Chương 625: Gài bẫy
Đông Thiên Đích Liễu Diệp
04/04/2020
Ý niệm đầu tiên của Hiền phi, là nghĩ biện pháp làm Úc Cẩn hưu Khương Tự.
Nhưng ý niệm này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, đã bị bà ta phủ định.
Chỉ cần nhìn lão Thất nhiệt tình với nhà mẹ Yến Vương phi, chỉ sợ dù có đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với người làm mẹ là bà ta, hắn cũng sẽ không hưu Khương thị.
Hưu là không có khả năng hưu, nếu như vậy, cũng chỉ còn lại một đường —— Trong mắt Hiền phi lóe lên hàn quang.
Nếu như Khương thị chết thì sao?
Lão Thất mới hai mươi tuổi, cũng không có khả năng vì Khương thị mà thủ cả đời.
Nam nhân à, đặc biệt là người trẻ tuổi huyết khí phương cương, có mấy người có thể nhịn được mãi? Dù lão Thất tình sâu nghĩa nặng với Khương thị, hoãn lại một hai năm không nhắc đến hôn sự cho hắn, hắn chắc chắn sẽ không phản đối.
Lần này, bà ta không thể mặc kệ hôn sự của lão Thất, nhất định phải chọn một người một lòng với bà ta, như vậy mới có thể khuyên lão Thất thân cận với lão Tứ.
Hiền phi càng nghĩ, càng cảm thấy xuất hiện trước mắt chính là một con đường tươi sáng, khóe miệng không tự giác cong lên.
Tề Vương phi mắt lạnh nhìn ánh mắt lạnh băng của Hiền phi, âm thầm đắc ý.
Làm mẹ chồng nàng dâu với Hiền phi nhiều năm, nàng ta quá hiểu vị bà bà này, một khi ngoan độc lên thì tuyệt không do dự.
Bà bà là động tâm tư trừ bỏ Yến Vương phi đi?
Quả nhiên, ngay sau đó Hiền phi liền nói thẳng: “ Chuyện khác ta đều mặc kệ, nhưng ai cản trở lão Tứ, tuyệt đối không được.”
“Mẫu phi, ý của Người là ——” Tề Vương phi thử hỏi.
Hiền phi nhếch khóe môi, lạnh lùng nói: “Ý của ta là muốn Khương thị nhường lại vị trí Yến Vương phi.”
Tề Vương phi lộ ra biểu tình giật mình: “Mẫu phi, Người, Người là nói ——”
Hiền phi bỗng nhiên nhìn Tề Vương phi thật sâu.
Tề Vương phi bị cái nhìn này hãi hùng khiếp vía, lúng ta lúng túng nói: “Mẫu phi ——”
Hiền phi ý vị thâm trường cười: “ Tức phụ lão Tứ, ngươi hẳn là người thông minh, không thông minh sẽ không làm tốt vị trí Tề Vương phi.”
Ha hả, ở trước mặt bà ta mà chơi tâm cơ, còn non và xanh lắm!
Nếu đã quyết định diệt trừ Khương thị, sao có thể chỉ ô uế tay bà ta.
Mặt Tề Vương phi đỏ lên: “Mẫu phi ——”
Hiền phi hơi mất kiên nhẫn, không chút để ý liếc Tề Vương phi, nhàn nhạt nói: “Chuyện này, ta đồng ý. Nhưng làm như thế nào, còn phải qua tay ngươi.”
Tề Vương phi giật mình, sắc mặt trắng nhợt: “Mẫu phi, con……”
Sắc mặt Hiền phi hoàn toàn trầm xuống: “Tức phụ lão Tứ, đến lúc này nếu ngươi còn giả ngu giả ngơ, vậy lão Tứ và lão Thất thế nào ta đều mặc kệ. Dù sao vô luận Hoàng Thượng coi trọng đứa nào, đều là nhi tử của ta……”
Tề Vương phi ngượng ngùng cười: “Con dâu đều nghe mẫu phi.”
Hiền phi nhướng đuôi lông mày: “Này mới đúng chứ. Vậy liền cẩn thận tính toán một chút đi.”
Tề Vương phi ngây người ở Ngọc Tuyền cung ước chừng gần nửa ngày mới rời đi.
Không tới mấy ngày, Ngọc Tuyền cung truyền ra tin tức Hiền phi sinh bệnh.
Tề Vương mang theo Tề Vương phi tiến cung thăm trước tiên.
Tin tức truyền tới trong tai Khương Tự, dù toàn không có hảo cảm với Hiền phi, nàng vẫn phải vào cung một chuyến.
Đại Chu lấy hiếu trị thiên hạ, ngày thường nàng có thể lấy cớ ít đi Ngọc Tuyền cung cho qua, nhưng Hiền phi bị bệnh, nếu như không đi thăm lần nào sẽ không ăn nói được. Đặc biệt là thời gian Úc Cẩn không ở trong kinh, nàng càng không thể để người bắt được nhược điểm, mang đến phiền toái cho mình cùng nữ nhi.
Khương Tự thay một thân y phục mộc mạc tám phần mới, ngồi trên xe ngựa vào cung.
“Nương nương, Yến Vương phi tới rồi.” Một cung tì bẩm báo với Hiền phi.
Hiền phi nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân giật giật mí mắt, hữu khí vô lực nói: “Mời Yến Vương phi tiến vào.”
Không bao lâu, rèm lụa vén lên, Khương Tự đi đến.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, hỗn hợp huân hương nhàn nhạt, hình thành một mùi vị kỳ lạ, với Khương Tự mà nói vô cùng khó ngửi.
Nàng thoáng liễm mi, thỉnh an Hiền phi nằm trên giường mỹ nhân: “Thỉnh an nương nương.”
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
Khương Tự đứng dậy, rũ mắt liễm mi không hé răng.
Vốn cũng không có ý định chơi trò mẹ chồng nàng dâu tình thâm gì, lấy đạo lý nói ít sai ít, nàng tất nhiên là lười nhiều lời.
Dáng vẻ này của Khương Tự làm Hiền phi tức giận đến trợn trắng mắt.
Chưa thấy qua đứa con dâu nào không có nhãn lực như vậy. Bà bà bị bệnh, không nói hầu bệnh, tốt xấu gì cũng nên hỏi thăm một câu tỏ vẻ quan tâm chứ!
Chỉ với loại con dâu như này, giết chết mấy người bà ta cũng không do dự.
Hiền phi cho Tề Vương phi một ánh mắt, ý bảo nàng ta đánh vỡ cục diện xấu hổ.
Bà ta đang “Bệnh” đấy, cũng không thể để một người bệnh tìm đề tài được.
Tề Vương phi cười ôn hòa với Khương Tự: “Vốn dĩ muốn hẹn Thất đệ muội cùng tiến cung thăm mẫu phi…… Ta thấy Thất đệ muội gầy đi không ít, hazz, cảnh ngộ của huynh trưởng ngươi ta cũng nghe nói, thật sự là trời đố kỵ anh tài…… Thất đệ muội phải nghĩ thoáng chút, đừng để thương thân.”
“Đa tạ Tứ tẩu quan tâm.” Khương Tự nhàn nhạt ứng phó một câu, trong lòng cảnh giác lên.
Tự lần đó làm rõ chán ghét Tề Vương phi, Tề Vương phi cuối cùng cũng yên lặng, sao bây giờ lại bắt đầu thân thiện rồi?
Vô sự hiến ân cần không phải lừa đảo cũng là trộm cắp, lời này đặt ở trên loại người như Tề Vương phi một chút cũng không sai.
Khương Tự trả lời lãnh đạm khách sáo làm Tề Vương phi có chút nghẹn khuất.
Nào có người không hiểu chuyện như Yến Vương phi, làm người ta muốn nói chuyện phiếm cũng không biết nói cái gì. Một khúc gỗ như vậy, rốt cuộc làm sao cột được tâm Yến Vương? Chẳng lẽ bởi vì lớn lên xinh đẹp?
Tề Vương phi trong lòng khó chịu, trên mặt lại không lộ nửa điểm, thở dài nói: “Gần đây thật là không thuận lợi. Mẫu phi từ trước đến nay thân thể khoẻ mạnh, ai ngờ đâu cũng bị bệnh, thật là làm người lo lắng……”
Hiền phi mở miệng nói: “Lo lắng cái gì, đến tuổi này của ta có cái đau đầu nhức óc cũng là bình thường.”
Khương Tự nghiêm túc nhìn Hiền phi một cái, nhận ra vài phần cổ quái.
Nàng không hiểu y thuật, không biết xem bệnh, nhưng người nuôi cổ trùng trong cơ thể đối với hơi thở của người khác lại có thể mơ hồ cảm giác được.
Mà giờ phút này Hiền phi cho nàng cảm giác, khí huyết vô cùng sung túc, không giống người nhiễm bệnh, ít nhất sẽ không có bộ dạng suy yếu giống như Hiền phi biểu hiện ra ngoài.
Hiền phi đang giả bệnh?
Nổi lên ý niệm này, lòng cảnh giác của Khương Tự càng sâu.
Hiền phi giả bệnh, Tề Vương phi nhặt lại gương mặt tươi cười với nàng, đây hết thảy đều thuyết minh hai người có ý đồ.
Nghĩ như vậy, Khương Tự càng không muốn mở miệng.
Vô luận hai người mày có mục đích gì, đại khái gọi nàng tiến cung là bước đầu tiên. Nàng chỉ cần không nói tiếp, xem đối phương diễn tiếp như thế nào.
Khương Tự nghĩ thông suốt những điều này, ngược lại rất là bình tĩnh, mắt lạnh nhìn hai người mang tâm tư thái đọ nhìn tôm tép nhảy nhót.
Khương Tự mềm cứng không ăn làm Tề Vương phi cực kỳ đau đầu, dứt khoát cắn răng một cái nói: “Thất đệ muội, ta có một đề nghị.”
Khương Tự trong lòng buồn cười, trên mặt bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi: “Tứ tẩu có đề nghị gì?”
“Không bằng chúng ta kết bạn đi chùa Bạch Vân dâng hương cầu phúc đi, khẩn cầu thân thể mẫu phi sớm ngày khoẻ mạnh.” Giống như sợ Khương Tự cự tuyệt, Tề Vương phi nói ngay sau đó, “Thất đệ muội cũng có thể cầu phúc cho Thất đệ, nói không chừng Thất đệ có thể thuận lợi làm xong việc, sớm ngày hồi kinh.”
Sắc mặt Khương Tự khi nghe Tề Vương phi nói đi chùa Bạch Vân dâng hương cầu phúc rốt cuộc có biến hóa, trở nên khó coi vô cùng.
Đi chùa Bạch Vân dâng hương cầu phúc ……
Lại một lần nữa nghe thấy lời mời này từ trong miệng Tề Vương phi, thật đúng là làm người ta cảm thấy “Thân thiết” mà.
Nhưng ý niệm này chỉ xuất hiện trong chớp mắt, đã bị bà ta phủ định.
Chỉ cần nhìn lão Thất nhiệt tình với nhà mẹ Yến Vương phi, chỉ sợ dù có đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với người làm mẹ là bà ta, hắn cũng sẽ không hưu Khương thị.
Hưu là không có khả năng hưu, nếu như vậy, cũng chỉ còn lại một đường —— Trong mắt Hiền phi lóe lên hàn quang.
Nếu như Khương thị chết thì sao?
Lão Thất mới hai mươi tuổi, cũng không có khả năng vì Khương thị mà thủ cả đời.
Nam nhân à, đặc biệt là người trẻ tuổi huyết khí phương cương, có mấy người có thể nhịn được mãi? Dù lão Thất tình sâu nghĩa nặng với Khương thị, hoãn lại một hai năm không nhắc đến hôn sự cho hắn, hắn chắc chắn sẽ không phản đối.
Lần này, bà ta không thể mặc kệ hôn sự của lão Thất, nhất định phải chọn một người một lòng với bà ta, như vậy mới có thể khuyên lão Thất thân cận với lão Tứ.
Hiền phi càng nghĩ, càng cảm thấy xuất hiện trước mắt chính là một con đường tươi sáng, khóe miệng không tự giác cong lên.
Tề Vương phi mắt lạnh nhìn ánh mắt lạnh băng của Hiền phi, âm thầm đắc ý.
Làm mẹ chồng nàng dâu với Hiền phi nhiều năm, nàng ta quá hiểu vị bà bà này, một khi ngoan độc lên thì tuyệt không do dự.
Bà bà là động tâm tư trừ bỏ Yến Vương phi đi?
Quả nhiên, ngay sau đó Hiền phi liền nói thẳng: “ Chuyện khác ta đều mặc kệ, nhưng ai cản trở lão Tứ, tuyệt đối không được.”
“Mẫu phi, ý của Người là ——” Tề Vương phi thử hỏi.
Hiền phi nhếch khóe môi, lạnh lùng nói: “Ý của ta là muốn Khương thị nhường lại vị trí Yến Vương phi.”
Tề Vương phi lộ ra biểu tình giật mình: “Mẫu phi, Người, Người là nói ——”
Hiền phi bỗng nhiên nhìn Tề Vương phi thật sâu.
Tề Vương phi bị cái nhìn này hãi hùng khiếp vía, lúng ta lúng túng nói: “Mẫu phi ——”
Hiền phi ý vị thâm trường cười: “ Tức phụ lão Tứ, ngươi hẳn là người thông minh, không thông minh sẽ không làm tốt vị trí Tề Vương phi.”
Ha hả, ở trước mặt bà ta mà chơi tâm cơ, còn non và xanh lắm!
Nếu đã quyết định diệt trừ Khương thị, sao có thể chỉ ô uế tay bà ta.
Mặt Tề Vương phi đỏ lên: “Mẫu phi ——”
Hiền phi hơi mất kiên nhẫn, không chút để ý liếc Tề Vương phi, nhàn nhạt nói: “Chuyện này, ta đồng ý. Nhưng làm như thế nào, còn phải qua tay ngươi.”
Tề Vương phi giật mình, sắc mặt trắng nhợt: “Mẫu phi, con……”
Sắc mặt Hiền phi hoàn toàn trầm xuống: “Tức phụ lão Tứ, đến lúc này nếu ngươi còn giả ngu giả ngơ, vậy lão Tứ và lão Thất thế nào ta đều mặc kệ. Dù sao vô luận Hoàng Thượng coi trọng đứa nào, đều là nhi tử của ta……”
Tề Vương phi ngượng ngùng cười: “Con dâu đều nghe mẫu phi.”
Hiền phi nhướng đuôi lông mày: “Này mới đúng chứ. Vậy liền cẩn thận tính toán một chút đi.”
Tề Vương phi ngây người ở Ngọc Tuyền cung ước chừng gần nửa ngày mới rời đi.
Không tới mấy ngày, Ngọc Tuyền cung truyền ra tin tức Hiền phi sinh bệnh.
Tề Vương mang theo Tề Vương phi tiến cung thăm trước tiên.
Tin tức truyền tới trong tai Khương Tự, dù toàn không có hảo cảm với Hiền phi, nàng vẫn phải vào cung một chuyến.
Đại Chu lấy hiếu trị thiên hạ, ngày thường nàng có thể lấy cớ ít đi Ngọc Tuyền cung cho qua, nhưng Hiền phi bị bệnh, nếu như không đi thăm lần nào sẽ không ăn nói được. Đặc biệt là thời gian Úc Cẩn không ở trong kinh, nàng càng không thể để người bắt được nhược điểm, mang đến phiền toái cho mình cùng nữ nhi.
Khương Tự thay một thân y phục mộc mạc tám phần mới, ngồi trên xe ngựa vào cung.
“Nương nương, Yến Vương phi tới rồi.” Một cung tì bẩm báo với Hiền phi.
Hiền phi nằm nghiêng trên tháp mỹ nhân giật giật mí mắt, hữu khí vô lực nói: “Mời Yến Vương phi tiến vào.”
Không bao lâu, rèm lụa vén lên, Khương Tự đi đến.
Trong phòng tràn ngập mùi thuốc, hỗn hợp huân hương nhàn nhạt, hình thành một mùi vị kỳ lạ, với Khương Tự mà nói vô cùng khó ngửi.
Nàng thoáng liễm mi, thỉnh an Hiền phi nằm trên giường mỹ nhân: “Thỉnh an nương nương.”
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
Khương Tự đứng dậy, rũ mắt liễm mi không hé răng.
Vốn cũng không có ý định chơi trò mẹ chồng nàng dâu tình thâm gì, lấy đạo lý nói ít sai ít, nàng tất nhiên là lười nhiều lời.
Dáng vẻ này của Khương Tự làm Hiền phi tức giận đến trợn trắng mắt.
Chưa thấy qua đứa con dâu nào không có nhãn lực như vậy. Bà bà bị bệnh, không nói hầu bệnh, tốt xấu gì cũng nên hỏi thăm một câu tỏ vẻ quan tâm chứ!
Chỉ với loại con dâu như này, giết chết mấy người bà ta cũng không do dự.
Hiền phi cho Tề Vương phi một ánh mắt, ý bảo nàng ta đánh vỡ cục diện xấu hổ.
Bà ta đang “Bệnh” đấy, cũng không thể để một người bệnh tìm đề tài được.
Tề Vương phi cười ôn hòa với Khương Tự: “Vốn dĩ muốn hẹn Thất đệ muội cùng tiến cung thăm mẫu phi…… Ta thấy Thất đệ muội gầy đi không ít, hazz, cảnh ngộ của huynh trưởng ngươi ta cũng nghe nói, thật sự là trời đố kỵ anh tài…… Thất đệ muội phải nghĩ thoáng chút, đừng để thương thân.”
“Đa tạ Tứ tẩu quan tâm.” Khương Tự nhàn nhạt ứng phó một câu, trong lòng cảnh giác lên.
Tự lần đó làm rõ chán ghét Tề Vương phi, Tề Vương phi cuối cùng cũng yên lặng, sao bây giờ lại bắt đầu thân thiện rồi?
Vô sự hiến ân cần không phải lừa đảo cũng là trộm cắp, lời này đặt ở trên loại người như Tề Vương phi một chút cũng không sai.
Khương Tự trả lời lãnh đạm khách sáo làm Tề Vương phi có chút nghẹn khuất.
Nào có người không hiểu chuyện như Yến Vương phi, làm người ta muốn nói chuyện phiếm cũng không biết nói cái gì. Một khúc gỗ như vậy, rốt cuộc làm sao cột được tâm Yến Vương? Chẳng lẽ bởi vì lớn lên xinh đẹp?
Tề Vương phi trong lòng khó chịu, trên mặt lại không lộ nửa điểm, thở dài nói: “Gần đây thật là không thuận lợi. Mẫu phi từ trước đến nay thân thể khoẻ mạnh, ai ngờ đâu cũng bị bệnh, thật là làm người lo lắng……”
Hiền phi mở miệng nói: “Lo lắng cái gì, đến tuổi này của ta có cái đau đầu nhức óc cũng là bình thường.”
Khương Tự nghiêm túc nhìn Hiền phi một cái, nhận ra vài phần cổ quái.
Nàng không hiểu y thuật, không biết xem bệnh, nhưng người nuôi cổ trùng trong cơ thể đối với hơi thở của người khác lại có thể mơ hồ cảm giác được.
Mà giờ phút này Hiền phi cho nàng cảm giác, khí huyết vô cùng sung túc, không giống người nhiễm bệnh, ít nhất sẽ không có bộ dạng suy yếu giống như Hiền phi biểu hiện ra ngoài.
Hiền phi đang giả bệnh?
Nổi lên ý niệm này, lòng cảnh giác của Khương Tự càng sâu.
Hiền phi giả bệnh, Tề Vương phi nhặt lại gương mặt tươi cười với nàng, đây hết thảy đều thuyết minh hai người có ý đồ.
Nghĩ như vậy, Khương Tự càng không muốn mở miệng.
Vô luận hai người mày có mục đích gì, đại khái gọi nàng tiến cung là bước đầu tiên. Nàng chỉ cần không nói tiếp, xem đối phương diễn tiếp như thế nào.
Khương Tự nghĩ thông suốt những điều này, ngược lại rất là bình tĩnh, mắt lạnh nhìn hai người mang tâm tư thái đọ nhìn tôm tép nhảy nhót.
Khương Tự mềm cứng không ăn làm Tề Vương phi cực kỳ đau đầu, dứt khoát cắn răng một cái nói: “Thất đệ muội, ta có một đề nghị.”
Khương Tự trong lòng buồn cười, trên mặt bất động thanh sắc, nhàn nhạt hỏi: “Tứ tẩu có đề nghị gì?”
“Không bằng chúng ta kết bạn đi chùa Bạch Vân dâng hương cầu phúc đi, khẩn cầu thân thể mẫu phi sớm ngày khoẻ mạnh.” Giống như sợ Khương Tự cự tuyệt, Tề Vương phi nói ngay sau đó, “Thất đệ muội cũng có thể cầu phúc cho Thất đệ, nói không chừng Thất đệ có thể thuận lợi làm xong việc, sớm ngày hồi kinh.”
Sắc mặt Khương Tự khi nghe Tề Vương phi nói đi chùa Bạch Vân dâng hương cầu phúc rốt cuộc có biến hóa, trở nên khó coi vô cùng.
Đi chùa Bạch Vân dâng hương cầu phúc ……
Lại một lần nữa nghe thấy lời mời này từ trong miệng Tề Vương phi, thật đúng là làm người ta cảm thấy “Thân thiết” mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.