Chương 19
Phạm Vũ AnhThư
07/01/2021
Đột nhiên tôi bỗng thấy mưa không còn rơi, một giọt cũng không. Tôi ngước mắt lên, chợt thấy một chiếc ô lớn ngay trên đỉnh đầu mình. Trước mặt, Khoa đang cầm ô, đôi tay vững chãi mặc kệ gió mưa đang rít. Tôi quệt nước trên mặt kinh ngạc lí nhí nói:
\- Anh Khoa\.
Khoa hơi nhắm mắt, rít lên:
\- Đứng dậy\, đi về\.
Tự dưng tôi bật khóc tu tu, trước nay chưa từng khóc trước mặt ai, vậy mà giờ lại khóc. Tôi khóc không phải vì Khoa chửi tôi, mà khóc vì tủi thân, khóc vì con chị ngu ngốc của mình. Khoa vẫn đứng nguyên gắt gỏng gào lên:
\- Khóc lóc cái gì? Trời mưa ngồi đây khóc như một con thần kinh\. Cô không biết bảo vệ sức khoẻ của bản thân à? Hay định ốm để tỏ ra đáng thương?
Rõ ràng Khoa chửi tôi đấy, nhưng sao tôi lại thấy hình như anh ta có chút lo lắng cho mình. Biết bản thân đừng ảo tưởng nhưng cảm giác này khiến tôi liền ngoan ngoãn đứng dậy. Thế nhưng vừa đứng lên cả người tôi tối sầm cả lại. Tôi không làm chủ được bản thân, cuối cùng ngã vật ra, không còn biết gì nữa, chỉ thấy hình như Khoa ôm lấy tôi, mùi hương quen thuộc vương vấn phảng phất, rồi lịm hẳn đi. Không biết tôi ngất bao lâu, chỉ biết đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, xung quanh một màu trắng trơn. Cả người tôi đã được thay bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, đầu tóc cũng khô khan. Khi tôi định ngồi dậy người y tá liền nói:
\- Chị không cần ngồi dậy đâu\, nằm đấy đi\. Chồng chị vừa đi làm thủ tục nhập viện cho chị xong chắc đi mua cháo rồi\. Chị sức còn đang yếu hạn chế vận động đi lại thôi không ảnh hưởng đến sức khoẻ hai mẹ con đấy\.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài, định hỏi Khoa mua cháo ở cangtin hay mua bên ngoài thì chợt khựng lại bởi câu nói cuối cùng của y tá. Tôi nhìn cô y tá hỏi lại:
\- Hai mẹ con là sao?
\- Ơ\, cái chị này\, đừng nói với tôi chị không biết chị có thai nhé?
Có thai? Tôi nghe xong, chợt sững sờ cả người. Là có thai?
Tôi ngồi thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, bỗng dưng lại cảm thấy mông lung. Đứa bé này xuất hiện khi tôi đang bế tắc trong cuộc hôn nhân, tôi sợ rằng Khoa sẽ nghi ngờ tôi. Anh ta vốn dĩ luôn coi thường khinh bỉ, liệu có tin đứa bé là con của anh ta? Tôi không sợ Khoa chửi mắng, xúc phạm, hành hạ tôi, tôi chỉ lo cho sinh linh bé bỏng này. Khi còn đang nghĩ vu vơ Khoa cũng bước vào. Vừa thấy anh ta tôi liền nói:
\- Anh Khoa\. Tôi có chuyện muốn nói\.
Khoa đặt bát cháo lên bàn, mở ra rồi đáp:
\- Có chuyện gì thì ăn xong đã\.
\- Anh cứ ngồi xuống đi\, tôi có chuyện quan trọng cần phải nói trước\.
\- Nói đi\! Tôi vẫn đang nghe\.
Tôi liếm môi cúi mặt nói:
\- Chắc anh cũng biết tôi có thai rồi\.
\- Ừ\.
Câu trả lời cụt ngủn của Khoa tự dưng làm tôi không biết mở lời tiếp thế nào. Tôi im lặng một lúc rồi mới cất tiếng:
\- Đứa bé này thật sự là con của anh\. Tôi biết trong mắt anh tôi đáng khinh lắm\, nhưng thực sự tôi không có quan hệ ngoài luồng với bất cứ ai cả\. Thế nên anh hãy tin\, đây là con của chúng ta\. Tôi vừa lên mạng tìm hiểu\, có vài phương pháp xét nghiệm ADN sớm\, nếu anh không tin có thể xét nghiệm để biết\. Anh đối xử với tôi thế nào cũng được nhưng đứa bé nó không có tội tình gì cả\, anh cũng đừng bắt tôi bỏ nó vì nó thực sự là huyết thống họ Phạm\. Nếu căm ghét tôi\, đợi tôi sinh nó xong\, anh muốn làm gì tôi cũng được\.
Khoa nhìn tôi chằm chằm, tôi và Khoa đến với nhau không vì tình yêu. Mà nói đúng hơn anh ta cưới tôi vì muốn hành hạ, vì khinh bỉ. Chẳng phải anh ta từng nói với tôi rằng cưới một con đĩ như tôi anh ta có làm gì cũng không áy náy sao? Thế nên ngay lúc này có con, tôi lại lo sợ đủ điều. Đột nhiên tôi thấy khoé môi Khoa cong lên, không rõ là cười hay nhếch mép rồi nói:
\- Hình như từ trước tới nay\, đây là lần đầu tiên cô mở miệng giải thích\, phân bua với tôi thì phải\.
\- Tôi\.\.\.
\- Thế nhưng những chuyện cần giải thích cô không giải thích\, đi giải thích một chuyện vô nghĩa thế này làm gì?
Tôi không hiểu ý Khoa là gì, liền hỏi lại:
\- Ý anh là sao?
\- Không sao\, cô ăn cháo đi\.
\- Anh\.\.\. anh tin tôi? Tin đứa bé này là con của anh?
\- Ừ\.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận Khoa dịu dàng đến vậy. Không! Thực ra nó hoàn toàn bình thường nhưng so với thái độ hằn học trước đây thì lúc này tôi bỗng thấy giống như chút nắng giữa trời bão giông.
\- Anh Khoa\.
Khoa hơi nhắm mắt, rít lên:
\- Đứng dậy\, đi về\.
Tự dưng tôi bật khóc tu tu, trước nay chưa từng khóc trước mặt ai, vậy mà giờ lại khóc. Tôi khóc không phải vì Khoa chửi tôi, mà khóc vì tủi thân, khóc vì con chị ngu ngốc của mình. Khoa vẫn đứng nguyên gắt gỏng gào lên:
\- Khóc lóc cái gì? Trời mưa ngồi đây khóc như một con thần kinh\. Cô không biết bảo vệ sức khoẻ của bản thân à? Hay định ốm để tỏ ra đáng thương?
Rõ ràng Khoa chửi tôi đấy, nhưng sao tôi lại thấy hình như anh ta có chút lo lắng cho mình. Biết bản thân đừng ảo tưởng nhưng cảm giác này khiến tôi liền ngoan ngoãn đứng dậy. Thế nhưng vừa đứng lên cả người tôi tối sầm cả lại. Tôi không làm chủ được bản thân, cuối cùng ngã vật ra, không còn biết gì nữa, chỉ thấy hình như Khoa ôm lấy tôi, mùi hương quen thuộc vương vấn phảng phất, rồi lịm hẳn đi. Không biết tôi ngất bao lâu, chỉ biết đến khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trong bệnh viện, xung quanh một màu trắng trơn. Cả người tôi đã được thay bộ quần áo bệnh nhân sạch sẽ, đầu tóc cũng khô khan. Khi tôi định ngồi dậy người y tá liền nói:
\- Chị không cần ngồi dậy đâu\, nằm đấy đi\. Chồng chị vừa đi làm thủ tục nhập viện cho chị xong chắc đi mua cháo rồi\. Chị sức còn đang yếu hạn chế vận động đi lại thôi không ảnh hưởng đến sức khoẻ hai mẹ con đấy\.
Tôi đưa mắt nhìn ra ngoài, định hỏi Khoa mua cháo ở cangtin hay mua bên ngoài thì chợt khựng lại bởi câu nói cuối cùng của y tá. Tôi nhìn cô y tá hỏi lại:
\- Hai mẹ con là sao?
\- Ơ\, cái chị này\, đừng nói với tôi chị không biết chị có thai nhé?
Có thai? Tôi nghe xong, chợt sững sờ cả người. Là có thai?
Tôi ngồi thẫn thờ nhìn ra bên ngoài, bỗng dưng lại cảm thấy mông lung. Đứa bé này xuất hiện khi tôi đang bế tắc trong cuộc hôn nhân, tôi sợ rằng Khoa sẽ nghi ngờ tôi. Anh ta vốn dĩ luôn coi thường khinh bỉ, liệu có tin đứa bé là con của anh ta? Tôi không sợ Khoa chửi mắng, xúc phạm, hành hạ tôi, tôi chỉ lo cho sinh linh bé bỏng này. Khi còn đang nghĩ vu vơ Khoa cũng bước vào. Vừa thấy anh ta tôi liền nói:
\- Anh Khoa\. Tôi có chuyện muốn nói\.
Khoa đặt bát cháo lên bàn, mở ra rồi đáp:
\- Có chuyện gì thì ăn xong đã\.
\- Anh cứ ngồi xuống đi\, tôi có chuyện quan trọng cần phải nói trước\.
\- Nói đi\! Tôi vẫn đang nghe\.
Tôi liếm môi cúi mặt nói:
\- Chắc anh cũng biết tôi có thai rồi\.
\- Ừ\.
Câu trả lời cụt ngủn của Khoa tự dưng làm tôi không biết mở lời tiếp thế nào. Tôi im lặng một lúc rồi mới cất tiếng:
\- Đứa bé này thật sự là con của anh\. Tôi biết trong mắt anh tôi đáng khinh lắm\, nhưng thực sự tôi không có quan hệ ngoài luồng với bất cứ ai cả\. Thế nên anh hãy tin\, đây là con của chúng ta\. Tôi vừa lên mạng tìm hiểu\, có vài phương pháp xét nghiệm ADN sớm\, nếu anh không tin có thể xét nghiệm để biết\. Anh đối xử với tôi thế nào cũng được nhưng đứa bé nó không có tội tình gì cả\, anh cũng đừng bắt tôi bỏ nó vì nó thực sự là huyết thống họ Phạm\. Nếu căm ghét tôi\, đợi tôi sinh nó xong\, anh muốn làm gì tôi cũng được\.
Khoa nhìn tôi chằm chằm, tôi và Khoa đến với nhau không vì tình yêu. Mà nói đúng hơn anh ta cưới tôi vì muốn hành hạ, vì khinh bỉ. Chẳng phải anh ta từng nói với tôi rằng cưới một con đĩ như tôi anh ta có làm gì cũng không áy náy sao? Thế nên ngay lúc này có con, tôi lại lo sợ đủ điều. Đột nhiên tôi thấy khoé môi Khoa cong lên, không rõ là cười hay nhếch mép rồi nói:
\- Hình như từ trước tới nay\, đây là lần đầu tiên cô mở miệng giải thích\, phân bua với tôi thì phải\.
\- Tôi\.\.\.
\- Thế nhưng những chuyện cần giải thích cô không giải thích\, đi giải thích một chuyện vô nghĩa thế này làm gì?
Tôi không hiểu ý Khoa là gì, liền hỏi lại:
\- Ý anh là sao?
\- Không sao\, cô ăn cháo đi\.
\- Anh\.\.\. anh tin tôi? Tin đứa bé này là con của anh?
\- Ừ\.
Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận Khoa dịu dàng đến vậy. Không! Thực ra nó hoàn toàn bình thường nhưng so với thái độ hằn học trước đây thì lúc này tôi bỗng thấy giống như chút nắng giữa trời bão giông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.