Chương 252: Hành hình.
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
11/12/2024
Án đại nghịch của Cố Xương Bá mưu hại Hoàng hậu và vụ tham ô, tàn hại bách tính của Thị lang bộ Hộ Bùi Tá đã khép lại trong tiếng bàn luận sôi nổi. Những kẻ bị lưu đày đã lên đường, những người trở thành quan nô đã bắt đầu được phân phối chuộc lại, còn những kẻ bị kết án tử hình, dù không cần chờ tới thu thẩm, nhưng vì liên quan tới sinh mạng con người, nên thời gian thi hành án chậm hơn hai trường hợp kia một chút. Dẫu vậy, ngày đó cuối cùng cũng đã đến.
Ngày hành hình, ánh nắng chói chang, địa điểm là Tây Thị (chợ phía Tây).
Lần này, số người bị c.h.é.m đầu quá nhiều, dự tính phải kéo dài hai, ba ngày.
Những người bị xử trước là Bùi Tá và đồng bọn.
Tân Diệu đặc biệt đến xem hành hình, phát hiện nơi pháp trường đã chật kín dân chúng hiếu kỳ, thậm chí còn có cả những đứa trẻ đang chạy nhảy nô đùa.
“Khấu tiểu thư”
Tân Diệu xoay người, bất giác nở nụ cười: “Chu tiểu thư, ngươi cũng đến.”
Người vừa gọi nàng chính là Chu Hiểu Nguyệt, nữ nhi một vị thân hào của trấn Thái Bình.
Với tư cách là nhân chứng quan trọng trong vụ án tham ô này, sau khi cùng nhi tử chủ bạ huyện Bắc Tuyền, Vệ Trường Thanh, công khai làm chứng, Chu Hiểu Nguyệt đã được đưa vào công xá để bảo vệ. Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại kể từ đó.
Sắc mặt Chu Hiểu Nguyệt không chút xa lạ, trái lại còn lộ vẻ nồng nhiệt.
Khi đại cừu được báo, những cảm xúc không thể bộc lộ trước đó đều được giải phóng, bao gồm cả sự cảm kích.
“Gặp được Khấu tiểu thư thật tốt, ta còn định sau khi xem xong c.h.é.m đầu sẽ đến cửa bái tạ...” Chu Hiểu Nguyệt nắm lấy tay Tân Diệu.
“Chu tiểu thư không cần quá khách khí, gặp chuyện như vậy, người có tâm đều không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Không phải thế...” Nhận được ánh mắt ngăn lại của Tân Diệu, Chu Hiểu Nguyệt không nói tiếp.
Đúng là nơi này không thích hợp để nói chuyện.
“Hành hình!”
Tiếng quát của quan giám trảm vang lên, lập tức khiến đám đông nhốn nháo.
Tân Diệu và Chu Hiểu Nguyệt bị cuốn theo dòng người, đừng nói đến việc nhìn thấy đầu kẻ ác rơi, chỉ không bị giẫm rơi giày đã là may mắn.
“Khấu tiểu thư, chúng ta qua bên kia!” Chu Hiểu Nguyệt kéo Tân Diệu chen khỏi đám đông, chạy về phía xa.
Khi dừng lại, nàng lắc đầu than: “Người cũng quá đông rồi, chẳng lẽ cả kinh thành đều kéo tới đây xem náo nhiệt?”
Tân Diệu cong môi: “Dân kinh thành quả thật rất thích xem náo nhiệt.”
Từng tiếng hô kinh hãi vang lên, không ít người chen lên phía trước nhưng nhát gan, vừa thấy cảnh đầu rơi liền sợ hãi lùi lại, khiến Tân Diệu và Chu Hiểu Nguyệt nhờ vậy mà nhìn thoáng qua cảnh tượng m.á.u me.
Gương mặt Chu Hiểu Nguyệt trở nên nghiêm trọng, ánh mắt hướng về bức tường người dày đặc trước mặt, một giọt lệ chậm rãi lăn xuống khóe mắt.
“Phu thân, mẫu thận, nữ nhi đã báo thù cho hai người rồi, hai người thấy không?”
Tân Diệu lặng lẽ nhìn cô nương rơi lệ, không cất lời quấy rầy.
Mỗi lần nhìn Chu Hiểu Nguyệt, nàng như thấy chính mình của ngày xưa.
Hai người đứng rất lâu, lâu đến mức một số người xem náo nhiệt không chịu được mùi m.á.u tanh nồng nặc đã rời đi, cảnh người chen chúc cũng thưa thớt dần.
Trên pháp trường, m.á.u chảy thành sông, tựa như địa ngục nhân gian. Đến cả quan giám trảm quen thuộc cảnh tượng m.á.u me cũng mặt mày tái nhợt như tờ giấy, đao phủ cầm đao mà tay không ngừng run rẩy.
Chu Hiểu Nguyệt trắng bệch mặt, nghiêng đầu nôn thốc nôn tháo.
Tân Diệu đưa cho nàng một chiếc khăn tay.
Chu Hiểu Nguyệt nhận khăn lau khóe miệng và mắt, áy náy xin lỗi: “Làm bẩn mắt Khấu tiểu thư, thật sự rất ngại...”
Tân Diệu nắm tay nàng kéo đi xa hơn một chút: “Cần nhìn cũng đã nhìn rồi, về thôi.”
Chu Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Khi bước về phía chiếc xe ngựa đang đậu bên đường, Tân Diệu hỏi: “Chu tiểu thư sau này có dự định gì? Sẽ ở lại kinh thành hay về quê?”
Chu Hiểu Nguyệt cười khổ: “Nhà không còn ai nữa, ta không quay về. Hà Ngự Sử đại nhân nói có thể giúp ta tìm một công việc, ta...”
Nàng ngập ngừng, rồi đối diện với ánh mắt trong trẻo của Tân Diệu, cuối cùng nói ra lời trong lòng vốn không dám thổ lộ: “Ta thấy dáng vẻ Hà đại nhân cũng không quá dư dả, công việc lại bận rộn, ta không muốn làm phiền ngài ấy…”
Thêm vào đó, nàng là một cô nương trẻ cô đơn, không muốn gần gũi với nam nhân không thân thích.
“Khấu tiểu thư, không biết cửa hàng của ngài có cần người không...” Chu Hiểu Nguyệt đỏ mặt hỏi.
Ở lại kinh thành mấy ngày nay, nàng mới biết Khấu cô nương từng cưu mang mình nổi danh đến thế nào, lại còn có nhiều cửa hàng như vậy.
“Ta làm được mọi việc, ta có thể chịu khổ...”
“Chu tiểu thư giỏi làm gì?”
“Giỏi làm?” Chu tiểu thư ngây người một chút, do dự trong chốc lát, rồi nói thật lòng, “Ta giỏi tính toán, từ nhỏ đã học đánh bàn tính, nhà ta ruộng đất, tiệm tạp hóa đều do ta quản lý…”
“Thư quán Thanh Tùng công việc nhiều, chưởng quầy hơi vất vả, Chu tiểu thư có thể đến giúp một tay.”
Chu Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Ta, ta có thể sao?”
Từ khi học tính toán, phụ thân nàng đã nói qua, việc tính toán trong nhà không giống các việc khác, đều phải dùng người trong nhà.
“Đương nhiên là được, Chu tiểu thư làm việc mình giỏi, lại giúp ta giải quyết được vấn đề tìm người giúp việc cho Hồ chưởng quầy, đôi bên đều có lợi.”
“Khấu tiểu thư!” Chu Hiểu Nguyệt ngập ngừng, đột nhiên quỳ xuống trước Tân Diệu.
Tân Diệu kéo nàng dậy, mời nàng cùng vào trong xe ngựa.
Khi vào trong xe, Chu Hiểu Nguyệt cảm thấy an tâm hơn, nhẹ nhàng nói: “Thực ra triều đình đã đền bù cho ta khá nhiều, Hạ đại nhân cũng giúp ta làm xong thủ tục nữ giới. Ta lo lắng một mình lập nghiệp sẽ dễ bị người khác nhòm ngó, nên muốn yên ổn ở kinh thành vài năm rồi tính tiếp.”
Tân Diệu hiểu ra, Chu tiểu thư hiện tại không thiếu tiền bạc, mà là thiếu một nơi để che chở.
Nói chuyện một lát, thì đến thư quán Thanh Tùng.
Thấy Tân Diệu bước vào, Lưu Chu vui mừng vô cùng: “Đông gia, ngài đã lâu không về rồi.”
Hồ chưởng quầy cũng vội vàng tiến lại gần chào hỏi.
Lúc này trong thư quán không có khách, Tân Diệu liền nói thẳng: “Chưởng quầy, Lưu Chu, mọi người còn nhớ Chu tiểu thư này không?”
“Biết, biết, là vụ án…” Lưu Chu nhắc tới một chút.
Vụ án tham ô cứu trợ của quan sai, Chu tiểu thư này với vai trò nhân chứng cũng đã nổi tiếng.
Tân Diệu tiếp lời: “Hiện tại vụ án đã kết thúc, Chu tiểu thư muốn tìm một công việc làm. Nàng giỏi tính toán, ta nghĩ vừa vặn chưởng quầy trước đây có nói cần tìm người trợ lý, nên ta đưa Chu tiểu thư đến thử.”
Hồ chưởng quầy không khỏi nhìn Chu Hiểu Nguyệt một cái.
Người giúp việc tính toán này vốn dĩ hắn định chọn trong thư quán, dù sao cũng phải là người mình tin tưởng, nhưng xem ra Đông gia rất coi trọng Chu tiểu thư này.
Hồ chưởng quầy lập tức nhiệt tình hơn với Chu Hiểu Nguyệt.
Phương ma ma đi sang các tiệm khác kiểm tra sổ sách, Tân Diệu để Tiểu Liên sắp xếp chỗ ở cho Chu Hiểu Nguyệt, rồi trở về phủ Thiếu khanh.
Tối hôm đó, nàng lấy ra bộ y phục sẽ mặc vào ngày mai, cùng các đồ dùng cần thiết, kiểm tra từng thứ một.
Tiểu Liên thấy vậy, trong lòng đã hiểu, biết rằng ngày mai "Tùng Linh tiên sinh" sẽ xuất hiện.
“Tiểu Liên, ngươi đã ghi nhớ những lời ta nói chưa?”
Tiểu Liên gật đầu: “Đã ghi nhớ.”
“Vậy thì tốt, ngày mai ta ra ngoài, có thể sẽ không về nhanh, ngươi phải ổn thỏa giữ gìn tại nơi này.”
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ làm theo đúng sự phân phó.” Tiểu Liên nói vậy, nhưng trong lòng lại lo âu không yên.
Lo lắng này không phải vì không tin tưởng vào sự sắp xếp của Tân Diệu, mà là vì sợ hãi điều chưa biết.
Tiểu thư cải trang nam tử không phải đi mở tiệm, không phải đi đàm phán mua bán, mà là phải gặp gỡ bệ hạ đương triều!
Nói thật, nàng không dám nghĩ nhiều, cứ nghĩ đến là không ngủ được.
Ngày hành hình, ánh nắng chói chang, địa điểm là Tây Thị (chợ phía Tây).
Lần này, số người bị c.h.é.m đầu quá nhiều, dự tính phải kéo dài hai, ba ngày.
Những người bị xử trước là Bùi Tá và đồng bọn.
Tân Diệu đặc biệt đến xem hành hình, phát hiện nơi pháp trường đã chật kín dân chúng hiếu kỳ, thậm chí còn có cả những đứa trẻ đang chạy nhảy nô đùa.
“Khấu tiểu thư”
Tân Diệu xoay người, bất giác nở nụ cười: “Chu tiểu thư, ngươi cũng đến.”
Người vừa gọi nàng chính là Chu Hiểu Nguyệt, nữ nhi một vị thân hào của trấn Thái Bình.
Với tư cách là nhân chứng quan trọng trong vụ án tham ô này, sau khi cùng nhi tử chủ bạ huyện Bắc Tuyền, Vệ Trường Thanh, công khai làm chứng, Chu Hiểu Nguyệt đã được đưa vào công xá để bảo vệ. Đây là lần đầu tiên hai người gặp lại kể từ đó.
Sắc mặt Chu Hiểu Nguyệt không chút xa lạ, trái lại còn lộ vẻ nồng nhiệt.
Khi đại cừu được báo, những cảm xúc không thể bộc lộ trước đó đều được giải phóng, bao gồm cả sự cảm kích.
“Gặp được Khấu tiểu thư thật tốt, ta còn định sau khi xem xong c.h.é.m đầu sẽ đến cửa bái tạ...” Chu Hiểu Nguyệt nắm lấy tay Tân Diệu.
“Chu tiểu thư không cần quá khách khí, gặp chuyện như vậy, người có tâm đều không thể khoanh tay đứng nhìn.”
“Không phải thế...” Nhận được ánh mắt ngăn lại của Tân Diệu, Chu Hiểu Nguyệt không nói tiếp.
Đúng là nơi này không thích hợp để nói chuyện.
“Hành hình!”
Tiếng quát của quan giám trảm vang lên, lập tức khiến đám đông nhốn nháo.
Tân Diệu và Chu Hiểu Nguyệt bị cuốn theo dòng người, đừng nói đến việc nhìn thấy đầu kẻ ác rơi, chỉ không bị giẫm rơi giày đã là may mắn.
“Khấu tiểu thư, chúng ta qua bên kia!” Chu Hiểu Nguyệt kéo Tân Diệu chen khỏi đám đông, chạy về phía xa.
Khi dừng lại, nàng lắc đầu than: “Người cũng quá đông rồi, chẳng lẽ cả kinh thành đều kéo tới đây xem náo nhiệt?”
Tân Diệu cong môi: “Dân kinh thành quả thật rất thích xem náo nhiệt.”
Từng tiếng hô kinh hãi vang lên, không ít người chen lên phía trước nhưng nhát gan, vừa thấy cảnh đầu rơi liền sợ hãi lùi lại, khiến Tân Diệu và Chu Hiểu Nguyệt nhờ vậy mà nhìn thoáng qua cảnh tượng m.á.u me.
Gương mặt Chu Hiểu Nguyệt trở nên nghiêm trọng, ánh mắt hướng về bức tường người dày đặc trước mặt, một giọt lệ chậm rãi lăn xuống khóe mắt.
“Phu thân, mẫu thận, nữ nhi đã báo thù cho hai người rồi, hai người thấy không?”
Tân Diệu lặng lẽ nhìn cô nương rơi lệ, không cất lời quấy rầy.
Mỗi lần nhìn Chu Hiểu Nguyệt, nàng như thấy chính mình của ngày xưa.
Hai người đứng rất lâu, lâu đến mức một số người xem náo nhiệt không chịu được mùi m.á.u tanh nồng nặc đã rời đi, cảnh người chen chúc cũng thưa thớt dần.
Trên pháp trường, m.á.u chảy thành sông, tựa như địa ngục nhân gian. Đến cả quan giám trảm quen thuộc cảnh tượng m.á.u me cũng mặt mày tái nhợt như tờ giấy, đao phủ cầm đao mà tay không ngừng run rẩy.
Chu Hiểu Nguyệt trắng bệch mặt, nghiêng đầu nôn thốc nôn tháo.
Tân Diệu đưa cho nàng một chiếc khăn tay.
Chu Hiểu Nguyệt nhận khăn lau khóe miệng và mắt, áy náy xin lỗi: “Làm bẩn mắt Khấu tiểu thư, thật sự rất ngại...”
Tân Diệu nắm tay nàng kéo đi xa hơn một chút: “Cần nhìn cũng đã nhìn rồi, về thôi.”
Chu Hiểu Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Khi bước về phía chiếc xe ngựa đang đậu bên đường, Tân Diệu hỏi: “Chu tiểu thư sau này có dự định gì? Sẽ ở lại kinh thành hay về quê?”
Chu Hiểu Nguyệt cười khổ: “Nhà không còn ai nữa, ta không quay về. Hà Ngự Sử đại nhân nói có thể giúp ta tìm một công việc, ta...”
Nàng ngập ngừng, rồi đối diện với ánh mắt trong trẻo của Tân Diệu, cuối cùng nói ra lời trong lòng vốn không dám thổ lộ: “Ta thấy dáng vẻ Hà đại nhân cũng không quá dư dả, công việc lại bận rộn, ta không muốn làm phiền ngài ấy…”
Thêm vào đó, nàng là một cô nương trẻ cô đơn, không muốn gần gũi với nam nhân không thân thích.
“Khấu tiểu thư, không biết cửa hàng của ngài có cần người không...” Chu Hiểu Nguyệt đỏ mặt hỏi.
Ở lại kinh thành mấy ngày nay, nàng mới biết Khấu cô nương từng cưu mang mình nổi danh đến thế nào, lại còn có nhiều cửa hàng như vậy.
“Ta làm được mọi việc, ta có thể chịu khổ...”
“Chu tiểu thư giỏi làm gì?”
“Giỏi làm?” Chu tiểu thư ngây người một chút, do dự trong chốc lát, rồi nói thật lòng, “Ta giỏi tính toán, từ nhỏ đã học đánh bàn tính, nhà ta ruộng đất, tiệm tạp hóa đều do ta quản lý…”
“Thư quán Thanh Tùng công việc nhiều, chưởng quầy hơi vất vả, Chu tiểu thư có thể đến giúp một tay.”
Chu Hiểu Nguyệt kinh ngạc: “Ta, ta có thể sao?”
Từ khi học tính toán, phụ thân nàng đã nói qua, việc tính toán trong nhà không giống các việc khác, đều phải dùng người trong nhà.
“Đương nhiên là được, Chu tiểu thư làm việc mình giỏi, lại giúp ta giải quyết được vấn đề tìm người giúp việc cho Hồ chưởng quầy, đôi bên đều có lợi.”
“Khấu tiểu thư!” Chu Hiểu Nguyệt ngập ngừng, đột nhiên quỳ xuống trước Tân Diệu.
Tân Diệu kéo nàng dậy, mời nàng cùng vào trong xe ngựa.
Khi vào trong xe, Chu Hiểu Nguyệt cảm thấy an tâm hơn, nhẹ nhàng nói: “Thực ra triều đình đã đền bù cho ta khá nhiều, Hạ đại nhân cũng giúp ta làm xong thủ tục nữ giới. Ta lo lắng một mình lập nghiệp sẽ dễ bị người khác nhòm ngó, nên muốn yên ổn ở kinh thành vài năm rồi tính tiếp.”
Tân Diệu hiểu ra, Chu tiểu thư hiện tại không thiếu tiền bạc, mà là thiếu một nơi để che chở.
Nói chuyện một lát, thì đến thư quán Thanh Tùng.
Thấy Tân Diệu bước vào, Lưu Chu vui mừng vô cùng: “Đông gia, ngài đã lâu không về rồi.”
Hồ chưởng quầy cũng vội vàng tiến lại gần chào hỏi.
Lúc này trong thư quán không có khách, Tân Diệu liền nói thẳng: “Chưởng quầy, Lưu Chu, mọi người còn nhớ Chu tiểu thư này không?”
“Biết, biết, là vụ án…” Lưu Chu nhắc tới một chút.
Vụ án tham ô cứu trợ của quan sai, Chu tiểu thư này với vai trò nhân chứng cũng đã nổi tiếng.
Tân Diệu tiếp lời: “Hiện tại vụ án đã kết thúc, Chu tiểu thư muốn tìm một công việc làm. Nàng giỏi tính toán, ta nghĩ vừa vặn chưởng quầy trước đây có nói cần tìm người trợ lý, nên ta đưa Chu tiểu thư đến thử.”
Hồ chưởng quầy không khỏi nhìn Chu Hiểu Nguyệt một cái.
Người giúp việc tính toán này vốn dĩ hắn định chọn trong thư quán, dù sao cũng phải là người mình tin tưởng, nhưng xem ra Đông gia rất coi trọng Chu tiểu thư này.
Hồ chưởng quầy lập tức nhiệt tình hơn với Chu Hiểu Nguyệt.
Phương ma ma đi sang các tiệm khác kiểm tra sổ sách, Tân Diệu để Tiểu Liên sắp xếp chỗ ở cho Chu Hiểu Nguyệt, rồi trở về phủ Thiếu khanh.
Tối hôm đó, nàng lấy ra bộ y phục sẽ mặc vào ngày mai, cùng các đồ dùng cần thiết, kiểm tra từng thứ một.
Tiểu Liên thấy vậy, trong lòng đã hiểu, biết rằng ngày mai "Tùng Linh tiên sinh" sẽ xuất hiện.
“Tiểu Liên, ngươi đã ghi nhớ những lời ta nói chưa?”
Tiểu Liên gật đầu: “Đã ghi nhớ.”
“Vậy thì tốt, ngày mai ta ra ngoài, có thể sẽ không về nhanh, ngươi phải ổn thỏa giữ gìn tại nơi này.”
“Tiểu thư yên tâm, nô tỳ sẽ làm theo đúng sự phân phó.” Tiểu Liên nói vậy, nhưng trong lòng lại lo âu không yên.
Lo lắng này không phải vì không tin tưởng vào sự sắp xếp của Tân Diệu, mà là vì sợ hãi điều chưa biết.
Tiểu thư cải trang nam tử không phải đi mở tiệm, không phải đi đàm phán mua bán, mà là phải gặp gỡ bệ hạ đương triều!
Nói thật, nàng không dám nghĩ nhiều, cứ nghĩ đến là không ngủ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.