Chương 107
Phá Quân Tinh
14/05/2021
Hoa Chi Phá phồng mồm, vẻ mặt khó chịu nhìn Niệm Khanh, đương nhiên là kinh thành không đơn giản, anh cũng không phải ngơ! Hừ, chỉ là ta núi không lộ sông không chảy mà thôi. Cái này gọi là khiêm tốn!
Hơn nữa, "thiếu chủ" gì đó, nam phải không? Được rồi, anh khó chịu.
- Kỳ thật không đơn giản là lòng người phải không? - Hoa Chi Phá bĩu môi, thản nhiên nói - Địa phương không sống, chỉ có người sống.
Niệm Khanh không ngờ Hoa Chi Phá sẽ nói như vậy, một chút kinh ngạc rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh:
- Nói cũng phải. Đúng rồi, nếu ta nói với ngươi rằng ta là công chúa thì ngươi định thế nào? - Niệm Khanh buông bát cơm đầy hưng trí nhìn Hoa Chi Phá, cười nói.
- Ngươi là công chúa? - Hoa Chi Phá híp mắt, nhìn mặt Niệm Khanh - Ta đây chính là phò mã! - Ngươi làm như công chúa là cải thìa ven đường ấy! Công chúa một nước ở trong kỹ viện, bái phục, tiểu thuyết ngôn tình ngươi xem hơi nhiều phải không!
Tuy rằng Hoa Chi Phá cũng hiểu Niệm Khanh không phải người bình thường, nhưng mà công chúa...hình như hơi quá xa xôi.
Cũng lạ là Tuyết Chi Lạc không nói rõ ràng về thân phận của Du Lăng, Hoa Chi Phá chỉ biết là sát thủ hoặc là thích khách, còn Nguyệt Chi Loạn cũng không giải thích gì với thân phận của Ly Tuyệt, nói tóm lại Hoa Chi Phá cũng chỉ biết Vị Triều là người của Thần Y Sơn Trang, vài thứ khác nàng không biết nhiều. Cho nên, bất ngờ nói Niệm Khanh là công chúa, nàng thật có chút khó chấp nhận.
- Phò mã? -Niệm Khanh nhìn Hoa Chi Phá thật sâu một cái - Ngươi thật đúng là mơ tưởng.
Ngươi có thể làm công chúa còn ta không thể làm phò mã? - Hoa Chi Phá phỉ nhổ trong lòng.
Cơm nước xong, Hoa Chi Phá nhìn trời không còn sớm liền rời khỏi, nàng cần thu thập hành lý, cũng không thể để Niệm Khanh cho luôn. Anh nhất định phải đi xem xem "thiếu chủ"kia lớn lên là cái dạng gì! Còn chuyện nghe Niệm Khanh đánh đàn, không có tâm trạng.
Niệm Khanh đứng trước cửa sổ, nhìn bàn cờ kín mít quân, có chút đăm chiêu. Hoà sao?
- Tiểu thư, ngươi thực sự đồng ý để nàng đi? -Tiểu Trúc thu thập bát đũa, nghi hoặc hỏi - Vậy thì chẳng phải là nàng sẽ biết thân phận của ngươi sao?
Niệm Khanh gõ lên bàn cờ, chậm rãi nói:
- Dù sao, kiểu gì cũng biết. Hơn nữa... - Nhớ tới bộ dạng Hoa Chi Phá nói mình là phò mã vừa rồi, Niệm Khanh gợi lên một nụ cười xấu xa - Có lẽ...lần này đại công chúa sẽ kén phò mã cũng không biết chừng?
Tiểu Trúc vẻ mặt không thể tin nhìn tiểu thư nhà mình:
- Tiểu thư, ngươi... - Không thể nào! Tiểu thư anh minh thần võ nhà nàng rốt cuộc thế nào lại có mắt mù? Vị Triều tiểu thư, Ly Tuyệt tiểu thư, Du Lăng tiểu thư, Tiểu Trúc đã cảm thấy thực khó hiểu, không ngờ tiểu thư nhà nàng cũng muốn bước theo chân ba vị tiểu thư!
- Phật viết: Không thể nói -Niệm Khanh bí hiểm nhìn chằm chằm bàn cờ, hạ xuống một quân, nhất thời lập tức chỉnh đổi vận mệnh ván cờ.
Nếu Hoa Chi Phá ở trong này thì không thể ngã gục đầu, nàng cẩn thận bố trí cư nhiên bị phá bởi một chiêu, hơn nữa nếu tỉ mỉ xem ván cờ thì còn là quân đen bị quân trắng dắt mũi, tựa hồ ngay từ đầu đã bị tính kế, cái này há có thể không khiến nàng kinh tâm sao! Cũng may là Hoa Chi Phá không ở đây, nếu không không thể không hộc máu.
Tiểu Trúc thấy tiểu thư nhà mình chuyên chú đến bàn cờ, cũng đến giúp vui nhìn, lập tức đơ:
- Tiểu thư thật sự là rất hưng trí, lần này tiểu thư dùng vài phần thực lực? - Có thể hạ nhiều nước như vậy, xem ra tiểu thư thực sự vui vẻ! Đùa với Hoa Chi Phá đều nhanh chóng hạ hết bàn cờ.
- Ba phần - Ôi, không thể ngờ Hoa Chi Phá này vẫn có chút thực lực, vốn tưởng rằng một phần là đủ, không ngờ lại ép mình dùng đến ba phần, cũng coi như nàng quang vinh.
- Haiz, gặp phải đệ nhất quốc thủ, chỉ có thể nói Hoa Chi Phá xui xẻo -Tiểu Trúc lắc đầu - Bất quá tiểu thư sao không đánh thắng nàng? Còn bày ra vẻ hoà?
Niệm Khanh thản nhiên liếc nhìn Tiểu Trúc một cái, nói:
- Thắng thua kỳ thật không quan trọng, quan trọng là mỗi một bước của nàng đều ở trong dự kiến của ta. Như vậy chẳng phải càng thú vị sao? -Nếu trực tiếp thắng cờ thì còn có ý nghĩa gì?
Tiểu Trúc bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, cười nói:
- Tiểu thư, ngươi thật sự là càng ngày càng tệ. Hoa Chi Phá gặp phải tiểu thư cũng không biết là may mắn hay là bi ai... - Thật đáng buồn cho Hoa Chi Phá, để ngươi bi ai một chút. Tiểu thư thật là...rất phúc hắc!
Niệm Khanh chớp mắt mấy cái, muốn sao? Kỳ thật như vậy mới có lạc thú. Hoa Chi Phá hẳn cũng sẽ nghĩ như vậy phải không?
Đương nhiên Hoa Chi Phá không biết sở vi sở tác (tất cả mọi hành động) của Niệm Khanh, nếu không phỏng chừng sẽ lập tức nhảy dựng lên phản bác: Ta cũng nghĩ như vậy mới là lạ! Cho nên không thể không nói, không biết cũng là một loại hạnh phúc.
Bởi vì chuyện ngày mai cùng đi kinh thành với Niệm Khanh nên Hoa Chi Phá rất có lương tâm quyết định tìm tam chích cầm thú báo một tiếng, tránh cho các nàng nói mình không lương tâm, đáng tiếc, sự thật thường tương phản.
Phong Chi Lâu: Lão đại, ngươi đi thì đi, nói với ta làm gì? Ta không phải lão bà của ngươi cũng không phải mẹ ngươi, đi mau đi mau, đừng quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của ta với Vị Triều nhà ta!
Khốn nạn! Đồ có sắc tâm không có nhân tính nhà ngươi! Anh nhìn lầm ngươi.
Tuyết Chi Lạc: Lão đại, hiện tại là thời kì tình yêu cuồng nhiệt của ta, ngươi có thể đừng làm bóng đèn được không?
Được, ta sai rồi! Ngươi tiếp tục!
Nguyệt Chi Loạn: Lão đại, nhớ mang chút đặc sản về, không đắt tiền ta không cần!
Shit, cái đồ chỉ biết ăn!
Một đám không lương tâm! Anh mù mắt, sao lại giao du với một đám bằng hữu như vậy! Cầm thú, quả nhiên là cầm thú! Ba người các ngươi quả thực đem hai chữ 'cầm thú' phát huy đến cao nhất! Hoa Chi Phá bị đả kích bỏ đi, vẫn là Niệm Khanh tốt! Chẳng những không bắt ta trả tiền mà còn mang theo ta đi kinh thành. Quả nhiên, ngoài Niệm Khanh nhà ta thì cái gì cũng là mây bay! Hoa Chi Phá giác ngộ, đi theo Niệm Khanh có thịt ăn! Mặc kệ lúc nào cũng phải bắt chặt lấy Niệm Khanh mới là vương đạo!
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chi Phá còn trong ổ chăn liền bị Tiểu Trúc cứng rắn đánh thức. Rửa mặt một chút, mang theo hành lí đã chuẩn bị tốt theo Niệm Khanh đi. Nhìn Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu dần dần biến mất, Hoa Chi Phá cảm khái ngàn vạn, ở lâu như vậy, hiện tại đột nhiên phải rời khỏi, thật sự là có điểm luyến tiếc.
Bất quá, so với kinh thành tràn ngập thần bí đang hướng tới thì tinh thần Hoa Chi Phá chấn động. Nghe nói mỹ nữ kinh thành là đệ nhất, cũng không biết là thật hay giả? Hoa Chi Phá chột dạ ho khan hai tiếng liếc nhìn Niệm Khanh đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết mỹ nữ gì đó có đẹp như Niệm Khanh nhà ta hay không?
Thôi nào, ta cũng không phải có tâm tư không tốt, chỉ đơn thuần là thưởng thức thôi!
Đương nhiên tốt nhất là để ta gặp được một công chúa, cũng không biết chất lượng công chúa của nước này thế nào, trăm ngàn đừng giống Phượng tỷ, nếu không anh thật sự muốn khóc.
Dựa theo đường của tiểu thuyết ngôn tình, đối tượng mà xuyên giả 99% có thể nhìn thấy ở kinh thành là: Công chúa, hoàng đế, hoàng hậu, vương gia, etc. Phân ra tiếp, nam nữ có thể gặp hoàng đế và vương gia; bách hợp có thể gặp công chúa và hoàng hậu.
Chỉ là không biết anh đang đi là cái đường gì. Cũng không rõ công chúa, hoàng hậu có sức hút hay không! - Hoa Chi Phá tự sướng.
Hơn nữa, "thiếu chủ" gì đó, nam phải không? Được rồi, anh khó chịu.
- Kỳ thật không đơn giản là lòng người phải không? - Hoa Chi Phá bĩu môi, thản nhiên nói - Địa phương không sống, chỉ có người sống.
Niệm Khanh không ngờ Hoa Chi Phá sẽ nói như vậy, một chút kinh ngạc rất nhanh khôi phục lại bình tĩnh:
- Nói cũng phải. Đúng rồi, nếu ta nói với ngươi rằng ta là công chúa thì ngươi định thế nào? - Niệm Khanh buông bát cơm đầy hưng trí nhìn Hoa Chi Phá, cười nói.
- Ngươi là công chúa? - Hoa Chi Phá híp mắt, nhìn mặt Niệm Khanh - Ta đây chính là phò mã! - Ngươi làm như công chúa là cải thìa ven đường ấy! Công chúa một nước ở trong kỹ viện, bái phục, tiểu thuyết ngôn tình ngươi xem hơi nhiều phải không!
Tuy rằng Hoa Chi Phá cũng hiểu Niệm Khanh không phải người bình thường, nhưng mà công chúa...hình như hơi quá xa xôi.
Cũng lạ là Tuyết Chi Lạc không nói rõ ràng về thân phận của Du Lăng, Hoa Chi Phá chỉ biết là sát thủ hoặc là thích khách, còn Nguyệt Chi Loạn cũng không giải thích gì với thân phận của Ly Tuyệt, nói tóm lại Hoa Chi Phá cũng chỉ biết Vị Triều là người của Thần Y Sơn Trang, vài thứ khác nàng không biết nhiều. Cho nên, bất ngờ nói Niệm Khanh là công chúa, nàng thật có chút khó chấp nhận.
- Phò mã? -Niệm Khanh nhìn Hoa Chi Phá thật sâu một cái - Ngươi thật đúng là mơ tưởng.
Ngươi có thể làm công chúa còn ta không thể làm phò mã? - Hoa Chi Phá phỉ nhổ trong lòng.
Cơm nước xong, Hoa Chi Phá nhìn trời không còn sớm liền rời khỏi, nàng cần thu thập hành lý, cũng không thể để Niệm Khanh cho luôn. Anh nhất định phải đi xem xem "thiếu chủ"kia lớn lên là cái dạng gì! Còn chuyện nghe Niệm Khanh đánh đàn, không có tâm trạng.
Niệm Khanh đứng trước cửa sổ, nhìn bàn cờ kín mít quân, có chút đăm chiêu. Hoà sao?
- Tiểu thư, ngươi thực sự đồng ý để nàng đi? -Tiểu Trúc thu thập bát đũa, nghi hoặc hỏi - Vậy thì chẳng phải là nàng sẽ biết thân phận của ngươi sao?
Niệm Khanh gõ lên bàn cờ, chậm rãi nói:
- Dù sao, kiểu gì cũng biết. Hơn nữa... - Nhớ tới bộ dạng Hoa Chi Phá nói mình là phò mã vừa rồi, Niệm Khanh gợi lên một nụ cười xấu xa - Có lẽ...lần này đại công chúa sẽ kén phò mã cũng không biết chừng?
Tiểu Trúc vẻ mặt không thể tin nhìn tiểu thư nhà mình:
- Tiểu thư, ngươi... - Không thể nào! Tiểu thư anh minh thần võ nhà nàng rốt cuộc thế nào lại có mắt mù? Vị Triều tiểu thư, Ly Tuyệt tiểu thư, Du Lăng tiểu thư, Tiểu Trúc đã cảm thấy thực khó hiểu, không ngờ tiểu thư nhà nàng cũng muốn bước theo chân ba vị tiểu thư!
- Phật viết: Không thể nói -Niệm Khanh bí hiểm nhìn chằm chằm bàn cờ, hạ xuống một quân, nhất thời lập tức chỉnh đổi vận mệnh ván cờ.
Nếu Hoa Chi Phá ở trong này thì không thể ngã gục đầu, nàng cẩn thận bố trí cư nhiên bị phá bởi một chiêu, hơn nữa nếu tỉ mỉ xem ván cờ thì còn là quân đen bị quân trắng dắt mũi, tựa hồ ngay từ đầu đã bị tính kế, cái này há có thể không khiến nàng kinh tâm sao! Cũng may là Hoa Chi Phá không ở đây, nếu không không thể không hộc máu.
Tiểu Trúc thấy tiểu thư nhà mình chuyên chú đến bàn cờ, cũng đến giúp vui nhìn, lập tức đơ:
- Tiểu thư thật sự là rất hưng trí, lần này tiểu thư dùng vài phần thực lực? - Có thể hạ nhiều nước như vậy, xem ra tiểu thư thực sự vui vẻ! Đùa với Hoa Chi Phá đều nhanh chóng hạ hết bàn cờ.
- Ba phần - Ôi, không thể ngờ Hoa Chi Phá này vẫn có chút thực lực, vốn tưởng rằng một phần là đủ, không ngờ lại ép mình dùng đến ba phần, cũng coi như nàng quang vinh.
- Haiz, gặp phải đệ nhất quốc thủ, chỉ có thể nói Hoa Chi Phá xui xẻo -Tiểu Trúc lắc đầu - Bất quá tiểu thư sao không đánh thắng nàng? Còn bày ra vẻ hoà?
Niệm Khanh thản nhiên liếc nhìn Tiểu Trúc một cái, nói:
- Thắng thua kỳ thật không quan trọng, quan trọng là mỗi một bước của nàng đều ở trong dự kiến của ta. Như vậy chẳng phải càng thú vị sao? -Nếu trực tiếp thắng cờ thì còn có ý nghĩa gì?
Tiểu Trúc bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, cười nói:
- Tiểu thư, ngươi thật sự là càng ngày càng tệ. Hoa Chi Phá gặp phải tiểu thư cũng không biết là may mắn hay là bi ai... - Thật đáng buồn cho Hoa Chi Phá, để ngươi bi ai một chút. Tiểu thư thật là...rất phúc hắc!
Niệm Khanh chớp mắt mấy cái, muốn sao? Kỳ thật như vậy mới có lạc thú. Hoa Chi Phá hẳn cũng sẽ nghĩ như vậy phải không?
Đương nhiên Hoa Chi Phá không biết sở vi sở tác (tất cả mọi hành động) của Niệm Khanh, nếu không phỏng chừng sẽ lập tức nhảy dựng lên phản bác: Ta cũng nghĩ như vậy mới là lạ! Cho nên không thể không nói, không biết cũng là một loại hạnh phúc.
Bởi vì chuyện ngày mai cùng đi kinh thành với Niệm Khanh nên Hoa Chi Phá rất có lương tâm quyết định tìm tam chích cầm thú báo một tiếng, tránh cho các nàng nói mình không lương tâm, đáng tiếc, sự thật thường tương phản.
Phong Chi Lâu: Lão đại, ngươi đi thì đi, nói với ta làm gì? Ta không phải lão bà của ngươi cũng không phải mẹ ngươi, đi mau đi mau, đừng quấy rầy cuộc sống hạnh phúc của ta với Vị Triều nhà ta!
Khốn nạn! Đồ có sắc tâm không có nhân tính nhà ngươi! Anh nhìn lầm ngươi.
Tuyết Chi Lạc: Lão đại, hiện tại là thời kì tình yêu cuồng nhiệt của ta, ngươi có thể đừng làm bóng đèn được không?
Được, ta sai rồi! Ngươi tiếp tục!
Nguyệt Chi Loạn: Lão đại, nhớ mang chút đặc sản về, không đắt tiền ta không cần!
Shit, cái đồ chỉ biết ăn!
Một đám không lương tâm! Anh mù mắt, sao lại giao du với một đám bằng hữu như vậy! Cầm thú, quả nhiên là cầm thú! Ba người các ngươi quả thực đem hai chữ 'cầm thú' phát huy đến cao nhất! Hoa Chi Phá bị đả kích bỏ đi, vẫn là Niệm Khanh tốt! Chẳng những không bắt ta trả tiền mà còn mang theo ta đi kinh thành. Quả nhiên, ngoài Niệm Khanh nhà ta thì cái gì cũng là mây bay! Hoa Chi Phá giác ngộ, đi theo Niệm Khanh có thịt ăn! Mặc kệ lúc nào cũng phải bắt chặt lấy Niệm Khanh mới là vương đạo!
Sáng sớm hôm sau, Hoa Chi Phá còn trong ổ chăn liền bị Tiểu Trúc cứng rắn đánh thức. Rửa mặt một chút, mang theo hành lí đã chuẩn bị tốt theo Niệm Khanh đi. Nhìn Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu dần dần biến mất, Hoa Chi Phá cảm khái ngàn vạn, ở lâu như vậy, hiện tại đột nhiên phải rời khỏi, thật sự là có điểm luyến tiếc.
Bất quá, so với kinh thành tràn ngập thần bí đang hướng tới thì tinh thần Hoa Chi Phá chấn động. Nghe nói mỹ nữ kinh thành là đệ nhất, cũng không biết là thật hay giả? Hoa Chi Phá chột dạ ho khan hai tiếng liếc nhìn Niệm Khanh đang nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết mỹ nữ gì đó có đẹp như Niệm Khanh nhà ta hay không?
Thôi nào, ta cũng không phải có tâm tư không tốt, chỉ đơn thuần là thưởng thức thôi!
Đương nhiên tốt nhất là để ta gặp được một công chúa, cũng không biết chất lượng công chúa của nước này thế nào, trăm ngàn đừng giống Phượng tỷ, nếu không anh thật sự muốn khóc.
Dựa theo đường của tiểu thuyết ngôn tình, đối tượng mà xuyên giả 99% có thể nhìn thấy ở kinh thành là: Công chúa, hoàng đế, hoàng hậu, vương gia, etc. Phân ra tiếp, nam nữ có thể gặp hoàng đế và vương gia; bách hợp có thể gặp công chúa và hoàng hậu.
Chỉ là không biết anh đang đi là cái đường gì. Cũng không rõ công chúa, hoàng hậu có sức hút hay không! - Hoa Chi Phá tự sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.