Chương 61
Phá Quân Tinh
14/05/2021
Một tiếng tỷ tỷ của Nạp Lan Lê Lạc làm cho Ly Tuyệt hơi đổi thần sắc như thể có cái gì sắp xuất hiện nhưng vẻ mặt nàng lại chậm rãi dịu xuống, chỉ có điều thái độ của nàng đối với chuyện Nạp Lan Lê Lạc tới nơi này tìm mình thì vẫn như trước.
"Tỷ tỷ"? Ly Tuyệt chỉ lắc đầu cười cười đối với cách xưng hô này, không biết nên nói gì.
Nạp Lan Lê Lạc trợn tròn mắt quật cường nhìn Ly Tuyệt, khịt khịt mũi nói:
- Vì sao phải đi? Nếu không có lão nhân nói cho ta biết chuyện của tỷ tỷ thì ta sẽ không bao giờ biết! Cho dù không có chỗ nào để đi cũng có thể đến kinh thành tìm ta, vì sao lại ở loại nơi như thế này mà đợi?
Ly Tuyệt thầm thở dài một cái, làm sao nàng dám đi tìm Nạp Lan Lê Lạc? Tâm tư thầm kín của Nạp Lan Lê Lạc đối với mình, nàng sớm đã biết rõ trong lòng, những năm hồn nhiên tốt đẹp thủa đó...
Nói về quan hệ giữa hai người thì không thể không đề cập tới mẫu thân của Ly Tuyệt.
Mẫu thân của Ly Tuyệt khuê danh là Nạp Lan Linh Vân, bà có một đệ đệ tên là Nạp Lan Phạn, mà Nạp Lan Lê Lạc chính là con gái độc nhất của Nạp Lan Phạn.
Cha mẹ của Nạp Lan Linh Vân và Nạp Lan Phạn chết sớm, có thể nói, Nạp Lan Linh Vân đã một tay nuôi lớn đệ đệ từ nhỏ, vì thế nên tình cảm tỷ đệ giữa hai người đặc biệt tốt.
Nạp Lan Phạn vì không muốn tỷ tỷ làm lụng khổ sở nữa mà nghĩa vô phản cố đi tòng quân, lương lính mỗi tháng đại đa số đều đưa cho tỷ tỷ, bản thân hắnkhông giữ một hoa một văn tiền nào. Sau đó phương Bắc xảy ra chiến sự, Nạp Lan Phạn từ một tiểu binh lên làm Thiên Hộ, Vạn Hộ, đến nay là Trấn Quốc tướng quân.
Tiên hoàng tứ hôn cho Nạp Lan Phạn, đem gả bào muội An Bình công chúa của mình cho hắn. Trong lúc nhất thời, Nạp Lan Phạn nổi tiếng nhất nước.
Nhưng ngay cả lúc này hắn cũng không quên tỷ tỷ của mình, hắn đưa Nạp Lan Linh Vân đến quý phủ của mình, vì lúc đó Nạp Lan Linh Vân đã qua tuổi hoa tín miên hoa ( tuổi đã chín chắn, 24 tuổi) nên không còn nam tử tới cửa cầu hôn nữa.
Nạp Lan Linh Vân vốn đã không còn hy vọng gì, cuộc đời này nhìn thấy đệ đệ đạt thành tựu như vậy đã quá đủ cho nàng, cho dù có chết cũng không hổ thẹn với cha mẹ. Nhưng thật không ngờ nàng lại gặp thiếu chủ đương thời của Đường Môn, Đường Ngạo Phong.
Đường Môn tuy rằng là tổ chức trong giang hồ nhưng có triều đình chống lưng vì đây là nơi cung cấp binh khí, áo giáp, thậm chí có cả một số ám khí, cơ quan cực đặc biệt. Lúc ấy Đường Ngạo Phong vì công việc mà đi gặp Nạp Lan Phạn, không ngờ lại gặp Nạp Lan Linh Vân ở trong phủ đệ của Nạp Lan Phạn, trong lúc nhất thời phi thường kinh ngạc mà ngây ngốc tại chỗ.
Nạp Lan Linh Vân cũng bị nam tử trước mặt làm cho hoảng sợ, nhưng nàng đã không còn là thiếu nữ tuổi xuân, biết Đường Ngạo Phong tới gặp đệ đệ mình nên dẫn người kia đi vào theo.
Chuyện vốn không có gì nhưng Nạp Lan Linh Vân lại không biết Đường Ngạo Phong bắt đầu hứng thú với nàng.
Đường Ngạo Phong, người này giống như tên của mình, cao ngạo lạnh lùng, tuy rằng đã qua tuổi lập gia đình (30 tuổi) nhưng vẫn chưa từng cưới vợ, không ngờ lại đối với độc nhất Nạp Lan Linh Vân mà xuất hiện lòng ái mộ.
Đường Ngạo Phong dùng hết tâm tư, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà.
Sự tình đến đây thì sẽ là một kết thúc rất hạnh phúc, chỉ có điều thế sự luôn vô thường.
Nạp Lan Linh Vân quả thật là một nữ nhân tốt hiếm có, Đường Ngạo Phong vì nàng mà thay đổi rất nhiều, hai người phi thường ân ái, luôn dính chặt lấy nhau khi ra ngoài. Sau đó Nạp Lan Linh Vân mang thai, đứa nhỏ đó chính là Ly Tuyệt, hoặc chính là Đường Vân Ly.
Y thuật cổ đại rất lạc hậu, bởi vì nửa đời trước làm lụng vất vả quá độ mà thân thể của Nạp Lan Linh Vân yếu hơn so với người thường, cuối cùng vì khó sinh mà ra đi, để lại đứa trẻ mới sinh và Đường Ngạo Phong thương tâm muốn chết.
Vân Ly, Vân Ly, cùng Vân vĩnh viễn không rời.
Đường Vân Ly trở thành bảo vật trong tay Đường Ngạo Phong, cũng là một cây kim trong lòng hắn.
Hắn yêu đứa nhỏ này nhưng cũng hận đứa nhỏ này. Đường Ngạo Phong cho Đường Vân Ly mọi thứ tốt nhất nhưng lại không muốn nhìn thấy nàng. Đường Vân Ly chậm rãi lớn lên, càng ngày càng giống Nạp Lan Linh Vân, cũng càng ngày càng làm cho Đường Ngạo Phong thống khổ.
Sau đó Đường Ngạo Phong đưa Đường Vân Li đến chỗ cậu nàng, cũng chính là Nạp Lan Phạn, vài năm sau đó thì Đường Ngạo Phong chết.
Ly Tuyệt luôn đối đãi với Nạp Lan Lê Lạc như muội muội, nhưng càng lớn lên thì nàng càng thấy thái độ của Lê Lạc đối với mình phát ra cái gì đó không đúng. Không phải nàng không tiếp thụ được chuyện nữ tử và nữ tử mến nhau, chỉ là tình cảm lúc đó giữa nàng và Lê Lạc không phải là tình yêu, cho nên nàng luôn trốn tránh Nạp Lan Lê Lạc.
Sau đó thì nàng lại chạy trốn khỏi Đường Môn, trốn tránh tất cả mọi người liên quan tới Đường Môn. Bây giờ gặp lại Nạp Lan Lê Lạc, nàng cảm thấy chuyện cũ không nên truy cứu tiếp, nhớ lại lại có cảm giác gió lạnh thổi qua.
- Nạp Lan Lê Lạc, chớ giở tính trẻ con, mau quay về! - Mặt Ly Tuyệt lạnh lùng nghiêm túc cau mày - Nếu để cậu biết ngươi tới nơi này thì sẽ đánh gãy chân ngươi! - Đường đường là nữ nhi của Trấn Quốc Tướng quân và An Bình Công chúa lại vượt ngàn dặm xa xôi đuổi theo nàng đến tận kỹ viện, cậu mợ nàng còn mặt mũi nào nữa? Chẳng phải là nàng đã làm chuyện có lỗi với cậu mợ sao?
- Không phải tỷ tỷ cũng ở đây sao? Còn lên làm hoa khôi! - Nạp Lan Lê Lạc bĩu môi rất không phục nói - Hơn nữa ta đã là người lớn, chuyện của ta không cần bọn họ quản! - Tiến lên phía trước cầm lấy tay Ly Tuyệt một hồi - Ta muốn ở cùng một chỗ với tỷ tỷ!
Một câu này trực tiếp khiến Ly Tuyệt như bị sét đánh, cũng khiến Nguyệt Chi Loạn xem mà tức giận trong lòng.
Hừ hừ, tiểu nữu này lại dám ăn đậu hũ của Ly Tuyệt nhà ta, tay kia ta còn chưa được sờ qua đâu, ngươi lại dám nhảy lên ăn trước như vậy, buồn cười. Vốn tưởng là thân thích, không ngờ lại là tình địch! - Nguyệt Chi Loạn nhìn mà bực bội, cũng bất chấp tiến tới hất ra tay đang nắm tay Ly Tuyệt của Nạp Lan:
- Thật ngại quá! Ngươi tới chậm, Ly Tuyệt là của ta! - Nói xong, như để chứng minh cho lời nói của mình, Nguyệt Chi Loạn hôn một cái lên khuôn mặt đã dại ra của Ly Tuyệt.
Nạp Lan Lê Lạc nhìn Ly Tuyệt cúi đầu, cảm thấy tim mình vỡ thành từng mảnh bay theo gió. Tỷ tỷ lại thích dân đen này? Điều này khiến nàng làm sao chịu nổi?
Ly Tuyệt sợ mình mà ngẩng đầu lên thì sẽ không nhịn được mà động thủ với Nguyệt Chi Loạn, nàng ta lại dám ở lúc nàng không hề phòng bị mà hôn nàng? Các nàng còn chưa phát triển đến bước này mà! Tuy rằng nàng quả thật có chút hảo cảm đối với Nguyệt Chi Loạn, nhưng theo bản năng cũng không muốn hai người tiếp xúc quá mức cho phép.
Bởi vì sau trầm luân là điên cuồng. Loại điên cuồng này, thậm chí có thể khiến người ta đối với cả người thân cận nhất của mình cũng không buông tha.
- Dân đen! Ta muốn quyết đấu với ngươi! - Nạp Lan Lê Lạc chỉ vào Nguyệt Chi Loạn, bi phẫn muốn chết nói.
Tất nhiên Nguyệt Chi Loạn không ngộ nổi loại tinh thần hiệp sĩ này - Ngươi muốn quyết đấu thì quyết đấu, vì sao ta phải đáp ứng ngươi?
- Quyết đấu? Thật ngại quá, ta tay không thể xách vai không thể vác, văn không có võ không được. Trừ bỏ bộ mặt lớn lên coi như dễ nhìn này thì cũng chỉ có một loại chuyện còn có thể xuất thủ, chẳng lẽ ngươi muốn so với ta xem ai ăn cơm nhiều hơn sao? - Nguyệt Chi Loạn chớp mắt, tò mò nhìn Nạp Lan Lê Lạc, tiểu muội muội ngươi còn hơi béo, quyết đấu cái này thật sự không thích hợp với ngươi đâu!
Ly Tuyệt nghe xong lời của Nguyệt Chi Loạn thì đầu vai run rẩy một trận, người này...sao lại vô sỉ như thế? Đối với lượng cơm ăn của Nguyệt Chi Loạn thì Ly Tuyệt tràn đầy hi vọng chiến thắng, quả thực là thùng cơm!
Nạp Lan Lê Lạc nhìn Ly Tuyệt không hề có ý bảo vệ mình thì trong lòng lại đau khổ, nhìn Hắc ở một bên không lên tiếng thì trong lòng lại đốt lửa:
- Giết dân đen này cho ta! Ta sẽ cho ngươi tự do!
Tự do, hai chữ này cơ hồ như cắn răng phỉ nhổ ra, ánh mắt Nạp Lan cũng trở nên phức tạp mang theo nét phẫn hận. Nữ tử tên Hắc kia sắc mặt trắng nhợt, nhìn Nạp Lan Lê Lạc nửa ngày, cuối cùng rút cây côn ở sau lưng ra.
Cũng không thấy nàng làm như thế nào, đoản côn kia lập tức dài thêm một đoạn tuột ra từ bên trong, sau đó lại tuột ra đầu thương.
Thì ra đây cũng là một kiểu trường thương.
"Tỷ tỷ"? Ly Tuyệt chỉ lắc đầu cười cười đối với cách xưng hô này, không biết nên nói gì.
Nạp Lan Lê Lạc trợn tròn mắt quật cường nhìn Ly Tuyệt, khịt khịt mũi nói:
- Vì sao phải đi? Nếu không có lão nhân nói cho ta biết chuyện của tỷ tỷ thì ta sẽ không bao giờ biết! Cho dù không có chỗ nào để đi cũng có thể đến kinh thành tìm ta, vì sao lại ở loại nơi như thế này mà đợi?
Ly Tuyệt thầm thở dài một cái, làm sao nàng dám đi tìm Nạp Lan Lê Lạc? Tâm tư thầm kín của Nạp Lan Lê Lạc đối với mình, nàng sớm đã biết rõ trong lòng, những năm hồn nhiên tốt đẹp thủa đó...
Nói về quan hệ giữa hai người thì không thể không đề cập tới mẫu thân của Ly Tuyệt.
Mẫu thân của Ly Tuyệt khuê danh là Nạp Lan Linh Vân, bà có một đệ đệ tên là Nạp Lan Phạn, mà Nạp Lan Lê Lạc chính là con gái độc nhất của Nạp Lan Phạn.
Cha mẹ của Nạp Lan Linh Vân và Nạp Lan Phạn chết sớm, có thể nói, Nạp Lan Linh Vân đã một tay nuôi lớn đệ đệ từ nhỏ, vì thế nên tình cảm tỷ đệ giữa hai người đặc biệt tốt.
Nạp Lan Phạn vì không muốn tỷ tỷ làm lụng khổ sở nữa mà nghĩa vô phản cố đi tòng quân, lương lính mỗi tháng đại đa số đều đưa cho tỷ tỷ, bản thân hắnkhông giữ một hoa một văn tiền nào. Sau đó phương Bắc xảy ra chiến sự, Nạp Lan Phạn từ một tiểu binh lên làm Thiên Hộ, Vạn Hộ, đến nay là Trấn Quốc tướng quân.
Tiên hoàng tứ hôn cho Nạp Lan Phạn, đem gả bào muội An Bình công chúa của mình cho hắn. Trong lúc nhất thời, Nạp Lan Phạn nổi tiếng nhất nước.
Nhưng ngay cả lúc này hắn cũng không quên tỷ tỷ của mình, hắn đưa Nạp Lan Linh Vân đến quý phủ của mình, vì lúc đó Nạp Lan Linh Vân đã qua tuổi hoa tín miên hoa ( tuổi đã chín chắn, 24 tuổi) nên không còn nam tử tới cửa cầu hôn nữa.
Nạp Lan Linh Vân vốn đã không còn hy vọng gì, cuộc đời này nhìn thấy đệ đệ đạt thành tựu như vậy đã quá đủ cho nàng, cho dù có chết cũng không hổ thẹn với cha mẹ. Nhưng thật không ngờ nàng lại gặp thiếu chủ đương thời của Đường Môn, Đường Ngạo Phong.
Đường Môn tuy rằng là tổ chức trong giang hồ nhưng có triều đình chống lưng vì đây là nơi cung cấp binh khí, áo giáp, thậm chí có cả một số ám khí, cơ quan cực đặc biệt. Lúc ấy Đường Ngạo Phong vì công việc mà đi gặp Nạp Lan Phạn, không ngờ lại gặp Nạp Lan Linh Vân ở trong phủ đệ của Nạp Lan Phạn, trong lúc nhất thời phi thường kinh ngạc mà ngây ngốc tại chỗ.
Nạp Lan Linh Vân cũng bị nam tử trước mặt làm cho hoảng sợ, nhưng nàng đã không còn là thiếu nữ tuổi xuân, biết Đường Ngạo Phong tới gặp đệ đệ mình nên dẫn người kia đi vào theo.
Chuyện vốn không có gì nhưng Nạp Lan Linh Vân lại không biết Đường Ngạo Phong bắt đầu hứng thú với nàng.
Đường Ngạo Phong, người này giống như tên của mình, cao ngạo lạnh lùng, tuy rằng đã qua tuổi lập gia đình (30 tuổi) nhưng vẫn chưa từng cưới vợ, không ngờ lại đối với độc nhất Nạp Lan Linh Vân mà xuất hiện lòng ái mộ.
Đường Ngạo Phong dùng hết tâm tư, cuối cùng cũng ôm được mỹ nhân về nhà.
Sự tình đến đây thì sẽ là một kết thúc rất hạnh phúc, chỉ có điều thế sự luôn vô thường.
Nạp Lan Linh Vân quả thật là một nữ nhân tốt hiếm có, Đường Ngạo Phong vì nàng mà thay đổi rất nhiều, hai người phi thường ân ái, luôn dính chặt lấy nhau khi ra ngoài. Sau đó Nạp Lan Linh Vân mang thai, đứa nhỏ đó chính là Ly Tuyệt, hoặc chính là Đường Vân Ly.
Y thuật cổ đại rất lạc hậu, bởi vì nửa đời trước làm lụng vất vả quá độ mà thân thể của Nạp Lan Linh Vân yếu hơn so với người thường, cuối cùng vì khó sinh mà ra đi, để lại đứa trẻ mới sinh và Đường Ngạo Phong thương tâm muốn chết.
Vân Ly, Vân Ly, cùng Vân vĩnh viễn không rời.
Đường Vân Ly trở thành bảo vật trong tay Đường Ngạo Phong, cũng là một cây kim trong lòng hắn.
Hắn yêu đứa nhỏ này nhưng cũng hận đứa nhỏ này. Đường Ngạo Phong cho Đường Vân Ly mọi thứ tốt nhất nhưng lại không muốn nhìn thấy nàng. Đường Vân Ly chậm rãi lớn lên, càng ngày càng giống Nạp Lan Linh Vân, cũng càng ngày càng làm cho Đường Ngạo Phong thống khổ.
Sau đó Đường Ngạo Phong đưa Đường Vân Li đến chỗ cậu nàng, cũng chính là Nạp Lan Phạn, vài năm sau đó thì Đường Ngạo Phong chết.
Ly Tuyệt luôn đối đãi với Nạp Lan Lê Lạc như muội muội, nhưng càng lớn lên thì nàng càng thấy thái độ của Lê Lạc đối với mình phát ra cái gì đó không đúng. Không phải nàng không tiếp thụ được chuyện nữ tử và nữ tử mến nhau, chỉ là tình cảm lúc đó giữa nàng và Lê Lạc không phải là tình yêu, cho nên nàng luôn trốn tránh Nạp Lan Lê Lạc.
Sau đó thì nàng lại chạy trốn khỏi Đường Môn, trốn tránh tất cả mọi người liên quan tới Đường Môn. Bây giờ gặp lại Nạp Lan Lê Lạc, nàng cảm thấy chuyện cũ không nên truy cứu tiếp, nhớ lại lại có cảm giác gió lạnh thổi qua.
- Nạp Lan Lê Lạc, chớ giở tính trẻ con, mau quay về! - Mặt Ly Tuyệt lạnh lùng nghiêm túc cau mày - Nếu để cậu biết ngươi tới nơi này thì sẽ đánh gãy chân ngươi! - Đường đường là nữ nhi của Trấn Quốc Tướng quân và An Bình Công chúa lại vượt ngàn dặm xa xôi đuổi theo nàng đến tận kỹ viện, cậu mợ nàng còn mặt mũi nào nữa? Chẳng phải là nàng đã làm chuyện có lỗi với cậu mợ sao?
- Không phải tỷ tỷ cũng ở đây sao? Còn lên làm hoa khôi! - Nạp Lan Lê Lạc bĩu môi rất không phục nói - Hơn nữa ta đã là người lớn, chuyện của ta không cần bọn họ quản! - Tiến lên phía trước cầm lấy tay Ly Tuyệt một hồi - Ta muốn ở cùng một chỗ với tỷ tỷ!
Một câu này trực tiếp khiến Ly Tuyệt như bị sét đánh, cũng khiến Nguyệt Chi Loạn xem mà tức giận trong lòng.
Hừ hừ, tiểu nữu này lại dám ăn đậu hũ của Ly Tuyệt nhà ta, tay kia ta còn chưa được sờ qua đâu, ngươi lại dám nhảy lên ăn trước như vậy, buồn cười. Vốn tưởng là thân thích, không ngờ lại là tình địch! - Nguyệt Chi Loạn nhìn mà bực bội, cũng bất chấp tiến tới hất ra tay đang nắm tay Ly Tuyệt của Nạp Lan:
- Thật ngại quá! Ngươi tới chậm, Ly Tuyệt là của ta! - Nói xong, như để chứng minh cho lời nói của mình, Nguyệt Chi Loạn hôn một cái lên khuôn mặt đã dại ra của Ly Tuyệt.
Nạp Lan Lê Lạc nhìn Ly Tuyệt cúi đầu, cảm thấy tim mình vỡ thành từng mảnh bay theo gió. Tỷ tỷ lại thích dân đen này? Điều này khiến nàng làm sao chịu nổi?
Ly Tuyệt sợ mình mà ngẩng đầu lên thì sẽ không nhịn được mà động thủ với Nguyệt Chi Loạn, nàng ta lại dám ở lúc nàng không hề phòng bị mà hôn nàng? Các nàng còn chưa phát triển đến bước này mà! Tuy rằng nàng quả thật có chút hảo cảm đối với Nguyệt Chi Loạn, nhưng theo bản năng cũng không muốn hai người tiếp xúc quá mức cho phép.
Bởi vì sau trầm luân là điên cuồng. Loại điên cuồng này, thậm chí có thể khiến người ta đối với cả người thân cận nhất của mình cũng không buông tha.
- Dân đen! Ta muốn quyết đấu với ngươi! - Nạp Lan Lê Lạc chỉ vào Nguyệt Chi Loạn, bi phẫn muốn chết nói.
Tất nhiên Nguyệt Chi Loạn không ngộ nổi loại tinh thần hiệp sĩ này - Ngươi muốn quyết đấu thì quyết đấu, vì sao ta phải đáp ứng ngươi?
- Quyết đấu? Thật ngại quá, ta tay không thể xách vai không thể vác, văn không có võ không được. Trừ bỏ bộ mặt lớn lên coi như dễ nhìn này thì cũng chỉ có một loại chuyện còn có thể xuất thủ, chẳng lẽ ngươi muốn so với ta xem ai ăn cơm nhiều hơn sao? - Nguyệt Chi Loạn chớp mắt, tò mò nhìn Nạp Lan Lê Lạc, tiểu muội muội ngươi còn hơi béo, quyết đấu cái này thật sự không thích hợp với ngươi đâu!
Ly Tuyệt nghe xong lời của Nguyệt Chi Loạn thì đầu vai run rẩy một trận, người này...sao lại vô sỉ như thế? Đối với lượng cơm ăn của Nguyệt Chi Loạn thì Ly Tuyệt tràn đầy hi vọng chiến thắng, quả thực là thùng cơm!
Nạp Lan Lê Lạc nhìn Ly Tuyệt không hề có ý bảo vệ mình thì trong lòng lại đau khổ, nhìn Hắc ở một bên không lên tiếng thì trong lòng lại đốt lửa:
- Giết dân đen này cho ta! Ta sẽ cho ngươi tự do!
Tự do, hai chữ này cơ hồ như cắn răng phỉ nhổ ra, ánh mắt Nạp Lan cũng trở nên phức tạp mang theo nét phẫn hận. Nữ tử tên Hắc kia sắc mặt trắng nhợt, nhìn Nạp Lan Lê Lạc nửa ngày, cuối cùng rút cây côn ở sau lưng ra.
Cũng không thấy nàng làm như thế nào, đoản côn kia lập tức dài thêm một đoạn tuột ra từ bên trong, sau đó lại tuột ra đầu thương.
Thì ra đây cũng là một kiểu trường thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.