Chương 210: Lấy thân làm mồi.
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
05/12/2024
Trên phố, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của Cẩm Y Vệ, đặc biệt là sau sự kiện xảy ra với Cố Xương Bá. Điều này khiến bá quan văn võ không khỏi suy đoán đủ điều về cái c.h.ế.t của ông ta.
Con phố nơi phủ Cố Xương Bá tọa lạc ngập tràn sắc trắng, tiếng nhạc tang trầm buồn vang lên không dứt.
Phu nhân Cố Xương Bá gắng gượng nén đau thương, một mặt lo liệu tang sự, một mặt chịu đựng nỗi sợ hãi mơ hồ. Thế tử Đới Trạch, người từng mang danh "kẻ ăn chơi số một kinh thành", giờ đây cũng tỏ ra trưởng thành hơn đôi phần.
Mãi cho đến khi hắn nghe tin Khấu tiểu thư của Thư quán Thanh Tùng sai người mang lễ đến viếng.
“Khấu tiểu thư...” Đới Trạch lẩm bẩm, rồi bất thình lình bật dậy, “Mẫu thân, con có việc phải ra ngoài một lát!”
Phu nhân Cố Xương Bá khàn giọng hỏi: “Ngươi đi đâu?”
“Con có chuyện gấp, sẽ về ngay!”
Đới Trạch, vẫn mặc tang phục, không buồn ngoảnh lại, cứ thế lao ra ngoài.
Quản sự đuổi theo nhắc nhở, hắn liền tháo áo mũ tang xuống, nhảy lên ngựa phóng đi.
Lúc ấy, có vài người đến viếng tang, chứng kiến cảnh tượng này không khỏi nhìn nhau, ánh mắt đầy hàm ý: Có một kẻ ăn chơi thế này, e rằng phủ Cố Xương Bá sắp tận số rồi.
Nhưng đó chỉ là những lời cảm thán về sự vô tâm của Đới Trạch. Phủ Cố Xương Bá chẳng dễ sụp đổ đến thế, bởi sau lưng họ còn có Khánh Vương phủ.
Đới Trạch không quan tâm đến những lời đồn đoán. Trong lòng hắn chỉ nghĩ đến việc phụ thân c.h.ế.t một cách đầy bí ẩn, mà Khấu tiểu thư là người có năng lực phi phàm, có lẽ nàng có thể giải đáp thắc mắc của hắn.
Hắn thúc ngựa lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Thư quán Thanh Tùng.
Lúc ấy mới sáng sớm, thư quán vừa mở cửa không lâu. Tiểu nhị Thạch Đầu đang cầm chổi quét sân, suýt nữa va phải Đới Trạch đang vội vàng chạy vào.
“Khấu tiểu thư đâu?” Đới Trạch túm lấy vạt áo Thạch Đầu, gặng hỏi.
Thạch Đầu ngơ ngác: “Đới công tử?”
Lưu Chu nghe tiếng động liền bước ra: “Đới công tử, ngài tìm Đông gia của chúng ta ư? Thạch Đầu, mau đi gọi Đông gia đến.”
Đới Trạch thả tay, Thạch Đầu được tự do, liền chạy như bay đi.
Hồ chưởng quầy cũng chạy ra tiếp đón: “Đới công tử, mời ngài ngồi.”
Vốn dĩ bọn họ đã quen tiếp xúc với những công tử nhà quyền quý, nhưng lần này lại cẩn trọng khác thường. Dù sao phụ thân của Đới công tử vừa qua đời, nếu hắn phát điên thì thật không biết làm sao.
May thay, không lâu sau, Tân Diệu bước vào.
“Đới công tử...”
Đới Trạch xông đến, túm lấy cổ tay Tân Diệu: “Khấu tiểu thư, ta có việc muốn nhờ nàng!”
Ánh mắt Tân Diệu dừng lại trên tay của thiếu niên đang nắm lấy cổ tay mình, nhưng nàng không hề tỏ ra tức giận: “Vậy mời vào phòng khách nói chuyện.”
Trong phòng khách, bình sứ thanh hoa miệng rộng vốn cắm hoa mai nay đã được thay bằng hoa anh đào. Khắp nơi đều toát lên sắc xuân dịu dàng.
Tân Diệu lên tiếng trước: “Chuyện của quý phủ, ta đã nghe. Đới công tử xin nén bi thương.”
Đới Trạch chẳng buồn để tâm những lời khách sáo, ánh mắt gắt gao nhìn Tân Diệu: “Khấu tiểu thư, nàng không phải biết xem tướng sao? Có thể nhìn ra phụ thân ta vì sao bị sát hại không?”
Những ngày qua, hắn sống trong mê muội, tựa như đang mơ, không thể nào tin được phụ thân mình đã chết.
Sao có thể thế được? Rõ ràng trước khi vào cung, phụ thân còn mắng hắn như mọi khi.
Thế mà lần này, người trở về lại là t.h.i t.h.ể của phụ thân.
Tân Diệu nhìn Đới Trạch chăm chú, ánh mắt lộ ra một tia khác lạ, nhưng nàng chỉ lắc đầu: “Chuyện của thiên gia, không phải một dân nữ nhỏ bé như ta có thể tùy tiện bàn luận.”
Đới Trạch nhận ra vẻ khác thường trong mắt nàng, liền kích động: “Khấu tiểu thư, có phải nàng đã nhìn ra điều gì? Nàng nhất định đã nhìn thấy rồi! Nói cho ta biết, ta đảm bảo sẽ không tiết lộ!”
Trước mặt Tân Diệu, thiếu niên ấy bật khóc.
Tân Diệu do dự…
"Khấu cô nương, coi như ta cầu xin nàng được không!" Đới Trạch mắt đỏ rực, mang theo vẻ điên cuồng không đạt mục đích quyết không bỏ qua.
Tân Diệu sắc mặt biến đổi, cuối cùng mở miệng: "Ta từ tướng mạo Đới công tử mà nhìn, chỉ có thể thấy được việc của lệnh tiên tôn liên quan đến—"
"Liên quan đến cái gì?" Đới Trạch khẩn trương hỏi.
Tân Diệu mặt lộ vẻ khó xử: "Ta nói rồi, Đới công tử e là sẽ không tin."
"Ngươi nói đi!"
"Liên quan đến Khánh Vương điện hạ."
Phản ứng đầu tiên của Đới Trạch là không thể nào: "Biểu ca sao có thể hại phụ thân ta!"
Tân Diệu giọng điệu bình thản: "Không phải nói Khánh Vương điện hạ hại lệnh tiên tôn, chỉ là nói việc này có liên quan đến ngài ấy."
"Vậy là vì sao?" Đới Trạch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hoàn toàn không thể chấp nhận khả năng biểu ca hại c.h.ế.t phụ thân mình.
Tân Diệu khẽ lắc đầu: "Ta nhìn ra được những điều này, vẫn là bởi vì Đới công tử và lệnh tiên tôn có huyết mạch thân cận. Còn tại sao liên quan đến Khánh Vương điện hạ, từ tướng mạo của ngươi thì ta không nhìn ra."
"Không nhìn ra…" Đới Trạch bỗng mắt sáng lên, "Nếu để nàng xem tướng cho biểu ca ta, có thể sẽ nhìn ra hay không?"
"Điều này…" Tân Diệu nhíu mày, "Ta không biết. Huống chi, Khánh Vương điện hạ cũng sẽ không tin vào những thứ này."
Đới Trạch đi rồi, giống như lúc hắn đến, vội vã rời đi.
Tân Diệu đứng trước cửa Thư quán Thanh Tùng, vẻ mặt bình thản nhìn bóng thiếu niên cưỡi ngựa phi nhanh biến mất khỏi tầm mắt.
Mồi đã thả xuống, liệu có câu được con cá đó không?
Tân Diệu vẫn có lòng tin.
Cái c.h.ế.t của Cố Xương Bá có ảnh hưởng rất lớn đến mẫu tử Khánh Vương. Nếu Khánh Vương không biết gì, thì sự nôn nóng muốn biết sự thật sẽ không thua kém Đới Trạch. Nếu đã biết, làm sao có thể thờ ơ với người nói ra lời này.
Đới Trạch lập tức phi thẳng đến phủ Khánh Vương.
Cố Xương Bá là cữu cữu của Khánh Vương, bất kể ông ta đã phạm điều gì khiến Hưng Nguyên Đế phật ý, Khánh Vương cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Bằng không, sẽ bị người đời chê trách là quá lạnh lùng vô tình. Mấy ngày qua, Khánh Vương mỗi buổi sáng đều đến phủ Cố Xương Bá, mãi gần tối mới quay về phủ.
Lúc này, Khánh Vương đang chuẩn bị xuất môn, thấy Đới Trạch, không khỏi giật mình: "Biểu đệ, sao ngươi lại tới?"
"Biểu ca, ta có chuyện muốn nói với huynh." Đới Trạch quét ánh mắt qua đám người đi theo Khánh Vương, thần sắc trịnh trọng.
Khánh Vương phất tay ý bảo bọn họ lui xuống: "Biểu đệ muốn nói gì?"
"Huynh biết phụ thân ta vì sao xảy ra chuyện không?"
Khánh Vương sắc mặt cứng đờ, giọng mang theo sự cảnh cáo: "Ta không biết. Biểu đệ, bình thường ngươi thế nào ta không quản, nhưng lúc này đừng có hồ đồ."
Vốn dĩ việc cữu cữu bất ngờ bị g.i.ế.t đã khiến hắn kinh hồn bạt vía, đêm không thể ngủ. Nếu biểu đệ lại gây ra rắc rối gì, chẳng phải sẽ hại hắn thảm hơn sao.
"Khấu cô nương có thể biết." Đới Trạch hạ giọng.
"Ai?" Khánh Vương quát lớn, gân xanh trên trán nổi lên.
"Khấu cô nương."
Khánh Vương chăm chú nhìn Đới Trạch: "Biểu đệ, đây không phải lúc đùa cợt."
"Ta không đùa! Biểu ca chưa nghe nói sao, Khấu cô nương biết xem tướng. Trước đây khu Bắc Lâu Phường bị địa chấn, rất nhiều người may mắn thoát nạn, là vì Khấu cô nương xem ra một giám sinh ở Quốc Tử Giám có điềm huyết quang, mà người đó lại ở ngay Bắc Lâu Phường..."
Nghe Đới Trạch kể xong, Khánh Vương chỉ cảm thấy hoang đường: "Những lời đồn kỳ quái như vậy, ngươi cũng tin?"
"Tất nhiên không chỉ có vậy. Biểu ca biết Chương Húc chứ? Hắn mỗi tháng vì thi cử không đứng nhất đều bị đánh, năm ngoái nhờ Khấu cô nương xem tướng, cô ấy nói lần này hắn sẽ không bị đánh, kết quả huynh đoán xem? Chương Thủ Phụ vì bận chuyện Định Bắc gặp thiên tai mà không có thời gian về nhà, hắn quả nhiên thoát được..."
Khánh Vương vẫn không tin, nhưng nghe lời Đới Trạch nói cũng không giống như bịa đặt, liền hỏi: "Cho dù Khấu cô nương thực sự có bản lĩnh này, biểu đệ đi tìm nàng ấy xem là được, chạy tới vương phủ làm gì?"
Đới Trạch dừng lại, thần sắc trầm trọng: "Đã tìm rồi, Khấu cô nương xem ra việc của phụ thân ta có liên quan đến biểu ca..."
Khánh Vương ánh mắt bỗng sắc lạnh, giọng nói như băng: "Liên quan thế nào?"
Đới Trạch không nhận ra sát ý trong mắt Khánh Vương, tự mình nói: "Nàng từ mặt ta không nhìn ra nhiều. Nếu biểu ca để nàng ấy xem một chút…"
"Câm miệng!"
Khánh Vương quát lớn, Đới Trạch ngẩn người.
Con phố nơi phủ Cố Xương Bá tọa lạc ngập tràn sắc trắng, tiếng nhạc tang trầm buồn vang lên không dứt.
Phu nhân Cố Xương Bá gắng gượng nén đau thương, một mặt lo liệu tang sự, một mặt chịu đựng nỗi sợ hãi mơ hồ. Thế tử Đới Trạch, người từng mang danh "kẻ ăn chơi số một kinh thành", giờ đây cũng tỏ ra trưởng thành hơn đôi phần.
Mãi cho đến khi hắn nghe tin Khấu tiểu thư của Thư quán Thanh Tùng sai người mang lễ đến viếng.
“Khấu tiểu thư...” Đới Trạch lẩm bẩm, rồi bất thình lình bật dậy, “Mẫu thân, con có việc phải ra ngoài một lát!”
Phu nhân Cố Xương Bá khàn giọng hỏi: “Ngươi đi đâu?”
“Con có chuyện gấp, sẽ về ngay!”
Đới Trạch, vẫn mặc tang phục, không buồn ngoảnh lại, cứ thế lao ra ngoài.
Quản sự đuổi theo nhắc nhở, hắn liền tháo áo mũ tang xuống, nhảy lên ngựa phóng đi.
Lúc ấy, có vài người đến viếng tang, chứng kiến cảnh tượng này không khỏi nhìn nhau, ánh mắt đầy hàm ý: Có một kẻ ăn chơi thế này, e rằng phủ Cố Xương Bá sắp tận số rồi.
Nhưng đó chỉ là những lời cảm thán về sự vô tâm của Đới Trạch. Phủ Cố Xương Bá chẳng dễ sụp đổ đến thế, bởi sau lưng họ còn có Khánh Vương phủ.
Đới Trạch không quan tâm đến những lời đồn đoán. Trong lòng hắn chỉ nghĩ đến việc phụ thân c.h.ế.t một cách đầy bí ẩn, mà Khấu tiểu thư là người có năng lực phi phàm, có lẽ nàng có thể giải đáp thắc mắc của hắn.
Hắn thúc ngựa lao nhanh, chẳng mấy chốc đã đến Thư quán Thanh Tùng.
Lúc ấy mới sáng sớm, thư quán vừa mở cửa không lâu. Tiểu nhị Thạch Đầu đang cầm chổi quét sân, suýt nữa va phải Đới Trạch đang vội vàng chạy vào.
“Khấu tiểu thư đâu?” Đới Trạch túm lấy vạt áo Thạch Đầu, gặng hỏi.
Thạch Đầu ngơ ngác: “Đới công tử?”
Lưu Chu nghe tiếng động liền bước ra: “Đới công tử, ngài tìm Đông gia của chúng ta ư? Thạch Đầu, mau đi gọi Đông gia đến.”
Đới Trạch thả tay, Thạch Đầu được tự do, liền chạy như bay đi.
Hồ chưởng quầy cũng chạy ra tiếp đón: “Đới công tử, mời ngài ngồi.”
Vốn dĩ bọn họ đã quen tiếp xúc với những công tử nhà quyền quý, nhưng lần này lại cẩn trọng khác thường. Dù sao phụ thân của Đới công tử vừa qua đời, nếu hắn phát điên thì thật không biết làm sao.
May thay, không lâu sau, Tân Diệu bước vào.
“Đới công tử...”
Đới Trạch xông đến, túm lấy cổ tay Tân Diệu: “Khấu tiểu thư, ta có việc muốn nhờ nàng!”
Ánh mắt Tân Diệu dừng lại trên tay của thiếu niên đang nắm lấy cổ tay mình, nhưng nàng không hề tỏ ra tức giận: “Vậy mời vào phòng khách nói chuyện.”
Trong phòng khách, bình sứ thanh hoa miệng rộng vốn cắm hoa mai nay đã được thay bằng hoa anh đào. Khắp nơi đều toát lên sắc xuân dịu dàng.
Tân Diệu lên tiếng trước: “Chuyện của quý phủ, ta đã nghe. Đới công tử xin nén bi thương.”
Đới Trạch chẳng buồn để tâm những lời khách sáo, ánh mắt gắt gao nhìn Tân Diệu: “Khấu tiểu thư, nàng không phải biết xem tướng sao? Có thể nhìn ra phụ thân ta vì sao bị sát hại không?”
Những ngày qua, hắn sống trong mê muội, tựa như đang mơ, không thể nào tin được phụ thân mình đã chết.
Sao có thể thế được? Rõ ràng trước khi vào cung, phụ thân còn mắng hắn như mọi khi.
Thế mà lần này, người trở về lại là t.h.i t.h.ể của phụ thân.
Tân Diệu nhìn Đới Trạch chăm chú, ánh mắt lộ ra một tia khác lạ, nhưng nàng chỉ lắc đầu: “Chuyện của thiên gia, không phải một dân nữ nhỏ bé như ta có thể tùy tiện bàn luận.”
Đới Trạch nhận ra vẻ khác thường trong mắt nàng, liền kích động: “Khấu tiểu thư, có phải nàng đã nhìn ra điều gì? Nàng nhất định đã nhìn thấy rồi! Nói cho ta biết, ta đảm bảo sẽ không tiết lộ!”
Trước mặt Tân Diệu, thiếu niên ấy bật khóc.
Tân Diệu do dự…
"Khấu cô nương, coi như ta cầu xin nàng được không!" Đới Trạch mắt đỏ rực, mang theo vẻ điên cuồng không đạt mục đích quyết không bỏ qua.
Tân Diệu sắc mặt biến đổi, cuối cùng mở miệng: "Ta từ tướng mạo Đới công tử mà nhìn, chỉ có thể thấy được việc của lệnh tiên tôn liên quan đến—"
"Liên quan đến cái gì?" Đới Trạch khẩn trương hỏi.
Tân Diệu mặt lộ vẻ khó xử: "Ta nói rồi, Đới công tử e là sẽ không tin."
"Ngươi nói đi!"
"Liên quan đến Khánh Vương điện hạ."
Phản ứng đầu tiên của Đới Trạch là không thể nào: "Biểu ca sao có thể hại phụ thân ta!"
Tân Diệu giọng điệu bình thản: "Không phải nói Khánh Vương điện hạ hại lệnh tiên tôn, chỉ là nói việc này có liên quan đến ngài ấy."
"Vậy là vì sao?" Đới Trạch không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Hắn hoàn toàn không thể chấp nhận khả năng biểu ca hại c.h.ế.t phụ thân mình.
Tân Diệu khẽ lắc đầu: "Ta nhìn ra được những điều này, vẫn là bởi vì Đới công tử và lệnh tiên tôn có huyết mạch thân cận. Còn tại sao liên quan đến Khánh Vương điện hạ, từ tướng mạo của ngươi thì ta không nhìn ra."
"Không nhìn ra…" Đới Trạch bỗng mắt sáng lên, "Nếu để nàng xem tướng cho biểu ca ta, có thể sẽ nhìn ra hay không?"
"Điều này…" Tân Diệu nhíu mày, "Ta không biết. Huống chi, Khánh Vương điện hạ cũng sẽ không tin vào những thứ này."
Đới Trạch đi rồi, giống như lúc hắn đến, vội vã rời đi.
Tân Diệu đứng trước cửa Thư quán Thanh Tùng, vẻ mặt bình thản nhìn bóng thiếu niên cưỡi ngựa phi nhanh biến mất khỏi tầm mắt.
Mồi đã thả xuống, liệu có câu được con cá đó không?
Tân Diệu vẫn có lòng tin.
Cái c.h.ế.t của Cố Xương Bá có ảnh hưởng rất lớn đến mẫu tử Khánh Vương. Nếu Khánh Vương không biết gì, thì sự nôn nóng muốn biết sự thật sẽ không thua kém Đới Trạch. Nếu đã biết, làm sao có thể thờ ơ với người nói ra lời này.
Đới Trạch lập tức phi thẳng đến phủ Khánh Vương.
Cố Xương Bá là cữu cữu của Khánh Vương, bất kể ông ta đã phạm điều gì khiến Hưng Nguyên Đế phật ý, Khánh Vương cũng không thể khoanh tay đứng nhìn. Bằng không, sẽ bị người đời chê trách là quá lạnh lùng vô tình. Mấy ngày qua, Khánh Vương mỗi buổi sáng đều đến phủ Cố Xương Bá, mãi gần tối mới quay về phủ.
Lúc này, Khánh Vương đang chuẩn bị xuất môn, thấy Đới Trạch, không khỏi giật mình: "Biểu đệ, sao ngươi lại tới?"
"Biểu ca, ta có chuyện muốn nói với huynh." Đới Trạch quét ánh mắt qua đám người đi theo Khánh Vương, thần sắc trịnh trọng.
Khánh Vương phất tay ý bảo bọn họ lui xuống: "Biểu đệ muốn nói gì?"
"Huynh biết phụ thân ta vì sao xảy ra chuyện không?"
Khánh Vương sắc mặt cứng đờ, giọng mang theo sự cảnh cáo: "Ta không biết. Biểu đệ, bình thường ngươi thế nào ta không quản, nhưng lúc này đừng có hồ đồ."
Vốn dĩ việc cữu cữu bất ngờ bị g.i.ế.t đã khiến hắn kinh hồn bạt vía, đêm không thể ngủ. Nếu biểu đệ lại gây ra rắc rối gì, chẳng phải sẽ hại hắn thảm hơn sao.
"Khấu cô nương có thể biết." Đới Trạch hạ giọng.
"Ai?" Khánh Vương quát lớn, gân xanh trên trán nổi lên.
"Khấu cô nương."
Khánh Vương chăm chú nhìn Đới Trạch: "Biểu đệ, đây không phải lúc đùa cợt."
"Ta không đùa! Biểu ca chưa nghe nói sao, Khấu cô nương biết xem tướng. Trước đây khu Bắc Lâu Phường bị địa chấn, rất nhiều người may mắn thoát nạn, là vì Khấu cô nương xem ra một giám sinh ở Quốc Tử Giám có điềm huyết quang, mà người đó lại ở ngay Bắc Lâu Phường..."
Nghe Đới Trạch kể xong, Khánh Vương chỉ cảm thấy hoang đường: "Những lời đồn kỳ quái như vậy, ngươi cũng tin?"
"Tất nhiên không chỉ có vậy. Biểu ca biết Chương Húc chứ? Hắn mỗi tháng vì thi cử không đứng nhất đều bị đánh, năm ngoái nhờ Khấu cô nương xem tướng, cô ấy nói lần này hắn sẽ không bị đánh, kết quả huynh đoán xem? Chương Thủ Phụ vì bận chuyện Định Bắc gặp thiên tai mà không có thời gian về nhà, hắn quả nhiên thoát được..."
Khánh Vương vẫn không tin, nhưng nghe lời Đới Trạch nói cũng không giống như bịa đặt, liền hỏi: "Cho dù Khấu cô nương thực sự có bản lĩnh này, biểu đệ đi tìm nàng ấy xem là được, chạy tới vương phủ làm gì?"
Đới Trạch dừng lại, thần sắc trầm trọng: "Đã tìm rồi, Khấu cô nương xem ra việc của phụ thân ta có liên quan đến biểu ca..."
Khánh Vương ánh mắt bỗng sắc lạnh, giọng nói như băng: "Liên quan thế nào?"
Đới Trạch không nhận ra sát ý trong mắt Khánh Vương, tự mình nói: "Nàng từ mặt ta không nhìn ra nhiều. Nếu biểu ca để nàng ấy xem một chút…"
"Câm miệng!"
Khánh Vương quát lớn, Đới Trạch ngẩn người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.