Tự Cẩm

Chương 298: Cái miệng thối của nam nhân kia

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

04/10/2019

Sở Sở đương nhiên không tin Úc Cẩn là xuất phát từ hảo tâm

Vậy mục đích hắn giúp nàng là gì? Cũng không đến mức nhìn trúng mỹ mạo của nàng chứ?

Nhìn khuôn mặt ngũ quan tinh xảo ấy của Úc Cẩn, Sở Sở sờ sờ cằm.

Cái này nàng thật không chắc ……

“Sở Sở cô nương suy nghĩ nhiều, ta đây không tính là giúp ngươi. Dù sao phiền toái ngươi đã mang đến, không giải quyết triệt để phiền toái ta thật không yên tâm. Được rồi, đề nghị này Sở Sở cô nương có đáp ứng hay không?”

“Ta có quyền không đáp ứng sao?”

Úc Cẩn giương môi cười: “Đương nhiên là có, ta là người không thấu hiểu nhân tình như thế sao.”

Sở Sở cười cười, hiển nhiên là không tin.

“Ta đáp ứng.”

Sao lại không đáp ứng cơ chứ, làm mồi câu lại như thế nào? Chỉ cần có thể bắt được đám chó điên không thể hiểu nổi kia, bảo nàng làm gì cũng được.

“Sở Sở cô nương là người thống khoái!” Úc Cẩn vỗ tay khen một câu, khóe mắt mang cười, “Sự kiện bảo mật thế này không cần nhắc với vị hôn thê của ta.”

Sở Sở kéo kéo khóe miệng.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng nhịn!

Sở Sở đạp lên tia nắng ban mai rời khỏi hẻm Tùng Tử.

Trên đường dần dần náo nhiệt hơn, ngựa xe qua lại như nêm, tiếng người bán hàng rong hét to hết đợt này đến đợt khác, sự phồn hoa của kinh thành địa phương khác có thúc ngựa cũng khó kịp.

Nhưng Sở Sở đứng ở đầu đường, nhìn đám người ồn ào qua lại, chỉ cảm thấy bi thương xen phẫn nộ.

Nàng thật sự là gặp vận đen đổ máu tám đời, mới tự dưng đâu gặp phải loại chuyện phiền toái này.

Không đúng, từ nhỏ đến lớn nàng hình như chưa gặp may bao giờ, luôn là người khác gây hoạ nàng gánh trách nhiệm, người khác gặp chuyện nàng gặp nạn ……

Sở Sở hất hết ba cái chuyện sốt ruột ấy ra khỏi đầu, đạp nắng sớm đi vào trong đám người.

Sông Kim Thủy sáng sớm phá lệ quạnh quẽ, những con thuyền kia dường như lâm vào giấc ngủ say, không nhúc nhích dựa vào bờ sông, chỉ có tia nắng ban mai rải xuống mặt nước theo làn gió tạo nên tầng tầng sóng gợn, bí mật mang theo hương thơm tinh tế.

Một nam tử râu quai nón từ hoa thuyền Phức Phương ban lặng lẽ chuồn ra ngoài, rất nhanh lủi vào rừng cây nhỏ cách bờ sông không xa, chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Râu quai nón bảy chuyển tám quẹo, ở một tòa nhà vứt đi gặp mặt nam tử áo dài.

“Thế nào?”

Râu quai nón lắc đầu: “Không thành, con cá không mắc câu.”



“Không mắc câu?” Nam tử áo dài có chút kinh ngạc, “Sao lại thế được?”

Râu quai nón liền đem chuyện nghe được từ chỗ Thanh Thanh kể lại một lần.

Nam tử áo dài giơ tay xoa xoa ấn đường, sắc mặt trầm xuống: “Không đúng.”

“Như thế nào không đúng?”

Nam tử áo dài nhìn râu quai nón hỏi: “Ngươi không cảm thấy Thất hoàng tử biểu hiện quá lạnh nhạt sao? Đổi lại là ngươi, nhìn thấy nữ tử có dung mạo tương tự nữ nhân mình yêu, không lẽ lại lãnh đạm như thế? Thậm chí nhìn nàng bị nam nhân khác lăng nhục đều mặt không đổi sắc?”

Râu quai nón nghĩ nghĩ, gật đầu thật mạnh: “Đúng là không thích hợp, là nam nhân ắt sẽ không như vậy.”

“ Trong đó nhất định xảy ra vấn đề.” Nam tử áo dài nghĩ tới cái gì, sắc mặt chợt biến đổi, “Tối hôm qua đuổi theo nữ tử kia đột nhiên mất dấu, lẽ nào ả ta nghĩ ra biện pháp liên hệ được Thất hoàng tử, cho nên Thất hoàng tử đã biết bố cục của chúng ta?”

Râu quai nón vỗ tay một cái: “Có khả năng! Tối hôm qua người của chúng ta chính là đuổi tới sông Kim Thủy mới mất dấu người, mà lúc ấy Thất hoàng tử đúng lúc ở đó.”

“Đáng chết, thật vất vả thiết lập ván cục làm Thất hoàng tử có thể tự nhiên gặp mặt Thanh Thanh, thế mà bị phá hủy ở trên người nữ tử kia!” Nam tử áo dài thần sắc hung ác nham hiểm.

“Nếu thật sự là vậy, quân cờ Thanh Thanh chẳng phải vô dụng rồi?”

Nam tử áo dài đứng dậy: “Vô luận như thế nào trước tiên tìm ra nữ tử rồi nói, lần này muốn người sống. Nếu như ả chưa có liên hệ với Thất hoàng tử, mọi việc liền tiếp tục. Nếu mà liên hệ rồi, vậy lại tính toán cách khác.”

Nam tử áo dài cùng râu quai nón xuyên qua sân viện hoang vu mọc đầy cỏ dại, sau đó từng người tách ra.

Mà lúc này, hai người chưa phát hiện ra có hai nam tử trẻ tuổi mặt mày bình thường chia nhau đi theo bọn họ.

Úc Cẩn rất nhanh thì nhận được tin tức, đứng ở cạnh cửa sổ lầu hai trầm ngâm chốc lát, rồi phân phó Lãnh Ảnh: “Trước không cần rút dây động rừng, tìm được hang ổ bọn họ rồi nói.”

Nhổ cỏ tận gốc là cần thiết, dám tính kế hắn, thì phải có giác ngộ tiếp nhận đại giới.

Lãnh Ảnh ôm quyền, lặng yên không một tiếng động lui xuống.

Gần buổi trưa, Long Đán lên lầu: “Chủ tử, Sở Sở cô nương đã bị người theo dõi.”

Đại đường dưới lầu giờ phút này đã ngồi đầy người, Sở Sở dựa vào cửa sổ vừa dùng cơm vừa thần sắc khẩn trương lưu ý bốn phía.

Nàng nghĩ đến lời Úc Cẩn nói: Phía trước kinh hoảng chật vật thế nào thì xin hãytiếp tục bảo trì như thế, cái bộ dạng không sao cả của ngươi là muốn nói cho đối phương mau tới đi, ta có mai phục sao?

Cứ việc bị xem thường, nàng lại cảm thấy người nọ nói có chút đạo lý, chỉ có điều cái vụ diễn kịch này nàng không am hiểu nha.

Đối phương sẽ mắc câu sao?

Sở Sở có chút thấp thỏm, dư quang khóe mắt đột nhiên thoáng nhìn qua hai nhóm người, trái tim nhấc lên, rồi sau đó lại rơi xuống.

Tới rồi!



Mấy ngày này nàng đã thành chim sợ cành cong, đối với khí tức của những người đó phá lệ mẫn cảm.Tới là tốt, chỉ cần vị Dư công tử có thể bắt gọn người, nàng coi như tự do.

Đối với việc Úc Cẩn có thể giải quyết được người hay không, Sở Sở lại không khỏi cảm thấy không thành vấn đề.

Nhất định phải tìm cho mình một lý do…… Nam nhân có thể bồi vị hôn thê nữ giả nam trang đi dạo thanh lâu hẳn là không kém đâu nhỉ?

Có hai người lặng lẽ đứng dậy, bất động thanh sắc tới gần Sở Sở.

Sở Sở theo bản năng siết chặt chén trà.

Trong đại đường náo nhiệt phi phàm, các thực khách cao giọng đàm tiếu, bọn tiểu nhị lớn tiếng báo tên đồ ăn, còn có sau bếp ẩn ẩn truyền đến tiếng chảo dầu tư tư cùng thanh âm răn dạy.

Hai nhóm người lặng lẽ vây quanh Sở Sở liếc nhau, nữ tử dựa cửa sổ mà ngồi phảng phất như đã thành con mồi dưới vuốt, không có chỗ trốn.

Ha hả, nữ nhân này cho rằng tìm một tửu quán phồn hoa náo nhiệt thì bọn họ không dám xuống tay? Thật sự quá ngây thơ rồi.

Sở Sở đột nhiên đặt mạnh chén trà lên trên bàn, cất bước bỏ chạy.

Hai đám người sửng sốt, lập tức đuổi theo.

Tiểu nhị tửu quán đuổi theo phía sau: “Này này, còn chưa đưa tiền đâu ——”

Sở Sở chạy ra ngoài tửu quán liền bị vài người vây quanh, hai bên nhanh chóng giao thủ với nhau.

Nàng mấy ngày liền bị đuổi giết trên người mang theo thương tích, hơn nữa đối phương người nhiều, song quyền khó địch bốn tay, rất nhanh liền rơi xuống hạ phong.

Trị an kinh thành tuy rằng tạm được, nhưng ba cái chuyện đánh nhau ẩu đả bên đường thường hay phát sinh, dưới ban ngày ban mặt đùa giỡn nữ tử đàng hoàng cũng không tính là chuyện hiếm lạ gì, nhìn thấy một màn này một ít người vội vàng đi xa để tránh chọc hoạ vào người, mà nhiều người lại nhanh chóng làm thành một vòng tròn bắt đầu xem náo nhiệt, lại có số ít người có lương tâm vội vàng đi gọi quan sai.

“Chủ tử, chúng ta nên ra tay đi? Sở Sở cô nương sắp không kiên trì được nữa rồi.”

Úc Cẩn lắc đầu: “Không cần, để cho đối phương đắc thủ đi.”

Gì cơ?

Long Đán kinh ngạc nhìn Úc Cẩn.

Chủ tử à, ngài không biết xấu hổ lừa gạt đại cô nương người ta chịu chết như thế, này thích hợp sao?

Úc Cẩn đỡ lan can mặt không đổi sắc xem náo nhiệt: “Ngươi còn chưa nhìn ra sao, đối phương lần này không có hạ tử thủ, mà là muốn bắt sống.”

“Cho nên?”

Úc Cẩn dùng ánh mắt nhìn thằng ngốc liếc Long Đán: “Cho nên cứ để cho Sở Sở cô nương bị bắt đi, như vậy mới dễ tìm hiểu ngọn nguồn.”

Dưới lầu, Sở Sở hô nhỏ một tiếng đã thất thủ, nhưng cho đến khi bị người che miệng kéo đi vẫn không thấy có người lao ra.

Nàng trừng to đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm tửu quán, trong lòng chỉ có một ý niệm: Nàng thật khờ mà, đã sớm nên biết thà tin heo mẹ leo cây, cũng không thể tin tưởng cái miệng thối của nam nhân kia rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook