Tự Cẩm

Chương 717: Hành động 

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

21/06/2020

Ý nghĩ này của Hoàng Hậu vừa ra, liền như thủy triều dâng cao, ngăn cũng ngăn không nổi.

Có đứa con trai là có thể trừ đi nỗi lo về sau.

Giờ khắc này, bà cầm lòng không đậu nghĩ đến Tống Tử nương nương, sau đó lại vì suy nghĩ hoang đường của mình mà cảm thấy buồn cười.

Tống Tử nương nương dù có linh nghiệm thì bà cũnga đã từng tuổi này rồi, làm sao có thể có thai đây.

Bà sinh Phúc Thanh xong liền không còn động tĩnh gì, thuần túy là thân thể của bà có vấn đề, phải biết rằng Hoàng Thượng là một người quy củ, nhiều năm qua mặc kệ hậu cung có thêm bao nhiêu tiểu yêu tinh tuổi trẻ mỹ mạo, ít nhất mùng một, mười lăm đều đến nghỉ ở tẩm cung của bà.

Mấy năm về trước chuyện vợ chồng vẫn có, chỉ có gần đây mới ngủ đơn thuần thôi.

Hoàng Hậu nghĩ lại mấy năm làm bạn với Cảnh Minh Đế, không phải không tiếc nuối.

Hoàng Thượng ân sủng không ít, nhưng cố tình bà cũng chỉ sinh được Phúc Thanh —— có lẽ, đây là số mệnh đi.

Trái tim Hoàng Hậu dần dần lạnh xuống.

Sinh không được, lại lấy đâu ra nhi tử, cũng không thể cúi lạy Tống Tử Bồ Tát thì trên trời sẽ rơi xuống một đứa?

Trên trời rơi xuống —— Hoàng Hậu đột nhiên sửng sốt, giống như nghĩ đến gì đó, trái tim đập kinh hoàng.

Trên trời chưa chắc không thể rơi xuống!

Bà dưới gối không con, chọn một hoàng tử nuôi dưới danh nghĩa vì sao không được?

Không sai, ý nghĩ này của bà cho dù Thái Hậu có biết cũng không thể phản đối, phải biết rằng năm đó Thái Hậu cũng làm như vậy.

Hoàng Thượng chính là được Thái Hậu nhận làm con nuôi, mới từ một hoàng tử bình thường trổ hết tài năng, ngồi lên vị trí kia.

Có ý định này, Hoàng Hậu không nhẫn nại được nữa. Có thể nói, hôm nay trong lúc vô tình nghe được đoạn đối thoại của hai cung nhân đã đâm thủng tầng giấy cửa sổ cuối cùng, làm ý nghĩ này của Hoàng Hậu hoàn toàn rõ ràng.

Ngày thường Hoàng Hậu thoạt nhìn vô tranh với đời, là một người tốt tính, nhưng trên thực tế không tranh chỉ là bởi vì không có gì để tranh mà thôi, một khi bà đã quyết định, vậy thì lại khác.

Không đợi đến hôm sau, tiểu Phật đường ở Khôn Ninh Cung đã dựng xong, bên trong cung ( thờ cúng) chính là Tống Tử nương nương.

Hai ngày nay Cảnh Minh Đế có chút áy náy, nên liên tục chạy tới Khôn Ninh Cung.

“Hoàng Hậu đâu?” Xử lý xong một ít chính sự đọng lại trong thời gian ăn Tết, Cảnh Minh Đế đi tới Khôn Ninh Cung, đảo mắt quét một vòng không thấy Hoàng Hậu đâu, liền hỏi người hầu hạ Hoàng Hậu.

Cung tì vội nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, nương nương đang bái Phật.”

“Bái Phật?” Cảnh Minh Đế ngây ngẩn cả người, “Hoàng Hậu bái Phật ở đâu? Bái Phật gì?”

Cung tì trả lời: “Nương nương sai người dọn ra một gian lập tiểu Phật đường, bái hình như là…… Tống Tử nương nương……”

Cảnh Minh Đế cho là mình nghe lầm, nói với cung tỳ: “Dẫn trẫm đến chỗ Hoàng Hậu.”



Cung tì cung cung kính kính dẫn đường, đưa Cảnh Minh Đế tới ngoài tiểu Phật đường.

Tiểu Phật được lập ở thiên điện, là một nơi an tĩnh.

Cảnh Minh Đế đứng ở ngoài cửa, mơ hồ ngửi được mùi đàn hương thoang thoảng.

Ông không có đi vào, mà là chờ ở bên ngoài.

Ước chừng một khắc sau, Hoàng Hậu đi ra, nhìn thấy Cảnh Minh Đế ngẩn người, vội hành lễ.

Cảnh Minh Đế vươn tay đỡ lấy Hoàng Hậu, hiếu kỳ hỏi: “Nghe cung tì nói Hậu đang bái phật?”

“Vâng.”

“Bái vị Bồ Tát nào?” Cứ việc đã từ chỗ cung tì biết được đáp án, nhưng Cảnh Minh Đế vẫn không thể tin được.

Hoàng Hậu thản nhiên nói: “Tống Tử nương nương.”

“Khụ khụ ——” Tiếng ho khan vang lên, sặc đến Cảnh Minh Đế mắt đầy nước mắt, một hồi lâu mới bình tĩnh lại nói, “Lúc trước không phải không muốn bái sao, sao lại thay đổi chủ ý?”

Hoàng Hậu rũ mắt, sắc mặt ửng đỏ: “Thiếp nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy lời Hoàng Thượng nói rất có đạo lý, thường xuyên bái lạy Bồ Tát, cho dù không cầu được cái khác, không phải còn có thể cầu con sao ——”

“Khụ khụ khụ!” Cảnh Minh Đế ho khan càng gấp hơn, suýt nữa thì bị nghẹn.

Ông thật sự không có ý bảo Hoàng Hậu cầu con mà, đã là lão phu lão thê, cho dù Hoàng Hậu có lòng, ông cũng vô lực a ——

Không được, vẫn không nên để mặc Hoàng Hậu mơ mộng hão huyền.

“Hoàng Hậu, ta cảm thấy cầu xin cái khác còn tạm chấp nhận, cầu con có phải hay không có chút làm khó Bồ Tát?”

Mặt Hoàng Hậu trầm xuống: “Hoàng Thượng là nói ta sinh không được?”

Nói đến đây, bờ mi Hoàng Hậu run lên, một hàng nước mắt rơi xuống.

Cảnh Minh Đế nhất thời choáng váng.

Một khóc hai nháo ba thắt cổ, đây không giống tác phong của Hoàng Hậu nha.

Có điều ngẫm lại cảnh ngộ Phúc Thanh công chúa gặp phải, Cảnh Minh Đế dâng lên áy náy: Xem ra Hoàng Hậu đã bị sự tình của Phúc Thanh làm tổn thương rồi, vẫn không nên kích thích Hoàng Hậu thì tốt hơn.

Làm Hoàng Thượng, kinh nghiệm dỗ nữ nhân không nhiều lắm, Cảnh Minh Đế đành phải khô cằn nói: “Ta không có ý này, Hoàng Hậu thích bái Tống Tử nương nương thì bái đi, nói không chừng tâm thành thì linh đấy.”

Hoàng Hậu ngừng nước mắt, lấy khăn chấm chấm khóe mắt, mặt giãn ra cười nói: “Ta cũng nghĩ như vậy.”

Khôn Ninh Cung không thể tiếp tục ở lại nữa, Cảnh Minh Đế tìm cái cớ nhanh chóng bỏ đi.

Sau đó liên tiếp mấy ngày không dám chạy đến Khôn Ninh Cung, cho đến khi Hoàng Hậu phái người tới mời.

Cảnh Minh Đế đương nhiên sẽ không cự tuyệt Hoàng Hậu mời, cân nhắc mấy ngày liền thiết nghĩ tâm tình của Hoàng Hậu xưa nay ổn trọng đoan trang chắc hẳn đã điều chỉnh lại, liền thong thả ung dung tới Khôn Ninh Cung.



Hoàng Hậu vẫn như cũ ở tiểu Phật đường.

Cảnh Minh Đế tốt tính ngồi chờ, chờ không bao lâu đã thấy Hoàng Hậu đi ra.

Đế Hậu hai người ngồi xuống, bưng trà nóng bắt đầu nói chuyện phiếm.

“Hoàng Thượng, kẻ sau màn hại Phúc Thanh đã tìm ra chưa?”

Cảnh Minh Đế cứng người, giơ tay sờ sờ mũi.

Hoàng Hậu còn chuyện khác nói nữa không, nếu như có tiến triển ông đã không sớm nói ra rồi, nào đến nông nỗi nhìn thấy Hoàng Hậu nước mắt đã trốn biệt vài ngày.

Nói trắng ra là, vẫn thấy áy náy.

Tẻ ngắt một lát, Cảnh Minh Đế bỉu môi cười nói: “Còn đang tra, Hoàng Hậu chớ có nóng vội.”

Hoàng Hậu khe khẽ thở dài: “Nếu như ta gặp nạn thì cũng thôi, tuyệt đối không có đạo lý thúc giục Hoàng Thượng. Nhưng gặp nạn chính là Phúc Thanh, những ngày này chỉ cần ta vừa nhắm mắt đã là tình hình tết Nguyên Tiêu đêm đó, căn bản ngủ không được……”

Chóp mũi quanh quẩn mùi đàn hương thoang thoảng trên người Hoàng Hậu truyền đến, giống như đang đặt mình trong Phật đường, Cảnh Minh Đế không có nghĩ nhiều liền trấn an nói: “ Hậu nếu cảm thấy bất an, vậy học tức phụ lão Thất bái Bồ Tát nhiều vào.”

Bái Bồ Tát cầu yên lòng thì sẽ không suy nghĩ lung tung, nữ nhân phần lớn đều như vậy.

Cảnh Minh Đế đang nghĩ ngợi, lại thấy nét mặt Hoàng Hậu lộ vẻ chần chờ.

“Làm sao vậy?”

Hoàng Hậu rũ mắt nhìn chằm chằm móng tay tu bổ mượt mà, nhẹ giọng nói: “Không dối gạt Hoàng Thượng, tối hôm qua ta mơ một giấc mơ ——”

Mí mắt Cảnh Minh Đế đột nhiên giật giật, có loại xúc động muốn cất bước bỏ chạy.

Không thấy Cảnh Minh Đế tiếp lời, Hoàng Hậu nhìn ông một cái.

Cảnh Minh Đế đành phải hỏi: “Hoàng Hậu nằm mơ thấy gì?”

Hoàng Hậu lộ ra một nụ cười yếu ớt: “Nói đến cũng kỳ, đêm qua Tống Tử nương nương đi vào giấc mơ, cho thiếp một nhắc nhở.”

“Nhắc nhở?”

“Đúng vậy, có lẽ là đáng thương thiếp nhiều năm không con khổ sở, Tống Tử nương nương nói ân nuôi nấng cũng không kém hơn ân sinh thành, thu dưỡng một đứa con trai cũng như nhau.”

Cảnh Minh Đế trợn mắt há hốc mồm, một hồi lâu mới tìm lại thanh âm của mình: “Hoàng Hậu, ý của Hậu là ——”

Hoàng Hậu cong môi cười: “Tống Tử nương nương hiển linh, chỉ điểm bến mê cho ta. Hoàng Thượng, ta muốn ghi tên một vị hoàng tử dưới danh nghĩa của mình, ngài cảm thấy thế nào?”

Cảnh Minh Đế: “……”

Vài ngày trước đó ông nhất định là bị ma quỷ ám ảnh mới khuyến khích Hoàng Hậu bái Bồ Tát, không biết hiện tại đem tiêu hủy tiểu Phật đường còn kịp không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook