Từ Cẩm Chi

Chương 277: Đoàn thương buôn.

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

15/12/2024

Cuối cùng, Thiên Phong và Bình An cũng phải từ bỏ ý định ngủ cùng phòng với Tân Diệu trước thái độ kiên quyết của nàng.

Tân Diệu đóng kỹ cửa phòng, thở dài nhẹ nhõm.

Trước đây, khi giả nam trang, nàng chỉ cảm thấy tiện lợi, chưa từng trải qua tình huống này.

Một đêm yên ả trôi qua. Sáng hôm sau, cả đoàn rửa mặt, dùng bữa rồi tiếp tục cưỡi ngựa lên đường.

Cưỡi ngựa tuy là cách di chuyển nhanh nhất, nhưng cũng vô cùng vất vả.

Hạ Thanh Tiêu tuy biết Tân Diệu có võ công, sức chịu đựng không tầm thường, nhưng vẫn không kìm được mà lén nhìn nàng bằng ánh mắt đầy quan tâm.

“Có cần nghỉ ngơi một chút không?” Hắn thúc ngựa tiến lại gần.

Tân Diệu nghe vậy liền lắc đầu: “Ta vẫn ổn. Hạ đại nhân muốn nghỉ ngơi một chút sao?”

Nhìn mái tóc nàng thấm đẫm mồ hôi, Hạ Thanh Tiêu trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “Ừ, ta muốn nghỉ một lát.”

Tân Diệu lập tức kéo dây cương, xoay người xuống ngựa.

“Đều nghỉ ngơi một chút đi.” Người lên tiếng là Hoàng Thành, một Cẩm Y Vệ thuộc nhóm mười người này, đồng thời cũng là người dẫn đầu. Do dự tính trên đường không ít việc vặt vãnh, Hạ Thanh Tiêu đã cố tình chọn một người thân tín lanh lợi và khéo ăn nói.

Ven đường có hàng cây cao lớn, tán lá xum xuê, vừa khéo thích hợp nghỉ ngơi giữa ngày hè oi ả.

Ai nấy đều mồ hôi ướt đẫm áo, vừa xuống ngựa liền uống nước ừng ực.

Hạ Thanh Tiêu đưa một túi da đựng nước tới: “Ta đã bảo phu trạm pha thêm muối vào nước. Tân công tử uống một chút… Túi nước này là mới.”

Tân Diệu nghe hắn cố tình giải thích, không nhịn được mà cười: “Không phải mới cũng không sao, ra ngoài không cần quá cầu kỳ như vậy.”

Nói rồi, nàng nhận lấy túi nước, uống một ngụm lớn.

Rõ ràng chỉ là một tình cảnh bình thường, nhưng mặt Hạ Thanh Tiêu lại bất giác nóng lên. Hắn chợt nhớ tới lời nàng vừa nói: “Không phải mới… cũng không sao.”

Tiếng vó ngựa vang lên lộp cộp. Hạ Thanh Tiêu thu lại suy nghĩ m.ô.n.g lung, nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy một đoàn xe đang tiến tới.

Đó là một đoàn thương buôn, vài chiếc xe ngựa chất đầy hàng hóa, mấy chục người đi bộ bên cạnh xe.

Nhìn dáng vẻ, họ cũng muốn dừng lại nghỉ chân. Thấy bên này có hơn mười người trẻ tuổi, ai nấy đều cưỡi ngựa hạng tốt, không phải loại dễ trêu chọc, họ dừng lại nghỉ ở khoảng cách khá xa.

Trong số hai ba chục người ấy, người cầm đầu là một nam nhân trung niên hơi mập, mặc trường bào, nét mặt hiền hòa. Vừa ngồi xuống, ông liền nói chuyện với một thiếu niên. Thiếu niên ấy khoảng mười bảy, mười tám tuổi, trông khá giống ông. Không phải cha con thì cũng là chú cháu, có quan hệ huyết thống gần gũi.

Tân Diệu chăm chú nhìn đoàn người ấy, không chớp mắt.

“Sao vậy?” Giọng nói của Hạ Thanh Tiêu vang lên bên tai.



Nàng thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói với Hạ Thanh Tiêu: “Những người này ấn đường đen sẫm, tử khí trùng trùng.”

Đặc biệt là đôi cha con kia. Trong cảnh tượng nàng nhìn thấy, người trung niên che chắn cho thiếu niên, sau lưng là một loạt đao c.h.é.m xuống. Thiếu niên dốc hết sức mình lật người lên, nhận lấy lưỡi đao đẫm máu. Hai cha con đều muốn bảo vệ đối phương, nhưng cuối cùng chẳng ai sống sót.

Đoàn thương buôn này hẳn sẽ gặp phải sơn tặc.

Tân Diệu hồi tưởng lại hình ảnh đã thấy.

Đó là một đoạn đường hẹp, hai bên là vách núi cao, cây cối rậm rạp. Khi có người đi qua, chỉ cần phục sẵn trên cao đẩy đá lớn lăn xuống, liền có thể khiến cả đoàn người thương vong.

Đám sơn tặc phục kích nơi ấy khoảng mười người, chiếm ưu thế địa hình, việc sát hại đội thương buôn này chỉ là chuyện dễ dàng.

“Nhiều người gặp nạn như vậy, lại là đoàn thương buôn trên đường, ta đoán họ sẽ bị cướp.”

Từng tận mắt chứng kiến sự linh nghiệm của thuật bói toán mà Tân Diệu thi triển, Hạ Thanh Tiêu không chút nghi ngờ lời nàng, chỉ nhìn về phía đoàn người kia, thấp giọng hỏi: “Đều c.h.ế.t cả sao?”

“Ừ, đều c.h.ế.t cả.”

Hai người bề ngoài vẫn giữ vẻ bình thản, nhưng lại đang nói những lời khiến người nghe lạnh cả sống lưng.

Trong đoàn thương buôn, thiếu niên nhìn về phía này, khẽ kéo áo người đàn ông trung niên bên cạnh:

“Phụ thân, đám người kia cứ nhìn chằm chằm về phía chúng ta, liệu có phải muốn nhắm vào hàng hóa của chúng ta không?”

“Nhìn dáng vẻ của họ thì chắc là đang có việc cần đi gấp.” Người đàn ông trung niên dựa vào kinh nghiệm phân tích, nhưng để cẩn thận vẫn căn dặn, “Đợi họ cưỡi ngựa rời đi rồi chúng ta hãy khởi hành.”

Hạ Thanh Tiêu có thính lực tốt, nghe được cuộc đối thoại ấy liền quay sang nói với Tân Diệu:

“Họ là cha con, đứa nhỏ còn lo chúng ta sẽ cướp hàng của đoàn thương buôn.”

Tân Diệu trầm ngâm một lúc, sau đó quyết định:

“Đã gặp rồi thì cứu một tay đi.”

Hạ Thanh Tiêu lại không vội đồng ý ngay:

“Ta sẽ phái người đi thăm dò tình hình phía trước trước đã.”

Nếu không có nàng, hắn không ngại ra tay giúp đỡ. Nhưng nhiệm vụ lần này của hắn khi xuất kinh là bảo vệ nàng an toàn. Dù xét công hay tư, hắn chỉ có thể đặt sự an nguy của nàng lên hàng đầu.

Nàng là nhiệm vụ của hắn, cũng là người mà hắn để trong tim. Nếu nàng xảy ra chuyện, cả mất chức lẫn mất nàng, hắn nào còn mặt mũi mà sống tiếp?

Tân Diệu không thể nói rõ số lượng sơn tặc, hơn nữa những gì nàng thấy cũng chưa chắc là toàn bộ, nên rất đồng tình với sự thận trọng của Hạ Thanh Tiêu.

Nàng muốn cứu người, nhưng không muốn vì vậy mà hy sinh người của mình.

Hạ Thanh Tiêu nhanh chóng bố trí một thuộc hạ tinh thông trinh sát của Cẩm Y Vệ đi trước dò đường, còn những người khác thì nghỉ thêm chừng hai khắc rồi mới chuẩn bị lên đường.



Lúc này, người đàn ông trung niên bước tới, chắp tay chào Hạ Thanh Tiêu:

“Vị tiểu huynh đệ này, ta thấy vừa rồi có một thuộc hạ của ngài rời đi trước, chẳng hay là có điều gì không ổn sao?”

Ông vốn là một thương nhân thường xuyên đi lại bên ngoài, điều lo sợ nhất là gặp phải sơn tặc. Bất kỳ dấu hiệu bất thường nào cũng không thể khiến ông lơ là.

Hạ Thanh Tiêu có ý muốn cứu người, liền đáp:

“Chúng ta vốn đi theo một quan đạo khác, nhưng bị nước ngập chắn đường, nên mới đổi sang con đường này. Vì không quen lộ trình, nên ta cho người đi dò đường trước.”

Người đàn ông trung niên thấy thái độ Hạ Thanh Tiêu hòa nhã, liền thả lỏng đôi phần, thở dài:

“Chúng ta cũng vì thế mà phải đổi đường. Nếu thuộc hạ của tiểu huynh đệ phát hiện điều gì, không biết có thể báo cho chúng ta một tiếng hay không?”

Hạ Thanh Tiêu hơi gật đầu.

Thái độ không quá nhiệt tình nhưng cũng không lạnh nhạt của hắn càng khiến người đàn ông trung niên an tâm. Ông xoay người quay về, lát sau mang theo một gói giấy dầu đến:

“Đây là t.hịt khô nội tử làm, rất dễ bảo quản. Nếu tiểu huynh đệ không chê, xin nhận lấy để ăn cho đỡ buồn.”

“Đa tạ.” Hạ Thanh Tiêu nhận lấy, rồi giao cho thuộc hạ.

Hành động nhận lễ của Hạ Thanh Tiêu khiến người đàn ông trung niên nở nụ cười, thức thời không tiếp tục bắt chuyện nữa.

Không lâu sau, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, Cẩm Y Vệ trinh sát của phi ngựa trở về.

“Đại công tử, phía trước có một ngã rẽ. Con đường bên trái rộng hơn, nhưng bị nước ngập, không thuận tiện cho xe ngựa qua lại. Con đường bên phải hẹp hơn, nhưng đi lại không có trở ngại…”

Nghe thuộc hạ báo cáo tình hình, Tân Diệu thu lại vẻ mặt, chìm vào suy nghĩ.

Trong hình ảnh nàng từng thấy, hai cha con kia không phải c.h.ế.t dưới đống loạn thạch, mà c.h.ế.t trên đường bỏ chạy. Phía trước tầm nhìn của họ dường như chính là ngã rẽ, nói cách khác, hiểm họa sơn tặc đang cận kề.

Sau khi rút ra kết luận này, Tân Diệu lập tức quan sát những người trong đoàn mình.

Từ Hạ Thanh Tiêu cho đến những thuộc hạ như Thiên Phong, Bình An không ai có dấu hiệu bất thường.

Nếu người trong đoàn mình đi cùng với đoàn thương buôn, liệu sơn tặc có từ bỏ hành động lần này không?

Cảnh tượng những tảng đá từ trên cao rơi xuống khiến người ta không kịp tránh né khiến Tân Diệu bác bỏ suy đoán này. Vậy khả năng lớn nhất chính là sơn tặc thấy đoàn mình đi nhẹ nhàng, không mang theo hàng hóa, nên chưa ra tay.

Người đàn ông trung niên vừa nghe con đường núi hẹp liền tỏ vẻ bất an, giọng nói pha chút cầu khẩn:

“Tiểu huynh đệ, đường núi phía trước khó đi, không biết chúng ta có thể đồng hành một đoạn được không?”

“E rằng không tiện.” Không đợi Hạ Thanh Tiêu trả lời, Tân Diệu đã lên tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Cẩm Chi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook