Tự Cẩm

Chương 566: Công đức vô lượng 

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

22/02/2020

Khương Tự sớm nhận được tin Úc Cẩn trở lại kinh thành, nhịn không được chạy đến cửa nhị môn chờ.

“Chủ tử, không bằng ngài trở về nghỉ ngơi đi, chờ Vương gia tới, nô tỳ lập tức chạy như bay vào thông báo cho ngài.” A Man ngắm cái bụng bự của Khương Tự, khuyên nhủ.

“ Muốn thong thả tản bộ, thuận tiện chờ Vương gia thôi.”

A Man còn muốn khuyên nữa, bị A Xảo kéo một cái.

“Kéo ta làm gì, không thấy chủ tử nâng cái bụng lớn như vậy rất phí sức à.” A Man nhỏ giọng oán trách nói.

A Xảo bật cười: “Chủ tử đã nói là thuận tiện chờ Vương gia rồi, ngươi còn khuyên, không phải làm chủ tử khó xử sao.”

A Man bừng tỉnh: “ À, chủ tử nhớ Vương gia. Hì hì, một ngày không gặp như cách ba thu……”

Giọng của hai nha hoàn tuy thấp, Khương Tự lại nghe thấy rõ ràng, hung hăng trừng mắt liếc hai người một cái, ánh mắt lại nhìn về phương xa.

“Vương gia trở về rồi ——” Xa xa truyền đến một tiếng kêu.

Úc Cẩn bước nhanh về phía nhị môn, vẻ mặt phong trần mệt mỏi.

Đợi nhìn thấy Khương Tự chờ ở nhị môn, bước chân hắn càng nhanh hơn.

Còn nhanh hơn hắn chính là Nhị Ngưu.

Nhị Ngưu đẩy Úc Cẩn ra, tung tăng chạy đến trước mặt Khương Tự, lắc mạnh đuôi với nữ chủ nhân.

Muốn ăn tương giò, muốn ăn bò kho, muốn ăn thịt chưng ……

Nhị Ngưu chảy nước miếng dùng một chân trước liên tục vỗ mặt đất ba cái.

Khương Tự nháy mắt hiểu được ý của Nhị Ngưu, cười nói: “Yên tâm, tương giò, bò kho còn có thịt chưng đều đã chuẩn bị hết.”

Nhị Ngưu vui mừng tru lên.

Lúc này Úc Cẩn mới đi đến trước mặt Khương Tự, đen mặt đá Nhị Ngưu sang một bên.

Vốn dĩ tốc độ của hắn có thể nhanh hơn nữa, nhưng đồ chó chết Nhị Ngưu này thế mà đột nhiên gia tốc.

Hắn cũng không thể thi chạy với một con chó được?

Ngẫm lại hình ảnh ấy, Úc mỗ thành thục ổn định nào đó cố kiềm nén lại cơn xúc động này.

Đứng ở trước mặt Khương Tự, Úc Cẩn mím môi, duỗi tay ôm nàng vào trong lòng: “A Tự, ta đã trở về.”



Cái bụng to của Khương Tự cách giữa hai người, làm tư thế hai người ôm nhau có chút cổ quái.

Đối với hai vị chủ tử thỉnh thoảng không biết xấu hổ không biết thẹn thân mật thắm thiết, A Xảo cũng thấy nhiều thành quen, A Man lại càng không thấy gì, che miệng cười rộ lên.

Khương Tự nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn: “Vào nhà nói đi.”

Úc Cẩn nhìn chằm chằm Khương Tự không rời mắt, một lúc lâu mới gật đầu: “Ừ, Nàng vào phòng nghỉ ngơi trước đi, ta tắm cái rồi vào. Vẫn luôn đi đường, trên người bẩn.”

Khương Tự vào nhà chờ không bao lâu, Úc Cẩn đã đẩy rèm châu đi đến.

Hắn thay một kiện áo suông nửa cũ nửa mới màu xanh lá trúc, mái tóc còn nhỏ nước tùy ý dùng một cây trâm trúc cố định, người như thanh ngọc.

A Xảo dâng cho Úc Cẩn một ly trà mới, kéo A Man lui xuống.

Trong phòng chỉ còn lại có hai vợ chồng tiểu biệt.

Hai người đối mặt, trăm miệng một lời hỏi: “Nàng vẫn khỏe chứ?”

Hỏi xong, hai người cùng bật cười.

Khương Tự dựa vào Úc Cẩn, cười nói: “Ta không có gì không tốt, cả ngày cũng chỉ ăn ngủ, ngủ ăn, sớm tối ở trong vườn tản bộ một hồi, thời gian cứ như vậy trôi qua……”

Nói đến thời gian như nước chảy, thiếu người lưỡng tình tương duyệt, dường như cũng mất đi tư vị.

Sống một ngày bằng một năm có chút khoa trương, nhưng gian nan lại là thật, đặc biệt là đến tối nằm như thế nào cũng không dễ chịu, còn liên tục đi tiểu đêm.

Lúc này Khương Tự cảm thấy khá may mắn, cuối kỳ mang thai trời đã nóng lên, nếu như đổi thành mùa đông thường xuyên đi tiểu đêm, đó mới thật sự là dày vò.

Nuôi con mới biết ơn phụ mẫu, mấy ngày này Khương Tự trừ tưởng niệm Úc Cẩn ra, còn thường thường nghĩ đến tiên mẫu không hề có chút ấn tượng của nàng - Tô thị.

Kiếp trước kiếp này, Tô thị ở trong lòng Khương Tự nhiều lắm là một xưng hô mẫu thân, tuy rằng hoài niệm, nhưng ngay cả hoài niệm cũng là trống rỗng.

Dù sao Tô thị mất khi nàng mới hơn một tuổi.

Nhưng mà bây giờ, từng chút từng chút cảm nhận được tiểu sinh mệnh trong bụng, vì nó vui vì nó buồn, vì nó ăn không ít đau khổ, hình tượng mẫu thân trong lòng nàng mới trở nên đầy đủ.

“Nghĩ gì thế?” Úc Cẩn vuốt mũi Khương Tự một cái.

Khương Tự thu hồi suy nghĩ, nói: “Ta đang nghĩ, làm nương cũng thật không dễ dàng.”

Úc Cẩn cười nói: “Đúng vậy, chờ tiểu gia hỏa này ra, nếu như không thương nàng, xem ta có đánh cho nó một trận không.”

Khương Tự liếc Úc Cẩn một cái, biểu tình cổ quái.



“Làm sao vậy?”

“A Cẩn, có phải chàng vì muốn làm cha nên luyện tập trước không?”

“Nào có ——”

“Chàng người còn chưa về, đã đưa hai đứa bé trở về trước, một nam đồng một nữ đồng, còn rất đầy đủ.”

Úc Cẩn nhìn thấy Khương Tự, đã sớm quên béng hai đứa bé mình mang về tới một bên, nghe nàng nhắc tới, liền nói: “Đều mất cả cha lẫn mẹ, lại đúng lúc bị ta gặp được, liền mang về đây, dù sao vương phủ không thiếu mấy miếng cơm ăn, chờ cơn của chúng ta sinh ra, còn có thể có mấy người hầu.”

“A Cẩn, nói chút chuyện khi chàng ở huyện Tiền Hà đi.”

“Được, vậy trước nói từ hai đứa nhỏ này đi.” Úc Cẩn một tay ôm lấy Khương Tự, một tay khác thuận tiện giúp nàng xoa nắn bắp chân có hơi sưng to.

“Nam đồng là người huyện thành Tiền Hà, cha mẹ vì đưa nó ra khỏi thành, phụ thân bị trường mâu của binh sĩ canh cửa thành đâm chết ngay tại chỗ, mẫu thân giao hài tử cho ta, rồi quay lại dịch khu chăm sóc cho nữ nhi nóng lên, sau đó ta không nhìn thấy phụ nhân đó nữa …… Nữ đồng là người của trấn Cẩm Lý, ở vùng hoang vu dã ngoại sinh bệnh, cha mẹ khăng khăng muốn mang nó về thị trấn ở, sau lại động đất phát sinh, cha mẹ đều chết ở trong động đất, khi nữ đồng được chúng ta phát hiện ra, cha mẹ của nó dựng lên một tòa cầu người bảo hộ nó ở dưới thân……”

Úc Cẩn ngữ khí bình tĩnh, cũng không dùng bao nhiêu cảm xúc, chỉ là đem cảnh ngộ hai đứa nhỏ gặp phải từ từ kể ra.

Khương Tự yên lặng nghe, đã là lệ rơi đầy mặt.

Úc Cẩn dừng lại, cúi đầu nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn trên cái trán trơn bóng của nàng, ôn nhu nói: “A Tự, trấn Cẩm Lý hơn một ngàn người, chỉ có hơn sáu mươi người chết trong trận động đất ấy. A Tự, hơn một ngàn người ấy, đều là nàng cứu……”

Hắn giơ tay giúp thê tử trong lòng lau nước mắt, nghiêm túc nói: “A Tự, vô luận những người đó có biết hay không, bọn họ đều là nàng cứu.”

Khương Tự cười: “Ta lại không có sở thích làm ân nhân cứu mạng, chàng chớ có nói vậy. Còn nữa, ta chỉ là cho chàng nhắc nhở, chân chính nỗ lực cứu sống bọn họ chính là chàng.”

“Có nàng nhắc nhở, ta mới có thể đi cứu.” Úc Cẩn duỗi tay, nhẹ nhàng đặt lên phần bụng nhô cao của Khương Tự.

Hài tử sắp ra đời rồi, nhưng hắn lại càng thêm lo lắng, đều nói sinh con đối với nữ nhân mà nói là đi dạo quỷ môn quan ……

“A Tự.”

“Hử?”

“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, nàng cứu hơn một ngàn người, công đức vô lượng, chắc chắn cho nàng mọi chuyện trôi chảy.”

Bắt được lo lắng sâu trong đáy mắt nam nhân, Khương Tự cười cầm tay hắn: “Không cần lo lắng, Lương Y Chính nói, vị trí thai của ta rất ngay, sẽ thuận lợi sinh sản.”

Úc Cẩn gật đầu, lúc này mới có hứng thú tiếp tục nói: “Đúng rồi, A Tự, ta đẩy chuyện biết trước động đất lên trên người Nhị Ngưu, phỏng chừng Nhị Ngưu sắp lên chức rồi đó ……”

Hôm sau lâm triều, Cảnh Minh Đế quả nhiên nhắc tới chuyện muốn lên chức cho chính ngũ phẩm Khiếu Thiên tướng quân Nhị Ngưu.

Lập tức có người đứng ra phản đối: “Hoàng Thượng, một con chó được phong làm chính ngũ phẩm tướng quân đã là chưa bao giờ nghe thấy, sao có thể lại lên chức tiếp?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook