Chương 272: Mưa.
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
15/12/2024
Hắn khẽ động môi, muốn gọi một tiếng “Tân cô nương”, nhưng lời này lại bị nghẹn nơi cuống họng.
Hắn nghe rõ tiếng tim mình đập như sấm, cảm nhận gò má nóng bừng. Tựa hồ chỉ cần gọi ra thành tiếng, chính là đã hứa hẹn điều gì.
Nhưng hắn không dám hứa.
Từ khi Hoàng thượng bổ nhiệm hắn vào chức Trấn phủ sứ của Cẩm Y Vệ, hắn đã không nghĩ rằng mình sẽ có một kết cục tốt đẹp. Nhìn lại sử sách, những cô thần bị mang tiếng xấu hầu như chẳng ai có cái kết toàn vẹn.
Nhưng hắn vẫn thấy mình may mắn, vì đã gặp được một cô nương khiến lòng hắn xao xuyến. Điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng để nàng bước đi trên con đường phía trước ít gập ghềnh hơn.
“Xin lỗi, vừa rồi ta lỡ lời.”
Câu nói của Tân Diệu vừa thốt ra cũng là hành động bất giác, ngay sau đó nàng nhận ra bản thân thật không thỏa đáng. Khoác trên mình nam trang, nàng luôn phải cẩn trọng từng chút một.
“Nếu Hạ đại nhân có tiến triển gì mới, phiền hãy báo cho ta.”
Tân Diệu hiểu rõ, Hạ Thanh Tiêu đã giúp nàng rất nhiều trong việc báo thù cho mẫu thân. Nàng không tự lừa dối bản thân mà giả vờ không hay biết. Món nợ ân tình này, nàng sẽ khắc sâu trong lòng.
“Được.” Hạ Thanh Tiêu không chần chừ đáp lời. Thấy sắc mặt Tân Diệu vẫn ổn, hắn lại nhắc đến chuyện khác: “Phía Nam vừa truyền tin, vì mưa lớn liên tục, đoàn hộ tống linh cữu Hoàng hậu nương nương vào kinh đã tạm dừng ở Vân Hồ…”
Vân Hồ, nằm giữa kinh thành và Uyển Dương, nổi danh nhiều hồ nước. Tân Diệu từng du ngoạn ở Vân Hồ, đối với nàng nơi đó không hề xa lạ.
Mẫu thân đã đến Vân Hồ rồi.
Nghe được tin này, lòng Tân Diệu khẽ chấn động, nảy sinh một ý nghĩ.
Theo tin tức từ Hạ đại nhân, cái c.h.ế.t của mẫu thân nàng nhất định có kẻ chủ mưu đứng sau, đây chính là hung thủ nàng tuyệt đối không thể buông tha. Nhưng nếu xét kỹ căn nguyên, rất có thể là do xung đột về quan điểm chính trị với một thế lực nào đó. Đây là một thế lực hùng mạnh, tập hợp nhiều người có cùng tư tưởng. Việc trừng trị một cá nhân chẳng là gì đối với tập thể ấy. Nếu những điều mẫu thân nàng từng nghĩ có thể thực hiện được, giúp bách tính thoát khỏi khổ dịch, có được cuộc sống an cư, thì đó mới là cú đả kích lớn nhất đối với thế lực này.
Mà để đạt được mục tiêu ấy, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu đã vậy, nàng có thể tạm gác lại, tự mình đi đón mẫu thân vào kinh.
Ý niệm vừa xuất hiện, mong muốn gặp lại mẫu thân càng trở nên mãnh liệt.
“Hạ đại nhân hôm nay bắt nhiều người như vậy, liệu có gặp rắc rối gì không?” Sau khi bàn xong chính sự, Tân Diệu bắt đầu lo lắng cho người trước mặt.
Hạ Thanh Tiêu khẽ cười: “Một vài rắc rối nhỏ thôi, không cần lo.”
Hoàng thượng vẫn còn muốn dùng hắn, những việc hắn làm vẫn hợp ý Hoàng thượng, vậy thì dù có rắc rối lớn đến đâu cũng không tính là rắc rối.
Làm một cô thần mang tiếng xấu, tự nhiên cũng có vài điều tiện lợi.
“Vậy thì tốt.” Tân Diệu không hỏi thêm nữa.
Sau khi chia tay Hạ Thanh Tiêu, Tân Diệu thong thả đi bộ về chỗ ở. Đang trên đường, nàng chạm mặt một cỗ xe ngựa, trên đèn lồng treo cạnh xe viết một chữ “Chương”.
“Dừng lại!” Một tiếng quát vang lên từ trong xe. Khi xe dừng hẳn, một thiếu niên nhảy xuống.
Quản sự đi bên cạnh xe vội bước tới: “Công tử, mau về thôi, đại nhân còn đang chờ ngài ở nhà đấy.”
Chương Húc đẩy quản sự ra, chặn trước mặt Tân Diệu, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Chương công tử đã ra khỏi đại lao rồi.” Tân Diệu nhàn nhạt lên tiếng.
Quản sự đứng bên cau mày.
Thiếu niên này sao cứ thích nói những điều không nên nói?
Quả nhiên, sắc mặt Chương Húc càng tệ hơn: “Ý ngươi là gì? Cảm thấy ta ra ngoài quá nhanh sao?”
“Đúng là có hơi bất ngờ. Còn những người khác đã ra chưa?”
“Những người khác à?” Chương Húc nghẹn lời, bật ra một câu trách móc: “Chúng ta bị bắt chẳng phải tại ngươi sao!”
Nghe Chương Húc nói vậy, quản sự lập tức nhận ra thiếu niên trước mặt là ai, thầm kêu không ổn, vội giữ c.h.ặ.t tay Chương Húc, khẽ nhắc nhở: “Công tử, nếu ngài lại gây chuyện nữa, đại nhân sẽ càng nổi giận đó…”
Chương Húc lập tức xìu xuống, lườm Tân Diệu một cái đầy căm tức: “Ngươi chờ đó!”
Tân Diệu đứng nguyên tại chỗ, dõi theo bóng Chương Húc bị kéo lên xe ngựa, đi xa dần, mãi một lúc sau nàng mới tiếp tục bước về phía trước.
Ngày hôm sau, khi bước chân vào Hàn Lâm Viện, ánh mắt mọi người trên đường nhìn nàng lại thay đổi. Nếu lúc đầu họ vừa muốn gần gũi lại vừa dè chừng, sau tin đồn mạo danh thì là khinh miệt, giờ đây cảm xúc rõ ràng nhất trong mắt họ lại là sợ hãi.
Điều này đương nhiên không thoát khỏi liên quan tới chuyện Cẩm Y Vệ hôm qua bắt người ầm ĩ.
Tân Diệu lặng lẽ bước vào Đãi chiếu sảnh, mọi người ở đó vừa nhìn thấy nàng đã lập tức rụt ánh mắt lại.
Họa Đãi chiếu ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn chủ động bước tới trước mặt Tân Diệu, đặt xuống một vật.
Đó là một miếng bánh ngọt.
“Ta mua thừa vài miếng, mời Tân Đãi chiếu nếm thử…”
Đối với nhà thường dân, đường là một thứ rất quý giá. Tân Diệu đi khắp nơi trải nghiệm sự khó khăn trong cuộc sống của dân chúng nên hiểu rõ miếng bánh ngọt này mang theo tấm lòng chân thành ra sao.
Nàng lập tức đứng dậy, chắp tay cảm tạ Họa Đãi chiếu: “Đa tạ Họa Đãi chiếu, vừa lúc ta chưa dùng điểm tâm.”
Thấy Tân Diệu không chê, Họa Đãi chiếu âm thầm thở phào, bước chân nhẹ nhõm quay về chỗ ngồi.
Đến chiều, khi Tân Diệu được truyền triệu vào cung, Từ Đãi chiếu cuối cùng có dịp trêu ghẹo: “Họa huynh, bánh ngọt đâu rồi?”
“Bánh ngọt gì chứ?” Họa Đãi chiếu giả bộ hồ đồ.
Từ Đãi chiếu chìa tay ra: “Chẳng phải miếng bánh ngọt huynh mua thừa đấy ư?”
Mấy người bọn họ ai cũng nghèo hơn ai, mà Họa Đãi chiếu lại là nghèo nhất vì phải lo tiền ăn học cho con, thế mà dám tặng Tân Đãi chiếu bánh ngọt!
“Ta sợ Tân Đãi chiếu ngại nhận thôi mà.” Họa Đãi chiếu ho nhẹ một tiếng, “Tránh ra, huynh chắn ánh sáng ta vẽ rồi.”
---
Trong cung Càn Thanh, Hưng Nguyên Đế thấy sắc mặt Tân Diệu còn tốt, lúc này mới yên tâm.
“Những lời đồn bên ngoài trẫm đã nghe cả, con đừng để bụng. Nếu có kẻ nào ăn nói hồ đồ trước mặt, cứ mắng lại cho trẫm!”
Ông vốn muốn tìm cơ hội thích hợp để chính thức xác nhận thân phận hoàng tử của Mộc nhi, thế nhưng lại để bọn vô tri này được dịp làm càn ngay trước mặt Mộc nhi. Xem ra không thể trì hoãn được nữa.
Nhưng Hưng Nguyên Đế cũng hiểu rõ, dù có sốt ruột thế nào đi nữa, việc này nhất định phải chờ linh cữu của Hoàng hậu vào kinh thành rồi mới bàn tính.
Nghĩ đến đó, lòng ông có chút nặng nề.
Tin tức linh cữu Tân Hoàng hậu vì mưa lớn mà buộc phải dừng ở Vân Hồ ông cũng đã nhận được. Đành thừa nhận rằng, trước thiên uy của đất trời, ngay cả bậc quân vương cũng vô phương xoay chuyển.
Chẳng những ở Vân Hồ, mấy ngày qua còn có không ít tấu báo về những nơi lũ lụt dâng cao.
Những việc phiền lòng này, Hưng Nguyên Đế không hề để lộ ra chút nào trước mặt Tân Diệu, chỉ hỏi nàng về tình hình hòa đồng với đồng nghiệp.
Nghe những tin đồn đó, đồng nghiệp hẳn không xa lánh Mộc nhi chứ?
“Các đồng sự ở Tây sảnh đều rất tốt.” Nghĩ đến miếng bánh ngọt kia, khóe môi Tân Diệu không khỏi cong lên, “Sáng nay Họa Đãi chiếu còn tặng con bánh ngọt ăn nữa.”
“Họa Đãi chiếu?” Hưng Nguyên Đế nghĩ một hồi cũng chẳng nhớ ra là ai, bèn liếc nhìn Tôn Nham.
Từ lúc Tân Diệu vào Hàn Lâm Viện, Tôn Nham đã thu thập thông tin về những người ở đó, lúc này liền phát huy tác dụng: “Bẩm bệ hạ, Họa Đãi chiếu tên gọi Hoa An Phúc, giỏi vẽ chân dung…”
“Ồ, giỏi vẽ chân dung ư? Đợi ngày nào trẫm bớt bận, ngươi sắp xếp cho Họa Đãi chiếu vào cung, vẽ cho trẫm một bức tiểu họa.”
Tôn Nham lập tức đáp lời, đồng thời len lén liếc Tân Diệu một cái.
Hoàng thượng nào phải muốn vẽ tiểu họa, rõ ràng là muốn nâng cao mặt mũi cho Tân Đãi chiếu!
Lúc này lại có tấu báo đưa tin về tình hình nguy cấp tại một địa phương do mưa lớn liên tiếp.
Mỗi khi xảy ra hiểm họa, làm thế nào để cứu trợ, làm thế nào để xử lý hậu quả đều cần các bộ bàn bạc. Những lần trước gặp tình huống như vậy, Hưng Nguyên Đế đều lệnh cho nội thị đưa Tân Diệu xuất cung. Nhưng hôm nay, vừa định mở miệng lại đổi ý.
“Tân Đãi chiếu ở lại nghe thử một chút đi.”
Hắn nghe rõ tiếng tim mình đập như sấm, cảm nhận gò má nóng bừng. Tựa hồ chỉ cần gọi ra thành tiếng, chính là đã hứa hẹn điều gì.
Nhưng hắn không dám hứa.
Từ khi Hoàng thượng bổ nhiệm hắn vào chức Trấn phủ sứ của Cẩm Y Vệ, hắn đã không nghĩ rằng mình sẽ có một kết cục tốt đẹp. Nhìn lại sử sách, những cô thần bị mang tiếng xấu hầu như chẳng ai có cái kết toàn vẹn.
Nhưng hắn vẫn thấy mình may mắn, vì đã gặp được một cô nương khiến lòng hắn xao xuyến. Điều duy nhất hắn có thể làm là cố gắng để nàng bước đi trên con đường phía trước ít gập ghềnh hơn.
“Xin lỗi, vừa rồi ta lỡ lời.”
Câu nói của Tân Diệu vừa thốt ra cũng là hành động bất giác, ngay sau đó nàng nhận ra bản thân thật không thỏa đáng. Khoác trên mình nam trang, nàng luôn phải cẩn trọng từng chút một.
“Nếu Hạ đại nhân có tiến triển gì mới, phiền hãy báo cho ta.”
Tân Diệu hiểu rõ, Hạ Thanh Tiêu đã giúp nàng rất nhiều trong việc báo thù cho mẫu thân. Nàng không tự lừa dối bản thân mà giả vờ không hay biết. Món nợ ân tình này, nàng sẽ khắc sâu trong lòng.
“Được.” Hạ Thanh Tiêu không chần chừ đáp lời. Thấy sắc mặt Tân Diệu vẫn ổn, hắn lại nhắc đến chuyện khác: “Phía Nam vừa truyền tin, vì mưa lớn liên tục, đoàn hộ tống linh cữu Hoàng hậu nương nương vào kinh đã tạm dừng ở Vân Hồ…”
Vân Hồ, nằm giữa kinh thành và Uyển Dương, nổi danh nhiều hồ nước. Tân Diệu từng du ngoạn ở Vân Hồ, đối với nàng nơi đó không hề xa lạ.
Mẫu thân đã đến Vân Hồ rồi.
Nghe được tin này, lòng Tân Diệu khẽ chấn động, nảy sinh một ý nghĩ.
Theo tin tức từ Hạ đại nhân, cái c.h.ế.t của mẫu thân nàng nhất định có kẻ chủ mưu đứng sau, đây chính là hung thủ nàng tuyệt đối không thể buông tha. Nhưng nếu xét kỹ căn nguyên, rất có thể là do xung đột về quan điểm chính trị với một thế lực nào đó. Đây là một thế lực hùng mạnh, tập hợp nhiều người có cùng tư tưởng. Việc trừng trị một cá nhân chẳng là gì đối với tập thể ấy. Nếu những điều mẫu thân nàng từng nghĩ có thể thực hiện được, giúp bách tính thoát khỏi khổ dịch, có được cuộc sống an cư, thì đó mới là cú đả kích lớn nhất đối với thế lực này.
Mà để đạt được mục tiêu ấy, tuyệt đối không phải chuyện một sớm một chiều. Nếu đã vậy, nàng có thể tạm gác lại, tự mình đi đón mẫu thân vào kinh.
Ý niệm vừa xuất hiện, mong muốn gặp lại mẫu thân càng trở nên mãnh liệt.
“Hạ đại nhân hôm nay bắt nhiều người như vậy, liệu có gặp rắc rối gì không?” Sau khi bàn xong chính sự, Tân Diệu bắt đầu lo lắng cho người trước mặt.
Hạ Thanh Tiêu khẽ cười: “Một vài rắc rối nhỏ thôi, không cần lo.”
Hoàng thượng vẫn còn muốn dùng hắn, những việc hắn làm vẫn hợp ý Hoàng thượng, vậy thì dù có rắc rối lớn đến đâu cũng không tính là rắc rối.
Làm một cô thần mang tiếng xấu, tự nhiên cũng có vài điều tiện lợi.
“Vậy thì tốt.” Tân Diệu không hỏi thêm nữa.
Sau khi chia tay Hạ Thanh Tiêu, Tân Diệu thong thả đi bộ về chỗ ở. Đang trên đường, nàng chạm mặt một cỗ xe ngựa, trên đèn lồng treo cạnh xe viết một chữ “Chương”.
“Dừng lại!” Một tiếng quát vang lên từ trong xe. Khi xe dừng hẳn, một thiếu niên nhảy xuống.
Quản sự đi bên cạnh xe vội bước tới: “Công tử, mau về thôi, đại nhân còn đang chờ ngài ở nhà đấy.”
Chương Húc đẩy quản sự ra, chặn trước mặt Tân Diệu, vẻ mặt đầy khó chịu.
“Chương công tử đã ra khỏi đại lao rồi.” Tân Diệu nhàn nhạt lên tiếng.
Quản sự đứng bên cau mày.
Thiếu niên này sao cứ thích nói những điều không nên nói?
Quả nhiên, sắc mặt Chương Húc càng tệ hơn: “Ý ngươi là gì? Cảm thấy ta ra ngoài quá nhanh sao?”
“Đúng là có hơi bất ngờ. Còn những người khác đã ra chưa?”
“Những người khác à?” Chương Húc nghẹn lời, bật ra một câu trách móc: “Chúng ta bị bắt chẳng phải tại ngươi sao!”
Nghe Chương Húc nói vậy, quản sự lập tức nhận ra thiếu niên trước mặt là ai, thầm kêu không ổn, vội giữ c.h.ặ.t tay Chương Húc, khẽ nhắc nhở: “Công tử, nếu ngài lại gây chuyện nữa, đại nhân sẽ càng nổi giận đó…”
Chương Húc lập tức xìu xuống, lườm Tân Diệu một cái đầy căm tức: “Ngươi chờ đó!”
Tân Diệu đứng nguyên tại chỗ, dõi theo bóng Chương Húc bị kéo lên xe ngựa, đi xa dần, mãi một lúc sau nàng mới tiếp tục bước về phía trước.
Ngày hôm sau, khi bước chân vào Hàn Lâm Viện, ánh mắt mọi người trên đường nhìn nàng lại thay đổi. Nếu lúc đầu họ vừa muốn gần gũi lại vừa dè chừng, sau tin đồn mạo danh thì là khinh miệt, giờ đây cảm xúc rõ ràng nhất trong mắt họ lại là sợ hãi.
Điều này đương nhiên không thoát khỏi liên quan tới chuyện Cẩm Y Vệ hôm qua bắt người ầm ĩ.
Tân Diệu lặng lẽ bước vào Đãi chiếu sảnh, mọi người ở đó vừa nhìn thấy nàng đã lập tức rụt ánh mắt lại.
Họa Đãi chiếu ngập ngừng hồi lâu, cuối cùng vẫn chủ động bước tới trước mặt Tân Diệu, đặt xuống một vật.
Đó là một miếng bánh ngọt.
“Ta mua thừa vài miếng, mời Tân Đãi chiếu nếm thử…”
Đối với nhà thường dân, đường là một thứ rất quý giá. Tân Diệu đi khắp nơi trải nghiệm sự khó khăn trong cuộc sống của dân chúng nên hiểu rõ miếng bánh ngọt này mang theo tấm lòng chân thành ra sao.
Nàng lập tức đứng dậy, chắp tay cảm tạ Họa Đãi chiếu: “Đa tạ Họa Đãi chiếu, vừa lúc ta chưa dùng điểm tâm.”
Thấy Tân Diệu không chê, Họa Đãi chiếu âm thầm thở phào, bước chân nhẹ nhõm quay về chỗ ngồi.
Đến chiều, khi Tân Diệu được truyền triệu vào cung, Từ Đãi chiếu cuối cùng có dịp trêu ghẹo: “Họa huynh, bánh ngọt đâu rồi?”
“Bánh ngọt gì chứ?” Họa Đãi chiếu giả bộ hồ đồ.
Từ Đãi chiếu chìa tay ra: “Chẳng phải miếng bánh ngọt huynh mua thừa đấy ư?”
Mấy người bọn họ ai cũng nghèo hơn ai, mà Họa Đãi chiếu lại là nghèo nhất vì phải lo tiền ăn học cho con, thế mà dám tặng Tân Đãi chiếu bánh ngọt!
“Ta sợ Tân Đãi chiếu ngại nhận thôi mà.” Họa Đãi chiếu ho nhẹ một tiếng, “Tránh ra, huynh chắn ánh sáng ta vẽ rồi.”
---
Trong cung Càn Thanh, Hưng Nguyên Đế thấy sắc mặt Tân Diệu còn tốt, lúc này mới yên tâm.
“Những lời đồn bên ngoài trẫm đã nghe cả, con đừng để bụng. Nếu có kẻ nào ăn nói hồ đồ trước mặt, cứ mắng lại cho trẫm!”
Ông vốn muốn tìm cơ hội thích hợp để chính thức xác nhận thân phận hoàng tử của Mộc nhi, thế nhưng lại để bọn vô tri này được dịp làm càn ngay trước mặt Mộc nhi. Xem ra không thể trì hoãn được nữa.
Nhưng Hưng Nguyên Đế cũng hiểu rõ, dù có sốt ruột thế nào đi nữa, việc này nhất định phải chờ linh cữu của Hoàng hậu vào kinh thành rồi mới bàn tính.
Nghĩ đến đó, lòng ông có chút nặng nề.
Tin tức linh cữu Tân Hoàng hậu vì mưa lớn mà buộc phải dừng ở Vân Hồ ông cũng đã nhận được. Đành thừa nhận rằng, trước thiên uy của đất trời, ngay cả bậc quân vương cũng vô phương xoay chuyển.
Chẳng những ở Vân Hồ, mấy ngày qua còn có không ít tấu báo về những nơi lũ lụt dâng cao.
Những việc phiền lòng này, Hưng Nguyên Đế không hề để lộ ra chút nào trước mặt Tân Diệu, chỉ hỏi nàng về tình hình hòa đồng với đồng nghiệp.
Nghe những tin đồn đó, đồng nghiệp hẳn không xa lánh Mộc nhi chứ?
“Các đồng sự ở Tây sảnh đều rất tốt.” Nghĩ đến miếng bánh ngọt kia, khóe môi Tân Diệu không khỏi cong lên, “Sáng nay Họa Đãi chiếu còn tặng con bánh ngọt ăn nữa.”
“Họa Đãi chiếu?” Hưng Nguyên Đế nghĩ một hồi cũng chẳng nhớ ra là ai, bèn liếc nhìn Tôn Nham.
Từ lúc Tân Diệu vào Hàn Lâm Viện, Tôn Nham đã thu thập thông tin về những người ở đó, lúc này liền phát huy tác dụng: “Bẩm bệ hạ, Họa Đãi chiếu tên gọi Hoa An Phúc, giỏi vẽ chân dung…”
“Ồ, giỏi vẽ chân dung ư? Đợi ngày nào trẫm bớt bận, ngươi sắp xếp cho Họa Đãi chiếu vào cung, vẽ cho trẫm một bức tiểu họa.”
Tôn Nham lập tức đáp lời, đồng thời len lén liếc Tân Diệu một cái.
Hoàng thượng nào phải muốn vẽ tiểu họa, rõ ràng là muốn nâng cao mặt mũi cho Tân Đãi chiếu!
Lúc này lại có tấu báo đưa tin về tình hình nguy cấp tại một địa phương do mưa lớn liên tiếp.
Mỗi khi xảy ra hiểm họa, làm thế nào để cứu trợ, làm thế nào để xử lý hậu quả đều cần các bộ bàn bạc. Những lần trước gặp tình huống như vậy, Hưng Nguyên Đế đều lệnh cho nội thị đưa Tân Diệu xuất cung. Nhưng hôm nay, vừa định mở miệng lại đổi ý.
“Tân Đãi chiếu ở lại nghe thử một chút đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.