Chương 205: Suy đoán của Hưng Nguyên Đế.
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
02/12/2024
Cố Xương Bá bị giải ra ngoài Ngọ môn, chịu hình phạt đánh trượng tám mươi roi!
Thông thường, bị đánh ba mươi hay năm mươi roi đã là không ít, tám mươi roi thì chẳng khác nào lấy mạng người.
Khi Thục phi nghe được tin, lập tức chạy như bay đến gặp Hưng Nguyên Đế.
Lúc này, Hoàng đế đã hồi cung về Điện Càn Thanh.
“Bệ hạ, Thục phi nương nương cầu kiến.”
Thục phi đẩy cung nhân bước vào, tóc mai rối tung trong lúc vội vã, quỳ sụp xuống trước mặt Hoàng đế:
“Bệ hạ, cầu xin ngài niệm tình mà tha mạng cho huynh trưởng thần thiếp!”
Nàng không hỏi huynh trưởng mình phạm tội gì, vì thời gian quá gấp, không kịp tìm hiểu. Điều duy nhất nàng có thể làm là cố cứu mạng huynh trưởng trước. Người còn sống, mới có thể tính đến chuyện khác.
Sắc mặt Hoàng đế lạnh như băng:
“Đưa Thục phi hồi cung Hàn Đạm.”
Hai cung nhân tiến lên, định dìu Thục phi.
“Ta không đi!” Thục phi gạt tay cung nhân ra, quỳ gối bò lên phía trước vài bước:
“Bệ hạ, Cố Xương Bá theo ngài chinh chiến khắp Nam Bắc, trung thành tận tụy. Cầu xin ngài nể tình xưa, tha mạng cho ông ấy…”
Tôn Nham, người phụ trách giám sát hình phạt, bước vào bẩm báo:
“Bẩm bệ hạ, Cố Xương Bá không chịu nổi hình phạt, đã qua đời…”
Thục phi như bị sét đánh ngang tai, dường như không thể tin vào sự thật. Phải một lúc lâu sau, nàng mới kịp phản ứng, bật lên tiếng khóc xé lòng.
Hoàng đế giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, ra lệnh cho cung nhân:
“Đưa Thục phi hồi tẩm cung.”
“Bệ hạ, rốt cuộc là vì cớ gì…” Thục phi khóc thảm thiết, ngước lên bắt gặp ánh mắt tối tăm của Hoàng đế, khiến nàng run rẩy.
Chỉ trong giây phút ấy, nàng đã bị cung nhân kéo ra khỏi Điện Càn Thanh.
Khi trong điện đã yên tĩnh, Hoàng đế nhắm mắt, tâm trạng khó diễn tả bằng lời.
Nỗi đau vì cái c.h.ế.t của Hoàng hậu, sự hả hê khi trừng phạt kẻ đã hại c.h.ế.t thê tử, cùng nỗi cay đắng khi mối quan hệ quân thần đến nước này.
Trước khi tin tức về cái c.h.ế.t của Cố Xương Bá lan ra, Hoàng đế triệu Hạ Thanh Tiêu vào cung, căn dặn vài việc.
“Cố Xương Bá nói rằng người tiết lộ tung tích của Hoàng hậu là một Cẩm Y Vệ tên Chu Thông. Ngươi có biết người này không?”
“Chu Thông trước đây đóng quân tại Uyển Dương, đầu năm ngoái được điều về kinh thành…” Hạ Thanh Tiêu thuật lại lai lịch của Chu Thông.
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống:
“Trẫm không ngờ Cẩm Y Vệ cũng có kẻ không đáng tin như vậy. Thanh Tiêu, nhất định phải chấn chỉnh nội bộ, không được để xảy ra thêm trường hợp như Chu Thông.”
Thực tế, việc quản lý kỷ luật trong Cẩm Y Vệ thuộc trách nhiệm của Nam Trấn Phủ Ty. Nhưng Chu Thông được điều về kinh từ trước khi Hạ Thanh Tiêu nhậm chức Bắc Trấn Phủ Ty, cho thấy vấn đề nội bộ đã có từ lâu. So với Nam Trấn Phủ Ty, Hoàng đế lại tin tưởng Hạ Thanh Tiêu hơn.
“Về Chu Thông thì…”
“Bẩm bệ hạ, Chu Thông đã chết.”
Sự nghiêm nghị trên mặt Hoàng đế khựng lại, chờ Hạ Thanh Tiêu nói tiếp.
“Tháng tám năm ngoái, Chu Thông đột tử trong khi ngủ. Phu nhân họ Bạch của hắn vì quá đau buồn, cũng qua đời trong cùng tháng.”
Ánh mắt Hoàng đế thoáng xao động:
“Thanh Tiêu biết khá rõ về Chu Thông.”
Hạ Thanh Tiêu điềm tĩnh đáp:
“Chu Thông từng làm việc ở Bắc Trấn Phủ Ty, thần có đến viếng. Hơn nữa, vì hắn mất ở tuổi tráng niên, thần đặc biệt điều tra, nên ấn tượng sâu sắc.”
Hoàng đế gật đầu:
“Vậy nói như thế, Chu Thông và phu nhân đều đã qua đời. Họ có để lại con cái không?”
“Có một con gái, năm nay mười sáu tuổi, hiện đang nương nhờ gia đình đại tỷ của Chu Thông…”
Nghe Hạ Thanh Tiêu thuật lại tình hình nhà đại tỷ của Chu Thông, Hoàng đế tạm đè nén sát ý trong lòng.
Hoàng đế hiểu rõ, không phải ai cũng mong muốn ông tìm được con trai của mình và Hoàng hậu.
“Những người ở phía Nam liên quan đến Cố Xương Bá, hãy bí mật bắt giữ, tuyệt đối không được để lộ. Phía sơn cốc, phái người trông giữ c.h.ặ.t chẽ…”
Dặn dò xong, Hoàng đế trầm mặc một lúc, hỏi Hạ Thanh Tiêu:
“Thanh Tiêu, ngươi nghĩ đứa trẻ đó vẫn còn ở Uyển Dương không?”
“Vi thần không biết.” Hạ Thanh Tiêu đáp.
“Trẫm nghĩ, hắn sẽ đến kinh thành.” Hưng Nguyên Đế nói ra suy đoán trong lòng, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Hạ Thanh Tiêu.
Trong mắt Hạ Thanh Tiêu hiện lên chút kinh ngạc.
“Có lẽ…” Hưng Nguyên Đế trầm ngâm hồi lâu, chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt, “Hắn có thể chính là tiên sinh Tùng Linh!”
Thần sắc Hạ Thanh Tiêu chấn động, khẽ cúi mắt.
Hưng Nguyên Đế dường như không để tâm đến câu trả lời của Hạ Thanh Tiêu, tự mình phân tích:
“Khấu cô nương từng nói, tiên sinh Tùng Linh hẳn là một thiếu niên, điều này trùng khớp với độ tuổi của đứa trẻ đó. Tiên sinh Tùng Linh hiểu rất rõ nhiều chuyện về Hoàng hậu, với độ tuổi của hắn mà lại thân cận như vậy với Hoàng hậu, nếu không phải là đứa trẻ đó thì còn ai vào đây?”
Hạ Thanh Tiêu cụp mắt không nói thêm lời nào.
“Thanh Tiêu, những việc khác giao cho người đáng tin, ngươi ở lại kinh thành dốc toàn lực tìm tiên sinh Tùng Linh, dù phải đào ba thước đất, cũng phải tìm ra hắn cho trẫm.”
“Vi thần tuân chỉ.”
“Khoan đã.” Hưng Nguyên Đế gọi lại Hạ Thanh Tiêu khi y đang chuẩn bị rời đi, “Ngươi đến gặp lại Khấu cô nương, xem có manh mối nào mới không.”
“Dạ.”
Khi quân thần mật đàm, t.h.i t.h.ể của Cố Xương Bá đã được đưa về phủ Cố Xương Bá.
Phu nhân Cố Xương Bá nhận được lời bẩm báo của hạ nhân, nói có người từ trong cung đến, mời bà ta ra đón Bá gia, bà ta còn cảm thấy kỳ lạ. Đến khi nhìn thấy thái giám mặt mày nghiêm trọng cùng Cẩm Y Vệ, bà mới ý thức được có điều không ổn.
“Bá gia… chẳng lẽ lại vì chuyện của Trạch nhi mà bị phạt nữa sao?”
Thái giám liếc nhìn phu nhân Cố Xương Bá, nói rõ nguyên nhân Bá gia bị đánh trượng:
“Cố Xương Bá cùng bệ hạ uống rượu, trong lúc say phạm thượng, gọi thẳng tên húy của bệ hạ, vì thế bị đánh trượng... Cố Xương Bá chịu không nổi hình phạt, đã qua đời rồi…”
“Đã qua đời—” Phu nhân Cố Xương Bá mặt mày tái nhợt, ngước nhìn, thấy phía sau thái giám là một cái cáng, bên trên phủ một lớp chăn màu sẫm.
“Bá gia, Bá gia!” Bà ta lao đến, kéo một góc chăn, nhìn thấy gương mặt méo mó đầy đau đớn của Cố Xương Bá, kêu lên thảm thiết rồi ngất lịm.
Phủ Cố Xương Bá vì tin dữ bất ngờ mà rối loạn cả lên.
Đới Trạch đang nghe kể chuyện trong trà lâu thì bị hạ nhân trong nhà tìm đến.
“Thế tử, trong phủ có chuyện rồi, mau về đi!”
“Chuyện gì vậy? Ta còn chưa nghe xong chuyện đâu.” Đới Trạch không muốn rời.
Hắn trốn đến đây nghe kể chuyện, chính vì hôm nay phụ thân lại bị triệu vào cung. Những lần trước đều vì hắn, lần này e rằng cũng không thoát được.
Đới Trạch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhớ ra gần đây mình đã gây ra chuyện gì, nhưng tốt nhất là tránh xa cho lành.
Hạ nhân vừa lau nước mắt vừa nói:
“Thế tử, đừng chần chừ nữa, Bá gia đã mất rồi...”
“Ngươi nói gì?” Đới Trạch túm lấy hạ nhân, giơ tay tát một cái, “Đồ khốn, nói chuyện không rõ ràng, cái gì mà mất hay không mất!”
“Thế tử à, Bá gia không còn nữa, bị đánh trượng trong cung mà mất rồi!” Hạ nhân khóc nói.
Đới Trạch sững người, rồi cắm đầu chạy.
Từ trong trà lâu phía sau, lờ mờ vang lên giọng kể chuyện:
“Vị Mỹ Hầu Vương đó…”
---
“Phụ thân!” Đới Trạch từ lưng ngựa ngã nhào xuống, lăn xả vào trong nhà.
Đập vào mắt là mẫu thân khóc đến xé lòng, và phụ thân đã được thay áo liệm, nằm bất động.
“Phụ thân, phụ thân, người mau tỉnh lại đi!” Đới Trạch gào khóc thảm thiết.
Cố Xương Bá bị đánh trượng bên ngoài Ngọ Môn, không giấu được các quan viên trực ban, chẳng mấy chốc đã truyền đến các nha môn.
So ra thì, tin tức đến với vương phủ của Khánh Vương muộn hơn một chút, là do phủ Cố Xương Bá phái người báo tin.
Khánh Vương vội vàng đến phủ Cố Xương Bá, túm lấy Đới Trạch hỏi:
“Biểu đệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Thông thường, bị đánh ba mươi hay năm mươi roi đã là không ít, tám mươi roi thì chẳng khác nào lấy mạng người.
Khi Thục phi nghe được tin, lập tức chạy như bay đến gặp Hưng Nguyên Đế.
Lúc này, Hoàng đế đã hồi cung về Điện Càn Thanh.
“Bệ hạ, Thục phi nương nương cầu kiến.”
Thục phi đẩy cung nhân bước vào, tóc mai rối tung trong lúc vội vã, quỳ sụp xuống trước mặt Hoàng đế:
“Bệ hạ, cầu xin ngài niệm tình mà tha mạng cho huynh trưởng thần thiếp!”
Nàng không hỏi huynh trưởng mình phạm tội gì, vì thời gian quá gấp, không kịp tìm hiểu. Điều duy nhất nàng có thể làm là cố cứu mạng huynh trưởng trước. Người còn sống, mới có thể tính đến chuyện khác.
Sắc mặt Hoàng đế lạnh như băng:
“Đưa Thục phi hồi cung Hàn Đạm.”
Hai cung nhân tiến lên, định dìu Thục phi.
“Ta không đi!” Thục phi gạt tay cung nhân ra, quỳ gối bò lên phía trước vài bước:
“Bệ hạ, Cố Xương Bá theo ngài chinh chiến khắp Nam Bắc, trung thành tận tụy. Cầu xin ngài nể tình xưa, tha mạng cho ông ấy…”
Tôn Nham, người phụ trách giám sát hình phạt, bước vào bẩm báo:
“Bẩm bệ hạ, Cố Xương Bá không chịu nổi hình phạt, đã qua đời…”
Thục phi như bị sét đánh ngang tai, dường như không thể tin vào sự thật. Phải một lúc lâu sau, nàng mới kịp phản ứng, bật lên tiếng khóc xé lòng.
Hoàng đế giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng, ra lệnh cho cung nhân:
“Đưa Thục phi hồi tẩm cung.”
“Bệ hạ, rốt cuộc là vì cớ gì…” Thục phi khóc thảm thiết, ngước lên bắt gặp ánh mắt tối tăm của Hoàng đế, khiến nàng run rẩy.
Chỉ trong giây phút ấy, nàng đã bị cung nhân kéo ra khỏi Điện Càn Thanh.
Khi trong điện đã yên tĩnh, Hoàng đế nhắm mắt, tâm trạng khó diễn tả bằng lời.
Nỗi đau vì cái c.h.ế.t của Hoàng hậu, sự hả hê khi trừng phạt kẻ đã hại c.h.ế.t thê tử, cùng nỗi cay đắng khi mối quan hệ quân thần đến nước này.
Trước khi tin tức về cái c.h.ế.t của Cố Xương Bá lan ra, Hoàng đế triệu Hạ Thanh Tiêu vào cung, căn dặn vài việc.
“Cố Xương Bá nói rằng người tiết lộ tung tích của Hoàng hậu là một Cẩm Y Vệ tên Chu Thông. Ngươi có biết người này không?”
“Chu Thông trước đây đóng quân tại Uyển Dương, đầu năm ngoái được điều về kinh thành…” Hạ Thanh Tiêu thuật lại lai lịch của Chu Thông.
Sắc mặt Hoàng đế trầm xuống:
“Trẫm không ngờ Cẩm Y Vệ cũng có kẻ không đáng tin như vậy. Thanh Tiêu, nhất định phải chấn chỉnh nội bộ, không được để xảy ra thêm trường hợp như Chu Thông.”
Thực tế, việc quản lý kỷ luật trong Cẩm Y Vệ thuộc trách nhiệm của Nam Trấn Phủ Ty. Nhưng Chu Thông được điều về kinh từ trước khi Hạ Thanh Tiêu nhậm chức Bắc Trấn Phủ Ty, cho thấy vấn đề nội bộ đã có từ lâu. So với Nam Trấn Phủ Ty, Hoàng đế lại tin tưởng Hạ Thanh Tiêu hơn.
“Về Chu Thông thì…”
“Bẩm bệ hạ, Chu Thông đã chết.”
Sự nghiêm nghị trên mặt Hoàng đế khựng lại, chờ Hạ Thanh Tiêu nói tiếp.
“Tháng tám năm ngoái, Chu Thông đột tử trong khi ngủ. Phu nhân họ Bạch của hắn vì quá đau buồn, cũng qua đời trong cùng tháng.”
Ánh mắt Hoàng đế thoáng xao động:
“Thanh Tiêu biết khá rõ về Chu Thông.”
Hạ Thanh Tiêu điềm tĩnh đáp:
“Chu Thông từng làm việc ở Bắc Trấn Phủ Ty, thần có đến viếng. Hơn nữa, vì hắn mất ở tuổi tráng niên, thần đặc biệt điều tra, nên ấn tượng sâu sắc.”
Hoàng đế gật đầu:
“Vậy nói như thế, Chu Thông và phu nhân đều đã qua đời. Họ có để lại con cái không?”
“Có một con gái, năm nay mười sáu tuổi, hiện đang nương nhờ gia đình đại tỷ của Chu Thông…”
Nghe Hạ Thanh Tiêu thuật lại tình hình nhà đại tỷ của Chu Thông, Hoàng đế tạm đè nén sát ý trong lòng.
Hoàng đế hiểu rõ, không phải ai cũng mong muốn ông tìm được con trai của mình và Hoàng hậu.
“Những người ở phía Nam liên quan đến Cố Xương Bá, hãy bí mật bắt giữ, tuyệt đối không được để lộ. Phía sơn cốc, phái người trông giữ c.h.ặ.t chẽ…”
Dặn dò xong, Hoàng đế trầm mặc một lúc, hỏi Hạ Thanh Tiêu:
“Thanh Tiêu, ngươi nghĩ đứa trẻ đó vẫn còn ở Uyển Dương không?”
“Vi thần không biết.” Hạ Thanh Tiêu đáp.
“Trẫm nghĩ, hắn sẽ đến kinh thành.” Hưng Nguyên Đế nói ra suy đoán trong lòng, ánh mắt không rời khỏi khuôn mặt của Hạ Thanh Tiêu.
Trong mắt Hạ Thanh Tiêu hiện lên chút kinh ngạc.
“Có lẽ…” Hưng Nguyên Đế trầm ngâm hồi lâu, chăm chú nhìn người thanh niên trước mặt, “Hắn có thể chính là tiên sinh Tùng Linh!”
Thần sắc Hạ Thanh Tiêu chấn động, khẽ cúi mắt.
Hưng Nguyên Đế dường như không để tâm đến câu trả lời của Hạ Thanh Tiêu, tự mình phân tích:
“Khấu cô nương từng nói, tiên sinh Tùng Linh hẳn là một thiếu niên, điều này trùng khớp với độ tuổi của đứa trẻ đó. Tiên sinh Tùng Linh hiểu rất rõ nhiều chuyện về Hoàng hậu, với độ tuổi của hắn mà lại thân cận như vậy với Hoàng hậu, nếu không phải là đứa trẻ đó thì còn ai vào đây?”
Hạ Thanh Tiêu cụp mắt không nói thêm lời nào.
“Thanh Tiêu, những việc khác giao cho người đáng tin, ngươi ở lại kinh thành dốc toàn lực tìm tiên sinh Tùng Linh, dù phải đào ba thước đất, cũng phải tìm ra hắn cho trẫm.”
“Vi thần tuân chỉ.”
“Khoan đã.” Hưng Nguyên Đế gọi lại Hạ Thanh Tiêu khi y đang chuẩn bị rời đi, “Ngươi đến gặp lại Khấu cô nương, xem có manh mối nào mới không.”
“Dạ.”
Khi quân thần mật đàm, t.h.i t.h.ể của Cố Xương Bá đã được đưa về phủ Cố Xương Bá.
Phu nhân Cố Xương Bá nhận được lời bẩm báo của hạ nhân, nói có người từ trong cung đến, mời bà ta ra đón Bá gia, bà ta còn cảm thấy kỳ lạ. Đến khi nhìn thấy thái giám mặt mày nghiêm trọng cùng Cẩm Y Vệ, bà mới ý thức được có điều không ổn.
“Bá gia… chẳng lẽ lại vì chuyện của Trạch nhi mà bị phạt nữa sao?”
Thái giám liếc nhìn phu nhân Cố Xương Bá, nói rõ nguyên nhân Bá gia bị đánh trượng:
“Cố Xương Bá cùng bệ hạ uống rượu, trong lúc say phạm thượng, gọi thẳng tên húy của bệ hạ, vì thế bị đánh trượng... Cố Xương Bá chịu không nổi hình phạt, đã qua đời rồi…”
“Đã qua đời—” Phu nhân Cố Xương Bá mặt mày tái nhợt, ngước nhìn, thấy phía sau thái giám là một cái cáng, bên trên phủ một lớp chăn màu sẫm.
“Bá gia, Bá gia!” Bà ta lao đến, kéo một góc chăn, nhìn thấy gương mặt méo mó đầy đau đớn của Cố Xương Bá, kêu lên thảm thiết rồi ngất lịm.
Phủ Cố Xương Bá vì tin dữ bất ngờ mà rối loạn cả lên.
Đới Trạch đang nghe kể chuyện trong trà lâu thì bị hạ nhân trong nhà tìm đến.
“Thế tử, trong phủ có chuyện rồi, mau về đi!”
“Chuyện gì vậy? Ta còn chưa nghe xong chuyện đâu.” Đới Trạch không muốn rời.
Hắn trốn đến đây nghe kể chuyện, chính vì hôm nay phụ thân lại bị triệu vào cung. Những lần trước đều vì hắn, lần này e rằng cũng không thoát được.
Đới Trạch nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không nhớ ra gần đây mình đã gây ra chuyện gì, nhưng tốt nhất là tránh xa cho lành.
Hạ nhân vừa lau nước mắt vừa nói:
“Thế tử, đừng chần chừ nữa, Bá gia đã mất rồi...”
“Ngươi nói gì?” Đới Trạch túm lấy hạ nhân, giơ tay tát một cái, “Đồ khốn, nói chuyện không rõ ràng, cái gì mà mất hay không mất!”
“Thế tử à, Bá gia không còn nữa, bị đánh trượng trong cung mà mất rồi!” Hạ nhân khóc nói.
Đới Trạch sững người, rồi cắm đầu chạy.
Từ trong trà lâu phía sau, lờ mờ vang lên giọng kể chuyện:
“Vị Mỹ Hầu Vương đó…”
---
“Phụ thân!” Đới Trạch từ lưng ngựa ngã nhào xuống, lăn xả vào trong nhà.
Đập vào mắt là mẫu thân khóc đến xé lòng, và phụ thân đã được thay áo liệm, nằm bất động.
“Phụ thân, phụ thân, người mau tỉnh lại đi!” Đới Trạch gào khóc thảm thiết.
Cố Xương Bá bị đánh trượng bên ngoài Ngọ Môn, không giấu được các quan viên trực ban, chẳng mấy chốc đã truyền đến các nha môn.
So ra thì, tin tức đến với vương phủ của Khánh Vương muộn hơn một chút, là do phủ Cố Xương Bá phái người báo tin.
Khánh Vương vội vàng đến phủ Cố Xương Bá, túm lấy Đới Trạch hỏi:
“Biểu đệ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.