Chương 47
Phá Quân Tinh
14/05/2021
Đại hội thanh lâu tốt đẹp vì sự xuất hiện của Ngư Bát mà biến thành trò khôi hài, hậu quả để lại cũng chưa cái nào được giải quyết.
Về phần ai thắng ai thua, đã xảy ra loại sự kiện ác tính như vậy thì ai còn tâm tư mà đi bình luận?
Thiên Nặc Bảo là con của Tứ Vương gia, là hoàng thân quốc thích, giờ lại gặp nạn ở một địa phương nhỏ như Ô Tô, Dương Thư tri phủ Ô Tô đều đã có ý định thắt cổ tự tử, không ai biết nam tử áo xanh kia là ai, hắn lại còn bắt đi nha hoàn bên người Thế tử, tạm thời xem như là nha hoàn đi, dù sao ai là nam nhân thì đều hiểu rõ trong lòng.
Nghĩ đến hậu quả trong đó... trời ạ, đời trước nhà hắn tạo nghiệt gì vậy! Thế tử Thiên Nặc Bảo sau khoảng ba ngày tu dưỡng trên giường đã có thể đi lại được, nếu không do hắn ngăn cản thì không chừng đã lập tức đuổi theo nam tử áo xanh kia, xem ra phân lượng của nha hoàn kia ở trong lòng Thế tử rất nặng.
Dương Thư đem chuyện Thế tử bị tập kích báo lên trên, hắn đoán không bao lâu sau người của phủ Tứ Vương gia sẽ đến đây, đến lúc đó không biết mình sẽ có kết cục gì đây! Dù sao việc trước tiên cần làm là đánh chết cũng phải ngăn cản Thiên Nặc Bảo, nếu hắn có chuyện gì thì mình xác định phải chôn cùng.
Kiếp sống chính trị của hắn... xem ra đến đây là cùng cực! Không ngờ lại bị chôn vùi trong tay nữ tử tên Phù Dung kia... buồn bực đến mức muốn đập đầu vào tường.
Mặc kệ Dương Thư lo lắng thế nào thì chuyện nên đến vẫn sẽ đến.
Tỷ như, vốn là một sự kiện chẳng có gì lạ nhưng không ngờ lại mang theo phản ứng dây chuyền mà người ta không tưởng tượng được.
Lần trước tứ cầm thú xem bệnh ở chỗ Lâm Mặc Uyên, qua đó mà biết đến Thần Y Sơn Trang vô cùng giàu có, chuyện này vốn là một chuyện nhỏ.
Nhưng mà một chuyện nhỏ lại thường dẫn đến một đoạn chuyện xưa.
Vì Lâm Mặc Uyên không biết tứ cầm thú trúng phải độc gì nên dựa theo quy củ của Thần Y Sơn Trang, đệ tử ký danh như bọn họ phải đem những bệnh không biết cùng nguyên nhân mắc bệnh, thậm chí cả bệnh khó giải quyết đi nói lại với Thần Y Sơn Trang, bệnh nặng không có cách chữa cũng phải truyền lên sơn trang. Đây cũng là nguyên nhân Thần Y Sơn Trang có thể làm mũi nhọn trong ngành y dược.
Đây vốn là cách hay, đệ tử không biết bệnh có thể hỏi lão sư, lão sư không hiểu nốt thì có thể cùng lão sư của hắn thảo luận, nếu vẫn chưa rõ nguyên nhân nữa thì sẽ tiến hành nghiên cứu, nếu thật sự không tìm ra cách thì sẽ cho vào kho bảo tồn để hậu nhân có thể phá giải.
Nhưng thật không ngờ hồi âm của Thần Y Sơn Trang cho Lâm Mặc Uyên lại khiến nàng hoảng sợ, bọn họ nói muốn tìm hiểu sự tình đã xảy ra, sẽ phái người đến đây xem xét.
Hồi âm này khiến Lâm Mặc Uyên choáng váng, người của Thần Y Sơn Trang muốn tới đây?
Mặc kệ thế nào thì đây cũng là sự kiện lớn. Chỉ có điều bốn người kia... nhớ tới bốn người diễn xuất ở trên đài ngày đó, là các nàng phải không? Lần trước do mấy nốt ban đỏ trên mặt nên nàng cũng chưa thấy rõ dung mạo thật của các nàng, nhưng trong lòng nàng có 90% nắm chắc đó chính là bốn người này.
Xem ra người hạ độc đã giải độc cho các nàng rồi! Nhưng mà rốt cuộc là cao thủ nào?
Ô Tô nhỏ bé này xem ra càng ngày càng náo nhiệt!
- Thanh U sư huynh, phía trước không xa chính là Ô Tô! – Người nói là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, tóc tết hai bím, mặc quần áo hồng nhạt, cho người ta cảm giác có chút vẻ dễ thương kiểu trẻ con.
Mộ Thanh U mặt nhăn mày nhíu, nhìn cô gái dám đi theo mình bất đắc dĩ gật đầu:
- Thanh Minh sư muội, chuyện lần này lớn, ngươi đừng quấy rối ta - Nói xong nhìn mỹ nữ trung niên không nói lời nào bên cạnh, trong lòng run lên một cái.
Mỹ nữ trung niên lạnh lùng nhìn hai người một cái, nói:
- Mộ Thanh U, chuyện lần trước ta sẽ không so đo với ngươi, nếu lần này thật sự là Trầm Tịch, ngươi biết nên làm thế nào phải không? – Cứ nhìn thấy thiếu niên này là trong lòng nàng lại có một trận lửa lớn, nếu không vì hắn thì sao đệ tử kiệt xuất nhất Thần Y Sơn Trang lại không chào một tiếng mà bỏ đi? Chuyện ti bỉ như đi cầu xin người khác rời đi như vậy mà hắn cũng làm được! Cũng bởi vì chuyện này mà khiến người trong hoàng tộc bất mãn, cho rằng nhân phẩm của đệ tử Thần Y Sơn Trang càng ngày càng kém, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ chỉ cần dựa vào Thần Y Sơn Trang thì sẽ có được thế lực như bây giờ mà không cần có người hoàng tộc chống lưng?
- Trưởng lão, Thanh U đã hiểu! - Mặc dù có chút không cam lòng nhưng hắn vẫn không thể chống lại ý của các trưởng lão. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần không có sư muội thì hắn có thể yên ổn ngồi vào ngai vị trang chủ, không ngờ người tính không bằng trời tính, những lời hắn nói với sư muội lại trùng hợp để cho trưởng lão Huyền Hi Mạt và khách nhân hoàng tộc nghe thấy được, kết quả có thể tự biết.
- Hi Mạt tỷ tỷ, đừng mắng Thanh U sư huynh nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng vào thành đi! - Tiểu mỹ nhân thấy sư huynh mình sùng bái bị trưởng lão răn dạy thì chỉ có thể lấy lòng nói.
Huyền Hi Mạt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua nha đầu kia, gật đầu, không nói gì nữa.
Tỷ tỷ? Cũng không biết bao lâu rồi không có người kêu nàng như vậy. Chẳng trách người trong Thần Y Sơn Trang ai cũng thích nha đầu kia, miệng thật ngọt làm sao.
Ba người tiếp tục đi cùng nhau, chỉ có điều tâm tình mỗi người lại khác nhau.
Nói đến tứ cầm thú, lần này cứ tưởng sau đại hội thanh lâu sẽ là xan cụ (bộ đồ ăn), không ngờ vì người xem nhiệt tình mà biến thành bôi cụ (bi kịch), sau sự kiện Ngư Bát huynh cướp người thì biến thành chén cụ (cũng nghĩa là bi kịch), quả nhiên là cụ cụ liên thông!
Tuy rằng tứ đại hoa khôi không khen ngợi gì các nàng nhưng có thể thấy ánh mắt của bốn hoa khôi cũng đã phức tạp lên nhiều.
Bởi đại hội thanh lâu đã chấm dứt nên huấn luyện gì đó cũng không còn, vì vậy cơ hội tứ cầm thú tiếp xúc với các hoa khôi lại ít đi, đương nhiên bốn cầm thú không chịu.
Kết quả là các nàng vô liêm sỉ tự hạ thấp mình, nói văn hóa rèn luyện hàng ngày của mình rất thấp, rồi thì trình độ thưởng thức và học tập dưới 0, tóm lại ý tứ là: Sao các ngươi có thể mặc kệ để bốn chúng ta thất học? Chúng ta là người tính tình thiện lương hiếu học, mỗi ngày hướng về phía trước, làm một người lớn nhiệt tình thời cổ đại, sao các ngươi có thể cự tuyệt không cho chúng ta tiếp tục đào sâu lòng? Các ngươi có lương tâm hay không? Có lòng đồng cảm hay không? - Sử dụng mọi loại ngôn từ như vậy.
Tứ hoa khôi bị quấy rầy đến mức thiếu chút nữa xuống tay diệt các nàng, cuối cùng không còn cách nào khác đành đáp ứng yêu cầu của các nàng với điều kiện: Không biết có thể hỏi, nhưng không có việc gì thì đừng léo nhéo trước mặt ta, chướng mắt!
Cho nên mới nói, cuộc sống luôn có lên có xuống, có buồn có vui!
Vốn tưởng rằng tứ hoa khôi hội sẽ có thêm vài phần kính trọng đối với các nàng, không ngờ lại lãnh đạm hơn rất nhiều, các nàng cũng không biết vì sao.
- Lão đại, ngươi nói xem Vị Triều nhà ta rốt cuộc là bị sao vậy? Trước kia bảo trì khoảng cách ba bước với ta, hiện tại là sáu bước, còn như vậy nữa thì sự nghiệp đẩy ngã của ta sẽ xa đến không còn thấy được! - Phong Chi Lâu rất ai oán nói, còn tưởng rằng sau khi xem đại hội mỹ nhân thì người kia sẽ mở cờ trong bụng, lấy thân báo đáp, không ngờ lại đối đãi với nàng như sắc lang.
- Gần đây Niệm Khanh cũng rồng thần chỉ thấy tay không thấy đuôi (ý nói rất mờ ám), cơ bản ngay cả người cũng không nhìn thấy - Hoa Chi Phá vô lực tựa cằm lên mặt bàn đá - Nhàm chán!
Tuyết Chi Lạc thở dài:
- Trước kia Du Lăng ra sức hành hung ta, hiện tại không đánh cũng không mắng, ngay cả nói cũng không nói.
- Ta thảm nhất, trước kia Ly Tuyệt không ngừng chỉ điểm khi ta viết thư pháp, hiện tại ta viết bậy vẽ bậy nàng cũng không bảo gì, chưa hết, ta nói gì nàng cũng đều mặc kệ vùi đầu vào vẽ tranh, không thèm quan tâm đến lý lẽ của ta, bi kịch! - Nguyệt Chi Loạn đập đầu vào bàn đá, rất có tư thế tự mình hại mình.
- Ngươi nói xem, có thể là các nàng sợ sẽ yêu chúng ta hay không? – Mặt Phong Chi Lâu nhăn nhó, phân tích.
- Thần kinh! - Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn đồng loại mở miệng, còn không quên lườm nàng một cái.
Làm sao có khả năng?
Nhưng mà...thật sự không có khả năng sao?
Ai biết được?
Về phần ai thắng ai thua, đã xảy ra loại sự kiện ác tính như vậy thì ai còn tâm tư mà đi bình luận?
Thiên Nặc Bảo là con của Tứ Vương gia, là hoàng thân quốc thích, giờ lại gặp nạn ở một địa phương nhỏ như Ô Tô, Dương Thư tri phủ Ô Tô đều đã có ý định thắt cổ tự tử, không ai biết nam tử áo xanh kia là ai, hắn lại còn bắt đi nha hoàn bên người Thế tử, tạm thời xem như là nha hoàn đi, dù sao ai là nam nhân thì đều hiểu rõ trong lòng.
Nghĩ đến hậu quả trong đó... trời ạ, đời trước nhà hắn tạo nghiệt gì vậy! Thế tử Thiên Nặc Bảo sau khoảng ba ngày tu dưỡng trên giường đã có thể đi lại được, nếu không do hắn ngăn cản thì không chừng đã lập tức đuổi theo nam tử áo xanh kia, xem ra phân lượng của nha hoàn kia ở trong lòng Thế tử rất nặng.
Dương Thư đem chuyện Thế tử bị tập kích báo lên trên, hắn đoán không bao lâu sau người của phủ Tứ Vương gia sẽ đến đây, đến lúc đó không biết mình sẽ có kết cục gì đây! Dù sao việc trước tiên cần làm là đánh chết cũng phải ngăn cản Thiên Nặc Bảo, nếu hắn có chuyện gì thì mình xác định phải chôn cùng.
Kiếp sống chính trị của hắn... xem ra đến đây là cùng cực! Không ngờ lại bị chôn vùi trong tay nữ tử tên Phù Dung kia... buồn bực đến mức muốn đập đầu vào tường.
Mặc kệ Dương Thư lo lắng thế nào thì chuyện nên đến vẫn sẽ đến.
Tỷ như, vốn là một sự kiện chẳng có gì lạ nhưng không ngờ lại mang theo phản ứng dây chuyền mà người ta không tưởng tượng được.
Lần trước tứ cầm thú xem bệnh ở chỗ Lâm Mặc Uyên, qua đó mà biết đến Thần Y Sơn Trang vô cùng giàu có, chuyện này vốn là một chuyện nhỏ.
Nhưng mà một chuyện nhỏ lại thường dẫn đến một đoạn chuyện xưa.
Vì Lâm Mặc Uyên không biết tứ cầm thú trúng phải độc gì nên dựa theo quy củ của Thần Y Sơn Trang, đệ tử ký danh như bọn họ phải đem những bệnh không biết cùng nguyên nhân mắc bệnh, thậm chí cả bệnh khó giải quyết đi nói lại với Thần Y Sơn Trang, bệnh nặng không có cách chữa cũng phải truyền lên sơn trang. Đây cũng là nguyên nhân Thần Y Sơn Trang có thể làm mũi nhọn trong ngành y dược.
Đây vốn là cách hay, đệ tử không biết bệnh có thể hỏi lão sư, lão sư không hiểu nốt thì có thể cùng lão sư của hắn thảo luận, nếu vẫn chưa rõ nguyên nhân nữa thì sẽ tiến hành nghiên cứu, nếu thật sự không tìm ra cách thì sẽ cho vào kho bảo tồn để hậu nhân có thể phá giải.
Nhưng thật không ngờ hồi âm của Thần Y Sơn Trang cho Lâm Mặc Uyên lại khiến nàng hoảng sợ, bọn họ nói muốn tìm hiểu sự tình đã xảy ra, sẽ phái người đến đây xem xét.
Hồi âm này khiến Lâm Mặc Uyên choáng váng, người của Thần Y Sơn Trang muốn tới đây?
Mặc kệ thế nào thì đây cũng là sự kiện lớn. Chỉ có điều bốn người kia... nhớ tới bốn người diễn xuất ở trên đài ngày đó, là các nàng phải không? Lần trước do mấy nốt ban đỏ trên mặt nên nàng cũng chưa thấy rõ dung mạo thật của các nàng, nhưng trong lòng nàng có 90% nắm chắc đó chính là bốn người này.
Xem ra người hạ độc đã giải độc cho các nàng rồi! Nhưng mà rốt cuộc là cao thủ nào?
Ô Tô nhỏ bé này xem ra càng ngày càng náo nhiệt!
- Thanh U sư huynh, phía trước không xa chính là Ô Tô! – Người nói là một cô nương mười sáu mười bảy tuổi, tóc tết hai bím, mặc quần áo hồng nhạt, cho người ta cảm giác có chút vẻ dễ thương kiểu trẻ con.
Mộ Thanh U mặt nhăn mày nhíu, nhìn cô gái dám đi theo mình bất đắc dĩ gật đầu:
- Thanh Minh sư muội, chuyện lần này lớn, ngươi đừng quấy rối ta - Nói xong nhìn mỹ nữ trung niên không nói lời nào bên cạnh, trong lòng run lên một cái.
Mỹ nữ trung niên lạnh lùng nhìn hai người một cái, nói:
- Mộ Thanh U, chuyện lần trước ta sẽ không so đo với ngươi, nếu lần này thật sự là Trầm Tịch, ngươi biết nên làm thế nào phải không? – Cứ nhìn thấy thiếu niên này là trong lòng nàng lại có một trận lửa lớn, nếu không vì hắn thì sao đệ tử kiệt xuất nhất Thần Y Sơn Trang lại không chào một tiếng mà bỏ đi? Chuyện ti bỉ như đi cầu xin người khác rời đi như vậy mà hắn cũng làm được! Cũng bởi vì chuyện này mà khiến người trong hoàng tộc bất mãn, cho rằng nhân phẩm của đệ tử Thần Y Sơn Trang càng ngày càng kém, chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ chỉ cần dựa vào Thần Y Sơn Trang thì sẽ có được thế lực như bây giờ mà không cần có người hoàng tộc chống lưng?
- Trưởng lão, Thanh U đã hiểu! - Mặc dù có chút không cam lòng nhưng hắn vẫn không thể chống lại ý của các trưởng lão. Hắn vốn tưởng rằng chỉ cần không có sư muội thì hắn có thể yên ổn ngồi vào ngai vị trang chủ, không ngờ người tính không bằng trời tính, những lời hắn nói với sư muội lại trùng hợp để cho trưởng lão Huyền Hi Mạt và khách nhân hoàng tộc nghe thấy được, kết quả có thể tự biết.
- Hi Mạt tỷ tỷ, đừng mắng Thanh U sư huynh nữa, chúng ta vẫn nên nhanh chóng vào thành đi! - Tiểu mỹ nhân thấy sư huynh mình sùng bái bị trưởng lão răn dạy thì chỉ có thể lấy lòng nói.
Huyền Hi Mạt bất đắc dĩ nhìn thoáng qua nha đầu kia, gật đầu, không nói gì nữa.
Tỷ tỷ? Cũng không biết bao lâu rồi không có người kêu nàng như vậy. Chẳng trách người trong Thần Y Sơn Trang ai cũng thích nha đầu kia, miệng thật ngọt làm sao.
Ba người tiếp tục đi cùng nhau, chỉ có điều tâm tình mỗi người lại khác nhau.
Nói đến tứ cầm thú, lần này cứ tưởng sau đại hội thanh lâu sẽ là xan cụ (bộ đồ ăn), không ngờ vì người xem nhiệt tình mà biến thành bôi cụ (bi kịch), sau sự kiện Ngư Bát huynh cướp người thì biến thành chén cụ (cũng nghĩa là bi kịch), quả nhiên là cụ cụ liên thông!
Tuy rằng tứ đại hoa khôi không khen ngợi gì các nàng nhưng có thể thấy ánh mắt của bốn hoa khôi cũng đã phức tạp lên nhiều.
Bởi đại hội thanh lâu đã chấm dứt nên huấn luyện gì đó cũng không còn, vì vậy cơ hội tứ cầm thú tiếp xúc với các hoa khôi lại ít đi, đương nhiên bốn cầm thú không chịu.
Kết quả là các nàng vô liêm sỉ tự hạ thấp mình, nói văn hóa rèn luyện hàng ngày của mình rất thấp, rồi thì trình độ thưởng thức và học tập dưới 0, tóm lại ý tứ là: Sao các ngươi có thể mặc kệ để bốn chúng ta thất học? Chúng ta là người tính tình thiện lương hiếu học, mỗi ngày hướng về phía trước, làm một người lớn nhiệt tình thời cổ đại, sao các ngươi có thể cự tuyệt không cho chúng ta tiếp tục đào sâu lòng? Các ngươi có lương tâm hay không? Có lòng đồng cảm hay không? - Sử dụng mọi loại ngôn từ như vậy.
Tứ hoa khôi bị quấy rầy đến mức thiếu chút nữa xuống tay diệt các nàng, cuối cùng không còn cách nào khác đành đáp ứng yêu cầu của các nàng với điều kiện: Không biết có thể hỏi, nhưng không có việc gì thì đừng léo nhéo trước mặt ta, chướng mắt!
Cho nên mới nói, cuộc sống luôn có lên có xuống, có buồn có vui!
Vốn tưởng rằng tứ hoa khôi hội sẽ có thêm vài phần kính trọng đối với các nàng, không ngờ lại lãnh đạm hơn rất nhiều, các nàng cũng không biết vì sao.
- Lão đại, ngươi nói xem Vị Triều nhà ta rốt cuộc là bị sao vậy? Trước kia bảo trì khoảng cách ba bước với ta, hiện tại là sáu bước, còn như vậy nữa thì sự nghiệp đẩy ngã của ta sẽ xa đến không còn thấy được! - Phong Chi Lâu rất ai oán nói, còn tưởng rằng sau khi xem đại hội mỹ nhân thì người kia sẽ mở cờ trong bụng, lấy thân báo đáp, không ngờ lại đối đãi với nàng như sắc lang.
- Gần đây Niệm Khanh cũng rồng thần chỉ thấy tay không thấy đuôi (ý nói rất mờ ám), cơ bản ngay cả người cũng không nhìn thấy - Hoa Chi Phá vô lực tựa cằm lên mặt bàn đá - Nhàm chán!
Tuyết Chi Lạc thở dài:
- Trước kia Du Lăng ra sức hành hung ta, hiện tại không đánh cũng không mắng, ngay cả nói cũng không nói.
- Ta thảm nhất, trước kia Ly Tuyệt không ngừng chỉ điểm khi ta viết thư pháp, hiện tại ta viết bậy vẽ bậy nàng cũng không bảo gì, chưa hết, ta nói gì nàng cũng đều mặc kệ vùi đầu vào vẽ tranh, không thèm quan tâm đến lý lẽ của ta, bi kịch! - Nguyệt Chi Loạn đập đầu vào bàn đá, rất có tư thế tự mình hại mình.
- Ngươi nói xem, có thể là các nàng sợ sẽ yêu chúng ta hay không? – Mặt Phong Chi Lâu nhăn nhó, phân tích.
- Thần kinh! - Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn đồng loại mở miệng, còn không quên lườm nàng một cái.
Làm sao có khả năng?
Nhưng mà...thật sự không có khả năng sao?
Ai biết được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.