Chương 7: Nhũ mẫu.
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
30/10/2024
Tân Diệu nghe Đoạn Vân Lãng nói xong, mỉm cười hỏi: "Nhị biểu ca chỉ muốn nói bấy nhiêu thôi sao?"
"À, chỉ là tán gẫu một chút thôi. Biểu muội dưỡng bệnh cho tốt, vài hôm nữa ta sẽ lại ghé thăm." Đoạn Vân Lãng ậm ừ rồi vội bước đi.
Đoạn Vân Thần đứng chờ ở sân, thấy Đoạn Vân Lãng đi ra bèn thấp giọng nhắc nhở: "Nhị đệ, đệ cũng đã trưởng thành rồi, lui tới với biểu muội nên giữ chút chừng mực."
Đoạn Vân Lãng ngơ ngác: "Biểu muội gặp chuyện lớn như vậy, chúng ta đến thăm không phải là lẽ đương nhiên sao, có gì là không phải?"
"Không tiện lâu ở trong khuê phòng của biểu muội."
Đoạn Vân Lãng phản bác theo bản năng: "Ta thấy mỗi lần Trúc biểu tỷ tới ở, đại ca cũng đối đãi rất thân thiết mà?"
"Nhị đệ!"
Thấy Đoạn Vân Thần sa sầm mặt, Đoạn Vân Lãng vội đáp: "Đệ biết rồi, biết rồi, sau này đệ sẽ chú ý."
Đoạn Vân Lãng từ lâu rất kính nể người huynh trưởng giỏi giang này, nhưng lúc này trong lòng lại nảy sinh chút bất bình thay cho biểu muội.
Rõ ràng đại ca đối xử phân biệt giữa Thanh biểu muội và Trúc biểu tỷ. May mà Thanh biểu muội giờ đây đã mất trí nhớ, nghe những lời vừa rồi của hắn chắc cũng chẳng còn bận tâm đến đại ca nữa.
Trong phòng tại Vãn Thanh Cư, Tân Diệu bình thản hỏi Tiểu Liên: "Nhị công tử vừa nói gì, ngươi nghe rõ không?"
Tiểu Liên gật đầu, chần chừ không biết có nên vạch trần lời nói dối của nhị công tử hay không.
Tân Diệu ôm chiếc gối mềm, đầu ngón tay vuốt ve nhành hoa lan thêu trên mặt gối: "Tiểu Liên, phải chăng Khấu tiểu thư đã có tình cảm với đại công tử?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Tiểu Liên ngây người, quên mất phải trả lời.
Tân Diệu cũng không vội nghe đáp, tựa lưng vào gối.
"Không có chuyện đó đâu, cô nương xưa nay luôn nghe lời bậc trưởng bối..." Gặp phải ánh mắt đen thẳm của nàng, Tiểu Liên ngừng lại, ấp úng nói, "Cô nương vẫn đang giữ đạo hiếu với lão gia và phu nhân, làm gì có tâm tư ấy... Là sau khi lão phu nhân nói mới nảy sinh tình cảm với đại công tử..."
Tân Diệu từ lời nói ấp úng của Tiểu Liên cũng hiểu ra đôi phần.
Dù là khi nào Khấu Thanh Thanh bắt đầu yêu thích Đoạn Vân Thần, thì nàng và lão phu nhân đều tán thành hôn sự này, trong khi cả nhà đại phòng lại không muốn.
Tai họa đến với Khấu Thanh Thanh liệu là do hôn sự, hay do gia tài kếch sù, hoặc cả hai?
"Vậy ngoài những chuyện đó ra, Khấu tiểu thư không có gì đặc biệt với ai khác nữa phải không?"
"Thật sự không còn gì nữa." Tiểu Liên bối rối đáp.
"Tốt lắm, chuẩn bị việc chúng ta đã bàn từ trước đi."
Đêm xuống, Tân Diệu đột nhiên đau bụng không dứt, cố chịu đựng đến gần sáng thì lịm đi, bất tỉnh.
Cả Vãn Thanh Cư rối loạn, hai tiểu nha hoàn Giáng Sương và Hàn Tuyết sợ hãi khóc nức nở: "Tiểu Liên tỷ, bây giờ phải làm sao đây?"
"Hàn Tuyết, ngươi đến báo lão phu nhân..." Tiểu Liên nhíu mày, bèn nói, "Thôi, để ta đi, các ngươi ở lại chăm sóc cô nương!"
Trời chưa sáng hẳn, gió sớm lành lạnh phả lên mặt Tiểu Liên khi nàng chạy đi.
Viện của lão phu nhân tên là Như Ý Đường, cổng viện đã mở, các nha hoàn và bà tử bắt đầu công việc thường ngày. Tiểu Liên chạy vào, thở dốc: "Ta... ta muốn gặp lão phu nhân!"
"Tiểu Liên muội muội, muội làm sao vậy?" Một nha hoàn ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Liên nắm c.h.ặ.t tay nàng: "Tiểu thư của chúng ta bệnh rồi, ta phải gặp lão phu nhân!"
Nha hoàn thấy nét mặt hoảng loạn của Tiểu Liên, vội đi báo.
"Biểu tiểu thư bị bệnh sao?" Người có tuổi thường thức dậy sớm, lão phu nhân đã rửa mặt xong, đang cầm chén nước ấm uống từ tốn, nghe báo liền bảo cho Tiểu Liên vào gặp.
Tiểu Liên lập tức quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, mặt đầm đìa nước mắt: "Lão phu nhân, xin người cứu tiểu thư, tiểu thư sắp không ổn rồi..."
"Tiểu thư làm sao mà không ổn? Chẳng phải hôm qua vẫn còn khỏe mạnh sao?" Lão phu nhân hỏi dồn.
Tiểu Liên cúi gằm mặt: "Ban ngày tiểu thư vẫn ổn, đến nửa đêm đột nhiên đau bụng dữ dội, cố chịu đựng đến gần sáng thì ngất lịm đi..."
"Đồ khốn kiếp, nửa đêm đã đau bụng sao còn chờ đến bây giờ mới báo?" Lão phu nhân vừa dặn nha hoàn đi mời đại phu, vừa ra ngoài.
Tiểu Liên lập tức bám theo, vừa khóc vừa giải thích: "Tiểu thư ngăn không cho nô tỳ bẩm báo, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngài, đợi đến sáng mới nói."
Một đoàn người kéo nhau đến Vãn Thanh Cư, lão phu nhân trông thấy cháu gái mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
"Thanh Thanh..." Lão phu nhân gọi, nắm lấy tay Tân Diệu.
Bàn tay ấy lạnh ngắt, như có điều cảm nhận được, vô thức nắm lấy tay lão phu nhân, từ miệng thiếu nữ bất tỉnh bật ra tiếng gọi thì thầm: "Nhũ mẫu..."
Lão phu nhân nhất thời không nghe rõ: "Thanh Thanh, cháu nói gì?"
"Nhũ mẫu, nhũ mẫu..." Thiếu nữ vô thức gọi từng tiếng trong khi vẫn bất tỉnh.
Lão phu nhân nghiêm mặt nhìn Tiểu Liên.
Tiểu Liên lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư từ khi ngất đi luôn miệng gọi nhũ mẫu..."
Lão phu nhân nghe mà thần sắc thay đổi liên tục, nữ y vừa đến gấp rút bắt mạch cho Tân Diệu, lão phu nhân liền hỏi: "Đại phu, tình hình thế nào?"
Nữ y chần chừ nói: "Cô nương mạch tượng hung hiểm, có lẽ do nội thương bất ngờ bộc phát. Ta sẽ kê đơn thuốc, nếu không thuyên giảm, xin lão phu nhân mời thêm danh y."
Lão phu nhân càng thêm lo âu, nhưng may là sau khi Tiểu Liên cẩn thận bón thuốc, nữ y bắt mạch lại thấy tình hình đã dịu đi phần nào, chỉ là người vẫn chưa tỉnh, miệng không ngừng gọi nhũ mẫu.
Tiểu Liên quỳ xuống khấu đầu: "Lão phu nhân, xin ngài gọi Phương ma ma về, tiểu thư nghe thấy giọng Phương ma ma có lẽ sẽ tỉnh lại..."
Lão phu nhân trầm ngâm một hồi, rồi gật đầu.
Gần tối, một chiếc xe ngựa đơn sơ dừng trước phủ Thiếu Khanh, một phụ nhân trạc bốn mươi tuổi dáng vẻ thanh tú bước xuống. Bà bước vội vàng, theo chân bà tử dẫn đường vào Vãn Thanh Cư, nhìn thiếu nữ nằm trên giường bèn quỳ xuống khóc gọi: "Tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh lại, lão nô đến thăm người rồi..."
Thật kỳ lạ, thiếu nữ nhắm mắt bất tỉnh tựa hồ nghe thấy tiếng gọi, hàng mi lay động khẽ, như đang cố tỉnh dậy.
Tiểu Liên mừng rỡ: "Phương ma ma, tiểu thư nghe thấy đấy, ma ma hãy gọi lớn lên nữa!"
Phương ma ma vội gật đầu, lớn tiếng gọi.
Thiếu nữ đôi mắt lay động, cuối cùng chậm rãi mở mắt.
"Tiểu thư!" Phương ma ma mừng rỡ, siết c.h.ặ.t tay Tân Diệu.
Tân Diệu chớp mắt, ánh nhìn từ ngơ ngác trở nên tỉnh táo.
Lão phu nhân bước tới: "Thanh Thanh, con thấy trong người thế nào?"
"Ngoại tổ mẫu, sao người lại ở đây?" Tân Diệu ngạc nhiên, liếc thấy Phương ma ma thì sững sờ, nước mắt tuôn rơi, "Nhũ mẫu, là ma ma sao?"
"Là lão nô đây, tiểu thư vẫn nhớ đến lão nô sao..."
Lão phu nhân nghe Phương ma ma khóc thì đôi mắt thoáng trầm xuống.
Thanh Thanh đã mất trí nhớ, vậy mà vẫn nhớ đến nhũ mẫu của nàng.
"Ngoại tổ mẫu..."
Lão phu nhân ôn tồn: "Thanh Thanh cứ nói đi."
Thiếu nữ thoáng nhìn Phương ma ma, giọng e dè: "Có thể... để nhũ mẫu ở lại chăm sóc con không? Không hiểu sao Thanh Thanh chỉ nhớ nhũ mẫu..."
Lão phu nhân lặng nhìn Phương ma ma hồi lâu, rồi gật đầu: "Vậy để ma ma ở lại."
"Đa tạ lão phu nhân, đa tạ lão phu nhân." Phương ma ma mừng rỡ khấu đầu.
Tân Diệu kín đáo trao cho Tiểu Liên ánh mắt, khóe môi khẽ nhếch.
"À, chỉ là tán gẫu một chút thôi. Biểu muội dưỡng bệnh cho tốt, vài hôm nữa ta sẽ lại ghé thăm." Đoạn Vân Lãng ậm ừ rồi vội bước đi.
Đoạn Vân Thần đứng chờ ở sân, thấy Đoạn Vân Lãng đi ra bèn thấp giọng nhắc nhở: "Nhị đệ, đệ cũng đã trưởng thành rồi, lui tới với biểu muội nên giữ chút chừng mực."
Đoạn Vân Lãng ngơ ngác: "Biểu muội gặp chuyện lớn như vậy, chúng ta đến thăm không phải là lẽ đương nhiên sao, có gì là không phải?"
"Không tiện lâu ở trong khuê phòng của biểu muội."
Đoạn Vân Lãng phản bác theo bản năng: "Ta thấy mỗi lần Trúc biểu tỷ tới ở, đại ca cũng đối đãi rất thân thiết mà?"
"Nhị đệ!"
Thấy Đoạn Vân Thần sa sầm mặt, Đoạn Vân Lãng vội đáp: "Đệ biết rồi, biết rồi, sau này đệ sẽ chú ý."
Đoạn Vân Lãng từ lâu rất kính nể người huynh trưởng giỏi giang này, nhưng lúc này trong lòng lại nảy sinh chút bất bình thay cho biểu muội.
Rõ ràng đại ca đối xử phân biệt giữa Thanh biểu muội và Trúc biểu tỷ. May mà Thanh biểu muội giờ đây đã mất trí nhớ, nghe những lời vừa rồi của hắn chắc cũng chẳng còn bận tâm đến đại ca nữa.
Trong phòng tại Vãn Thanh Cư, Tân Diệu bình thản hỏi Tiểu Liên: "Nhị công tử vừa nói gì, ngươi nghe rõ không?"
Tiểu Liên gật đầu, chần chừ không biết có nên vạch trần lời nói dối của nhị công tử hay không.
Tân Diệu ôm chiếc gối mềm, đầu ngón tay vuốt ve nhành hoa lan thêu trên mặt gối: "Tiểu Liên, phải chăng Khấu tiểu thư đã có tình cảm với đại công tử?"
Câu hỏi bất ngờ khiến Tiểu Liên ngây người, quên mất phải trả lời.
Tân Diệu cũng không vội nghe đáp, tựa lưng vào gối.
"Không có chuyện đó đâu, cô nương xưa nay luôn nghe lời bậc trưởng bối..." Gặp phải ánh mắt đen thẳm của nàng, Tiểu Liên ngừng lại, ấp úng nói, "Cô nương vẫn đang giữ đạo hiếu với lão gia và phu nhân, làm gì có tâm tư ấy... Là sau khi lão phu nhân nói mới nảy sinh tình cảm với đại công tử..."
Tân Diệu từ lời nói ấp úng của Tiểu Liên cũng hiểu ra đôi phần.
Dù là khi nào Khấu Thanh Thanh bắt đầu yêu thích Đoạn Vân Thần, thì nàng và lão phu nhân đều tán thành hôn sự này, trong khi cả nhà đại phòng lại không muốn.
Tai họa đến với Khấu Thanh Thanh liệu là do hôn sự, hay do gia tài kếch sù, hoặc cả hai?
"Vậy ngoài những chuyện đó ra, Khấu tiểu thư không có gì đặc biệt với ai khác nữa phải không?"
"Thật sự không còn gì nữa." Tiểu Liên bối rối đáp.
"Tốt lắm, chuẩn bị việc chúng ta đã bàn từ trước đi."
Đêm xuống, Tân Diệu đột nhiên đau bụng không dứt, cố chịu đựng đến gần sáng thì lịm đi, bất tỉnh.
Cả Vãn Thanh Cư rối loạn, hai tiểu nha hoàn Giáng Sương và Hàn Tuyết sợ hãi khóc nức nở: "Tiểu Liên tỷ, bây giờ phải làm sao đây?"
"Hàn Tuyết, ngươi đến báo lão phu nhân..." Tiểu Liên nhíu mày, bèn nói, "Thôi, để ta đi, các ngươi ở lại chăm sóc cô nương!"
Trời chưa sáng hẳn, gió sớm lành lạnh phả lên mặt Tiểu Liên khi nàng chạy đi.
Viện của lão phu nhân tên là Như Ý Đường, cổng viện đã mở, các nha hoàn và bà tử bắt đầu công việc thường ngày. Tiểu Liên chạy vào, thở dốc: "Ta... ta muốn gặp lão phu nhân!"
"Tiểu Liên muội muội, muội làm sao vậy?" Một nha hoàn ngạc nhiên hỏi.
Tiểu Liên nắm c.h.ặ.t tay nàng: "Tiểu thư của chúng ta bệnh rồi, ta phải gặp lão phu nhân!"
Nha hoàn thấy nét mặt hoảng loạn của Tiểu Liên, vội đi báo.
"Biểu tiểu thư bị bệnh sao?" Người có tuổi thường thức dậy sớm, lão phu nhân đã rửa mặt xong, đang cầm chén nước ấm uống từ tốn, nghe báo liền bảo cho Tiểu Liên vào gặp.
Tiểu Liên lập tức quỳ xuống trước mặt lão phu nhân, mặt đầm đìa nước mắt: "Lão phu nhân, xin người cứu tiểu thư, tiểu thư sắp không ổn rồi..."
"Tiểu thư làm sao mà không ổn? Chẳng phải hôm qua vẫn còn khỏe mạnh sao?" Lão phu nhân hỏi dồn.
Tiểu Liên cúi gằm mặt: "Ban ngày tiểu thư vẫn ổn, đến nửa đêm đột nhiên đau bụng dữ dội, cố chịu đựng đến gần sáng thì ngất lịm đi..."
"Đồ khốn kiếp, nửa đêm đã đau bụng sao còn chờ đến bây giờ mới báo?" Lão phu nhân vừa dặn nha hoàn đi mời đại phu, vừa ra ngoài.
Tiểu Liên lập tức bám theo, vừa khóc vừa giải thích: "Tiểu thư ngăn không cho nô tỳ bẩm báo, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của ngài, đợi đến sáng mới nói."
Một đoàn người kéo nhau đến Vãn Thanh Cư, lão phu nhân trông thấy cháu gái mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền.
"Thanh Thanh..." Lão phu nhân gọi, nắm lấy tay Tân Diệu.
Bàn tay ấy lạnh ngắt, như có điều cảm nhận được, vô thức nắm lấy tay lão phu nhân, từ miệng thiếu nữ bất tỉnh bật ra tiếng gọi thì thầm: "Nhũ mẫu..."
Lão phu nhân nhất thời không nghe rõ: "Thanh Thanh, cháu nói gì?"
"Nhũ mẫu, nhũ mẫu..." Thiếu nữ vô thức gọi từng tiếng trong khi vẫn bất tỉnh.
Lão phu nhân nghiêm mặt nhìn Tiểu Liên.
Tiểu Liên lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tiểu thư từ khi ngất đi luôn miệng gọi nhũ mẫu..."
Lão phu nhân nghe mà thần sắc thay đổi liên tục, nữ y vừa đến gấp rút bắt mạch cho Tân Diệu, lão phu nhân liền hỏi: "Đại phu, tình hình thế nào?"
Nữ y chần chừ nói: "Cô nương mạch tượng hung hiểm, có lẽ do nội thương bất ngờ bộc phát. Ta sẽ kê đơn thuốc, nếu không thuyên giảm, xin lão phu nhân mời thêm danh y."
Lão phu nhân càng thêm lo âu, nhưng may là sau khi Tiểu Liên cẩn thận bón thuốc, nữ y bắt mạch lại thấy tình hình đã dịu đi phần nào, chỉ là người vẫn chưa tỉnh, miệng không ngừng gọi nhũ mẫu.
Tiểu Liên quỳ xuống khấu đầu: "Lão phu nhân, xin ngài gọi Phương ma ma về, tiểu thư nghe thấy giọng Phương ma ma có lẽ sẽ tỉnh lại..."
Lão phu nhân trầm ngâm một hồi, rồi gật đầu.
Gần tối, một chiếc xe ngựa đơn sơ dừng trước phủ Thiếu Khanh, một phụ nhân trạc bốn mươi tuổi dáng vẻ thanh tú bước xuống. Bà bước vội vàng, theo chân bà tử dẫn đường vào Vãn Thanh Cư, nhìn thiếu nữ nằm trên giường bèn quỳ xuống khóc gọi: "Tiểu thư, tiểu thư mau tỉnh lại, lão nô đến thăm người rồi..."
Thật kỳ lạ, thiếu nữ nhắm mắt bất tỉnh tựa hồ nghe thấy tiếng gọi, hàng mi lay động khẽ, như đang cố tỉnh dậy.
Tiểu Liên mừng rỡ: "Phương ma ma, tiểu thư nghe thấy đấy, ma ma hãy gọi lớn lên nữa!"
Phương ma ma vội gật đầu, lớn tiếng gọi.
Thiếu nữ đôi mắt lay động, cuối cùng chậm rãi mở mắt.
"Tiểu thư!" Phương ma ma mừng rỡ, siết c.h.ặ.t tay Tân Diệu.
Tân Diệu chớp mắt, ánh nhìn từ ngơ ngác trở nên tỉnh táo.
Lão phu nhân bước tới: "Thanh Thanh, con thấy trong người thế nào?"
"Ngoại tổ mẫu, sao người lại ở đây?" Tân Diệu ngạc nhiên, liếc thấy Phương ma ma thì sững sờ, nước mắt tuôn rơi, "Nhũ mẫu, là ma ma sao?"
"Là lão nô đây, tiểu thư vẫn nhớ đến lão nô sao..."
Lão phu nhân nghe Phương ma ma khóc thì đôi mắt thoáng trầm xuống.
Thanh Thanh đã mất trí nhớ, vậy mà vẫn nhớ đến nhũ mẫu của nàng.
"Ngoại tổ mẫu..."
Lão phu nhân ôn tồn: "Thanh Thanh cứ nói đi."
Thiếu nữ thoáng nhìn Phương ma ma, giọng e dè: "Có thể... để nhũ mẫu ở lại chăm sóc con không? Không hiểu sao Thanh Thanh chỉ nhớ nhũ mẫu..."
Lão phu nhân lặng nhìn Phương ma ma hồi lâu, rồi gật đầu: "Vậy để ma ma ở lại."
"Đa tạ lão phu nhân, đa tạ lão phu nhân." Phương ma ma mừng rỡ khấu đầu.
Tân Diệu kín đáo trao cho Tiểu Liên ánh mắt, khóe môi khẽ nhếch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.