Chương 282: Lời khai.
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
17/12/2024
Chuyến đi xuống phương Nam lần này tuy đơn giản gọn nhẹ, nhưng bút và giấy là những vật Tân Diệu ra khỏi nhà không thể thiếu.
Không lâu sau, Thiên Phong mang bút và giấy đến, đứng bên cạnh Tân Diệu.
Phát hiện đám sơn tặc cấu kết với Huyện lệnh là chuyện xảy ra bất ngờ, Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu còn chưa kịp bàn bạc nên xử trí ra sao, nhưng việc đại Đương gia tự nhận tội lại khiến nàng lập tức nghĩ ra cách đối phó.
“Ta là Ngự sử tuỳ hành giám sát vụ án của Cẩm Y Vệ, đối với lời tự xưng đồng lòng với sói hùm để quét sạch sơn tặc của Huyện lệnh huyện Lăng, ta vô cùng nghi ngờ. Ngươi hãy kể rõ xem các ngươi làm sao mà liên kết được với nhau.” Tân Diệu nói, liếc nhìn Hạ Thanh Tiêu.
Hạ Thanh Tiêu cau mày: “Giả Ngự sử, ngay từ đầu, Trịnh Huyện lệnh đã lập tức báo cáo tình hình sơn tặc với chúng ta, còn đưa ra bằng chứng các khoản gửi và nhận giữa y với bọn chúng. Ta thấy y không có vấn đề gì.”
Quân đội Đại Hạ cường mãnh, phản loạn là đường cùng không thể có lối thoát. Huyện lệnh huyện Lăng Trịnh Minh cấu kết với sơn tặc hiển nhiên không phải để lập thế tự trị, mà là để tham lam tài vật. Đại Đương gia nhất định đã cho Trịnh Minh không ít lợi ích, nói ra chắc chắn không có sơ hở gì.
Quả nhiên, nghe thế, đại Đương gia cười lạnh: “Các ngươi tưởng y là quan tốt à? Chẳng qua chỉ cần đút ít bạc là y nhắm mắt làm ngơ cho bọn ta g.i.ế.t người cướp của. Giờ thì Cẩm Y Vệ đến, y sợ chuyện nhận hối lộ lộ ra, lại lo mang tội câu kết với phản tướng, nên mới vội vàng đóng vai người tốt.”
“Nếu đã vậy, ngươi hãy kể lại thật rõ ràng. Giả mỗ được Hoàng Thượng đặc biệt giao phó làm Ngự sử tuỳ hành. Dù Cẩm Y Vệ uy phong thế nào, Giả mỗ cũng có nguyên tắc của mình.” Tân Diệu hơi thẳng lưng, toát ra vài phần ngạo nghễ.
Đại Đương gia phát hiện vị Giả Ngự Sử này không hoà thuận gì với Cẩm Y Vệ. Nghĩ đến chuyện Trịnh Huyện lệnh định dẫm đạp lên xác hắn để lập công, lòng hắn bỗng tức sôi máu, tuôn một tràng: “Ta vốn là một đội trưởng dưới trướng Ngô Tướng quân, tên gọi Lý Cường. Khi Ngô Tướng quân tử trận, ta dẫn theo một số thuộc hạ may mắn thoát thân, chạy đến huyện Lăng...”
Đại Đương gia nói đầy căm phẫn, mọi người yên lặng lắng nghe, chỉ có Lục Đương gia vẻ mặt khác thường.
Điều này không đúng a... Hai vị công tử, à không, hai vị đại nhân rõ ràng quan hệ rất tốt, và chỉ sau khi bắt được bọn họ mới nghe về Đại Đương gia. Sau khi vào thành, hai vị đại nhân cũng chẳng qua lại gì với quan phủ, chỉ sáng nay mới để lại hai thuộc hạ áp giải Tiểu Bát đến nha môn.
Ánh mắt Lục Đương gia loé lên, nảy ra một dự đoán: Đại Đương gia có lẽ đã bị những người này lừa gạt chăng?
Đáng tiếc, miệng hắn bị bịt, chẳng thể nói được gì. Nghĩ đến đây, Lục Đương gia bất lực, tay không nhúc nhích, miệng chẳng thể lên tiếng, đành trợn mắt.
Hắn vì sao phải nhắc nhở chứ? Đại Đương gia bọn họ g.i.ế.t huynh đệ của hắn, cướp đi sơn trại của hắn. Nếu thật sự có thể giúp huynh đệ Ô Vân Trại ăn no mặc ấm thì không sao, nhưng kết quả lại là rước Cẩm Y Vệ đến.
Thế này là muốn tận diệt cả Ô Vân Trại a, đúng là đồ xui xẻo!
Đại Đương gia nói xong, Tân Diệu cũng viết xong, đưa bút cho Bình An, khẽ cảm ơn Thiên Phong đang cúi người làm bàn kê giấy:
“Ngươi có biết chữ không?”
Nghe câu hỏi của Tân Diệu, Đại Đương gia lạnh lùng đáp: “Đương nhiên.”
“Vậy ngươi nhìn xem có chỗ nào sai sót không.”
Đại Đương gia nhìn tờ giấy còn vết mực chưa khô, gật đầu: “Không có sai.”
“Vậy thì ký tên, đóng dấu đi.”
Vừa nghe đến ký tên đóng dấu, Đại Đương gia cảnh giác hẳn lên, muốn cự tuyệt.
Tân Diệu mỉm cười:
"Ngươi phạm phải những việc này, chẳng lẽ còn nghĩ mình có thể thoát được sao? Là chịu cực hình trong tay Cẩm Y Vệ, hay là do bản quan dâng tấu để Tam Pháp Ty định đoạt, ta tin ngươi tự có phán đoán."
Đối với bách quan và công khanh, phạm tội rồi bị Tam Pháp Ty xét xử nghiêm minh thì cũng không quá đáng sợ, cùng lắm là mất đầu. Nhưng nếu rơi vào tay Cẩm Y Vệ thì chẳng khác nào vào luyện ngục.
"Những lời khai này cũng là bằng chứng sau này bản quan sẽ dùng để tấu trình tội trạng của Huyện lệnh huyện Lăng. Tất nhiên, cũng có thể như Hạ đại nhân nhận định, Trịnh Huyện lệnh dùng thân mình làm mồi nhử, không những vô tội mà còn lập công lớn."
"Ta ký!"
Đại Đương gia mặt không biểu cảm, ký tên và đóng dấu vào bản cung khai. Nhìn thấy hắn làm xong, Tân Diệu khẽ thở phào, quay sang Hạ Thanh Tiêu nói:
"Hạ đại nhân, có thể nói chuyện riêng với ta một chút không?"
Hạ Thanh Tiêu mỉm cười trong ánh mắt:
"Được."
Để lại những người khác canh giữ vài tên sơn tặc sống sót, Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu đi đến dưới một gốc cây cách đó không xa.
"Giả Ngự sử quả là thông minh xuất chúng, Hạ mỗ bội phục."
"Đều nhờ Hạ đại nhân phối hợp ăn ý."
Hai người nhìn nhau cười, rồi chuyển sang vấn đề chính.
"Chuyến này chúng ta mang theo không nhiều nhân thủ, vốn định giao cho quan phủ địa phương xử lý, đồng thời khẩn cấp báo về kinh. Nhưng nay phát hiện sơn tặc là tàn quân phản loạn, lại còn cấu kết với Huyện lệnh địa phương, e rằng phải sắp xếp lại."
"Hạ đại nhân có dự tính gì?"
"Cách huyện Lăng không xa có Ninh Sơn Vệ đóng quân. Lần xuất hành này, Hoàng thượng giao cho ta binh phù điều động các Vệ địa phương. Ta định điều động Ninh Sơn Vệ đến bắt Huyện lệnh huyện Lăng, đồng thời tiêu diệt sơn tặc."
Kế hoạch của Hạ Thanh Tiêu rất thỏa đáng, nhưng Tân Diệu lại đề xuất một điểm:
"Ninh Sơn Vệ bên đó gặp nạn lũ lụt, đến hỗ trợ e rằng cần không ít thời gian. Ta có một kế hoạch, chỉ dựa vào chúng ta cũng có thể..."
Nghe xong lời Tân Diệu, trong mắt Hạ Thanh Tiêu ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Kế hoạch của nàng rất táo bạo, nhưng khả năng thực hiện lại cực cao. Nếu không phải vì phải bảo vệ nàng trên đường Nam hạ, hắn cũng sẽ chọn cách này đầu tiên.
"Hạ đại nhân thấy thế nào?"
Nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của nàng, Hạ Thanh Tiêu không khỏi gật đầu. Đến khi nàng nở nụ cười thì hắn lại có chút do dự:
"Kế hoạch tuy khả thi, nhưng vẫn có phần mạo hiểm."
Tân Diệu thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
"Hạ đại nhân, ta biết nhiệm vụ của ngài là bảo vệ sự an toàn của ta. Nhưng ta không phải là đồ sứ dễ vỡ, càng không muốn làm đồ sứ dễ vỡ. Sống ở đời nào có chuyện vẹn toàn mọi bề, uống nước cũng có thể nghẹn chết. Nếu vì một chút nguy cơ nhỏ mà lùi bước thì chẳng phải quá vô vị sao."
Nhìn vẻ nghiêm túc của nàng, Hạ Thanh Tiêu lặng lẽ bị thuyết phục.
Cô nương mà hắn quen biết vẫn luôn như thế. Bảo vệ nàng là việc của hắn, chứ không phải nhân danh bảo vệ để nàng không thể làm chính mình.
"Chuyến Nam hạ lần này đưa linh cữu tiên mẫu về kinh, bao nhiêu đường xá, bao nhiêu con người, vậy mà chúng ta lại gặp được đoàn thương nhân kia, phát giác ra hành vi cấu kết quan lại với sơn tặc. Có lẽ đây là ý trời. Ta làm những việc này vừa để cứu khổ bá tánh chịu nạn sơn tặc, vừa là tích phúc cho tiên mẫu. Hạ đại nhân, ngài hãy đồng ý đi." Tân Diệu hiểu rằng kế hoạch này không thể thực hiện nếu chỉ dựa vào nàng và hai thị vệ cận thân, đến cuối lời giọng nàng đã dịu xuống.
Hạ Thanh Tiêu, vốn đã âm thầm đồng ý trong lòng, nghe nàng nói thì tim khẽ rung động, vội gật đầu.
Tân Diệu khẽ cong môi:
"Đa tạ Hạ đại nhân."
Trở về, Hạ Thanh Tiêu lập tức ra lệnh:
"Thay lại trang phục Cẩm Y Vệ, quay về huyện Lăng."
Trong hành lý của Cẩm Y Vệ đi theo đều có sẵn y phục thị vệ, vốn chuẩn bị để mặc khi hội ngộ đội hộ tống linh cữu tiên hoàng hậu. Nghe lệnh của Hạ Thanh Tiêu, mọi người nhanh chóng thay trang phục, người nào người nấy uy phong lẫm liệt, tuy số lượng không đông nhưng khí thế hoàn toàn khác biệt.
Phía Đại Đương gia, tính cả hắn thì còn ba người sống sót, thêm Lục Đương gia là bốn người. Tất cả đều bị trói chặt, bịt miệng, mỗi người một tên Cẩm Y Vệ áp giải, sẵn sàng xuất phát.
Tân Diệu liếc nhìn t.h.i t.h.ể sơn tặc bị kéo vào rừng, đề nghị:
"Mang cả đám xác này theo, để quan dân huyện Lăng tận mắt chứng kiến."
Không lâu sau, Thiên Phong mang bút và giấy đến, đứng bên cạnh Tân Diệu.
Phát hiện đám sơn tặc cấu kết với Huyện lệnh là chuyện xảy ra bất ngờ, Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu còn chưa kịp bàn bạc nên xử trí ra sao, nhưng việc đại Đương gia tự nhận tội lại khiến nàng lập tức nghĩ ra cách đối phó.
“Ta là Ngự sử tuỳ hành giám sát vụ án của Cẩm Y Vệ, đối với lời tự xưng đồng lòng với sói hùm để quét sạch sơn tặc của Huyện lệnh huyện Lăng, ta vô cùng nghi ngờ. Ngươi hãy kể rõ xem các ngươi làm sao mà liên kết được với nhau.” Tân Diệu nói, liếc nhìn Hạ Thanh Tiêu.
Hạ Thanh Tiêu cau mày: “Giả Ngự sử, ngay từ đầu, Trịnh Huyện lệnh đã lập tức báo cáo tình hình sơn tặc với chúng ta, còn đưa ra bằng chứng các khoản gửi và nhận giữa y với bọn chúng. Ta thấy y không có vấn đề gì.”
Quân đội Đại Hạ cường mãnh, phản loạn là đường cùng không thể có lối thoát. Huyện lệnh huyện Lăng Trịnh Minh cấu kết với sơn tặc hiển nhiên không phải để lập thế tự trị, mà là để tham lam tài vật. Đại Đương gia nhất định đã cho Trịnh Minh không ít lợi ích, nói ra chắc chắn không có sơ hở gì.
Quả nhiên, nghe thế, đại Đương gia cười lạnh: “Các ngươi tưởng y là quan tốt à? Chẳng qua chỉ cần đút ít bạc là y nhắm mắt làm ngơ cho bọn ta g.i.ế.t người cướp của. Giờ thì Cẩm Y Vệ đến, y sợ chuyện nhận hối lộ lộ ra, lại lo mang tội câu kết với phản tướng, nên mới vội vàng đóng vai người tốt.”
“Nếu đã vậy, ngươi hãy kể lại thật rõ ràng. Giả mỗ được Hoàng Thượng đặc biệt giao phó làm Ngự sử tuỳ hành. Dù Cẩm Y Vệ uy phong thế nào, Giả mỗ cũng có nguyên tắc của mình.” Tân Diệu hơi thẳng lưng, toát ra vài phần ngạo nghễ.
Đại Đương gia phát hiện vị Giả Ngự Sử này không hoà thuận gì với Cẩm Y Vệ. Nghĩ đến chuyện Trịnh Huyện lệnh định dẫm đạp lên xác hắn để lập công, lòng hắn bỗng tức sôi máu, tuôn một tràng: “Ta vốn là một đội trưởng dưới trướng Ngô Tướng quân, tên gọi Lý Cường. Khi Ngô Tướng quân tử trận, ta dẫn theo một số thuộc hạ may mắn thoát thân, chạy đến huyện Lăng...”
Đại Đương gia nói đầy căm phẫn, mọi người yên lặng lắng nghe, chỉ có Lục Đương gia vẻ mặt khác thường.
Điều này không đúng a... Hai vị công tử, à không, hai vị đại nhân rõ ràng quan hệ rất tốt, và chỉ sau khi bắt được bọn họ mới nghe về Đại Đương gia. Sau khi vào thành, hai vị đại nhân cũng chẳng qua lại gì với quan phủ, chỉ sáng nay mới để lại hai thuộc hạ áp giải Tiểu Bát đến nha môn.
Ánh mắt Lục Đương gia loé lên, nảy ra một dự đoán: Đại Đương gia có lẽ đã bị những người này lừa gạt chăng?
Đáng tiếc, miệng hắn bị bịt, chẳng thể nói được gì. Nghĩ đến đây, Lục Đương gia bất lực, tay không nhúc nhích, miệng chẳng thể lên tiếng, đành trợn mắt.
Hắn vì sao phải nhắc nhở chứ? Đại Đương gia bọn họ g.i.ế.t huynh đệ của hắn, cướp đi sơn trại của hắn. Nếu thật sự có thể giúp huynh đệ Ô Vân Trại ăn no mặc ấm thì không sao, nhưng kết quả lại là rước Cẩm Y Vệ đến.
Thế này là muốn tận diệt cả Ô Vân Trại a, đúng là đồ xui xẻo!
Đại Đương gia nói xong, Tân Diệu cũng viết xong, đưa bút cho Bình An, khẽ cảm ơn Thiên Phong đang cúi người làm bàn kê giấy:
“Ngươi có biết chữ không?”
Nghe câu hỏi của Tân Diệu, Đại Đương gia lạnh lùng đáp: “Đương nhiên.”
“Vậy ngươi nhìn xem có chỗ nào sai sót không.”
Đại Đương gia nhìn tờ giấy còn vết mực chưa khô, gật đầu: “Không có sai.”
“Vậy thì ký tên, đóng dấu đi.”
Vừa nghe đến ký tên đóng dấu, Đại Đương gia cảnh giác hẳn lên, muốn cự tuyệt.
Tân Diệu mỉm cười:
"Ngươi phạm phải những việc này, chẳng lẽ còn nghĩ mình có thể thoát được sao? Là chịu cực hình trong tay Cẩm Y Vệ, hay là do bản quan dâng tấu để Tam Pháp Ty định đoạt, ta tin ngươi tự có phán đoán."
Đối với bách quan và công khanh, phạm tội rồi bị Tam Pháp Ty xét xử nghiêm minh thì cũng không quá đáng sợ, cùng lắm là mất đầu. Nhưng nếu rơi vào tay Cẩm Y Vệ thì chẳng khác nào vào luyện ngục.
"Những lời khai này cũng là bằng chứng sau này bản quan sẽ dùng để tấu trình tội trạng của Huyện lệnh huyện Lăng. Tất nhiên, cũng có thể như Hạ đại nhân nhận định, Trịnh Huyện lệnh dùng thân mình làm mồi nhử, không những vô tội mà còn lập công lớn."
"Ta ký!"
Đại Đương gia mặt không biểu cảm, ký tên và đóng dấu vào bản cung khai. Nhìn thấy hắn làm xong, Tân Diệu khẽ thở phào, quay sang Hạ Thanh Tiêu nói:
"Hạ đại nhân, có thể nói chuyện riêng với ta một chút không?"
Hạ Thanh Tiêu mỉm cười trong ánh mắt:
"Được."
Để lại những người khác canh giữ vài tên sơn tặc sống sót, Tân Diệu và Hạ Thanh Tiêu đi đến dưới một gốc cây cách đó không xa.
"Giả Ngự sử quả là thông minh xuất chúng, Hạ mỗ bội phục."
"Đều nhờ Hạ đại nhân phối hợp ăn ý."
Hai người nhìn nhau cười, rồi chuyển sang vấn đề chính.
"Chuyến này chúng ta mang theo không nhiều nhân thủ, vốn định giao cho quan phủ địa phương xử lý, đồng thời khẩn cấp báo về kinh. Nhưng nay phát hiện sơn tặc là tàn quân phản loạn, lại còn cấu kết với Huyện lệnh địa phương, e rằng phải sắp xếp lại."
"Hạ đại nhân có dự tính gì?"
"Cách huyện Lăng không xa có Ninh Sơn Vệ đóng quân. Lần xuất hành này, Hoàng thượng giao cho ta binh phù điều động các Vệ địa phương. Ta định điều động Ninh Sơn Vệ đến bắt Huyện lệnh huyện Lăng, đồng thời tiêu diệt sơn tặc."
Kế hoạch của Hạ Thanh Tiêu rất thỏa đáng, nhưng Tân Diệu lại đề xuất một điểm:
"Ninh Sơn Vệ bên đó gặp nạn lũ lụt, đến hỗ trợ e rằng cần không ít thời gian. Ta có một kế hoạch, chỉ dựa vào chúng ta cũng có thể..."
Nghe xong lời Tân Diệu, trong mắt Hạ Thanh Tiêu ánh lên vẻ ngạc nhiên.
Kế hoạch của nàng rất táo bạo, nhưng khả năng thực hiện lại cực cao. Nếu không phải vì phải bảo vệ nàng trên đường Nam hạ, hắn cũng sẽ chọn cách này đầu tiên.
"Hạ đại nhân thấy thế nào?"
Nhìn ánh mắt đầy kỳ vọng của nàng, Hạ Thanh Tiêu không khỏi gật đầu. Đến khi nàng nở nụ cười thì hắn lại có chút do dự:
"Kế hoạch tuy khả thi, nhưng vẫn có phần mạo hiểm."
Tân Diệu thu lại nụ cười, nghiêm túc nói:
"Hạ đại nhân, ta biết nhiệm vụ của ngài là bảo vệ sự an toàn của ta. Nhưng ta không phải là đồ sứ dễ vỡ, càng không muốn làm đồ sứ dễ vỡ. Sống ở đời nào có chuyện vẹn toàn mọi bề, uống nước cũng có thể nghẹn chết. Nếu vì một chút nguy cơ nhỏ mà lùi bước thì chẳng phải quá vô vị sao."
Nhìn vẻ nghiêm túc của nàng, Hạ Thanh Tiêu lặng lẽ bị thuyết phục.
Cô nương mà hắn quen biết vẫn luôn như thế. Bảo vệ nàng là việc của hắn, chứ không phải nhân danh bảo vệ để nàng không thể làm chính mình.
"Chuyến Nam hạ lần này đưa linh cữu tiên mẫu về kinh, bao nhiêu đường xá, bao nhiêu con người, vậy mà chúng ta lại gặp được đoàn thương nhân kia, phát giác ra hành vi cấu kết quan lại với sơn tặc. Có lẽ đây là ý trời. Ta làm những việc này vừa để cứu khổ bá tánh chịu nạn sơn tặc, vừa là tích phúc cho tiên mẫu. Hạ đại nhân, ngài hãy đồng ý đi." Tân Diệu hiểu rằng kế hoạch này không thể thực hiện nếu chỉ dựa vào nàng và hai thị vệ cận thân, đến cuối lời giọng nàng đã dịu xuống.
Hạ Thanh Tiêu, vốn đã âm thầm đồng ý trong lòng, nghe nàng nói thì tim khẽ rung động, vội gật đầu.
Tân Diệu khẽ cong môi:
"Đa tạ Hạ đại nhân."
Trở về, Hạ Thanh Tiêu lập tức ra lệnh:
"Thay lại trang phục Cẩm Y Vệ, quay về huyện Lăng."
Trong hành lý của Cẩm Y Vệ đi theo đều có sẵn y phục thị vệ, vốn chuẩn bị để mặc khi hội ngộ đội hộ tống linh cữu tiên hoàng hậu. Nghe lệnh của Hạ Thanh Tiêu, mọi người nhanh chóng thay trang phục, người nào người nấy uy phong lẫm liệt, tuy số lượng không đông nhưng khí thế hoàn toàn khác biệt.
Phía Đại Đương gia, tính cả hắn thì còn ba người sống sót, thêm Lục Đương gia là bốn người. Tất cả đều bị trói chặt, bịt miệng, mỗi người một tên Cẩm Y Vệ áp giải, sẵn sàng xuất phát.
Tân Diệu liếc nhìn t.h.i t.h.ể sơn tặc bị kéo vào rừng, đề nghị:
"Mang cả đám xác này theo, để quan dân huyện Lăng tận mắt chứng kiến."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.