Tự Cẩm

Chương 471: Hung thủ có kinh nghiệm

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

22/12/2019

Chân Thế Thành chậm rãi quét qua mọi người, chữ chữ rõ ràng, như sấm sét dừng ở bên tai mọi người: “Hung thủ chắc chắn còn ở trong những người tại đại điện này.”

Trong điện lập tức ồn ào xôn xao.

“Là ai giết An Quận Vương?”

“Nghĩ không ra mà. Vừa rồi còn cùng An Quận Vương chạm cốc uống rượu, thế nào mà trời chỉ đen trong chốc lát, người liền mất rồi?”

“Chân Thế Thành nói hung thủ ở ngay trong điện, nếu có thể thừa dịp trời tối mà giết người, thì người cách An Quận Vương gần nhất là thuận tiện nhất nhỉ?”

“ Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng An Quận Vương là bổn vương giết?” Giọng mang tức giận chính là Khang Quận Vương vừa mới bị dọa đến kinh hoảng thất thố.

“Ai nha, Vương gia đừng đa tâm, đây không phải là suy đoán theo lẽ thường sao……”

“Vậy cũng không thể suy đoán đến trên người bổn vương!”

……

“Đủ rồi, đều câm miệng cho trẫm!” Cảnh Minh Đế trung khí mười phần rống lên một tiếng.

Thật vất vả chờ đến Đông chí, ông còn nghĩ ra cung thông khí xua đi một năm đen đủi, ai mà ngờ lại chết người!

Lại chết người……

Vừa nghĩ như vậy, Cảnh Minh Đế có chút tuyệt vọng.

Ông đã có thể tưởng tượng, về sau nếu muốn tìm cơ hội khác ra ngoài những ngự sử đó sẽ càng có cớ để nói.

“Chân ái khanh, ngươi tiếp tục nói.”

Chân Thế Thành chắp tay với Cảnh Minh Đế: “Đầu tiên vẫn là xin Hoàng Thượng phái người đóng chặt cửa lớn đại điện, đừng cho bất luận kẻ nào đi ra ngoài.”

Cảnh Minh Đế gật gật đầu, lập tức cho Phan Hải một ánh mắt.

Phan Hải hiểu ý, lui đến một bên bắt đầu an bài công việc tương ứng, rất nhanh liền có mấy tên thị vệ phân biệt bảo vệ mấy cổng đi thông hậu điện cùng ngoài đại điện.

Chân Thế Thành đi vòng quanh thi thể An Quận Vương một vòng, cuối cùng dừng lại.

Mọi người nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn, có tiếng rống của Cảnh Minh Đế vừa rồi chấn nhiếp, không ai dám lên tiếng.

Trong lúc nhất thời, trong đại điện cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, có loại yên tĩnh làm người ta sởn gai ốc.

Chân Thế Thành hắng giọng, hỏi: “Trong khoảng thời gian trong điện xuất hiện đêm đen đó, có người nào bị va chạm, hoặc là phát hiện có người đi qua bên người không?”



Sau một lát trầm mặc có người nói: “Vừa rồi không biết ai dẫm ta một cước.”Người bên cạnh lúng túng nói: “Xin lỗi, là ta dẫm.”

Chân Thế Thành nhìn lướt qua hai người nói chuyện, yên lặng thu hồi tầm mắt.

Bị dẫm chính là Công Bộ Thượng Thư, mà người dẫm chính là Lễ Bộ Thượng Thư, hai người đều là lão nhân nửa người đã xuống mồ, nếu có thể trong bóng đêm vòng qua vài cái bàn cho An Quận Vương một đao mất mạng, độ khó có chút quá lớn.

Lại có người nói: “Khi đó ta đang kính rượu đâu, trước mắt đột nhiên tối sầm không biết bị ai đụng vào một phát, rượu đổ lên cả người ta.”

Một người vội nói: “Trương đại nhân, ta không phải cố ý đụng ngươi đâu. Trong điện bỗng nhiên tối đen, ta có chút hoảng, muốn trở về chỗ ngồi cho ổn, cũng không biết đụng phải ai một cái, giội ướt nửa tay áo của ta.”

Hắn nói xong giơ lên ống tay áo: “Các vị ngửi xem, hiện tại người còn đầy mùi rượu đây.”

Người bên cạnh hít hít mũi, quả nhiên ngửi được mùi rượu nồng nặc.

Lại có mấy người nhắc tới va chạm nhỏ, cẩn thận hỏi lại không thấy có dị thường.

Mọi người nhìn về phía Chân Thế Thành ánh mắt vi diệu hẳn.

Sự tình khó làm rồi, cái gì cũng chưa hỏi ra. Chân Thế Thành lần này chỉ sợ phải cô phụ tín nhiệm của Hoàng Thượng.

Đối với Chân Thế Thành xuất thân nhà nghèo không có chút căn cơ nào này, không ít người có chút nhìn không quen.

Chính xác hơn mà nói, nguyên nhân chính là vì Cảnh Minh Đế ưu ái Chân Thế Thành có thừa, mà Chân Thế Thành cố tình mặt mũi ai cũng không cho, một vài người càng thêm chướng mắt. Nói trắng ra là, kỳ thật chính là hâm mộ ghen tị.

Ngồi ở trong một góc, Khương An Thành rất lo lắng cho tình cảnh của Chân Thế Thành.

Chân lão ca hình như có phiền toái.

Lo lắng, đồng thời lại có chút may mắn: Vốn nữ nhi, con rể không tới ông còn có chút tiếc nuối, hiện tại xem ra không tới lại rất tốt.

Lần đó cùng Chân lão ca uống rượu, Chân lão ca trong lúc vô tình nói một câu Tự Nhi có vẻ hợp ý với án mạng, ông thiếu chút nữa vén tay áo cho Chân lão ca một đấm.

Hừ, lần này Chân lão ca không lời nào để nói nữa đi.

Chân Thế Thành vẫn như cũ sắc mặt bình tĩnh, đợi trong điện lần nữa khôi phục an tĩnh, cất cao giọng nói: “Vừa rồi trong điện đột nhiên không thể nhìn thấy gì, không ai lưu ý đến hung thủ, nhưng có vài điểm có thể khẳng định.”

Mọi người nín thở nghe hắn nói tiếp.

“Đầu tiên, Khang Quận Vương cách An Quận Vương gần nhất không phải hung thủ.”

Lời này vừa ra, mọi người nhất thời xì xào bàn tán.

Khang Quận Vương cảm động đến suýt nữa rơi lệ, chỉ thiếu nhào tới ôm Chân Thế Thành.



“Chân đại nhân, ngươi thật đúng là nhìn rõ mọi việc mà, về sau nếu ai dám nghi ngờ năng lực phá án của ngươi, bổn vương là người thứ nhất mắng hắn!”

Mọi người yên lặng nhìn trời.

Lý do Khang Quận Vương phán định Chân Thế Thành nhìn rõ mọi việc thật chân thật ……

Cảnh Minh Đế nhịn không được hỏi: “Chân ái khanh, ngươi như thế nào kết luận hung thủ không phải Khang Quận Vương?”

Chân Thế Thành nói với Khang Quận Vương: “Xin Vương gia xoay người một chút.”

Khang Quận Vương tuy không hiểu ra sao, nhưng Chân Thế Thành nói ông không phải hung thủ chính là người tốt, tự nhiên rất phối hợp.

Cảnh Minh Đế nhìn chằm chằm sau lưng Khang Quận Vương, chờ Chân Thế Thành giải thích.

“Hoàng Thượng mời xem, chỗ này sau lưng Vương gia có một ít vết máu, phần lớn hiện lên hình dạng kim châm chảy xuống dưới, điều này nói rõ lúc An Quận Vương bị đâm trong nháy mắt máu tươi phun tung toé, Khang Quận Vương đưa lưng về phía ông ấy.” Chân Thế Thành tốc độ nói thong thả, không nhanh không chậm giải thích, “Vương gia khi đó đưa lưng về phía An Quận Vương, thì làm sao có thể ra tay sát hại ông ấy được?”

Có người nhỏ giọng nói: “Có thể là sau khi xoay người máu mới phun ra không?”

Khang Quận Vương liếc nhìn người nọ một cái, âm thầm ghi tạc tên này vào sổ đen.

Chân Thế Thành quả quyết phủ định: “Sẽ không, hung thủ dùng chủy thủ đâm vào ngực An Quận Vương sau đó lập tức rút đao, máu tươi chắc chắn phun ra ngay trong nháy mắt rút đao. Mà khi đó hung thủ hẳn là đứng ở bên sườn An Quận Vương, máu phun ra mới có một ít bị bắn đến trên lưng Khang Quận Vương.”

Chân Thế Thành dùng khăn lót nhặt chủy thủ rơi cạnh thi thể An Quận Vương lên.

Mọi người nhìn mũi chủy thủ đỏ tươi, không khỏi rùng mình một cái.

Trước mắt tuy là vào đông, trong đại điện lại ấm áp như xuân, bọn họ đã sớm bỏ đi áo khoác ngoài, giờ phút này quần áo đơn bạc, thế mà đột nhiên cảm thấy lạnh.

“Hung thủ tại sao muốn rút đao ra? Nếu như không rút đao, máu có phải sẽ không phun ra không?” Có đại thần lòng hiếu học mạnh khó hiểu hỏi.

Chân Thế Thành lạnh lùng cười: “Đây chính là điều kế tiếp ta muốn nói.”

Mọi người lập tức thu hồi rất nhiều suy đoán, chờ Chân Thế Thành nói tiếp.

“Hung thủ cho dù đứng ở một bên, tránh đi phần lớn lượng máu phun tung toé, nhưng trên người vẫn sẽ có khả năng bị máu bắn vào, vậy thì hắn vì sao vẫn lựa chọn lập tức rút đao đây?”

Chân Thế Thành vừa hỏi xong, có ít võ tướng đã hiểu được.

Có người lẩm bẩm nói: “Vì làm cho An Quận Vương không có cơ hội giãy giụa……”

Chân Thế Thành lập tức nói tiếp: “Không sai, đúng là vì giảm bớt An Quận Vương giãy giụa. Người trúng đao vị trí ngay cửa trái tim nếu không lập tức rút đao thì sẽ không tử vong ngay lập tức, mà thường thường sẽ kịch liệt giãy giụa, cứ như vậy chẳng những sẽ kinh động người khác, mà người chết còn có khả năng cào thương hung thủ. Hung thủ không muốn nhìn thấy loại tình huống này phát sinh, cho nên không màng vết máu phun tung toé cũng muốn lập tức rút đao. Thêm nữa sau khi hắc ám tới toàn điện hỗn loạn, quá trình giết người liền có thể làm được thần không biết quỷ không hay.”

Chân Thế Thành nói xong, chậm rãi đảo qua mọi người: “Bởi vậy có thể phỏng đoán ra một điểm: Hung thủ có kinh nghiệm giết người.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook