Chương 67
Phá Quân Tinh
14/05/2021
- Lão đại... - Tuyết Chi Lạc thực hận không thể bóp chết thằng nhãi Hoa Chi Phá - Ngươi đền tiểu thiếp cho ta! - Nếu không phải do ngươi nói lung tung thì tiểu thiếp của ta sẽ không bị tịch thu nghiên cứu! Bộ dạng ai oán như thể Hoa Chi Phá làm gì mờ ám với nàng.
Hự! Biểu cảm thật ghê tởm.
- Lạc chết tiệt, đừng dùng vẻ mặt đó với ta, ta thấy lạnh! - Hoa Chi Phá đẩy mặt Tuyết Chi Lạc ra - Nếu không phải vì các ngươi đem đề khó giao cho ta thì ta phải chém gió như thế sao? Kêu các ngươi tới hỗ trợ thì cả đám đều làm như không thấy, bây giờ lại oán trách ta? Sao vừa nãy không có can đảm đi! - Nói các ngươi là cầm thú thật không làm hỏng hai chữ này!
- Lão đại, cho dù như vậy thì ngươi chém cũng quá mạnh đi! - Phong Chi Lâu thật ra lại không cảm thấy sao, nói ra hay không đối với nàng cũng không có gì. Xem Vị Triều nhà nàng bình tĩnh cỡ nào kìa! Một câu nghi vấn cũng không có, có thể thấy Vị Triều sẽ không để ý đến cái này!
- Lão đại, ngươi thật sự là thiên tài! - Nguyệt Chi Loạn bội phục nhìn Hoa Chi Phá - Ngàn năm trước, bên cạnh Dao Trì, nghe xong tóc gáy ta dựng thẳng dứng! Hơn nữa biểu cảm trên mặt còn giống như thật, công lực tự sướng của ngươi càng ngày càng cao. Thật là nhân tài kiệt xuất trong chúng ta!
Vẫn là Loạn Loạn nói xuôi tai - Hoa Chi Phá cảm thấy tinh thần sảng khoái - Không uổng phí ta khổ tâm đảo ngược tình hình!
- Các ngươi cho rằng ta thật sự muốn chém mạnh như vậy sao? Nếu ta nói ra chân tướng thì giờ này bốn chúng ta tuyệt đối sẽ gặp bi kịch! - Hoa Chi Phá thu lại ý cười bất cần đời, tiếp tục nói - Nếu ta nói chúng ta đến từ ngàn năm sau thì quả thực là muốn chết.
Hoa Chi Phá phân tích một hồi, liên hệ với tất cả chuyện đã xảy ra:
- Khoảng cách một ngàn năm, còn là loại thời đại mất quyền lực này, cái này có khả năng sao? Cho dù tố chất của tứ đại hoa khôi rất cao thì các nàng vẫn là cổ nhân, có một số việc tuy rằng ở ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng sẽ có một quả cân. Chúng ta đến như thế nào? Trước kia làm gì? Ta cũng không biết chúng ta đến như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn ta nói là lái xe chạy đến sao? Mấy câu hỏi linh tinh coi như có thể bịa chuyện cho qua, nhưng chẳng lẽ các nàng sẽ không có suy nghĩ có lẽ sẽ có một ngày chúng ta bỗng nhiên trở về sao? Không nắm giữ được chúng ta thì các nàng sẽ tình nguyện đáp lại tình cảm của chúng ta sao? Tình cảm chưa ổn định, còn có thêm khả năng xuyên không như bom hẹn giờ, làm sao ta dám đánh cược? - Hoa Chi Phá xoa phần giữa hai lông mày, rất khó xử - Nếu bi thảm hơn một chút, các nàng sẽ cho rằng chúng ta chỉ là đang chơi đùa mà thôi, đặc biệt là với việc làm của mấy chúng ta, các nàng có thể nghĩ có lẽ là do hiếu kì với cổ nhân, có lẽ là muốn ăn bám kiếm cơm lâu dài, có lẽ là lơ mơ do mới đến mà tìm núi dựa vào, chờ an ổn hơn sẽ không đối xử như vậy với các nàng nữa. Nếu các nàng thật sự nghĩ như vậy thì chúng ta còn có cơ hội sao?
Dù sao thì tứ đại hoa khôi vẫn là cổ nhân, tuy rằng cảm thấy kiến thức của các nàng có vẻ nhiều, năng lực nhận thức có vẻ mạnh, nhưng nếu thật sự nói chuyện mình đến từ ngàn năm sau, không nói đến chuyện các nàng tin hay không, mà nếu tin, có lẽ thật sự sẽ giống như lời lão đại.
Nguyệt Chi Loạn nghe xong liên tục gật đầu:
- Lão đại, ngươi nghĩ thật sự rất chu đáo. Nhưng vì sao vừa nãy lại nói kiếp trước chúng ta là thần tiên? - Lão đại không hổ là lão đại, lo toan thật chu đáo.
Phong Chi Lâu và Tuyết Chi Lạc tựa hồ cũng đã nghĩ thông suốt, phụ họa gật đầu.
- Nghe cho hay! - Thấy bộ dạng khiếm tốn hiếu học của ba người kia thì Hoa Chi Phá càng phồng to tính tự sướng - Ta nói như vậy sẽ khiến các nàng có cảm giác bốn chúng ta là vì các nàng nên mới đến, hơn nữa nhân duyên giữa chúng ta là dây dưa từ kiếp trước, kiếp này chúng ta hạ phàm cũng là vì các nàng, bốn các nàng cùng bốn chúng ta chính là trời đất sinh một đôi! Kiếp trước chúng ta có ước hẹn, kiếp này có thể tiếp tục tiền duyên. Chúng ta dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận các nàng cũng là vì muốn ở cùng một chỗ với các nàng, cho nên chúng ta vô sỉ chỉ là vì các nàng mà thôi. Cái này giống như một tốt che trăm xấu.
Tuyết Chi Lạc nghe xong thán phục không thôi, ngay cả chuyện tiểu thiếp bị xung công cũng quên mất, so ra thì đương nhiên là Du Lăng tỷ tỷ trọng yếu hơn.
- Tứ đại hoa khôi sẽ tin sao? - Phong Chi Lâu nghi hoặc nói, tin thần tin quỷ cũng không thể tin lão đại!
- Ngươi cho rằng các nàng ngốc sao! - Hoa Chi Phá lườm Phong Chi Lâu một cái - Tin mới là lạ! Cũng không phải chưa từng thấy bác gái ở chợ, nhìn thân phận thần y của Vị Triều là có thể biết ba người còn lại không tầm thường, nếu các nàng tin thì ta chỉ có thể nói các nàng là bình hoa.
Không tin thì ngươi còn nói nhiều như vậy làm gì? Có bệnh! - Phong Chi Lâu phỉ nhổ trong lòng - Súng bắn chim đầu đàn! Tuyệt đối không thể ở lúc lão đại đường làm quan rộng mở, tự sướng không thôi mà cắt lời nàng, ta không phải Niệm Khanh, không có năng lực này! - Tên họ Phong bất đắc dĩ chỉ có thể xem thường trong lòng.
- Ta chỉ gieo một hạt mầm trong lòng các nàng, cho dù các nàng không tin thì hạt mầm cũng đã được chôn xuống. Tuy rằng hiện tại không thấy kết quả nhưng tương lai chắc chắn sẽ thấy. Đây là ám thị tâm lý! - Hoa Chi Phá càng nói càng đắc ý, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, vì sao ta thông minh như vậy! Người trên trời còn có thể thông minh hơn ta sao? Tịch mịch! Rất tịch mịch! Ta đây khó bại dù chỉ một lần! Thật trống rỗng.
(Tác giả: Ngươi để Niệm Khanh mỹ nhân ở chỗ nào?)
Phong Chi Lâu và Nguyệt Chi Loạn không nói gì nhìn lão đại thần hồn bay lên trời, cho xin đi, lại lâm vào thế giới tự kỷ! Ta phục ngươi.
- Nhưng mà bên trong ta có 200 Gb AV! - Tuyết Chi Lạc nhìn xuống đất, sắc mặt trắng bệch - Hơn nữa ta cũng chưa tắt máy! Ta chỉ đóng màn hình thôi, chỉ cần mở ra là có thể dùng tiếp.
... Cái này có chút nguy hiểm! Khóe miệng Hoa Chi Phá hơi cứng ngắc:
- Dù sao thì ngươi đang truy cập ở tệp Avatar. Hơn nữa chắc hẳn các nàng sẽ không tìm được đâu.
Ta không biết gì cả nên không có quan hệ với ngươi - Ngoài Tuyết Chi Lạc thì ba người còn lại đều hiện lên một suy nghĩ như vậy trong đầu.
Không phải ở cùng một tệp, nhưng ở cùng một ổ! Hơn nữa, lần trước vì dạy Lâu đệ mà xem phim heo nên phim đó cũng có trong danh sách phát lại... bi kịch. Hy vọng Du Lăng đừng tiện tay bấm vào.
Về phần có bị phát hiện hay không? Chúng ta chuyển màn hình đi một chút.
Du Lăng mỹ nhân cầm laptop của Tuyết Chi Lạc đi khoan thai tiêu diêu, theo phía sau là nha đầu Tiểu Linh với biểu cảm như thể không có gì tồn tại.
- Tiểu Linh, ngươi nói xem, ta có nên tin không? - Du Lăng dừng bước chờ Vị Triều và Niệm Khanh cách đó không xa.
Tiểu Linh lắc đầu không nói gì. Nàng cũng không tin nổi huống chi là tiểu thư!
- Ý Niệm Khanh là tốt nhất từ cái này tìm ra manh mối - Du Lăng lộ ra một nụ cười quái dị - Không thể ngờ nổi đứa nhỏ nhà Niệm Khanh nói dối không hề chớp mắt, thiếu chút nữa ta cũng tin là thật, biểu cảm kia thật giống như đã từng sinh ly tử biệt - Nếu không có vẻ mặt quái dị của ba người phía sau Hoa Chi Phá, đặc biệt là Phong Chi Lâu còn ho khan lợi hại như vậy thì có lẽ nàng đã tin là sự thật dù cái tin này cũng có vài cục sạn bên trong.
Nhìn Niệm Khanh và Vị Triều đi tới, Du Lăng mới nói với các nàng:
- Để chúng ta nhìn xem bên trong rốt cuộc là 'Thiên đình kỳ cảnh' gì! - Một mình vui vẻ không bằng mọi người cùng vui vẻ, còn Ly Tuyệt, nàng đi sớm như vậy chắc hẳn cũng không có tâm trạng xem thứ này. Để nàng giáo dục tốt Loạn nhi nhà nàng rồi nói sau.
Về phần 'Thiên đình kỳ cảnh' rốt cuộc là cái gì thì còn phải chờ xem xét đã.
Hự! Biểu cảm thật ghê tởm.
- Lạc chết tiệt, đừng dùng vẻ mặt đó với ta, ta thấy lạnh! - Hoa Chi Phá đẩy mặt Tuyết Chi Lạc ra - Nếu không phải vì các ngươi đem đề khó giao cho ta thì ta phải chém gió như thế sao? Kêu các ngươi tới hỗ trợ thì cả đám đều làm như không thấy, bây giờ lại oán trách ta? Sao vừa nãy không có can đảm đi! - Nói các ngươi là cầm thú thật không làm hỏng hai chữ này!
- Lão đại, cho dù như vậy thì ngươi chém cũng quá mạnh đi! - Phong Chi Lâu thật ra lại không cảm thấy sao, nói ra hay không đối với nàng cũng không có gì. Xem Vị Triều nhà nàng bình tĩnh cỡ nào kìa! Một câu nghi vấn cũng không có, có thể thấy Vị Triều sẽ không để ý đến cái này!
- Lão đại, ngươi thật sự là thiên tài! - Nguyệt Chi Loạn bội phục nhìn Hoa Chi Phá - Ngàn năm trước, bên cạnh Dao Trì, nghe xong tóc gáy ta dựng thẳng dứng! Hơn nữa biểu cảm trên mặt còn giống như thật, công lực tự sướng của ngươi càng ngày càng cao. Thật là nhân tài kiệt xuất trong chúng ta!
Vẫn là Loạn Loạn nói xuôi tai - Hoa Chi Phá cảm thấy tinh thần sảng khoái - Không uổng phí ta khổ tâm đảo ngược tình hình!
- Các ngươi cho rằng ta thật sự muốn chém mạnh như vậy sao? Nếu ta nói ra chân tướng thì giờ này bốn chúng ta tuyệt đối sẽ gặp bi kịch! - Hoa Chi Phá thu lại ý cười bất cần đời, tiếp tục nói - Nếu ta nói chúng ta đến từ ngàn năm sau thì quả thực là muốn chết.
Hoa Chi Phá phân tích một hồi, liên hệ với tất cả chuyện đã xảy ra:
- Khoảng cách một ngàn năm, còn là loại thời đại mất quyền lực này, cái này có khả năng sao? Cho dù tố chất của tứ đại hoa khôi rất cao thì các nàng vẫn là cổ nhân, có một số việc tuy rằng ở ngoài mặt không thể hiện gì nhưng trong lòng sẽ có một quả cân. Chúng ta đến như thế nào? Trước kia làm gì? Ta cũng không biết chúng ta đến như thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn ta nói là lái xe chạy đến sao? Mấy câu hỏi linh tinh coi như có thể bịa chuyện cho qua, nhưng chẳng lẽ các nàng sẽ không có suy nghĩ có lẽ sẽ có một ngày chúng ta bỗng nhiên trở về sao? Không nắm giữ được chúng ta thì các nàng sẽ tình nguyện đáp lại tình cảm của chúng ta sao? Tình cảm chưa ổn định, còn có thêm khả năng xuyên không như bom hẹn giờ, làm sao ta dám đánh cược? - Hoa Chi Phá xoa phần giữa hai lông mày, rất khó xử - Nếu bi thảm hơn một chút, các nàng sẽ cho rằng chúng ta chỉ là đang chơi đùa mà thôi, đặc biệt là với việc làm của mấy chúng ta, các nàng có thể nghĩ có lẽ là do hiếu kì với cổ nhân, có lẽ là muốn ăn bám kiếm cơm lâu dài, có lẽ là lơ mơ do mới đến mà tìm núi dựa vào, chờ an ổn hơn sẽ không đối xử như vậy với các nàng nữa. Nếu các nàng thật sự nghĩ như vậy thì chúng ta còn có cơ hội sao?
Dù sao thì tứ đại hoa khôi vẫn là cổ nhân, tuy rằng cảm thấy kiến thức của các nàng có vẻ nhiều, năng lực nhận thức có vẻ mạnh, nhưng nếu thật sự nói chuyện mình đến từ ngàn năm sau, không nói đến chuyện các nàng tin hay không, mà nếu tin, có lẽ thật sự sẽ giống như lời lão đại.
Nguyệt Chi Loạn nghe xong liên tục gật đầu:
- Lão đại, ngươi nghĩ thật sự rất chu đáo. Nhưng vì sao vừa nãy lại nói kiếp trước chúng ta là thần tiên? - Lão đại không hổ là lão đại, lo toan thật chu đáo.
Phong Chi Lâu và Tuyết Chi Lạc tựa hồ cũng đã nghĩ thông suốt, phụ họa gật đầu.
- Nghe cho hay! - Thấy bộ dạng khiếm tốn hiếu học của ba người kia thì Hoa Chi Phá càng phồng to tính tự sướng - Ta nói như vậy sẽ khiến các nàng có cảm giác bốn chúng ta là vì các nàng nên mới đến, hơn nữa nhân duyên giữa chúng ta là dây dưa từ kiếp trước, kiếp này chúng ta hạ phàm cũng là vì các nàng, bốn các nàng cùng bốn chúng ta chính là trời đất sinh một đôi! Kiếp trước chúng ta có ước hẹn, kiếp này có thể tiếp tục tiền duyên. Chúng ta dùng trăm phương nghìn kế tiếp cận các nàng cũng là vì muốn ở cùng một chỗ với các nàng, cho nên chúng ta vô sỉ chỉ là vì các nàng mà thôi. Cái này giống như một tốt che trăm xấu.
Tuyết Chi Lạc nghe xong thán phục không thôi, ngay cả chuyện tiểu thiếp bị xung công cũng quên mất, so ra thì đương nhiên là Du Lăng tỷ tỷ trọng yếu hơn.
- Tứ đại hoa khôi sẽ tin sao? - Phong Chi Lâu nghi hoặc nói, tin thần tin quỷ cũng không thể tin lão đại!
- Ngươi cho rằng các nàng ngốc sao! - Hoa Chi Phá lườm Phong Chi Lâu một cái - Tin mới là lạ! Cũng không phải chưa từng thấy bác gái ở chợ, nhìn thân phận thần y của Vị Triều là có thể biết ba người còn lại không tầm thường, nếu các nàng tin thì ta chỉ có thể nói các nàng là bình hoa.
Không tin thì ngươi còn nói nhiều như vậy làm gì? Có bệnh! - Phong Chi Lâu phỉ nhổ trong lòng - Súng bắn chim đầu đàn! Tuyệt đối không thể ở lúc lão đại đường làm quan rộng mở, tự sướng không thôi mà cắt lời nàng, ta không phải Niệm Khanh, không có năng lực này! - Tên họ Phong bất đắc dĩ chỉ có thể xem thường trong lòng.
- Ta chỉ gieo một hạt mầm trong lòng các nàng, cho dù các nàng không tin thì hạt mầm cũng đã được chôn xuống. Tuy rằng hiện tại không thấy kết quả nhưng tương lai chắc chắn sẽ thấy. Đây là ám thị tâm lý! - Hoa Chi Phá càng nói càng đắc ý, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, vì sao ta thông minh như vậy! Người trên trời còn có thể thông minh hơn ta sao? Tịch mịch! Rất tịch mịch! Ta đây khó bại dù chỉ một lần! Thật trống rỗng.
(Tác giả: Ngươi để Niệm Khanh mỹ nhân ở chỗ nào?)
Phong Chi Lâu và Nguyệt Chi Loạn không nói gì nhìn lão đại thần hồn bay lên trời, cho xin đi, lại lâm vào thế giới tự kỷ! Ta phục ngươi.
- Nhưng mà bên trong ta có 200 Gb AV! - Tuyết Chi Lạc nhìn xuống đất, sắc mặt trắng bệch - Hơn nữa ta cũng chưa tắt máy! Ta chỉ đóng màn hình thôi, chỉ cần mở ra là có thể dùng tiếp.
... Cái này có chút nguy hiểm! Khóe miệng Hoa Chi Phá hơi cứng ngắc:
- Dù sao thì ngươi đang truy cập ở tệp Avatar. Hơn nữa chắc hẳn các nàng sẽ không tìm được đâu.
Ta không biết gì cả nên không có quan hệ với ngươi - Ngoài Tuyết Chi Lạc thì ba người còn lại đều hiện lên một suy nghĩ như vậy trong đầu.
Không phải ở cùng một tệp, nhưng ở cùng một ổ! Hơn nữa, lần trước vì dạy Lâu đệ mà xem phim heo nên phim đó cũng có trong danh sách phát lại... bi kịch. Hy vọng Du Lăng đừng tiện tay bấm vào.
Về phần có bị phát hiện hay không? Chúng ta chuyển màn hình đi một chút.
Du Lăng mỹ nhân cầm laptop của Tuyết Chi Lạc đi khoan thai tiêu diêu, theo phía sau là nha đầu Tiểu Linh với biểu cảm như thể không có gì tồn tại.
- Tiểu Linh, ngươi nói xem, ta có nên tin không? - Du Lăng dừng bước chờ Vị Triều và Niệm Khanh cách đó không xa.
Tiểu Linh lắc đầu không nói gì. Nàng cũng không tin nổi huống chi là tiểu thư!
- Ý Niệm Khanh là tốt nhất từ cái này tìm ra manh mối - Du Lăng lộ ra một nụ cười quái dị - Không thể ngờ nổi đứa nhỏ nhà Niệm Khanh nói dối không hề chớp mắt, thiếu chút nữa ta cũng tin là thật, biểu cảm kia thật giống như đã từng sinh ly tử biệt - Nếu không có vẻ mặt quái dị của ba người phía sau Hoa Chi Phá, đặc biệt là Phong Chi Lâu còn ho khan lợi hại như vậy thì có lẽ nàng đã tin là sự thật dù cái tin này cũng có vài cục sạn bên trong.
Nhìn Niệm Khanh và Vị Triều đi tới, Du Lăng mới nói với các nàng:
- Để chúng ta nhìn xem bên trong rốt cuộc là 'Thiên đình kỳ cảnh' gì! - Một mình vui vẻ không bằng mọi người cùng vui vẻ, còn Ly Tuyệt, nàng đi sớm như vậy chắc hẳn cũng không có tâm trạng xem thứ này. Để nàng giáo dục tốt Loạn nhi nhà nàng rồi nói sau.
Về phần 'Thiên đình kỳ cảnh' rốt cuộc là cái gì thì còn phải chờ xem xét đã.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.