Chương 774: Bị ghét bỏ
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
26/07/2020
Thân là một hoàng tử, cưỡi ngựa bắn cung là khóa kiến thức cơ bản, chút năng lực phản ứng ấy Tề Vương vẫn phải có.
Hắn vội vàng né sang một bên, đồ vật trắng bóng kia liền bay sát qua gò má hắn, bịch một tiếng nện vào vách tường, sau đó chia năm xẻ bảy.
Sau lưng Tề Vương nháy mắt đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, gò má rõ ràng không bị thương, lại cảm giác nóng rát đau đớn.
Xuyên tim khoét xương.
Tề Vương quỳ bịch xuống, run giọng nói: “Phụ hoàng bớt giận, không biết nhi tử có chỗ nào chọc phụ hoàng tức giận, phụ hoàng chớ tức giận mà hại thân.”
Nghĩ lại khoảnh khắc mới xảy ra, trái tim hắn trực tiếp rơi vào động băng.
Vừa rồi nếu đập vào trên mặt, hủy dung —— Tề Vương không rét mà run.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến phụ hoàng được xưng là tốt tính lại phát hỏa lớn như vậy?
“Ngươi không biết chỗ nào chọc trẫm tức giận?” Cảnh Minh Đế vòng qua long án vọt tới trước mặt Tề Vương, nhấc chân liền đá, vừa đá vừa mắng, “Tính kế Thái Hậu, tính kế huynh đệ, tính kế trẫm…… Úc Chương, ngươi thật đúng là con trai ngoan của trẫm!”
Tề Vương không dám tránh, càng là quên tránh, cả người đã bị nỗi hoảng sợ to lớn trói buộc, không thể động đậy.
Đầu óc hắn nổ ầm ầm, trống rỗng.
Phụ hoàng nói cái gì?
Tính kế Thái Hậu —— chẳng lẽ việc hôm nay đã bị phụ hoàng nhìn rõ nội tình?
Tề Vương chịu đựng Cảnh Minh Đế hành hung, trong cơn kinh hãi tư duy gần như ngưng kết.
Phan Hải trốn ở góc phòng không đành lòng nhìn, đồng thời trốn ở góc phòng còn có Hàn Nhiên cũng không đành lòng nhìn.
Chậc chậc, Tề Vương quá thảm.
Phan Hải và Hàn Nhiên liếc nhau, mỗi người một tâm tư.
Phan Hải thầm nghĩ mình quả nhiên không nhìn lầm, Yến Vương cũng không phải yếu gà gì, mà là một con hùng ưng, Tề Vương thế này cũng không phải ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mà là không nhìn rõ huynh đệ là một con ưng đuôi to á.
Ánh mắt quá kém, khó trách còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui thắng lợi thì đã bị ngã chổng mông.
Mà Hàn Nhiên thì yên lặng hạ quyết tâm: Hôm nay y xuất hiện ở chỗ này, Tề Vương chắc chắn đã ghi hận mình. Một khi đã như vậy, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm cho trót, đi theo Yến Vương dẫm cho Tề Vương không có cách nào xoay người mới là phụ trách đối với mình và một nhà già trẻ của mình.
Mặc hai người vây xem nhất thời suy nghĩ bay xa, hành hung còn đang tiếp tục.
Tề Vương hơi tỉnh táo lại, khóc cầu nói: “Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng bớt giận ạ ——”
Cảnh Minh Đế rốt cuộc đánh mệt, thở hồng hộc chất vấn: “Úc Chương, ngươi có chút tâm tư nhỏ không sao, nhưng ngươi có từng lo lắng cho thân thể Thái Hậu chút nào không?”
Tề Vương cuối cùng có được cơ hội nói chuyện, quỳ rạp trên mặt đất khóc không ra tiếng: “Phụ hoàng, nhi tử thật sự không rõ ngài đang nói cái gì ——”
Cảnh Minh Đế cười lạnh: “Không rõ? Vậy Lại Bộ Triệu đề cử cùng Hồng Lư Tự Trương chủ bộ ngươi quen chứ?”
Toàn thân Tề Vương cứng đờ, không khỏi đi nhìn Hàn Nhiên đứng ở trong góc.
Hàn Nhiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không nhìn Tề Vương.
Tề Vương nhất thời lạnh lẽo cả người.
Việc hôm nay bị Cẩm Lân vệ theo dõi?
“Phụ hoàng, nhi tử cũng không có qua lại với tiểu lại như vậy ……” Tề Vương quyết định phủ nhận đến cùng.
Hắn không thể thừa nhận, một khi thừa nhận, chỉ sợ sẽ hoàn toàn không còn cách nào xoay người.
Cảnh Minh Đế nhìn chằm chằm Tề Vương, đáy mắt là thất vọng sâu sắc.
“ Cũng không qua lại với tiểu lại? Vậy cũng không qua lại với Lại Bộ Lý thị lang còn có Hồng Lư Tự Trần thiếu khanh sao?”
Tề Vương chấn động.
Thanh âm Cảnh Minh Đế lộ ra phẫn nộ cùng thất vọng: “Úc Chương, ngươi cho rằng Cẩm Lân vệ của Trẫm đều là giá áo túi cơm, tra không ra điểm yêu ma quỷ quái này của ngươi?”
Hàn Nhiên trong một góc: “……” Nói như vậy, y còn phải cảm ơn thủ hạ Yến Vương đã giả mạo Cẩm Lân vệ bọn họ?
Nghĩ đến Úc Cẩn uy hiếp, Hàn nhiên vốn dĩ một bụng lửa giận, nhưng giờ khắc này lại không hiểu sao dâng lên một tia cảm kích.
Không được, cho dù việc làm của đối phương có lợi với y, nhưng uy hiếp y như vậy cũng quá vũ nhục người.
Y không thể tiện như vậy!
Hàn Nhiên âm thầm nhắc nhở chính mình, ngăn cản tia cảm kích khó hiểu dâng lên.
Mà Tề Vương nghe Cảnh Minh Đế nói như vậy, rốt cuộc từ bỏ giảo biện, tê liệt ngã xuống mặt đất thỉnh tội: “Nhi tử nhất thời hồ đồ, cầu phụ hoàng tha thứ ——”
Phan Hải không khỏi lắc đầu.
Tâm thái của Tề Vương không được nha, quá yếu ớt rồi, Hoàng Thượng kỳ thật còn chưa hỏi qua Lý thị lang và Trần thiếu khanh đâu, chưa gì đã thừa nhận.
Nếu đổi lại là Yến Vương ——
Nghĩ đến khuôn mặt thường xuyên treo ý cười tản mạn kia, Phan Hải giần giật khóe miệng.
Yến Vương nhất định là loại người thấy quan tài cũng sẽ không rơi lệ, đâu thể nào bị Hoàng Thượng hù dọa.
Mà Cảnh Minh Đế nghe Tề Vương chính miệng thừa nhận, tâm hoàn toàn lạnh.
Ông vừa rồi phát tác một trận, tuy là bởi vì khó thở, nhưng cũng có một chút ý tứ gạ hỏi lão Tứ, nếu như lão Tứ thà chết không nhận, có lẽ sẽ dao động một hai.
Không nghĩ tới thật sự là lão Tứ làm.
Đám hỗn trướng này, chưa từng làm ông “Thất vọng”!
Cảnh Minh Đế càng nghĩ trái tim càng băng giá, trên mặt bao phủ hàn băng: “Ngươi vì sao làm như vậy?”
Tề Vương nằm rạp trên mặt đất, run giọng nói: “Thất đệ liên tiếp chống đối nhi tử, nhi tử chỉ là nhất thời tức giận không chịu được ——”
“Nhất thời tức giận liền lấy thân thể Thái Hậu làm bè, nhân nghĩa hiếu đạo của ngươi đều bị chó ăn rồi sao?” Cảnh Minh Đế không đợi Tề Vương nói xong, liền lạnh giọng chất vấn.
Nếu đổi lại là nhi tử khác, Cảnh Minh Đế sẽ không phẫn nộ như vậy, nhưng Tề Vương thì khác.
Nhiều năm như vậy Tề Vương vẫn luôn khiêm tốn có lễ, quy quy củ củ, Cảnh Minh Đế đối với đứa con trai này tuy rằng không thân cận lắm, nhưng vừa nhớ tới liền cảm thấy là đứa bớt lo.
Nhưng bây giờ, ông có một loại cảm giác bị lừa gạt sâu sắc.
Loại cảm giác này đan xen với bực bội vì Thái Hậu bị tính kế, phẫn nộ chính là gấp đôi.
“Nhi tử sai rồi, là nhi tử nhất thời hồ đồ ——” Tề Vương liên tục thỉnh tội, trong lòng đã là một mảnh tuyệt vọng.
Cẩm Lân vệ tuy rằng sẽ giám sát lời nói việc làm của bách quan, nhưng lại không phải dệt thiên la địa võng, Cẩm Lân vệ phụ trách chùa Phúc Đức hôm nay rõ ràng là mèo mù vớ cá rán, như thế nào lại bị trông thấy chứ?
Tề Vương nghĩ không ra, chỉ cảm thấy ông trời bất công, cũng không chịu giáng vận khí xuống bên hắn.
Cảnh Minh Đế nhìn Tề Vương, quay người đi, lạnh lùng nói: “Úc Chương, về sau trừ phi truyền triệu, ngoài ra ngươi không cần tiến cung nữa, ở trong Vương phủ kiểm điểm lại bản thân đi.”
Tề Vương kinh hãi, thất thanh gọi: “Phụ hoàng ——”
“Làm sao, cho ngươi giữ mặt mũi không đủ, là muốn trẫm đem việc ngươi làm tuyên cáo thiên hạ?”
Tề Vương sắc mặt đại biến, không dám lên tiếng nữa, theo nội thị đưa hắn đi ra ngoài, thất hồn lạc phách rời khỏi hoàng cung.
Người ở Chu Tước phường nhất thời bàng hoàng.
Tình huống gì vậy nha, đầu tiên là lão Thất bị truyền tiến cung, còn truyền ra tiếng gió bị phụ hoàng răn dạy, rồi sau đó lão Tứ lại bị truyền tiến cung, khi trở về giống như bị rớt mất một vạn lượng bạc.
Các Vương phủ sôi nổi suy đoán, lại không rõ nội tình.
Không tới mấy ngày, Hồng Lư Tự Trần thiếu khanh bởi vì sủng thiếp diệt thê bị Ngự Sử buộc tội, mất quan bãi chức.
Đợt phong ba này vừa qua khỏi không lâu, Lại Bộ hữu thị lang Lý Đa Lai bởi vì nhận hối lộ thay người mưu chức mà bị tống vào nhà lao.
Trần thiếu khanh và Lý thị lang lần lượt xảy ra chuyện, lại liên tưởng đến trước đó không lâu Tề Vương như con nai vàng ngơ ngác từ hoàng cung rời đi, triều đình trên dưới âm thầm có suy đoán.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả những đại thần vốn ủng hộ Tề Vương đều thành thật như chim cút, không dám hó hé tiếng nào, thậm chí có một số người lặng lẽ chuyển tâm tư, quyết định rời xa Tề Vương.
Tề Vương nhiều năm thu nạp nhân tâm, đảo mắt liền thất bại hơn phân nửa.
Hắn vội vàng né sang một bên, đồ vật trắng bóng kia liền bay sát qua gò má hắn, bịch một tiếng nện vào vách tường, sau đó chia năm xẻ bảy.
Sau lưng Tề Vương nháy mắt đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm, gò má rõ ràng không bị thương, lại cảm giác nóng rát đau đớn.
Xuyên tim khoét xương.
Tề Vương quỳ bịch xuống, run giọng nói: “Phụ hoàng bớt giận, không biết nhi tử có chỗ nào chọc phụ hoàng tức giận, phụ hoàng chớ tức giận mà hại thân.”
Nghĩ lại khoảnh khắc mới xảy ra, trái tim hắn trực tiếp rơi vào động băng.
Vừa rồi nếu đập vào trên mặt, hủy dung —— Tề Vương không rét mà run.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, khiến phụ hoàng được xưng là tốt tính lại phát hỏa lớn như vậy?
“Ngươi không biết chỗ nào chọc trẫm tức giận?” Cảnh Minh Đế vòng qua long án vọt tới trước mặt Tề Vương, nhấc chân liền đá, vừa đá vừa mắng, “Tính kế Thái Hậu, tính kế huynh đệ, tính kế trẫm…… Úc Chương, ngươi thật đúng là con trai ngoan của trẫm!”
Tề Vương không dám tránh, càng là quên tránh, cả người đã bị nỗi hoảng sợ to lớn trói buộc, không thể động đậy.
Đầu óc hắn nổ ầm ầm, trống rỗng.
Phụ hoàng nói cái gì?
Tính kế Thái Hậu —— chẳng lẽ việc hôm nay đã bị phụ hoàng nhìn rõ nội tình?
Tề Vương chịu đựng Cảnh Minh Đế hành hung, trong cơn kinh hãi tư duy gần như ngưng kết.
Phan Hải trốn ở góc phòng không đành lòng nhìn, đồng thời trốn ở góc phòng còn có Hàn Nhiên cũng không đành lòng nhìn.
Chậc chậc, Tề Vương quá thảm.
Phan Hải và Hàn Nhiên liếc nhau, mỗi người một tâm tư.
Phan Hải thầm nghĩ mình quả nhiên không nhìn lầm, Yến Vương cũng không phải yếu gà gì, mà là một con hùng ưng, Tề Vương thế này cũng không phải ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, mà là không nhìn rõ huynh đệ là một con ưng đuôi to á.
Ánh mắt quá kém, khó trách còn chưa kịp hưởng thụ niềm vui thắng lợi thì đã bị ngã chổng mông.
Mà Hàn Nhiên thì yên lặng hạ quyết tâm: Hôm nay y xuất hiện ở chỗ này, Tề Vương chắc chắn đã ghi hận mình. Một khi đã như vậy, dứt khoát hoặc là không làm, đã làm phải làm cho trót, đi theo Yến Vương dẫm cho Tề Vương không có cách nào xoay người mới là phụ trách đối với mình và một nhà già trẻ của mình.
Mặc hai người vây xem nhất thời suy nghĩ bay xa, hành hung còn đang tiếp tục.
Tề Vương hơi tỉnh táo lại, khóc cầu nói: “Phụ hoàng bớt giận, phụ hoàng bớt giận ạ ——”
Cảnh Minh Đế rốt cuộc đánh mệt, thở hồng hộc chất vấn: “Úc Chương, ngươi có chút tâm tư nhỏ không sao, nhưng ngươi có từng lo lắng cho thân thể Thái Hậu chút nào không?”
Tề Vương cuối cùng có được cơ hội nói chuyện, quỳ rạp trên mặt đất khóc không ra tiếng: “Phụ hoàng, nhi tử thật sự không rõ ngài đang nói cái gì ——”
Cảnh Minh Đế cười lạnh: “Không rõ? Vậy Lại Bộ Triệu đề cử cùng Hồng Lư Tự Trương chủ bộ ngươi quen chứ?”
Toàn thân Tề Vương cứng đờ, không khỏi đi nhìn Hàn Nhiên đứng ở trong góc.
Hàn Nhiên mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không nhìn Tề Vương.
Tề Vương nhất thời lạnh lẽo cả người.
Việc hôm nay bị Cẩm Lân vệ theo dõi?
“Phụ hoàng, nhi tử cũng không có qua lại với tiểu lại như vậy ……” Tề Vương quyết định phủ nhận đến cùng.
Hắn không thể thừa nhận, một khi thừa nhận, chỉ sợ sẽ hoàn toàn không còn cách nào xoay người.
Cảnh Minh Đế nhìn chằm chằm Tề Vương, đáy mắt là thất vọng sâu sắc.
“ Cũng không qua lại với tiểu lại? Vậy cũng không qua lại với Lại Bộ Lý thị lang còn có Hồng Lư Tự Trần thiếu khanh sao?”
Tề Vương chấn động.
Thanh âm Cảnh Minh Đế lộ ra phẫn nộ cùng thất vọng: “Úc Chương, ngươi cho rằng Cẩm Lân vệ của Trẫm đều là giá áo túi cơm, tra không ra điểm yêu ma quỷ quái này của ngươi?”
Hàn Nhiên trong một góc: “……” Nói như vậy, y còn phải cảm ơn thủ hạ Yến Vương đã giả mạo Cẩm Lân vệ bọn họ?
Nghĩ đến Úc Cẩn uy hiếp, Hàn nhiên vốn dĩ một bụng lửa giận, nhưng giờ khắc này lại không hiểu sao dâng lên một tia cảm kích.
Không được, cho dù việc làm của đối phương có lợi với y, nhưng uy hiếp y như vậy cũng quá vũ nhục người.
Y không thể tiện như vậy!
Hàn Nhiên âm thầm nhắc nhở chính mình, ngăn cản tia cảm kích khó hiểu dâng lên.
Mà Tề Vương nghe Cảnh Minh Đế nói như vậy, rốt cuộc từ bỏ giảo biện, tê liệt ngã xuống mặt đất thỉnh tội: “Nhi tử nhất thời hồ đồ, cầu phụ hoàng tha thứ ——”
Phan Hải không khỏi lắc đầu.
Tâm thái của Tề Vương không được nha, quá yếu ớt rồi, Hoàng Thượng kỳ thật còn chưa hỏi qua Lý thị lang và Trần thiếu khanh đâu, chưa gì đã thừa nhận.
Nếu đổi lại là Yến Vương ——
Nghĩ đến khuôn mặt thường xuyên treo ý cười tản mạn kia, Phan Hải giần giật khóe miệng.
Yến Vương nhất định là loại người thấy quan tài cũng sẽ không rơi lệ, đâu thể nào bị Hoàng Thượng hù dọa.
Mà Cảnh Minh Đế nghe Tề Vương chính miệng thừa nhận, tâm hoàn toàn lạnh.
Ông vừa rồi phát tác một trận, tuy là bởi vì khó thở, nhưng cũng có một chút ý tứ gạ hỏi lão Tứ, nếu như lão Tứ thà chết không nhận, có lẽ sẽ dao động một hai.
Không nghĩ tới thật sự là lão Tứ làm.
Đám hỗn trướng này, chưa từng làm ông “Thất vọng”!
Cảnh Minh Đế càng nghĩ trái tim càng băng giá, trên mặt bao phủ hàn băng: “Ngươi vì sao làm như vậy?”
Tề Vương nằm rạp trên mặt đất, run giọng nói: “Thất đệ liên tiếp chống đối nhi tử, nhi tử chỉ là nhất thời tức giận không chịu được ——”
“Nhất thời tức giận liền lấy thân thể Thái Hậu làm bè, nhân nghĩa hiếu đạo của ngươi đều bị chó ăn rồi sao?” Cảnh Minh Đế không đợi Tề Vương nói xong, liền lạnh giọng chất vấn.
Nếu đổi lại là nhi tử khác, Cảnh Minh Đế sẽ không phẫn nộ như vậy, nhưng Tề Vương thì khác.
Nhiều năm như vậy Tề Vương vẫn luôn khiêm tốn có lễ, quy quy củ củ, Cảnh Minh Đế đối với đứa con trai này tuy rằng không thân cận lắm, nhưng vừa nhớ tới liền cảm thấy là đứa bớt lo.
Nhưng bây giờ, ông có một loại cảm giác bị lừa gạt sâu sắc.
Loại cảm giác này đan xen với bực bội vì Thái Hậu bị tính kế, phẫn nộ chính là gấp đôi.
“Nhi tử sai rồi, là nhi tử nhất thời hồ đồ ——” Tề Vương liên tục thỉnh tội, trong lòng đã là một mảnh tuyệt vọng.
Cẩm Lân vệ tuy rằng sẽ giám sát lời nói việc làm của bách quan, nhưng lại không phải dệt thiên la địa võng, Cẩm Lân vệ phụ trách chùa Phúc Đức hôm nay rõ ràng là mèo mù vớ cá rán, như thế nào lại bị trông thấy chứ?
Tề Vương nghĩ không ra, chỉ cảm thấy ông trời bất công, cũng không chịu giáng vận khí xuống bên hắn.
Cảnh Minh Đế nhìn Tề Vương, quay người đi, lạnh lùng nói: “Úc Chương, về sau trừ phi truyền triệu, ngoài ra ngươi không cần tiến cung nữa, ở trong Vương phủ kiểm điểm lại bản thân đi.”
Tề Vương kinh hãi, thất thanh gọi: “Phụ hoàng ——”
“Làm sao, cho ngươi giữ mặt mũi không đủ, là muốn trẫm đem việc ngươi làm tuyên cáo thiên hạ?”
Tề Vương sắc mặt đại biến, không dám lên tiếng nữa, theo nội thị đưa hắn đi ra ngoài, thất hồn lạc phách rời khỏi hoàng cung.
Người ở Chu Tước phường nhất thời bàng hoàng.
Tình huống gì vậy nha, đầu tiên là lão Thất bị truyền tiến cung, còn truyền ra tiếng gió bị phụ hoàng răn dạy, rồi sau đó lão Tứ lại bị truyền tiến cung, khi trở về giống như bị rớt mất một vạn lượng bạc.
Các Vương phủ sôi nổi suy đoán, lại không rõ nội tình.
Không tới mấy ngày, Hồng Lư Tự Trần thiếu khanh bởi vì sủng thiếp diệt thê bị Ngự Sử buộc tội, mất quan bãi chức.
Đợt phong ba này vừa qua khỏi không lâu, Lại Bộ hữu thị lang Lý Đa Lai bởi vì nhận hối lộ thay người mưu chức mà bị tống vào nhà lao.
Trần thiếu khanh và Lý thị lang lần lượt xảy ra chuyện, lại liên tưởng đến trước đó không lâu Tề Vương như con nai vàng ngơ ngác từ hoàng cung rời đi, triều đình trên dưới âm thầm có suy đoán.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả những đại thần vốn ủng hộ Tề Vương đều thành thật như chim cút, không dám hó hé tiếng nào, thậm chí có một số người lặng lẽ chuyển tâm tư, quyết định rời xa Tề Vương.
Tề Vương nhiều năm thu nạp nhân tâm, đảo mắt liền thất bại hơn phân nửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.