Tự Cẩm

Chương 551: Nhị Ngưu cũng không phải chó bình thường 

Đông Thiên Đích Liễu Diệp

16/02/2020

Tạm thời trấn an được bá tánh trong thành, Triệu thị lang theo Úc Cẩn xuống tường thành, đoàn người trở về trấn Cẩm Lý.

Thái Tử sớm đã chờ đến mất kiên nhẫn, thấy đám người Úc Cẩn trở về, nhíu mày nói: “Trời đều sắp tối đen rồi, các ngươi giờ mới chịu về.”

Mọi người bất đắc dĩ giật giật khóe miệng.

Vị Thái Tử điện hạ này bỏ về sớm không nói, còn trách bọn họ về trễ.

Giờ khắc này, mọi người càng cảm thấy Úc Cẩn tốt, không hẹn mà cùng nghĩ: Quả nhiên là rồng sinh chín con, mỗi con mỗi nết. Đều là hoàng tử, chênh lệch sao lại lớn như vậy chứ?

“Cách trời tối còn sớm.” Úc Cẩn đặt chén trà không xuống, đứng dậy nói, “Ta đi lên trấn một lát.”

Thái Tử nổi lên hứng thú: “Thất đệ chuẩn bị đi đâu tản bộ? Ta cùng đi với ngươi.”

Úc Cẩn nhìn Thái Tử một cái, hơi chần chờ gật gật đầu.

Thái Tử đang nghĩ nếu như bị cự tuyệt thì nên nói như thế nào, thế mà lại thấy Úc Cẩn trực tiếp đáp ứng, không hiểu sao lại có chút cảm động, vội hai ba bước chạy tới, giơ tay muốn vỗ vai đối phương.

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Úc Cẩn bình tĩnh né tránh, liếc Thái Tử một cái.

Thái Tử sờ sờ mũi, cười nói: “Thất đệ, đi thôi.”

Thấy huynh đệ hai người sánh vai rời đi, lưu lại mọi người không thể tưởng tượng nổi.

Yến Vương và Thái Tử thế mà có thể cùng nhau đi chơi?

Khụ khụ, không nên nghĩ như vậy, người ta dù sao cũng là thân huynh đệ, với cả Thái Tử còn là trữ quân……

Mọi người vội vàng theo sau.

So với bá tánh huyện Tiền Hà tuyệt vọng chết lặng, trấn Cẩm Lý lại tựa như một thế giới khác.

Dân cư trên trấn tới tới lui lui bôn ba bận rộn vì kế sinh nhai, tiếng rao hàng, tiếng tranh chấp, cùng tiếng người bán hàng rong cò kè mặc cả, tiếng hài tử quát lớn …… Khắp chốn tràn đầy náo nhiệt của thế tục bình thường.

Thái Tử hăng hái nhìn ngó khắp nơi, nghiêng đầu nói với Úc Cẩn: “Không nghĩ tới một thôn trấn nhỏ cũng náo nhiệt như vậy …… Thất đệ ngươi xem, tiểu nương tử mặc áo trắng kia còn rất xinh xắn, ta cho rằng chỉ có kinh thành mới có mỹ nhân nhi đáng xem cơ ……”

Thái Tử nhẹ nhàng vuốt cằm, trái tim bắt đầu rung rinh.

Cũng không biết phải ngốc ở chỗ này bao lâu, nếu như có tiểu nương tử áo trắng kia bầu bạn, ngược lại cũng không lo nhàm chán.

Úc Cẩn không tiếp lời Thái Tử, vỗ vỗ lưng Nhị Ngưu: “Đi chơi đi.”

Nhị Ngưu lắc mình, lao ra ngoài.

Nhìn dáng chó mạnh mẽ chạy đi xa của Nhị Ngưu, Thái Tử có chút hâm mộ: “Thất đệ, con chó này của ngươi còn rất hiểu tính người.”



“Nhị Ngưu.” Úc Cẩn liếc Thái Tử một cái, lại lần nữa cường điệu.

Thái Tử kéo kéo khóe miệng: “Nhị Ngưu còn rất hiểu tính người.”

Úc Cẩn hơi hơi mỉm cười: “Đúng vậy, Nhị Ngưu cũng không phải chó bình thường.”

“ Không bình thường thế nào?” Thái Tử tò mò hỏi.

Khóe miệng Úc Cẩn khẽ nhếch, tươi cười có vẻ có chút thần bí: “Năm đó đệ đệ bị chôn ở trong đống người chết, là Nhị Ngưu đã bới ta lên …… Nhị Ngưu ấy à, có sự nhạy bén biết trước nguy hiểm ……”

Thái Tử nghe mà trợn mắt há hốc mồm: “Biết trước nguy hiểm? Này cũng quá tà dị nha.”

Úc Cẩn thu hồi ý cười, thần sắc lãnh đạm hẳn: “Nhị ca không tin thì thôi.”

“ Cũng không phải không tin Thất đệ, chỉ là ta chưa từng nghe nói có con chó có thể biết trước nguy hiểm.” Thái Tử nói rồi quay đầu hỏi mấy người Triệu thị lang, “Các vị đại nhân từng nghe qua chưa?”

Đám người Triệu thị lang tự nhiên lắc đầu, rối rít nói: “Chưa từng nghe qua.”

Cũng không thể bởi vì ở chung vui vẻ với Yến Vương, mà che giấu lương tâm nói dối được.

Úc Cẩn nhướng mày, nhàn nhạt nói: “Ngoài Nhị Ngưu ra, các vị còn từng nghe nói qua cẩu quan chính ngũ phẩm nào à.”

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Mọi người sờ sờ mũi, không lời gì để nói.

Mắt thấy ánh mắt Thái Tử cứ dán trên người tiểu nương tử, Triệu thị lang vội nói: “Điện hạ, Vương gia, sắp đến thời gian dùng cơm chiều rồi, không bằng chúng ta về chỗ nghỉ ngơi trước đi.”

Còn đi dạo tiếp Thái Tử điện hạ cường đoạt dân nữ làm sao bây giờ?

Đây là tới cứu tế, không phải tới du ngoạn, nếu thật sự xảy ra loại chuyện như vậy, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ mắng ông đến máu chó đầy đầu.

Thái Tử không muốn trở về, lấy mắt ngắm Úc Cẩn.

“ Vậy ta gọi Nhị Ngưu trở về.” Úc Cẩn để ngón tay bên môi, thổi lên tiếng huýt lảnh lót.

Không bao lâu, một con chó to lớn uy phong lẫm lẫm từ xa chạy lại gần, phía sau còn đi theo một đàn chó màu lông, hình thể khác nhau.

Thấy nhiều chó chạy tới như vậy, mọi người không khỏi hoảng sợ.

Nhị Ngưu dừng lại, quay đầu sủa một tiếng, những con chó đó lập tức dừng lại, ngoan ngoãn ngồi xuống không nhúc nhích.

“Nhị Ngưu, ngươi đây là ——”

Nhị Ngưu vội sủa hai tiếng với Úc Cẩn, cắn ống quần hắn.

Úc Cẩn nhíu mày thật sâu.



Mọi người khó hiểu, hỏi: “Vương gia, con chó này…… Nhị Ngưu làm sao vậy?”

“Nhị Ngưu hẳn là có phát hiện gì đó.” Úc Cẩn nghiêm túc nói.

Nhị Ngưu nghe xong, càng sủa dữ dội hơn, như tán đồng cách nói của chủ nhân.

Mọi người tò mò lại giật mình.

Tò mò là Nhị Ngưu chạy ra trong chốc lát có thể có phát hiện gì, giật mình chính là con chó này lại thật sự nghe hiểu lời chủ nhân nói.

“Nhị Ngưu, ngươi phát hiện cái gì?” Úc Cẩn hơi hơi khom lưng sờ sờ đầu Nhị Ngưu, nghiêm túc hỏi.

Nhị Ngưu vòng quanh Úc Cẩn một vòng, đột nhiên nâng lên một chân trước dùng sức vỗ mặt đất, rồi sau đó nằm lăn ra đất, bụng ưỡn lên làm ra động tác tứ chi cứng đờ.

Úc Cẩn biến sắc, trong lòng lại buồn cười không thôi: Gia hỏa Nhị Ngưu này thật đúng là biết diễn kịch, không uổng công hắn dạy dỗ một phen.

Thấy Úc Cẩn thay đổi sắc mặt, Thái Tử đoạt trước mọi người hỏi: “Thất đệ, Nhị Ngưu có ý gì vậy?”

Úc Cẩn nhìn về phía Thái Tử, sắc mặt tái nhợt, lông mày đen rậm càng nhíu sâu hơn: “Nhị Ngưu nói cho ta, nơi này sắp xảy ra động đất.”

Vừa nghe hai chữ “ Động đất”, mọi người nhất thời thay đổi sắc mặt.

“Vương gia, ngài đang nói giỡn đấy à?” Triệu thị lang buột miệng thốt ra.

Úc Cẩn nghiêm mặt: “Loại chuyện như vậy tiểu vương làm sao có thể nói giỡn?”

Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

“Nhưng ——” Triệu thị lang nhìn nhìn Nhị Ngưu còn đang giả chết, liên tục lắc đầu, “Coi như ý của Nhị Ngưu là như thế, nhưng chỉ dựa vào phản ứng của một con chó mà đã cho ra tiên đoán nơi này sẽ xảy ra động đất, có phải quá khinh suất hay không?”

“Nhị Ngưu không phải chó bình thường, nó có thể biết trước nguy hiểm.” Úc Cẩn lại lần nữa cường điệu cách nói lúc trước.

Nếu như nói lúc ban đầu nghe được cách nói của Úc Cẩn mọi người còn ôm tâm tình hiếm lạ thú vị, thì giờ phút này lại đều thay đổi. Khiếp sợ, sợ hãi, hoài nghi đủ loại cảm xúc đan xen lướt qua, cuối cùng chỉ còn lại hoang đường.

“Vương gia, một con chó sao có thể phát hiện trước động đất chứ? Cho dù là chó chính ngũ phẩm cũng không có khả năng!”

Úc Cẩn nhướng nhướng mày: “Phải không? Theo nhiều tư liệu lịch sử ghi lại, trước khi đại tai đến gà gáy chó sủa, rắn rết bò khỏi hang, đủ loại dấu hiệu cho thấy những cầm thú này sẽ nhận ra nguy hiểm trước người một bước. Mà Nhị Ngưu là con nổi bật nhất trong đồng loại, vì sao không có khả năng có thể phát hiện động đất?”

Hỏi một câu làm mọi người á khẩu không trả lời được.

Nhị Ngưu nghe được chủ nhân khen ngợi nó là con nổi bật nhất trong đồng loại, vội vàng từ trạng thái giả chết bật dậy, đắc ý hất lông.

Úc Cẩn dứt khoát vòng qua mọi người, trực tiếp hỏi Thái Tử: “Nhị ca, nơi này sắp xảy ra động đất, chúng ta có nên rời khỏi nơi này hay không?”

Thái Tử gật mạnh đầu: “Nên chứ! Còn chờ cái gì, mau đi thôi!”

Má ơi, ở trước Thái Miếu trải qua một trận động đất đã dọa hắn sợ tới mức hồn phi phách tán rồi. Thật là đáng sợ, hắn muốn cách thật xa mọi nguy hiểm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tự Cẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook