này cơ chứ. Nhưng tiền đâu ra? Tôi phải đi bao nhiêu khách mới đủ được cái chi phí này cơ chứ? Dường như anh Hùng cũng nhận ra được đứng dậy vỗ vỗ vai tôi:
\- Tôi nói thế thôi\, cô cứ về bàn thêm với người nhà đi\. Nhưng tôi khuyên chân thành là có thể vay mượn để làm phẫu thuật cho Hiếu\. Tôi cũng thực sự mong cậu ấy khỏi hẳn\, có thể sống khoẻ mạnh bình thường và tới trường như những người khác\.
\- Vâng ạ\, cảm ơn anh\. Mà vợ anh sao rồi?
\- Vợ tôi đang chuẩn bị để xạ trị\. Cảm ơn cô đã quan tâm\.
Tôi cười ngượng ngùng, đứng dậy chào anh Hùng rồi trở về phòng bệnh. Hiếu đang nằm đọc sách, ánh mắt em chăm chú nhìn vào từng dòng chữ. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy day dứt vô cùng, sao ông trời không cho em một sức khoẻ tốt, sao ông trời không cho em được bình thường? Tôi biết em khao khát được trở lại đi học lắm chứ, Hiếu của tôi là cậu bé ngoan ngoãn, học giỏi cơ mà. Giá mà em sinh ra trong gia đình giàu có, có lẽ giờ em không phải khổ sở như vậy. Tôi muốn gọi cho chị Ngân, nhưng rồi rốt cuộc gọi cũng chẳng có tác dụng gì nên đành thôi. Cả buổi tối hôm ấy tôi không ngủ được, lau người cho Hiếu, hai chị em ăn xong tôi trèo lên giường bên cạnh ngủ mà cứ trằn trọc mãi. Vài trăm triệu, bảo hiểm chỉ chi trả một phần nhỏ, số còn lại tôi biết kiếm ở đâu ra? Đầu óc tôi cứ loanh quanh những con số ấy mà không thoát ra nổi. Đi khách ư? Tôi không còn ngại ngần việc làm đĩ nữa rồi, chỉ sợ rằng có làm đĩ cũng không thể nào mà kịp nữa. Bỗng dưng tôi thấy chua xót, đến ngay cả việc mạt hạng này cũng không giúp tôi khá hơn thì tôi biết phải làm gì đây? Nhưng đây gần như cơ hội duy nhất rồi, không năm giữ tôi e cả đời Hiếu cũng không được cứu mất. Đột nhiên tôi bỗng nhớ đến lời bà chủ nhà trọ, trong một giây lát tôi giống như vớ được cọc gỗ khi đang sắp chìm nghỉm. So với việc làm đĩ thì ít nhất việc làm vợ có lẽ cũng đỡ tệ hơn. Trời bên ngoài vẫn tối thui, tôi không ngủ nổi chỉ mau chóng cầu nguyện cho sáng để về gặp bà chủ nhà
Sáng hôm sau tôi mệt quá mà ngủ đến tận khi bác sĩ thăm buồng mới lật đật dậy. Xuống mua cho Hiếu ít cháo lên rồi đưa cho chị y tá ít tiền dặn chị trưa mua cơm cho Hiếu giúp tôi. Thằng bé hôm nay hồng hào hơn rồi, tôi dặn dò em mấy câu rồi trở về nhà trọ. Lúc đi về phòng tôi thấy chủ nhà trọ đang đứng phơi quần áo liền buột miệng nói:
\- Cô Hiền\, cái mối hôm qua cô bảo cháu cô đã tìm được ai phù hợp chưa?
Cô Hiền nhìn tôi, hơi ngạc nhiên đáp:
\- Chưa\, sao mày hỏi thế? Nghĩ lại rồi à?
Tôi thật thà gật đầu nói:
\- Vâng\, Hiếu nhà cháu đang cần phẫu thuật thay thận\, chi phí cũng cao nên\.\.\.
Nghe tôi nói đến đây cô Hiền dừng tay lại đi về phía tôi rồi kéo tôi vào phòng thì thầm:
\- Đấy\, cô bảo mà\. Mày muốn chữa dứt điểm chữa khỏi bệnh cho thằng em mày thì chỉ có cách này thôi\. Mà nhà người ta cũng tử tế chứ không phải mấy loại vớ va vớ vẩn đâu\. Cô thấy thương tình mày nên mới mách cho ý\. Mà này cô hỏi mày còn trinh không? Cái này cô hỏi thật đấy\.
\- Cháu\.\.\. cháu\.\.\.
\- Đéo mẹ mày mất rồi chứ gì? Ngập ngà ngập ngừng\.
Tôi đỏ mặt cúi đầu che đi sự tủi nhục. Cô Hiền khẽ thở dài:
\- Hôm nào mày cũng đi sớm về khuya là cô biết rồi\. Cũng chẳng trách được\, em mày thế không làm cái nghề mạt hạng thì lấy đâu tiền nuôi em\. Rõ khổ\. Nếu mất rồi đi vá trinh đi\, mày yên tâm nhìn mày thế này không ai nghĩ mày mất rồi đâu\.
\- Có sợ người ta phát hiện ra không cô? Cháu sợ lắm\.
\- Sợ quái gì? Ai biết mày là ai? Với giờ dịch vụ vá màng trinh tốt lắm\, còn hơn cả thật ý chứ\. Hình như cũng hai ba chục triệu gì đấy\.
\- Cháu\.\.\. cháu không có tiền\.\.\.
Cô Hiền trợn tròn mắt nhìn tôi, rồi hạ giọng nói:
\- Nếu mày thật sự muốn gả cho người ta thì cô cho mày vay tiền\. Việc đầu tiên mày cần làm là vá ngay cái màng trinh lại đã\. Sau đó cô sẽ đưa mày đến gặp vợ chồng mà mày sẽ được nhận làm con nuôi\.
\- Con nuôi là sao cô?
\- Mày không cần hỏi nhiều đâu\, đến lúc ấy khắc biết\. Nhưng mày cứ yên tâm là mày sẽ không bị gia đình chồng khing rẻ gì đâu\, vì mày cưới người ta với thân phận rất khác\.
\- Là sao cô?
\- Mày cứ đi vá trinh đã\, xong rồi có thời gian cô sẽ nói rõ hơn\.
\- Nếu cháu lấy người ta cháu sẽ có tiền phẫu thuật cho em cháu thật chứ?
\- Thật\. Ai đùa mày chuyện này làm gì? Người ta tiền trao cháo múc không phải lo\.
Tôi gật đầu đáp:
\- Vâng\, cô để cháu suy nghĩ rồi trả lời cô\.
\- Suy nghĩ gì nữa? Mày mà không nhanh thì tao tìm mối khác đấy\, nhà người ta thì đang gấp rút\.
\- Cô yên tâm từ nay từ nay tới chiều cháu sẽ trả lời
\- Nhanh mẹ mày lên đấy\. Chứ cô nói thật cỡ con gái chả còn gì như mày đến kiếm tấm chồng bình thường còn khó nữa là\. Có cái mối ngon này cô mách nước cho thì động não tí đi chứ\.
\- Vâng ạ
Trả lời cô Hiền xong tôi về phòng mình nằm vật ra. Thực lòng hôm qua nghe anh Hùng nói tôi đã quyết tâm hừng hực nhưng giờ đây lại thấy phân vân. Việc đi vá trinh, gả cho người ta thực sự chẳng khác gì lừa đảo. Tôi cảm thấy trong lòng có chút áy náy. Nhưng rồi cứ nghĩ đến Hiếu nằm viện, cứ nghĩ đến việc em phải thay thận mới có thể sống khoẻ mạnh tôi lại gạt mọi thứ đi. Trước tiên cứ phải cứu được em đã mọi chuyện tính sau. Giờ tôi có làm đĩ cũng nhục nhã khác gì đâu, việc vá trinh lại thì trời biết, đất biết, tôi biết cô Hiền biết chứ có ai biết đâu. Lòng tự trọng không mài ra được ăn, càng không giúp cho Hiếu khỏi bệnh kia mà. Nhân cách là cái quái gì, nhân cách đã mất từ khi tôi bán trinh cho Khoa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.