Chương 12
Phạm Vũ AnhThư
07/01/2021
Khi tôi còn đang đứng ngẩn người ra thì Khoa đã nhanh chóng tiến lại gần phía bàn ăn rồi lên tiếng:
\- Con chào bố mẹ\, cháu chào cô chú ạ\.
Cô Minh lừ mắt nhìn Khoa nói:
\- Đây là Duyên\, con gái cô Hà\, hồi em hai tuổi con còn cõng em suốt đó nhớ không? Sau đó em bị thất lạc\, giờ cô chú tìm được em rồi\.
\- Vâng ạ\.
Khoa đáp rồi liếc nhìn tôi rồi cười nói:
\- Ra vậy\.
Tôi cũng không hiểu ý anh ta là gì, cô Hà thì hẩy hẩy tay tôi nói:
\- Con rót rượu cho anh Khoa đi\.
Thế nhưng còn chưa chạm tay đến chai rượu Khoa đã giật lại. Mọi người không ai để ý thái độ này nhưng bản thân tôi lúc này cảm giác như anh ta sợ đôi bàn tay tôi làm dơ bẩn cả chai rượu. Tim tôi vẫn đập rất mạnh, cảm giác như muốn chui ra khỏi lồng ngực này. Nếu như lúc này Khoa nói hết mọi chuyện có lẽ mọi thứ sẽ chấm dứt, sẽ không có một đám cưới nào được diễn ra, sẽ không có một xu nào để chữa bệnh cho em. Tôi bỗng tự cười mình, dẫu sao cũng tay trắng sẵn rồi, chỉ tiếc bỏ ra ba mươi triệu vá trinh cũng thành công cốc. Trước đây tôi từng bị đánh ghen, từng bị sàm sỡ, nhưng có lẽ so với những điều ấy thì việc bị vạch mặt trước những con người lịch sự nhã nhặn này vẫn là điều nhục nhã nhất. Có điều, tôi biết mình đã ở thế bị động rồi cũng coi như số mình hôm nay đen đủi. Thế nhưng chờ mãi, chờ mãi cuối cùng bữa ăn kết thúc Khoa vẫn không đả động gì đến chuyện của tôi và anh ta. Tôi nhìn Khoa, rõ ràng ánh mắt anh ta rất coi thường tôi, nhưng tại sao lại không vạch mặt tôi trước mặt mọi người? Trong khi tôi đã chuẩn bị tinh thần, anh ta lại lặng im như chưa từng có gì xảy ra. Ăn xong Khoa đi tính tiền, tôi vẫn ngồi đực ra ở đấy, cảm giác mọi thứ nặng nề, khó chịu, bức bách mà không giải toả nổi. Lúc định ra xe của chú Trọng, Khoa liền lên tiếng:
\- Cô chú cứ về đi\, để cháu đưa em Duyên về cho\.
Người lớn nhìn vào không nhận ra tâm trạng của tôi nên tất nhiên ai nấy đều tỏ ra vui vẻ. Thậm chí cô Minh còn ngạc nhiên bấu bấu tay chồng nói:
\- Thằng bé này tự dưng sao thế? Chẳng lẽ trúng tiếng sét ái tình rồi?
Tôi không từ chối nổi, cũng muốn biết anh ta nghĩ gì liền đi theo anh ta ra xe. Vừa bước lên xe Khoa không nói không rằng phóng bạt mạng rồi phanh kít lại ở gần bờ Hồ. Tôi bị bất ngờ, đến khi hoàn hồn mới biết còn sống. Khoa không nhìn tôi, khoé môi cong lên, vẫn thái độ khinh bỉ mà nói:
\- Giỏi\.
Câu khen ngợi giống như một phát tát vào mặt tôi. Tôi cúi đầu không đáp, anh ta lại cất lời:
\- Tôi đã gặp nhiều loại đàn bà khác nhau\, có loại hư hỏng\, có loại ngoan hiền\, nhưng loại đàn bà mưu mô xảo quyệt như cô đúng là lần đầu tôi gặp\. Quả thực phải dành cho cô một lời khen ngợi\.
Phải! Loại đàn bà vì tiền bán trinh, loại đàn bà cũng vì tiền mà bán rẻ nhân cách như tôi không có gì phải nguỵ biện trước lời Khoa nói. Nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi lại khẽ nhói lên. Ừ thì vô liêm sỉ thì tôi cũng ít nhất vẫn còn chút tự trọng nhỏ nhoi sót lại. Khoa thấy tôi không nói liền quay sang bóp chặt lấy xương hàm tôi rồi rít lên:
\- Rất bản lĩnh\! Rất tốt\!
Tôi bị bóp chặt đến đau đớn nhưng không kêu nửa lời chỉ nhìn Khoa chằm chằm. Anh ta buông tay, lúc này nhìn qua gương chiếu hậu cũng thấy má tôi đỏ ửng.
\- Lừa dối bố mẹ tôi cô được bao nhiêu tiền? Thế thân con gái của cô Hà đổi lại được bao nhiêu tiền?
Khoa biết tôi không phải là Hiên? Sao anh ta lại biết? Tôi bặm chặt môi, không hiểu dũng khí ở đâu mà đáp:
\- Anh muốn vạch mặt tôi với mọi người thì cứ vạch mặt\. Còn chuyện tôi được bao nhiêu tiền không liên quan đến anh\.
Anh ta bật cười, lắc đầu nói:
\- Vạch mặt? Không đâu\! Cô cứ yên tâm\, mọi chuyện sẽ theo kế hoạch cô hết\!
\- Anh nói gì cơ?
\- Tôi nghĩ một người xảo quyệt như cô phải thừa hiểu ý tôi chứ\.
\- Tôi\.\.\.
\- Một con đĩ như cô "thừa tư cách" để bước chân vào nhà tôi\. Cô sẽ được toại nguyện\, sẽ được như ý cô Duyên ạ\.
Ba chữ "thừa tư cách" Khoa nhấn rất mạng. Tôi còn chưa kịp hiểu ý Khoa là gì anh ta đã mở cửa bước ra ngoài sau đó lôi tôi xềnh xệch xuống xe rít lên:
\- Cút\!
Tôi bị bất ngờ nên loạng choạng suýt ngã, vừa đứng vững lại chiếc xe đã cứ thế phóng vụt đi. Thực lòng tôi cũng không lấy gì làm lạ với thái độ này của Khoa. Anh ta đối xử với tôi có tệ hơn nữa cũng chẳng thể trách nổi. Mọi thứ do tôi lựa chọn, còn với tôi bây giờ chỉ duy nhất cần một thứ là tiền, tôi mỉm cười, tự an ủi bản thân. Chỉ cần Hiếu khỏi bệnh tôi có thể chịu được tất cả. Tôi bắt một chiếc taxi trở về nhà cô Hà, vừa thấy tôi cô đã vội hỏi:
\- Sao rồi con? Đi chơi với anh Khoa vui không?
Tôi cố gượng gạo nở nụ cười đáp:
\- Dạ vui ạ\.
\- Thế tốt rồi\, con lên phòng nghỉ đi\. Cô xếp đồ cho con rồi đó\. Nằm nghỉ ngơi đi nhé\.
\- Dạ\.
Cô Hà giục người giúp việc vắt cho tôi một cốc nước cam. Tôi bước lên cầu thang lên tầng hai, chợt thấy có một bức ảnh hai cô bé nhỏ xíu xiu treo trên tường. Tôi khẽ dừng lại nhìn đứng quan sát, bỗng dưng tôi phát hiện ra trên cổ cô bé nhỏ hơn có một nốt ruồi đen. Tuy không phải quá nhỏ nhưng để ý mới có thể thấy được, lúc này tôi cũng hiểu vì sao Khoa biết tôi không phải Hiên rồi. Người lớn có thể không để ý những chi tiết này, hoặc có thể không nhớ, nhưng có lẽ Khoa chơi khá thân với cô bé này nên nhớ là điều đương nhiên. Trở về phòng tôi nằm vật ra giường, không biết ý Khoa sẽ thế nào, không biết mọi chuyện sẽ ra sao nhưng tôi đã ở thế bị động giờ suy nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết được gì vậy nên cứ mặc kệ tất cả.
Ngày hôm sau khi ăn cơm trưa cô Hà gắp cho tôi miếng thịt bò rồi nói:
\- Duyên\, đám cưới sẽ diễn ra sớm hơn dự định đấy\, hình như thằng Khoa nó thích con lắm\. Cô Minh gọi điện khoe là nó muốn đám cưới càng nhanh càng tốt\. Nhà cô Minh đang xem ngày\, trong tháng này thôi con ạ\. Ban đầu cô Minh nghĩ chỉ là hôn nhân thương mại không ngờ thằng Khoa lại thay đổi như vậy\. Duyên\, con giỏi lắm\.
Tôi nghe cô Hà nói bỗng dưng thấy hơi rờn rợn.
\- Duyên\, con sao vậy? Sao đơ ra thế?
\- Dạ\.\.\. con không sao\.
\- Ừ\, con chuẩn bị đi nhé\. Trước ngày cưới cô sẽ chuyển toàn bộ chi phí phẫu thuật thay thận cho em trai con\. Việc phẫu thuật\, chăm sóc em con sau phẫu thuật cô sẽ sắp xếp ổn thoả cả\. Con cũng yên tâm\, sau khi em trai con ra viện cô cũng sẽ hàng tháng đưa một khoản tiền để cô Hiền có thể nuôi em con đến năm mười tám tuổi\.
Ban nãy tôi còn cảm thấy mông lung, nhưng lúc này trong lòng tôi gánh nặng nhất cũng gần như được trút bỏ. Hiếu khỏi bệnh, được đi học, sau này em có thể đi làm chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi. Tôi cũng không hiểu sao Khoa lại có quyết định này, nhưng cũng lờ mờ đoán ra cuộc hôn nhân này sẽ chẳng khác gì cái địa ngục. Thế nhưng, dù có là địa ngục tôi cũng phải nhảy xuống, vả lại Khoa không bóc mẽ tôi, chẳng cớ gì tôi phải từ chối để được một khoản tiền lớn cả. Tôi là kẻ không có liêm sỉ, đã mang tiếng thì nên có miếng một chút chứ nhỉ. Ăn xong tôi lên giường nằm phân vân mãi, ban đầu định gọi cho chị Ngân, nhưng rồi tôi không biết mở lời thế nào. Tôi rất sợ chị không đồng ý rồi lại làm căng mọi chuyện nên cuối cùng tôi quyết định không gọi nữa. Đợi đám cưới xong xuôi, Hiếu được phẫu thuật cho khỏi bệnh rồi tôi mới tính tiếp được. Lúc này quan trọng nhất là có tiền để Hiếu được thay thận, sau này mọi việc có vỡ lỡ thì cũng đã rồi.
\- Con chào bố mẹ\, cháu chào cô chú ạ\.
Cô Minh lừ mắt nhìn Khoa nói:
\- Đây là Duyên\, con gái cô Hà\, hồi em hai tuổi con còn cõng em suốt đó nhớ không? Sau đó em bị thất lạc\, giờ cô chú tìm được em rồi\.
\- Vâng ạ\.
Khoa đáp rồi liếc nhìn tôi rồi cười nói:
\- Ra vậy\.
Tôi cũng không hiểu ý anh ta là gì, cô Hà thì hẩy hẩy tay tôi nói:
\- Con rót rượu cho anh Khoa đi\.
Thế nhưng còn chưa chạm tay đến chai rượu Khoa đã giật lại. Mọi người không ai để ý thái độ này nhưng bản thân tôi lúc này cảm giác như anh ta sợ đôi bàn tay tôi làm dơ bẩn cả chai rượu. Tim tôi vẫn đập rất mạnh, cảm giác như muốn chui ra khỏi lồng ngực này. Nếu như lúc này Khoa nói hết mọi chuyện có lẽ mọi thứ sẽ chấm dứt, sẽ không có một đám cưới nào được diễn ra, sẽ không có một xu nào để chữa bệnh cho em. Tôi bỗng tự cười mình, dẫu sao cũng tay trắng sẵn rồi, chỉ tiếc bỏ ra ba mươi triệu vá trinh cũng thành công cốc. Trước đây tôi từng bị đánh ghen, từng bị sàm sỡ, nhưng có lẽ so với những điều ấy thì việc bị vạch mặt trước những con người lịch sự nhã nhặn này vẫn là điều nhục nhã nhất. Có điều, tôi biết mình đã ở thế bị động rồi cũng coi như số mình hôm nay đen đủi. Thế nhưng chờ mãi, chờ mãi cuối cùng bữa ăn kết thúc Khoa vẫn không đả động gì đến chuyện của tôi và anh ta. Tôi nhìn Khoa, rõ ràng ánh mắt anh ta rất coi thường tôi, nhưng tại sao lại không vạch mặt tôi trước mặt mọi người? Trong khi tôi đã chuẩn bị tinh thần, anh ta lại lặng im như chưa từng có gì xảy ra. Ăn xong Khoa đi tính tiền, tôi vẫn ngồi đực ra ở đấy, cảm giác mọi thứ nặng nề, khó chịu, bức bách mà không giải toả nổi. Lúc định ra xe của chú Trọng, Khoa liền lên tiếng:
\- Cô chú cứ về đi\, để cháu đưa em Duyên về cho\.
Người lớn nhìn vào không nhận ra tâm trạng của tôi nên tất nhiên ai nấy đều tỏ ra vui vẻ. Thậm chí cô Minh còn ngạc nhiên bấu bấu tay chồng nói:
\- Thằng bé này tự dưng sao thế? Chẳng lẽ trúng tiếng sét ái tình rồi?
Tôi không từ chối nổi, cũng muốn biết anh ta nghĩ gì liền đi theo anh ta ra xe. Vừa bước lên xe Khoa không nói không rằng phóng bạt mạng rồi phanh kít lại ở gần bờ Hồ. Tôi bị bất ngờ, đến khi hoàn hồn mới biết còn sống. Khoa không nhìn tôi, khoé môi cong lên, vẫn thái độ khinh bỉ mà nói:
\- Giỏi\.
Câu khen ngợi giống như một phát tát vào mặt tôi. Tôi cúi đầu không đáp, anh ta lại cất lời:
\- Tôi đã gặp nhiều loại đàn bà khác nhau\, có loại hư hỏng\, có loại ngoan hiền\, nhưng loại đàn bà mưu mô xảo quyệt như cô đúng là lần đầu tôi gặp\. Quả thực phải dành cho cô một lời khen ngợi\.
Phải! Loại đàn bà vì tiền bán trinh, loại đàn bà cũng vì tiền mà bán rẻ nhân cách như tôi không có gì phải nguỵ biện trước lời Khoa nói. Nhưng sâu thẳm trong trái tim tôi lại khẽ nhói lên. Ừ thì vô liêm sỉ thì tôi cũng ít nhất vẫn còn chút tự trọng nhỏ nhoi sót lại. Khoa thấy tôi không nói liền quay sang bóp chặt lấy xương hàm tôi rồi rít lên:
\- Rất bản lĩnh\! Rất tốt\!
Tôi bị bóp chặt đến đau đớn nhưng không kêu nửa lời chỉ nhìn Khoa chằm chằm. Anh ta buông tay, lúc này nhìn qua gương chiếu hậu cũng thấy má tôi đỏ ửng.
\- Lừa dối bố mẹ tôi cô được bao nhiêu tiền? Thế thân con gái của cô Hà đổi lại được bao nhiêu tiền?
Khoa biết tôi không phải là Hiên? Sao anh ta lại biết? Tôi bặm chặt môi, không hiểu dũng khí ở đâu mà đáp:
\- Anh muốn vạch mặt tôi với mọi người thì cứ vạch mặt\. Còn chuyện tôi được bao nhiêu tiền không liên quan đến anh\.
Anh ta bật cười, lắc đầu nói:
\- Vạch mặt? Không đâu\! Cô cứ yên tâm\, mọi chuyện sẽ theo kế hoạch cô hết\!
\- Anh nói gì cơ?
\- Tôi nghĩ một người xảo quyệt như cô phải thừa hiểu ý tôi chứ\.
\- Tôi\.\.\.
\- Một con đĩ như cô "thừa tư cách" để bước chân vào nhà tôi\. Cô sẽ được toại nguyện\, sẽ được như ý cô Duyên ạ\.
Ba chữ "thừa tư cách" Khoa nhấn rất mạng. Tôi còn chưa kịp hiểu ý Khoa là gì anh ta đã mở cửa bước ra ngoài sau đó lôi tôi xềnh xệch xuống xe rít lên:
\- Cút\!
Tôi bị bất ngờ nên loạng choạng suýt ngã, vừa đứng vững lại chiếc xe đã cứ thế phóng vụt đi. Thực lòng tôi cũng không lấy gì làm lạ với thái độ này của Khoa. Anh ta đối xử với tôi có tệ hơn nữa cũng chẳng thể trách nổi. Mọi thứ do tôi lựa chọn, còn với tôi bây giờ chỉ duy nhất cần một thứ là tiền, tôi mỉm cười, tự an ủi bản thân. Chỉ cần Hiếu khỏi bệnh tôi có thể chịu được tất cả. Tôi bắt một chiếc taxi trở về nhà cô Hà, vừa thấy tôi cô đã vội hỏi:
\- Sao rồi con? Đi chơi với anh Khoa vui không?
Tôi cố gượng gạo nở nụ cười đáp:
\- Dạ vui ạ\.
\- Thế tốt rồi\, con lên phòng nghỉ đi\. Cô xếp đồ cho con rồi đó\. Nằm nghỉ ngơi đi nhé\.
\- Dạ\.
Cô Hà giục người giúp việc vắt cho tôi một cốc nước cam. Tôi bước lên cầu thang lên tầng hai, chợt thấy có một bức ảnh hai cô bé nhỏ xíu xiu treo trên tường. Tôi khẽ dừng lại nhìn đứng quan sát, bỗng dưng tôi phát hiện ra trên cổ cô bé nhỏ hơn có một nốt ruồi đen. Tuy không phải quá nhỏ nhưng để ý mới có thể thấy được, lúc này tôi cũng hiểu vì sao Khoa biết tôi không phải Hiên rồi. Người lớn có thể không để ý những chi tiết này, hoặc có thể không nhớ, nhưng có lẽ Khoa chơi khá thân với cô bé này nên nhớ là điều đương nhiên. Trở về phòng tôi nằm vật ra giường, không biết ý Khoa sẽ thế nào, không biết mọi chuyện sẽ ra sao nhưng tôi đã ở thế bị động giờ suy nghĩ nhiều cũng chẳng giải quyết được gì vậy nên cứ mặc kệ tất cả.
Ngày hôm sau khi ăn cơm trưa cô Hà gắp cho tôi miếng thịt bò rồi nói:
\- Duyên\, đám cưới sẽ diễn ra sớm hơn dự định đấy\, hình như thằng Khoa nó thích con lắm\. Cô Minh gọi điện khoe là nó muốn đám cưới càng nhanh càng tốt\. Nhà cô Minh đang xem ngày\, trong tháng này thôi con ạ\. Ban đầu cô Minh nghĩ chỉ là hôn nhân thương mại không ngờ thằng Khoa lại thay đổi như vậy\. Duyên\, con giỏi lắm\.
Tôi nghe cô Hà nói bỗng dưng thấy hơi rờn rợn.
\- Duyên\, con sao vậy? Sao đơ ra thế?
\- Dạ\.\.\. con không sao\.
\- Ừ\, con chuẩn bị đi nhé\. Trước ngày cưới cô sẽ chuyển toàn bộ chi phí phẫu thuật thay thận cho em trai con\. Việc phẫu thuật\, chăm sóc em con sau phẫu thuật cô sẽ sắp xếp ổn thoả cả\. Con cũng yên tâm\, sau khi em trai con ra viện cô cũng sẽ hàng tháng đưa một khoản tiền để cô Hiền có thể nuôi em con đến năm mười tám tuổi\.
Ban nãy tôi còn cảm thấy mông lung, nhưng lúc này trong lòng tôi gánh nặng nhất cũng gần như được trút bỏ. Hiếu khỏi bệnh, được đi học, sau này em có thể đi làm chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi. Tôi cũng không hiểu sao Khoa lại có quyết định này, nhưng cũng lờ mờ đoán ra cuộc hôn nhân này sẽ chẳng khác gì cái địa ngục. Thế nhưng, dù có là địa ngục tôi cũng phải nhảy xuống, vả lại Khoa không bóc mẽ tôi, chẳng cớ gì tôi phải từ chối để được một khoản tiền lớn cả. Tôi là kẻ không có liêm sỉ, đã mang tiếng thì nên có miếng một chút chứ nhỉ. Ăn xong tôi lên giường nằm phân vân mãi, ban đầu định gọi cho chị Ngân, nhưng rồi tôi không biết mở lời thế nào. Tôi rất sợ chị không đồng ý rồi lại làm căng mọi chuyện nên cuối cùng tôi quyết định không gọi nữa. Đợi đám cưới xong xuôi, Hiếu được phẫu thuật cho khỏi bệnh rồi tôi mới tính tiếp được. Lúc này quan trọng nhất là có tiền để Hiếu được thay thận, sau này mọi việc có vỡ lỡ thì cũng đã rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.