Tự Cẩm

Chương 686: Hữu kinh vô hiểm

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

31/05/2020

Editor: Khuynh Vũ

Kỷ ma ma đi trước dẫn đường, Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa theo sau.

Người đi trước thì trong lòng run sợ lại không dám lộ ra, hai thiếu nữ theo sau thì tò mò đánh giá cảnh vật trong Vương phủ.

Đầu tháng giêng, trời vẫn lạnh căm căm, hoa cỏ tiêu điều không thấy bao nhiêu màu xanh, hai vị công chúa lại xem đến say sưa.

Cùng tỷ muội xuất cung vô luận là với Phúc Thanh công chúa hay là Thập Tứ công chúa, đều là thể nghiệm khó có được.

“Hai vị công chúa mời đi bên này.” Kỷ ma ma tới một sân viện thì dừng lại, làm ra tư thế mời.

Phúc Thanh công chúa ôn nhu cười, thanh âm ngọt mềm: “Thất tẩu đang ở chỗ này niệm kinh cầu phúc sao?”

Đây là một viện tử không lớn, bên trong dùng đá cuội lát một con đường nhỏ năm màu hướng thẳng tới cửa, vô cùng đơn giản, yên tĩnh thanh u.

Phúc Thanh công chúa nghỉ chân đánh giá một lát mới xách váy đi vào.

Thập Tứ công chúa theo sát bên người Phúc Thanh công chúa, cũng không nhiều lời.

Đi vào bên trong, mùi đàn hương dần nồng.

Hai nha hoàn xinh đẹp đứng ở hai bên cánh cửa, thấy hai vị công chúa đi tới, vội nhún gối hành lễ: “Nô tỳ gặp qua hai vị công chúa điện hạ.”

Phúc Thanh công chúa tính tình ôn hòa, xưa nay đối xử với hạ nhân rất ấm áp, thấy thế duỗi tay đỡ hờ: “Mau đứng lên đi. Các ngươi là tỳ nữ bên người thất tẩu?”

A Xảo và A Man cùng đứng lên.

A Man được A Xảo dặn dò ít nói chuyện, liền do A Xảo trả lời: “Nô tỳ gọi A Xảo, đây là A Man, bọn nô tỳ đều là Đại nha hoàn từ nhỏ đã đi theo Vương phi.”

Phúc Thanh công chúa cười gật gật đầu, tầm mắt hướng vào bên trong: “Vương phi đang ở trong đó à?”

“Vương phi đang cầu phúc ạ.” A Xảo hơi nghiêng người tránh ra.

Phúc Thanh công chúa liền nhìn thấy một thân ảnh thướt tha đang quỳ gối trước Bồ Tát, chỉ nhìn bóng lưng thôi đã cảm nhận được mười phần thành kính.

Kỷ ma ma ở bên cạnh cũng thấy được bóng lưng kia, cả kinh không khỏi mở to hai mắt nhìn cho kỹ.

Chỉ là ánh sáng trong phòng khá tối, sương khói lượn lờ, nhất thời rất khó xác định có phải hoa mắt hay không.

“Vương phi, Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa tới thăm ngài.” A Xảo nói.

Người bên trong chậm rãi nghiêng mặt, khẽ gật đầu về phía cửa xem như chào hỏi.



Kỷ ma ma trợn trắng mắt, theo bản năng lùi về sau nửa bước, được A Man đỡ lấy.

Kỷ ma ma xoay người đối mặt với A Man, dùng ánh mắt dò hỏi: Sao lại thế?

A Man mím môi, không nói gì.

A Xảo thì giải thích với Phúc Thanh công chúa: “ Vương phi lúc trước mơ một giấc mơ, người trong mơ nói với ngài ấy là ngậm miệng tĩnh tu mới thể hiện thành kính, bắt đầu từ ngày đó Vương phi liền im lặng không nói gì.”

“Còn có giấc mơ thần kỳ như vậy?” Phúc Thanh công chúa hơi kinh ngạc.

A Xảo vội gật đầu: “Đúng vậy, Vương phi chúng ta đôi khi sẽ gặp một ít giấc mơ phi phàm, ngược lại khác với người bình thường.”

Phúc Thanh công chúa không khỏi gật đầu, nghĩ tới chuyện mắt tật của mình được Khương Tự chữa khỏi.

Thất tẩu có rất nhiều thủ đoạn thần kỳ, nàng là biết đến.

“Vương phi đau lòng di thể huynh trưởng không tìm về được, lại lo lắng an nguy của Vương gia, vì thế lần này đóng cửa cầu phúc vô cùng thành kính. Hai vị công chúa đến thăm, Vương phi không thể tận tâm chiêu đãi, nô tỳ trước thay Vương phi bồi tội với hai vị điện hạ ……”

“Không cần như thế. Lần này tới đây vốn là mạo muội, là do ta nhớ Thất tẩu quá, hiện giờ nhìn thấy Thất tẩu cũng coi như đạt được ước nguyện, liền không quấy rầy Thất tẩu cầu phúc nữa. Chờ Thất ca trở về, ta với Thập Tứ muội lại đến bái phỏng.” Phúc Thanh công chúa hơi nhún gối với người trong cánh cửa, giòn giọng nói, “Thất tẩu, khi nào ta với Thập Tứ muội lại đến tìm tẩu chơi.”

Người trong cánh cửa cúi người đáp lễ Phúc Thanh công chúa và Thập Tứ công chúa.

“Thập Tứ muội, chúng ta đi thôi.” Phúc Thanh công chúa kéo Thập Tứ công chúa.

Thập Tứ công chúa không hay nhiều lời, chỉ gật gật đầu, theo Phúc Thanh công chúa rời khỏi Vương phủ.

Hai vị công chúa vừa đi, Kỷ ma ma trực tiếp mềm chân, chỉ vào trong phòng nói: “Vương, Vương phi không phải ra cửa sao, sao lại, sao lại ——”

Bà không nói được nữa, bởi vì nữ tử trong phòng đã đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ nữ tử ra khỏi hương khói vờn quanh cùng ánh sáng mờ mịt, đứng ở trước cửa sáng sủa, Kỷ ma ma không thể tưởng tượng nổi trợn tròn hai mắt, chỉ vào nữ tử thất thanh nói: “Ngươi, ngươi không phải Vương phi?”

Khi bà nói như vậy, ít nhiều có chút do dự, bởi vì nhìn nữ tử trước mắt lại có bảy tám phần tương tự Vương phi.

Sắc mặt nữ tử có chút tái nhợt, nghĩ mà sợ mở miệng: “Hai vị công chúa đi chưa?”

A Xảo bỏ đi vẻ mặt bình tĩnh lạnh nhạt trước đó, cũng nghĩ mà sợ nói: “Đi rồi, ngài yên tâm đi.”

Nữ tử thở phào một hơi, dựa vào cửa lấy lại bình tĩnh.

Kỷ ma ma càng thêm mờ mịt: “Đây là ——”

A Man cười nói: “Đây là Đại tỷ của Vương phi chúng ta. Đại cô nãi nãi, vừa rồi ngài ấy ở trong phòng nhìn thật giống chủ tử chúng ta, nô tỳ cũng không nhận ra luôn. Nếu không phải chủ tử đã đi phía Nam, thì còn thật sự cho rằng đó là chủ tử nữa đó.”

Kỷ ma ma lúc này mới phản ứng lại, nhìn về phía Khương Y ánh mắt càng thêm kinh ngạc: “Bộ dáng của ngài sao lại ——”



Khương Y đã bình tĩnh lại, cười đến ôn nhu: “Chỉ là trang điểm lại một chút thôi, ta với Tứ muội vốn dĩ đã hơi giống rồi.”

“Thì ra là thế.” Kỷ ma ma chần chờ gật đầu.

A Man thúc giục nói: “Ma ma, phía trước còn có rất nhiều việc chờ ma ma xử lý đó.”

Kỷ ma ma liếc nhìn Khương Y một cái thật sâu, lúc này mới rời đi.

A Man thấy Kỷ ma ma đi rồi, cũng không giữ được nữa, vỗ vỗ ngực nói: “ Làm ta sợ muốn chết, may mà Đại cô nãi nãi ngài giả vờ rất giống.”

Lòng Khương Y còn sợ hãi, lắc đầu: “Vẫn là Tứ muội có dự kiến trước, đã sớm sắp xếp xong.”

Trong Dục Hợp Uyển, ngoài A Xảo và A Man, còn có một nha hoàn gọi là Hồng Tuyến, khéo tay hay làm, am hiểu trang điểm, cũng là người mang từ Bá phủ đến.

Trước khi đi Khương Tự đã dạy sơ qua cho Hồng Tuyến thuật dịch dung.

Đương nhiên, Khương Tự nắm giữ thuật dịch dung cũng không tinh, dạy ra đồ đệ cũng như thế, nhưng việc này không gây trở ngại cho Hồng Tuyến trang điểm sơ sơ cho Khương Y, ở trong phòng tối mờ mịt làm cho người ta xem Khương Y thành Khương Tự.

Tỷ muội hai người vốn đã có mấy phần giống nhau, muốn làm được điểm này cũng không khó.

A Man nghe vậy cười nói: “Đó là đương nhiên, chủ tử chúng ta tâm tư tỉ mỉ, khẳng định là đã nghĩ kỹ rồi mới có thể ra ngoài á.”

Khương Y cười gật đầu, nghĩ đến muội muội xa nhà, lại bắt đầu lo lắng.

Trời biết khi nàng nhận được thư muội muội đưa tới nói vụng trộm xa nhà một thời gian đã bị dọa thành cái dạng gì, vội vàng chạy tới Vương phủ, Tứ muội lại đã đi xa rồi.

Cũng may Hồng Tuyến khéo tay, sửa sang trang điểm cho nàng một phen thế mà nhìn cũng giống Tứ muội bảy tám phần, lúc này mới hơi bớt lo.

Tứ muội dặn dò trước năm mới không nên đến Vương phủ để tránh cho người khác chú ý, nếu như trước năm mới muội ấy không trở về kịp, qua mùng hai Tết hãy lặng lẽ đến Vương phủ, ứng phó một vài chuyện ngoài ý muốn.

Không nghĩ tới nàng mới đến hai ngày, lại thật sự gặp được!

Lẽ nào Tứ muội đã sớm liệu được có việc hôm nay?

Giờ khắc này, Khương Y càng ngày càng bội phục Tứ muội.

Rõ ràng là ấu muội đáng được nàng lo lắng nhớ nhung, hiện giờ lại còn mạnh hơn nhiều người tỷ tỷ vô dụng là nàng.

Trong nhà trước kia còn có Nhị đệ chèo chống môn hộ, nhưng bây giờ Nhị đệ đã mất, chỉ còn lại nàng……

Khương Y nhẹ nhàng lau khóe mắt, lau đi độ cong dùng bút vẽ cong trên khóe mắt, lộ ra dung mạo vốn có.

Sau khi Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa rời khỏi Yến Vương phủ liền đi dạo trên con đường phồn hoa, phát hiện các cửa hàng còn chưa khai trương, không có gì để xem cả, đành phải sớm trở về thỉnh an Hoàng Hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook