Tự Cẩm

Chương 173: Chân tướng đến muộn

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

21/08/2019

Editor: Khuynh Vũ

Đậu Nương bị Vĩnh Xương Bá hỏi mà có một lát trầm mặc.

“ Nói đi, ta rốt cuộc lừa gạt ngươi thế nào?” Trán Vĩnh Xương Bá nổi đầy gân xanh, ánh mắt một mảnh lạnh băng.

Đậu Nương không thể tin nổi nhìn Vĩnh Xương Bá nổi giận đùng đùng, hận ý trong mắt cơ hồ có thể ngưng thành thực chất: “ Sao lại có thể có người vô sỉ như ngươi vậy! Lúc ấy ngươi nói với ta vừa ý ta, ta mới…… Ta mới đem thân mình cho ngươi……”

Một cơn gió thổi qua, đem lá rụng rơi xuống trong sân thổi bay qua mặt giày rất nhiều người.

Chúng hạ nhân đều cúi đầu, không dám toát ra tí ti khác thường.

Tạ Thanh Yểu không ngừng lắc đầu: “ Không có đâu, không có đâu, phụ thân ta không phải người như vậy!”

Tạ Ân Lâu vươn tay đặt trên vai Tạ Thanh Yểu, không tiếng động cho nàng an ủi.

“Bá gia, nếu đã tra ra Đậu Nương là hung thủ, thì không cần nghe nàng ta hồ ngôn loạn ngữ bại hoại danh dự của ngài nữa, giao nàng ta cho quan phủ xử trí thật nặng đi.” Đại quản sự tiến đến bên người Vĩnh Xương Bá thấp giọng khuyên nhủ.

Vĩnh Xương Bá giơ tay, quả quyết nói: “Không, ta hôm nay nhất định phải hỏi cho rõ ràng! Đậu Nương, ngươi nói ta nói với ngươi là ta vừa ý ngươi, vì sao ta không hề có ấn tượng?”

Trí nhớ của ông đã kém đến tình cảnh này rồi sao, vắt hết óc cũng nghĩ không ra, từng có tiếp xúc với Đậu Nương khi nào.

Từ hồi thành thân đến bây giờ, ngoại trừ phu nhân ông cũng chỉ có hai nữ nhân, đều là thông phòng phu nhân an bài.

Đậu Nương cười lạnh một tiếng: “Ngươi là Bá gia cao cao tại thượng, làm sao có ấn tượng với một tiểu nha hoàn từng ngủ mười mấy năm trước!”

“ Đủ rồi!” Vĩnh Xương Bá không thể nhịn được nữa quát một tiếng chói tai, “Đậu Nương, ngươi có dám chỉ thiên thề, chính miệng ta từng nói với ngươi những lời này không?”

Đậu Nương lập tức giơ lên một bàn tay: “Ta thề với trời ——”

Nói đến một nửa, nàng ta bỗng nhiên im bặt, sắc mặt trở nên khó coi hẳn.

“ Tại sao không nói?” Vĩnh Xương Bá cắn răng hỏi.

Ông thật đúng là bị quỷ ám, thế nào lại gặp phải một nữ nhân điên như vậy!



Bị Vĩnh Xương Bá ép hỏi, Đậu Nương hoãn giọng, căm hận nói: “ Lời này ngươi chưa từng chính miệng nói với ta, mà là sai người nói với ta.”

Vĩnh Xương Bá càng lúc càng cảm thấy nữ nhân trước mắt điên hết thuốc chữa: “Người nọ là ai? Ngươi tự dưng bịa đặt một người đâu đâu liền hắt nước bẩn lên trên người ta?”

“Ta không có bịa đặt!” Đậu Nương chịu kích thích hét to, tròng mắt chuyển động quét đến một người, bỗng nhiên dừng lại, duỗi một lóng tay nói, “Năm đó ngươi chính là sai hắn truyền lời, chuyện về sau đều là hắn an bài!”

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của Đậu Nương, lúc thấy rõ người kia không khỏi lắp bắp kinh hãi, không ít người nhịn không được buột miệng thốt ra: “Đại quản sự?”

Người Đậu Nương chỉ ra đúng là đại quản sự Bá phủ.

Đại quản sự là tâm phúc của Vĩnh Xương Bá, mười mấy năm trước đã đi theo bên người Vĩnh Xương Bá làm việc.

“Ngươi, ngươi đừng có nói bậy!” Đại quản sự sắc mặt đại biến, ánh mắt hoảng loạn.

Tầm mắt Vĩnh Xương Bá dừng ở trên người hắn, liễm mi nói: “Sao lại thế này?”

“Bá gia, ngài đừng nghe con mụ điên này hồ ngôn loạn ngữ ——”

Vĩnh Xương Bá đá một cước vào vị trí trái tim đại quản sự, đá đại quản sự ngã chổng vó trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Các ngươi một đám đều khi ta là đồ ngốc có phải không? Không nói đúng không? Có thể! Lưu quản sự, kiểm kê lại nhân khẩu cả nhà Lý quản sự, tất cả đều bán đi cho ta, một trang giấy đều không cho bọn họ mang đi!”

Dù có là đại quản sự theo ông nhiều năm, thế nhưng vô duyên vô cớ bị một nữ nhân điên hắt nước bẩn, thậm chí còn bởi vì cái này mà liên lụy thê tử mất đi tính mạng, lúc này Vĩnh Xương Bá đã không còn nửa điểm bao dung nhẫn nại nữa.

Ông chỉ muốn biết chân tướng, càng nhanh càng tốt!

Lưu quản sự trong miệng Vĩnh Xương Bá là nhị quản sự trong phủ, nhiều năm qua vẫn luôn khuất bóng dưới đại quản sự, giờ phút này nghe được phân phó lập tức cao giọng nói: “Vâng!”

Nhị quản sự đi đến trước mặt đại quản sự, trên cao nhìn xuống nhìn Đại quản sự ngã ngồi trên mặt đất, khóe môi khẽ nhếch: “Lý đại quản sự, mời đi.”

Hắn có dự cảm, trải qua chuyện này, Lý đại quản sự đè ở trên đầu hắn nhiều năm này sẽ phải xong đời, hắn cuối cùng cũng hết khổ rồi.

Nhị quản sự đắc ý làm đại quản sự lập tức xụi lơ, duỗi tay bắt lấy vạt áo Vĩnh Xương Bá: “Bá gia, là tiểu nhân bị ma quỷ ám ảnh, xem ở công lao tiểu nhân hầu hạ ngài nhiều năm, tạm tha cho tiểu nhân một lần này đi!”

Đại quản sự nói xong vung tay từng tát vả miệng, rất nhanh hai bên mặt liền sưng vù lên, hiển nhiên là xuống tay tàn nhẫn.

Vĩnh Xương Bá hiếm thấy bình tĩnh, nhưng mỗi một tấc thân thể ông lại đều căng chặt, khiến người ta nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm.



“Ta không muốn nghe những lời vô nghĩa này, ta muốn biết năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Đại quản sự biết rõ tính tình của Vĩnh Xương Bá, thấy ông như thế trong lòng biết đại thế đã mất, run giọng nói: “Năm đó…… Năm đó phu nhân có thai, muốn chọn thông phòng cho Bá gia, trong phủ có rất nhiều nha hoàn ngo ngoe rục rịch, trong đó có A Oản, cũng chính là Đậu Nương. A Oản lớn lên đẹp, tiểu nhân kỳ thật đã sớm động tâm với nàng ta, có điều biết A Oản tâm cao khí ngạo căn bản không muốn làm vợ kế của tiểu nhân, mãi vẫn không đắc thủ. Khi đó A Oản tới tìm tiểu nhân hỗ trợ, lúc ấy tiểu nhân liền cảm thấy đây là một cơ hội tốt, vì thế lừa gạt nàng ta nói Bá gia có ý với nàng ta, bảo nàng ta trời tối đến lầu gác trong vườn hoa chờ. A Oản quả nhiên tin, tới thời gian ước định liền đến nơi đó. Trên bàn đá trong lầu gác có bày trái cây cùng nước trà, tiểu nhân tránh ở chỗ tối nhìn A Oản đợi một lúc lâu, bởi vì nhàm chán cùng khẩn trương nên sau khi uống trà có trộn thuốc mê thì rất nhanh liền ngủ thiếp đi, vì thế tiểu nhân liền ——”

Mặt sau xảy ra chuyện gì, mọi người đã có thể nghĩ ra.

“ Sau khi tiểu nhân đắc thủ thì để lại cho A Oản một cái vòng tay vàng, vốn tưởng rằng sau khi nàng ta tỉnh lại không dám lộ ra, lại nói nhận được một cái vòng tay vàng cũng coi như không chịu thiệt, không nghĩ tới nàng ta lại tới tìm tiểu nhân truy vấn chuyện tối hôm đó. Tiểu nhân sợ nàng ta làm ầm ỹ, đành phải lừa nàng ta nói vòng tay là Bá gia để lại, Bá gia hứa hẹn quay đầu sẽ nhắc một tiếng với phu nhân thu nàng ta làm thông phòng.”

Đại quản sự nhìn về phía Đậu Nương ánh mắt cơ hồ có thể giết người, “Sau phu nhân lại tuyên bố người được chọn thông phòng là Xuân Mai, A Oản lại tới tìm tiểu nhân chất vấn. Tiểu nhân đành phải lừa gạt nàng ta lần nữa, nói Bá gia tuy vừa lòng nàng ta, nhưng phu nhân nghe xong không đồng ý, bảo nàng ta ráng kiên nhẫn chờ thêm một hai năm. Nhưng trăm triệu lần không nghĩ A Oản là người không chịu nhịn, vậy mà lại trực tiếp đi tìm phu nhân lý luận ……”

Lúc ấy, nha hoàn hắn đắc thủ cũng không chỉ có mỗi A Oản, nhưng người khác dễ tống cổ nhiều, đâu giống A Oản cứ như thuốc cao bôi trên da chó ném đều ném không thoát, chỉ có thể ba lần bốn lượt lừa gạt, cũng may phu nhân nghe A Oản nói xong liền giận tím mặt, trực tiếp sai người đuổi A Oản ra ngoài, mà Bá gia căn bản không lưu ý một người như A Oản, cuộc sống của hắn mới được coi là bình yên.

“Đều là tiểu nhân sai, ngàn tính vạn tính lại không tính tới, mười mấy năm sau A Oản sẽ lấy thân phận Đậu Nương trà trộn vào Bá phủ hại chết phu nhân. Bá gia bỏ qua cho tiểu nhân một cái mạng tiện này đi, là tiểu nhân năm đó nhất thời bị ma quỷ ám ảnh ——” Đại quản sự tự biết tội không thể tha, đành phải dập đầu bang bang kỳ vọng kỳ tích phát sinh.

Đậu Nương bỗng nhiên vọt tới trước mặt đại quản sự, đôi tay túm chặt cổ áo hắn: “Ngươi nói chính là sự thật?”

Nàng ta hiển nhiên chịu không nổi kích thích của chân tướng, một đôi mắt sung huyết toát ra vẻ điên cuồng, trên tay càng ngày càng dùng sức: “Ngươi nói chuyện a, ngươi lừa gạt ta có đúng không?”

Nếu như đây mới là chân tướng, vậy nàng ta trả thù còn có ý nghĩa gì? Người chân chính hại nàng ta còn êm đẹp sống ở trước mắt nàng ta.

Nàng ta muốn giết chết kẻ khốn kiếp này.

“Khụ khụ khụ, dừng tay, ngươi nữ nhân điên này ——” Đại quản sự dùng sức đẩy Đậu Nương ra.

“Đủ rồi!” Vĩnh Xương Bá thần sắc mỏi mệt nhìn về phía Chân Thế Thành, “Chân đại nhân, xin ngươi lập tức mang hai người kia đi đi, ta một khắc đều không muốn nhìn thấy bọn họ nữa!”

Một hàng nước mắt không tiếng động theo khóe mắt Vĩnh Xương Bá chảy xuống, lăn đến khóe miệng, chỉ cảm thấy vô hạn chua xót.

Ông đến tột cùng đã làm sai cái gì, bị một nữ nhân điên không thể hiểu được trăm phương ngàn kế trả thù? Thê tử của ông lại làm sai cái gì, vô tội bị đánh mất tánh mạng?

Có lẽ là ông nhìn người không rõ, lưu hạng người như đại quản sự ở bên người mới đưa tới trận tai họa này, cũng có lẽ lúc trước ông nên kiên quyết cự tuyệt đề nghị tuyển thông phòng cho ông của phu nhân.

Chỉ là trên đời này, rốt cuộc không có nhiều nếu như vậy.

Vĩnh Xương Bá ôm ngực, bỗng nhiên cảm thấy ngực kịch liệt đau đớn, đầu nghiêng về một bên rồi ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook