Chương 5
Phạm Vũ AnhThư
07/01/2021
Vừa nhìn thấy tôi anh Thanh liền chau mày hỏi:
\- Mặt mũi thế kia sao đến đây làm gì?
Tôi cúi mặt đi sát lại gần anh Thanh đáp:
\- Anh có tiền không? Cho em vay một ít\.
\- Một ít là bao nhiêu?
\- Khoảng bốn năm mươi triệu\.
Nghe tôi nói anh Thanh trợn tròn mắt rít lên:
\- Ngần ấy là ít ý hả? Em xem em nợ anh cũng khoảng đấy rồi\, anh móc xương hom ra mà cho vay nữa à?
Tôi vân vê vạt áo, người duy nhất tôi có thể bấu víu lúc này chỉ có anh ta.
\- Em vay rồi anh cứ trừ vào lương của em\.
\- Lương của em trừ bao nhiêu tháng mới hết? Chưa kể vụ hôm qua sếp còn bắt anh cắt hết thưởng của em nữa đấy\.
\- Cắt thưởng? Em có làm gì đâu? Là do chị ta\.\.\.
\- Duyên\! Nguyên nhân do ai sếp không quan tâm\, nhưng vụ lùm xùm làm hỏng hóc mấy chai rượu xịn\, cắt thưởng là tốt lắm rồi đấy\. Còn lần này anh không giúp em được nữa đâu\. Tiền em nợ anh cũng thu xếp trả sớm cho anh đi\.
Nghe anh Thanh nói, niềm hi vọng ít ỏi cuối cùng cũng bị dập tắt. Thấy tôi im lặng anh ta lại lên tiếng:
\- Anh nói thật\, anh không muốn làm khó gì em\. Nhưng gia đình anh cũng khó khăn\, tiền nong anh cho em vay bao nhiêu lâu rồi em cũng phải biết ý trả chứ?
\- Em\.\.\.
\- Anh nói em nghe này Duyên\. Nếu em muốn có tiền thì tự thân vận động thôi chứ không ai cho em vay được mãi\. Em nghĩ xem hoàn cảnh em thế nào mà liệu chứ\. Trinh tiết\, phẩm giá là cái chó gì? Giữ rồi sau này thằng em trai em chết đi\, mạng sống của nó không bằng mấy cái đó sao?
Phải! Trinh tiết, phẩm giá là cái gì? Em trai tôi đang nằm trên giường bệnh kia kìa. Không có tiền tôi chỉ còn biết trơ mắt nhìn em chết dần chết mòn. Anh Thanh lại nhìn tôi ngọt nhạt:
\- Có mấy mối xịn lắm\, bán trinh cho cỡ đại gia cũng một đôi trăm triệu\. Sau đó đi khách thì cũng có giá lắm đấy\. Như con Trang kìa\, mỗi lần đi cả chục triệu là bình thường\. Em vừa có tiền lo cho em trai\, lại vừa có tiền trả hết nợ cho anh\, biết đâu còn tích cóp được mấy khoản sau thay thận cho thằng cu thì sao?
Anh Thanh nói nhiều, nói nhiều lắm, nhiều đến mức tôi cũng chỉ biết lắng nghe. Mãi đến khi có khách tôi mới cúi đầu đáp:
\- Vâng\. Em biết rồi\.
\- Ừ biết là tốt\, em cứ về nghỉ ngơi đi\, suy nghĩ rồi mai kia trả lời cho anh\.
\- Vâng ạ\.
Khi ra đến ngoài, tôi phi xe máy về căn phòng trọ tồi tàn. Đã lâu lắm rồi tôi không khóc, vậy mà giờ đây tôi lại giống như đứa trẻ bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt lăn dài xuống miệng, xuống môi đắng chát. Tiền viện phí trả lại cho anh Hùng rồi, nếu không có tiền Hiếu chắc chắn sẽ phải về đây. Sáng nay nghe anh Hùng nói tôi lại sĩ diện trả lại cho anh, bỗng dưng giờ tôi có chút hối hận. Nhưng rồi tôi tự cười chính bản thân mình, khi túng thiếu con người ta lại trở nên đốn mạt đến mức này sao? Rõ ràng tiền tôi vay anh hà cớ gì tôi lại có suy nghĩ này? Khóc chán chê tôi lấy máy gọi cho chị Ngân, đầu dây bên kia có tiếng con Thỏ, con Sóc khóc léo nhéo. Chị Ngân thì vội vàng nói:
\- Alo chị đây em\. Sao lại gọi chị giờ này? Hiếu khoẻ không em?
\- Hiếu vẫn vậy chị ạ\. Chị này\.\.\.
Còn chưa kịp mở miệng tôi đã nghe giọng bà mẹ chồng chị cất lên the thé:
\- Mấy giờ rồi còn ngồi đó mà buôn dưa lê? Đã ăn bám rồi còn vô tích sự\, còn thằng Việt nữa\, lương tháng này sao chưa thấy đưa cho mẹ? Hay lại đưa cho con vợ mày bòn rút mang về cho lũ báo cô báo hồn kia rồi?
Tôi không nghe được tiếng chị Ngân đáp mà thấy tiếng anh Việt nói:
\- Lương mai mới có mà mẹ\. Lương lậu gì mẹ cũng thu sạch còn có xu nào mà cho ai chứ?
\- Mẹ cầm là mẹ muốn tốt cho mày đấy chứ mẹ được cái gì?
Chị Ngân dường như sực nhớ ra còn đang nói chuyện với tôi liền lí nhí qua điện thoại:
\- Duyên\, tí chị rảnh chị gọi lại nhé\.
Nói rồi chị cũng vội vàng tắt máy. Tôi nhìn ra ngoài, khoé mắt đã khô nhưng trong lòng lại như có ai đó cào cấu rỉ máu. Cuối cùng tôi cầm điện thoại lên, bấm số anh Thanh nhắn một tin đầy kiên định
"Em suy nghĩ kĩ rồi, anh giúp em tìm một mối. Em đang cần tiền gấp nên anh tìm giúp em mối nào càng nhiều tiền càng tốt"
Số máy kia nhanh chóng trả lời
"Ok em"
Tôi nhìn vào mặt hình điện thoại, khoé môi cong lên, nụ cười tởm lợm đến đáng khinh!
Nhắn tin xong tôi liền đi tắm rửa. Rõ ràng người tôi cũng chẳng dính bụi nhiều nhưng sao tôi thấy nhơ nhớp dơ dáy vô cùng. Một con đĩ!!! Lời mẹ chồng chị Ngân nói hoá ra cũng chẳng sai.
Tắm xong tôi ra chiếc đệm cũ kĩ nằm. Người ta thường nói mỗi con đĩ thường có những lý do bước vào nghề khác nhau, nhưng mười con thì chín con sẽ đổ cho hoàn cảnh. Và chính vì thế dù lí do là thật, là ảo thì nghề mạt hạng này vẫn mãi bị coi thường. Thế nên hôm nay tôi đồng ý bước chân vào nghề này thì sau này nhất định có ai coi thường tôi cũng phải chấp nhận.
Tôi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, vừa có thời gian chăm sóc Hiếu, vừa để mấy vết bầm phai bớt rồi mới đi làm. Sau mấy ngày suy nghĩ tôi cũng dần có thái độ bất cần giống hội con Trang, con Huyền. Đĩ mà, ngoài có chút ngoại hình cũng cần thêm kĩ năng "mặt dày".
\- Mặt mũi thế kia sao đến đây làm gì?
Tôi cúi mặt đi sát lại gần anh Thanh đáp:
\- Anh có tiền không? Cho em vay một ít\.
\- Một ít là bao nhiêu?
\- Khoảng bốn năm mươi triệu\.
Nghe tôi nói anh Thanh trợn tròn mắt rít lên:
\- Ngần ấy là ít ý hả? Em xem em nợ anh cũng khoảng đấy rồi\, anh móc xương hom ra mà cho vay nữa à?
Tôi vân vê vạt áo, người duy nhất tôi có thể bấu víu lúc này chỉ có anh ta.
\- Em vay rồi anh cứ trừ vào lương của em\.
\- Lương của em trừ bao nhiêu tháng mới hết? Chưa kể vụ hôm qua sếp còn bắt anh cắt hết thưởng của em nữa đấy\.
\- Cắt thưởng? Em có làm gì đâu? Là do chị ta\.\.\.
\- Duyên\! Nguyên nhân do ai sếp không quan tâm\, nhưng vụ lùm xùm làm hỏng hóc mấy chai rượu xịn\, cắt thưởng là tốt lắm rồi đấy\. Còn lần này anh không giúp em được nữa đâu\. Tiền em nợ anh cũng thu xếp trả sớm cho anh đi\.
Nghe anh Thanh nói, niềm hi vọng ít ỏi cuối cùng cũng bị dập tắt. Thấy tôi im lặng anh ta lại lên tiếng:
\- Anh nói thật\, anh không muốn làm khó gì em\. Nhưng gia đình anh cũng khó khăn\, tiền nong anh cho em vay bao nhiêu lâu rồi em cũng phải biết ý trả chứ?
\- Em\.\.\.
\- Anh nói em nghe này Duyên\. Nếu em muốn có tiền thì tự thân vận động thôi chứ không ai cho em vay được mãi\. Em nghĩ xem hoàn cảnh em thế nào mà liệu chứ\. Trinh tiết\, phẩm giá là cái chó gì? Giữ rồi sau này thằng em trai em chết đi\, mạng sống của nó không bằng mấy cái đó sao?
Phải! Trinh tiết, phẩm giá là cái gì? Em trai tôi đang nằm trên giường bệnh kia kìa. Không có tiền tôi chỉ còn biết trơ mắt nhìn em chết dần chết mòn. Anh Thanh lại nhìn tôi ngọt nhạt:
\- Có mấy mối xịn lắm\, bán trinh cho cỡ đại gia cũng một đôi trăm triệu\. Sau đó đi khách thì cũng có giá lắm đấy\. Như con Trang kìa\, mỗi lần đi cả chục triệu là bình thường\. Em vừa có tiền lo cho em trai\, lại vừa có tiền trả hết nợ cho anh\, biết đâu còn tích cóp được mấy khoản sau thay thận cho thằng cu thì sao?
Anh Thanh nói nhiều, nói nhiều lắm, nhiều đến mức tôi cũng chỉ biết lắng nghe. Mãi đến khi có khách tôi mới cúi đầu đáp:
\- Vâng\. Em biết rồi\.
\- Ừ biết là tốt\, em cứ về nghỉ ngơi đi\, suy nghĩ rồi mai kia trả lời cho anh\.
\- Vâng ạ\.
Khi ra đến ngoài, tôi phi xe máy về căn phòng trọ tồi tàn. Đã lâu lắm rồi tôi không khóc, vậy mà giờ đây tôi lại giống như đứa trẻ bật khóc nức nở. Từng giọt nước mắt lăn dài xuống miệng, xuống môi đắng chát. Tiền viện phí trả lại cho anh Hùng rồi, nếu không có tiền Hiếu chắc chắn sẽ phải về đây. Sáng nay nghe anh Hùng nói tôi lại sĩ diện trả lại cho anh, bỗng dưng giờ tôi có chút hối hận. Nhưng rồi tôi tự cười chính bản thân mình, khi túng thiếu con người ta lại trở nên đốn mạt đến mức này sao? Rõ ràng tiền tôi vay anh hà cớ gì tôi lại có suy nghĩ này? Khóc chán chê tôi lấy máy gọi cho chị Ngân, đầu dây bên kia có tiếng con Thỏ, con Sóc khóc léo nhéo. Chị Ngân thì vội vàng nói:
\- Alo chị đây em\. Sao lại gọi chị giờ này? Hiếu khoẻ không em?
\- Hiếu vẫn vậy chị ạ\. Chị này\.\.\.
Còn chưa kịp mở miệng tôi đã nghe giọng bà mẹ chồng chị cất lên the thé:
\- Mấy giờ rồi còn ngồi đó mà buôn dưa lê? Đã ăn bám rồi còn vô tích sự\, còn thằng Việt nữa\, lương tháng này sao chưa thấy đưa cho mẹ? Hay lại đưa cho con vợ mày bòn rút mang về cho lũ báo cô báo hồn kia rồi?
Tôi không nghe được tiếng chị Ngân đáp mà thấy tiếng anh Việt nói:
\- Lương mai mới có mà mẹ\. Lương lậu gì mẹ cũng thu sạch còn có xu nào mà cho ai chứ?
\- Mẹ cầm là mẹ muốn tốt cho mày đấy chứ mẹ được cái gì?
Chị Ngân dường như sực nhớ ra còn đang nói chuyện với tôi liền lí nhí qua điện thoại:
\- Duyên\, tí chị rảnh chị gọi lại nhé\.
Nói rồi chị cũng vội vàng tắt máy. Tôi nhìn ra ngoài, khoé mắt đã khô nhưng trong lòng lại như có ai đó cào cấu rỉ máu. Cuối cùng tôi cầm điện thoại lên, bấm số anh Thanh nhắn một tin đầy kiên định
"Em suy nghĩ kĩ rồi, anh giúp em tìm một mối. Em đang cần tiền gấp nên anh tìm giúp em mối nào càng nhiều tiền càng tốt"
Số máy kia nhanh chóng trả lời
"Ok em"
Tôi nhìn vào mặt hình điện thoại, khoé môi cong lên, nụ cười tởm lợm đến đáng khinh!
Nhắn tin xong tôi liền đi tắm rửa. Rõ ràng người tôi cũng chẳng dính bụi nhiều nhưng sao tôi thấy nhơ nhớp dơ dáy vô cùng. Một con đĩ!!! Lời mẹ chồng chị Ngân nói hoá ra cũng chẳng sai.
Tắm xong tôi ra chiếc đệm cũ kĩ nằm. Người ta thường nói mỗi con đĩ thường có những lý do bước vào nghề khác nhau, nhưng mười con thì chín con sẽ đổ cho hoàn cảnh. Và chính vì thế dù lí do là thật, là ảo thì nghề mạt hạng này vẫn mãi bị coi thường. Thế nên hôm nay tôi đồng ý bước chân vào nghề này thì sau này nhất định có ai coi thường tôi cũng phải chấp nhận.
Tôi ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, vừa có thời gian chăm sóc Hiếu, vừa để mấy vết bầm phai bớt rồi mới đi làm. Sau mấy ngày suy nghĩ tôi cũng dần có thái độ bất cần giống hội con Trang, con Huyền. Đĩ mà, ngoài có chút ngoại hình cũng cần thêm kĩ năng "mặt dày".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.