Chương 53: Nói Rõ.
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
03/11/2024
Đoạn Vân Thần dõi theo chiếc xe ngựa xa dần, nghĩ về lời của nha hoàn.
Thanh biểu muội đã hẹn gặp biểu muội Trúc sao?
Hắn nhìn xung quanh và thấy quán trà treo đầy cờ xanh.
Vì sao Thanh biểu muội lại hẹn gặp Trúc biểu muội, rồi sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Đoạn Vân Thần trước giờ vẫn luôn tránh gặp vị Thanh biểu muội của mình, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Nhược Trúc rời đi với vẻ mặt đau khổ, trong lòng hắn lại trỗi dậy sự quan tâm dành cho vị biểu muội kia, và sau một chút do dự, hắn cũng bước chân tới Thư quán Thanh Tùng.
Bên trong thư quán yên tĩnh lạ thường, không thấy cả chưởng quầy, chỉ có một tiểu nhị đang ngẩn người.
Nghe thấy tiếng động, tiểu nhị vội vã tiến lên chào đón niềm nở.
“Ta tìm Đông gia của các ngươi, ta là biểu ca của nàng.”
“Ồ, xin ngài chờ một lát.” Tiểu nhị vừa đi báo tin vừa thầm nghĩ, hôm nay sao có nhiều biểu ca đến tìm Đông gia như vậy.
“Biểu ca đến tìm ta?” Tân Diệu nghe xong lời báo của tiểu nhị, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới Đoạn Vân Lãng.
Tiểu nhị nói ngay: “Không phải người đến trước đó.”
Vậy chắc hẳn là Đoạn Vân Thần.
Tân Diệu bước tới phía trước.
Đoạn Vân Thần đợi không lâu, vừa nghe tiếng bước chân đã quay lại, gọi một tiếng: “Thanh biểu muội.”
“Đại biểu ca tìm ta có chuyện gì sao?”
Đoạn Vân Thần gật đầu.
“Vậy mời đại biểu ca qua bên này nói.” Tân Diệu bước đến cuối dãy kệ sách.
Đoạn Vân Thần lặng lẽ theo sau.
Tiểu nhị đứng trông cửa vuốt cằm thầm nghĩ, hình như Đông gia không mấy nồng nhiệt với vị biểu ca này.
“Đại biểu ca có điều gì muốn nói thì nói đi.” Tân Diệu đứng yên, tựa lưng vào kệ sách.
Đoạn Vân Thần là người thông minh, dễ dàng nhận ra sự đề phòng trong dáng vẻ của Tân Diệu, và điều đó khiến hắn cảm thấy như nàng đang che giấu điều gì.
Sau một thoáng trầm mặc, Đoạn Vân Thần hỏi: “Thanh biểu muội đã hẹn gặp Trúc biểu muội sao?”
Tân Diệu nhướng nhẹ chân mày, gật đầu.
“Không biết là gặp mặt vì chuyện gì…”
Tân Diệu lạnh lùng ngắt lời: “Đại biểu ca không thấy câu hỏi này có phần mạo phạm sao? Nếu ngươi gặp ai đó, rồi ta hỏi hai người gặp nhau làm gì, đại biểu ca sẽ nghĩ thế nào?”
Đoạn Vân Thần sững lại, nét mặt thoáng hiện sự tức giận: “Nếu chỉ là giao tiếp bình thường, ta đương nhiên sẽ không hỏi. Nhưng Trúc biểu muội lại rời đi trong nước mắt. Thanh biểu muội, mẫu thân ta đúng là đã làm chuyện có lỗi với ngươi, nhưng chuyện đó không liên quan đến Trúc biểu muội. Nếu trong lòng ngươi có khúc mắc, có thể nói với ta…”
Tân Diệu im lặng lắng nghe, đợi Đoạn Vân Thần nói xong, trên môi nở một nụ cười mỉa: “Vậy ra đại biểu ca cho rằng ta bắt nạt Cảnh tiểu thư, nên mới đến đây để tính sổ với ta?”
“Thanh biểu muội, đừng nói khó nghe như vậy—”
Tân Diệu nhếch môi: “Vậy việc đại biểu ca chạy tới đây nói những lời này, chẳng lẽ không phải là tính sổ sao?”
Đoạn Vân Thần cố giữ giọng nhẹ nhàng: “Ta chỉ mong Thanh biểu muội và Trúc biểu muội nước giếng không phạm nước sông, dù sao sau này các ngươi cũng không còn giao tình gì nữa.”
Nói đến đây, lòng Đoạn Vân Thần nhói lên, ánh mắt thoáng hiện sự chua xót.
Sau này không còn giao tình, không chỉ giữa Thanh biểu muội và Trúc biểu muội, mà cả hắn và Trúc biểu muội. Nhưng con người đâu phải tảng đá vô tri, tình cảm đâu phải nói cắt là cắt được.
Tân Diệu nhận ra, hóa ra Đoạn Vân Thần và Cảnh Nhược Trúc quả thật đã hai lòng một dạ.
“Thứ nhất, ta sẽ không vì hành động của Cảnh phu nhân mà trút giận lên người vô can. Thứ hai, nếu người khác phạm ta, ta cũng không chịu để yên. Đại biểu ca thấy Cảnh Nhược Trúc rơi nước mắt liền cho rằng ta bắt nạt nàng ta, vậy có phải khiến người ta nghĩ rằng đại biểu ca đọc sách uổng công, có chút ngốc nghếch?”
Đoạn Vân Thần ngỡ ngàng nhìn thiếu nữ đang cất lời sắc sảo, tức giận cũng quên mất.
Nàng hoàn toàn khác biệt với Thanh biểu muội trong ấn tượng… Mất trí thực sự có thể khiến một người thay đổi nhiều đến vậy sao?
Tân Diệu quyết định nhân cơ hội này nói rõ ràng.
“Ta đã mất trí nhớ, không nhớ gì về quá khứ. Thành thật mà nói, đại biểu ca đối với ta bây giờ là một người hoàn toàn xa lạ, vì vậy đại biểu ca đừng mong ta sẽ vì ngươi hay vì Cảnh phu nhân mà cố ý nhắm vào Cảnh tiểu thư.”
Gương mặt tuấn tú của Đoạn Vân Thần thoáng hiện vẻ bối rối.
Tân Diệu nhìn thấy điều đó, khẽ cong môi.
Vị đại biểu ca này bước nhanh tới đây chất vấn, chẳng phải cũng vì trong lòng biết rằng Khấu Thanh Thanh yêu mến hắn nên chắc chắn sẽ khoan dung chịu đựng định kiến của hắn hay sao?
Tiếc thay, nàng là Tân Diệu.
“Ta nghĩ mình đã nói rất rõ ràng, đại biểu ca mời về cho.”
Đoạn Vân Thần nhìn vào đôi mắt trong veo, ánh nhìn bình thản của nàng khiến hắn càng thêm bối rối, rồi lúng túng rời khỏi thư quán.
Trên đường trở về Đông viện, Tiểu Liên bực bội: “Đại công tử còn mặt mũi đến tìm tiểu thư, sao không nói rõ mấy việc xấu của Cảnh tiểu thư. Tiểu thư, người không nên giúp nàng ta giấu đi!”
“Coi như cho nàng ta một cơ hội.” Tân Diệu nhẹ nhàng nói.
Có những sai lầm một khi phạm phải thì không thể quay đầu, chẳng hạn như Cảnh phu nhân, dù bà ta có muốn quay đầu, Khấu Thanh Thanh cũng không thể sống lại, chẳng ai có thể thay nàng ấy tha thứ cho bà ta.
Cảnh Nhược Trúc cũng đã phạm lỗi, dù có phải là do sự can thiệp của nàng hay không, thì cuối cùng cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nàng không ngại cho đối phương một cơ hội quay đầu lại.
Sau vài ngày, Hạ Thanh Tiêu không nghe thấy bất kỳ tin đồn nào về Cảnh Nhược Trúc, liền hiểu ra rằng Khấu tiểu thư đã cố tình bỏ qua cho nàng ta một lần.
Ngay lập tức, trong mắt Hạ Thanh Tiêu, Khấu tiểu thư ở thư quán càng hiện rõ khí chất mới: không chỉ là người lương thiện và cởi mở, mà còn có phần thiện tâm.
Tuy nhiên, có một điều khiến Hạ Thanh Tiêu cảm thấy bí ẩn và có lẽ sẽ mãi mãi không thể hiểu, đó là mùi xác c.h.ế.t thoang thoảng ngày lần đầu gặp mặt là từ đâu mà ra.
Về những chuyện không liên quan đến công việc, Hạ Thanh Tiêu không có thói quen tìm hiểu sâu. Thậm chí vì vai trò của mình trong chức trách của Cẩm Y Vệ mà y luôn nhắc nhở bản thân, không nên tạo thói quen đáng sợ như thế.
Một lần nữa đến Thư quán Thanh Tùng, hắn nhận thấy trên kệ đã có thêm một số sách du ký mới, trong lòng nảy ra một suy nghĩ: đợi khi nào quen thân với Khấu tiểu thư hơn, có lẽ sẽ xin mượn quyển du ký đã bán đi để đọc.
Sau khi Hạ Thanh Tiêu rời khỏi thư quán, tiểu nhị tìm tới Hồ chưởng quầy trò chuyện: “Chưởng quầy, ngài có thấy Hạ đại nhân dạo này đến thường xuyên hơn không?”
Hồ chưởng quầy gật đầu: “Trước kia chỉ có mấy quyển du ký, giờ đã xếp thành cả hai dãy, đương nhiên là đến nhiều hơn.”
Tiểu nhị chậm rãi nghĩ ra: “Vậy sao trước đây ngài không trưng bày nhiều lên một chút?”
“Ngươi biết gì chứ.” Hồ chưởng quầy vuốt râu, nửa đùa nửa thật.
Cẩm Y Vệ mà đến thường xuyên thì thư quán còn làm ăn được không? Lần trước khoảng cách vừa phải là tốt nhất. Còn bây giờ, Đông gia là người tài giỏi như vậy, chẳng có gì đáng lo.
Nhìn lướt qua thư quán vắng vẻ, Hồ chưởng quầy ho khan vài tiếng.
Khụ, chủ yếu cũng vì chẳng có khách nào khác, dù có ảnh hưởng cũng chẳng thể.
Hồ chưởng quầy đang tự giễu mình thì thấy một người dừng chân ngập ngừng ở cửa thư quán.
“Thạch Đầu, ngươi cứ đứng lề mề ngoài cửa làm gì? Mẫu thân ngươi đã khỏe chưa?”
Thì ra Thạch Đầu chính là thiếu niên hôm nọ cầu xin Hồ chưởng quầy ứng trước tiền công để mua thuốc cho mẫu thân.
Nghe Hồ chưởng quầy hỏi, Thạch Đầu lấy hết can đảm bước vào.
“Mẫu thân ta đã khỏe hơn nhiều rồi. Chưởng quầy, ta nghe nói thư quán đã đổi Đông gia.”
“Ừ, còn nhớ vị tiểu thư đã tặng ngươi hai lượng bạc hôm đó không, đó chính là Đông gia mới của chúng ta.”
Đôi mắt Thạch Đầu sáng lên, nhưng lại thêm phần bối rối: “Chưởng quầy, đổi Đông gia rồi, ta vẫn có thể tiếp tục làm việc ở thư quán chứ?”
Thanh biểu muội đã hẹn gặp biểu muội Trúc sao?
Hắn nhìn xung quanh và thấy quán trà treo đầy cờ xanh.
Vì sao Thanh biểu muội lại hẹn gặp Trúc biểu muội, rồi sau đó đã xảy ra chuyện gì?
Đoạn Vân Thần trước giờ vẫn luôn tránh gặp vị Thanh biểu muội của mình, nhưng khi nhìn thấy Cảnh Nhược Trúc rời đi với vẻ mặt đau khổ, trong lòng hắn lại trỗi dậy sự quan tâm dành cho vị biểu muội kia, và sau một chút do dự, hắn cũng bước chân tới Thư quán Thanh Tùng.
Bên trong thư quán yên tĩnh lạ thường, không thấy cả chưởng quầy, chỉ có một tiểu nhị đang ngẩn người.
Nghe thấy tiếng động, tiểu nhị vội vã tiến lên chào đón niềm nở.
“Ta tìm Đông gia của các ngươi, ta là biểu ca của nàng.”
“Ồ, xin ngài chờ một lát.” Tiểu nhị vừa đi báo tin vừa thầm nghĩ, hôm nay sao có nhiều biểu ca đến tìm Đông gia như vậy.
“Biểu ca đến tìm ta?” Tân Diệu nghe xong lời báo của tiểu nhị, phản ứng đầu tiên là nghĩ tới Đoạn Vân Lãng.
Tiểu nhị nói ngay: “Không phải người đến trước đó.”
Vậy chắc hẳn là Đoạn Vân Thần.
Tân Diệu bước tới phía trước.
Đoạn Vân Thần đợi không lâu, vừa nghe tiếng bước chân đã quay lại, gọi một tiếng: “Thanh biểu muội.”
“Đại biểu ca tìm ta có chuyện gì sao?”
Đoạn Vân Thần gật đầu.
“Vậy mời đại biểu ca qua bên này nói.” Tân Diệu bước đến cuối dãy kệ sách.
Đoạn Vân Thần lặng lẽ theo sau.
Tiểu nhị đứng trông cửa vuốt cằm thầm nghĩ, hình như Đông gia không mấy nồng nhiệt với vị biểu ca này.
“Đại biểu ca có điều gì muốn nói thì nói đi.” Tân Diệu đứng yên, tựa lưng vào kệ sách.
Đoạn Vân Thần là người thông minh, dễ dàng nhận ra sự đề phòng trong dáng vẻ của Tân Diệu, và điều đó khiến hắn cảm thấy như nàng đang che giấu điều gì.
Sau một thoáng trầm mặc, Đoạn Vân Thần hỏi: “Thanh biểu muội đã hẹn gặp Trúc biểu muội sao?”
Tân Diệu nhướng nhẹ chân mày, gật đầu.
“Không biết là gặp mặt vì chuyện gì…”
Tân Diệu lạnh lùng ngắt lời: “Đại biểu ca không thấy câu hỏi này có phần mạo phạm sao? Nếu ngươi gặp ai đó, rồi ta hỏi hai người gặp nhau làm gì, đại biểu ca sẽ nghĩ thế nào?”
Đoạn Vân Thần sững lại, nét mặt thoáng hiện sự tức giận: “Nếu chỉ là giao tiếp bình thường, ta đương nhiên sẽ không hỏi. Nhưng Trúc biểu muội lại rời đi trong nước mắt. Thanh biểu muội, mẫu thân ta đúng là đã làm chuyện có lỗi với ngươi, nhưng chuyện đó không liên quan đến Trúc biểu muội. Nếu trong lòng ngươi có khúc mắc, có thể nói với ta…”
Tân Diệu im lặng lắng nghe, đợi Đoạn Vân Thần nói xong, trên môi nở một nụ cười mỉa: “Vậy ra đại biểu ca cho rằng ta bắt nạt Cảnh tiểu thư, nên mới đến đây để tính sổ với ta?”
“Thanh biểu muội, đừng nói khó nghe như vậy—”
Tân Diệu nhếch môi: “Vậy việc đại biểu ca chạy tới đây nói những lời này, chẳng lẽ không phải là tính sổ sao?”
Đoạn Vân Thần cố giữ giọng nhẹ nhàng: “Ta chỉ mong Thanh biểu muội và Trúc biểu muội nước giếng không phạm nước sông, dù sao sau này các ngươi cũng không còn giao tình gì nữa.”
Nói đến đây, lòng Đoạn Vân Thần nhói lên, ánh mắt thoáng hiện sự chua xót.
Sau này không còn giao tình, không chỉ giữa Thanh biểu muội và Trúc biểu muội, mà cả hắn và Trúc biểu muội. Nhưng con người đâu phải tảng đá vô tri, tình cảm đâu phải nói cắt là cắt được.
Tân Diệu nhận ra, hóa ra Đoạn Vân Thần và Cảnh Nhược Trúc quả thật đã hai lòng một dạ.
“Thứ nhất, ta sẽ không vì hành động của Cảnh phu nhân mà trút giận lên người vô can. Thứ hai, nếu người khác phạm ta, ta cũng không chịu để yên. Đại biểu ca thấy Cảnh Nhược Trúc rơi nước mắt liền cho rằng ta bắt nạt nàng ta, vậy có phải khiến người ta nghĩ rằng đại biểu ca đọc sách uổng công, có chút ngốc nghếch?”
Đoạn Vân Thần ngỡ ngàng nhìn thiếu nữ đang cất lời sắc sảo, tức giận cũng quên mất.
Nàng hoàn toàn khác biệt với Thanh biểu muội trong ấn tượng… Mất trí thực sự có thể khiến một người thay đổi nhiều đến vậy sao?
Tân Diệu quyết định nhân cơ hội này nói rõ ràng.
“Ta đã mất trí nhớ, không nhớ gì về quá khứ. Thành thật mà nói, đại biểu ca đối với ta bây giờ là một người hoàn toàn xa lạ, vì vậy đại biểu ca đừng mong ta sẽ vì ngươi hay vì Cảnh phu nhân mà cố ý nhắm vào Cảnh tiểu thư.”
Gương mặt tuấn tú của Đoạn Vân Thần thoáng hiện vẻ bối rối.
Tân Diệu nhìn thấy điều đó, khẽ cong môi.
Vị đại biểu ca này bước nhanh tới đây chất vấn, chẳng phải cũng vì trong lòng biết rằng Khấu Thanh Thanh yêu mến hắn nên chắc chắn sẽ khoan dung chịu đựng định kiến của hắn hay sao?
Tiếc thay, nàng là Tân Diệu.
“Ta nghĩ mình đã nói rất rõ ràng, đại biểu ca mời về cho.”
Đoạn Vân Thần nhìn vào đôi mắt trong veo, ánh nhìn bình thản của nàng khiến hắn càng thêm bối rối, rồi lúng túng rời khỏi thư quán.
Trên đường trở về Đông viện, Tiểu Liên bực bội: “Đại công tử còn mặt mũi đến tìm tiểu thư, sao không nói rõ mấy việc xấu của Cảnh tiểu thư. Tiểu thư, người không nên giúp nàng ta giấu đi!”
“Coi như cho nàng ta một cơ hội.” Tân Diệu nhẹ nhàng nói.
Có những sai lầm một khi phạm phải thì không thể quay đầu, chẳng hạn như Cảnh phu nhân, dù bà ta có muốn quay đầu, Khấu Thanh Thanh cũng không thể sống lại, chẳng ai có thể thay nàng ấy tha thứ cho bà ta.
Cảnh Nhược Trúc cũng đã phạm lỗi, dù có phải là do sự can thiệp của nàng hay không, thì cuối cùng cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nàng không ngại cho đối phương một cơ hội quay đầu lại.
Sau vài ngày, Hạ Thanh Tiêu không nghe thấy bất kỳ tin đồn nào về Cảnh Nhược Trúc, liền hiểu ra rằng Khấu tiểu thư đã cố tình bỏ qua cho nàng ta một lần.
Ngay lập tức, trong mắt Hạ Thanh Tiêu, Khấu tiểu thư ở thư quán càng hiện rõ khí chất mới: không chỉ là người lương thiện và cởi mở, mà còn có phần thiện tâm.
Tuy nhiên, có một điều khiến Hạ Thanh Tiêu cảm thấy bí ẩn và có lẽ sẽ mãi mãi không thể hiểu, đó là mùi xác c.h.ế.t thoang thoảng ngày lần đầu gặp mặt là từ đâu mà ra.
Về những chuyện không liên quan đến công việc, Hạ Thanh Tiêu không có thói quen tìm hiểu sâu. Thậm chí vì vai trò của mình trong chức trách của Cẩm Y Vệ mà y luôn nhắc nhở bản thân, không nên tạo thói quen đáng sợ như thế.
Một lần nữa đến Thư quán Thanh Tùng, hắn nhận thấy trên kệ đã có thêm một số sách du ký mới, trong lòng nảy ra một suy nghĩ: đợi khi nào quen thân với Khấu tiểu thư hơn, có lẽ sẽ xin mượn quyển du ký đã bán đi để đọc.
Sau khi Hạ Thanh Tiêu rời khỏi thư quán, tiểu nhị tìm tới Hồ chưởng quầy trò chuyện: “Chưởng quầy, ngài có thấy Hạ đại nhân dạo này đến thường xuyên hơn không?”
Hồ chưởng quầy gật đầu: “Trước kia chỉ có mấy quyển du ký, giờ đã xếp thành cả hai dãy, đương nhiên là đến nhiều hơn.”
Tiểu nhị chậm rãi nghĩ ra: “Vậy sao trước đây ngài không trưng bày nhiều lên một chút?”
“Ngươi biết gì chứ.” Hồ chưởng quầy vuốt râu, nửa đùa nửa thật.
Cẩm Y Vệ mà đến thường xuyên thì thư quán còn làm ăn được không? Lần trước khoảng cách vừa phải là tốt nhất. Còn bây giờ, Đông gia là người tài giỏi như vậy, chẳng có gì đáng lo.
Nhìn lướt qua thư quán vắng vẻ, Hồ chưởng quầy ho khan vài tiếng.
Khụ, chủ yếu cũng vì chẳng có khách nào khác, dù có ảnh hưởng cũng chẳng thể.
Hồ chưởng quầy đang tự giễu mình thì thấy một người dừng chân ngập ngừng ở cửa thư quán.
“Thạch Đầu, ngươi cứ đứng lề mề ngoài cửa làm gì? Mẫu thân ngươi đã khỏe chưa?”
Thì ra Thạch Đầu chính là thiếu niên hôm nọ cầu xin Hồ chưởng quầy ứng trước tiền công để mua thuốc cho mẫu thân.
Nghe Hồ chưởng quầy hỏi, Thạch Đầu lấy hết can đảm bước vào.
“Mẫu thân ta đã khỏe hơn nhiều rồi. Chưởng quầy, ta nghe nói thư quán đã đổi Đông gia.”
“Ừ, còn nhớ vị tiểu thư đã tặng ngươi hai lượng bạc hôm đó không, đó chính là Đông gia mới của chúng ta.”
Đôi mắt Thạch Đầu sáng lên, nhưng lại thêm phần bối rối: “Chưởng quầy, đổi Đông gia rồi, ta vẫn có thể tiếp tục làm việc ở thư quán chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.