Tự Cẩm

Chương 652: Đi xa 

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

10/05/2020

A Xảo cố hết sức đỡ Kỷ ma ma, liên thanh hỏi: “Kỷ ma ma, ma ma không sao chứ?”

Sắc mặt xanh mét, môi phát tím Kỷ ma ma run run bờ mi, trong đầu chỉ có một ý niệm: Vương phi không bình thường, hai đại nha hoàn của Vương phi càng không bình thường nốt.

Vương phi muốn vụng trộm đi phía Nam, còn cố ý tiến cung lừa gạt Hoàng Hậu, mà một bà già nửa người đã xuống mồ như bà có sao hay không có quan trọng sao?

“Vương phi, ngài nhất định là đang nói giỡn đi?” Kỷ ma ma cảm thấy còn có thể giãy giụa thêm một chút.

Khương Tự cười cười: “Sao có thể? A Xảo và A Man cũng đã sắp xếp xong hành lễ rồi.”

Hai mắt Kỷ ma ma khẽ đảo, lại có xu thế té xỉu.

A Xảo một tay đỡ Kỷ ma ma, một tay vỗ lưng Kỷ ma ma: “Kỷ ma ma, bà chớ kích động, nghe chủ tử nói hết lời đã.”

Kỷ ma ma kéo ra khoảng cách với A Xảo, lấy vẻ mặt hận không thể lấy châm đâm chết đối phương hỏi: “A Xảo, ngươi thật sự sắp xếp xong hành lễ rồi?”

A Xảo ngượng ngùng gật gật đầu.

Kỷ ma ma đỡ trán, gắng gượng để không ngất xỉu: “A Xảo, Vương phi hồ nháo, sao ngay cả ngươi cũng hồ nháo theo?”

A Xảo còn chưa lên tiếng, Khương Tự đã lạnh mặt: “Đủ rồi.”

Giọng điệu lãnh đạm làm Kỷ ma ma cứng lại, không khỏi rùng mình một cái.

Sao bà lại quên mất, vị Vương phi này chưa bao giờ là người tốt tính.

Khương Tự thu lại ý cười, nghiêm mặt chậm rãi nói: “Kỷ ma ma, ta kêu bà tới chỉ là thông báo với bà một tiếng, mà không phải trưng cầu ý kiến của bà.”

Chuyện trong Vương phủ khi nào đến phiên người khác khoa tay múa chân.

Kỷ ma ma tuy sợ hãi uy phong của Khương Tự, nhưng vẫn quyết tâm nói: “Cho dù Vương phi chán ghét lão nô, trách tội lão nô, thậm chí đuổi lão nô đi dọn nhà xí, lão nô vẫn phải nói. Vương phi có nghĩ tới một khi bị phát hiện, hậu quả sẽ là như thế nào không?”

Đối với việc Kỷ ma ma kiên trì, Khương Tự cũng không có nổi giận.

Chính bởi vì biết vị lão ma ma này một lòng suy nghĩ vì Vương phủ, nàng mới đem tình hình thực tế nói cho đối phương.

Trong khoản xử lý việc vặt trong phủ A Xảo với A Man cũng không rành, Kỷ ma ma mới là nhân tuyển tốt nhất.

“Ta đã được Hoàng Hậu đồng ý, trước khi Vương gia trở về không cần ra ngoài gặp người. Ma ma chớ hoảng, chỉ cần Vương phủ không xảy ra nhiễu loạn thì sẽ không có người phát hiện.”

“Nhưng ——”

Khương Tự lấy một giọng điệu lợn chết không sợ nước sôi nói: “Dù sao hiện tại đã là như vậy, nếu như ma ma nguyện ý giúp đỡ bọn A Xảo, ta cầu còn không được, nếu như không muốn, ma ma cứ coi như không biết việc này đi. A Xảo, tiễn ma ma ra ngoài.”

“Vương phi, Vương phi ——” Kỷ ma ma bị A Xảo vừa đỡ vừa kéo đưa ra khỏi phòng, đứng ở ngoài cửa gấp đến độ xoay vòng, cuối cùng dậm chân một cái rời đi.

Không được, bà phải đi tìm viện binh!



Khương Tự cách cửa sổ nhìn Kỷ ma ma chạy đi như bay, khẽ thở dài, nhấc chân đi tới sương phòng.

Lúc này A Hoan vẫn chưa ngủ, đang nhìn chằm chằm banh vải nhiều màu trên đỉnh đầu.

Khương Tự đè xuống chua xót trong lòng, cầm lấy trống bỏi đặt ở một bên lắc lắc.

Thanh âm lộc cộc vang lên, A Hoan nhanh chóng tìm được phương hướng, nhìn mẫu thân cười rộ lên.

Khương Tự ôm cơ thể nho nhỏ vào trong lòng, suýt nữa rơi lệ.

A Hoan của nàng còn nhỏ như vậy, nhưng nàng lại không thể không bỏ nó đi xa, thậm chí không biết khi nào mới có thể trở về.

Không, nhất định phải nhanh chóng trở về bồi A Hoan ăn Tết.

Khương Tự âm thầm hạ quyết tâm.

“Ở Giang Nam có thể hái sen,

Lá sen mọc chen chúc nhau.

Cá đùa giỡn trong lá sen.……”

( Trích Giang Nam thuộc Tương hoạ ca trong Nhạc phủ thi tập, là một bài dân ca của người hái sen hoặc là một bài tình ca tả cảnh nam nữ vui đùa kết bạn trong khi lao động. Thivien.net))

Tiếng ca nhu hòa vang lên, làm A Hoan tò mò nhìn chằm chằm mặt mẫu thân không chớp mắt.

Bài ca dao không biết được ngâm nga bao nhiêu lần, tiểu nhân nhi rốt cuộc cũng ngủ thiếp đi.

Khương Tự nhẹ nhàng áp gò má mình lên khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của nữ nhi, giao con cho vú nuôi, yên lặng đi ra ngoài.

Trong viện cảnh vật đìu hiu, gió lạnh phơ phất, chỉ có mai vàng nơi góc tường là vẫn lặng yên nở ra, đưa tới mùi hương hoa mai.

Chẳng biết bầu trời bắt đầu rơi xuống bông tuyết từ khi nào, trôi nổi như kim như bông, rơi rụng lả tả.

Tuyết rơi rồi.

A Xảo lặng lẽ liếc nhìn Khương Tự, đôi mắt đỏ hoe.

Nàng vẫn chưa làm mẫu thân, nhưng nàng biết chủ tử lúc này nhất định rất khó chịu, giống như nàng lúc còn nhỏ đã bị bắt chia lìa mẫu thân vậy.

Đã nhiều năm trôi qua, khuôn mặt mẫu thân sớm đã mơ hồ, nhưng nỗi thống khổ ấy vẫn luôn tồn tại ở nơi sâu thẳm trong ký ức, vĩnh viễn không phai màu.

Nước mắt lạnh lẽo rơi xuống, A Xảo vội lau đi, nhỏ giọng gọi: “Chủ tử ——”

Khương Tự không có rơi lệ, thậm chí từ nét mặt không nhìn ra dao động gì lớn, chỉ là thanh âm lại càng lạnh hơn: “ Mấy ngày ta không ở trong phủ, việc quan trọng nhất của hai người các ngươi chính là chăm sóc tốt A Hoan, cho dù chuyện ta không ở trong phủ bị bại lộ, cũng không quan trọng bằng bảo vệ tốt A Hoan, hiểu chưa?”

A Xảo dùng sức gật đầu.

A Man càng vỗ ngực nói: “Chủ tử ngài yên tâm, có nô tỳ ở đây, ai cũng đừng hòng động đến một cọng lông tơ của tiểu quận chúa.”



Khương Tự trở về phòng, tháo xuống đồ trang sức, một lần nữa chải lại búi tóc, thay phục sức của tỳ nữ tầm thường, rồi đi theo sau Hoa trưởng lão ra ngoài.

Hoa trưởng lão vẫn như cũ đội mũ che giấu mặt mày, dẫn tới tỳ nữ đi ngang qua lia tới ánh mắt tò mò.

A Man trừng mắt: “Ngươi có chút quy củ nào không, khách nhân Vương phi mời đến cũng dám nhìn ngó lung tung, khi nào xem ta có chọc mù mắt ngươi không!”

Tỳ nữ bị quát lớn cuống quýt cúi đầu, bước nhanh đi xa.

Một chiếc xe ngựa có rèm đậu ở bên ngoài cửa thuỳ hoa, đánh xe chính là lão Tần.

Long Đán đứng ở cách xe ngựa không xa, vừa thấy Khương Tự giả thành thị nữ đi ra, suýt nữa phát khóc.

Hắn cho rằng ở lại Vương phủ bảo vệ Vương phi là công việc nhẹ nhàng, thỉnh thoảng còn có thể nhìn vị hôn thê thêm một chút, trăm triệu không nghĩ tới ——

Không muốn nghĩ tiếp Long Đán lau mặt một phen, nhận mệnh đi lên đón.

Màn cửa xe được nhấc lên, Khương Tự duỗi tay đỡ Hoa trưởng lão lên xe ngựa.

Vành mắt A Xảo càng đỏ hơn, nhẹ giọng nói: “Ngài chậm chút.”

Động tác của Khương Tự hơi dừng, gật đầu một cái rất nhỏ.

A Xảo và A Man đứng ở chỗ cũ, mắt trông mong nhìn xe ngựa chậm rãi lái đi, càng lúc càng xa.

A Man nhịn không được đi lên trước hai bước đuổi theo, bị A Xảo giữ chặt: “A Man, đừng để người ta nhìn ra.”

“Ta biết.” A Man buồn bã thở dài, giơ tay lau khóe mắt, “Ta chỉ là không nghĩ tới thật sự bị chủ tử bỏ lại. A Xảo, ngươi nói chủ tử chỉ có một mình, rồi ai sẽ chải đầu, nấu cơm, giặt quần áo cho chủ tử……”

A Xảo nghẹn ngào: “ Ngươi đừng nói nữa.”

A Man nói rất đúng, tất cả những việc này đều phải tự làm, sớm biết vậy nàng hẳn là phải kiên trì đi theo mới đúng.

Hai nha hoàn đang buồn bã khó chịu, thì một thân ảnh đen vàng như mũi tên rời cung xông ra ngoài.

Hai người ngẩn ra, kịp phản ứng lại.

“A Xảo, hình như Nhị Ngưu đuổi theo chủ tử rồi, làm sao bây giờ?”

Mắt thấy Nhị Ngưu đuổi theo xe ngựa rồi nhảy lên, A Xảo ngược lại bình tĩnh: “Chúng ta lại chạy không lại Nhị Ngưu, kệ nó đi thôi.”

“Cũng phải.” A Man mang tâm tình hâm mộ ghen tị với Nhị Ngưu, cùng với A Xảo trở về Dục Hợp Uyển.

Không bao lâu, tiểu nha hoàn tiến vào truyền lời nói Kỷ ma ma cầu kiến Vương phi.

Dốc sức khuyên nhủ lần nữa, Kỷ ma ma nhìn thấy hai người A Xảo lông mày nhăn lại, xụ mặt nói: “Vương phi còn đang nghỉ ngơi sao? Làm phiền các ngươi bẩm báo Vương phi, ta đã phái người đi thông báo với Trưởng sử, mong rằng Vương phi suy nghĩ kỹ rồi mới làm.”

A Man lắc đầu: “Không thể nào suy nghĩ kỹ rồi mới làm nữa, Vương phi đã đi rồi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook